5.
Ăn xong bữa tối, tôi đi tham gia một bữa tiệc rượu của công ty.
Khi tôi đến nơi, mọi người đã đến đông đủ.
Thẩm Hằng ngồi ở vị trí trong cùng, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, ánh mắt không hiểu vô tình hay cố ý mà luôn dừng trên người tôi.
“Tiểu Khương, em đến muộn.” Một người đàn ông trung tuổi cười hì hì nhìn tôi nói giỡn: “Tự phạt ba ly nào.”
Lúc này, Thẩm Hằng đột nhiên mở miệng: “Dạ dày cô ấy không ổn, để tôi uống giúp.”
Mọi người chìm vào im lặng, sau đó những ánh mắt hóng chuyện bắt đầu tập trung vào tôi và Thẩm Hằng.
“Thẩm tổng thật đúng là biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Thẩm tổng, sao anh lại biết dạ dày Tiểu Khương không tốt vậy?”
“Tin tức của anh này chán thật đấy, trước kia Thẩm tổng với Tiểu Khương có một thời gian bên nhau.”
“Vậy đây là… Tình cũ không rủ cũng tới à.”
Đổi lại là trước kia, chỉ cần Thẩm Hằng làm chuyện gì cho tôi, tôi cũng sẽ cảm động muốn chếc.
Nhưng mà hiện tại tôi chẳng có cảm giác gì.
Tôi lạnh lùng mở miệng: “Em với Thẩm tổng không có bất kỳ quan hệ gì, mọi người đừng đùa như vậy.”
Suốt bữa tiệc, tôi không thèm nhìn Thẩm Hằng lấy một cái, nhưng ánh mắt anh ta thì lại dính chặt lấy tôi.
Cũng không biết là ai mang chuyện anh ta gặp tôi nói cho Lâm Nhược Thanh.
Khi ra ngoài đi vệ sinh, tôi vô tình nghe được Thẩm Hằng đang nói chuyện điện thoại.
“Anh chỉ vô tình gặp cô ta ở tiệc công ty thôi mà, em đừng nghĩ nhiều.”
Giọng anh ta cố gắng duy trì sự dịu dàng, nhưng dường như vẫn có chút mất kiên nhẫn.
“Thanh Thanh, anh ngày nào không phải đi làm thì là đi xã giao, anh thật sự rất mệt, em hiểu chuyện chút được không?”
Dựa theo cốt truyện gốc, khoảng thời gian này là khi tình cảm của bọn họ mặn nồng nhất.
Thẩm Hằng trực tiếp ném công ty cho tôi, mỗi ngày đều quấn quýt bên cô ta.
Nhưng thực tế bây giờ công ty anh ta đang trong thời kỳ khó khăn, Thẩm Hằng hình như sắp không chịu nổi Lâm Nhược Thanh nữa.
Cũng chỉ khi chịu hết nổi Lâm Nhược Thanh, anh ta mới nhớ đến tôi.
Tôi nghe thấy tiếng Thẩm Hằng thở dài: “Anh cũng biết cô ta mưu mô thế nào mà, sẽ không……”
Tôi ở bên anh ta nhiều năm như vậy, chỉ đổi lại được một câu mưu mô.
Tôi không uống quá nhiều rượu nhưng cảm giác buồn nôn không ngừng dâng lên trong cổ họng.
Tôi chạy vào toilet, nôn đến hoa mắt chóng mặt.
Mở vòi nước, tôi dùng nước lạnh rửa mặt, soi gương chỉnh trang lại rồi mới ra ngoài.
Tôi bước đi hơi loạng choạng, đụng phải người đi tới từ hướng ngược lại.
Tôi lùi về sau một bước, đang chuẩn bị xin lỗi, ngẩng đầu lên lại chạm ngay phải ánh mắt đánh giá của Thẩm Hằng.
“Anh đã hỏi mọi người, em không hề kết hôn, cũng không có con.”
Anh ta bỗng nhiễn tóm lấy cổ tay tôi, tầm mắt dừng trên chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của tôi, cười lạnh.
“Cái thứ đồ chơi này là nhẫn cưới của em à?”
“Khương Lê, em kết hôn với một tên nghèo kiết xác, đầu óc em không bình thường à?”
Tôi dùng sức hất tay anh ta ra.
