• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] NGỒI LÊN ĐÙI ĐỈNH LƯU (1 Viewer)

  • Phần II

6.

“Chị, đừng lộn xộn.”

Giọng Lục Thừa kéo tôi trở về, bàn tay sau lưng tôi hơi siết lại.

“Tôi không hề động nha.”

Gò má Lục Thừa đỏ lên, ánh mắt mờ mịt: “Gạt người, rõ ràng em thấy hai, không, ba cái đầu đang lắc lư.”

Tôi bỗng dưng thấy không ổn, nhanh chóng cầm chai trước trái cây trên bàn lên xem xét.

Bên dưới góc phải có một dòng chữ nhỏ: “Nồng độ cồn 2%.”

Không thể nào.

Đàn ông cao 1m85 mà mới thế này đã gục?

Trong lúc tôi đang luống cuống tay chân thì nhận được điện thoại của Lục Ức.

“Nhãi con kia dám không nghe điện thoại của tớ, Giai Giai, cậu nói với em trai tớ, đêm nay nhất định không được về nhà, mẹ tớ biết chuyện Bát Đồng rơi xuống nước rồi, đang đuổi gi.ế.t nó khắp nơi đấy.”

Tôi nghe mà chẳng hiểu mô tê gì.

Về nhà? Mẹ? Rồi Bát Đồng là ai nữa?

Tôi nhìn lại Lục Thừa đang ngồi dựa vào mình, tay cầm micro hát linh tinh không ra bài nào.

Tôi hoài nghi hỏi: “Em trai cậu… là ai?”

“Là con quỷ đói đang gào khóc cạnh cậu đó.”

Hóa ra chân Lục Thừa không phải do Lục Ức tìm người đánh bị thương.

Bát Đồng là một con chó giống Samoyed mẹ Lục nuôi, luôn coi như bảo bối.

Hai ngày trước, khi Lục Thừa dắt Bát Đồng ra ngoài đi dạo, đột nhiên nổi hứng muốn thử trượt ván dắt chó.

Khi đến đài phun nước, Bát Đồng bỗng dưng lao về phía trước.

Kết quả là cả người cả chó cùng bị thương.

Lục Thừa không kịp dừng lại, chân bị trẹo.

Còn Bát Đồng thì điên cuồng chơi đùa với nước, sau đó lại không được sấy khô ngay nên đã bị cảm.

Mẹ Lục đi du lịch về thấy bộ dạng đáng thương của Bát Đồng, lòng đau như cắt, quyết tâm xả thân vì nghĩa.

“Không được về nhà, thế đưa cậu ấy đi đâu?”

“Tùy cậu thế nào cũng được, không được nữa thì cậu cứ vứt nó trong xe một đêm rồi khóa cửa lại, dù sao thì chân nó cũng bị thương, không đuổi được cậu đâu.”

Không chờ tôi đáp lại, Lục Ức đã cúp máy.

Ngẩng đầu lên, tôi đối diện với đôi mắt ướt át ngây thơ của Lục Thừa.

“Em còn không quan trọng bằng Bát Đồng, mẹ với chị gái đều không cần em.”

“Có phải chị cũng định bỏ rơi em không?”

Nhìn giọt nước mắt long lanh sắp rơi xuống trên mắt cậu ấy, lòng tôi mềm nhũn.

“Được được được, sẽ không bỏ rơi cậu, giờ tôi đi lấy xe đã.”

Lục Thừa ngoan ngoãn đeo khẩu trang và kính râm vào, chống nạng đi theo tôi.

Tôi để cậu ấy chờ trước cửa quán.

“Ngoan ngoãn chờ tôi ở đây, không được chạy loạn đâu đấy.”

7.

Tôi lấy xe ra đến nơi liền thấy một ông cụ nhặt phế liệu đang giành giật cái nạng với Lục Thừa.

Mấy người hóng hớt bên đường thì túm lại đứng xem trò vui.

Lại dám bắt nạt người kh.u.y.ế.t tật, thật không nhịn nổi.

Tôi ba bước gộp làm hai, nhanh chóng chạy đến.

Ông cụ kia quay đầu lại thấy tôi liền giật mạnh cái nạng, nhanh chân bỏ chạy.

Lục Thừa đang giơ điện thoại ra, giống như muốn quay phim lại, bị ông cụ giật mạnh cái nạng làm cả người lảo đảo.

Tôi kịp thời tiến lên đỡ cậu ấy.

“Sao lại thế này?”

Lục Thừa ủ rũ cúi đầu, giọng rầu rĩ: “Ông cụ nhặt phế liệu kia lấy mất nạng của em rồi.”

Sau đó còn dè dặt túm góc áo tôi: “Lúc đi còn châm chọc em là đồ không bằng cái nạng, không ai thèm.”

Lập tức khơi dậy ý muốn bảo hộ của tôi.

“Thật quá đáng, thấy không có người lớn ở đây là bắt nạt.”

Lục Thừa chỉ chỉ về hướng xe đang đỗ.

“Chị, giờ sao em đi qua đó được?”

Chẳng còn cách nào, tôi chỉ có thể khoác một tay Lục Thừa lên vai mình, làm nhiệm vụ thay cái nạng.

Khả năng giữ thăng bằng của Lục Thừa cũng không tệ, tuy nói là nửa người dựa vào tôi nhưng tôi cũng không bị đè nặng quá.

Cậu ấy nhảy lò cò một hồi, cuối cùng cũng lên được xe.

8.

Tôi sống ở một tiểu khu với phần lớn dân cư là người già đã về hưu.

Hơn 8 giờ tối, các cô các bác đang tụ tập dưới lầu chơi cờ, nói chuyện phiếm.

Lục Thừa một thân đen sì còn che kín mít lập tức thu hút không ít sự chú ý.

Tôi đỡ Lục Thừa đi ngang qua hàng loạt ánh mắt tò mò cùng những lời thì thầm to nhỏ.

“Tiểu Hoàng mới về đấy à?” Tôi vô tình gặp bác Ngô nhà đối diện ở cửa thang máy.

“Vâng ạ, cháu vừa tan làm.”

Không khí trong thang máy trở nên rất kỳ lạ, bác Ngô thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Lục Thừa đang ăn vạ trên người tôi.

Bác đứng ở vị trí xa chúng tôi nhất, cảm giác như tạo thành hai bên chiến tuyến.

Lục Thừa mơ mơ màng màng, cái tay nhàn rỗi cũng không an phận, trái cào phải cào.

“Chị, em nóng…!”

Lời vừa nói ra, tôi hoàn toàn hóa đá.

Đã vậy cái thang máy xuống cấp này còn tầng nào cũng dừng, làm tôi càng xấu hổ.

Tôi ghé tai Lục Thừa uy hiếp: “Đừng tưởng là say rượu thì muốn điên thế nào cũng được, cậu im ngay cho tôi.”

Bác Ngô quay lại hỏi: “Tiểu Hoàng, đây là em trai cháu à?”

Mãi mới có bậc thang để bước xuống, tôi vội gật đầu lia lịa.

Nhưng tôi lại quên bịt miệng Lục Thừa lại.

“Chậc, thật tình thú, nhưng chị em cũng không thích lắm, hay đổi sang gọi “bảo bối” được không?”

Được cái đầu nhà cậu.

Bác Ngô lặng lẽ quay đầu lại, chuyển sang chế độ im lặng.

Tôi nghi ngờ Lục Thừa căn bản không say.

Nhưng mà có kính râm và khẩu trang che chắn, tôi không nhìn rõ vẻ mặt cậu ấy.

9.

Vào nhà, tôi đỡ Lục Thừa nằm xuống sô pha, như trút được gánh nặng.

Lục Thừa cao hơn mét tám đang cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha nhỏ nhà tôi, trông có vẻ hơi chật chội.

Tôi giúp cậu ấy tháo kính râm và khẩu trang ra.

Lục Thừa có vẻ không thích ứng kịp với ánh sáng đột ngột chiếu vào, giơ tay lên che mắt.

“Tôi đi rót cho cậu ly nước.”

“Đừng đi.” Lục Thừa mắt còn chưa mở hết, tay đã nhanh chóng tóm lấy tay tôi.

“Sao không trả lời tin nhắn của tôi?”

“Tôi đã cố tình mặc quần áo giống hệt hôm đó mà còn không nhận ra, buồn thật đấy.”

“Rõ ràng đã không thích tôi, sao còn cho tôi hy vọng?”

Ồ, thất tình à?

Tôi mơ hồ nhớ ra gần đây có lướt thấy tin đồn tình cảm giữa Lục Thừa với hai hotgirl nổi tiếng.

Fan nói là công ty bên kia cố tình tạo drama.

Nhưng nhìn phản ứng lúc này của Lục Thừa, có khi lại là thật.

Uống say sẽ nói thật, lúc này không hỏi thì đợi đến bao giờ.

Tôi ghé sát tai Lục Thừa, thấp giọng dụ dỗ: “Không đi, không đi nữa, cậu nghe lời chút.”

“Nói chị nghe, Amy với Tinh Nhiên ai xinh hơn?”

Amy và Tinh Nhiên là hai hotgirl đang có tin đồn tình cảm với Lục Thừa.

Lục Thừa lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy cậu thích ai hơn?”

Đôi mắt lơ đãng của Lục Thừa dần dần tập trung lại, nhìn tôi chằm chằm.

Nhìn đến mức tôi có chút mất tự nhiên.

“Trả lời rồi có thưởng không?”

“Đương nhiên.”

Cậu ấy hạ giọng: “Lại gần một chút, em sợ có người nghe lén.”

Thôi được rồi, ai lại đi so đo với ma men.

Tôi nhích lại gần thêm một chút.

“Em thích —-”

“Gì cơ? Không nghe rõ.”

Giây tiếp theo, Lục Thừa nắm chặt cằm tôi. Đôi môi mềm mại ấm áp phủ lên môi tôi không lệch một ly.

Không khí xung quanh như ngưng đọng, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch rối loạn, khoảng cách quá gần, không thể phân biệt nổi là của tôi hay Lục Thừa.

Sức lực Lục Thừa rất lớn, tôi dùng hết sức mới thoát ra được, kết thúc thụ hôn này.

Tôi khiếp sợ đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh: “Cậu, cậu, cậu…”

“Đã hứa sẽ thưởng mà, không được đổi ý.”

Khóe môi Lục Thừa cong lên, nở nụ cười ngây thơ vô hại.

Ngược lại suy nghĩ của tôi thì quá đen tối.

Tôi vội vội vàng vàng đứng dậy, tắt đèn phòng khách.

Lúc đang xoay tay nắm cửa phòng ngủ, sau lưng liền truyền đến tiếng Lục Thành.

“Thưởng đã thưởng rồi, chị không muốn biết đáp án à?”

Tôi thoáng ngừng lại một chút, sau đó bỏ lại một câu “Ngủ ngon” rồi vội vàng đóng cửa.

10.

Trong bóng đêm, ánh mắt Lục Thừa dần tỉnh táo hơn.

Lòng bàn tay khẽ vuốt qua đôi môi mỏng gợi cảm, trầm tư một lát.

Lục Thừa nhìn về phía ánh sáng lọt qua khe cửa, lẩm bẩm: “Em thích chị hơn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom