• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] MÙA HÈ ĐẾN MUỘN (3 Viewers)

  • Phần I

1.

Ngày thứ bảy sau khi tôi ch.ế.t, trúc mã tôi yêu thầm bảy năm cầu hôn một cô gái.

Đó là Phương Chỉ, học cùng trường đại học với anh, rõ ràng tháng trước mới tỏ tình đã bị anh cự tuyệt.

Tại nhà hàng Michelin, rượu vang đỏ cùng ánh nến lãng mạn.

Giang Thì ở đại học chính là hotboy của trường, hôm nay anh mặc áo sơ mi chỉnh tề xưa nay hiếm thấy, hình như anh gầy đi nhiều, mặt mũi càng thêm góc cạnh.

Phương Chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ rượu, vừa duyên dáng lại quyến rũ.

Tôi cúi đầu nhìn chiếc váy trắng loang lổ vết m.á.u trên người mình.

Hóa ra Giang Thì không thích kiểu con gái như tôi.

Nhưng khi Giang Thì lấy ra một bó hướng dương màu trắng kem và nhẫn, Phương Chỉ lại hơi nhíu mày.

“Không phải em thích hoa hướng dương nhất à?”

“Đúng… đúng… em chỉ là… bất ngờ quá thôi!”

Hóa ra Phương Chỉ cũng giống tôi, cũng thích hoa hướng dương trắng.

Chiếc nhẫn dùng để tỏ tình của Giang Thì quá đẹp, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại vươn tay ra thử.

Chậc, rộng quá.

Nhưng kích cỡ của nó lại vừa vặn với tay Phương Chỉ, những viên kim cương lớn ở trên tay cô ấy lấp lánh rạng rỡ.

Gương mặt Giang Thì dưới ánh nến thật dịu dàng, anh nghiêm túc thổ lộ với cô ấy: “Chiếc nhẫn này anh đã mua từ lâu rồi, nhưng hôm đó em không tới, cũng không nghe điện thoại, anh còn tưởng rằng bảy năm qua chỉ có mình anh đơn phương.”

“Anh với em quen biết tám năm, anh thích em đã bảy năm rồi.”

“Anh nghĩ hiện tại mình đã có đủ năng lực cho em cuộc sống hạnh phúc an yên.”

“Em có đồng ý ở bên anh không?”

Tôi ngơ ngác nhìn Giang Thì.

Tôi nhớ rõ Phương Chỉ chỉ là đàn em ở đại học của anh ấy.

Mà hôm nay là mốc thời gian 8 năm 7 ngày tôi và anh ấy quen nhau.

Nhưng chiếc nhẫn kia lại vừa tay Phương Chỉ như vậy.

……Có lẽ là tôi tự mình đa tình, nói không chừng bọn họ đã quen nhau từ lâu.

Sau khi ăn tối, dưới ngọn đèn đường.

Giang Thì ôn nhu xoa xoa đầu Phương Chỉ, cô ấy ngẩng đầu lên định hôn anh.

Giang Thì giật mình, né đi theo bản năng.

“Xin lỗi em… Trước đây chúng ta cũng chưa từng nắm tay, nên anh…”

Sắc mặt Phương Chỉ cứng đờ, nói không sao, cứ từ từ cũng được.

Giang Thì ôm cô ấy, nhẹ hôn lên tóc.

Cô ấy tươi cười vẫy tay từ biệt Giang Thì.

Đi đến ngã rẽ.

Vẻ mặt cô ấy trở nên lạnh lùng, dùng sức ném đóa hướng dương kia vào thùng rác: “Thật xui xẻo!”

Đóng nắp thùng rác lại, điện thoại cô ấy đổ chuông.

Cô ấy vừa nghe điện thoại, vừa ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương dưới ánh đèn đường.

“Ừm… đồ của Giang Thì tớ lấy đi hết rồi, còn đổi luôn điện thoại của anh ấy, xóa luôn danh sách bạn bè rồi.”