“Đúng là trước kia đầu óc tôi không bình thường mới đi coi trọng cái loại như anh.”
Thẩm Hằng nhìn tôi, nghiến răng gằn từng chữ một: “Khương Lê, em phát đ.i.ên cái gì?”
Đúng vậy, trước đây là tôi não tàn, luôn ngoan ngoãn phục tùng anh ta.
Trong mắt anh ta hiện lên tia lửa giận: “Khương Lê, chính em chạy đến trước mặt anh, cầu xin anh thích em.”
Đầu óc tôi quay cuồng choáng váng, một nỗi đau rõ ràng dâng lên trong tim.
Tấm chân tình của tôi trong quá khứ không ngờ lại bị anh ta đem ra nhục mạ thế này.
Tôi không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp vòng qua người anh ta đi vào phòng.
Từ lúc vào phòng tiệc, tôi vẫn luôn coi anh ta như không khí.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, tôi cảm thấy chân mình hơi loạng choạng.
Ra khỏi cửa, Thẩm Hằng ngăn tôi lại.
“Vừa rồi em uống say nói linh tinh, anh không so đo với em nữa, để anh đưa em về.”
Nhanh như vậy đã không thèm so đo với tôi, anh ta thật rộng lượng nha.
Tôi cười khẩy: “Không cần, tránh ra.”
Anh ta không nhúc nhích, hít một hơi thật sâu, như đang kìm nén cơn giận: “Khương Lê, em còn muốn giận dỗi anh đến bao giờ?”
Tôi thực sự không chơi trò giận dỗi với anh nha.
Giằng co một hồi, tôi lấy di động trong túi ra, bấm số Bùi Châu.
“Chồng ơi…”
Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh ấy như vậy, nói ra rồi mới thấy giọng tôi nhiễm men say thật giống như đang làm nũng.
“Em vừa uống rượu, anh đến đón em được không?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: “Được.”
Giọng anh ấy khàn khàn truyền qua điện thoại, khiến vành tai tôi bất giác nóng lên.
Tôi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Hằng, thờ ơ nói: “Không cần Thẩm tổng hạ mình chiếu cố, chồng tôi sẽ đến đón tôi.”
……
Ra khỏi khách sạn, gió đêm thật mát mẻ dễ chịu.
Đầu tôi vẫn hơi quay quay, dường như chẳng tỉnh táo được bao nhiêu.
Tôi ngồi trên bệ bồn hoa, nhìn Bùi Châu đang đi về phía mình.
Tôi từ từ đứng lên, có chút loạng choạng.
Ngay giây tiếp theo, anh ấy đã đỡ lấy tôi.
Trên người anh ấy có hương vị sạch sẽ mát lạnh, như là cây tuyết tùng ngày đông.
Chiếc áo khoác gió đã lấm lem hơi lạnh của gió đêm.
Anh khẽ cau mày nhìn tôi: “Sao em uống nhiều vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Tâm trạng em không tốt.”
Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng của anh ấy mới vang lên bên tai tôi: “Dạ dày em không ổn mà.”
Cả người tôi không còn sức, bước chân loạng choạng, dựa gần hơn vào người anh ấy.
“Sau này không uống nữa, ai thích cái công việc chếc tiệt này thì đi mà làm.”
Anh ấy khẽ cười: “Không phải còn muốn nuôi anh sao?”
Tôi trì độn thở dài thườn thượt, giọng ủ rũ: “Thôi em vẫn là tiếp tục làm… cái công việc chếc tiệc này đi.”
Đột nhiên, cả người nhẹ bẫng, hình như tôi bị anh ấy bế lên.
“Vậy thì…… vất vả cho vợ vậy.”
Giọng nói trầm khàn hòa quyện trong gió đêm, rất dịu dàng.
Mặt tôi hình như lại càng nóng hơn.
Đến tận khi bị anh bế vào trong xe, cúi người cài dây an toàn giúp, tôi mới hoàn hồn.
Nhìn nội thất xa hoa trong xe, tôi thở dài.
“Bùi Châu, sau này đừng thuê xe xịn nữa, cứ gọi taxi bình thường là được rồi.”
6.
Sáng hôm sau khi tôi dậy, Bùi Châu đã làm xong bữa sáng.
Anh ấy đưa tôi một ly sữa nóng: “Anh đậu phỏng vấn rồi.”
“Chúc mừng anh”, tôi cắn một miếng sandwich, hỏi: “Anh làm nghề gì vậy?”
Anh ấy thản nhiên nói: “Giảng viên đại học.”
Tôi ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu, mới chậm rãi nuốt xuống miếng đồ ăn trong miệng.
“Anh… Anh là giảng viên đại học á? Hồi đại học em toàn trốn học.”
Anh ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn tôi: “Sao lại trốn học? Mải yêu đương à?”
Tôi không muốn thừa nhận nhưng hình như đúng thế thật.
Tôi không trả lời, vùi đầu ăn nốt bữa sáng rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Khi ra ngoài, Bùi Châu đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trên bàn.
“Hôm nay anh phải tới trường, cũng cùng hướng với công ty em, hay là anh…”
Tôi ngước mắt nhìn đồng hồ: “Để em đưa anh đi.”
Anh ấy cười với tôi, đôi mắt đào hoa híp lại thành một đường cong đẹp mắt: “Được.”
Trong giây lát, tôi hơi ngây người.
Sau khi lấy lại tinh thần, không hiểu sao tôi lại có chút bực bội.
“Trước mặt sinh viên, anh không được cười như vậy đâu.”
“Vì sao?”
Tôi nhếch nhếch khóe môi: “Vì anh là người đã có vợ.”
……
Bùi Châu đi theo tôi xuống bãi đỗ xe ở tầng B1.
Có một chiếc Bentley màu đen trông rất đắt tiền đậu cạnh xe tôi.
“Trong chung cư mình mà cũng có người lái xe đắt tiền thế này cơ à?”
“Lỡ đâu em lái xe cọ xước xe người ta, chẳng phải tốn mấy tháng tiền lương mới đền nổi sao?
Bùi Châu cầm lấy chìa khóa trong tay tôi: “Tối qua em uống nhiều rượu vậy, sao mà lái xe được?”
Tôi suýt thì quên.
Kỹ năng lái xe của anh ấy tốt hơn tôi, tôi ngồi vào ghế phụ, nhìn anh ấy thành thạo đánh xe ra khỏi chỗ đỗ, mới nhẹ nhàng thở ra.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
Ánh nắng ban mai chiếu vào đôi mắt đen của anh, phủ lên hàng mi dài của anh quầng sáng màu vàng nhạt.
Tôi hỏi anh: “Anh đẹp trai, công việc lại tốt vậy mà chưa gặp được cô gái nào mình thích à?”
Bùi Châu đặt hai tay trên vô lăng, chăm chú nhìn đường: “Trước đây ở trường có gặp, nhưng cô ấy quên mất anh rồi.”
Tôi không kiềm được cái tính hóng hớt: “Tình thầy trò à? Kích thích vậy sao?”
“Anh chỉ có thể xem là học trưởng của cô ấy thôi, lúc đó anh còn là nghiên cứu sinh, khi lên lớp làm trợ giảng cho giáo sư thì gặp cô ấy.”
Tôi tặc lưỡi: “Vậy là bị trap girl trap nên anh mới chọn kết hôn chớp nhoáng với em?”
Khóe môi anh hơi cong lên: “Anh khuyên em tốt nhất đừng nói về cô ấy như vậy.”
7.
Cuối tuần, Bùi Châu đưa tôi về gặp mặt gia đình.
Người trong nhà còn chưa biết chuyện anh ấy kết hôn.
Trước khi ra cửa, tôi nhỏ giọng đề nghị: “Hay nói với mọi người em là bạn gái anh?”
Bùi Châu hơi cụp mắt xuống, khiến tôi không nhìn rõ cảm xúc trong mắt, anh ấy chỉ hỏi tôi một câu: “Em định giấu chuyện kết hôn với anh à?”
Tôi gật đầu nhẹ: “Chờ đến lúc thích hợp rồi nói với mọi người, được không?”
Khi lái xe, cả đoạn đường anh ấy không nói gì.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, hình như anh ấy tức giận.
Tôi vặn vẹo ngón tay, bắt đầu giải thích.
“Anh kết hôn với em tùy tiện như vậy, em sợ người nhà anh sẽ không thích em.”
