10.
Dây hai bên túi nilon siết về phía sau, Khương Yên theo bản năng ngửa ra sau, mông ngã trên sàn nhà.
"Mau lấy dụng cụ khử trùng lại đây, mấy người các ngươi đi lấy cồn, mấy người các ngươi đeo găng tay, đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!"
Tôi ngẩng đầu lên, là mẹ chồng tôi.
Bà ấy vốn dĩ đang rèn luyện trong phòng tập thể hình, nghe thấy trên lầu ồn ào nên chạy lên nhìn thử, thấy chuyện như vậy bà ấy tức giận đến bốc khói.
Nếu không phải đang thời điểm dịch bùng phát, sợ cô ta mang bệnh trong người mẹ chồng tôi đã ch.ém Khương Yên rồi.
"Trên đời này làm sao lại có người không biết xấu hổ như cô, tự tiện xông vào nhà người khác là phạm pháp có biết không?"
"Nhà em rể em gái tôi làm sao tính là người khác đây!"
Khương Yên vẫn mạnh miệng: "Tôi chỉ là nhớ em gái tôi, muốn đến thăm em ấy!”
Cô ta rõ ràng đã bị lây nhiễm, mang theo một thân virus có tính lây nhiễm cực cao không tiếc phải trả giá, trăm phương ngàn kế cũng muốn đi vào, còn trực tiếp tháo khẩu trang xuống cố ý lây bệnh cho tôi!
Đây là nhớ tôi sao?
Đây là muốn tôi ch.ết thì có!
Tôi lập tức tìm khẩu trang đeo vào, sau đó phẫn nộ vừa ghét bỏ chỉ vào cửa:
"Đừng làm bẩn nhà Tống gia, Khương Yên cô cút ra ngoài cho tôi!"
Sắc mặt Khương Yên khó coi đến cực điểm:
"Tô Hạ, tao cảnh cáo mày nên có chừng có mực, đừng tưởng rằng mày gả cho nhà giàu thì sẽ thành phượng hoàng, tao nói cho mày biết mày chính là trời sinh ti tiện, mày không xứng!"
"Tôi không xứng, chẳng lẽ cô xứng?"
Người chung quanh nhìn cô ta, như là đang nhìn một kẻ ngốc.
Bảo mẫu ghét bỏ đeo găng tay xô đẩy Khương Yên ra ngoài, bảo vệ quản lý cũng tới, lần này mẹ chồng tôi vẫn vô cùng khí phách chỉ vào Khương Yên:
"Nhìn rõ khuôn mặt này, sau này cấm không được cho cô ta vào nữa!”
11.
Tuy rằng Khương Yên bị đuổi đi nhưng vì an toàn của mọi người, tôi vẫn chủ động tự giác ở trong phòng kín cách ly bảy ngày.
Mỗi ngày đều phải kiểm tra, xác định mình không bị lây bệnh mới dám ra ngoài.
Bởi vì mấy ngày nay cứ lo lắng thấp thỏm tôi không có tâm tình gì, gần như không nhìn điện thoại di động.
Vì vậy vào ngày đầu tiên tôi được giải phóng, điện thoại di động của tôi liền bị tấn công bởi tin nhắn.
Có gì đó không ổn.
Một là trong nhà tôi, ông ngoại và bà ngoại tôi sắp không được rồi.
Hai là chính tôi, diễn đàn trường học có người đăng bài post, ở một trang web nhỏ nào đó có màu sắc thấy được video và ảnh chụp của tôi, không nghĩ tới tôi là một sinh viên đại học Bắc Đại lại làm chuyện mất mặt như vậy.
Thậm chí có người biết tôi đã có bạn trai, liền điên cuồng nhắn tin cho Tống Giản:
“Người anh em đầu đã xanh như vậy rồi vẫn không biết!”
Tôi bị sốc!
Mở hình ảnh, video trên diễn đàn, còn có liên kết địa chỉ mạng cũ.
Trong lòng tôi biết rất rõ tôi chưa từng làm qua loại chuyện này, nhưng khuôn mặt này xác thực là của tôi!
Là có người muốn hại tôi!
"Hạ Hạ, chúc mừng em kết thúc cách ly!"
Tiếng pháo và tiếng chúc mừng bất thình lình làm tôi giật nảy mình, tay tôi run lên điện thoại di động rơi trên mặt đất.
Những hình ảnh khó coi trên màn hình cứ như vậy xuất hiện trước mắt mọi người.
Hai má tôi đỏ bừng, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Tống Giản và cha mẹ anh ấy.
Tôi không biết giải thích thế nào, cũng không chắc họ có tin lời giải thích của tôi hay không.
“Anh tin tưởng em là bị người hãm hại, Hạ Hạ.”
Tống Giản đưa tay ôm tôi vào trong ngực:
"Em đừng sợ, chuyện này chúng ta đã điều tra rồi, yên tâm anh nhất định sẽ không để em bị hắt nước bẩn như vậy, chịu ủy khuất không minh bạch!"
"Đúng vậy, Hạ Hạ đừng sợ, chúng ta đều tin tưởng con, ủng hộ con đây."
"Ba, mẹ!"
Nghe được ba mẹ Tống cũng nói như vậy, ánh mắt của tôi trong nháy mắt đỏ lên.
"Con còn sợ, mọi người..."
“Đứa nhỏ ngốc, mẹ còn không hiểu con sao? Hơn nữa mẹ và ba con lăn lộn làm ăn nhiều năm như vậy thủ đoạn hạ lưu gì mà chưa từng thấy qua, loại hãm hại này quả thực là trẻ con, nếu không phải là chính con nhìn thấy chúng ta cũng không muốn nói với con.”
"Đúng vậy, yên tâm đi, chuyện này giao cho chúng ta xử lý," ba Tống nói.
Ông bưng tới một đĩa hoa quả, "Anh Li mới mua tới, là loại con thích ăn nhất, mau nếm thử có ngon hay không!"
Tôi nuốt nước mắt cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, cảm thấy ấm áp ở trong lòng: “Thật sự rất ngon!”
“Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì! "
Mẹ Tống nói xong đau lòng lau nước mắt cho tôi, ngay sau đó bà lại nghĩ đến cái gì tiếp tục nói:
"Chuyện ông bà ngoại con, tự con quyết định. Làm như thế nào mẹ đều ủng hộ con.”
Tôi sửng sốt một chút:
“Con nghe cậu nói ông bà ngoại không ổn rồi, nhưng ông ta bình thường hay nói dối con cũng không biết thật giả ra sao, mọi người có chủ ý gì không?”
"Lần này cậu của em không nói dối, mấy hôm em phải cách ly anh đã thay em đi thăm bọn họ.”
Tống Giản mở miệng nói thêm: "Anh cũng đã tìm giường cho bọn họ, đưa thuốc đặc hiệu, nhưng mà...."
“Nhưng làm sao vậy?”
"Nghe bác sĩ nói, cậu của em không có đem thuốc cho bọn họ uống mà lại mang đi bán, hiện tại người xác định cứu không được nhưng hỏa táng cũng là một vấn đề, người ch.ết quá nhiều phải thêm tiền, ý của cậu em là nếu như chúng ta không trả tiền ông ta sẽ đem ông bà về nông thôn, tìm một chỗ chôn hoặc là tìm một nơi hoang dã…..."
Lạch cạch!
Điện thoại di động trong tay tôi rơi xuống đất.
Khương Chí Quốc, ông ta điên rồi!
Ông ta vẫn là một con người sao?
12.
“Em đi xem một chút!”
“Anh đi cùng em!”
Nghe Tống Giản nói xong tôi lập tức cầm lấy quần áo, muốn đến bệnh viện.
Tuy rằng ông bà ngoại thiên vị cậu tôi, nhưng từ nhỏ đến lớn dù sao cũng đều là bọn họ chăm sóc tôi.
Nếu như bọn họ một chút cũng không chăm sóc tôi, tôi một đứa con nít năm tuổi cũng không có khả năng tự trưởng thành được, về tình về lý tôi đều nên đi.
Ngồi trên xe, lòng tôi nóng như lửa đốt.
Không nghĩ tới xuống xe liền thấy được Khương Yên, nhìn trạng thái của cô ta hẳn là đã bị dương tính.
Tôi không muốn để ý đến cô ta, lại không ngờ cô ta một bước dài tiến lên:
"Ơ em gái ngoan, nhìn thấy chị họ sao không nói lời nào?"
“Có gì để nói, cô xứng sao?”
Tôi tức giận trả lời, Khương Yên cũng không tức giận, ngược lại che miệng nở nụ cười:
"Ảnh chụp và video kia, mày đã thấy chưa?"
Cô ta nói xong nhìn về phía Tống Giản:
"Anh Giản còn chưa biết, mày định khi nào thì nói cho anh ấy biết?”
"Tô Hạ, tao đã nói với mày rồi, mày không thể thành phượng hoàng được cũng đừng nên cố quá, khó khăn lắm mới có được vài ngày tốt lành mày lại nhất định phải tìm đường chết, mày làm sao có thể làm ra loại chuyện này chứ?”
Nói xong cũng không biết là dây thần kinh nào của cô ta bị chạm, lại dám đưa tay từ sau lưng nhào tới ôm lấy eo Tống Giản:
“Anh Giản, anh đừng thương tâm, anh ưu tú như vậy nhất định sẽ có... A!”
Cô ta còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết: "Tay của tôi........."
“Tôi đã nói với cô rồi, đừng bắt chước Hạ Hạ gọi tôi là anh, cô không xứng, mặt khác cô biết tôi yêu Hạ Hạ còn dám tơ tưởng đến chuyện yêu đương với tôi, tiểu tam cũng không đê tiện như cô!”
13.
Tống Giản nói xong liền buông tay ra, chỉ vào Khương Yên mở miệng:
"Lần này là cảnh cáo, lần sau sẽ không phải loại chuyện nhỏ này nữa!"
Khương Yên đau đến nước mắt chảy ròng, một đôi mắt oán độc trừng mắt nhìn tôi:
"Tống Giản, Tô Hạ cô ta có gì tốt, cô ta thấp hèn như vậy chụp loại video và ảnh này, anh còn coi cô ta là bảo bối, anh có còn là đàn ông hay không!"
Giọng cô ta rất lớn, bây giờ người trong bệnh viện lại rất nhiều.
Lời của cô ta khiến mọi người tò mò ghé mắt nhìn.
Những hình ảnh khó coi kia lại hiện lên trong đầu tôi, tuy rằng không phải tôi nhưng cô ta lại chỉ thẳng mặt tôi...
Tôi xấu hổ cúi đầu, Tống Giản cũng hoàn toàn bị cô ta chọc giận.
Một bước dài vọt lên tôi cũng không ngăn cản, cuối cùng vẫn là bảo vệ bệnh viện kéo người ra.
Vừa rồi tay Khương Yên đã bị bẻ gãy xương, hiện tại lại bị thêm một quyền đấm đá.
Cô ta đau đến co rút che miệng vết thương, chỉ vào Tống Giản:
"Tôi có lòng tốt nói cho anh biết chân tướng, anh còn không biết tốt xấu như vậy. Tống Giản, đừng tưởng rằng anh có mấy đồng tiền thối là có thể muốn làm gì thì làm, tôi nói cho anh biết nhiều người như vậy đều nhìn thấy anh đánh tôi, tôi hiện tại liền gọi điện thoại báo cho cảnh sát!"
Tống Giản không sao cả nhổ một ngụm nước bọt:
“Ảnh và video là đồ giả, chứng cứ chúng tôi đã tìm được, hơn nữa địa chỉ IP phát tán những thứ đó chúng tôi cũng đã tra ra. Tôi đang rất chờ mong, lúc cảnh sát đến thì ai sẽ phải ngồi tù!”
Anh nói xong kéo tay tôi đi vòng qua Khương Yên:
"Loại người này nên cách xa cô ta một chút,đến gần sẽ dính phải thứ không may mắn!”
Chúng tôi còn phải đi thăm ông bà ngoại tôi, chỉ mới nửa năm không gặp bọn họ so với lúc đi tìm tôi như hai người khác nhau.
Sắc mặt rất kém phải đeo máy thở, mắt muốn mở cũng không mở ra được, cả người đã gầy thành một bộ xương, căn bản không có chút sức sống gì.
Nhất là bà ngoại tôi, ho ra máu từng trận từng trận.
Bọn họ cả đời thiên vị con trai để khi ch.ết có người thờ phụng, nhưng bây giờ nhìn xem nằm ở bệnh viện lâu như vậy bên cạnh một người chăm sóc cũng không có.
Mà đứa con bọn họ thương yêu nhất, thậm chí trong lúc nguy cấp còn bán thuốc cứu mạng của bọn họ!
Tôi nhìn bà ngoại, bà đã nói không ra lời nhưng tôi có thể nhìn thấy, bà đối với tôi khóe mắt không ngừng chảy ra nước mắt.
Mà ông ngoại tôi cố gắng chống đỡ, nhất định phải tháo mặt nạ xuống nói với tôi một câu, ông nói:
"Hạ Hạ, con trách ông ngoại sao, không đúng, là ông ngoại sai rồi....."
Tôi đã khóc.
Đây là lần đầu tiên ông nói với tôi: "Ông ngoại sai rồi", nhưng cũng là câu cuối cùng ông nói với tôi.
Họ có thực sự biết sai?
Tôi không biết....
Cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn.
Hậu sự của bọn họ, cậu tôi và Khương Yên quả nhiên đều không xuất hiện.
Tống Giản và cha mẹ anh ấy cùng tôi xử lý tốt mọi chuyện, luật sư cũng đã sửa sang lại tài liệu chờ ở nhà.
Video và ảnh chụp đều là Khương Yên làm, chứng cứ vô cùng xác thực.
Quả thật từ ngày cô ta cố ý tới lây bệnh cho tôi, tôi đã đoán được là cô ta, thậm chí cũng không có một chút ngoài ý muốn.
“Hạ Hạ, con có tính toán gì không? "Mẹ Tống trìu mến nhìn tôi.
"Đứa nhỏ này, chính là luôn luôn quá mềm lòng.”
"Không, mẹ," tôi lắc đầu, "Con muốn giải quyết việc này.”
“Tất cả mọi người phải sống thật tốt, con không muốn nhượng bộ bọn họ nữa.”
Đối với cha con bọn họ tôi đã cho quá nhiều cơ hội, chuyện cho tới bây giờ thật sự không cần thiết.
Thấy tôi hạ quyết tâm như vậy, Tống Giản và ba mẹ anh ấy cũng yên tâm không ít.
“Hạ Hạ đừng sợ, sau này chúng ta đều ở đây, sẽ luôn ở bên em.”
Tống Giản ôm tôi.
Ba năm sau, chúng tôi tốt nghiệp đại học, Tống Giản liền khẩn cấp cử hành hôn lễ với tôi.
Khương Yên vào tù, mà cậu tôi tung tích không rõ, có người nói cậu ấy bị bọn đòi nợ m.ưu s.át, cũng có người nói cậu ấy đã nh.ảy l.ầu.
Nhưng bất luận là như thế nào, ông ta hẳn là đã ch.ết.
Bình luận facebook