• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Khả Khắc (1 Viewer)

  • Chương 2

6.

Ngày hôm sau, ta dậy sớm nấu một nồi cháo nóng. Ta bày bữa sáng ở nhà chính, mời Thẩm Húc tới ăn. Thẩm Húc nghi hoặc nhìn ta, đại khái là không rõ vì sao đêm qua ta còn hận hắn tận xương tủy, sáng nay lại ân cần với hắn như thế.

Ta trợn mắt: "Có ăn hay không, hôm nay ngươi không ăn, vậy sau này đừng hòng ăn thêm một bữa cơm nào của ta nữa." Thẩm Húc cuối cùng cũng ngồi xuống, ăn cháo. Sau đó, liền bị thuốc mê của ta đánh gục.

Ta phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn. Kẻ cặn bã như vậy còn muốn ăn đồ của ta, vậy xuống âm phủ ăn đi. Sau đó, ta nhanh chóng đ ập vỡ cửa thư phòng của hắn. Lục lọi một hồi, quả nhiên tìm được bức tranh nhỏ của Mạnh Hạm trong một ngăn tủ bí mật trên tường.

Góc dưới bên trái viết, tình cảm chân thành dành cho Hạm Hạm. Rõ ràng là nét chữ của Thẩm Húc. Cách hai đời, lại nhìn thấy bức tranh nhỏ này. Trong lòng ta vẫn cảm thấy ghê tởm.

Những chuyện đã qua của kiếp trước tràn vào tâm trí ta như một chiếc đèn kéo quân. Từ sau lần Thẩm Húc cự tuyệt ta, tinh thần ta sa sút rất lâu. Nhưng ta không phải loại nữ tử cầm không nổi, bỏ không xuống.

Mặc kệ hắn vì nguyên nhân gì mà đối với ta như vậy, nhưng đây chung quy không phải là quan hệ phu thê mà ta muốn. Cho dù tim đau như d ao c ắt, ta vẫn đề xuất, nếu như hắn không yêu ta, ta có thể cùng hắn hòa ly.

Hắn nhìn ta hồi lâu, vén tóc ta ra sau đầu: "Sao nàng lại nghĩ như vậy? Ta đương nhiên yêu nàng. Ta không cùng nàng viên phòng, chỉ là bởi vì ta đang tu dưỡng Hoàng lão chi đạo, cấm làm những việc đó. Nhưng nếu nàng muốn, ta nguyện ý thỏa mãn nàng."

Ngày đó, chúng ta viên phòng. Toàn bộ quá trình, ta chỉ cảm thấy đau. Hắn ở trên giường, vẫn thanh lãnh và lạnh lùng như cũ. Sau khi xong việc, hắn nói hắn còn có công vụ phải làm, sau đó liền bỏ đi.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, ta nhìn bước chân hắn vội vàng rời đi. Trong lòng chỉ cảm thấy hoang vu. Trong chuyện đó, hắn vẫn lạnh nhạt như cũ. Mỗi tháng chỉ ở chung phòng với ta vào những ngày cố định.

Không lâu sau, ta có thai. Sau đó, ta sinh con. Hắn không bao giờ chạm vào ta nữa. Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy chúng ta cử án tề mi*.
{* Ý chỉ vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi với nhau như khách quý).}

Nhưng trong thực tế, khi ở nhà chúng ta giống như hai đường thẳng song song không giao nhau. Đúng như lời tiên tri của phụ thân ta, chức quan của hắn càng ngày càng lớn. Chúng ta chuyển nhà.

Sau khi chuyển vào nhà lớn, chúng ta thường xuyên mười ngày nửa tháng không gặp được một lần. Lúc này, ta đã cảm thấy không đúng. Nhưng hài tử cũng đã có, ta nghĩ nữ tử thế gian đa phần đều là như thế.

Ta chỉ coi hắn là cha đứa nhỏ, cuộc sống cũng không phải trôi qua không nổi. Điều duy nhất ta bất mãn với hắn là hắn không để tâm đến Triều Triều.

Triều Triều vừa mới học đi. Nàng ở trong phủ gặp được Thẩm Húc, lảo đảo muốn Thẩm Húc ôm nàng. Đi được nửa đường bị té ngã, khóc rống lên. Thẩm Húc chỉ ở một bên nhíu mày nhìn, cuối cùng cũng không lại ôm nàng.