“Em không có người thân nên có thể tự mình quyết định chuyện kết hôn, cũng chẳng hiểu lúc ấy anh nghĩ gì nữa.”
Bùi Châu quay đầu liếc nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo có thêm chút ý cười.
“Anh cũng không biết nữa, có lẽ lúc ấy nghe thấy em đề nghị kết hôn, có chút nổi hứng.”
Anh không phải giảng viên đại học sao? Sao có thể não tàn như vậy?
Đến ngã tư đèn đỏ, anh dừng xe.
Anh đưa tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu tôi, giọng điệu dịu dàng.
“Chỉ cần anh thích thì nhà anh cũng sẽ thích.”
Anh ấy đang… nói thích tôi?
Tôi choáng váng.
Đến tận khi anh ấy mở cửa, kéo tôi ra khỏi xe, tôi vẫn còn ngây ngốc.
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục lịch sự đứng trước cửa nhận lấy chìa khóa từ tay anh với vẻ mặt khó tin.
“Cậu Bùi, đây là xe cậu à?”
Anh ấy nắm tay tôi, thản nhiên nói: “Cái xe ở nhà kia, vợ tôi lo bị cọ xước nên tôi không lái.”
Xe kia? Ở nhà còn cái xe nào khác à?
“Vợ? Cậu kết hôn khi nào vậy?”
“Tuần trước.”
Bùi Châu nắm tay tôi đi về phía trang viên trước mắt.
“Đây là nhà cũ, bình thường chủ yếu chỉ có bà nội anh ở đây.”
Tôi đột nhiên nhận ra, người chồng tôi kết hôn chớp nhoáng, đâu chỉ không nghèo.
Nhìn trang viên xa hoa trước mắt, tôi không nhịn được hỏi: “Nhà anh rốt cuộc giàu đến mức nào vậy?”
Anh ấy lắc đầu: “Anh cũng không rõ, chuyện làm ăn của gia đình anh không hỏi đến.”
Tôi chợt nhớ đến bản thỏa thuận phân định tài sản tiền hôn nhân đã ký, hối hận suýt khóc ra nước mắt.
Anh ấy có giàu đi nữa, hiện tại cũng có liên quan gì đến tôi đâu?
8.
Hôm nay là sinh nhật ông nội Bùi, tuy nói chỉ làm bữa tiệc gia đình.
Nhưng người tới cũng rất đông, chẳng khác gì bữa tiệc của giới kinh doanh.
Bùi Châu nói tim ông nội Bùi không ổn lắm.
Anh ấy dặn tôi chờ trong hoa viên trước, lát nữa anh sẽ mang tôi đến giới thiệu với mọi người trong nhà.
Tôi cầm ly nước hoa quả, đi dạo trong hoa viên.
Bỗng nhiên tôi thấy hai hình bóng quen thuộc phía xa xa.
Là Thẩm Hằng và Lâm Nhược Thanh.
Lâm Nhược Thanh hất tay Thẩm Hằng ra, Thẩm Hằng có vẻ bất đắc dĩ.
Bọn họ đang… cãi nhau à?
Tôi bước lên vài bước, nép sau một chậu cây cảnh, lắng nghe động tĩnh phía bên kia.
“Em cũng không nhìn xem đây là đang ở đâu, bị người ta thấy mình cãi nhau có ra thể thống gì không? Thanh Thanh, em không thể giống…”
Thẩm Hằng đột nhiên im bặt.
“Giống ai? Khương Lê à?”
“Anh không nhắc đến cô ta.”
“Đúng vậy, anh không nhắc đến cô ta, chỉ là lúc ngủ mê gọi tên cô ta mà thôi”, Lâm Nhược Thanh chế nhạo: “Giờ anh còn chưa định ngày kết hôn với em, có phải vẫn chưa quên được cô ta không?”
Bệnh nhân đang hấp hối bật dậy, tôi hóng hớt thế nào mà hóng trúng chuyện của chính mình.
Cả người tôi cứng ngắc, lui về sau một bước lại không cẩn thận dẫm trúng cành cây khô trên mặt đất.
Tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên.
Hai người họ nghe được tiếng động, cũng thấy được tôi.
Bầu không khí nhất thời trở nên khó xử.
