-
Chương 1
- Tác giả
- 青壶仙人
- Thể loại
- Huyền Huyễn
- HE
- Truyện Ma
- Trinh Thám
- Đô Thị
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 4C
- Nguồn
- Người dịch: Công Tử Đừng Đợi Nữa - 公子别等了
- Lượt đọc
- 1,226
- Cập nhật
Trước khi nhà tôi chuyển đi, đã từng sống trong một đại tạp viện ở khu Thiên Kiều.
Đại tạp viện đó là một nơi rồng rắn hỗn tạp, có rất nhiều câu chuyện đáng sợ được kể. Nhưng đáng sợ nhất là mấy căn nhà nhỏ phía sau con đường đã bị phong toả kia. Mấy căn nhà đó đều đã bị bỏ hoang, rất nhiều năm không có người ở. Từ nhỏ chúng tôi đã được căn dặn, tuyệt đối không được chạy đến đó chơi. Rốt cuộc vì lý do gì, người lớn lại không ai nói.
Sau này lớn lên một chút, càng trở nên không nghe lời, thường cùng mấy đứa nhỏ trong khu tìm cách đến đó chơi. Chơi trò bịt mắt bắt dê, cũng chơi trò nhìn sao đoán trăng. Nhìn sao đoán trăng là một trò chơi rất thú vị, được chơi vào ban đêm. Bảy tám đứa trẻ tập trung lại, làm những động tác đặc trưng để cho một người đoán.
Người đoán và người gợi ý sẽ lần lượt ngồi theo thứ tự trước sau trên bậc thang, người đoán ngồi phía trước, người gợi ý ngồi phía sau che mắt người đoán. Những người khác sẽ lần lượt đi theo thứ tự đến trước mặt người đoán, có thể tuỳ ý làm hành động hoặc tư thế khác nhau. Người kia sẽ đưa ra các gợi ý: “Người chỉ sao bước qua”, “người què bước qua”, “người méo miệng bước qua”, “người cõng vợ bước qua”… Những người đã đi qua đều đứng xếp hàng ở phía bên kia. Lúc này, người đoán được mở mắt ra, người gợi ý sẽ làm động tác nào đó để người này đoán. Nếu như đoán đúng, thì người bị đoán trúng sẽ trở thành “người đoán”, nếu đoán sai thì phải tiếp tục làm người đoán của vòng tiếp theo.
Những đứa trẻ bây giờ đã không còn biết đến trò chơi này nữa rồi, đương nhiên, cũng không có ai muốn chơi nữa.
Lúc đó, đây là trò chơi yêu thích nhất của chúng tôi, hồi đầu chúng tôi thường chơi ở bãi đất trống trước đại tạp viện, sau này thì đến ngôi nhà bỏ hoang ở chỗ kia chơi. Mới đầu cũng không có gì, về sau có người nói bên trong nhà hoang đó có người. Chúng tôi có đến xem thử, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả. Cho đến một đêm, cả đám đang chơi rất vui vẻ, một đứa nhỏ bị bịt mắt bỗng nhiên khóc om lên, nói là đã nhìn thấy có người trong nhà.
Cậu ấy vừa la lên, chúng tôi đều cảm thấy rất kì lạ, mắt của cậu ta đã bị che lại rồi, sao có thể nhìn rõ trong nhà có người chứ? Mặc dù chúng tôi nói vậy, nhưng cậu nhóc này vẫn khẳng định là trong nhà có người, cậu ấy nhắm mắt có thể nhìn thấy. Cậu ấy cứ khăng khăng như vậy, chúng tôi ai cũng cãi lại. Lúc này cậu nhóc ấy lại sắp khóc, nói: “Các cậu cãi với tôi cũng chẳng ích gì, tự đi vào căn nhà ấy xem thử là biết chứ gì.”
Chúng tôi thấy cậu ấy nói có lý, mấy người kéo tay nhau cùng đi vào trong. Thế nhưng còn chưa vào đến nhà, một đứa trẻ khác đột nhiên khóc thét lên, chỉ vào bên trong nói, mau nhìn đi, mau nhìn đi. Chúng tôi nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, liền thấy giữa gian nhà tối đen như mực có một gương mặt trắng bệch u ám chầm chậm từ trong phòng bước ra.
Lần này, tất cả chúng tôi đều kinh hãi, gào khóc chạy về nhà.
