• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Miêu Trành (2 Viewers)

  • Chương 5

17.

Tôi trở về nhà với chiếc hộp máy ảnh thú cưng gia đình BG9-1137.

Lúc mở hộp, tôi không nhịn được cảm thấy buồn bực, lên Taobao tìm xem giá cả thế nào.

...168 đồng, miễn phí vận chuyển.

So với tôi nghĩ còn rẻ hơn một chút.

Ngồi bệt xuống sàn, tôi bắt đầu nghiên cứu cách lắp đặt và bố trí chiếc máy ảnh này. Goo Loo bị tôi nhốt trong chiếc lồng ở bên cạnh suốt một ngày dường như càng tỏ ra bất mãn, cách cái lồng nhìn tôi meow meow không ngừng, mạnh mẽ biểu tình.

Cũng không nhất thiết bắt buộc phải nhốt nó, chỉ là chuyện liên quan tới Dobby quả thực quá kỳ diệu rồi, đặc biệt là mấy ngày này Goo Loo thường xuyên bất an, như thể nó đã nhìn thấy thứ gì đó mà tôi không thể nhìn thấy. Tôi sợ hai đứa nó sẽ va chạm với nhau, thế nên đành để nó chịu tủi thân một chút, đợi đêm nay tôi từ tiệm thú cưng quay lại, sau khi hỏi A Bát cách nhìn thấy Dobby rồi cách giao tiếp với nó, sau đó sẽ để Goo Loo ra ngoài.

Bình thường nó ở nhà với Dobby không bao giờ phải vào lồng, chỉ trừ lúc phạm lỗi mới bị nh.ốt vào đó coi như một hình phạt. Từ hôm qua đến giờ rõ ràng nó chẳng làm gì cả, thế mà lại bị tôi nh.ốt cổ vào lồng, đương nhiên trong lòng thấy tấm tức rồi. Tôi nhìn thấy cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ đành bước tới sờ sờ đầu nó để an ủi, giúp nó bình tĩnh lại một lúc, đợi tôi lắp đặt bố trí xong cái máy ảnh này sẽ mở lồng thả nó ra.

Loại máy ảnh gia đình này cực kỳ đơn giản, chỉ cần đặt giá đỡ và cắm dây nguồn là có thể kết nối không dây với điện thoại di động, tôi chỉ mất ba phút để lắp đặt. Xong xuôi đâu đấy tôi mở lồng ra, ngồi trên ghế sofa rồi hồi hộp nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.

Goo Loo nhảy vọt một cái ra khỏi lồng, đầu tiên nó nằm trên mặt đất duỗi thẳng người, thả lỏng cơ thể thư giãn, sau đó đột nhiên quay đầu lại, như thể nhìn thấy gì đó, đôi mắt mở to không khớp nhìn về hướng bên trái, sau một lúc nó ngập ngừng thăm dò, khẽ kêu meow meow hai tiếng.

Theo hướng kêu của nó, tôi nhẹ nhàng điều chỉnh máy ảnh.

Trên màn hình điện thoại, bên cạnh ghế sofa trong phòng khách, một cái đầu mèo nho nhỏ màu trắng quen thuộc đang thận trọng thò ra từ phía sau.

Cho dù đã sớm chuẩn bị tinh thần thật tốt, thế nhưng khoảnh khắc tận mắt được nhìn thấy, trái tim của tôi như ngừng đập mất nửa nhịp.

Tạo hóa của thế giới thật tuyệt vời.

Tôi tận mắt chứng kiến nó ch.ết, chính tay tôi đem nó đi ch.ôn, bầu bạn suốt tám năm, thật không ngờ thứ ch.ết đi chỉ có thân x.ác mà thôi, trong lòng nó vẫn còn một tia chấp niệm, mơ hồ hỗn loạn mà ở lại đây, quyến luyến không nỡ rời đi.

“...Dobby?”

Tôi nhẹ nhàng gọi nó, tôi biết, nó có thể nghe thấy.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, trên màn hình di động, nó vội vàng ngẩng đầu lên, há miệng nhìn về phía tôi, dường như đang kêu lên một tiếng, sau đó lúc lắc cái đuôi chạy về phía tôi.

Goo Loo bối rối bước hai vòng quanh chỗ của Dobby trong không khí, mũi nó giật giật như đang ngửi thấy thứ gì đó, Dobby vẫn giống như trước đây, nằm xuống bên cạnh nó rồi liếm mấy cái vào cổ. Goo Loo dường như đã cảm nhận được, bị dọ.a cho một trận, nó lùi lại phía sau nửa bước, lắc đầu dữ dội và hoảng sợ nhe răng.

Tôi hướng về phía Dobby trên màn hình, ngoắc ngoắc ngón tay.

Nó đến bên chân tôi như thường lệ, thò đầu ra, cọ cọ vào người tôi.

Không biết có phải do bản thân tự tưởng tượng ra hay không, nhưng tôi thực sự cảm nhận được có thứ gì đó lông lá đang chạm vào chân mình, một cảm giác ấm áp lướt qua thật nhanh.

“Mèo ngốc.”

Tôi lẩm bẩm vài câu, sau đó đột nhiên không biết phải nói gì, theo thói quen đưa tay ra muốn bế nó lên, thế nhưng lại thấy trên màn hình điện thoại tay của tôi đang xuyên qua cơ thể nó, đầu ngón tay hơi có cảm giác lạnh lẽo, như trăng trong nước, như hoa trong gương, mọi thứ đều trống rỗng.

Sau đó tôi mới thực sự nhận ra rằng Dobby của tôi cuối cùng đã qu.a đờ.i rồi, đúng như lời lão m.ù nói, bên cạnh tôi bây giờ chỉ là một li.nh h.ồn mèo mà thôi.

18.

Đêm đó, tôi đặt giá máy ảnh trong phòng ngủ, cho Goo Loo lên giường sau một thời gian dài.

Dobby tự nhiên cũng đi theo Goo Loo, hai đứa cùng nhau leo lên đầu giường.

Tôi tắt đèn ngủ, ôm Goo Loo vào lòng, trên màn hình điện thoại, Dobby và Goo Loo đang lặng lẽ nằm bên cạnh tôi, không đứa nào nghịch ngợm náo loạn, ngoan ngoãn vô cùng.

Sau bao ngày mệt mỏi tích tụ, vừa nhắm mắt lại, tôi đã chìm vào một giấc mơ ấm áp.

Kể từ ngày đó, cuộc sống của tôi dường như đã trở lại đúng quỹ đạo.

Thật tuyệt diệu, không phải sao? Trong nhà tôi cùng lúc nuôi một con mèo và một… li.nh h.ồn mèo.

Sau khi ch.ết, Dobby dường như đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, không còn thường xuyên uể oải, ngơ ngác nằm trên bậu cửa sổ giống như trước nữa. Nó thường xuyên vui mừng chạy loạn khắp nơi. Khi tôi về nhà, chỉ cần không để ý một tí là chẳng tìm thấy nó ở đâu trong màn hình cả.

Để thuận tiện, tôi bèn đặt một mạch mấy thiết bị giám sát dành riêng cho thú cưng trên Taobao, trong nhà bố trí sắp xếp lại thành căn nhà 360o không góc ch.ết.

Quả nhiên so với cái đã mua ở chỗ A Bát chẳng có gì khác biệt.

Nhắc đến A Bát, sau này tôi bắt đầu nuôi dưỡng một thói quen, vào buổi tối sau khi tan làm nếu không có việc gì bận thì sẽ đến chỗ cô ấy ngồi, cũng không phải có chuyện gì phát sinh hay là nhờ cô ấy giải quyết việc gì cả, chỉ đơn thuần cảm thấy cô bé ấy ngồi một mình ở đó trông tiệm, dáng vẻ cô đơn lạnh lẽo quả thực có chút đáng thương. Tôi thường xách theo một túi đồ ăn vặt đến thăm cô ấy, thuận tiện nghe cô nàng kể một chút mấy chuyện liêu trai chí dị* ở “thế giới kia”.

*liêu trai chí dị: các truyện truyền kỳ có yếu tố kỳ qu.ái, khó giải thích

A Bát ngoài miệng có vẻ ghét bỏ, thế nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Cô nàng rất thích khoai tây chiên và Cocacola mà tôi mang đến, ngay cả gà rán McDonald's cũng ăn một cách say sưa, chỉ có một lần tôi thử mang bia tới, cô ấy chỉ uống một ngụm, cả mặt liền nhăn nhó như trái mướp đắng, dáng vẻ chán ghét ấy làm tôi phải vội vàng xách đi luôn.

Sau này từ từ tôi cũng hiểu được sở thích của cô ấy, trong mắt tôi, cô ấy dần mất đi khí chất của vị chủ tiệm thú cưng bí ẩn, chẳng khác nào một cô gái vụng về hậu đậu bình thường.

Có lần tôi hỏi cô tại sao chỉ mở cửa tiệm vào ban đêm, ban ngày cô ở đâu?

Cô nàng vừa nhai khoai tây chiên kêu rồm rộp vừa rung đùi, thản nhiên nói: “Tôi ở dưới đáy hồ.”

Đáy hồ?

Tôi chớp chớp mắt, không hiểu ý cô ấy là gì.

Cô ấy không nói tiếp, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Bây giờ có thể mở một cửa tiệm nhỏ vào ban đêm thế này đã tốt lắm rồi, cũng may nhờ có vị Ngụy tiên sinh đó, yêu y(1) truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác suốt tám trăm năm, ngài ấy là người giỏi nhất.”

(1) yêu y: y thuật của y.êu qu.ái

Tôi nghe mà giật mình ki.nh h.ãi, cũng không dám hỏi gì thêm nữa, chỉ là lúc rời khỏi cửa hàng vô tình nhìn thấy trạm tàu điện ở phía đối diện bỗng chợt nhớ ra một chuyện.

Điểm dừng của chuyến tàu số 1105 so với điểm dừng nguyên gốc rõ ràng có tên hoàn toàn khác nhau.

Ví dụ như điểm dừng ở dưới chân công ty tôi, nếu theo chuyến tàu 1105 liền biến thành “Trường THPT Hồng Song Hỉ”. Theo như lời A Bát nói, nơi đó có lẽ cách tòa nhà của chúng tôi không xa, ban đầu nó vốn là viện dưỡng lão, nhưng sau khi xảy ra chuyện liền bị phong tỏa và bỏ ho.ang. Nơi đó mới chính là Mạc Hồ của chuyến 1105.

Thế nhưng điểm dừng ở đây lại không được gọi là cái gì mà “Trạm Cửa Hàng Thú Cưng Meow Sulu” mà lại là “Trạm Hồ Xuân Phong”.

Điều này liệu có phải là vì thứ thực sự đáng sợ ở đây không phải là cửa hàng thú cưng, mà là thứ đang ẩn giấu trong hồ Xuân Phong…

Nghĩ đến đây, tôi vội vã lắc đầu, muốn đem ý nghĩ trong đầu xua tan đi.

“Tò mò gi.ết ch.ết con mèo”, mặc dù trong lòng tôi tràn đầy tò mò về “thế giới kia”, thế nhưng chỉ nghe A Bát kể cũng đủ rồi, tôi không muốn vướng vào mấy chuyện này, phải trực tiếp đối mặt với những sinh vật siêu nhiên http://xn--1ca9g.ng/ s.ợ đó nữa.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ khi Dobby trở về nhà.

Tôi đã sớm quen với việc có một miêu li.nh đang sống trong nhà, nói ra cũng thật kỳ lạ, kỳ thực tôi cũng không hiểu rõ lắm một li.nh h.ồn mèo như vậy làm thế nào để tương tác với thế giới thật.

Tôi không thể nhìn thấy, cũng không thể chạm vào nó, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng trong suốt của nó đang lắc lư khắp nơi trong phòng thông qua máy ảnh. Thế nhưng nó thường nhân lúc tôi không chú ý bèn chạy đi ăn thức ăn cho mèo, cũng sẽ đi vệ sinh, cũng có thể trèo lên ghế sô pha mà không hề bị xuyên qua rồi rơi xuống dưới. Tôi vô cùng thích thú quan sát nó suốt một thời gian dài, còn dự định viết một quyển “Bút ký quan sát miêu linh”, cẩn thận ghi chép lại những ngày tháng vui vẻ của Dobby sau khi ch.ết, làm tài liệu tham khảo lưu lại cho đời sau.

Tôi cũng từng hỏi A Bát tại sao lại như vậy, A Bát thuận miệng giảng giải: “Đó là hiệu ứng người quan sát, hiệu ứng người quan sát(2) ấy.”

(2) hiệu ứng người quan sát: Trong vật lý, khái niệm hiệu ứng người quan sát nhằm chỉ những thay đổi mà sự quan sát tạo ra dựa trên hiện tượng được quan sát.

19.

Tôi: “?”

Cô – một lão y.êu ti.nh đã sống ít nhất tám trăm năm – giờ lại nói với tôi về cơ học lượng tử?

Hiệu ứng người quan sát được sử dụng ở chỗ này à?!

Đứng trước sự nghi ngờ của tôi, cô nàng tỏ vẻ chẳng thèm để ý đến: “Anh có biết giữa khoa học và thần bí học(3) có gì khác nhau không?”

(3) Thần bí học là môn tri thức về những điều thần bí, sự hiểu biết về những hiện tượng siêu linh, trái ngược với những sự thật và "tri thức đo lường được" thuộc phạm vi của khoa học.

Tôi lắc đầu.

“Thần bí học chỉ ghi chép lại các hiện tượng, sau đó đem nguyên nhân xảy ra các hiện tượng đó gán cho thần linh, nó nhấn mạnh đến kết quả hơn nguyên nhân; trong khi khoa học lại tổng kết các quy luật, khi gặp phải những hiện tượng không thể giải thích – đặc biệt là trong lĩnh vực tư duy và nhận thức, nó thường gán cho đó là hành vi phong kiến mê tín, không muốn thừa nhận sự tồn tại của các hiện tượng này, khoa học coi trọng nguyên nhân hơn kết quả. Vì vậy trên thế giới này, khoa học và thần bí học kỳ thực không hề mâu thuẫn với nhau, cùng với sự tiến bộ trong khoa học của nhân loại các anh, ngày càng có nhiều hiện tượng thần bị được khoa học giải thích, có đúng hay không? Câu này nói như thế nào nhỉ, à đúng rồi, ‘tận cùng của khoa học chính là thần học’”.

... Hey, cô quả nhiên không phải con người, đúng không A Bát.

Cô vừa mới nói “con người các anh” có phải không?

Ít nhiều gì thì cô cũng nên giả vờ một chút chứ.

Thân phận của cô hiện giờ là một thiếu nữ loài người đang mở một cửa hàng thú cưng về đêm đó!

A Bát vẫn luôn như vậy, dáng vẻ tựa hồ chẳng buồn quan tâm đến quá nhiều thứ như thế, chỉ mải chơi đùa với những “thú cưng” dễ thương của mình trong cửa hàng.

Tôi cũng hỏi A Bát, rõ ràng cô nàng mở một cửa hàng thú cưng, chi bằng bán cho tôi hai con thú hiếm lạ gì đó, để tôi mang về nhà nuôi.

Cô ấy nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, sau đó hỏi ngày tháng năm sinh của tôi, bấm đầu ngón tay tính toán một lúc rồi lắc đầu.

“Với cái mệnh cách mỏng như lá liễu này của anh, tốt nhất nên dùng nó để sống thêm hai năm nữa đi. Mấy thứ ở đây của tôi, nếu để anh nuôi sẽ phải đánh đổi bằng tuổi thọ của mình đấy.” Nói xong, cô dừng lại một lúc, lại nghiêm túc vươn tay ra vạch mấy đường: “Rất nhiều rất nhiều tuổi thọ đó.”

“Vậy thôi quên đi.”

Tôi vội vàng nghe theo lời khuyên, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt(4).

(4) bản gốc là “tòng thiện như lưu”, chỉ người biết nghe theo lời hay lẽ phải, tránh điều dở.

Mặc dù nói như vậy nhưng hình như A Bát đã đem mấy lời tôi thuận miệng nói ra để ở trong lòng. Sau hai ngày tôi lại đến đây, có vẻ như cô ấy đã sớm đợi tôi ở trong tiệm, sau đó lấy từ trong quầy tính tiền ra một món đồ chơi nho nhỏ, nói rằng muốn tặng tôi.

Đó không phải là rắn, chim, cá hay côn trùng, thậm chí không phải động vật mà là một chậu cây thủy sinh nhỏ màu vàng, dưới đáy chậu bằng men ngọc trong suốt được lót nhiều viên đá vũ hoa(5) kích cỡ khác nhau, làn nước trong veo, những chiếc lá màu xanh ngọc bồng bềnh trên mặt nước, bên trên có mấy chùm hoa nhỏ đang hé nụ.

(5) Đá vũ hoa (một loại đá tròn nhỏ sáng bóng, có vân và màu sắc sặc sỡ, có nhiều ở Nam Kinh

“Đây là cái gì?” Tôi ngay lập tức bị thu hút bởi nó.

“Cỏ Nguyệt Lý. Trước khi tôi nảy sinh hứng thú làm việc ở đây, có một anh chàng làm trước đó hai tháng đã để lại cái này. Anh đem đặt nó trong nhà rồi chịu khó chăm sóc, nói không chừng vận may của anh sẽ tốt hơn đó. Tối thấy ấn đường của anh gần đây chuyển màu đen, trên người còn có cái mùi gì đó thật đen đủi.

Tôi vội giơ tay lên hít hít ngửi ngửi mấy cái: “Làm gì có mùi gì đâu?”

“Bản thân anh không ngửi thấy được đâu, nó có chút kỳ qu.ái, lại có vẻ không được sạch sẽ cho lắm. Bình thường mà nói nuôi miêu linh cũng sẽ không như vậy đâu...” A Bát vừa nhét cỏ Nguyệt Lý vào tay tôi vừa lẩm bẩm thì thầm, tựa như nhớ ra chuyện gì đó, tự mình có chút hoang mang.”

Tôi không ngắt lời cô ấy, đón lấy chậu Nguyệt Lý cẩn thận ngắm nhìn.

Thật là xinh đẹp quá đi.

Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không, trong nước đang ánh lên mấy vệt sáng màu vàng nhạt, mặt nước gợn sóng lấp lánh, hình như có bóng một chú cá nhỏ từ trong đó nhảy lên.

Như áng mây xuyên qua mặt trăng.

Tối hôm đó tôi mang chậu cỏ Nguyệt Lý này về nhà.

Goo Loo bước tới ngửi ngửi mấy cái rồi bỏ đi không chút hứng thú. Gần đây nó luôn có chút ủ rũ bơ phờ, mà tôi cũng không chắc liệu nó có thể nhìn thấy Dobby đã quay lại hay không. Nó đã không còn gần gũi thân mật với Dobby như trước, dáng vẻ rõ ràng xa cách vô cùng, bất kể là ăn hay ngủ đều cách Dobby rất xa. Thỉnh thoảng có vài lần Dobby vừa tiến lại gần, nó liền vẫy đuôi bỏ đi, thế nhưng nó lại bám tôi vô cùng, chỉ cần tôi ở nhà, nó sẽ luôn ở bên cạnh tôi, thể hiện sự cảnh giác cao độ.

Ngược lại Dobby có vẻ rất thích chậu cỏ này, nó không chỉ đi vòng quanh một hồi lâu mà còn duỗi chân ra như muốn chơi đùa cùng.

20.

Hình như mèo cũng ăn cỏ?

Tôi không chắc liệu Dobby có ăn mất chậu cỏ này hay không, thế nhưng để đối phó với hai kẻ gây rối này, tốt nhất tôi vẫn nên chuẩn bị thật cẩn thận, vì thế tôi không đặt chậu cỏ Nguyệt Lý ở phòng khách mà đặt nó trên chiếc kệ đầu giường trong phòng ngủ.

Hy vọng nó thực sự mang lại may mắn, tôi nghĩ như vậy.

Thế nhưng đêm hôm đó, vận may đã không đến, thay vào đó là một cơn ác mộng.

Một cơn ác mộng thật dài, cảm giác chân thực và đáng sợ vô cùng.

Cơn mưa đen cứ rơi, cứ rơi mãi.

Tôi không thể nào phân biệt được liệu đây có phải là mơ hay không, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng mưa đang đập vào kính cửa sổ.

Trong tiềm thức, dường như tôi vẫn biết mình đang nằm trên giường, thế nhưng trong cơn mơ này, tôi vẫn hết lòng dốc sức nhập tâm vào vai diễn của bản thân, tin tưởng sâu sắc vào tất cả mọi thứ đang diễn ra trong mộng.

Trong giấc mơ, Dobby không thực sự ch.ết đi, tôi vẫn có thể nhìn thấy, chạm vào nó, thế nhưng mỗi lần tôi muốn bế nó lên thì nó bèn lùi lại chạy trốn. Tôi đuổi theo nó, muốn ôm nó vào lòng, nhưng nó cứ ngoảnh lại nhìn về phía sau tôi và kêu meow meow, tôi đột nhiên quay người lại, thế nhưng lại phát hiện ra sau lưng tôi còn có một Dobby khác đang ngồi xổm ở đó, mỉm cười nhìn tôi.

Tôi không thể tưởng tượng được làm thế nào trên mặt một con mèo lại có thể nở một nụ cười giống con người đến như vậy.

Nhưng nó cứ cười như thế, cứ như thế mà cười.

Sau lưng nó là màn đêm mịt mờ tăm tối, chính trong bóng đêm này đột nhiên vang lên tiếng bước chân “lộp cộp”.

Một người phụ nữ mặc đồ trắng bước phía sau Dobby.

Cô ta vô cùng thân thiết hạ gối xuống, duỗi tay ra ôm lấy Dobby, Dobby không hề giãy dụa, trên mặt vẫn nở một nụ cười giống như con người.

Thế nhưng bàn tay người phụ nữ lúc này càng lúc càng siết chặt, dường như cô ta không phải đang ôm Dobby mà giống như muốn bó.p nghẹt cái cổ của nó, muốn kéo nó vùi sâu vào vũng lầy đêm tối.

Dobby cúi đầu xuống, tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của nó nữa, thế nhưng toàn thân nó đang run rẩy, dường như đau đớn vô cùng.

Trái tim tôi như thắt lại, theo bản năng tôi muốn xông lên, cố gắng ngăn cản người phụ nữ kia.

Đột nhiên, mặt đất dưới chân chợt cuộn lên một đợt sóng.

Tia sáng màu vàng chợt lóe lên, phảng phất từ trong hư không xuất hiện bóng một chú cá phá mây vượt trăng nhảy lên khoảng không trước mặt tôi, mang theo mùi cỏ xanh hòa cùng làn nước trong vắt dễ chịu.

Tôi chợt tỉnh dậy sau cơn ác mộng.

Sức mạnh vốn đang ép chặt lấy tiềm thức của tôi dường như đã bị chiếc bóng của cá nhỏ này xuyên thủng một cách dễ dàng, đánh thức ý thức thực sự của bản thân.

Tôi hét lên một tiếng, ngồi dậy khỏi giường.

Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, toàn thân như vừa chạy được 2.000 mét, tôi kiệt sức, trái tim đập thình thịch thình thịch, gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Xoay người nhìn lại, chỉ thấy thời gian đang nhấp nháy hiển thị trên màn hình di động trong căn phòng tối om, là “03:03”.

Ngoài cửa sổ màn đêm ngày càng dày đặc.

Cả hai con mèo đều không còn ở trên giường của tôi nữa.

Bản năng mách bảo khiến trái tim tôi như thắt lại, vội vội vàng vàng xỏ dép rồi chạy nhanh ra ngoài phòng khách.

Phòng khách lúc này hỗn loạn vô cùng.

Khắp nơi là những mảnh vụn và mảnh vỡ của chén đĩa, Goo Loo đang đứng trên bậu cửa sổ, đôi mắt mở to, toàn thân cong lên, móng vuốt duỗi ra và cái đuôi đập qua đập lại, giống như một mũi tên sắc nhọn sẵn sàng lao đi, hướng về một góc trong không khí khẽ r.ít lên gầm gừ.

Tôi chưa bao giờ thấy Goo Loo trông điên cuồng như thế.

Mà ở phía bên kia, tôi chẳng nhìn thấy gì cả.

Sau đó tôi mới kịp thời phản ứng, nhanh chóng mở ứng dụng camera trên điện thoại để xem xem rốt cục chuyện gì đang xảy ra.

Màn hình nhấp nháy, hình ảnh sáng lên.

Không có con mèo nào ở đó.

Vậy thì là trong phòng ngủ của tôi.

Trước khi đi ngủ, tôi đã mang máy ảnh vào phòng ngủ thay vì để ở phòng khách.

Nhưng không biết từ lúc nào, chiếc máy ảnh lẽ ra phải được để trên đầu giường giờ đây lại bị hất xuống đất, camera vừa hay hất xéo thẳng một đường về phía chân giường và bức tường trên đó.

Mà ngay dưới gầm giường nơi tôi vừa mới ngủ dậy, một người phụ nữ không nhìn rõ mặt đang nằm ở đó.

Cô ta cười khúc khích.

Lông tơ khắp người tôi lúc này đều dựng đứng lên, một cơn ớ.n lạ.nh lao thẳng về phía đỉnh đầu như một thanh kiếm sắc bén.

Trước khi tôi kịp hét lên, đầu của người phụ nữ đó đột nhiên vặn sang.

Không phải đang xoay đầu, cũng không phải bị cong lệch gì mà nó vặn hẳn thành một góc 90 độ, như thể đã phát hiện ra tôi đang nhìn vào ống kính.

Khóe môi cô ta mấp máy mấy lần, sau đó bắt đầu bò ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom