-
Phần IV END
12.
Hoàng gia thường hay gạt người.
Nhưng hoàng hậu lại là người nói thật.
Lục hoàng tử gầy đi cao lên đã trở thành tân thái tử, đứng đầu thiên hạ.
Hắn thực sự giống hoàng hậu, lại so với hoàng hậu càng hơn, khí chất đầy mình.
Hắn biết được ta đã đến, lập tức đi theo cha ta đến quán trọ.
Ta nhìn chằm chằm vào hắn, mũi, lông mày, mắt và khuôn mặt, ta muốn tìm thấy dấu vết của tiểu mập mạp trong đó.
Nhưng, thật sự không có.
Hắn nói: "Năm năm trước, đã muốn đánh nhị ca, không dám đánh, hôm nay cuối cùng cũng đánh ra rồi."
Hắn mỉm cười nhìn ta: "Duy Nhất, cuối cùng cũng gặp."
Ta hành lễ với hắn: "Thái tử điện hạ."
Hắn đỡ ta dậy nói: "Nàng không cần phải hành lễ với ta", sau đó thuận thế nắm lấy tay ta, ta muốn rút lại, nhưng không rút ra được.
Cha ta đứng bên cạnh nhìn, miệng cứ nhấp nhô.
Nhưng, ánh mắt nhìn thái tử của ông, là ngưỡng mộ, đặc biệt giống như nhạc phụ nhìn con rể ưng ý.
Chử Minh Lãng rất xấu hổ, lùi xa, lại hành lễ với cha ta, đi rồi.
Cha ta nhìn theo bóng lưng hắn thở dài.
Chử Minh Lãng đánh giá quá cao bản thân, cũng đánh giá quá cao tình cảm của ta đối với hắn.
Hắn lỗ mãng mang lại cho ta nỗi nhục nhã, cũng khiến hắn khó xử.
Ta nhìn theo hướng hắn đi xa, cuối cùng cũng là người cũ.
Thái tử vặn đầu ta, chua chát nói: "Nàng là Thái tử phi của ta, không được nhìn nam nhân khác."
"Cái gì?" Lần này không cần vặn, ta tự động quay đầu nhìn hắn.
"Ta là gì của ngươi?" Ta hỏi hắn.
Hắn cười, nở một nụ cười tươi tắn: "Nàng là thái tử phi của ta, là thê tử của ta."
Ta suýt nữa té ngã tại chỗ, thật sự thăng chức rồi à?
Cha ta mặt mày hớn hở gật đầu với ta: "Khuê nữ, hoàng thượng hoàng hậu nói rồi, con chính là thái tử phi."
13.
Ta là Thái tử phi, Hoàng hậu cho ta đến Đông cung ở trước ngày đại hôn.
Lý do cũng như cũ: để vun đắp tình cảm trước khi cưới.
Trong Đông cung cũng có một cái ao, cũng nuôi cá chép.
Cũng giống như trong cung.
Thái tử ngồi ở bên hồ, ném những mẩu bánh bao vào trong: "Nhiều năm nay, ta thích nhất là chuyện ném bánh bao cho cá chép ăn."
Ta đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy một mẩu bánh bao từ trong tay hắn, xé ra.
"Ngươi không phải không muốn làm Thái tử sao?"
Năm đó, sau khi đánh nhị hoàng tử, ta hỏi hắn, nhị hoàng tử muốn làm Thái tử như vậy, hắn có muốn không?
Hắn nói hắn không muốn.
Nhưng bây giờ hắn là Thái tử rồi.
Ta có chút không cam tâm, cảm giác giống như bị lừa.
Ta nhiều nhất chỉ có thể làm lục hoàng tử phi, không thể làm Thái tử phi được.
Nghe ra được tủi thân trong giọng nói của ta, hắn cười rồi ôm lấy ta.
Nói nhỏ: "Đừng giận, ta là vì nàng mới đồng ý làm Thái tử."
Hắn nói, hắn vốn không muốn làm Thái tử, là bởi vì lúc còn nhỏ hắn đi tìm nhị ca chơi, nhìn thấy quý phi phát điên, bà không ngừng xô đẩy nhị ca, trách hắn không biết cố gắng; bà trong miệng mắng hoàng thượng vong ân phụ nghĩa, hứa với bà là hoàng hậu, lên ngôi rồi lại cho người khác; hứa lập con trai bà làm Thái tử, lại tính kế cho người khác; tại sao ông lại tàn nhẫn như vậy, rõ ràng là mẫu gia bà nâng đỡ ông lên ngôi.
"Lúc đó, nhị ca cũng không lớn, hắn chỉ quỳ im không nói gì, cho đến khi mẫu phi của hắn thần chí không tỉnh, hắn thề sẽ đi tranh, tranh ngôi Thái tử."
Thái tử đỏ mắt: "Nhị ca vốn là một đứa trẻ vui vẻ, đi tranh ngôi Thái tử sau liền trở thành một đứa trẻ chua ngoa."
"Ta lúc đó cảm thấy là mẫu hậu ta cướp đi vị trí của mẫu phi hắn, ta liền mặc cho hắn bắt nạt ta, cảm thấy đây là bù đắp cho hai mẫu tử họ."
Thái tử nói, sau lại ta bị nhị hoàng tử chế nhạo, hắn rất tức giận, lén lút hỏi mẫu hậu, tại sao lại cướp đi vị trí của quý phi, đặt hắn vào thế bất nghĩa?
Kết quả mẫu hậu nói với hắn, bà cũng không muốn làm hoàng hậu, càng không muốn gả cho phụ hoàng, tất cả đều là ý chỉ của hoàng thượng.
Hoàng hậu còn nói với hắn, nếu hắn thực sự tức giận, liển đi tranh giành, nếu không hắn sẽ không bảo vệ được gì.
Hắn nắm lấy tay ta nói: "Duy Nhất, mẫu hậu nói rất đúng, ta chỉ có thể đi lên, mới có thể bảo vệ nàng, bảo vệ tam tỷ, thậm chí là mẫu hậu."
Ta nghĩ nghĩ, hắn nói đúng.
Nhị hoàng tử không dám trêu chọc thái tử, nhưng lại dám bắt nạt lục hoàng tử.
Nói trắng ra, không phải là xem vị trí sao.
Quyền lực rất quan trọng.
Dù là thái tử, hay nhị hoàng tử, hay các hoàng tử khác lên ngôi hoàng đế, ba người chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm.
Cho dù hoàng hậu trở thành thái hậu, cũng có thể bị giam lỏng.
Cha ta nói, Chử Minh Lãng thực ra đang bí mật qua lại với thái tử.
Nếu thái tử đăng cơ, ta khó tránh khỏi sẽ trở thành thiếp thất của Chử Minh Lãng, còn tam công chúa sẽ như thế nào, càng là không dám nghĩ đến.
Nếu nhị hoàng tử lên ngôi, lấy oán khí của Quý phi, sẽ không buông tha cho hoàng hậu và lục hoàng tử.
Lục hoàng tử phải là người kế vị.
"Ngươi muốn bảo vệ ta, không nhất thiết phải để ta làm thái tử phi của ngươi chứ?"
"Nàng không muốn ở bên ta à?" Hắn chớp chớp hàng mi dài câu dẫn ta.
Tôi rung động, quá đẹp, ậm ừ thừa nhận: "Đồng ý."
"Nhưng ngươi sẽ có rất nhiều phi tần, còn muốn để ta giúp ngươi quản lý, ta sợ ta sẽ tức giận không chịu nổi." Ta bổ sung.
Hắn cười ha ha, ôm ta chặt hơn: "Sẽ không đâu."
"Ta và phụ hoàng không giống nhau, ông đưa nữ nhân vào hậu cung là để kiềm chế, cũng là để tăng thêm con nối dõi."
"Ta không cần, nếu có người phù hợp hơn ta để làm hoàng đế, ta sẽ thoái vị; con ta nếu không thích hợp kế vị, thì sẽ chọn từ tộc khác."
"Ta không muốn chiếm hữu, ta chỉ muốn bảo vệ."
Ta ôm lấy cánh tay hắn khóc: "Đừng nhường cho người khác, ngươi sẽ là thái tử tốt nhất, hoàng đế tốt nhất, phụ hoàng tốt nhất, ngươi phải cố gắng, đừng lùi bước."
Hắn trầm giọng cười: "Được."
14.
Ta và Thái tử kết hôn lúc chúng ta 17 tuổi, năm sau ta sinh hạ nữ nhi.
Đôi mắt to tròn xoe, cực kỳ giống hệt ta hồi nhỏ.
Chúng ta đều yêu thương nó, nhưng người yêu nó nhất chính là cha ta.
Cha ta ôm nó trong lòng, một khắc cũng không muốn buông ra.
Ông không trở về Bắc Cương, mà ở lại kinh thành.
Hoàng thượng phong cho ông chức quan cao nhất trong quân đội.
Hoàng hậu cầu xin, bà nói bên cạnh Thái tử phi không thể không có người thân.
Cha ta rất vui mừng, dù sao ông cũng đã lớn tuổi.
Như thế nào cũng không nỡ rời xa ta quá xa.
Ông ở kinh thành, Hoàng thượng ban cho ông một phủ đệ, nhưng ông mỗi ngày phải chạy hai chuyến đến Đông Cung.
Chỉ để nhìn xem tiểu ngoại tôn nữ, tiện thể thăm ta.
Sức khỏe của ta sau khi sinh phục hồi rất tốt.
Ở chung với thái tử cũng rất thân mật, ông cảm thán: "May mà không mắc bệnh giống như tam công chúa."
Nói về Chử Minh Lãng và những chuyện xưa cũ.
Ông nói: "Con vừa sinh ra, ta liền sợ con phải gả xa nhà, định nuôi cho con một cậu chồng, để con ở lại bên cạnh ta, cùng ta canh giữ Bắc Cương."
"Kết quả, là ta từ xa ngàn dặm đến nương nhờ con, cùng con xa nhà, cùng con ở lại kinh thành."
Ta cười: "Cha, không có gì khác biệt, chỉ cần chúng ta không rời xa nhau, thì ở đâu cũng được."
Cha ta ôm khuê nữ ta cười: "Đúng vậy, kinh thành cũng tốt, Bắc Cương cũng tốt, có khuê nữ ở đâu là nhà ở đó."
Cái "khuê nữ" này chỉ nữ nhi của ông, cũng chỉ khuê nữ của ta.
Thái tử thấy chúng ta ngọt ngào như vậy, không nhịn được cũng tham gia vào, không được phép, hắn ôm lấy ta, lại ôm lấy cha ta: "Nhà có khuê nữ, ta sẽ bảo vệ."
Bị một nam nhân to lớn ôm, miệng cha ta lại khẽ nhếch.
Khuê nữ ta thấy, cười toe toét, chỉ về phía cha ta và cha nó, phát ra tiếng nói đầu tiên trong đời: “Cha.”
- Hết -