-
Phần 1
1.
Buổi tối, lúc toàn trường đang báo cáo huấn luyện, tôi bị nhắm trúng.
Lục Sơ Uyển cùng với một vài nữ sinh khác âm thầm xô đẩy tôi, cuối cùng tôi bị đẩy ngã ra khỏi hàng ngũ, quỳ không vững mà hành đại lễ với viện trưởng.
Giáo quan tức giận tím tái mặt mày.
Giữa những tiếng cười rộ lên, tôi phẫn nộ, một cước gạt chân Lục Sơ Uyển khiến cô ta cũng bị ngã lăn ra!
Cô ta mặc chiếc quần rộng thùng thình, hét lên che thân dưới rồi ngã xuống bãi cỏ, như thể như bị người ta làm nhục, rưng rưng nước mắt mà lên án tôi: “Tôi đã chọc giận cậu chưa Tống Y Nhiên? Từ ngày tôi vào trường cậu đã luôn nhằm vào tôi, tôi chỉ là muốn bình yên học hết bốn năm đại học, cậu muốn ép tôi đến thôi học luôn sao? Minh tinh cũng là một người bình thường mà, xin cậu đó, chừa cho tôi một con đường sống đi!!”
Nước mắt cậu ta vừa rơi, lập tức có mấy nam sinh trong lớp xông đến giữ tôi lại, hất rơi mũ của tôi, tôi ra sức phản kháng.
Sau đó giáo quan xông đến đá cho họ vài cái rồi kéo tôi đứng dậy.
“Mấy tên nhóc chet tiệt, mấy đứa học hành vậy à? Trên chiến trường cũng đánh người của mình, đánh cả phụ nữ sao?!”
Tối hôm đó cả lớp chúng tôi được cất nhắc tập thêm, nam sinh bị phạt chạy vòng quanh, nữ sinh đứng tấn.
Cũng tại Lục Sơ Uyển nói mấy lời thảo mai, khiến cho những bạn học không biết nội tình hận không thể mắng tôi ngay tại chỗ.
Cậu ta vẫn đứng ở bên cạnh tôi, nhỏ giọng trịch thượng nói: “Cậu giả vờ cái gì, tôi ghét nhất chính là loại học bá xuất thân nông thôn như cậu đến học đại học, từ nhỏ đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt, lên đến đại học lại tự cho mình là siêu phàm, dù cậu có nỗ lực hơn nữa thì cũng không thể sánh bằng một con số lẻ trong khoản tiền tiết kiệm của nhà tôi đâu nhỉ? Bây giờ cậu xin lỗi tôi vẫn còn kịp đó.”
“.....Chỉ vì tôi không chịu làm liếm cẩu của cậu nên tôi phải xin lỗi?”
Lục Sơ Uyển tự tin nói: “Tôi có thân phận gì, chẳng lẽ tôi còn không thể loại bỏ một học sinh thấp kém bên cạnh mình sao? Ép cậu nghỉ học chỉ là chuyện nhỏ, tự mà suy nghĩ lại xem bản thân đã làm sai cái gì đi!”
Tôi hậm hực cắn môi.
Lúc nhập học, vì sợ phiền phức nên tôi đã viết bừa bối cảnh gia đình.
Vậy mà cậu ta tưởng đó là thật, thú vị đấy.
Quả nhiên đây chỉ mới là mở màn thôi.
Buổi tối tôi trở về ký túc xá, thấy ga trải giường và chăn bông đều ướt sũng, cái bàn học bên dưới cũng bị hỏng, hộp bút và sách cũng bị ngâm trong nước bùn vừa tanh vừa hôi, người đi qua nhìn thấy đều cảm thấy ghê tởm muốn nôn.
Ánh mắt của Lục Sơ Uyển nhìn tôi đầy khiêu khích, các bạn học khác phía sau cậu ta lập tức lên tiếng xì xào.
“Đáng đời, đố kỵ vì Uyển Uyển xinh đẹp hơn, làm mấy chuyện tiểu nhân nên gặp báo ứng chứ gì? Nhìn dáng vẻ nghèo nàn của cậu ta đến một lọ kem dưỡng da cũng mua không nổi, chắc chắn là đang đố kỵ!”
“Cũng chỉ là một con gà nghèo hèn đến từ nông thôn mà thôi, cứ tưởng là bản thân thi đạt điểm số cao vào đại học rồi thì ai cũng sẽ vây quanh cậu ta chắc?”
“Uyển Uyển quả thực là tài hoa bạc mệnh thời đương đại, đại minh tinh âm thầm học đại học mà vẫn bị kẻ tiểu nhân nhắm tới, thật đau lòng cho Uyển Uyển quá đi!”
2.
Đôi mắt Lục Sơ Uyển đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, run rẩy lau bàn cho tôi: “Y Nhiên cậu đừng sợ, không phải như mọi người nói đâu, mình biết cậu chỉ là hơi nóng tính một chút, mình cũng có phần sai mà. Để mình lau bàn giúp cậu, chúng ta vẫn sẽ là bạn cùng lớp, cùng phòng tốt được chứ?”
“Chời má, Lục Sơ Uyển, sao cậu phải hạ mình như vậy chứ, cậu cũng có làm sai cái gì đâu! Tôi nhịn hết nổi rồi đó, cậu còn lấy khăn quàng cổ hàng hiệu ra lau bàn cho cậu ta, cậu ta xấu tính như vậy thì cho cậu ta tự thôi học đi!”
Nghe đến hai chữ thôi học, đôi mắt đang rủ xuống của Lục Sơ Uyển thoáng qua một tia đắc ý, thỏa mãn vứt bỏ cái khăn quàng cổ.
Thấy tôi sắp rời đi, Lục Sơ Uyển kéo vạt áo tôi lại: “Y Nhiên! Nếu cậu đi tìm giáo viên làm lớn chuyện này, điểm huấn luyện của cả lớp bị trừ mất..............đều là lỗi của mình, mình nhận lỗi với cậu có được không, cậu bỏ qua cho mình đi!”
“Uyển Uyển, cậu sợ cái gì, chúng tôi đều là nhân chứng, cậu không đụng không chạm vào cậu ta, sao phải xin lỗi chứ?”
Giây tiếp theo, tôi liền đưa tay hất hết đồ trên bàn của Lục Sơ Uyển đi, chai thủy tinh rơi xuống ngay gần chân mấy cô bạn hóng chuyện đó vỡ tan tành, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều giật mình kinh hãi.
Ồ, làm vỡ mất lọ nước thần SK II mất rồi.
“Cậu điên rồi hả...”
Người thứ hai vừa mở miệng nói chưa kịp dứt câu, tôi lại ném thêm hũ mặt nạ xuống vỡ tan ngay chân cậu ta.
Ui, là mỹ phẩm nhà LA MER nè.
Tôi thấy sắc mặt Lục Sơ Uyển cứng đờ, lập tức đau lòng mà tay siết chặt lấy quần, nhưng vẫn giả vờ khoan dung rộng lượng nói: “Y Nhiên, không sao cả, nếu làm như vậy khiến cậu dễ chịu hơn .........”
Tôi giơ tay ném luôn kệ đựng nước hoa của cậu ta, càn quét sạch mọi thứ trên bàn cậu ta, vô số món đồ trang điểm đắt tiền cứ thuận theo đó mà bay ra ngoài cửa, mấy cô bạn nói xấu tôi vừa nãy trốn còn không kịp, sợ đụng trúng sẽ phải bồi thường, cảnh tượng nhất thời trở nên vô cùng khó xử.
Lục Sơ Uyển đau xót đến mức ôm ngực ngồi phịch xuống ghế, cố gắng duy trì nụ cười trên môi, run giọng chỉ trích tôi: “Tống Y Nhiên.......cậu ức hiếp người quá đáng.....”
Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tôi kiêu căng, tính khí cũng không tốt, đây đều là do cậu nói không phải sao? Cậu có biết không? Tôi còn đánh người nữa đó.”
Lục Sơ Uyển ngồi trên ghế giống như bị điện giật mà đứng bật dậy, ánh mắt nhìn tôi thêm mấy phần nham hiểm.
Tất nhiên cậu ta sẽ không bỏ qua cho tôi.
Chuyện tối hôm đó trở nên nghiêm trọng, nhà trường mời phụ huynh ngay trong đêm để bàn về việc bồi thường.
Tôi suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho trợ lí của ba tôi:
“Công ty các anh người đại diện nào là người phụ trách dẫn dắt Lục Sơ Uyển?”
Gọi người đó qua đây một chuyến.
Làm phụ huynh của tôi.
3.
Sản nghiệp của công ty giải trí Dật Thiên rất nhiều, Lục Sơ Uyển nổi tiếng từ một trong những nền tảng video ngắn của công ty.
Hằng năm, có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng như vậy, trước khi bọn họ ký hợp đồng lao động với tổng công ty thì đều do quản lí nghệ sỹ của bộ phận phát sóng trực tiếp dẫn dắt, những người ưu tú sẽ được quản lí tiến cử cho tổng công ty.
Bởi vì khối lượng công việc của quản lí nghệ sỹ quá lớn nên họ chán ghét nhất là những người hot mạng nhỏ bé kiếm chuyện với mình.
Lí Kiến Vĩ là một trong những người quản lí nghệ sỹ, đêm khuya anh ấy đẩy cửa lớn bước vào văn phòng, Lục Sơ Uyển nhìn thấy anh lập tức kinh ngạc đứng dậy:
“Anh Kiến Vĩ, sao anh lại đến đây? Em tưởng giáo viên liên lạc với ba mẹ em chứ.............cũng đúng, ba mẹ em đều đang đi nghỉ ở nước ngoài, làm phiền anh vì chút chuyện nhỏ này mà phải chạy tới đây một chuyến rồi. Thực ra chuyện cũng không có gì, chỉ là em có chút hiểu lầm với bạn cùng phòng, chịu một chút ủy khuất.........”
Cậu ta lại bắt đầu diễn.
Tính cách của Lí Kiến Vĩ nóng nảy hơn tôi nghĩ, không nói lời nào liền muốn tiến đến cho Lục Sơ Uyển một cái tát, nhưng đã bị giáo viên ngăn lại.
Giáo viên đều ngơ luôn.
“Chẳng phải tôi đã bảo cô đừng có gây rắc rối cho tôi nữa sao? Trong nhóm người mới chỉ có cô là người ồn ào nhất, bao nhiêu lần rồi, cô tự mình nói xem đã bao nhiêu lần rồi? Ngày ngày phải dọn mớ hỗn độn của cô, tôi là đến làm việc, không phải đến để làm cha kế của cô, cô có còn làm được nữa không đây?”
Lục Sơ Uyển che má phải đứng sang một bên, lặng lẽ rơi lệ, giáo viên vội vàng tiến đến hòa giải:
“Không phải, không phải, là, là học sinh Tống Y Nhiên làm vỡ đồ vật đắt tiền của bạn học Lục, số tiền có hơi lớn nên chúng tôi phải liên lạc với phụ huynh hai bên để thương lượng việc bồi thường.”
Lí Kiến Vĩ luống cuống vừa hỏi tôi vừa rút ví ra: “Thật ngại quá, phải bồi thường cho bạn bao nhiêu tiền vậy?”
Giây tiếp theo, Lục Sơ Uyển hét lên đầy phẫn nộ và ấm ức: “Rốt cuộc thì ai mới là người phải đưa tiền cho ai chứ? Là Tống Y Nhiên phải đền tiền cho em mà! Người gây chuyện không phải là em!”
Lí Kiến Vĩ ngẩn người, đôi mắt đờ đẫn quét qua người tôi mấy lần, như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Em là Tống...Tống Y Nhiên?”
Tôi mỉm cười tiến lên phía trước, hai tay nắm lấy cánh tay của anh ta, nói với Lục Sơ Uyển: “Quên không giới thiệu với mọi người, đây là cậu út của tôi, ba mẹ tôi đang bận thu hoạch vụ thu ở ngoài đồng, nên để cậu tôi đến không vấn đề gì chứ?”
Cơ thể Lục Sơ Uyển chợt run rẩy, như thể trên trời có một tia sét đánh vào đầu, hoàn toàn choáng váng.
4.
“Cậu ơi cậu nói xem, nếu cháu không thích một minh tinh nào đó, cậu có thể loại bỏ luôn được không? Có phải cậu có rất nhiều cách để xử lí những idol kém chất lượng không? Hạng người này mà cũng phải ký kết hợp đồng với công ty giải trí ư?”
Sắc mặt của Lí Kiến Vĩ đen như đít nồi, Lục Sơ Uyển nào đã gặp qua tình huống như này bao giờ đâu, mồ hôi lạnh toát ra, sắc mặt tái nhợt vì lo lắng.
Đây đều là những lời mà cậu ta từng nói.
Bây giờ tôi trả lại y nguyên cho cậu ta.
“Không phải đâu Y Nhiên, trước đây đều là hiểu lầm, tôi....tôi bị say nắng nên đầu óc không tỉnh táo mới nói ra những lời nói đó, cậu nghe tôi giải thích, anh Kiến Vĩ không phải như thế đâu!”
Tôi bĩnh tĩnh nhìn Lí Kiến Vĩ nói: “Cậu cưng chiều cháu như vậy, thế thì cậu xử lí người cháu ghét như thế nào đây?”
Lí Kiến Vĩ cau mày, lau mồ hôi, lập tức thấp giọng nói: “Cậu hiểu cậu hiểu, sau này hợp đồng của cô ta có ký hay không, phải tiến cử thế nào, đương nhiên phải nghe ý kiến của cháu rồi.”
Lục Sơ Uyển đột nhiên ngã ngồi xuống ghế, đôi môi nhợt nhạt run rẩy không thể khép lại, vẫn chưa kịp hoàn hồn sau một cú đả kích lớn.
Tôi mỉm cười và đưa mã QR cho Lục Sơ Uyển: “Đây, cần bồi thường bao nhiêu thì cậu tự quét mã đi. Về chuyện ký hợp đồng thì còn phải xem tâm trạng tôi thế nào đã, cậu hiểu chứ?”
Ngày huấn luyện quân sự thứ hai, thái độ của Lục Sơ Uyển thay đổi 180 độ, cư xử với tôi cực kỳ tốt.
Cậu ta tưởng rằng làm vậy là có thể dỗ dành tôi, đáng tiếc là thanh danh của tôi đều bị cậu ta hủy hoại cả rồi, ánh mắt của các bạn cùng lớp nhìn tôi cũng chẳng mấy thân thiện.
Trong giờ giải lao, một nữ sinh ngồi kế tôi trực tiếp đổ trà lên quần của tôi: “Xin lỗi nha, tôi trượt tay, biết sao giờ, tối qua bị phạt mệt quá mà, cũng nhờ ai đó mà ra cả. Đố kỵ với sắc đẹp và trí tuệ của Uyển Uyển mà không nhìn lại xem bản thân mình mấy cân mấy lạng*.”
{*几斤几两: mấy cân mấy lạng: câu này dùng để chế giễu, ý nghĩa là coi thường khả năng của ai đó.}
Tôi cười khẩy, vẫy tay ra hiệu Lục Sơ Uyển đến, chỉ vào hai người nói: “Cậu giải thích chút đi. Mọi người đều cho rằng tôi đố kỵ với sắc đẹp và trí tuệ của cậu, bây giờ tiếng xấu của tôi vang xa, nhưng cậu có nghĩ như vậy không?”
Lục Sơ Uyển kìm nén đến đỏ cả mặt, bỗng há hốc miệng, không biết phải giải thích như thế nào.
Chuyện ác cậu ta tự tạo ra, bây giờ tôi đem trả lại hết tất cả cho cậu ta, không thay tôi rửa sạch đừng hòng ký hợp đồng!
“Sao thế, tôi nói gì sai à? Cậu bớt bắt nạt Uyển Uyển đi, tụi tôi đều đang nhìn đó!”
Tôi lên tiếng nhắc nhở thêm: “Lục Sơ Uyển, cậu nói một chút chuyện là thế nào đi. Tâm trạng của tôi hiện tại vô cùng không tốt, cậu biết sẽ có hậu quả gì đúng chứ?”
Nhân lúc các giáo quan đi họp, các nữ sinh trong lớp đến tham gia náo nhiệt tạo thành một vòng tròn nhỏ vây quanh hai người chúng tôi, rất nhiều người công khai lên án tôi.
Lục Sơ Uyển bị kẹt ở giữa, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thẹn quá hóa giận đột nhiên gào lên:
“Không phải như vậy!.............Là bởi vì, tôi từng theo đuổi Tống Y Nhiên, nhưng bị cậu ấy từ chối, cho nên bọn tôi có chút hiểu lầm!”
5.
Tôi suýt thì phun ngụm nước trong miệng ra.
Những người vây xem đều shock đến trợn mắt há mồm, trong phút chốc lặng ngắt như tờ.
Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn tôi, dù là công khai hay âm thầm, đều tăng thêm vài phần ám muội, bớt đi vài phần thù địch.
Lục Sơ Uyển run giọng giải thích: “Cầu xin mọi người giữ bí mật giúp tôi, đừng ghi âm cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu không tiền đồ của hai chúng tôi đều bị hủy. Là tôi nhất thời kích động nên mới làm ra chuyện điên rồ, bây giờ tôi và Tống Y Nhiên đều đã nói rõ ràng cả rồi, chúng tôi đều muốn an phận học tập, chuyện trước đó thật sự chỉ là hiểu lầm, chẳng ai có lỗi với ai cả!!”
Tôi lập tức hỏi cậu ta: “Cậu đùa với tôi đấy à?”
Không ngờ là một bạn học đứng bên cạnh hạ giọng nói: “Chẳng trách hai cậu lại..........haizzzz, ầm ĩ cả nửa ngày vậy mà lại thành ra như vậy, chuyện của hai cậu chúng tôi xen vào làm gì nữa.......thôi được rồi, đều là bạn cùng lớp, chúng tôi không nói nữa là được rồi.”
????
Lục Sơ Uyển mỉm cười nhìn tôi, đáy mắt lộ vẻ đắc ý.
Cậu ta không chỉ gạt bỏ được chuyện xấu của bản thân mà còn gián tiếp khôi phục lại danh dự cho tôi.
Nếu làm lớn chuyện này thêm lần nữa, tôi sẽ bị lôi vào chủ đề xu hướng tính dục, nước bẩn đã hắt đi rồi, muốn chet thì cùng chet, dù sao cũng đều không có lợi cho tôi.
Kinh tởm như vậy sao?
Cậu ta như vậy mà vẫn muốn ký hợp đồng với công ty nhà tôi?
Ban đầu vốn là cậu ta dắt mũi đám bạn cùng phòng xa lánh tôi, sau ngày hôm đó thì gió cũng đổi hướng rồi, cậu ta trở thành một người cẩn trọng dè dặt phải chịu ấm ức.
Trở thành hình tượng tài hoa bạc mệnh mà người đời không thể hiểu được, rõ ràng có thể bước vào giới showbiz lên như diều gặp gió, thế mà lại phải thiết thực học xong khoa chính quy, không tranh không giành, nhân đạm như cúc, thật sự khiến tôi được mở rộng tầm mắt.
Mãi đến buổi tối kết thúc khóa học quân sự, cậu ta không giả vở nữa, ngồi cạnh tôi cười nhẹ nói: “Chắc cậu không biết đâu nhỉ. Đêm đó ở văn phòng, tôi ghi âm rồi.......”
Tôi nhướng mày.
Ồ? Thế thì sao?
“Tối qua tôi đã nặc danh gửi bản ghi âm đó cho công ty giải trí Dật Thiên, dùng việc riêng can thiệp việc công, nghe lời một con nhóc tóc vàng gây tổn thất lớn cho công ty, cậu nói xem công việc của cậu út nhà cậu có còn giữ được hay không đây?”
Tôi nhìn cậu ta với vẻ thích thú, xin hỏi ngài đã đem lại giá trị gì cho công ty vậy?
“Và tôi sẽ cho cậu thấy, không có quản lí nghệ sĩ tôi vẫn sẽ có đủ năng lực để ký được hợp đồng, cậu thật sự cho rằng tôi sợ cậu sao?”
Nói xong, Lục Sơ Uyển yếu ớt cởi mũ xuống, chậm rãi đi về phía trung tâm sân khấu dưới ánh sáng chiếu rọi.
Kết thúc khóa huấn luyện quân sự có đêm văn nghệ, các tiết mục liên tiếp được bình chọn, tiết mục nào được bình chọn sẽ giành được giải thưởng.
Cũng không biết bằng cách nào đó, tiết mục ấn định của buổi văn nghệ đã bị bỏ trống, và khi mọi người đang hoang mang thì Lục Sơ Uyển đã “tình cờ” bước ra để cứu vãn tình thế.
Các nam sinh huýt huýt sáo, người dẫn chương trình hào hứng nói cô ấy sẽ nhảy một bài, các fan cũng đã chuẩn bị quay chụp xong xuôi.
Mà trên đài chủ tịch ở hàng ghế đầu tiên có ban lãnh đạo nhà trường, chủ nhiệm giáo vụ, còn có người đại diện hợp tác nhà trường – doanh nghiệp.
Tôi nheo mắt cẩn thận nhìn, phát hiện người đại diện hợp tác hình như là quản lí cấp cao của công ty giải trí Dật Thiên.
Tên là gì ấy nhỉ?
Ngày lễ ngày Tết, luôn có một nhóm người đến nhà tôi cắt sửa bãi cỏ, trong số đó chắc chắn có ông ta.