Lâm Nhược Thanh trừng mắt nhìn tôi, nhấc váy bước tới. “Khương Lê, giờ cô đang rất đắc ý đúng không?”
“Không phải vậy.”
Cô ta nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của tôi, cười khẩy: “Đeo cái nhẫn bạc rách nát ấy mà dám nói mình đã kết hôn.”
“Có ai kết hôn lại tặng chiếc nhẫn đồ chơi nghèo nàn vậy chứ, cô làm thế không phải là muốn Thẩm Hằng chú ý tới cô thì là gì?”
Thẩm Hằng dường như chợt tỉnh ngộ, nhìn tôi chằm chằm.
“Điều cô ấy nói có phải sự thật…”
Anh ta nhắm mắt, tựa như đã đưa ra quyết định, nói với tôi:
“Chỉ cần em đồng ý quay lại, anh sẽ chia tay cô ấy.”
Mặt Lâm Nhược Thanh tái nhợt: “Anh nói cái gì?”
Thẩm Hằng nhìn tôi, khóe môi mang theo nụ cười đắc ý.
“Em quay lại đi, chúng ta sẽ lại giống như trước đây.”
Chắc anh ta tưởng tôi vẫn giống như trước, chỉ cần anh ta vẫy tay là tôi sẽ cun cút chạy đến.
Lâm Nhược Thanh mắt đỏ hoe nói: “Cô ta mưu mô thế nào anh không biết sao? Đây đều là thủ đoạn để cô ta câu dẫn anh.”
Thẩm Hằng nhìn về phía cô ta: “Thanh Thanh, anh thật sự mệt rồi.”
“Dù đây có là thủ đoạn của cô ấy, thì cô ấy cũng thành công rồi.”
Lâm Nhược Thanh không tin nổi lắc lắc đầu.
Thẩm Hằng nhìn về phía tôi, giọng như đang ra lệnh.
“Khương Lê, anh cần em, giờ anh muốn em quay về bên anh.”
Sau khi thức tỉnh, tôi chỉ cảm thấy Thẩm Hằng cứ thế thao túng hai người phụ nữ thật quá ghê tởm.
Tôi há miệng thở dốc, đang định nói chuyện, ngẩng đầu lên liền thấy cách đó không xa Bùi Châu đang tiến về phía tôi nhưng đột nhiên dừng bước.
Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm cuồn cuộn những cảm xúc khó hiểu.
Có phải anh ấy cũng cho rằng.
Tôi kết hôn với anh ấy chỉ là đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt với Thẩm Hằng.
Nhưng mà, không phải như thế.
Tôi nhìn Thẩm Hằng, giọng đầy kiên định: “Tôi sẽ không ở bên anh.”
“Phiền hai ngươi giữ chặt lấy nhau được không?”
“Tra nam tiện nữ, xứng đáng bên nhau cả đời.”
Tính tôi vốn luôn hiền lành, nhưng hiện tại không hiểu sao lại nổi giận.
Trán Thẩm Hằng nháy mắt nổi đầy gân xanh.
Bởi vì, tôi chưa bao giờ nói với anh ta một câu nặng lời.
Anh ta tiến lên trực tiếp tóm lấy cổ tay tôi: “Khương Lê, em phát điên cái gì vậy?”
Đúng lúc này, Bùi Châu lao tới, túm lấy cổ áo anh ta.
“Anh buông vợ tôi ra.”
“Mày cmn là thằng nào? Tao nói chuyện với người phụ nữ của mình liên quan gì đến mày.”
Thẩm Hằng hung tợn nhìn Bùi Châu, vẻ mặt như sắp đ.á.nh nhau.
Ngay sau đó, anh ta bị đánh cho ngã nhào ra đất.
Người nho nhã dịu dàng như Bùi Châu, thế mà cũng sẽ đ.á.nh nhau.
Lâm Nhược Thanh thét chói tai gọi người đến.
Một nhóm vệ sĩ nghe thấy tiếng thét chạy tới.
Thẩm Hằng chật vật bò dậy, nhổ ra một ngụm máu, chỉ vào Bùi Châu.
“Hắn ta dám đánh khách của Bùi gia, mau bắt…”
Anh ta còn chưa nói hết câu đã trực tiếp bị nhóm vệ sĩ kéo đi.
Bình luận facebook