“Khoảng một tuần nữa bọn tớ sẽ chuyển đi… ừ… đến Vọng Kinh, sẽ không quay lại nữa.”

“Cô ta không phải cô nhi sao, chết cũng chết rồi, thi thể cũng chôn vùi rồi, ai còn tìm nữa?”

“Bác sĩ nói chỉ cần không nhìn đến những thứ liên quan đến cô ta thì anh ấy sẽ không nhớ ra.”

……“Cô ta” trong miệng Phương Chỉ, có phải là tôi không?

Còn Giang Thì… có phải đã quên tôi rồi không?

2.

Tôi vì cứu người mà ch.ế.t.

Ngày Giang Thì hẹn tôi ra ngoài ăn tối.

Tôi bỗng phát hiện ra một cô gái sắp ch.ế.t đuối.

Đây là khu vực đang giải phóng mặt bằng, rất hẻo lánh, bên bờ sông buổi tối cũng không có ai.

Tôi nhảy xuống sông, muốn cứu cô ấy lên, nhưng lại bị cô ấy mạnh mẽ ấn xuống nước.

Trong lúc giãy giụa, hình như đầu tôi đập vào một cục đá dưới đáy sông.

Đầu tôi đau nhói, lại còn bị sặc nước, tôi dùng chút sức lực cuối cùng đẩy cô ấy lên gần bờ.

Trước khi mất đi ý thức, tôi thấy cô ấy hoảng hốt móc điện thoại ra, nhưng rất nhanh sau đó lại tắt máy đi.

Hình như định gọi cảnh sát, nhưng rồi lại thôi.

Tôi không nhìn rõ mặt cô ấy, chỉ có thể bắt lấy chiếc gấu váy hoa màu tím của cô ấy, mong cô ấy cứu tôi.

Nhưng sặc nước khiến tôi không thở được, ý thức cũng dần dần phai nhạt.

Cô ấy hạ quyết tâm, dùng chân đá mạnh một phát, tôi văng ra.

Đến tận giây phút cuối tôi vẫn không nhìn rõ mặt cô gái đó, chỉ thấy bóng dáng cô ấy vội vã chạy đi.

Cô ấy mặc một chiếc váy hoa hai dây màu tím.

Bảy ngày qua, tôi giống như đã ngủ thật sâu trong bóng đêm, tỉnh lại liền thấy Phương Chỉ tươi cười như hoa đang ngồi soi gương.

Cô ấy đang trang điểm, điện thoại thông báo tin nhắn từ Giang Thì.

Anh hẹn gặp cô ấy, tại chính nhà hàng trước đó tôi đã lỡ hẹn.

Giờ tôi không rảnh lo chuyện Giang Thì, tôi chỉ muốn về nhà xem bà nội thế nào rồi.

Tôi không còn nữa, tôi sợ bà sẽ không chịu nổi cú sốc này.

Nhưng tôi phát hiện ra mình không thể rời xa Phương Chỉ.

Giống như có một bức tường trong suốt ngăn tôi lại, khiến tôi chỉ có thể quanh quẩn cạnh Phương Chỉ.

Nhưng rõ ràng tôi mới chỉ gặp Phương Chỉ có một lần.

Phương Chỉ là đàn em ở trường đại học và cũng là đồng hương của Giang Thì, cả nửa khóa đều biết có một mỹ nữ học chuyên ngành thể thao, vừa gặp Giang Thì đã nhất kiến chung tình.

Quán gà rán gần trường Giang Thì rất ngon, tôi từng đến đó rủ anh ấy đi ăn vài lần, bị Phương Chỉ bắt gặp.

Khi tôi đi xe buýt về trường, cô ấy lên đứng cạnh, bắt chuyện với tôi: “Bạn là Cao Duyệt học trường Đại học Cảnh sát bên cạnh đúng không? Nghe nói cậu sống ở tiểu khu Vận Kiều, trùng hợp quá, trước kia tớ cũng ở đó.”

