1.
Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.
Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.
Cụ thể đến mức nào?
Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.
Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.
Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.
Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.
Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.
Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.
Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.
Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.
Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.
Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là lựa chọn cần thiết trong cuộc đời.
Ai cũng có thể đi, nhưng hắn và cha ta nhất định phải ở lại.
Đây là nhận thức mà lúc nhỏ ta đã xây dựng.
Chúng ta lớn lên ở Bắc Cương, tính cách phóng khoáng, không rụt rè.
Ta nhiều lần nói trước mặt cha ta: "Đợi đến khi con cập kê, con sẽ thành thân với Minh Lãng ca ca."
Cha ta cười ha ha: "Đúng, nhưng phải lớn lên trước đã."
Minh Lãng ca ca nhìn chúng ta cười.
Trong lòng ta cầu nguyện, một nhà ba người, mãi mãi hạnh phúc.
Không đợi ta kịp lớn lên, biến cố đã xảy ra.
Hoàng thượng muốn cha ta về kinh trình triều.
Mỗi năm ông đều đi, ta không cảm thấy có cái gì khác biệt.
Nhưng năm nay ông nói, ta cũng đã mười tuổi rồi, đi xem thử dáng vẻ của kinh thành thế nào.
Vì thế, ông dẫn theo ta và Chử Minh Lãng đi cùng.
2.
Vốn dĩ chúng ta và tam công chúa không có giao lưu gì.
Hoàng thượng muốn mời chúng ta ăn cơm, gọi là cung yến.
Cha ta dẫn chúng ta đi.
Trước khi tiệc bắt đầu, hoàng thượng tìm ông nói chuyện.
Ta và Chử Minh Lãng liền dạo chơi gần đó.
Có một cô nương đang thả diều.
Là một con bướm lớn, đôi cánh lấp lánh từ từ bay lên, đặc biệt xinh đẹp.
Ta nhìn đến mê mẩn.
Cô nương rất vui vẻ, nhưng chỉ một lúc sau, đã gặp chuyện không vui.
Nàng kéo dây diều quá mạnh, khiến dây đứt, con diều mắc vào cây.
Cây rất cao, nàng gấp đến độ dậm chân.
Ta nhìn con diều, cảm thấy con bướm đẹp như vậy, thật sự không nên mắc ở trên cây, liền cầu xin Minh Lãng ca ca giúp đỡ.
Minh Lãng ca ca cọ cọ vài cái đã trèo lên cây, bắt lấy diều đưa cho ta, ta chuyển cho cô nương.
Hắn không hề làm điều gì vượt quá giới hạn, cũng không liếc nhìn cô nương một lần nào.
Nhưng không ngờ, lại lọt vào mắt xanh của cô nương.
Nàng hỏi chúng ta là ai, ta trả lời thành thật.
Nhưng nàng lại không nhìn ta, ngược lại mỉm cười với Minh Lãng ca ca:
"Ta là tam công chúa được phụ hoàng yêu thương nhất, chúng ta gặp lại sau nhé."
Trong bữa tiệc, ta và Minh Lãng ca ca ngồi ở cạnh nhau, bên cạnh cha ta.
Món ăn trong cung rất ngon.
Ta cố ý bảo Minh Lãng ca ca ăn nhiều một chút, hắn cười sờ đầu ta, bản thân cũng ăn, cũng gắp cho ta.
Bữa cơm rất vui vẻ, nhưng không ngờ tam công chúa lại làm ra chuyện như vậy.
Ta khóc lóc nói:
"Tam công chúa, ta giúp ngươi cứu con diều bướm, ngươi không những không cảm tạ ta mà còn đến cướp phu quân ta sao?"
Tam công chúa vội vàng lắc đầu với hoàng thượng:
"Phụ hoàng không phải như vậy đâu, là Chử công tử đã giúp con."
Ta khóc lóc giải thích:
"Minh Lãng ca ca là phu quân của ta, ta bảo hắn đi thì hắn mới đi."
Vì thế, cung yến vốn vui vẻ bỗng trở nên khó xử.
Nữ nhi mười tuổi duy nhất của đại tướng quân Trấn Viễn cùng với tam công chúa hoàng thượng yêu thương nhất, tranh một người nam nhân.
Nói chính xác hơn, tam công chúa muốn cướp, Hứa Duy Nhất là người bảo vệ.
“Chử công tử, ngươi nghĩ sao?” Hoàng hậu mỉm cười mở lời.
Năm nay tam công chúa mười sáu tuổi, trong mắt hoàng hậu, hiển nhiên Chử công tử và tam công chúa càng xứng đôi, mà ta càng giống như một đứa trẻ không cho người khác cướp đi đồ của chính mình.
Chử Minh Lãng lễ phép trả lời: “Tiểu nhân lúc tám tuổi, đã định hôn ước với Hứa cô nương.”
Hắn chỉ nói một câu này, rồi không nói nữa.
Ta gấp đến không chịu nổi.
Minh Lãng ca ca huynh nói thêm vài câu nữa đi, nói huynh thích ta, không lấy ai ngoài ta.
Nói huynh muốn cả đời bên ta ở Bắc Cương, chăm sóc cha ta.
Nhưng Chử Minh Lãng chỉ đứng ở nơi đó, không nói thêm lời nào.
Nửa ngày sau, hoàng hậu gật đầu.
Chử Minh Lãng đẹp trai, cử chỉ đoan trang, hơn nữa nghe theo lời hắn, trái tim hắn cũng không còn lưu luyến trên người Hứa cô nương, hai người ở giữa, càng như là tiểu cô nương một bên tình nguyện.
Nếu như thế, không bằng thành toàn cho tam công chúa.
Bà nhìn về phía hoàng thượng, ý bảo chọn nam nhân này, có thể.
Tam công chúa vẫn luôn nhìn Chử Minh Lãng, nước mắt lưng tròng.
Hoàng thượng nhận được tín hiệu, liền quay sang nói với cha ta: “Hứa tướng quân, có mắt nhìn đấy, ngươi xem, nữ nhi của ta nhìn trúng con rể ngươi chọn, ngươi, có thể nhượng bộ hay không hả?”
Ta vừa muốn nói không được.
Cha ta nắm lấy tay của ta, ngăn ta lại.
Ông nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Minh Lãng từ nhỏ đã được thần nhận nuôi, trong lòng thần, hắn vừa là con rể vừa là nhi tử của thần, Duy Nhất còn nhỏ, không hiểu cái gì là tình cảm nam nữ, hai người ở giữa đối xử với nhau như huynh muội, Minh Lãng có thể được tam công chúa để ý, là phúc khí của hắn.”
Cái gì? Ta dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn cha ta.
Cha ta cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của ta.
Ta cũng khóc, khác với tiếng nức nở không thành lời của tam công chúa, ta lớn tiếng gào khóc.
Hoàng hậu không đành lòng, bà nói: “Duy Nhất à, Minh Lãng ca ca của ngươi đời này đều sẽ là ca ca của ngươi, đời này, hắn sẽ yêu thương ngươi như muội muội.”
“Minh Lãng ca ca đã thành ca ca rồi, vậy ai sẽ làm phu quân của ta?" Ta tuy mới mười tuổi, nhưng cũng không phải là dễ bị lừa gạt.
Hoàng hậu ngượng ngùng, bà dùng cách đánh tráo khái niệm để lừa ta.
Nhưng ta không ngu, ta biết chính mình đã mất đi phu quân.
Bà thật ngượng ngùng, nhìn xem xung quanh, rồi nhìn sang bên cạnh, đột nhiên lên tiếng: "Ta sẽ để Hoàng thượng ban cho ngươi lục hoàng tử làm phu quân, được không?"
Lục hoàng tử?
Nghe vậy, một cậu bé mũm mĩm ngồi bên cạnh bà, buông chiếc đũa xuống, lúc này hắn vẫn luôn chăm chỉ ăn bánh bao.
Hắn ngơ ngác nhìn về phía Hoàng hậu: "Mẫu hậu?"
Hoàng hậu vỗ nhẹ vào lưng hắn trấn an.
Hoàng thượng thực vui vẻ, ông nói: "Tốt, tốt lắm! Hứa Duy Nhất, lục hoàng tử năm nay cũng mười tuổi, vừa lúc đúng với tuổi con, tuổi tác tương xứng mới xứng đôi vừa lứa chứ."
Ta bĩu môi, muốn phản bác.
Cha ta bóp nhẹ tay ta, ta nuốt lời xuống.
Lục hoàng tử lại thấp lại béo! So với Chử Minh Lãng phong thần tuấn lãng, hắn nơi nào so được chứ?
Nhưng cha ta không cho phép ta nói thêm, lôi kéo ta quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Vì thế, cha ta vào kinh trình tấu, ta mượn cơ hội để đi theo, lại bị hoàng thất đổi phu quân mất rồi.
Lục hoàng tử, hắn không hợp, hắn không chỉ béo, hắn còn là hoàng tử, hắn có thể cùng chúng ta quay về Bắc Cương sao?
Nhưng cha ta không cho phép ta nói.
3.
Chử Minh Lãng đính hôn với tam công chúa không lâu, liền dọn đếm phủ tam công chúa.
Là do hoàng hậu sắp xếp, nói là để hai người trước khi thành hôn bồi dưỡng tình cảm.
Cha ta chỉ nhíu mày liền đồng ý.
Ông dặn dò Chử Minh Lãng phải cẩn thận.
Trẻ con lớn lên ở Bắc Cương tương đối thô lỗ, công chúa kim chi ngọc diệp, phải đối xử cẩn thận.
Chử Minh Lãng dập đầu cảm tạ cha ta.
Ta không nỡ, đi theo sau hắn từng bước một, đưa hắn ra cửa.
Ta cầu xin hắn: "Minh Lãng ca ca, ngươi đừng đi có được không? Chúng ta về Bắc Cương đi nhé?"
Chử Minh Lãng biểu tình bình tĩnh, vuốt đầu ta nói: "Phải lớn lên thật tốt, Tiểu Duy Nhất."
Hắn thực sự coi ta khác với Tam công chúa, ta đột nhiên rất muốn khóc.
Hoàng hậu nói đúng, Chử Minh Lãng rất tốt với ta, chính xác là đối xử với muội muội tốt.
Chử Minh Lãng đi rồi, ta như người mất hồn, làm gì cũng không thấy hứng thú.
Ta liền thúc giục cha ta mau chóng trở về, ta không muốn lục hoàng tử, ở Bắc Cương còn có mấy tiểu ca ca khác, ông lại chọn cho ta một người đi.
Chọn xong rồi, chúng ta lại không đến kinh thành nữa.
Ba người chúng ta sẽ ở lại Bắc Cương.
Cha ta nói không được, lục hoàng tử là do hoàng thượng ban cho, ai dám không nhận?
Hơn nữa hoàng hậu đã truyền chỉ dụ, bảo chúng ta ở lại thêm một thời gian, bà sẽ thường xuyên đưa lục hoàng tử đến đây, để ta quen biết.
Lục hoàng tử muốn tới?
Nhớ đến dáng vẻ mập mạp của hắn, ta càng nhớ Minh Lãng ca ca hơn.
4.
Dù ta có muốn hay không, tiểu mập mạp vẫn đến.
Hắn không hề câu nệ chút nào, nhìn thấy ta liền gọi ta là Duy Nhất muội muội.
Ta không muốn quan tâm lắm.
Hắn lại không hề để ý, ngây ngô hỏi ta:
“Có muốn đi xem phủ Tam công chúa không? Ta có lệnh bài.”
“Được đấy.” Ta lập tức vui vẻ.
Rất muốn gặp Minh Lãng ca ca một chút.
Đường đi rất thuận lợi, tiểu mập mạp dẫn ta vào phủ Tam công chúa.
Người gác cổng muốn đi thông báo, Lục hoàng tử lại ngăn lại.
Hắn lặng lẽ nói với ta:
“Một khi báo cáo thì sẽ có người đi theo, không tiện, ta dẫn ngươi đi dạo khắp nơi, tam tỷ thích trồng hoa trồng cỏ, ta dẫn ngươi đi hái.”
Được không? Ta nhìn tiểu mập mạp.
Lần đầu tiên phát hiện, hắn cũng khá đáng yêu.
Hắn một đường dẫn theo ta đi vòng quanh, quả nhiên nhìn thấy đủ các loại hoa, đều là những loài hoa không có ở Bắc Cương.
Tiểu mập mạp tâm rất tinh.
Ta nhìn loại hoa nào lâu hơn một chút, hắn liền sẽ hái một bông cho ta.
Chờ chúng ta đến một nơi có núi giả kia, trong tay ta đã cầm một bó hoa to.
Vừa thơm vừa đẹp.
Trên núi giả có ba dòng nước trong chảy xuống, đây là lần đầu tiên ta thấy, muốn thét chói tai, quá thần kỳ.
Tiểu mập mạp cuống cuồng kéo ta trốn sau núi giả, bảo ta im lặng.
Thì ra có người đi tới.
Chúng ta thò đầu ra khỏi khe hở của núi giả nhìn ra ngoài.
Là Tam công chúa và Chử Minh Lãng.
Ta vừa muốn gọi Minh Lãng ca ca.
Tiểu mập mạp đã bịt miệng ta lại.
Lúc này, Tam công chúa nhìn quanh quất, nàng nói:
“Sao cảm giác như có người đang gọi Minh Lãng ca ca thế nhỉ?”
Chử Minh Lãng cười: "Nghe nhầm rồi, ở trong phủ của nàng, ngoài nàng ra sẽ không ai gọi ta như vậy."
Tam công chúa thẹn thùng cười: "Đúng vậy.”
Hắn kéo nàng vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy.
Tam công chúa ưm ư một tiếng.
Ta sững sờ, thân thể tiểu mập mạp cũng cứng đờ.
Giây tiếp theo, môi của Chử Minh Lãng áp vào môi của Tam công chúa mà gặm xuống.
Hắn còn vươn đầu lưỡi, lưỡi dài ngoằng, trông thật đáng sợ, nhưng Tam công chúa lại mở miệng ra, để nó chui vào.
Hai người bọn họ, giống như yêu quái quấn lấy nhau.
Ta và tiểu mập mạp nhìn ngỡ ngàng.
Ta không dám hô hấp, hắn cũng không còn tiếng thở dốc.
Một hồi lâu, ta cảm thấy hai người bọn họ sắp chết ngạt.
Chử Minh Lãng mới buông Tam công chúa ra, ôm nàng đi.
Chờ bọn họ đi xa, ta và tiểu mập mạp mới từ sau núi giả đi ra.
Chúng ta nhìn nhau, đều trong trạng thái ngơ ngác.
Không ai nói một lời nào, ăn ý cúi đầu đi về phía cổng lớn.
Sau khi trở về phủ, hắn chào hỏi cha ta đã liền cáo từ.
Ta kể với cha ta những gì thấy được ở cung của Tam công chúa, ta nói ta thấy chóng mặt.
Mặt cha ta lộ vẻ áy áy nói: "Lỗi tại ta, không dạy con, gặp phải tình huống này phải nhắm mắt lại."
"Này không phải là chuyện mà trẻ con có thể xem."
Ta không hiểu.
Ông tự thở dài: "Ai, không nên chọn cho con người lớn hơn con nhiều đến vậy."
"Hắn đã đến tuổi Phượng Cầu Hoàng, mà con còn quá nhỏ."
"Không trách hắn, để hắn đợi con, quả thực quá khổ rồi."
Ông lầm bầm lầu bầu, ta lại nghe không hiểu ông đang nói gì.
Bình luận facebook