Sau khi về đến nhà, người lớn hỏi đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng nói không ra được nguyên do, chỉ nói ở trong căn nhà hoang đó có người. Người lớn vừa nghe xong liền đánh tôi một trận, nói: “Không cho mày đi chơi ở đó, mày lại không nghe.” Sau khi bị đánh xong, hôm đó tôi phát sốt, mẹ đưa tôi đến bệnh viện, vừa tiêm vừa uống thuốc nhưng đều không khỏi. Bà nội nói: “E là gặp chuyện khác rồi, đem nó đến nhà bà Vương xem thử đi.”
Bà Vương là một bà đồng, vừa nhìn thấy dáng vẻ của tôi đã biết xảy ra chuyện gì, nói là đã gặp phải người mặt trắng rồi, về nhà đốt chút tiền giấy, mua thêm một bình rượu đem ra phía sau cúng đi. Mẹ tôi không dám chậm trễ, hôm đó đốt xong giấy tiền, liền cầm theo bình rượu ra phía sau rưới xuống, đến tối thì tôi khỏi hẳn. Nhưng người mặt trắng là thứ gì, tôi cũng không biết. Về sau, tôi không bao giờ còn dám đến chỗ đó chơi nữa.
Lớn lên một chút, nghe người lớn nhắc đến chuyện trước đây, tôi mới biết lúc trước phía sau nhà xảy ra một số chuyện, người mặt trắng đó vì chuyện này nên đã xuất hiện.
Trước giải phóng, nơi đó cũng là một đại tạp viện có nhiều gia đình cùng sinh sống. Một buổi trưa nọ, một cặp vợ chồng đã đến nói là muốn thuê một căn nhà. Lúc đó vừa hay căn nhà này đang trống, nên đã cho họ thuê. Đôi vợ chồng trẻ này vô cùng đặc biệt, nhất là người chồng, vẻ ngoài đẹp trai không nói, còn đậm chất trí thức, người vợ thì có chút lai Tây, cách trang điểm, ăn mặc, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Bọn họ so với môi trường và phong cách sống của tất cả mọi người ở đây đều không ăn nhập gì, vừa tới đã thu hút ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là các chị em phụ nữ.
Bọn họ có sở trường là thích buôn chuyện, ai nấy đều muốn làm thân với đôi vợ chồng này. Thời gian lâu dần mới từ từ biết được, người đàn ông đó là sinh viên nghiên cứu, người Hàm Đan, tỉnh Hà Bắc. Cô gái là tiểu thư của một gia đình giàu có, đến từ Tô Châu. Chàng trai có dịp đi Tô Châu làm việc, sau đó gặp được cô gái, hai người vừa gặp đã yêu. Nhưng nhà gái lại nhất mực phản đối, hơn nữa sớm định hôn cho cô gái, vậy nên hai người bèn kết thành vợ chồng rồi bỏ trốn cùng nhau.
Nghe chuyện của hai người, có biết bao nhiêu là lãng mạn và tự do, những người phụ nữ ở đây đều cảm thấy ngưỡng mộ, chuyện này quả thật còn hay hơn những câu chuyện tình yêu trong phim ảnh nữa, hơn nữa cả hai đều là người trí thức, cho nên những người phụ nữ đối với họ càng thêm ngưỡng mộ hơn.
Chàng trai thường xuyên ra ngoài làm việc, cô gái lại ở trong nhà rất ít khi ra khỏi phòng. Những chị em phụ nữ ở chung quanh cũng thường mượn cớ đến ngồi lê đôi mách, cùng cô gái tán gẫu, bọn họ rất hợp nhau. Cứ như vậy được nửa năm, bỗng nhiên có một ngày đôi vợ chồng trẻ dọn đi, không nói một lời nào.
Bọn họ dọn đi rất đột ngột, trước đó cũng không hề có bất kì dấu hiệu nào. Cho nên sau khi hai người rời đi, chuyện này lập tức thu hút sự hiếu kỳ của mọi người. Nhưng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, ai nấy vẫn phải tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình, nào có lòng dạ lo đến việc họ đã đi đâu chứ.
Sau khi họ đi, cũng chẳng có tin tức gì. Nửa năm sau, một người bán báo trong xóm đã mang đến một tờ báo, trang bìa đăng một bức ảnh về tin tức của một phu nhân Tô Châu bị giết hại. Những người ở đây tìm được một người biết ít chữ đọc kỹ tin tức trên báo, lúc này mọi người mới biết, hoá ra cậu sinh viên tri thức kia là người trong đảng sát bạch, dùng cách lừa gạt tình cảm để dụ cô gái ra khỏi Tô Châu, lừa tiền lừa tình xong, sau khi chán ngấy rồi liền tìm một gia đình chuẩn bị bán cô ấy đổi lấy tiền.
Đảng sát bạch này có nghĩa là gì? Năm 1916, tạp chí thương mại đã cho xuất bản một quyển <Tiền Giấy Thanh Bái> của Từ Kha, trong đó lần xuất bản đầu tiên có một ghi chép đặc biệt về đảng sát bạch, ở Thượng Hải có đảng nam và đảng nữ. Những người không có việc làm hợp lại thành một hội, lừa lấy tiền lấy tài sản, nam thì đi lừa nữ, nữ thì đi lừa nam.
Theo ghi chép của Từ Kha, mục tiêu của đảng sát bạch là những người có tiền, cho nên họ phải ra sức chăm chút vẻ bề ngoài, nam thì trẻ đẹp như ngọc, nữ thì duyên dáng thướt tha. Đảng sát bạch có một bộ kỹ năng để tán tỉnh người khác, gọi là bí quyết treo cổ tay, có thể trong thời gian ngắn nhất giành được tình cảm của người xa lạ, một khi đã tiếp xúc thì sẽ hồn bay phách lạc, rơi vào lưới tình.
Đàn ông muốn gia nhập đảng sát bạch phải đáp ứng được những điều kiện dưới đây, một là ngoại hình ưa nhìn, không bị tàn tật. Hai là ăn nói lanh lợi, nhạy bén. Ba là sành đời, hiểu biết phong phú. Bốn là trong khoảng từ 16 đến 18 tuổi, giao dịch với những người phụ nữ ở các độ tuổi khác nhau. Năm là phải có trên hai người giới thiệu vào hội, sau khi gia nhập phải tuyên thệ tuân thủ nội quy của đảng. Nếu như cảm thấy những mô tả trên đây có chút trừu tượng, có thể xem thêm bộ “Phong Nguyệt” của Trần Khải Ca, vai diễn của Trương Quốc Vinh chính là một người thuộc đảng sát bạch đích thực.
Giống như những bang phái khác, đảng sát bạch cũng chia thành các môn phái khác nhau, mỗi môn phái đều có cách thức làm ăn không giống nhau, thủ đoạn lừa gạt cũng mỗi người một vẻ, trong đó có người chuyên lừa những cô gái đẹp, sau đó đem bán làm kỹ nữ, được gọi là bọn kiến trắng.
Chàng trai học nghiên cứu này, chính là một tên kiến trắng.
Tội nghiệp một cô gái con nhà quyền quý như vậy, lại bị đảng sát bạch làm hại, còn phải đem mạng ra đổi lấy tiền cho người ta. Bởi vậy dù là trước đây hay bây giờ, phụ nữ tuyệt đối phải nhìn thật kĩ đối tượng của mình, đừng để những lời ngon tiếng ngọt nhất thời đó mê hoặc tâm trí.
Có điều cô gái này cũng rất can trường, lúc bị đem đi bán đã muốn cùng ôm nhau chết chung với chàng trai kia, thế nhưng cuối cùng sức lực nhỏ bé, bị tên đó lỡ tay giết chết. Người mua lại cô gái này cũng là một người giàu có, thế lực to lớn, không nuốt được cục tức bị đảng sát bạch lừa gạt, cả tiền lẫn người đều không có, cho nên đã bắt tên lừa gạt kia lại, sau đó rút lưỡi, chặt đứt gân tay gân chân của hắn ta. Chuyện này xem như là cá lớn nuốt cá bé, cũng là nhân quả báo ứng của tên này.
Mọi người sau khi biết được chân tướng sự việc đều thở dài không thôi, nhìn xem một cặp xứng đôi như thế, nào ngờ lại đi đến kết cục này chứ? Nhưng đối với người nghèo khổ, chuyện lắp đầy bao tử mới là chuyện quan trọng nhất, chưa qua bao lâu chuyện này đã dần trôi vào quên lãng.
Nhưng kể từ đó, căn nhà mà đôi vợ chồng trẻ đã từng sống bắt đầu bị ma ám.
Lúc đầu cả căn nhà trống trơn không có chuyện gì, trong phòng cũng vô cùng tĩnh lặng, không một tiếng động. Nhưng sau đó không lâu, lại có người đến thuê ở, cũng là một cặp vợ chồng. Người đàn ông làm nghề kéo xe, người phụ nữ làm công cho một gia đình giàu có. Hai người vừa đến ở đêm đầu tiên đã xảy ra chuyện.