-
Chương 3
9.
Những lúc em gái tôi đi học, tình trạng mất trí nhớ của tôi giảm đi đáng kể.
Tôi cảm thấy rằng sức mạnh của "cô ấy" đang suy yếu, tinh thần của tôi đã được phục hồi.
Vì những bản vẽ thiết kế tinh xảo trước đó, lãnh đạo giao cho tôi một trọng trách nặng nề. Vì vậy tôi nghiến răng nhận lấy rồi vội vã hoàn thành suốt đêm.
Ngày hôm sau khi tôi đi làm, mọi người thì thầm rồi khinh miệt nhìn tôi
"Thành thật mà nói, tôi không ngờ cô ta lại là một tên trộm như vậy."
"Chỉ là… người em…"
Chuyện gì đã xảy ra? Tôi có một dự cảm xấu trong lòng.
"Hứa Hoan Hoan, cô đến đây."
Lãnh đạo, người thường khâm phục tôi đã gọi tôi đến văn phòng với vẻ mặt khó chịu, ông ấy hỏi:
"Có phải những bản thiết kế trước đây của cô là đạo lại đúng không?"
Câu nói ấy như cú đánh vào đầu tôi, khiến tôi choáng váng. Trong vô thức tôi nói: "Không…"
"Không có? Có người tố cáo cô đạo nhái, là em gái ruột của cô, đó là tác phẩm của em gái tàn tật của cô. Hứa Hoan Hoan, sao cô có thể làm như thế?"
"Tôi thề, tôi không đạo tác phẩm của ai cả!"
"Vậy đây là cái gì? Tự mình nghe đi!" Nghe thấy lời nói chắc chắn của tôi, người lãnh đạo lộ ra vẻ mặt thất vọng tột độ, ông ấy nhấn nút phát.
Khoảnh khắc tôi nghe thấy âm thanh, tôi cảm thấy như mình đang rơi vào hầm băng.
Giọng nói trong đó quá quen thuộc, đó là giọng của tôi:
"Đưa bản thảo cho chị, dự án này rất quan trọng đối với chị. Em chỉ sáng tạo mà không thể vẽ một bức tranh hoàn chỉnh thì có ích lợi gì?"
Giọng em gái tôi run rẩy, rõ ràng là khóc: "Nhưng chị ơi, em không được ký tên à?"
"Tôi" giễu cợt, kiêu ngạo nói: "Chữ ký của em thì có ích lợi gì, em muốn xuất hiện trước công chúng với cơ thể ghê tởm như vậy sao, em muốn bị cả thế giới chế giễu sao?"
Em gái tôi thút thít.
"Chỉ khi nào chị thành công, chị mới có thể nuôi em."
Đây rõ ràng là một đoạn ghi âm được tạo dựng sau khi em gái tôi x.âm ch.iếm cơ thể tôi!
Em ấy đang cố tình gài bẫ.y tôi!
Trong bất kỳ lĩnh vực nào, đạo văn đều là chuyện không thể tha thứ, tôi không thể tranh luận, lãnh đạo thất vọng. Nhưng cuối cùng, xem xét thấy tôi rất tốt bụng và chăm chỉ nên ông ấy đã cho tôi cơ hội. Chỉ là ông ấy loại bỏ giải thưởng nhân viên xuất sắc của tôi trong tháng này, và cộng thêm một điểm kém trong nội bộ.
Nhưng tôi chưa bao giờ mong đợi điều đó.
10.
Ghi âm đó đã nhanh chóng được lan truyền trên internet bằng các phương tiện truyền thông.
Tiêu đề giật gân: Chị gái vô đạo đức đạo văn tác phẩm của em gái thiên tài.
Sự ích kỷ và vô lương tâm không đủ để mô tả những gì "tôi" đã làm.
Tôi thậm chí không dám nhìn vào nội dung. Khi tôi mở điện thoại, hàng ngàn lời m.ạ xuất hiện trên màn hình
"Số phận của cặp song sinh dính liền thật khác nhau. Chị gái khỏe mạnh như thế mà lại cướp tác phẩm của em gái, đúng là không bằng một con s.úc v.ật!"
"Cô em gái thật sự rất giỏi, mặc dù đó là một bản nháp, nhưng nhìn sinh động, tính tế hơn của người chị nhiều. Nếu cô ấy có một cơ thể khỏe mạnh, cô ấy chắc chắn sẽ là một thiên tài!"
"Tại sao bác sĩ không chọn em gái?"
"Bạ.o l.ực mạng cô ta, s.a th.ải cô ta, chị gái không đáng được sống!"
Dưới áp lực của dư luận, người lãnh đạo đã tạm thời đình chỉ công tác tôi, tôi lao ra ngoài trước những ngón tay chỉ trỏ và sự kh.inh mi.ệt của các đồng nghiệp.
Ngay khi điện thoại được kết nối, tôi đau khổ thốt lên: "Hứa Lạc Lạc, em muốn làm gì? Chị hận em, em thật sự phải h.ủy ho.ại chị mới thỏa mãn sao?"
Một tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng em ấy, còn chói tai hơn cả tiếng cười của một đứa trẻ.
Giống như một độc phụ.
"Bị mọi người ghê tởm thì có mùi vị gì, chị cũng nếm được rồi chứ, h.ủy ho.ại? Chị vẫn còn một sự nghiệp tuyệt vời để h.ủy ho.ại, nhưng còn tôi thì sao, tôi không có gì. Chị gái, chúng ta là một, tại sao chị có được hạnh phúc, nhưng tôi lại chỉ là một con hề dị dạng".
"Bác sĩ chọn chị, chị có quyền lựa chọn sao?" Tôi gào lên.
Tôi muốn x.é da cắ.t thịt của em ấy ra để xem có phải lương tâm của em ấy bị ch.ó th.a đi rồi không?
"Lúc đó chị không có, nhưng bây giờ chị có." Em ấy lạnh lùng nói.
"Chị đã sử dụng cơ thể này trong 22 năm, bây giờ đến lượt tôi rồi."
Đột nhiên, không đợi tôi phản ứng, em ấy lập tức thay đổi giọng điệu:
"Chị, em thật sự không có ý gửi nó cho giới truyền thông, đó là một cư dân mạng mà em tin tưởng, em thật sự không muốn làm tổn thương chị…"
Điện thoại đột nhiên bị lấy đi.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.
"Là anh."
Sau khi nhiều phương tiện truyền thông nghe tin, họ đã vội vàng đến chặn cửa nhà. Ba mẹ mệt mỏi vì phải đối phó nên họ chỉ có thể gọi Tiêu Diệp đến giúp đỡ.
Tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi.
"Tiêu Diệp, không phải em, thật sự không phải là em."
Mười ngàn người ghê tởm tôi, tôi không quan tâm.
Miễn là anh ấy đứng về phía tôi, tôi mới có can đảm để chiến đấu.
Giọng nói của anh ấy quen thuộc như vậy, nhưng lại rất lạnh lùng.
Như thể nói với một người lạ :
"Hứa Hoan Hoan, chúng ta chia tay đi, anh không thích những cô gái không từ thủ đoạn nào như vậy."
11.
"Lạc Lạc là người tàn tật, nhưng đó không phải là lý do để em đạo ý tưởng của em ấy. Hoan Hoan, em đã từng là một người hiền lành và cương nghị, từ khi nào mà em lại bắt đầu trở nên m.áu lạ.nh như vậy?"
Anh ấy nói tôi không từ thủ đoạn nào.
Tôi choáng váng cúp điện thoại, lặng lẽ khóc.
Không cần một cọng rơm để đè ch.ết lạc đà.
Một câu là đủ.
Tuy.ệt, bất lực và s.ợ h.ãi khiến tôi s.uy s.ụp bật khóc. Tôi không biết phải làm gì, vì vậy tôi trốn trong xe cho đến tối - khi mà đại sư gọi cho tôi.
Ngay cả những người như ông ấy, những người không sử dụng Internet nhiều cũng đã thấy tin tức ở trên hot search.
"Nếu cô ngã xuống, cô sẽ rơi vào bẫ.y của cô ấy." Ông ấy bình tĩnh nhắc nhở tôi.
"Danh tiếng của tôi bị h.ủy ho.ại, công việc của tôi không còn, bạn trai tôi không còn." Tôi cười khổ sở: "Tôi chẳng còn gì cả."
"Đồ ngốc, cô nghĩ xem, tại sao cô ấy lại hãm hại cô? Cô ấy chỉ muốn để cho cô sụp đổ thôi. Khi hai đội quân giao chiến, bên nào lung lay tinh thần trước nhất định sẽ thua!"
Một cơn ớ.n lạ.nh chạy dọc lưng tôi. Ông ấy nói đúng tôi không còn gì cả, nhưng tôi có cơ thể này.
Đó là thứ em gái tôi muốn lấy nhất!
Thấy tôi đang dần bình tĩnh lại, đại sư nói: "Mấy ngày qua tôi đã có một khám phá mới, tôi có thể giúp cô."
Ông ấy gửi cho tôi một bản scan của một cuốn sách cổ. Câu đầu tiên đập vào mắt tôi là: Hai đầu và hai cổ, đối diện nhau, bốn cánh tay và ngực, cả hai đều hướng về phía trước, trên trán có đôi mắt dài hai tấc.
"Cuốn sách này được gọi là "Nhật ký kép", là cuốn sách đầu tiên trong lịch sử nghiên cứu về song sinh dính liền."
Đại sư: "Tác giả là một pháp sư thời nhà Đường, vợ ông ta sinh ra một cặp bé gái dính liền, pháp sư có khả năng làm cho các bé gái lớn lên đến mười tám tuổi an toàn. Họ yêu cùng một người đàn ông, nhưng họ như thế này thì làm sao họ có thể làm phụ nữ bình thường? Hai chị em này ghét nhau và ghen tị với nhau, nhưng họ không thể gi.ết nhau."
Tôi biết điều này quá rõ.
"Bởi vì là song sinh dính liền chia sẻ một số cơ quan, nếu gi.ết nhau họ đều ch.ết."
"Đúng vậy, cho nên một người trong số họ đã bí mật nghiên cứu một loại bù.a ch.ú, x.âm ch.iếm và nuốt chửng li.nh h.ồn của em gái cô ấy. Sau đó thực hiện một cuộc cắt bỏ đã được ghi lại trong cuốn sách này, chính là pháp thuật kia!"
12.
Mắt tôi sáng lên, tôi cảm thấy mình đã lấy lại được một tia hy vọng, tôi háo hức hỏi: "Vậy thì chúng ta cũng có thể làm được, rốt cuộc phải làm như thế nào?"
Đại sư nói rằng sẽ mất thời gian để chuẩn bị những nguyên liệu cổ xưa và vật tư đắt tiền. Tôi hiểu và lập tức chuyển cho ông ấy 30.000 nhân dân tệ.
Tiền tiết kiệm để chuẩn bị kết hôn, cuối cùng lại dùng để đổi lấy một gói bù.a ch.ú và một chai m.áu đen.
Đại sư nói rằng m.áu này được tinh luyện từ m.áu của x.ác bé trai, nó có tác dụng thần kỳ trong việc xua đuổi t.à m.a.
Trong những ngày bị đình chỉ công tác, tôi chưa từng ra khỏi nhà
Tin nhắn gửi cho Tiêu Diệp như đá chìm đáy biển, anh ấy ghét cái ác và cực kỳ nguyên tắc, anh ấy hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tôi.
Cha mẹ tôi mắng tôi tự mình chuốc lấy, tôi vô tri vô giác lắng nghe mà không phản bác lấy một lời.
Em gái tôi vẫn giả vờ là một người tốt: "Mẹ, bố, chị cũng chỉ muốn nổi tiếng, con hiểu. "
Mẹ ôm em ấy đau lòng nói: "Lạc Lạc ngoan ngoãn quá, là chị con có lỗi với con." "Người một nhà mà, sao lại có lỗi, với lại vốn dĩ con và chị là một thể."
Đồng tử của em ấy rất lớn, bên trong tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ.
"Chị, chị có cần em cầu xin anh rể không?" Em ấy cố ý hỏi.
"Em cầu xin anh ấy tha thứ cho chị nhé?"
Tôi lạnh đi, nhưng tôi bình tĩnh đáp lại:
"Lạc Lạc, em không biết sao, cóc ba chân mới khó tìm, chứ đàn ông hai chân ở khắp nơi trên đường, nếu em muốn tìm thì cứ đi."
Người thiếu đàn ông là em, chứ không phải tôi.
Nhìn thấy khuôn mặt x.ấu x.í của em ấy nhăn lại, tôi cảm thấy rất sảng khoái.
Mỗi ngày, em gái tôi đều phải uống nhiều loại thuốc, tôi đã làm theo chỉ dẫn của đại sư, nghiền lá bù.a thành tr.o rồi thêm nó vào thuốc cùng với m.áu của đứa bé m.a.
Phải mất bảy bảy bốn mươi chín ngày để trừ t.à m.a.
Mỗi ngày, tôi đều cẩn thận.
Trong thời gian này ở nhà, tôi có vẻ s.uy s.ụp, nhưng thực tế tôi đã bí mật thu thập điểm yếu của em ấy. Tôi phát hiện, mỗi lần bị đánh cắp li.nh h.ồn đều sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng. Mỗi khi em ấy sử dụng cơ thể của tôi xong, em ấy sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, có thể tỉnh táo trong năm hoặc sáu giờ đã là tốt lắm rồi.
Đó là một trận chiến của ý chí.
Để ngăn em gái tôi phát hiện ra sự tồn tại của đại sư, tôi đã liên lạc với ông ấy bằng email được mã hóa rồi xóa nó sau khi đọc nó, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Những lời mắng chửi trên Internet, tôi đọc nó từng chữ một, từ ghê tởm và s.ợ h.ãi đến bình tĩnh. Cuối cùng, những lời nói x.ấu x.a ấy không thể làm tổn thương tôi một chút nào.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày, chiến thắng đang ở trong tầm mắt.
Một khi nghi thức hoàn tất, tôi sẽ không bao giờ sợ bị em ấy x.âm ch.iếm nữa.
Nhưng vào ngày cuối cùng.
Tôi bị mẹ phát hiện.