Cô ấy hất tóc, từ trên cao nhìn xuống đầy kiêu ngạo: “Tớ thích anh Giang Thì, nghe nói bạn với anh ấy là bạn thân, bạn có thể giúp tớ hẹn anh ấy ra ngoài không?”

Hai chữ “bạn thân” khiến lòng tôi chua xót.

Tôi ôm túi gà rán, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô ấy: “Không thể, bạn thích anh ấy là chuyện của bạn, bạn thích thì tự nói với anh ấy chứ.”

Sau đó tôi nghe nói cô ấy tỏ tình với Giang Thì, nhưng bị Giang Thì từ chối.

Thật kỳ lạ, rõ ràng tôi chỉ gặp cô ấy đúng một lần như vậy, sao tự nhiên tôi lại bị trói buộc bên cạnh cô ấy?

3.

Tôi ngồi trên sô pha, đợi Phương Chỉ tắm xong.

Cô ấy lau tóc, từ dưới gầm bàn kéo ra một cái hộp.

Bên trong là đồ đạc của Giang Thì.

Tôi liếc mắt đã nhận ra con chó bằng gỗ kia, vì tôi có một con mèo cùng kiểu như vậy.

Đây là một đôi, con chó dính người đang cọ cọ vào con mèo lạnh lùng.

Khi tôi sờ vào con chó gỗ kia, một đoạn ký ức vốn thuộc về Giang Thì đột nhiên mạnh mẽ tràn vào đầu tôi.

Đó là nghỉ hè năm cấp ba, lớp tôi tổ chức chuyến dã ngoại đến thị trấn bên cạnh.

Bà nội đau chân không tiện đi theo nên nhờ Giang Thì đi cùng tôi.

Khi tôi muốn mua con mèo gỗ kia, Giang Thì cười nói đây là đồ từ Nghĩa Ô chuyển sang, tôi chẳng khác gì chở củi về rừng, không thấy phiền sao.

Tôi không nói với anh, tôi muốn mua vì con mèo lạnh lùng này rất giống Giang Thì.

Tôi tính tiền rồi ra ngoài, anh ấy cầm con chó gỗ lên, nhìn nó rồi lại nhìn theo bóng tôi, bỗng nhiên cong cong khóe miệng.

“Ông chủ, cháu mua cái này.”

“Anh mua gì vậy?” Tôi cười hì hì muốn nhìn vào túi anh.

“Chai nước thôi.” Anh ấy né tránh.

Khi ngồi trên xe trở về, tôi ngửa đầu ngủ say.

Anh ấy dựa vào cửa sổ xe, bàn tay bỏ trong balo nắm chặt con chó gỗ kia.

Hóa ra anh ấy đã mua nó.

Phương Chỉ không thèm nhìn, ném con chó gỗ vào thùng rác.

Cô ấy tiếp tục lục hộp đồ.

Toàn những thứ cũ kĩ nhưng được giữ gìn rất cẩn thận.

Có ảnh mẹ Giang Thì, Giang Thì nhìn rất giống mẹ Giang, khi đi học có nhiều nam sinh bắt nạt anh ấy, bởi vì anh ấy trắng nõn còn không thích nói chuyện, học giỏi lại được nhiều nữ sinh thích nên càng khó gần.

Trong hộp còn có chiếc nhẫn bạc của mẹ Giang và…

Một cái dây buộc tóc màu lam đã bị đứt.

Loại dây buộc tóc 5 đồng một bao này rất phổ biến.

Tôi ngơ ngác đứng đó, ký ức năm cấp hai cùng với cơn gió mang theo mùi cây ngô đồng trên sân trường thổi xuyên qua tám năm, đột nhiên ập vào đầu tôi.

Đó là tiết thể dục học chạy 100m, dây buộc tóc của tôi bị đứt.

Tôi không quá quan tâm, chạy đến chỗ các bạn đang ngồi túm năm tụm ba mượn một cái khác.

Cái dây buộc tóc mà thôi, tôi cũng không để trong lòng, kéo tay bạn học cười nói rời đi.

Còn hiện tại tôi lại thấy Giang Thì năm 17 tuổi.

Anh ấy ngồi xổm xuống đường chạy, buộc lại dây giày chưa quá lỏng, sau đó len lén nắm chiếc dây buộc tóc bị đứt kia trong tay.

Anh ấy đặt chiếc dây buộc tóc ấy vào hộp di vật của mẹ.

“Mẹ, con gặp người con gái mình thích rồi.”

“Mẹ có nhớ Cao Duyệt không, con thường đến nhà bọn họ ăn cơm, mẹ đã nói mẹ rất thích em ấy.”

“Con cũng… rất thích.”

Giang Thì 17 tuổi ngượng ngùng cười.

.……Rõ ràng là nên cao hứng, nên mừng như điên vì người mình yêu thầm cũng yêu mình.

Nhưng không hiểu vì sao, tôi chỉ ngơ ngác sững sờ đứng ở đó, đột nhiên rơi lệ đầy mặt.

Không đợi tôi nhìn thêm lần nữa, dây buộc tóc và nhẫn đều bị Phương Chỉ ném vào thùng rác.

Tôi muốn nhặt lại chiếc nhẫn và ảnh chụp của mẹ Giang, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn tay mình xuyên qua thùng rác.

“Đừng ném! Đừng ném mà!”

“Cầu xin bạn!”

Tôi kêu gào, liều mạng ôm thùng rác.

Nhưng Phương Chỉ không nhìn thấy tôi.

Phương Chỉ xuyên qua tay tôi, buộc túi rác lại.

Xe rác đúng tám giờ có mặt, Phương Chỉ tận mắt nhìn cả túi đồ chứa đựng những ký ức vô cùng quý giá của Giang Thì, cùng với rác rưởi tanh tưởi, tất cả bị bốc lên xe rác.

Cô ấy nhẹ nhàng vươn vai.

Đúng lúc đó Giang Thì gọi đến, giọng anh dịu dàng tôi chưa bao giờ nghe qua: “Phương Chỉ, anh xem phòng ở Vọng Kinh rồi, nghe theo em, tuần sau liền dọn qua đó.”

“Ừm… đương nhiên là đưa em rồi, hợp đồng cũng đã chuẩn bị xong.”

“Anh suy nghĩ kĩ rồi, từ nay một nhà ba người chúng ta…”

…Từ từ, anh ấy nói một nhà ba người?

Anh ấy còn nhớ bà nội tôi sao?

“Sao lại ba người, anh lại nhớ nhầm rồi.” Phương Chỉ kiên nhẫn sửa lại cho anh: “Em, bố mẹ em và anh nữa, là bốn người.”

“Xin lỗi em, từ lần trước bị ngã, ký ức của anh liền có chút hỗn loạn, thỉnh thoảng lại nhớ ra mấy thứ linh tinh…”

“Anh lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, bác sĩ nói vì di chứng sau cú ngã nên anh có thể xuất hiện ký ức ảo. Mấy lời này từ nay anh đừng nói nữa, được không?”

Phương Chỉ mất kiên nhẫn vuốt vuốt tóc.

Giang Thì thật cẩn thận xin lỗi, hình như rất sợ cô ấy tức giận: “Anh sẽ không bao giờ nói nữa, em đừng tức giận, được không?”

Giang Thì trong mắt người khác là một soái ca ít nói, công thành danh toại.

Nhưng chỉ có tôi biết, Giang Thì là người luôn không có cảm giác an toàn.

Anh ấy chưa bao giờ tin rằng mình xứng đáng được yêu thương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom