12.
Trong trường có cây ATM rút tiền, Lục Sơ Uyển nói mọi người chờ cậu ta chút cậu ta đi rút tiền mặt.
“Dùng ví điện tử đi, để mọi người quét mã nhận tiền tại chỗ luôn.” Tôi lạnh lùng nói.
Nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt Lục Sơ Uyển hơi cứng lại, dù hơi chột dạ nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh trả lời lấy lệ: “Tiền trong wechat của tôi không đủ, cứ rút tiền mặt đi, rút tiền cũng nhanh thôi mà!”
Tôi nhìn cậu ta, cậu ta nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập sự chột dạ và né tránh.
Ăn trộm tiền của tôi, giả làm người tốt phát cho mọi người, lại còn hủy bỏ chứng cứ, cậu ta tưởng tôi là đồ ngốc ư?
Tôi phải vạch trần cậu ta vào lúc nào thì tốt đây nhỉ?
Lục Sơ Uyển vừa đi, mấy nam sinh bắt đầu hưng phấn nghị luận về tôi, cảm thấy tôi ích kỉ và cay nghiệt như vậy, không xứng ở lại lớp này nữa.
Tôi bảo tư vấn viên tạm ngưng trước, rồi tôi đứng lên bục phát biểu nói: “Mọi người đến đây đều là vì học tập, là ai đã bày ra trò cô lập trước? Người bán thảm trước để được thương cảm thì đều là người bị hại ư? Có vài người mắng tôi là ngạo mạn ích kỷ, xin hỏi bạn và tôi nói chuyện với nhau được mấy câu, có hiểu rõ tôi không? Tôi dựa vào bản thân giải từng câu đề để thi đỗ vào trường này, bạn nói tôi đi là tôi phải đi sao?”
Cố Di ở phía dưới lẩm bẩm: “Nuốt hết tiền thưởng rồi còn ra dzẻ cho ai xem. Tử trái phụ thường*, theo lý mà nói, cậu chiếm đoạt công quỹ thì nên để ba mẹ cậu đền bù.”
{*tử trái phụ thường: con nợ cha mẹ trả (đây là tên một bộ phim của Đỗ Tồn Cương, nói về một người đàn ông vì mở công xưởng mà vay tiền, sau đó hai vợ chồng không may qua đời, chỉ để lại đứa con trai 5 tuổi, ông nội phải nhặt rác và bán bánh lề đường để nuôi cháu lớn, về sau cuối cùng cũng trả hết nợ cho con trai)}
Tôi đặt mạnh điện thoại lên bàn, gọi điện thoại cho ba tôi rồi mở loa ngoài nói: “Ba, ba cho con 10 vạn tệ.”
“......Con không bị ấm đầu đấy chứ? Nói linh tinh cái gì vậy?”
“Con muốn tiền mặt, ba mau đưa đến đây cho con đi.”
“Con gái à, con nói ba nghe, có phải con gặp chuyện gì rồi không?”
Tôi chỉ nói mấy câu rồi cúp điện thoại, Cố Di ngay lập tức trào phúng nói: “Cậu đừng giả vờ sĩ diện nữa, ngoài mặt thì hoang phí vô hạn, sau lưng lại lén lút bóc lột ba mẹ cực khổ làm ruộng, hạng người như cậu thật đáng kinh tởm.”
Tôi chỉ lạnh lùng cười nhìn cậu ta mà không nói gì.
Chưa đầy năm phút sau, điện thoại của tư vấn viên đổ chuông, anh ta mở cửa phòng học, viện trưởng trường với khuôn mặt ngưng trọng cầm theo vali tiền mặt bước vào lớp, đặt vali xuống, không nói năng gì.
Cả phòng học im phăng phắc.
Cố Di mặt cắt không còn giọt máu.
Tôi gõ gõ vào vali nói: “Tôi sẽ báo cảnh sát truy cứu việc mất tiền. Nhưng nếu có người làm lớn chuyện này, ở đây có 10 vạn tệ, tôi sẽ trả gấp đôi số tiền thưởng, làm quỹ lớp tặng cho mọi người. Chuyện này còn có ai thắc mắc gì thêm không ạ?”
“Chúng ta đều đã là người trưởng thành đủ mười tám tuổi, tam quan cũng nên bình thường chứ nhỉ? Trong lòng phải hiểu rõ đúng sai và tốt xấu, chỉ vì dăm ba cái lời đồn mà đã gán tội cho bạn học của mình, xin hỏi, tôi đã làm sai chuyện gì sao? Lời đồn nào là thật vậy? Hôm nay, người bị hãm hại, bị cô lập là tôi, thì ngày mai cũng có thể sẽ là các cậu!”
“Những gì muốn nói tôi đã nói hết rồi, tôi chỉ muốn làm bạn học của các cậu, cùng nhau an phận học hành, nếu còn gây hấn, sau này tôi sẽ chơi tới cùng!”
Tôi đá vali xuống đất, một góc vali bị hở lộ ra những tờ tiền màu đỏ ngay trước mặt Cố Di, Cố Di sợ tới mức không dám thở mạnh.
Tư vấn viên cúi đầu không dám nói gì, viện trưởng ở một bên giả ngơ không thấy gì, tất cả mọi người trong phòng học rơi vào trầm mặc.
13.
Dù sao thì hôm sau cũng là ngày nghỉ, tôi nói xong liền rời khỏi lớp học, đi thẳng ra cổng trường.
Vốn định gọi tài xế đến đón, không ngờ là xe của Hà Dục Chu đã đứng đợi sẵn ở đó.
Vừa hay tôi lấy thẻ ngân hàng trả luôn cho anh ta, anh ta nói trả thẻ cũng được, chỉ cần tôi để anh ta đưa về là được.
Tôi không nói hai lời liền lên xe của anh ta.
Mấy ngày nay tinh thần của anh ta không tốt lắm, làn da tái nhợt lộ rõ bệnh tật, sống mũi anh ta rất cao, đôi mắt và lông mày đều trông rất thanh tú, đường nét khuôn mặt rõ ràng, hàm dưới sắc nét, khi cười lên mang chút vẻ tinh nghịch, khi không cười thì cả khuôn mặt lộ ra khí tức lạnh như băng.
Tôi thấy anh ta cứ xoa bóp thái dương không ngừng, giọng điệu không vui hỏi anh ta: “Hôm đó tôi đâm trúng vết thương của anh——”
Tài xế đạp phanh và liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt Hà Dục Chu trở nên lạnh lùng, không do dự nói với tài xế: “Chỉ nghe những gì nên nghe, không có lần sau.”
Bầu không khí trong xe trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, khiến cho tôi cũng rùng mình theo.
Anh ta quả nhiên đã thay đổi, thay đổi đến mức xa lạ.
Sau khi xe ổn định, Hà Dục Chu dụi dụi mắt, hơi ủy khuất thấp giọng nói: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là vết thương bị nhiễm trùng, anh chịu đựng chút là sẽ qua thôi.”
Tôi trực tiếp giở áo anh ta lên, trên miếng băng gạc mới tinh vẫn còn thấm chút máu, vết máu vẫn còn đỏ nhạt, chưa khô.
Trong phút chốc tôi có hơi xấu hổ.
Hà Dục Chu dịu dàng nói: “Anh không lừa em, anh từng nói rồi, anh sẽ không bao giờ lừa dối em nữa.”
Tôi bực bội quay đầu về phía cửa sổ.
Lúc này mẹ tôi gọi video đến cho tôi, bà ấy nói chuyện luôn rất lớn tiếng, trong xe yên tĩnh nghe rất rõ ràng:
“Con gái, rốt cuộc con có chuyện gì vậy? Đến 10 vạn tệ trong tay mà con cũng không có sao? Mẹ còn nghe nói con muốn debut, con debut cái gì vậy? Con giấu mẹ đi vay nặng lãi rồi trả không nổi đúng không?”
Tôi ngượng đến mức phải chỉnh nhỏ âm lượng: “Mẹ à, chỉ là con không có tiền mặt trong tay thôi, mẹ có thể nghĩ con tốt một chút có được không?”
