-
Phần 2
6.
Lục Sơ Uyển nhảy bải 《Ký Minh Nguyệt》, những người ở phía dưới kích động la hét “bạch nguyệt quang, nữ thần mặt mộc”.
Một nam sinh phía dưới hét: Debut đi debut đi.
Lục Sơ Uyển nhảy xong, mồ hôi đầm đìa, vừa thở hổn hển vừa nhìn tôi ngồi trong góc tối đầy khiêu khích.
Đồng thời, thân mình hơi xoay hướng về phía đài chủ tịch.
Trên đài chủ tịch, ánh mắt của quản lí cấp cao đó dường như bị cô ta thu hút rồi.
Tôi lập tức hiểu vấn đề.
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi cũng bước đến trung tâm sân khấu.
Không biết hát không biết nhảy, nhưng tôi cảm âm khá là tốt, tôi lấy từ trong túi áo ra một chiếc kèn kazoo.
Xem qua Chân Hoàn Truyện rồi chứ?
Biết phối âm chứ?
Chưa từng nghe qua Absolute pitch* dùng kèn kazoo phối âm cho Chân Hoàn Truyện chứ gì?
{*Absolute pitch: thường được gọi là cao độ hoàn hảo, là khả năng xác định hoặc tạo lại một nốt nhạc nhất định mà không cần âm tham chiếu.}
Tôi kết nối màn hình lớn, ở giữa những tiếng cười vang lên, tôi cầm chiếc kèn kazoo phối âm cho Chân Hoàn Truyện, giáo viên nhíu mày, người dẫn chương trình sững sờ, nhưng các bạn cũng lớp và các giáo quan rất thích xem, ở phía sau ra sức vỗ tay, chính là để tôi hoàn thành tiết mục này.
Lục Sơ Uyển còn là bạch nguyệt quang nữa không?
Chung quy lại, thiên hạ này tấu hề girl vẫn hơn một chút!
Thổi xong một đoạn, tôi cố ý cầm micro lên hỏi người quản lí cấp cao: “Ngài cảm thấy màn trình diễn của tôi thế nào?”
Khi ông ấy nhìn rõ mặt tôi, trên trán đổ mồ hôi lạnh: “Rất.....rất tốt!”
“So với tiết mục 《Ký Minh Nguyệt》 vừa rồi thì sao, có thể nói cho tôi nghe cảm nhận của ngài không?”
“......Thành thật mà nói thì đều là phong cách của các video ngắn, nhưng phối âm vui nhộn có được lượng thính giả nhiều hơn là nhảy múa đơn thuần, cũng được khán giả yêu thích hơn, tôi cho rằng tiết mục của bạn có triển vọng hơn, có thể đánh giá là tiết mục xuất sắc.”
Sắc mặt của Lục Sơ Uyển lập tức thay đổi.
“Vậy được, ngài nói tiết mục của tôi xuất sắc như vậy, vậy không phải nên biểu thị một chút sao? Ví dụ như trực tiếp ký hợp đồng với công ty giải trí hay gì đó chẳng hạn, ngài không phải là đại diện hợp tác của nhà trường – doanh nghiệp sao? Vừa hay tôi là một nhân tố mới được phát hiện ra từ đêm diễn văn nghệ, như vậy hợp tình hợp lí chứ nhỉ?”
Tôi nhìn thấy Lục Sơ Uyển bỗng chốc đứng phắt dậy, hai tay siết chặt thành nắm đấm, khuôn mặt cau có tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ bùng nổ thành một bộ mặt hung tợn.
Con đường mà cậu ta ảo tưởng, rằng chỉ bằng một bài 《Ký Minh Nguyệt》, bạch nguyệt quang thoát vòng*, được các fans vây quanh, được quản lí cấp cao tận tay lựa chọn để ký hợp đồng ngay tại chỗ.
{*thoát vòng: nghĩa là nổi tiếng vượt ra khỏi vòng fans, được nhiều người biết tới hơn.}
Cho dù không được ký hợp đồng thì cũng tạo được tiếng vang lớn, dù sao thì cũng là để vả mặt tôi.
Bây giờ tôi bước trên con đường của cậu ta, khiến cho cậu ta không còn đường nào để đi, cậu ta có thể không tức giận sao?
“Cái này.....đề nghị này có hơi táo bạo.”
