-
Phần III
7.
"Văn Ngọc Trạch, giờ mày nói thì còn chưa muộn!" Tôi gầm lên với hắn.
Đại sảnh trống trải xác chết nằm la liệt, mùi máu tanh kích thích não bộ tôi, tôi cảm thấy chính mình cũng sắp sụp đổ rồi.
Hắn một mực chối cãi mình chưa từng làm gì có lỗi với Triệu Dương.
"Không thể nào!"
"Tất cả những người ở đây đều là kẻ bắt nạt! Tất cả đều đáng chết!"
"Lỡ, lỡ Triệu Dương bắt nhầm thì sao? Mẹ nó, lỡ chúng ta vô tội thì sao?!"
"Mày mẹ nó sao không nói trước? Mày không bắt nạt hắn thì sao mày ở đây?"
"Mày dựa vào cái gì mà chất vấn tao!"
"Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta, nhưng chương trình vẫn tiếp tục, nhất định có một người vẫn là kẻ bắt nạt."
Tôi đeo găng tay, lén lút từ bên cạnh thùng đạo cụ lấy ra một con dao găm giấu ở sau lưng.
"Không phải mày thì chính là tao!"
"Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó! Tại sao không phải hắn bắt nhầm!!"
“Không thể nào! Triệu Dương sẽ không vu oan cho bất cứ ai!”
Văn Ngọc Trạch sững lại một lúc, sau đó phản ứng lại.
Hắn nhặt con dao trên sân khấu chỉ vào tôi, chất vấn tôi rốt cuộc là ai.
Tôi chắp tay sau lưng, nhìn xác chết đầy đất và Văn Ngọc Trạch khiếp sợ cả về thể xác và tinh thần, cuối cùng tôi cũng nở một nụ cười hài lòng.
Tôi là ai?
Tôi là người làm tổn thương Triệu Dương sâu sắc nhất.
Bạn học của tôi Triệu Dương, bị bạn cùng lớp bắt nạt trong ba năm.
Bắt nạt cũng nhanh chóng lan đến lớp học nghệ thuật.
Ước mơ của hắn là trở thành một đạo diễn.
Nhưng có người đã trộm đi ước mơ của hắn.
Hắn viết một kịch bản, bị người khác trộm cướp mang đi dự thi, đoạt giải Nhân Thanh Danh Đại Táo.
Khuôn mặt hắn lúc nhìn thấy tin tức, vẻ mặt không thể tin được, kinh ngạc, hoang mang, đau khổ, tôi sẽ không bao giờ quên.
Bệnh tật quấn thân, khoảnh khắc hấp hối, hắn đã trao tất cả sáng tác của mình cho tôi.
“Lâm Thanh, đây là những tác phẩm do anh dày công sáng tạo, đều là con của anh, con của anh…”
Ánh mắt hắn tan rã, nhưng lại mang theo một vẻ dịu dàng khác thường.
Tôi khóc không thành tiếng, cầu xin hắn đừng rời đi, nhưng hắn chỉ gắng sức giơ tay lên, muốn chạm vào đỉnh đầu tôi.
Chờ tôi ngẩng đầu, hắn đã đi rồi.
Đi vào một đêm gió mưa ảm đạm giống như đêm mẹ hắn chọn cách tự sát.
Lúc thu dọn di vật của hắn, tôi vẫn nghĩ về những lời hắn để lại cho tôi.
“Được rồi, thay anh, sống sót, phải, thực hiện... ước mơ."
Triệu Dương à, anh biết ước mơ của em là gì không?
Em chẳng có chí hướng gì với công việc, em chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi, là được ở bên cạnh người mình yêu.
Chẳng sợ nghèo khó, chẳng sợ sa sút, nhưng chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau là đủ rồi.
Anh bảo em thay anh sống sót thật tốt, được rồi, em đồng ý với anh.
Em vốn sẽ giữ lời hứa, em cũng sẽ giúp anh thực hiện ước mơ, tác phẩm của anh em sẽ tìm người hoàn thành chúng.
Nếu những câu chuyện này xuất hiện trên màn ảnh, anh ở trên trời cũng sẽ nhìn thấy, cũng sẽ cười, đúng không?
Nhưng em đã nhìn thấy tiểu thuyết của anh, đó là một tác phẩm chưa được xuất bản.
Trong trang bìa, anh viết như thế này:
'Trên trời, những vị thần tiên phạm sai lầm, đều sẽ bị giáng xuống trần gian để tu luyện.
Đây có lẽ là hình phạt nặng nhất của trời cao.
Hồi trước tôi không hiểu, nhưng giờ tôi mới hiểu ra, có đôi khi, nhân gian chính là địa ngục.
Nếu tôi là thần tiên, tôi đây nhất định đã phạm phải một tội rất nặng.'
Dây đàn trong lòng tôi đứt đoạn.
Triệu Dương không chỉ là bạn học của tôi, mà còn là người tôi yêu.
Nhưng tôi không dám nói.
Tôi rất nhút nhát.
Lúc bọn họ tung tin Triệu Dương là đồng tính luyến ái, ở trên mạng trường điên cuồng tìm người, tôi sợ hãi mà trốn tránh.
Thậm chí vì rửa sạch hiềm nghi, tôi cũng chửi theo một câu: 'Thằng biến thái.'
Triệu Dương không trách tôi, hắn nói: Khổ này một mình anh chịu là được rồi, Lâm Thanh của anh, không cần chịu khổ.
Tôi khóc lóc khi xem xong tất cả những sáng tác của hắn.
Tôi luôn biết điều đó, hắn thực sự rất yêu tôi.
Hắn không vì mơ ước thất bại mà cố chấp, kịch bản cuối cùng của cuộc đời hắn, là tình yêu của chúng tôi.
Trong câu chuyện này, không có bắt nạt, không có tổn thương, chỉ có hai người yêu nhau, từ thiếu niên đến trưởng thành, nắm tay nhau trọn đời.
Tôi rất hận, hận chính mình, hận những người đã làm tổn thương hắn, hận cả thế giới này.
Người chưa thành niên liền có thể muốn làm gì thì làm sao?
Có tiền liền có thể giải quyết được mọi việc sao?
Tôi đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn chiếu rọi, tôi cực kỳ giống như nhân vật chính.
“Mày làm vậy là sao? Mày và hắn có quan hệ gì?”
Các loại dụng cụ trên sân khấu trong lúc chúng tôi vật lộn đổ đầy đất.
Văn Ngọc Trạch che lại bả vai đổ máu, vẻ mặt phẫn hận mà trừng mắt tôi.
“Người yêu,” Giọng tôi bình thản, “Người yêu đến chết không phai.”
Hắn kinh ngạc đến mức không nói nên lời, tôi khởi động công tắc trong túi, khí cacbonic lại lần nữa bốc lên.
“Mày điên rồi, hắn cũng điên rồi, tụi mày đều điên rồi!”
Hắn bắt đầu gào rống, giống như một con cáo đang cố gắng sinh tồn trong bẫy thú:
“Tụi mày là kẻ giết người, tụi mày thì khác gì bọn họ chứ ?!”
“Không, Triệu Dương không phải, anh ấy đã chết vào ngày hôm nay năm ngoái.”
“Văn Ngọc Trạch, tao hỏi mày lại lần nữa, mày có hối hận không?”
Ánh lửa màu đỏ chiếu vào đồng tử hắn, tôi không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy rất ấm áp.
“Mày có hối hận không?”
“Mày biết rõ, bạn học của mày bị bắt nạt, mày có thể kể ra những hành vi xấu xa của mỗi người, nhưng mày chỉ đứng nhìn.”
“Mày rõ ràng nói với tao mày rất ngưỡng mộ anh ấy, mày nói anh ấy là một tác giả tài năng, anh ấy sẽ trở thành một nhà biên kịch được cả thế giới chú ý.”
“Mày hẳn là nên đi nói với tất cả mọi người.”
Lúc ngọn lửa bùng lên, tôi như nhìn thấy người yêu của mình.
“Mày nên đi ra ngoài, nói với tất cả mọi người, người yêu của tao là Triệu Dương, Triệu Dương là một nhà biên kịch tài hoa hơn người.”
8.
Lửa lớn cháy suốt một ngày một đêm.
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng mới có người phát hiện ra nơi này.
Một nhà kho bỏ hoang, bên trong ngoài những xác chết cháy đen còn có một số tàn tích của thiết bị phòng thu.
Báo chí đưa tin, trong số những người đã được xác định danh tính, có một nhà biên tập chương trình truyền hình khá nổi tiếng.
Hắn bắt đầu nghỉ phép từ tháng trước, không biết tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Sau khi chết, tôi cũng không xuống địa ngục.
Ý thức của tôi phiêu diêu đến thành phố, trong một bệnh viện tâm thần, tôi nhìn thấy Văn Ngọc Trạch.
Hắn điên rồi.
Mặc dù thoát chết, nhưng lời nói của hắn không ai tin.
Bằng chứng tại hiện trường chỉ về phía hắn, những vết dao trên người những xác chết, còn có DNA của hắn đều được phát hiện trên con dao và rìu bị bỏ lại tại hiện trường.
Cảnh sát vừa đi, hắn liền bắt đầu phát điên, vừa khóc vừa cười, điên cuồng không tự chủ được.
Bác sĩ lắc đầu, y tá cầm lấy ống tiêm to tướng tiêm thuốc an thần cho hắn.
Cuối cùng hắn cũng yên tĩnh lại.
Làm sao tôi có thể thật sự buông tha cho hắn chứ?
Văn Ngọc Trạch, chính mày trộm bản thảo của Triệu Dương, chính mày đã bán đứa con mà hắn dốc hết tâm huyết cho Trương Vũ.
Mày là kẻ đáng chết nhất.
Nhưng chết quá dễ dàng cho mày, cho nên mày phải sống, thay bọn tao sống, trong những năm tháng còn lại phải sống trong hối hận điên cuồng.
Cảm thấy đã báo được đại thù, tôi vô định phiêu lãng lên không trung, trong một vầng hào quang, tôi nhìn thấy nụ cười ấm áp của Triệu Dương.
"Anh đến đón em rồi.”
Tôi nghẹn ngào, vội vàng bay đến người tôi yêu.