“Thế cái vụ debut đó là sao đây? Cái chỉ số IQ của con đến theo đuổi Hà Dục Chu còn bị cậu ta lừa, vào showbiz không được bị người ta chơi xỏ đâu đó, đừng có làm mất mặt để mẹ phải bận lòng nữa.”
Đột nhiên Hà Dục Chu mở miệng nói: “Dì ơi, con ngồi ngay cạnh Y Nhiên, chuyện này có cần con giải thích với dì một chút không?”
Cách một cái màn hình nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự lúng túng của mẹ tôi. Bà ấy tắt điện thoại ngay sau đó.
Lúc này bầu không khí gượng gạo đến đỉnh điểm.
Tôi cúi đầu giả vờ xem điện thoại, gửi tin nhắn cho trợ lý của ba tôi bảo ông ấy đi điều tra một chút chuyện mất tiền.
Vô tình, hiện lên tin nhắn của trưởng phòng ký túc xá Lí Hoan Hoan.
Sau khi mở ra thì là một đường link kuaiyin, là tin tức của Lục Sơ Uyển tuyên bố với các fans rằng đã ký hợp đồng với một ông chủ mới, ngày 1 tháng 10 sẽ đến thành phố điện ảnh và truyền hình Tương Sơn để quay phim.
Chỉ có điều, tôi trong lời nói của cậu ta trở thành một cô bạn học xấu tính, ngủ với giáo quan để lôi kéo lòng người, gây khó dễ cho cậu ta, khiến cho mọi người nhắm vào một cô sinh viên không ngừng vươn lên như cậu ta.
Nghe nói rằng tôi sắp ký hợp đồng với công ty giải trí Dật Thiên cũng là nhờ vào việc ngủ với người ta mà có được, bóng gió rằng tôi có quan hệ bất chính với một quản lí cấp cao của công ty.
14.
Tôi nể cô gái này thật sự, cậu ta có nổi một ngày an phận không vậy?
Chuyện 5 vạn tiền thưởng tôi không tìm đến cậu ta thì cậu ta không chịu buông tha cho tôi đúng không?
Video có thể đã được công khai, các comments và reup đều đã bị khóa, hiện tại trên toàn mạng xã hội không có tin tức tiêu cực nào về tôi.
Tôi không định bỏ qua cho Lục Sơ Uyển, là cậu ta đã đẩy cao mâu thuẫn trong lớp lên dư luận mạng xã hội trước, vậy thì đừng có trách tôi không khách khí.
Ban đầu kế hoạch ngày 1 tháng 10 là nghỉ ngơi, nhưng thay vào đó tôi đã liên hệ với Lí Kiến Vĩ, nhờ anh ấy giúp tôi tìm ekip làm phim của truyền hình Tương Sơn, tôi muốn đóng phim.
Video tôi thổi kèn kazoo lần trước hot rồi, tôi tiện tay đăng thông tin nghệ sĩ lên bên Lí Kiến Vĩ, không ngờ được anh ấy chạy marketing thu được lượng truy cập không nhỏ, nghe nói tháng sau còn được thăng chức.
Bây giờ anh ấy rất để tâm đến chuyện của tôi, ngay đêm đó tìm mấy vai phụ của ekip để cho tôi chọn.
Tôi trả gấp năm lần mua lại ekip làm phim của Lục Sơ Uyển trong vài ngày, đã xem qua The Truman Show chưa? Tôi sẽ tặng cho cậu ta một món quà thật lớn.
Mới hơn 6 giờ sáng, tôi nhận được mấy tin nhắn của Lí Hoan Hoan, điều này khiến tôi khá bất ngờ.
Sau khi mở tin nhắn ra xem còn bất ngờ hơn, cậu ấy nói với tôi, ngoài cái link kuaiyin hôm qua có lưu lượng quá lớn đó ra, thì những video tin đồn bịa đặt khác đều bị cậu ấy report hết rồi.
Suốt đêm cậu ấy gọi điện thoại cho các bạn trong lớp, cùng mọi người cùng report.
Cậu ấy hỏi tôi có cần giúp gì nữa không, trong lớp có vài người đồng ý đứng ra làm chứng giúp tôi thanh minh, có thể lộ mặt.
Tôi đang bàn tính kế hoạch làm sao chọc giận Lục Sơ Uyển cùng với Lí Kiến Vĩ, chợt ngây ngẩn cả người. Trong lòng có vài cảm xúc lẫn lộn.
Tôi không biết cậu ấy có thật lòng giúp tôi hay không, hay đang cố ý lấy lòng tôi như những người đã làm với Lục Sơ Uyển.
Hôm đó, sau khi khai máy quay phim, Lục Sơ Uyển thấy tôi là diễn viên phụ thì sắc mặt chợt tái mét.
Tôi không do dự mà đổ thẳng ly trà lên mặt cậu ta mà không đọc lời thoại.
Vì không đọc lời thoại nên đạo diễn buộc phải quay lại, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, Lục Sơ Uyển tức giận rồi: “Cậu cố ý nhắm vào tôi đúng không? Diễn viên quần chúng ở đâu ra không biết, còn không đổi người à?”
Đạo diễn trực tiếp hô: “Có phải là lời thoại của thầy* Tống Y Nhiên hơi ít không? Vậy thì lấy lời thoại của thầy Lục thêm cho cô ấy đi. Thầy Lục không cần đọc thoại nữa, nào chúng ta làm lại, quay thêm mấy cảnh thầy Lục bị hắt trà nữa.”
{*do người Sơn Đông thích gọi người khác là thầy (lão sư - 老师) (bất kể tuổi tác giới tính), giống như việc người Nam thích gọi người khác là ông chủ (lão bản - 老板).}
Con ngươi của Lục Sơ Uyển sắp lồi ra đến nơi, tưởng rằng mình đang bị ảo giác.
Một lúc sau, cậu ta cười nham hiểm, nửa người giả vờ yếu đuối ngã xuống đất: “Tôi không có vấn đề gì cả thưa đạo diễn, quay thêm mấy cảnh nữa đi, yêu cầu của tôi đối với nghệ thuật rất cao đó.”
Cách đó không xa, trợ lý của cậu ta lặng lẽ lấy điện thoại ra quay lén.
Tôi không nói hai lời liền hất thẳng trà vào mặt Lục Sơ Uyển, tiến đến sát tai cậu ta nhẹ giọng nói: “Cậu giẫm đạp tôi để ký hợp đồng với ông chủ mới, giờ lại muốn thị phi đâm thọc trên mạng? Bỡn cợt bạn cùng lớp còn chưa đủ, còn muốn dắt mũi cư dân mạng nữa sao?”
“Tôi có thân phận gì, cậu có địa vị gì, tôi lười so đo với cậu cậu liền lấn tới? 5 vạn tệ có thể bị kết án từ ba đến mười năm, cậu đoán xem tôi có tra được ai là người trộm số tiền đó hay không?”
Lục Sơ Uyển khó khăn nuốt nước bọt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
15.
“Chuyện này với tôi chỉ có lời không có lỗ, nếu tôi tra ra được, tôi nhất định sẽ vạch trần và chấm dứt giấc mơ trở thành minh tinh của cậu. Còn nếu tôi tra không ra thì.....”
“Cậu bị điên à, tôi không biết cậu đang nói cái gì hết.”
Lục Sơ Uyển đẩy mạnh tôi ra, đi về phòng nghỉ ngơi mà không ngoảnh đầu nhìn lại.
Không bao lâu, tôi nhận được tin nhắn của Lí Hoan Hoan. Cậu ấy nói tìm thấy 5 vạn tệ rồi. Chỉ là có chút kỳ lạ, Lục Sơ Uyển nói có miếng mặt nạ bị rớt xuống sau giường, cậu ấy lấy chổi quét dọn phòng, thế mà lại quét ra 5 vạn tệ...............
Tôi không nhịn được mà cười lạnh. Với tâm thái của cậu ta còn muốn giở âm mưu quỷ kế để chơi tôi?
Sau khi quay xong, tôi nhờ đạo diễn ám thị cho cậu ta rằng buổi tối nhà sản xuất muốn gặp cậu ta, đưa cho cậu ta thẻ phòng.
Mới hơn 9 giờ, quả nhiên là có người gõ cửa phòng tôi. Lục Sơ Uyển mặc một chiếc váy hai dây mỏng, vẻ mặt ngượng ngùng đứng ngoài cửa.
“Xin chào nhà sản xuất, tôi là nữ chính của bộ phim này, kịch bản được chọn vội vàng nên tôi vẫn chưa xem hết, tôi muốn cùng ngài xem hết kịch bản......”
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, sắc mặt hồng hào của cậu ta chợt biến mất.
“Hôm nay chơi có vui không? Tôi thì chơi khá vui đó, xem cậu nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ vậy.”
Tôi nghiêng người dựa vào khung cửa nói: “Biết sao giờ, tôi chính là cái người nông thôn đáng ghét ở trong miệng cậu mà, thì ờm nhà tôi cũng có chút tiền nên mua lại cái ekip làm phim này chơi đùa một chút, nghe nói cậu là nữ chính của bộ phim này hở...........”
“Tống Y Nhiên, cậu không sợ tôi đem hết mấy chuyện này đăng lên mạng sao? Cậu đúng là âm hồn bất tán!”
“Là ai hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi?”
Tôi cầm điện thoại lên, hình ảnh trong camera là Lục Sơ Uyển đang gõ cửa với vẻ mặt ngượng ngùng, tay cầm tập kịch bản.
Một đoạn cut khác cho thấy trợ lý của cậu ta di chuyển xung quanh, quay lại một số cảnh gây tranh cãi, hai người họ âm mưu cắt ghép video để đăng lên mạng.
“Cậu đăng đi, chúng ta cùng so xem bài đăng của ai đặc sắc hơn nha? Tôi có thể mời đội ngũ PR giỏi nhất nhì cả nước, cậu đoán xem bọn họ sẽ làm gì với cậu? Dắt mũi dư luận thú vị chứ? Để tôi cho cậu nếm thử mùi vị báo ứng nhé, thế nào?”
16.
Lục Sơ Uyển đột nhiên ngồi phịch xuống đất, ánh mắt ngây ngốc nhìn tôi nói: “Đây là bộ phim đầu tiên của tôi, tôi không ngờ rằng chuyện sẽ ầm ĩ đến mức này, cậu thật sự là nhà sản xuất sao? Vậy cậu có thể hạ thủ lưu tình bỏ quá cho tôi không, tôi........”
Tôi đang định mở miệng nói thì trợ lý sản xuất xuất hiện ở hành lang, tay cầm một xấp kịch bản dày kinh ngạc nhìn hai người chúng tôi.
“Mấy người đang làm gì vậy? Đây không phải là phòng của nhà sản xuất Hà tổng sao?”
Lục Sơ Uyển lập tức đứng phắt dậy: “Anh nói cái gì? Hà tổng?? Thế Tống Y Nhiên cậu, cậu là cái thá gì ở đây?”
Tôi còn chưa kịp nói gì, liền nhìn thấy Hà Dục Chu chậm rãi từ xa bước tới.
Nhà sản xuất Hà tổng không phải là anh ta đấy chứ??
Lục Sơ Uyển cũng đã nhìn thấy Hà Dục Chu, đôi mắt nhanh chóng phát sáng, sau đó kéo tay tôi nói: “Y Nhiên, chúng ta đường hoàng quay phim mới là chính đáng, nửa đêm nửa hôm còn tìm nhà sản xuất nói chuyện kịch bản cái gì chứ, cậu mau đi về cùng tôi đi?”
“Ơ, anh....anh không phải là bạn trai của Y Nhiên sao? Anh là nhà sản xuất Hà tổng? Cũng may là anh, nếu không Y Nhiên sẽ bị người đàng ông khác dùng quy tắc ngầm* rồi.”
{*quy tắc ngầm: đại khái là để đạt được mục đích hay lợi ích từ đối phương thì chấp nhận bị đối phương lạm dụng theo một quy tắc ngầm nào đó, thường là đáp ứng nhu cầu giường chiếu.}
Nghe cậu ta nói xằng nói bậy tôi thật sự nhịn không nổi nữa, giơ tay định cho cậu ta một cái bạt tai.
Không ngờ Hà Dục Chu lạnh nhạt cười rồi nói: “Tống Y Nhiên chủ động tới để bị tôi dùng quy tắc ngầm sao? Thế thì tôi cầu còn không được.”
“Người phụ nữ như cô ấy mới là mẫu người tôi thích. Nếu không, chẳng lẽ tôi lại thích một người tinh thần không bình thường như cô Lục đây sao? Tôi phát hiện sao cứ hễ cô mở miệng ra là nói dối vậy?”
Đồng tử của Lục Sơ Uyển đột nhiên giãn ra, dường như khó mà trả lời, sắc mặt trắng bệch như cái đèn pha trên đỉnh đầu.
Hà Dục Chu nắm lấy tay tôi, ngón trỏ ngoắc vào lòng bàn tay tôi vài cái, lập tức dập tắt cơn tức giận trong lòng tôi.
Khá là kỳ lạ.
“Bộ phim này tôi giao toàn quyền quyết định cho đạo diễn, không ngờ ông ta lại tìm đến một cô nữ chính thú vị như vậy, chi bằng cô Lục cứ tiếp tục quay đi, tôi rất mong chờ kỹ xảo của cô đó.”
Cả người Hà Dục Chu toát ra một khí chất rất đáng sợ, khóe môi ẩn giấu nụ cười trào phúng, tựa như bóp chet Lục Sơ Uyển chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cảm giác khiến tôi cảm thấy xa lạ đó lại đến rồi........
Lục Sơ Uyển vừa đi, tôi lập tức hất tay anh ta ra.
Hà Dục Chu cũng không tức giận, dịu dàng nói: “Ở trường cô ta khi dễ em rất nhiều lần rồi đúng không? Cần gì phải lãng phí thời gian với loại người đó, giải quyết luôn là xong.”
Tôi không muốn nghe lắm, tùy ý nói một câu: “Dạ thưa, nó khác với cái kiểu nghi kỵ lẫn nhau của ngài trên thương trường, chuyện của tôi chỉ là một đám nhóc có tam quan lệch lạc, hơn nữa, với Lục Sơ Uyển thì chỉ cần cho cô ta nếm mùi vị bị giáo huấn là xong rồi, tôi còn phải hủy cả đời cô ta sao? Nhà tôi có quyền có thế, làm những chuyện đó chỉ tổ bẩn tay tôi.”
“Em không làm vậy thì để anh, dù sao thì trong lòng em anh cũng đã là một người xấu xa rồi.”
Tôi trợn mắt muốn trợn ngược lên trời, Hà Dục Chu lại đổi chủ đề, đột nhiên hỏi tôi: “Hay là thế này, anh tặng em ekip đó nhé, dù sao bộ phim đó cũng là được cải biên từ bộ tiểu thuyết mà em thích, coi như là món quà anh tặng em.”
Trong lòng tôi có một dự cảm không lành: “Không phải là anh.........phục chế cuốn tiểu thuyết 《Lương Thê Chỉ Nam》 đó chứ?
“Đúng rồi, anh cũng khá bất ngờ là em lại thích thể loại tiểu thuyết đó, giờ trên mạng đều mắng tác giả đang cổ súy cho việc PUA* nữ đức.*
{*PUA: là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu nghĩa là nghệ sĩ bắt chuyện, sau dần lệch hướng trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân.}
{*nữ đức: chỉ một tư tưởng xuất hiện trong xã hội TQ sau thế kỷ 21, chủ yếu yêu cầu phụ nữ phải giữ gìn trinh tiết và từ bỏ việc theo đuổi sự nghiệp.}
Trước đây vì muốn giả làm một cô gái ngoan ngoãn, tam tòng tứ đức trước mặt Hà Dục Chu, tôi đặc biệt chọn cuốn tiểu thuyết đầy sai sót như vậy để nói.
Anh ta cứ cho là thật.......
Bộ này mà đem quay phim thì sẽ bị cư dân mạng mắng chếc mất.
Lục Sơ Uyển còn diễn vai nữ chính, cậu ta còn xem vai diễn đó như bảo bối..........
Bình luận facebook