• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] MỘNG TƯỞNG THẨM PHÁN (1 Viewer)

  • Phần II

4.

Bùi Phương ngay từ đầu cũng không để ý đến cậu học sinh tên Triệu Dương.

Học lực bình thường, lại là học sinh thi vào trường nghệ thuật, cho dù thi đậu đại học cũng không liên quan gì đến bà.

Vì giữ thể diện, khi lần đầu tiên Triệu Dương nói với bà vở bài tập của mình bị xé, bà cũng đã răn dạy cả lớp.

Nhưng chỉ có lần đó thôi.

Đổi lại, là căm hận của bọn họ đối với việc Triệu Dương mách lẻo, ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Tiếp theo, phụ huynh bắt đầu gửi phong bì đỏ cho giáo viên.

Gia đình Triệu Dương không khá giả, việc gia đình chu cấp cho hắn học vẽ cũng có rất nhiều gánh nặng.

Triệu Dương tối đến đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi để kiếm tiền, mua cho cô giáo Bùi một hộp trà.

Bà khinh bỉ mà ném nó vào thùng rác ngay trước mặt hắn.

"Triệu Dương, tập trung vào việc học đi, người không thể học thì đạo đức cũng không được."

Chính câu nói này đã dung túng những người đó bắt nạt Triệu Dương.

Bọn họ biết, sẽ không ai quan tâm đến Triệu Dương nữa.

"Triệu Dương, mày thật kinh tởm."

Một giọng nam xa lạ, tôi lần đầu tiên nghe thấy, trong giọng nói lại có thể truyền tải được nhiều ác ý như vậy.

Sân khấu lại tối đi vài giây, lúc một tia sáng chiếu lên chính giữa sân khấu, xuất hiện một người.

Quả nhiên là thủ phạm.

Chính hắn đã mở chiếc hộp Pandora, giải phóng ra toàn bộ ác ý của cả lớp.

"Người chơi tiếp theo rất đặc biệt, tôi đặc biệt muốn cảm ơn hắn.”

"Nếu không có hắn, tôi nghĩ, tôi vẫn sẽ có một cuộc sống khá ổn, cùng với một người yêu rất tốt."

Lúc này đây, không có video.

Mọi người đều đang run rẩy, chỉ có tôi cười lên tiếng.

"Cậu cười cái gì?" Vẻ mặt Văn Ngọc Trạch quái dị nhìn chằm chằm tôi.

"Người trên sân khấu, ngày nào cũng đánh đập sỉ nhục cậu ta, hắn là người đầu tiên bắt nạt Triệu Dương."

“Cho nên cậu cười cái gì?" Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Văn Ngọc Trạch dường như kéo ra khoảng cách với tôi một chút.

"Tôi cười à? Tôi chỉ là cảm thấy hắn đúng thật đáng chết, bởi vì tôi cũng từng bị hắn bắt nạt."

Văn Ngọc Trạch phát điên mà cào cấu tóc: "Tại sao bọn họ cứ luôn bắt nạt người khác vậy?"

Tôi cũng muốn biết, tại sao bọn họ luôn là muốn bắt nạt người khác.

Viên Chính Nghĩa, từng là người bạn tốt nhất của Triệu Dương.

Nói là bạn tốt nhất cũng không hẳn, bởi vì Triệu Dương không có bạn.

Nhưng Viên Chính Nghĩa chủ động tiếp cận hắn, mời hắn cùng nhau làm bài tập nhóm, còn mời hắn uống nước ngọt.

"Triệu Dương, bức tranh này cậu vẽ không tệ đấy."

Triệu Dương cúi đầu, trên mặt xuất hiện một mảnh đỏ ửng.

Hắn nói với Viên Chính Nghĩa, mình muốn làm đạo diễn, chứ không phải họa sĩ.

Trên mặt Viên Chính Nghĩa cứng đờ, sau đó nở một nụ cười nghiền ngẵm.

"Vậy sao cậu lại học vẽ? Không phải nên học đạo diễn cùng tôi à?"

Học vẽ rất đắt, nhưng học đạo diễn còn đắt hơn.

Triệu Dương khát khao tương lai chính mình, đem kế hoạch của mình kể hết cho Viên Chính Nghĩa nghe.

Viên Chính Nghĩa lúc đầu còn đồng tình, cổ vũ hắn, cho đến khi được hắn cổ vũ, Triệu Dương tham gia một cuộc thi viết kịch bản.

Trong cuộc thi, Triệu Dương bất ngờ giành được giải ba.

"Chính Nghĩa, cậu nói xem tớ có thiên phú không? Tớ không ngờ tớ lại có thể đoạt giải!"

Triệu Dương mời Viên Chính Nghĩa ăn đồ nướng tự chọn ở cổng trường 12 tệ, hắn là phát xuất từ tận đáy lòng biết ơn Viên Chính Nghĩa.

Nhưng là hắn không biết, thứ gọi là bạn bè, chính là mong muốn bạn được sống tốt hơn một chút, nhưng không được tốt hơn tôi.

Lớp đạo diễn áp lực rất lực, thầy giáo được cho là tốt nghiệp từ trường điện ảnh USC ở Nam California, mắt cao hơn đỉnh, nghiêm khắc một cách bất thường.

Nhưng từ ngữ mà ông ta thường dùng để hình dung học sinh là: "Rác rưởi, ngu ngốc, không có chút óc nghệ thuật nào".

Lúc Triệu Dương cao hứng phấn chấn báo cho hắn biết, kịch bản của mình vậy mà lại đoạt được giải, Viên Chính Nghĩa mới vừa bị thầy mắng xong.

Hắn im lặng lắng nghe, Triệu Dương nhận ra cảm xúc hắn không tốt, quan tâm hỏi han, Viên Chính Nghĩa ngẩng đầu, ánh mắt thay đổi.

"Chắc hẳn trong lòng cậu rất đắc ý đấy chứ?"

Bọn họ "chiến tranh lạnh" một tuần, Triệu Dương mỗi ngày đều đến lớp đạo diễn tìm hắn.

Hắn thực phiền, giữa các bạn học cũng truyền ra lời đồn.

Hắn nghĩ xấu xa, tất cả những chuyện này đều là lỗi của Triệu Dương.

Cậu ta dựa vào cái gì, một kẻ vẽ tranh dở tệ, lại có thể giành được giải thưởng?

Cậu ta dựa vào cái gì có thể được thưởng?

Loại như cậu ta gia cảnh bần hàn, tính cách hướng nội, chỉ nên thành thành thật thật học hết cấp ba rồi đi làm công nhân!

Học theo người ta làm nghệ thuật, cậu ta không xứng đáng!

Tâm trạng Viên Chính Nghĩa thay đổi.

Hắn vốn dĩ cũng không thích Triệu Dương mấy, chỉ là chàng công tử nhà giàu cao cao tại thượng thỉnh thoảng tỏ ra thương hại trêu đùa kẻ thất thế, để từ đó thể hiện phẩm chất tốt đẹp của mình là người giàu có lương thiện.

"Hai người bọn họ có mâu thuẫn gì với nhau vậy?" Trong mắt Văn Ngọc Trạch tràn đầy kinh hãi.

Viên Chính Nghĩa bị trói trên một cột, cột này mọc đầy gai nhọn, giống như một chiếc gậy tầm vông siêu lớn.

Mà hắn, lại bị dán chặt vào cột.

Còn có một hơi, chiếc loa bluetooth cài ở cổ áo phát ra tiếng thở hổn hển nặng nề.

"Bạn học Viên Chính Nghĩa, ước mơ của hắn, là trở thành một nhà biên kịch lớn.”

"Ai, không đúng lắm, ồ..."

Giọng Triệu Dương âm cuối kéo thật sự dài, mang theo một loại châm biếm hàm hồ khiến người ta rợn tóc gáy.

"Tôi thấy có khán giả không đồng ý với ý kiến này, có ai biết ước mơ thực sự của Viên Chính Nghĩa là gì không? Người biết, sẽ nhận được một món quà bí ẩn."

Đây là lần thứ hai hắn nhắc đến món quà bí ẩn, rốt cuộc nó là gì?

Dường như chỉ cần chúng tôi làm những việc phù hợp với ý muốn của hắn, hắn liền sẽ tặng món quà bí ẩn.

"Rốt cuộc món quà bí ẩn là gì vậy hả!"

Văn Ngọc Trạch người đầu tiên nhận được món quà bí ẩn, không nhịn được lên tiếng.

"Chẳng lẽ là được tự chọn cách chết?" Tôi ngoài cười nhưng trong không cười.

“Chết tiệt, cậu đừng dọa tôi!"

"Vậy... có thể uống thuốc ngủ không? Cách chết của hắn quá biến thái."

"Món quà bí ẩn, có phải là cơ hội sống sót đi ra ngoài hay không hả?"

Trương Vũ đưa ra một suy đoán táo bạo, đôi mắt mọi người đều bừng lên hy vọng.

"Thông thường trong phim đều như vậy, dù sao cũng phải để một người sống sót, để vạch trần tội ác của mình, tâm lý của kẻ giết người biến thái."

Rất nhiều người đều cảm thấy hắn nói có lý, hai mặt nhìn nhau, sau đó tranh nhau đưa ra suy đoán của mình.

"Được rồi, cô gái mặc áo len đỏ kia, tôi xem thử..."

Chùm tia sáng giống như nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng tìm thấy một cô gái mặc áo len đỏ, cô ta mặt đầy mồ hôi, hai tay mất tự nhiên mà rối rắm ở bên nhau.

"Lâu rồi không gặp, Nhã Lệ, cảm ơn cậu đã đặt đinh ghim vào trong ngăn kéo của tôi."

Tôi nhớ ra rồi, Lâm Nhã Lệ, bạn học cấp ba của tôi.

Lâm Nhã Lệ nghe thấy mấy lời này sắc mặt lập tức tái mét, cô lùi lại hai bước, chùm tia sáng cũng theo đó lùi lại.

"Không, không, tôi không có..."

“Được rồi, mau nói cho tôi biết, ước mơ của Viên Chính Nghĩa là gì?"

Giọng nói không kiên nhẫn cắt ngang lời biện minh của cô ta, thúc giục cô ta

"Là... là thi vào Học viện Điện ảnh."

Chùm tia sáng lập tức chiếu vào trên người một người khác, là một người béo ôm bụng mập mạp, hắn kêu lên "A" một tiếng.

"Còn cậu thì sao? Cậu nói thế nào."

Người béo vươn hai tay vẫy trong không trung: "Tôi, tôi không quen hắn, tôi không quen hắn."

"Đây là bạn học của tôi, cũng không nhớ hắn đã từng bắt nạt Triệu Dương." Trên mặt Văn Ngọc Trạch lộ vẻ nghi hoặc.

Nhưng ngay giây tiếp theo, âm thanh liền tự mình giải đáp nghi hoặc cho hắn.

"Ê? Thật đáng tiếc, tôi tưởng các cậu đều ở trong nhà vệ sinh đánh người, sẽ đồng tâm hiệp lực chứ."

Triệu Dương liên tiếp hỏi một vài người, cuối cùng, luồng ánh sáng này chiếu vào trên người tôi.

"Lâu rồi không gặp..."

"Tôi biết ước mơ của hắn là gì, ước mơ của hắn là, khiến cậu chết."

5.

Đại sảnh bỗng chốc chìm trong im lặng.

Trong bóng đêm, tôi có thể cảm nhận được tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Giọng nói của Triệu Dương chậm rãi vang lên: "Nhưng lý do là gì?"

"Hắn hận cậu, ghen ghét sinh ra căm hận, hắn không ngừng nghĩ, nếu tài năng của cậu là của hắn thì tốt biết mấy.”

"Hắn muốn chà đạp cậu dưới chân, sau đó bố thí cho cậu, cứu rỗi cậu, để cậu mãi mãi ngưỡng mộ và biết ơn hắn."

Viên Chính Nghĩa phát hiện ra bí mật của Triệu Dương.

Triệu Dương, không thích con gái.

Bọn họ lăng mạ hắn, không cho hắn vào nhà vệ sinh nam, ở mỗi cánh cửa nhà vệ sinh đều viết: Triệu Dương và chó không được đi vào.

Nữ sinh đều coi thường hắn, mắng hắn là biến thái, nói căn bệnh này sẽ lây lan.

Sau lại càng trở nên quá quắt, bọn họ cảm thấy hắn ghê tởm, có bệnh, yêu cầu hắn thôi học, hoặc đứng trước mặt tất cả mọi người trong trường xin lỗi vì khuynh hướng tính dục của mình.

Triệu Dương vốn dĩ yếu đuối, nhưng lần này, hắn rất cứng rắn.

"Tôi không có lỗi, tôi thích con trai, không có lỗi.”

Hắn ngoan cố như một con thú nhỏ bảo vệ lãnh thổ của mình, chẳng sợ quyền cước rơi như mưa trút xuống cơ thể hắn, hắn cũng phải bảo vệ ngọn lửa trong lòng chính mình.

Bọn họ thậm chí còn đến chợ đêm mà mẹ Triệu Dương bán hàng, cố ý ăn bữa sáng miễn phí, còn nói với mỗi khách hàng đến ăn:

“Đừng đến nữa nhé, quán này không được ăn, ăn vào sẽ trở thành người đồng tính đó.”

Mẹ hắn đổi địa điểm bán hàng hết nơi này đến nơi khác.

Triệu Dương đến trường, trên mặt là dấu bàn tay rõ ràng.

Người phụ nữ đáng thương ấy vất vả nuôi dưỡng đứa con mà mình sinh ra, hóa ra lại là một người đồng tính.

Bà không chấp nhận được, càng không chấp nhận được mấy học sinh đến gây rối, bà không thể trêu vào, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, bà thậm chí đã nghĩ đến việc tự tử.

Và rồi, bà đã chết.

Chết vào một đêm mưa lạnh lẽo, chỉ để lại cho Triệu Dương một lá thư.

Trong lá thư là một cuốn sổ tiết kiệm nhàu nát cùng với một câu:

"Con trai, thật xin lỗi."

Từ đó về sau, Triệu Dương trở nên trầm lặng hơn.

Không phải hắn không dám liều mạng, mà là hắn muốn sống, sống tốt hơn bọn họ.

Hắn muốn thực hiện ước mơ, hắn muốn cho mẹ thấy, mặc dù con trai bà là thiểu số về giới tính, nhưng hắn không sai.

Hắn vẫn có thể trở thành một người có ích.

Nhưng, bọn súc sinh lại không có giới hạn.

Bọn họ lại cảm thấy nhàm chán rồi.

Một Triệu Dương mắng không cãi lại, mắng không cãi lại không phải là đồ chơi tốt nhất của bọn họ.

Bọn họ bắt đầu điên cuồng đào bới về nam sinh Triệu Dương thích.

Lần này, Triệu Dương sợ hãi rồi.

Bọn họ chiến thắng.

Ngày hôm đó gió rất to, ánh mặt trời rất lớn.

Triệu Dương bị buộc phải quỳ trên sân thượng, trước mặt những người quen hay không quen, xin lỗi tất cả mọi người.

"Bọn họ đều đáng chết." Tôi nhẹ giọng nói, không có người phản đối.

Tôi xoa xoa khoé mắt, quá trớ trêu.

Giọng nói của Triệu Dương, tất cả mọi người ở đây, còn có người đang bị xét xử trên sân khấu...

Hắn đưa ra nhiều gợi ý như vậy, nhưng trong số mấy chục người ở đây, ngoài tôi và Văn Ngọc Trạch, vậy mà không một ai nhớ đến hắn.

Bọn họ mang đến cho hắn vô tận đau khổ nhục nhã, nhưng sau khi tốt nghiệp đều quên đến không còn một mảnh.

"Văn Ngọc Trạch, cậu nói trên đời này có chuyện nào tốt như vậy không?”

"Những điều xấu xa đã làm có thể được xóa bỏ, những bi kịch đã gây ra cũng có thể tan thành mây khói, rời khỏi nơi đó, rời khỏi người bị bọn họ bắt nạt, là có thể được trùng sinh, nguyên một đám dạng chó hình người, hình ảnh phù hợp, giống như chưa từng làm ác."

Nói này hầu như ai cũng từng bắt nạt Triệu Dương.

Nơi này không thiếu những người đã công thành danh toại, có địa vị xã hội rất cao.

Bọn họ trước mặt người khác, trước ống kính, là những người đóng thuế lớn, là học sinh giỏi, giáo viên tốt, chồng tốt cha tốt.

Nhưng ở chỗ này, bọn họ chỉ là những kẻ bạo hành sợ chết mà thôi.

Sau đó, lại có thêm vài người chết, đều là bạn học của Văn Ngọc Trạch.

Người giải thích lý do thay đổi thành hắn.

"Lúc cô ta năm nhất có từng theo đuổi Triệu Dương, còn rất phô trương, bởi vì điều kiện gia đình không tồi, thuộc loại công chúa nhỏ bị chiều hư.”

"Triệu Dương từ chối cô ta, nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, Triệu Dương tránh cô ta, cô ta thẹn quá hoá giận, bịa đặt hắn mại dâm, còn muốn báo cáo hắn với trường học."

“Điều tra chứng minh hắn không có tội, nhưng một khi tin đồn đã bắt đầu, liền sẽ không dừng lại."

“Bạn học nữ sinh kia phát bài viết trên trường, bôi nhọ Triệu Dương là biến thái, chui vào nhà vệ sinh nữ rình cô ta.”

“Thằng nhóc đó dẫn đầu cô lập hắn, còn đăng thông tin cá nhân của hắn lên trang web cho vay tiền."

Giọng nói Văn Ngọc Trạch càng ngày càng nhỏ, nếu không phải đứng bên cạnh hắn, tôi thậm chí còn cảm thấy hắn hô hấp khó khăn.

Triệu Dương rất mạnh mẽ, Văn Ngọc Trạch nói, hắn thực sự là người kiên cường nhất mà tôi từng gặp.

Thằng nhóc nói Triệu Dương bị bệnh AIDS, là con trai ẻo lả, bị một mũi tên bắn ra từ phòng chiếu sáng phía sau chúng tôi bắn chết.

Một mũi tên xuyên thủng cổ.

"Cổ của hắn, đặc điểm giới tính nam, Triệu Dương đang trả thù hắn."

Văn Ngọc Trạch muốn nói lại thôi, hắn không khẽ động mà kéo dài một chút khoảng cách với tôi.

"Quả thật rất tàn nhẫn."

Ánh đèn trên sân khấu tối dần đi, liền đúng lúc tôi cho rằng mọi chuyện đã kết thúc.

"Kính thưa quý khán giả, tiếp theo, chúng ta hãy chọn một khán giả may mắn lên sân khấu chia sẻ ước mơ của mình!"

Khán giả dưới sân khấu trở nên hỗn loạn.

Nhưng hỗn loạn nhanh chóng kết thúc, lúc khí carbon monoxide ngừng được giải phóng, tất cả mọi người đều đã đưa ra lựa chọn.

Bọn họ đều bỏ phiếu cho Trương Vũ, bởi vì Triệu Dương ám chỉ chính hắn đã ăn cắp kịch bản của mình.

Tôi kinh ngạc đến nỗi không khép miệng được.

Bọn họ nhặt dây thừng từ trên mặt đất, trói chặt người đạo diễn lớn đang gào thét chửi bới, đưa hắn lên sân khấu.

Đạo diễn nằm ở chính giữa sân khấu cố gắng vùng vẫy, lại bị người ta đá một phát:

"Con mẹ nó im mẹ đi! Cái đồ chó ăn cắp!”

"Chó ăn cắp! Nói không chừng đều là do mày mà tụi tao mới gặp nạn thế này!"

Mọi người bắt đầu suy đoán, là bởi vì Triệu Dương bị đạo nhái, nên mới không gượng dậy nổi, mới có thể gặp nhiều xui xẻo, mới có thể bắt bọn họ đến để xả giận!

Bọn họ đã căm ghét đạo diễn đến tận xương tủy.

Tôi khiếp sợ cực kỳ, chỉ là nói mấy câu, bọn họ liền từ lúc bắt đầu khen tặng biến thành căm phẫn.

Không, không phải chỉ là vài câu nói, mà là trước mặt sinh tử, con người đều là ích kỷ.

“Hắn sẽ không muốn giết hết tất cả mọi người ở đây chứ?” Văn Ngọc Trạch nắm chặt nắm đấm cắn chặt, móng tay đều bị hắn cắn trọc.

Không kết thúc, sau cái chết của Trương Vũ lại tiếp tục bỏ phiếu.

Những con cừu sắp bị giết, bị đồng loại đưa lên máy chém.

Nhưng những người ở phía sau, dường như đều chết rất nhanh, giống như đang ban phát lòng thương xót, lại giống như đang truy đuổi thời gian.

Cuối cùng, ban đầu không tính là một sân khấu trống vắng, lúc này chỉ còn ba người.

Tôi, Văn Ngọc Trạch, còn có một cô gái dáng người nhỏ nhắn.

6.

Cả người cô ấy đều phát run, tôi nhìn thoáng qua ống quần của cô ấy, hóa ra đã đái dầm.

"Chết tiệt, cậu nghĩ sao?"

Văn Ngọc Trạch hung hăng đi tới đi lui , tôi nhìn lên sân khấu, máu me khắp nơi, trông như đoá hoa nở rộ.

"Đừng, đừng giết tôi... Cầu xin các cậu, tôi không có bắt nạt ai cả."

Giọng nói của cô gái như tiếng mèo kêu, vừa nhỏ vừa yếu, nhưng trong trò chơi này không phải bạn chết chính là tôi sống, không ai sẽ thương hoa tiếc ngọc.

"Khán giả, các bạn có lựa chọn gì không?"

Văn Ngọc Trạch đá một phát vào bàn, hung tợn mà trừng mắt cô gái: "Cô dám nói cô chưa làm chuyện gì trái với lương tâm?"

Cô gái như nắm được cọng rơm cứu mạng, ngoan ngoãn bò dậy, bất chấp ánh mắt ghét bỏ của Văn Ngọc Trạch, quỳ rạp xuống dưới quần tây hắn:

"Tôi thề, tôi thật sự không có, tôi, tôi vô tội, tôi không biết tại sao mình lại ở đây, nhưng tôi thật sự không có.”

"Xin hãy tha cho tôi, khi ra khỏi đây rồi, tôi, tôi sẽ làm theo bất cứ điều gì anh muốn."

Da thịt mịn màng của cô ấy dưới ánh đèn tỏa ra vẻ đẹp khác biệt, khuôn mặt đỏ bừng và những giọt nước mắt long lanh nhìn thấy mà thương.

"Được rồi."

Văn Ngọc Trạch lùi bước, chậm rãi cầm lấy sợi dây thừng trên mặt đất.

Hắn nhìn tôi, động tác thong thả.

Tôi cũng nhìn lại hắn, vẻ mặt bình thản.

Giây tiếp theo, hắn nhanh chóng trói chặt thân thể cô gái.

“A! Cứu mạng!”

Cô gái chất vấn hắn, lẽ nào không phải là muốn chọn tôi sao?

Nhưng Văn Ngọc Trạch cười, cười đến biến thái, cười ra nước mắt:

“Không thể, cậu không thể vô tội được, nếu cậu vô tội, tôi đây càng phải chọn cậu."

Tôi thở dài, cùng hắn liếc nhau.

Tôi biết, chúng tôi rất ăn ý.

Nếu cô gái này vô tội, như vậy Triệu Dương sẽ làm như thế nào chứ?

Nhưng cô gái này đã chết, mà video trước khi chết khiến chúng tôi cảm thấy rất buồn cười.

Tại sao lại có suy nghĩ có người vô tội ở nơi này chứ?!

Triệu Dương nói, là cô ta phát hiện ra bí mật về xu hướng tính dục của chính mình trước, lại chia sẻ nó trong nhóm nhỏ.

Cô ta hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý, là trung tâm của những lời bàn tán.

Cho nên, Triệu Dương giúp cô ta chết trong khoảnh khắc cao trào, đó là ước mơ của cô ta.

Cô ta bị ánh đèn công suất lớn trực tiếp nướng chết.

Bây giờ, chỉ còn lại hai chúng tôi.

Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau tất cả, chúng tôi đều ngầm thừa nhận mình không làm gì sai trái.

Nhưng mà, giọng nam trầm lại lần nữa vang lên, tôi và Văn Ngọc Trạch lập tức ngẩng đầu, nhìn nhau đầy kinh hãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom