-
Chương 1
1.
Kỳ thi tốt nghiệp trung học kết thúc, tôi và bạn trai đi du lịch tốt nghiệp.
Mẹ anh gọi điện thoại tới: "Tống Giản, con và Hạ Hạ nhận được thư thông báo trúng tuyển chưa?”
Bạn trai tôi trả lời một đằng: "Mẹ, con muốn kết hôn với Hạ Hạ."
Tôi: "???”
Mẹ anh: "Sao???"
Mọi chuyện đến đột ngột như vậy.
Ngoại trừ hoa tươi, nhẫn kim cương, cầu hôn tại bờ biển lãng mạn, Tống Giản đã sớm an bài tốt đội nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, còn có đội ngũ chuyên môn thiết kế năm chiếc váy cưới cho tôi.
Trong đó có một bộ tôi đã để ý từ trước, váy cưới tơ tằm thêu đầy ngọc trai hoa cỏ, phải mất hơn 1.000 giờ để hoàn thành.
Tuy nhiên, đó chỉ là những gì anh ấy gửi cho tôi để chụp ảnh cưới.
“Hạ Hạ, anh nói rồi cho dù là cái gì chỉ cần em thích, anh đều sẽ cố gắng cho em thứ tốt nhất, sẽ mãi yêu thương em!”
Vẻ mặt Tống Giản chân thành tha thiết, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Tôi cảm động muốn khóc, đỏ mặt gật đầu.
Tôi nhanh chóng thay xong áo khoác, trong ánh mắt cực kỳ hâm mô của đội nhiếp ảnh gia và người qua đường ăn dưa, nắm tay Tống giản bày ra tư thế ngọt ngào trên bờ cát, nụ cười hạnh phúc tràn đầy trên mặt chúng tôi.
Chỉ là, nhiếp ảnh gia còn chưa kịp ấn nút chụp, tôi đã bất ngờ bị người ta đẩy mạnh xuống biển!
2.
“Hạ Hạ!”
Tống Giản đứng cách tôi không xa sửng sốt, ném hoa tươi trong tay đi nhanh chóng xông tới đỡ tôi dậy.
Tôi bị sặc nước biển, chật vật nằm trong lòng Tống Giản.
Xung quanh rơi vào một khoảng yên tĩnh.
Khương Yên vẻ mặt vô tội đứng ở bờ biển:
"Hạ Hạ, thật xin lỗi, chị chỉ muốn cho em một niềm vui bất ngờ.”
“Không phải cố ý? Khương Yên chị tin không?”
Quần áo ướt sũng nước dính sát vào người tôi, dưới ánh trăng lộ ra đường cong rõ ràng có thể thấy được, tôi xấu hổ phủ chiếc khăn nhiếp ảnh gia đưa tới, trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười không nhịn được của Khương Yên:
“Có bệnh thì ở nhà uống thuốc đi được không?”
Cô ta là con gái của cậu tôi, ỷ vào việc mẹ ruột mình m.ất sớm được bà con dòng họ thương hại, rõ ràng chỉ lớn hơn tôi hai tuổi nhưng từ nhỏ đến lớn đều khi dễ tôi.
Cái gì cũng phải so sánh với tôi, cái gì cũng phải tranh giành với tôi, cái gì cũng muốn tôi nhường nhịn cô ta.
Thậm chí mỗi khi ở thời khắc quan trọng trong cuộc đời tôi, cô ta đều phải làm chút gì đó khiến tôi xấu hổ.
Thế nhưng cha mẹ của tôi cũng đã m.ất, người cần được quan tâm nhất rõ ràng là tôi.
Thậm chí tôi còn biết cô ta thích Tống Giản, muốn tôi nhường cho cô ta.
Có lẽ do ông ngoại của tôi luôn trọng nam khinh nữ đặc biệt thiên vị cha cô ta, nên cũng luôn thiên vị cả cô ta khiến cô ta cảm thấy cướp đồ của tôi quá dễ dàng, nhưng cô ta không biết Tống Giản là một người yêu đương điên cuồng.
Giờ phút này anh ấy liền trầm mặt, sát ý trong mắt hiện ra.
Gió biển thổi qua, tôi không khỏi run lên .
“Hạ Hạ, em không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái không?”
Tống Giản vẻ mặt khẩn trương ôm lấy tôi, giọng nói ôn nhu xen lẫn một chút lo lắng.
Tôi lắc đầu, thấy tôi không sao anh quay mặt về phía Khương Yên:
“Nếu vợ tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!”
Khương Yên cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra còn dám tiến lên phía trước, ủy khuất nhìn tôi, mở miệng ra liền sặc mùi trà xanh:
"Không phải Hạ Hạ, em hung dữ như vậy làm gì, chị gái chỉ đùa giỡn với em thôi, em sẽ không thật sự tức giận chứ!”
Nghe cô ta dùng ngôn ngữ trà xanh nói tôi như vậy, trong lòng tôi nhất thời tức giận:
“Nếu không thì sao?”
Đang chụp ảnh cưới bị người ta đẩy xuống biển, váy cưới thì ướt sũng, trang điểm cũng bị nhoè, chẳng lẽ còn muốn tôi cảm động đến rơi nước mắt với cô sao?
“Chị có biết chiếc váy cưới này đắt như thế nào không?”
Tôi nhịn không được trợn trắng mắt.
Thấy vành mắt của Khương Yên vừa đỏ lên liền bị người ta đá xuống biển……
“Nói xin lỗi thì làm sao có thành ý được, chi bằng cô cũng thử chút cảm giác đi.”
“Dám khi dễ con dâu tôi, coi chúng tôi đều là vật trang trí sao?”
Con dâu?
Theo giọng nói hùng hổ vừa phát ra, tôi và Tống Giản ngước mắt lên…..
Nhìn người phụ nữ khí thế hung hăng trước mặt nhưng ngay cả khi đang mắng chửi người cũng lộ ra vẻ khéo léo tao nhã, tôi có chút khiếp sợ hỏi Tống Giản:
“Đây là mẹ anh?”
Anh bình tĩnh gật đầu, sau đó cưng chiều nhéo nhéo mặt của tôi: "Là mẹ chúng ta, vợ yêu à!"
Anh ôm tôi hơi chặt, tôi có chút ngượng ngùng.
Nhìn Khương Yên bên cạnh vừa định đứng lên lại bị mẹ Tống ấn trở về, cô ta vừa sặc nước vừa khóc kêu cứu mạng.
Tôi nhịn không được nhỏ giọng hỏi Tống Giản:
“Dì sẽ không thật sự gi.ết ch.ết cô ta chứ!”
Tuy rằng rất sảng khoái nhưng tôi cũng không muốn gây phiền toái cho Tống Giản cùng mẹ anh.
Tống Giản cưng chiều vỗ vỗ đầu tôi: "Yên tâm, mẹ anh rất có chừng mực.”
Anh nói xong mẹ Tống đã mang theo Khương Yên nửa sống nửa chết đi tới trước mặt tôi: “Biết sai rồi sao?”
Cô ta nhìn tôi núp trong lòng Tống Giản, ngã rạp trên mặt đất kêu một tiếng gào khóc lên......
Mẹ Tống Giản lạnh lùng nhìn cô ta, lấy khăn giấy từ trong túi xách ra tao nhã lau tay mình, trên mặt bà lộ vẻ cười: "Thế nào, khóc cái gì?”
3.
Bỏ lại cô ta một mình trên bãi cát, Tống Giản và mẹ anh dìu tôi xoay người trở về khách sạn.
Mười hai giờ đêm, lúc tôi đang ngủ lại bị tiếng chuông điện thoại làm ầm ĩ lên.
Cậu tôi, ông bà ngoại tôi đều đến.
Tôi mở cửa phòng, ngoài cửa ngoại trừ bọn họ còn có Khương Yên khóc không ngừng.
Ông ngoại chống cây trượng nâng lên không nói lời nào liền muốn đánh tôi:
"Người đàn bà chanh chua kia là ai?”
“Người đàn bà chanh chua gì? Ông ngoại, đó là mẹ chồng con. "
Chúng tôi ở một biệt thự nhỏ.
Tôi sợ đánh thức cha mẹ Tống Giản, cố chịu đau để bị đánh một cái.
Đẩy bọn họ ra khỏi cửa biệt thự.
"Cái gì mẹ chồng, mày mới bao nhiêu tuổi đã muốn lập gia đình rồi, mày còn biết xấu hổ hay không!"
Đứng ở trong sân, ông ngoại tôi vừa nói vừa vung cây trượng lên muốn đánh tôi.
"Không chăm chỉ học hành, mới mười tám tuổi đã muốn lập gia đình mày không thể học chị mày sao?"
"Đúng vậy Hạ Hạ, con đừng trách cậu nói chuyện khó nghe, đừng nói con còn nhỏ cho dù con muốn lập gia đình, con cũng không nhìn xem người đàn bà chanh chua kia đánh người có bao nhiêu tàn nhẫn, con cũng dám gả, có phải con ngốc hay không?"
"Còn mẹ chồng con, cậu thấy bà ta chính là một người điên!"
“Con nghe lời cậu, nhanh cùng thằng đó chia tay, cậu cũng chỉ vì muốn tốt cho con.”
Tôi cười lạnh: “Các người nói ra miệng mà không thấy xấu hổ sao, lúc tôi năm tuổi ba mẹ bị tai nạn xe qua đời, cậu nói sẽ cưu mang tôi để tiếp quản tài sản của ba mẹ tôi, nhưng rồi sao, cậu đã làm được gì cho tôi?”
“Từ nhỏ đến lớn, những thứ tôi ăn mặc dùng đều chỉ có thể nhặt lại những gì Khương Yên vứt bỏ. Bảy tuổi đã bắt đầu học nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà, rửa chén.”
“Không chỉ thế, cuối tuần còn phải đi về quê giúp ông bà ngoại trồng trọt, chăn nuôi heo. Tay bị lở loét không ai quan tâm, lúc tôi ốm các người cũng không muốn tốn một phân tiền đưa tôi đi bệnh viện.”
“Thậm chí, ngay cả học phí lên trung học của tôi đều là tôi tự mình nghỉ hè đi làm thêm kiếm từng đồng. Giờ còn nói đều là vì muốn tốt cho tôi?”
Những lời này ở trong lòng tôi đè nén đã lâu, vốn là muốn chờ trưởng thành có thể chính thức rời khỏi cái nhà này mới nói.
Nhưng hiện tại tôi một phút cũng không muốn nhịn.
Còn bảo tôi và Tống Giản chia tay, sau đó thì sao?
Để giúp cho con gái bảo bối của ông ta thừa cơ mà nhảy vào sao?
Nghĩ hay lắm! Nằm mơ đi!
Có lẽ là không nghĩ tới tâm tình của tôi kích động như vậy, cậu tôi sửng sốt ngữ khí cũng hòa hoãn không ít:
"Em họ của con dâu ba vợ cậu cũng rất tốt, nếu con thật sự muốn kết hôn........"
“Là người năm ngoái vì đánh bạc mà ngồi từ, vừa mới được thả ra?”
Tôi hừ lạnh một tiếng lui về phía sau vài bước, định về phòng đóng cửa.
Cậu tôi vẻ mặt vui sướng: "Đúng đúng đúng, chính là cậu ấy, con còn nhớ không?”
Rầm!
Ông ra còn chưa nói xong, một chậu nước lạnh đã dội xuống.
Đỉnh đầu tôi có mái che nên không bị ướt nhưng bốn người đứng đối diện tôi, trong nháy mắt bị xối ướt sũng.
Gần như cùng lúc, bốn người cùng hét lên.
Mẹ Tống xách thùng nước đứng ở lầu hai, nhìn xuống với vẻ mặt vô tội:
"Xin lỗi, tôi không nhìn thấy các người!"
4.
Mặc dù là mùa hè nhưng dù sao cũng là buổi tối, bốn người bọn họ bị hắt nước như vậy hoàn toàn lạnh thấu tim, người run lẩy bẩy.
"Bà nói bậy, dưới lầu nhiều người như vậy bà nhìn không thấy sao?”
Khương Yên cả người ướt đẫm, một ngày bị ngâm nước đến hai lần.
Cô ta rốt cục giả bộ không nổi nữa, vô cùng phẫn nộ xông tới muốn đi vào trong.
Tôi đứng ở cửa còn chưa kịp ra tay, phía sau liền vươn đến một bàn tay mạnh mẽ, đem cô ta đẩy trở về.
“Cút. "
Một chữ lời ít ý nhiều, không cần quay đầu lại tôi cũng biết là Tống Giản.
Lúc này mặt anh đã đen thui.
Mà cậu và ông ngoại tôi hiển nhiên cũng không muốn cứ như vậy bỏ đi, nhất là ông ngoại tôi, nổi giận dùng cây trượng gõ mặt đất:
"Tô Hạ, mày mở to mắt chó của mày cho tao xem đây là nhà ai, quả thực quá đáng, còn mẹ chồng mày tao nhổ, mày mau cút về nhà cho tao, đừng ở đây làm mất mặt xấu hổ.”
“Người mất mặt xấu hổ chính là ông ngoại.”
Biết trong lòng bọn họ có chút tức giận, nhưng không nghĩ tới lại tức đến như vậy!
Vì vậy, tôi cũng bộc phát:
"Từ nhỏ đến lớn các người chính là như vậy, rõ ràng không phải lỗi của tôi nhưng các người đều đổ lỗi lên đầu tôi, lần này Tống Giản cầu hôn tôi vốn là một chuyện vui, các người nhất định phải làm cho khó coi như vậy!"
"Đầu tiên là Khương Yên đem tôi đẩy vào trong nước, hiện tại lại là các người đêm hôm khuya khoắt tới cửa gây sự, các người đây là quấy nhiễu dân có biết không?”
“Các người còn dám uy hiếp báo cảnh sát, rõ ràng nên gọi cảnh sát là chúng tôi!”
Ông ngoại bị tôi nói đến á khẩu không trả lời được, nói không ra đạo lý liền bắt đầu chơi xấu:
“Cánh cứng rồi đúng không, còn chưa qua cửa khuỷu tay đã rẽ ra ngoài đúng không?"
“Người ngoài cái gì, Hạ Hạ chính con gái ruột của tôi.”
Không biết từ lúc nào mẹ chồng tôi cũng đứng ở phía sau tôi, kiên định mạnh mẽ nắm tay tôi, làm cho tôi cảm thấy ấm áp lại an tâm.
"Có nghe thấy không, bà xã, gọi mẹ!"
Tống Giản vừa rồi mặt còn trầm như nước trong nháy mắt ôn nhu lên, anh nói xong mẹ chồng tôi mang vẻ mặt cưng chiều nhét cho tôi một tấm thẻ.
“Thằng nhóc thối này cầu hôn con quá đột ngột, rất nhiều thứ chúng ta còn chưa kịp chuẩn bị. Hạ Hạ, trong thẻ này có mười triệu lẻ một đồng là quà gặp mặt chúng ta cho con, con giữ lấy mà tiêu vặt.”
“Con số này đại biểu cho dù có ngàn vạn lần lựa chọn, chúng ta đều sẽ chọn con.”
Mười triệu lẻ một?
Giữ lại làm tiêu vặt?
Không riêng gì tôi khiếp sợ, cậu và ông bà ngoại tôi lại càng bị trấn trụ.
Mà Khương Yên, con ngươi sắp bị lòi ra rồi.
Tôi biết trong nhà Tống Giản có tiền, nhưng tôi cũng không nghĩ tới có nhiều tiền như vậy.
Đưa thẻ còn chưa đủ, mẹ Tống ngay sau đó lại tháo nhẫn trên tay xuống không nói lời nào liền đeo lên tay tôi:
"Đây là bảo vật gia truyền của Tống gia chúng ta, chỉ giao cho con dâu tương lai.”
“Cái này...........”
Mặt tôi đỏ bừng: "Mẹ, quá quý giá, con không thể nhận."
"Mẹ, đã gọi ta là mẹ rồi, đương nhiên những thứ này đều là của con!"
Nghe thấy tôi sửa cách xưng hô, Tống Giản vốn đối với ông bà ngoại, cậu và mẹ Khương Yên vẫn là một khuôn mặt thối trong nháy mắt vui như nở hoa.
Nụ cười kia so với ăn mật còn ngọt hơn.
Tống Giản cũng nhận lấy thẻ nhét vào túi tôi:
"Mau cất đi, nếu không đêm nay mẹ càng không ngủ được.”
Mắt thấy mười triệu sắp vào túi tôi, ông ngoại cùng cậu lúc này đồng loạt lên tiếng:
“Bà thông gia, nếu đã cầu hôn vậy những thứ này đều là sính lễ, có sính lễ nào lại để cho con cháu giữ chứ?”
“Đưa cho tôi đi, tôi thay Hạ Hạ giữ.”
Ông ngoại cùng cậu không hẹn mà đều vươn tay hướng về phía chúng tôi.
“Không cần, đồ của tôi tôi sẽ tự mình bảo quản.”
Tôi lùi lại một bước.
“Cả người các người đều ướt đẫm không thấy lạnh sao? Đã trễ thế này, vẫn là nên tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, thay quần áo đi.”
Nói xong, tôi cũng không đợi bọn họ trả lời, xoay người đi theo Tống Giản cùng mẹ anh vào phòng:
"Có chuyện gì, ngày mai nói sau, hôm nay tôi quá mệt mỏi."
Tôi chắc chắn, từ lúc mẹ Tống Giản lấy ra thẻ ngân hàng kia, ông ngoại cùng cậu của tôi khẳng định rất luyến tiếc mà rời đi.
Chỉ là tôi đã đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của bọn họ.
Tôi ngủ một giấc thẳng đến ba giờ chiều ngày hôm sau.
Lúc tỉnh lại Tống Giản liền nói cho tôi biết, bọn họ bảy giờ sáng đã tới chờ dưới lầu suốt.
Tôi không nói gì, rời giường thu dọn xong xuống lầu đã gần bốn giờ.
Tống Giản và ba mẹ anh ấy đều không xuất hiện, chỉ để lại ông ngoại, bà ngoại, cậu và Khương Yên xấu hổ ngồi dưới lầu.
"Hạ Hạ, con dậy rồi, ngủ ngon không, mau đến chỗ ông ngoại đi!"
Tôi đứng ở đầu cầu thang, không nhúc nhích:
"Nói đi, các người tới lại muốn làm gì!"
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mình dịu dàng như vậy nhưng vô ích, những kẻ ngốc cũng biết họ vì cái gì.
5.
“Không nói đúng không, tôi đây trở về tiếp tục ngủ.”
Trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi đã quyết định phải triệt để phân rõ giới hạn với bọn họ.
“Hạ Hạ.”
Thấy tôi thật sự muốn đi, cậu tôi nóng nảy vội vàng đứng lên, đuổi theo vài bước lên cầu thang, lại cố gắng hạ giọng khẩn cầu:
"Con biết đấy, công ty của cậu gần đây vòng vốn có chút khó khăn.”
“Con có thể đưa tiền tiêu vặt kia cho cậu dùng trước được không? "
“Con đừng lo lắng, cậu gần đây đang bàn một dự án lớn rất nhanh sẽ có tiền vào.”
Tôi nhìn ông ta giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Ông ta không điên chứ, mặt mũi nào lại có thể nói ra lời này với tôi.
“Không thể cho mượn, tiền kia là mẹ chồng tôi cho tôi không phải tiền trợ cấp cho mấy người!”
“Mày đúng là cái đồ sói mắt trắng, cậu mày nuôi mày nhiều năm như vậy, mày vậy mà có thể nói loại lời này!”
“Cậu à cậu nên làm rõ ràng, ba mẹ tôi mất có để lại tài sản, lại nói mấy năm nay cậu đối với tôi có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, cậu nói tôi là sói mắt trắng lương tâm cậu không thấy cắn rứt à?”
“Lúc đó con còn nhỏ không hiểu, con không biết nuôi một đứa bé tốn kém bao nhiêu đâu, còn hao tổn tâm trí, sức khoẻ chút tiền ba mẹ con để lại làm sao đủ chứ!”
Thế nào?
Bây giờ nói như vậy nghĩa là quyết tâm không cho tôi một chút tài sản đó của ba mẹ tôi sao?
Tôi gật gật đầu, mặt lạnh ngắt ngắt lời ông ta:
“Nói đến đây rồi chúng ta coi như rõ ràng, tài sản năm đó để lại đều có giấy tờ, chờ tôi trở về chúng ta kiểm tra đối chiếu rõ ràng, nếu tôi nợ cậu tôi sẻ trả lại gấp đôi cho cậu nhưng nếu cậu lấy hơn số đó cậu phải nhổ ra gấp đôi cho tôi!”
"Chỉ với một mình mày?"
Cậu tôi hoàn toàn nổ tung, tôi biết ông ta không giả bộ được mấy phút.
“Mày đừng quên mày còn chưa kết hôn, chưa tròn mười tám tuổi, cho rằng hiện tại có Tống gia làm chỗ dựa thì sẽ lấy lại được sao?”
“Nếu không thì sao?”
Giọng nói Tống Giản vang lên, anh đi tới bên cạnh tôi, lạnh lùng nhìn cậu tôi đang đứng dưới lầu:
"Khương Chí Quốc, công ty xây dựng Quốc Thái, là của ông phải không!"
Đột nhiên bị gọi thẳng tên, cậu tôi sửng sốt: "Cậu có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ là muốn thông báo cho ông, chuyện tài chính ông nghĩ cũng đừng nghĩ, càng đừng nằm mơ còn muốn tiếp tục cùng chúng tôi hợp tác!"
Nói xong, Tống Giản đem một phần hợp đồng từ trên lầu đi xuống, vừa lúc rơi vào trên đầu cậu tôi......
“Mày, cái này là......”
Khi ông ta nhìn rõ bốn chữ “tập đoàn Giản Mộc”, những lời sau đó lập tức nghẹn ngào.
Tuy rằng tôi không đi làm ở công ty, nhưng ở nhà cũng nghe qua vài lần.
Ông trùm đứng đầu ngành kiến trúc thì ra là người của nhà Tống Giản, không ngờ bọn họ lại là kim chủ của công ty nhỏ rách nát của cậu tôi!