Hôm đó, ta và Thẩm Húc cãi nhau một trận lớn. Hắn hỏi ta, rốt cuộc còn có cái gì bất mãn.

“Ngươi cần sự che chở, ta cưới ngươi, che chở cho ngươi.”

“Ngươi muốn một đứa con, ta cũng đã cho ngươi một đứa."

“Ngươi muốn tôn vinh, ta liền cho ngươi sự tôn vinh.”

“Ngươi từ một nữ nhi tế tửu của Quốc Tử Giám trở thành cáo mệnh phu nhân tam phẩm, đi ra ngoài mọi người đều phải nhìn ngươi một cái. Làm người nên biết thỏa mãn.”

Trong khoảnh khắc kia, ta giống như bị dội một xô nước lạnh trong mùa đông giá rét, lạnh từ đầu đến gót chân. Ta vốn tưởng rằng, mặc dù Thẩm Húc không yêu ta, nhưng đối với ta luôn có vài phần tôn trọng.

Nhưng mà ở trong lòng hắn, mọi thứ hắn cho ta hết thảy đều chỉ là bố thí. Ta không cần loại bố thí này, một lần nữa ta đề nghị hoà ly. Nhưng ở ngoài thư phòng của hắn, ta phát hiện hắn đang tự th ủ d âm với một bức hoạ.

Một khắc kia, nói không rõ là buồn nôn nhiều hơn, hay là phẫn nộ nhiều hơn. Ta đạp cửa, cướp lấy bức tranh trong tay hắn, muốn lý luận với hắn. Lại thình lình phát hiện, người trong tranh lại là Hoàng hậu Mạnh Hạm.

Ta cầm bức tranh nhỏ kia, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Rất nhiều chuyện khó hiểu trong quá khứ cũng đều có đáp án. Vì sao Thẩm Húc muốn cưới ta. Vì sao sau khi cưới ta lại không chạm vào ta.

Cùng với vì sao Hoàng hậu mỗi lần gặp ta, đều muốn tra khảo ta. Ta là phu nhân của Thẩm Húc, lúc mừng năm mới không thể không gặp Hoàng hậu.

Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng ta, bởi vì ta không cầm chắc phần thưởng được ban từ tay cung nữ, nên đã làm vỡ một thanh Ngọc Như Ý.

Hoàng hậu phạt ta quỳ ở trước Phượng Thanh điện ba canh giờ. Cuối cùng vẫn là nhờ Thẩm Húc cầu xin, mới thả ta ra ngoài. Ngày đó, trên xe ngựa đón ta hồi phủ, chân của ta sưng tấy, vừa đau vừa cảm thấy ấm ức.

Thẩm Húc lại chỉ nói, tính tình Hoàng hậu không tốt nhưng bản tính đơn thuần, làm cho ta không thể sinh oán hận với Hoàng hậu. Hoàng hậu tính tình nóng nảy, thích hưởng lạc, bị triều thần trên dưới chỉ trích rất nhiều.

Thẩm Húc lại cảm thấy bản tính Hoàng hậu đơn thuần?! Ta không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên, liền thấy khóe môi Thẩm Húc hơi nhếch lên, nhìn qua tâm tình rất tốt.

Nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua, khiến lòng ta nghi ngờ chỉ là ảo giác. Mà hiện tại, ta rốt cục hiểu được đó không phải ảo giác. Thẩm Húc là thật sự bởi vì Hoàng hậu phạt ta mà vui vẻ.

Bởi vì Hoàng hậu phạt ta, chính là ăn dấm chua của hắn. Ta có tài đức gì mà lại trở thành công cụ đưa tình sảng khoái của bọn họ. Ta kinh hãi càng thêm chất vấn hắn, hắn có biết hắn như vậy, nếu như bị người khác phát hiện, sẽ liên lụy cả nhà chet không có chỗ chôn hay không?

Hắn chỉ lạnh lùng liếc ta một cái: "Nếu đã biết, thì ngậm miệng lại." Ta đề nghị hòa ly với hắn, ta muốn rời khỏi tên điên này. Hắn lại nói: "Hòa ly thì có thể, ngươi có thể đi nhưng Triều Triều phải ở lại."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn như ngọc, lại giống á c q uỷ ă n th ịt người. Ta rốt cuộc cũng hiểu được, Thẩm Húc vì sao muốn ta sinh hạ một đứa con. Hắn cần một con tin.

Ta có hài tử chính là giao cho hắn một con tin, mặc dù biết bí mật xấu xa của hắn, cũng chỉ có thể làm như không có việc gì giúp hắn giấu diếm. Nghĩ đến kiếp trước, hắn và Mạnh Hạm chưa bao giờ đối xử với ta như con người.

Bọn họ là thần cao cao tại thượng, mà ta chỉ là con kiến hèn mọn đến không thể ti tiện hơn. Thậm chí ta có thể được chọn để diễn một vở diễn tình yêu truyền kỳ với bọn họ, đã là phúc phận của ta.

Thật ra ta đã cam chịu số phận của mình, chỉ cần Triều Triều sống tốt. Nhưng bọn họ vạn lần không nên ngay cả Triều Triều cũng không buông tha. Nghĩ đến Triều Triều, tim ta như bị d ao c ắt.

Con của ta, nhân sinh quá khổ, đời này mẫu thân không thể vô trách nhiệm đưa con đến thế giới này. Nhưng những kẻ đã hãm hại con, mẫu thân sẽ từng bước từng bước đưa bọn chúng xuống địa ngục.

7.

Ta lấy bức tranh nhỏ của Mạnh Hạm giấu kỹ bên người. Ta biết, chỉ cần ta cầm bức tranh nhỏ này đi đến phủ doãn Thuận Thiên, Thẩm Húc sẽ chet không có chỗ chôn.

Nhưng điều này đối với ta mà nói, tuyệt đối không đủ. Một là, chỉ bằng vào bức tranh này, cũng không thể định tội Mạnh Hạm. Mạnh Hạm chỉ cần từ chối không biết chuyện, liền có thể không bị sứt mẻ gì cả.

Với sự thâm tình của Thẩm Húc, nói không chừng sẽ lấy cái chet để bảo vệ sự trong sạch của Mạnh Vi Hạm. Hai là, chỉ chet thôi thật sự là quá hới cho Thẩm Húc. Hắn xứng đáng có một nơi tốt hơn để đến.

Muốn bức họa trong tay phát huy giá trị lớn nhất, cần phải lên kế hoạch thật cẩn thận mới được. Lúc này Mạnh Hạm còn chưa phải là Hoàng hậu.

Hoàng hậu họ Tiêu, là mẫu thân của Thái tử, cũng là đích nữ của Định Bắc hầu. Một năm sau, Định Bắc Hầu phạm tội lớn mưu nghịch, Tiêu thị bị tịch thu cả nhà. Thái tử bị phế. Tiêu Hoàng hậu tự sát ở Phượng Thanh cung.

Không lâu sau, Mạnh Hạm sinh hạ hoàng tử, được sắc phong làm Hậu. Trở thành người thắng lớn nhất trong vụ án mưu nghịch của Định Bắc Hầu. Mà vụ án Định Bắc Hầu chính là vụ án lớn đầu tiên Thẩm Húc xử lý.

Nếu nói trong đó không có sự trùng hợp, quỷ cũng không tin. Cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, ta muốn đối phó Thẩm Húc, Định Bắc Hầu phủ chính là đồng minh lớn nhất.

Ta lấy ra một thỏi bạc từ trong hộp trang sức, bảo gã sai vặt lấy danh nghĩa Thẩm Húc đưa thiệp mời cho thế tử Bắc Hầu Tiêu Như Phong, mời hắn đến phủ một chút. Ta biết Tiêu Như Phong nhất định sẽ đến.

Nghe đồn vị Tiêu thế tử này thích nam nhân, khao khát Thẩm Húc đã lâu. Chỉ là Thẩm Húc chán ghét thái độ làm người của hắn, xưa nay đối với hắn không hề giả bộ.

Hôm nay, ta muốn cho vị Tiêu thế tử này một phần đại lễ, đem Thẩm Húc rửa sạch sẽ đưa đến trên giường của hắn. Đây chính là minh chứng cho việc ta đã phục tùng Tiêu Như Phong.

Cũng không biết vị Quý phi nương nương trong cung này, khi nghe nói nam nhân mình yêu nhất ở dưới thân một người nam nhân khác triền miên khoái lạc, trên mặt sẽ đặc sắc cỡ nào đây.

8.