Quản lí cấp cao mấy lần dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến mà nhìn tôi, khăn giấy lau mồ hôi cũng bị vo thành một cục.
Tôi đoán chừng sự hợp tác giữa nhà trường – doanh nghiệp này của bọn họ là vì muốn đến trường để quảng cáo, chứ ông ta không thể có quyền hành quá lớn để trực tiếp ký nhận nhân lực, vì vậy tôi định dừng lại ở đó.
Nhưng không ngờ, giây tiếp theo, giáo quan từ trong nhóm người hét lớn: “Như vậy mà còn không để Tống Y Nhiên debut sao! Tống Y Nhiên debut đi!”
Ánh mắt của quản lí cấp cao trầm xuống, cầm micro lên và nói: “Vốn dĩ chúng tôi không có dự định này, nhưng......nếu là Tống Y Nhiên thì có thể cân nhắc một chút.”
Thân thể Lục Sơ Uyển run lên, giống như thế giới bị sụp đổ, đôi mắt đỏ rực đầy hận ý, hận không thể nuốt chửng tôi.
Giây tiếp theo, cậu ta trợn mắt và ngất xỉu vì tức giận.
7.
Sau đó, Lục Sơ Uyển được hai nữ sinh đưa đi, nghe nói là do thở gấp nên gây ra chứng nhiễm kiềm hô hấp*, được đưa đến hậu đài nghỉ ngơi.
{*nhiễm kiềm hô hấp: do đào thải CO2 ở phổi quá mức (tăng thông khí), nguyên nhân là tăng nhịp thở hoặc tăng thông khí phổi.}
Tôi muốn nói vài lời với quản lí cấp cao, nhưng không ngờ khi vừa đảo mắt nhìn quanh, thì thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông, trong nháy mắt khiến tôi sững sờ tại chỗ.
Bạn có biết cái cảm giác ngại ngùng đó không?
Tấu hề girl vứt bỏ gánh nặng mà đại sát tứ phương, lại bị nam thần mình yêu thầm nhìn thấy.
Trước mặt anh ấy, tôi luôn là một cô gái điềm đạm và nhu mì, đến cả nói chuyện còn không dám nói lớn......
Đám đông dần tản đi, nhìn thấy Hà Dục Chu tiến lại gần mình, tôi vô thức quay người muốn rời đi.
“Tại sao em đột nhiên ngừng liên lạc với tôi? Tại sao em lại đến ngôi trường này để học? Em thay đổi nhiều quá, có phải là vì........”
“Hà Dục Chu, anh có biết tuyệt giao có nghĩa là gì không vậy? Tôi có thay đổi hay không liên quan gì đến anh?”
Tôi quên chưa nói, thích Hà Dục Chu đã là chuyện trước năm tôi 18 tuổi.
Bây giờ tôi đã 19 tuổi rồi, anh ta là cái thá gì chứ.
Trước đây anh ta đã lừa dối tôi, lợi dụng tôi để tranh đoạt quyền thừa kế gia sản, lần nữa gặp lại khiến tôi hận không thể đánh chet hắn.
Hà Dục Chu theo bản năng nắm lấy góc áo kéo tôi lại, một bàn tay thon dài nhợt nhạt lộ ra từ cổ tay áo bạc màu, mu bàn tay dán băng dính truyền dịch hơi rướm máu.
“Xin lỗi, anh vừa hồi phục sau một cuộc phẫu thuật. Cho anh xin lỗi em về những chuyện đã xảy ra trước đây, nếu như em đồng ý thì.........”
“Không đồng ý.” Tôi túm chặt lấy cổ áo của Hà Dục Chu, ép bệnh nhân cao hơn 1m8 này vào góc.
“Bớt giả bộ thâm tình với tôi đi, anh đã được kế thừa khối tài sản nghìn tỷ và có một tương lai tốt đẹp rồi, còn muốn lợi dụng gì tôi nữa? Có kinh tởm quá không?”
Nửa người Hà Dục Chu chìm trong bóng tối, đôi mắt rủ xuống cẩn thận nhìn tôi rồi hỏi: “Chiếc kèn anh tặng rõ ràng em vẫn giữ cẩn thận........thật sự không thể nói chuyện nữa sao?”
“Anh có biết vì sao tôi vẫn giữ nó lại không?” Tôi móc chiếc kèn kazoo ra, ấn lên người anh ta.
“Kèn sáo của nhà anh sản xuất có chất lượng không tồi, tôi luôn để trong túi áo khoác, đến khi gặp lại anh......sẽ đem nó đâm vào bụng anh! Lại còn quà trưởng thành, anh đang khinh thường ai chứ?”
Trong lúc Hà Dục Chu đang ngơ ngác, tôi lại nói: “Dù sao thì tôi cũng chỉ là giả vờ thôi. Tôi không thục nữ, tôi thù dai, tính khí cũng không tốt, tức giận là sẽ mắng người, vì muốn theo đuổi anh nên tôi mới giả vờ thích học hành. Bây giờ nhất phách lưỡng tán*, chắc anh cũng không thích kiểu con gái như vậy đâu nhỉ?”
{*nhất phách lưỡng tán(一拍两散): mô tả hai bên đã chấm dứt mối quan hệ, đã chia tay.}
Tay của Hà Dục Chu chầm chậm trượt xuống, tóc mái hơi dài rũ xuống che đi đôi mắt trống rỗng đang nhìn vào khoảng không, nhẹ giọng nói:
“Thật ra, dù em có thế nào thì tôi vẫn thích em....”
“Cút cút ra đi.”
Tôi trợn mắt dữ tợn, quay người định rời đi, trước khi rời đi, tôi cảm thấy tay mình ướt đẫm, túm lấy áo anh lau tay một cách chán ghét.
Vừa về đến ký túc xá, nhóm trường hiện lên một chuỗi dài tin tức.
Không biết là ai đã lén chụp lại cuộc gặp gỡ của tôi và Hà Dục Chu, đăng lên diễn đàn trường.
Anh ta mặc bộ quần áo rất giống với giáo quan, nhìn không rõ mặt, cử chỉ ám muội với tôi ở trong góc, bị chụp từ rất nhiều góc khác nhau.
Top comment:
【Tôi càng nhìn càng cảm thấy đó là hai chân đặt trên cánh tay của người đàn ông. Sau khi bọn họ rời đi, trên mặt đất có vài giọt máu! Tống Y Nhiên không nhịn nổi nữa mà trao cho giáo quan lần đầu rồi sao? 】
8.
????
Ai dám bịa đặt tin đồn quá đáng như vậy?
Vết máu là sao chứ?
Tôi cúi đầu xuống nhìn, móng tay đúng là có vết máu, mai xui quỉ khiến thế nào tôi lại lấy chiếc kèn kazoo ra xem.
Trên chiếc kèn cũng có vết máu.
Tôi đâm trúng vết thương phẫu thuật của Hà Dục Chu rồi sao?
.........Thế thì cũng là anh ta đáng đời, đồ vô lương tâm, sống hay chet thì cũng chả liên quan gì đến tôi!
Trong lòng tôi hơi rối, định là ngày mai sẽ xử lí tin đồn, không ngờ trước khi tắt đèn, bạn cùng phòng móc mỉa mắng một câu:
“Trực nữ trang cơ*, cẩn thẩn bị sét đánh!”
{*直女装姬:trực nữ trang cơ: gái thẳng mà giả vờ biađia á.}
Tôi lập tức tỉnh ngủ, xông thẳng đến trước giường của Lục Sơ Uyển xốc cô ta dậy, phẫn nộ nói: “Nào, cậu giải thích đi, hôm nay cậu giải thích chuyện này cho rõ ràng, rốt cuộc thì hai chúng ta có quan hệ gì?”
Lục Sơ Uyển vốn đã bị tôi làm cho tức giận tới mức trông như một con gà ủ rũ mắc bệnh, hiện tại ngây ngốc ngồi trên giường không dám nói gì.
Người vừa mắng tôi – Cố Di ngồi khoanh chân trên giường nói: “Tôi nói sai sao? Cậu lợi dụng tình cảm của Uyển Uyển dành cho cậu, lại còn lả lơi ong bướm cùng với giáo quan, còn không phải là vì muốn cướp sự nổi tiếng, cướp đi cơ hội debut của cậu ấy sao? Cậu đúng là đăng nguyệt bính từ*, đồ tâm cơ! Mau cút ra khỏi lớp bọn tôi đi!”
{*đăng nguyệt bính từ(登月碰瓷): mô tả các ngôi sao tuyến mười tám phải cọ nhiệt với sự nổi tiếng của các siêu sao để phất lên.}
Tôi chợt cười, hỏi cô bạn ấy: “Được thôi, nghe nói tiền thưởng cho tiết mục văn nghệ xuất sắc là 5 vạn tệ, lớp chúng ta có 20 người, chia ra bình quân mỗi người được bao nhiêu? Nếu tôi cút khỏi cái lớp này, tôi độc chiếm tiền thưởng hình như cũng không có gì sai đâu nhỉ?”
Cố Di chợt đứng hình.
Ngay sau đó, đèn trên đầu bị tắt trong nháy mắt, trưởng ký túc xá nặng nề trùm kín chăn, nói với giọng buồn bực: “Đi ngủ hết đi, bớt âm dương quái khí.”
“Tống Y Nhiên đã giúp lớp chúng ta giành được vinh dự, được nhận tiền thưởng, dựa vào cái gì mà cậu ấy phải rời đi chứ?”
Trong bóng tối, Cố Di ghét tôi đến mức mắt cậu ta sắp phát ra ánh sáng màu xanh luôn rồi, tôi đắp chăn lên người, lạnh lùng chế nhạo cậu ta: “Nghe thấy gì chưa? Chịu không nổi tôi nữa thì cậu đi đi, cao thượng chút, tôi cũng đỡ mất thêm một phần tiền thưởng.”
Sau đó tôi chỉ nghe thấy tiếng cậu ta đánh mấy cái vào gối, Cố Di tức giận đến mức không nói được gì nữa.
Dư luận xôn xao đến ngày hôm sau, khi chia tay giáo quan, các giáo quan lớp khác đều ngồi ngay ngắn trên xe, chỉ có giáo quan của lớp tôi là phải chống đẩy dưới trời nắng.
Những sinh viên qua đường nhìn vào diễn đàn thổ tào*, chỉ chỉ trỏ trỏ chế nhạo.
{*thổ tào: nó là nơi giống kiểu học sinh bên Việt Nam mình hay đăng confessions lên bóc phốt hoặc gì đó á.}
Giáo quan trưởng khinh bỉ giáo huấn anh ta.
Không cần biết bức ảnh đó là thật hay là giả, chỉ cần tin đồn có liên quan với sinh viên bị truyền ra thì đều là do giáo quan tắc trách.
Tôi nghe vậy liền tức giận, đang định đứng lên tranh luận thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói u ám.
“Cho nên người em thích là anh ta à? Tin đồn đều là thật sao?”
9.
Không biết Hà Dục Chu xuất hiện ở sau lưng tôi từ khi nào.
Trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi sọc đã bạc màu đó, là món quà mà tôi đã tặng anh ta từ nhiều năm về trước.
Tôi bực bội trực tiếp trả lời anh ta: “Anh không lắp não vào à? Tin đồn gì truyền đến tai anh rồi? Người đàn ông trong bức ảnh tối qua là ai anh còn không biết sao?”
Tôi quá tức giận nên đã lập tức liên hệ với tư vấn viên, yêu cầu làm rõ trước công chúng.
Kết quả là tư vấn viên nói cho tôi biết diễn đàn thổ tào là cái gì, nói anh ta không có thời gian chơi với trẻ con.
Nhân tiện còn khuyên nhủ tôi, gần đây danh tiếng của tôi quá nổi bật, tôi cũng chẳng phải minh tinh như Lục Sơ Uyển, là một sinh viên thì nên học hành cho tử tế, bớt tị nạnh tranh giành.
Tiện thể quản lí tốt tác phong cá nhân, là con gái nên có lòng tự tôn tự ái.
Tôi bật cười tức giận.
Tôi không kiếm chuyện, không lẽ cứ để những người này tùy ý bắt bạt tôi, bôi nhọ tôi? Đến cả giáo quan cũng bị liên lụy?
Tôi trực tiếp liên hệ với luật sư, đăng một bài đính chính lên diễn đàn trường, tra IP người đăng bài và gửi cho anh ta thư của luật sư.
Không ngờ là có người còn nhanh hơn tôi, buổi chiều ngày hôm đó, lãnh đạo trường và tư vấn viên trịnh trọng gọi điện thoại mời tôi đến văn phòng làm việc của trường.
Có hai vị ‘tôn đại phật’, ngồi hai bên một trái một phải của chiếc bàn dài trong văn phòng.
Bên trái là giáo quan của lớp tôi – Lí Tấn Nham.
Cũng là bạn học cấp hai của tôi, quân hàm của cậu ấy rất đơn giản, nhưng bối cảnh gia đình lừng lẫy, lãnh đạo vừa nghe tên vị kia trong gia đình cậu ta, chân tay liền mềm nhũn vì sợ hãi.
Bị phạt là bị phạt, nhưng tin đồn gây ảnh hưởng đến cậu ta vẫn phải điều tra rõ ràng.
Bên phải là Hà Dục Chu.
Vừa mới vẫy tay một cái liền quyên góp cho phòng thí nghiệm của trường hơn 8000 vạn tệ (hơn 260 tỷ tiền Việt), làm cho phó hiệu trưởng xúc động gớt nước mắt.
Hà Dục Chu chỉ có một yêu cầu, là tối qua anh ta gặp bạn gái bị chụp ảnh lại, tin đồn trên diễn đàn thổ tào được bịa đặt như thế nào?
Tư vấn viên đổ đầy mồ hôi, lấy điện thoại di động ra đưa cho chúng tôi rồi nói: “Không giấu gì các vị, ý thức của một số sinh viên trường chúng ta rất kém, ngày ngày lên diễn đàn thổ tào nói xằng nói bậy, về phần tin đồn vô lý này tôi sẽ xóa ngay lập tức!”
“Vừa nãy anh đâu có nói vậy đâu nhỉ, xem tôi là kẻ đãng trí ha gì?”
Tôi vừa nhìn điện thoại di động của anh ta, ô hô, thì ra anh ta chính là admin của diễn đàn thổ tào.
Vậy lúc nãy còn giả bộ với tôi cái gì chứ?
10.
Tư vấn viên run rẩy giải thích: “Quả thực là tôi đã không làm tốt công việc của mình, diễn đàn thổ tào được lãnh đạo trường thành lập, mỗi khóa học luân phiên cử người vận hành, tôi vừa mới biết là tháng này đến lượt khóa của chúng tôi........các vị xem, hiện giờ tôi đã xóa bỏ bài đăng tin đồn, chuyện này có thể cho qua được không.....?”
“Đến cả anh cũng tin tôi là một cô gái không có lòng tự tôn tự ái, chuyện này đã tạo nên sự ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, vậy tôi không nên truy cứu tới cùng sao?”
Tôi gõ lên mặt bàn: “Nếu diễn đàn thổ tào được lập nên bởi lãnh đạo trường, nhưng lãnh đạo trường không hành động, vậy thì tôi đành tự mình tra xét thôi, tôi đã liên hệ với luật sư rồi.”
Phó hiệu trưởng hắng giọng nói: “Thực ra chúng tôi có thể điều tra từ phía hậu đài, chúng tôi đã tìm được bạn học tung tin đồn nhảm đó rồi, đều là xung đột nhỏ giữa các sinh viên với nhau, thôi để cậu bạn đó đến trước mặt các vị xin lỗi đi.”
Hà Dục Chu trầm giọng nói: “Mời cậu ta công khai đính chính, công khai xin lỗi. Rất may sự việc này chỉ lan truyền trong trường, nếu nó lan truyền trên mạng xã hội sẽ gây thiệt hại rất lớn cho danh tiếng của trường, thì buộc phải xử lí đuổi học.”
Lí Tấn Nham nói: “Bịa đặt về sự trong sạch của nữ sinh, bôi nhọ hình tượng quân nhân cũng là xung đột nhỏ sao? Ông không xử lí được thì để tôi xử lí.”
Phó hiệu trưởng cúi đầu, liên tục đồng ý nói ‘được’.
Buổi trưa hôm đó, lời xin lỗi của kẻ tung tin đồn được phát công khai trên loa phát thanh của toàn trường, bao gồm cả việc công bố họ tên, chuyên ngành, cùng với việc quay phim chụp ảnh từ đầu đến cuối, video đã ghi sẽ được chiếu trên màn hình lớn của thư viện trong một tuần.
Người tung tin đồn là một cậu nam sinh không hề liên quan gì đến tôi, vì không muốn bị thôi học nên chỉ đành cúi đầu nhận lỗi, chấp nhận sự chế nhạo.
Tôi nhận ra cậu ấy cũng là một trong số những người đi theo Lục Sơ Uyển.
Cũng được đó, tốt xấu gì cũng là một sinh viên thi đậu trường đại học trong đề án 985, vậy mà tam quan cậu ta bị chó tha rồi sao??
Hà Dục Chu phải tận mắt nhìn thấy video xin lỗi công khai được phát mới chịu rời đi, trước khi đi, đột nhiên anh ta lấy ra một cái thẻ ngân hàng nhét vào túi áo tôi.
“Em cầm lấy, không đủ xài thì tới tìm anh.”
Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt đen láy như có điều gì muốn nói lại thôi.
Tôi trả thẻ ngân hàng cho anh ta: “Hà Dục Chu, tôi bình tĩnh đi cùng anh tới đây, chắc anh cũng biết tôi có ý gì rồi ha?”
“Đừng dây dưa nữa, sau này cũng đừng làm bạn nữa.”
Tôi là hàng xóm của anh ấy mười mấy năm, tưởng rằng ba mẹ anh ta ly hôn, là một nam khôi số khổ phải tiết kiệm tiền cấp dưỡng mỗi tháng. Vừa đẹp trai lại vừa học giỏi, quả thực là tôi đã nhặt được vật quý rồi, liều mạng giới thiệu anh ta với tất cả mọi người trong nhà tôi.
Sau này tôi mới biết được anh ta là con riêng, người mẹ ruột đã qua đời của anh ta là sinh viên đại học được ông nội nhận nuôi, anh ta tiếp cận tôi chỉ để lấy được bản báo cáo DNA chuẩn xác.
Lúc đó Hà Dục Chu sắp vào năm cuối Đại học, tôi vừa chuẩn bị cho kỳ thi Đại học vừa lo lắng sau khi tốt nghiệp Đại học anh ta không xin được việc, thế mà anh ta cầm giám định ADN đi thừa kế gia sản.
“Thẻ này vốn dĩ là phải cho em, bên trong là........”
“Được, dù sao thì anh cũng có tiền mà, tôi sẽ coi như đây là phí chia tay, vậy thì anh có thể đi được rồi chứ?”
Tôi vừa dứt lời, một giọng nói mềm yếu truyền đến từ sau lưng: “Y Nhiên, cậu đừng giận bạn trai cậu nữa, không có tiền cũng không phải là lỗi của anh ấy.”
Sơ Uyển không biết từ đâu xông ra, cầm lấy điện thoại di động nói với tôi: “Cậu xem, tay áo của anh ấy đã bạc màu cả rồi mà vẫn không nỡ đổi, còn dành dụm tiền cho cậu, chắc chắn là anh ấy rất yêu cậu đó. Hay là thế này, tôi sẽ trả lại cho cậu hết số tiền mà trước đó cậu đã bồi thường cho tôi, các cậu ngàn vạn lần đừng chia tay nhau vì chuyện tiền nong.”
“À quên nữa, bạn trai cậu chắc chưa biết đâu nhỉ? Chuyện trước kia cậu bồi thường cho tôi mấy vạn tiền mỹ phẩm í...........tiền mà bạn trai cậu cực khổ dành dụm, không thể tiêu xài bừa bãi như vậy được, Y Nhiên à, cậu phải học cách thương ảnh với.”
11.
???
Lục Sơ Uyển cứ vòng vo như vậy là đang muốn cạnh nói khóe ai vậy chứ?
Cậu ta tưởng tôi với Hà Dục Chu đang ầm ĩ chuyện chia tay chỉ bởi vì tiền? Lại còn ám chỉ tôi tiêu tiền lung tung, để khiến cho Hà Dục Chu nổi giận với tôi?
“Y Nhiên, cậu cứ nhận lấy số tiền đó đi. À đúng rồi, quên không nói cậu biết, tôi sắp ký hợp đồng với công ty mới rồi, ngày 1 tháng 10 (ngày lễ Quốc Khánh của TQ) sẽ quay phim. Nghe nói cậu cũng muốn debut, sau này liệu chúng ta có trở thành đồng nghiệp không nhỉ?”
Lục Sơ Uyển tinh nghịch nháy mắt, nhỏ giọng nói với tôi: “Bạn trai cậu đẹp trai đó.”
Tôi cũng không biết Hà Dục Chu nghe mấy lời nói này ra cái gì, thấp giọng ghé vào tai tôi hỏi: “Món đồ có mấy vạn tệ thôi mà em cũng phải đích thân bồi thường á? Người nhà không quản lí em nữa sao?”
Lục Sơ Uyển lấy mấy tấm danh thiếp ra từ trong chiếc túi Chanel, nhét vào túi áo của Hà Dục Chu rồi nói: “Vừa khéo chỗ tôi đây có vài phương thức liên lạc, nếu anh thiếu tiền có thể tìm đến bọn họ. Anh đẹp trai à, anh phải chăm sóc thật tốt cho Y Nhiên của chúng tôi đó......”. Trước khi đi còn nháy mắt đầy ẩn ý với anh ấy.
Đợi cậu ta đi xa, Hà Dục Chu mới cau mày hỏi tôi: “Em học cái trường quái quỉ gì vậy? Trạng thái tinh thần của bạn học em có được bình thường không đấy?”
“Có thể là cậu ấy đang sống trong thế giới ảo tưởng của chính mình đó.” Tôi dùng ngón tay xoa xoa hai bên thái dương.
“Cũng giống như anh, anh cứ luôn cho rằng tôi sẽ tha thứ cho anh. Tôi học trường nào liên quan quái gì đến anh! Vỗn dĩ tôi cũng chả thích học hành, tôi phải đến trường Thanh Hoa - Bắc Đại để đội sổ xếp bét anh mới vừa lòng đúng không? Hiện tại tôi đang rất tốt ở trường này, anh đừng bận tâm nữa!”
Sau khi trở về, ma xui quỉ khiến thế nào tôi lại tra số dư của tấm thẻ ngân hàng đó, nhìn thấy một chuỗi số 0 dài trong tấm thẻ, lòng tôi không khỏi cảm thán.
Cái tên này không phải là lấy toàn bộ số tiền mình có đưa cho tôi hết đó chứ, anh ta thần kinh à??? Anh ta không ăn vạ tôi đấy chứ???
Bởi vì trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, nhà trường đã phát trước tiền thưởng của tiết mục xuất sắc cho chúng tôi, nên tôi định sẽ chia tiền thưởng cho các bạn trong lớp luôn vào buổi họp ban nội vụ lớp chiều ngày hôm đó.
Tôi vô tình thấy trưởng phòng ký túc xá vẫn dùng điện thoại nắp gập, vì để giúp cậu ấy giấu chuyện này nên tôi đã đổi toàn bộ tiền thưởng thành tiền mặt, không dùng ví điện tử.
Không ngờ khi tôi đang thay quần áo ở ký túc xá thì số tiền để trong ba lô đã không cánh mà bay.
Phòng ký túc xá rất yên tĩnh, lúc tôi thay đồ cũng không nghe động tĩnh có ai từng quay lại cả? Nơi này cũng không có camera..........trực giác mách bảo tôi rằng chắc là lại có người cố tình chơi xấu tôi rồi.
Tạm thời tôi chưa báo cảnh sát, để chờ xem người đó biểu diễn.
Buổi chiều tại buổi họp ban nội vụ lớp, khi tôi nói tiền bị trộm mất rồi quả nhiên là không có ai tin, Cố Di là người đầu tiên bước ra âm dương quái khí với tôi:
“Nếu cậu không muốn chia tiền thưởng cho mọi người thì cứ nói thẳng, không cần thiết phải viện mấy cái cớ đó. Nếu bị trộm thật thì báo cảnh sát đi, đến lúc tiền được tìm thấy trong ba lô của mình thì..............thể diện của cậu cũng chẳng còn gì để biện minh nữa đâu.”
Lục Sơ Uyển giữ tay Cố Di lại, đứng dậy giả vở làm người tốt nói: “Mọi người đừng đoán bậy nữa, ba mẹ Y Nhiên đều làm ruộng, cậu út chắc là cũng mới vừa bị mất việc, cuộc sống quả thực là rất khó khăn, nếu như cậu ấy không muốn chia thì đừng ép cậu ấy nữa. Số tiền này để tôi bỏ ra cho, để mọi người được nhận tiền thưởng còn vui vẻ mà nghỉ lễ nữa.”
Lục Sơ Uyển lập tức được mọi người vây quanh tán thưởng, tôi chỉ đứng một bên lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng có chút tư vị nói không nên lời.
Nếu như bọn họ biết được thẻ ngân hàng trong túi áo tôi có bao nhiêu tiền, e rằng cằm bọn họ đều sẽ rớt xuống vì ngạc nhiên mất.