-
Phần II
5.
Ngày hôm sau, tiểu mập mạp lại tới nữa.
Hoàng thượng tạm thời cho chúng ta ở trong một phủ đệ.
Trong phủ có ao cá.
Ta và hắn ngồi ở trước ao cá.
Trong tay ta cầm hai cái bánh bao, đưa cho hắn một cái.
Ta xé bánh bao cho cá ăn, hắn cũng theo ta xé bánh bao cho cá ăn.
Chúng ta đều im lặng không nói gì.
Cho đến khi bánh bao hết, hắn mới khẽ nói: "Mẫu hậu nói, tam tỷ và phò mã, bọn họ đã là người lớn rồi, bọn họ sắp sửa thành thân, bọn họ có thể làm như vậy."
"Bọn họ làm như vậy, là biểu hiện của việc bọn họ hòa hợp với nhau, đối với hai người sắp thành hôn, là chuyện tốt."
Hoàng hậu nói với hắn nhiều hơn so với cha ta nói với ta, lần này ta nghe hiểu, ta hỏi: "Người lớn đều sẽ như vậy sao? Chúng ta lớn lên, cũng sẽ giống như bọn họ sao?"
"Không biết." Hắn ủ rũ.
Ta cũng theo hắn ủ rũ.
Cha ta nói, lục hoàng tử đứng lên cao bằng ba khối đậu phụ.
Ta cao hơn ba khối đậu phụ một chút.
Chúng ta đều không tính là người lớn.
Minh Lãng ca ca rất tốt với ta, nhưng hắn trước nay chưa bao giờ đối xử với ta giống như đối xử với tam công chúa.
Cho nên, Minh Lãng ca ca mới có thể nhanh như vậy, thích tam công chúa sao? Bởi vì tam công chúa và hắn đều là người lớn?
Làm sao mới được coi là người lớn đây?
“Người lớn và trẻ nhỏ có cái gì khác nhau. Ví dụ như ta và tam công chúa?" Ta hỏi tiểu mập mạp.
Hắn nghĩ nghĩ nói: "Ngực thì sao, ngực của tam tỷ là ưỡn lên, giống như mẫu hậu, ngực của ngươi là ngực phẳng, giống như ta." Hắn ưỡn bộ ngực lên, trình diễn cho ta xem.
"Ồ, vậy à." Ta hiểu rồi.
Không trách sao, Minh Lãng ca ca sờ đầu ta, bởi vì đó là cách đối xử với trẻ con; mà hắn đối với Tam công chúa liền sẽ ôm chặt lấy, đó là cách đối xử của người lớn.
Phán đoán của Hoàng hậu nương nương quả nhiên là đúng, Minh Lãng ca ca là ca ca của ta, không phải phu quân.
Nghĩ như vậy, ta dường như không còn đau lòng đến vậy nữa.
Ca ca muốn cưới tẩu tẩu, là chuyện tốt.
Ở Bắc Cương, lúc ca ca cưới tẩu tẩu, tẩu tẩu sẽ tặng cho muội muội một phong bao lì xì.
Nghĩ đến điều này, ta không nhịn được cười lên một tiếng.
Thấy ta cười, tiểu mập mạp mặt đầy kinh ngạc: “Ngươi cười rồi! Ngươi thật là xinh đẹp, giống như một đoá hoa nở rộ, xinh hơn cả tam tỷ ta, xinh hơn cả mẫu hậu ta.”
Hắn nói ta còn xinh hơn cả nương hắn, làm ta có chút xấu hổ.
Ta nói bánh bao hết rồi.
Tiểu mập mạp nói, vậy không cho cá ăn nữa, dẫn ta đi ăn đồ ăn vặt ở kinh đô.
Nghe đến đồ ăn, ta không suy nghĩ nhiều, liền đi theo hắn.
Chúng ta một đường ăn uống rất vui vẻ.
6.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Kể từ hôm đó, tiểu mập mạp mỗi ngày đều tìm ta, dẫn ta đi chơi khắp nơi.
Chỉ trong vòng ba tháng, hắn đã dẫn theo ta đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành.
Hôm ấy, không tìm được địa điểm mới, Tiểu mập mạp liền hỏi tôi: "Muốn đi cùng ta đến trong cung không, bánh điểm tâm mẫu hậu ta làm rất ngon đấy nha!"
Ta lại chẳng suy nghĩ nhiều liền đi theo hắn.
Ta từ nhỏ đã không có mẹ, cha phái một ma ma chăm sóc ta, nhưng tuổi bà đã khá lớn, trên tay có rất nhiều chai sạn.
Cha ta lại tương đối thô lỗ.
Ở chỗ Hoàng hậu, ta lần đầu tiên cảm nhận được mềm mại và ấm áp như một người mẹ.
Bà ấy rất chu đáo, đối xử với ta thực ân cần.
Thực mau, ta đã bị bà thu hút, không tự chủ được mà quấn lấy bà.
Bà dùng ôn nhu ngữ khí hỏi ta: "Duy Nhất, lục hoàng tử thích con, con có thích hắn không?"
Ta không dám lập tức trả lời, ta thực sự không biết thích rốt cuộc là gì.
Ta cho rằng ta thích Minh Lãng ca ca, trước đây hắn thường hay dỗ dành ta vui vẻ, nhưng lục hoàng tử dẫn theo ta đi ăn khắp nơi, ta cũng rất vui vẻ.
Ta suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Nếu lục hoàng tử cao thêm một chút, con liền thích, ở Bắc Cương, các cô nương đều sẽ thích nam nhân cao hơn mình."
Hoàng hậu cười ha hả: "Nhi tử, nghe thấy chưa, phải nhanh chóng cao lên đi nào?"
Lục hoàng tử hơi ngại ngùng vuốt vuốt đầu, rầu rĩ mà nói: "Tí nữa con sẽ đi tìm Cao Thái y, để ông ấy giúp con."
Hoàng hậu càng vui vẻ: "Phải tìm Cao Thái y điều chỉnh một chút, Cao Thái y là người cao nhất trong cung. Hơn nữa, người cao lên sẽ trông gầy đi, đợi khi con gầy đi, con sẽ là hoàng tử đẹp trai nhất trong cung."
"Hoàng hậu nương nương, lục hoàng tử gầy đi thật sự sẽ đẹp trai sao?" Ta nhìn hai má tròn tròn của hắn gần như dính vào nhau, khó có thể tưởng tượng, khuôn mặt như bánh bao ấy, có thể trở nên đẹp trai?
Hoàng hậu vui không thể tả, bà hỏi ta: "Duy Nhất, con thấy bổn cung có đẹp không?"
Ta nhìn kỹ Hoàng hậu nương nương, thật sự rất đẹp.
Ta gật đầu, không nỡ rời mắt khỏi gương mặt bà.
Bà nói: "Ta chỉ sinh được hai đứa con, tam công chúa giống hoàng thượng, lục hoàng tử giống ta."
Thấy ta mặt đầy nghi ngờ, bà ngừng lại một chút: "Lục hoàng tử trước khi béo cũng giống ta lắm."
Ta vẫn là không tin.
Hoàng hậu nương nương nhìn kỹ lục hoàng tử, phát hiện quả thực không thể chứng minh lời bà nói.
Vậy nên chuyển sang chủ đề khác, bảo hắn đưa ta đi dạo quanh hồ cá chép.
Ta thích cho cá ăn, lập tức thấy hứng thú.
Tiểu mập mạp dẫn ta đến ngự trù lấy một túi bánh bao to.
Chúng ta đi đến trước hồ.
Ở phủ tướng quân chỉ nuôi một loại cá chép, cha ta chú trọng lợi ích thực tế, ông mua cho ta con cá có thể ăn được.
Chỉ là ta nuôi thành tình cảm, không cho ông ăn.
Trong nhà hoàng thượng nuôi chính là cá chép, có màu vàng, màu đỏ, màu đen, cũng có thể ăn, nhưng chủ yếu dùng để làm cảnh.
Một nắm vụn bánh bao ném xuống, cá chép tụ đầu lại giành giật, đủ mọi màu sắc, vẫy đuôi, đặc biệt đẹp mắt.
Lần đầu tiên ta thấy cảnh tượng như vậy, vui mừng đến mức quơ chân múa tay.
"Ngươi xem ngươi xem, con cá đầu xám thân vàng kia, nó ăn nhanh nhất."
Tiểu mập mạp bị niềm vui của ta lây nhiễm, cũng vui vẻ gọi: "Còn có con kia, toàn thân màu đỏ ăn thật ngon, ta sẽ ném thêm chút nữa cho nó."
“Ôi trời ơi, đây không phải nữ nhi của Hứa đại tướng quân sao, bị tam công chúa đoạt phu quân tuấn lãng, bị tứ hôn với Lục hoàng tử xấu trai, ngược lại hình như còn rất vui vẻ?”
Bên hồ đối diện đi tới một đoàn người, cầm đầu chính là một cậu bé, nhìn có vẻ lớn hơn chúng ta, nhỏ hơn Chử Minh Lãng.
"Hắn là ai?" Ta nhỏ giọng hỏi Tiểu mập mạp.
Tiểu mập mạp liếc nhìn người đến, thu lại niềm vui, cúi đầu nói: "Nhị ca."
Thì ra là nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử là con của quý phi.
Cha ta đã từng dặn dò ta, con của hoàng đế không ít, phần lớn đều tốt, gặp thì chào hỏi lễ phép một cái, muốn chơi thì chơi, không muốn thì đi, đều được.
Chỉ có gặp nhị hoàng tử, phải vận dụng hết đầu óc!
Nhưng ta lại thích động thủ hơn, trong lòng ta nhấn mạnh, không dám nói với cha ta.
Cha ta là sư phụ của ta, được ông trực tiếp chỉ dạy, võ công của ta rất cao.
Mấy đứa nhỏ ở nhà, cơ bản đều không đánh lại ta.
Ở trong nhà, ta tùy tiện lôi một đứa ra liền bắt đầu luyện tập, nhưng trong hoàng cung, ông không cho ta động thủ với hoàng tử công chúa.
Ta không phục.
Thế nhưng, ta đến trong cung rất nhiều lần, gặp gỡ mấy người hoàng tử công chúa vài lần, đều rất tốt, chỉ cần hành lễ rồi đi là được.
Đây là lần đầu tiên ta gặp nhị hoàng tử trong truyền thuyết.
Cha ta nói hắn bị đố kỵ hủy hoại.
Hắn sinh sau đại hoàng tử một ngày, không chiếm được ngôi trưởng, mẫu phi của hắn là quý phi, bởi vậy hắn cũng không chiếm được ngôi đích.
Hoàng đế lựa chọn lập trưởng, chọn đại hoàng tử làm thái tử.
Lục hoàng tử là con đích của trung cung, tính tình chất phác, mấy ca ca tỷ tỷ đối với hắn đều sẽ yêu quý, duy nhất nhị hoàng tử, đối với hắn rất ngứa răng.
Hắn luôn muốn xúi giục lục hoàng tử đi tranh giành với đại hoàng tử, nhưng so với việc đến ngự thư phòng lấy lòng hoàng đế, lục hoàng tử lại thích chạy đến ngự thiện phòng để tự làm mình vui vẻ hơn.
Nhị hoàng tử không thể khiến thái tử và lục hoàng tử trở thành mồi nhắm, bản thân cũng không thể trở thành ngư ông đắc lợi, một bụng oán khí.
Không dám chọc ghẹo thái tử, bèn trút hết giận lên người lục hoàng tử.
Mỗi lần gặp hắn đều châm chọc chế giễu.
Cố tình con trai đích của trung cung, là người có thể nhẫn nhịn.
Dù nhị hoàng tử có chọc ghẹo hay chua ngoa thế nào, tiểu mập mạp cũng không hề dao động.
Nhưng nhị hoàng tử cũng chưa bao giờ bỏ cuộc, hôm nay chọc đến trên người ta.
7.
Biểu tình hắn khinh thường, nghiêng con mắt nhìn ta, trong mắt tràn ngập hài hước.
Một cổ tức giận từ bụng dâng lên.
Ta kéo lục hoàng tử lại, thì thầm vào tai hắn: "Ta muốn đánh nhị ca ngươi một trận, nhưng hắn là hoàng tử, còn ta là thần nữ, ta đánh hắn chỉ sợ sẽ bị phạt, đến lúc đó ngươi chống lưng cho ta được không?"
Lục hoàng tử bỗng chốc ngớ người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta, nhận ra ta không phải đang nói đùa.
Trên trán hắn toát ra mồ hôi, nửa ngày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Ngươi đánh đi, nhị ca quá đáng rồi, hắn ngày thường hay bắt nạt ta cũng thôi, nhưng ngươi là nhi nữ của Hứa đại tướng quân, bắt nạt ngươi chắc chắn không được, đánh xong ta chống lưng cho ngươi, ta không giúp được thì còn có mẫu hậu."
"Tốt." Ta nhếch miệng cười.
Buông bánh xuống, ta đứng dậy, vận động cổ tay cổ chân.
Chưa kịp để nhị hoàng tử hiểu ta định làm gì, ta đã vung tay tấn công như vũ bão, dùng chiêu quyền thú mà ta thành thạo nhất, trong chớp mắt, hắn đã sưng húp cả mặt, đợi hắn phản ứng lại định đánh trả, ta tung ra chiêu cuối, xoay người dùng sức liên hoàn đá, đá hắn rớt xuống hồ.
Trước sau chỉ vài phút, mọi người đều sững lại.
Chờ khi tỉnh táo lại, hét lên cứu nhị hoàng tử.
Lục hoàng tử kéo ta giơ chân chạy rất xa.
Chúng ta thở hổn hển chạy đến chỗ hoàng hậu, chưa kịp thở lại, liền vội vàng kể lại chuyện vừa xảy ra cho bà nghe.
Ta cho rằng bà sẽ trách cứ ta, gây ra một vụ ẩu đả lớn, còn liên lụy đến lục hoàng tử.
Nhưng không ngờ hoàng hậu nghe xong lại ngửa mặt lên trời cười to, bà nói với ta: "Duy Nhất, đánh giỏi quá, giỏi quá!"
"Hứa Duy Nhất, con là con dâu của ta, ta định sẵn rồi!"
Ta rất ngơ ngác, nhưng ta đưa ra ý kiến phản đối: "Hoàng hậu nương nương, con làm con dâu của người có lẽ không hợp lắm."
"Con phải ở bên cha con."
Hoàng hậu sững sốt, lập tức cười: “Gả chồng muốn dẫn theo cha con à, có gì khó?”
Ta hoài nghi bà không nghe hiểu ta đang nói cái gì.
Ta chuyển ánh mắt sang lục hoàng tử, hắn vẫn luôn dùng đôi mắt nhỏ ngưỡng mộ nhìn ta.
Được rồi.
Ta nghĩ, mẹ con họ đây là bị gò bó bởi quy tắc quá lâu, cuối cùng được giải phóng, nên rất hả hê.
Cả ngày hôm đó, chúng ta ở lại trong cung hoàng hậu.
Ta cho rằng chuyện này sẽ gây ra tranh cãi lớn, quý phi sẽ không tha cho ta.
Nhưng không ngờ, mãi cho đến sáng hôm sau, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hoàng hậu nói, tối qua quý phi tìm gặp hoàng thượng, kể lể thêm mắm thêm muối, một hai phải bắt hoàng thượng xử phạt ta và tiểu mập mạp.
Ai ngờ hoàng thượng vốn luôn sủng ái bà ta lại nổi giận, ông chỉ tay vào mặt quý phi mắng: “Lão nhị đã bao lần bắt nạt lão Lục, ngươi tưởng ta không biết à? Giờ lại còn bắt nạt đến vị hôn thê của lão Lục, kia chính là mạng sống của Hứa lão đầu, ngươi cho rằng ta không biết à? Nếu ngươi còn cố tình xuyên tạc, dung túng lão Nhị, ta sẽ phế ngươi.”
“Cút!”
Quý phi nào thấy hoàng thượng như vậy, sợ hãi đến mức vừa lăn vừa bò chạy về cung, Nhị hoàng tử đang chờ ở đó, nghe xong lời của hoàng thượng, cũng ủ rũ hẳn.
Hoàng thượng tuy dung túng hắn, nhưng cũng sẽ không dung túng vô điều kiện.
Vì chuyện này hoàng hậu vui vẻ cả đêm, sáng sớm hôm sau đã dậy sớm, làm cho ta và lục hoàng tử món bánh ngọt làm bữa sáng.
Ta rất ngạc nhiên, hỏi hoàng hậu: “Nương, nương không phải đang bắt Lục hoàng tử giảm cân à?”
Hoàng hậu cười nói: “Không quan tâm bữa này, ngày hôm qua các con biểu hiện quá tốt, nhất định phải thưởng.”
Được rồi.
Ai có thể ngờ được, hoàng hậu nương nương vẫn luôn điềm đạm nhã nhặn rộng lượng, bên trong lại là cái dạng này.
Bà nói: “Nhi tử, con dâu này của ta là người có thể định đoạt vận mệnh, nương phải điều chỉnh lại chiến lược bồi dưỡng con.”
Ta đang ăn bánh bao, không nghe hiểu, hỏi bà: “Nương nương, ngài nói điều chỉnh gì?”
Bà cười không trả lời ta, đưa cho ta một miếng bánh khoai lang tím.
Ta lập tức tiếp tục vùi đầu ăn.
8.
Cha ta nghe tin về chiến công của ta.
Ông nói, chúng ta phải đi ngay.
Ta nói hoàng hậu nương nương bảo chúng ta không cần sợ.
Cha ta lắc đầu, ông nói quý phi là nữ nhi của thừa tướng, thừa tướng già kia là một tên âm hiểm.
Cho dù có hoàng hậu che chở, bọn họ không dám đến thẳng mặt, nhưng sẽ dùng ám chiêu với chúng ta, khó lòng phòng bị.
Ta chưa bao giờ thấy cha ta như vậy, bèn hỏi ông:
"Cha, cha là đại tướng quân, cũng sẽ sợ ư?"
Cha ta nói: "Ta là rồng mạnh, nhưng cũng không thể đấu lại được loại rắn rết đầu đàn này, chúng ta phải trốn."
Vừa lúc có tin từ Bắc cương báo về, gần đây thường có bọn man di xâm phạm.
Sau khi cha ta báo với hoàng thượng được đồng ý, chúng ta liền lên đường về nhà.
Lục hoàng tử không nỡ rời xa ta, trước lúc chia tay, hắn nói với ta: "Năm năm sau, ta sẽ đến Bắc cương tìm ngươi, cưới ngươi."
Ta gật đầu, cũng không để tâm vào lời nói ấy.
Loại lời muốn cưới ta này, ta đã nghe được quá nhiều rồi.
Kết quả người nói những lời ấy gặp được người khác, không cần đấu tranh gì, liền thuận thế cưới người khác.
Lục hoàng tử là hoàng tử, hắn sẽ gặp được càng nhiều người khác nữa.