Tiêu Như Phong quả nhiên đến đúng hẹn. Khi nhìn thấy người nghênh đón hắn là ta, hắn có chút kinh ngạc. Hai kiếp làm người, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp vị thế tử Định Bắc Hầu trong truyền thuyết này.

Tổ tiên và bậc cha chú của hắn đều có chiến công hiển hách, chỉ có hắn là một kẻ ăn chơi. Nguyên bản thế tử là huynh trưởng của hắn, hắn chỉ là tiểu nhi tử. Về sau, huynh trưởng của hắn chet trận sa trường, hắn kế thừa vị thế tử.

Nhưng dẫn binh đánh giặc thì không biết, còn chọi gà chọi chó săn lại rất thành thạo. Kỳ quái nhất chính là, hắn đường đường là một nam nhân, lại thường xuyên lưu luyến phong nguyệt chi địa.

Kiếp trước, hắn từng công khai đùa giỡn Thẩm Húc trong bữa tiệc của phủ Thái tử. Còn bởi vậy bị Ngự Sử tham tấu, bị Hoàng thượng trách phạt. Thẩm Húc hận hắn thấu xương.

Sau đó, Thẩm Húc phụ trách thẩm tra xử lý vụ án Định Bắc Hầu mưu nghịch, phán quyết trảm Tiêu Như Phong. Trên dân gian còn lưu truyền đây là thiên lý rõ ràng, báo ứng cho kẻ ác.

Nhưng Tiêu Như Phong lại không giống với trong tưởng tượng của ta. Trong tin đồn, cử chỉ của hắn ngả ngớn, mười phần phong lưu. Trong hiện thực, hắn mặc dù dung mạo tuấn tú, nhưng lại có dáng người cao ráo thanh tú, cho dù mặc một thân trường bào màu sương, nhưng cũng không thể che giấu được khí tức lạnh lẽo xung quanh.

Tiêu Như Phong hỏi ta hẹn hắn tới làm gì. Ta mở cửa thư phòng, Thẩm Húc đang hôn mê nằm trên giường. Ta nói muốn tặng hắn một phần đại lễ. Tiêu Như Phong bị sặc đến ho khan.

Hắn nhìn Thẩm Húc, lại nhìn ta, xoay người muốn đi. Ta mất rất nhiều sức lực mới giữ được hắn. Hắn đạp Thẩm Húc một cước, trong mắt lóe lên một tia hung ác: "Đừng giả chết, mau đứng lên! Không nghĩ tới Thám Hoa Lang quang phong tế nguyệt vì muốn kéo Tiêu gia ta xuống ngựa, thậm chí ngay cả hạ sách này cũng sử dụng!"

Hắn đá hồi lâu, mới phát hiện Thẩm Húc căn bản không có động tĩnh. Ta nhìn Tiêu Như Phong, trầm ngâm một lúc. Diễn xuất này của hắn rất khác với lời đồn trong truyền thuyết. Trong đầu ta chợt nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Như Phong hoang đường trước kia, đều là giả bộ hay sao?

Điều này khiến cho những lời tiếp theo của ta dễ dàng nói ra hơn. Ta nói với Tiêu Như Phong, ta có một cơ hội hợp tác, Tiêu thế tử vừa có thể có được "mỹ nhân", còn có thể thay Hoàng hậu lật đổ Quý phi.

Sắc mặt Tiêu Như Phong đại biến, bảo ta không nên nói bậy. Hắn nhấc chân bỏ đi, ta lại ung dung chỉ ra, Hoàng hậu và Tiêu gia sắp gặp nguy hiểm.

“Bên trong có Quý phi đối với vị trí Hoàng hậu như hổ rình mồi, bên ngoài có Hoàng đế kiêng kỵ Tiêu gia. Tiêu gia hiện giờ nhìn như lửa đốt dầu, nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị diệt vong. Nếu như không phải như thế, Tiêu thế tử cũng không cần ô uế thế nhân.”

Nghe xong Tiêu Như Phong một bước tới nắm lấy cổ họng của ta: "Ngươi cũng biết những lời ngươi vừa nói, đủ cho ngươi chết tám trăm lần!"

Ta nhẹ nhàng cười: "Không bằng, Tiêu công tử vào cung trước, lục soát xem trong cung Hoàng hậu nương nương có vật yểm trận gì không."

Tiêu Như Phong suy nghĩ một lúc rồi buông ta ra, vội vã rời đi.

Đúng lúc này, Thẩm Húc trên giường tỉnh lại. Hắn chỉ trời chỉ đất mắng ta, hỏi ta rốt cuộc muốn làm gì. Ta vuốt ve mặt hắn: "Đương nhiên là muốn dùng ngươi đổi lấy vinh hoa phú quý." Thẩm Húc giận dữ, liều mạng giãy dụa, nhưng hắn đã bị ta hạ dược, căn bản có giãy dụa cũng không thoát.

Bởi vì không thể tránh thoát, Thẩm Húc bắt đầu mắng chửi ta đủ kiểu. Không thể không nói, trình độ Thám Hoa Lang của hắn cũng chỉ có hạn, mắng tới mắng lui cũng chỉ có mấy câu. Ta chê hắn ồn ào, lại đút cho hắn một chén thuốc.

Thế giới lại yên tĩnh. Một lát sau, Tiêu Như Phong quả nhiên trở về tìm ta. Hắn hỏi ta rốt cuộc ta là ai, tại sao lại biết có đồ vật dưới giường Hoàng hậu.

Ta ấp úng nói: "Ta mơ một giấc mơ. Trong mơ, ta và Tiêu gia nhận kết cục thê thảm nhất.”

Rồi ta kể cho hắn nghe tất cả những điều không may mắn đã xảy ra với chúng ta ở kiếp trước. Ta còn nói, lúc đầu ta cũng không tin, cho đến khi ta tìm được bức tranh nhỏ này từ trong phòng phu quân.

Ta đem bức hoạ của Quý phi trình lên trước mắt Tiêu Như Phong. Tiêu Như Phong lộ ra vẻ mặt nhất định là ta đang giở trò quỷ quái, nhưng vẫn ngồi xuống hỏi ta có kế hoạch gì không.

9.

Đêm khuya, một kiệu nhỏ theo Tiêu Như Phong vào Tiêu gia. Người trong kiệu đương nhiên là tướng công thiên kiều bách mị của ta. Tuy rằng chuyện Tiêu Như Phong thích nam nhân là giả, nhưng hắn đã đáp ứng ta, sẽ tìm nam nhân chân chính thích nam nhân, để cho Thẩm Húc hưởng thụ thật tốt.

Đáng tiếc ta còn có chuyện phải làm, không thể đến Tiêu gia xem kịch, làm cho ta cảm thấy có một chút tiếc nuối. Thẩm Húc mất tích hai ngày, liền có một người tự xưng là tên sai vặt nhà Lễ bộ thượng thư theo lời công tử đến đây tìm Thẩm Húc.

Ta liếc mắt một cái liền nhận ra, hắn căn bản không phải gã sai vặt của Thượng Thư gia, mà là người đưa tin đời trước giữa Mạnh Hạm và Thẩm Húc - một tiểu thái giám chạy vặt ở trong cung.

Kiếp trước từ khi ta phá tan chuyện xấu của Thẩm Húc, hắn ở nhà đã không kiêng dè ta chút nào. Lúc ấy người truyền lời cho Thẩm Húc và Mạnh Hạm chính là tiểu thái giám này.

Ta làm bộ cái gì cũng không biết, nói cho hắn biết, người đã bị Tiêu Như Phong mời đi. Tiểu thái giám gấp đến độ giọng điệu cũng thay đổi: "Tiêu Như Phong? Ngươi có biết Tiêu công tử kia có sở thích quái lạ không, ngươi làm sao lại để cho Thẩm công tử đến Tiêu phủ chứ?"

Ta kinh hãi, khóc nấc lên, nói ta nào biết chuyện đó, chỉ biết là Tiêu công tử cùng tướng công ở thư phòng bàn chuyện bí mật, sau đó tướng công liền theo Tiêu công tử rời đi. Ta bảo tiểu thái giám nghĩ cách cứu tướng công.

Tiểu thái giám vội vã rời đi. Ngay khi hắn vừa xoay người bỏ đi, ta liền lau nước mắt vừa rồi cố gắng mới nặn ra được, nở nụ cười.

Mạnh Hạm, ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng nha. Không để cho ta chờ lâu, tiểu thái giám liền trở lại. Hắn nói, hắn đã xin chỉ thị chủ tử của hắn, hiện tại muốn cứu Thẩm Húc chỉ có một cách, đó chính là để cho ta đến trước cửa Tiêu phủ gây náo loạn.

Ta giả vờ sợ hãi, hỏi: "Có lời đồn Tiêu thế tử giet người không chớp mắt, ta tới quý phủ của hắn gây náo loạn, đây không phải là tìm chet sao?"

Tiểu thái giám trợn mắt trừng ta: "Ngươi còn muốn cứu Thẩm tướng công hay không? Muốn cứu Thẩm tướng công, chỉ còn cách gây náo loạn chuyện này lên, khiến cho cả thiên hạ đều biết. Công tử nhà ta mới có thể từ đó hòa giải. Ngươi là thê tử của Thẩm tướng công, hắn chịu nhục chẳng khác nào ngươi chịu nhục, ngươi vì hắn mà chet, đó không phải là điều nên làm sao?”

Hay cho câu ta vì hắn mà chet, cũng là điều nên làm. Mạnh Hạm thật đúng là chưa từng làm ta thất vọng. Nàng ta để cho ta tới Tiêu phủ gây náo loạn, chỉ sợ đã luôn tồn tại ý niệm muốn cho ta đi tìm chet.

Tốt nhất là ta kích thích Tiêu Như Phong ở trước cửa Tiêu phủ một k iếm giet ta. Như thế vừa có thể giải quyết người bên gối Thẩm Húc là ta, còn có thể lấy cái chet của ta làm cho Tiêu Như Phong tội càng thêm tội. Quả nhiên là sách lược tốt một mũi tên trúng hai đích.

Đáng tiếc, Mạnh Hạm mời ta vào bẫy, lại không biết thật ra kẻ ở trong bẫy chính là nàng ta. Từ lúc Tiêu Như Phong bắt Thẩm Húc đi, chúng ta đã định ra kế hoạch.

Đêm đó hắn liền mang theo bức tranh nhỏ của Mạnh Hạm đi gặp Hoàng thượng. Hắn nói cho Hoàng thượng, hắn bắt Thẩm Húc đi hoàn toàn là vì Hoàng thượng. Thẩm Húc làm chuyện xấu xa như vậy, tội đáng chet vạn lần, nhưng Hoàng thượng lại không cách nào công khai trực tiếp trừng phạt Thẩm Húc.

Cho nên, hắn phỏng đoán kế sách này sẽ khiến Thẩm Húc cầu sinh không được, cầu chết không xong. Dù sao thanh danh của hắn vốn đã xấu, có xấu hơn nữa cũng không sao.

Nhưng thanh danh của Hoàng thượng lại không cho phép một tên hề như Thẩm Húc bôi nhọ. Tiêu Như Phong còn nói cho Hoàng thượng, điều duy nhất hắn không thể xác định chính là, Mạnh Hạm trong chuyện này rốt cuộc đóng vai trò gì.

Nếu như Hoàng thượng không muốn điều tra Mạnh Hạm, vậy khi hắn hồi phủ sẽ lập tức giet Thẩm Húc, còn nếu Hoàng thượng muốn điều tra Mạnh Hạm thì hắn cũng có kế sách, có thể thử thăm dò xem Mạnh Hạm có cấu kết với Thẩm Húc hay không......

Tiêu Như Phong bộc bạch mọi chuyện, từng câu đều là thay Hoàng thượng suy nghĩ, không sợ Hoàng thượng không cảm động. Hơn nữa, hắn còn cho Hoàng thượng hai lựa chọn.

Nhưng thử hỏi trên thế gian này làm gì có một nam nhân khi biết rõ đỉnh đầu mình có khả năng xanh mơn mởn, lại không đi tìm hiểu rõ ràng chân tướng. Huống chi người này còn là Hoàng đế.

Hoàng thượng nhất định sẽ điều tra Mạnh Hạm. Lúc Mạnh Hạm lên kế hoạch đưa ta đi tìm cái chet, nàng ta chắc còn không biết, nhất cử nhất động của nàng ta đã nằm dưới sự giám sát của Hoàng thượng.

Nhìn tiểu thái giám, ta chậm rãi gật đầu, giả bộ bày ra bộ dáng đã bị hắn thuyết phục: "Ngươi nói đúng, vì tướng công chet cũng đáng giá."

Tiểu thái giám hài lòng rời đi. Ta chỉnh đốn trang phục, ngựa không dừng vó chạy tới Tiêu phủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom