5.
Chứng mất trí nhớ của tôi ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Tôi nhận được những hóa đơn lạ, thậm chí tôi còn thức dậy ở những nơi xa lạ.
Trong một cuộc họp, lãnh đạo đã gọi tên tôi trước tất cả mọi người: "Hứa Hoan Hoan, bản vẽ thiết kế lần này của cô rất tốt, rất đáng để mọi người học hỏi."
Các bản vẽ đó tinh tế đến mức chúng còn có thể giành được giải thưởng.
Nhưng tôi không vẽ ra nó, tôi không có bất kỳ ký ức nào về nó cả!
Để tìm ra sự thật, tôi đã nghĩ ra một cách.
Tôi mua một máy ghi âm mini để ghi lại mọi hoạt động của mình trong vòng 24 giờ. Sau khi nghe lại, tôi phát hiện trong khoảng thời gian tôi mất trí nhớ đã có một "cô gái" thay thế tôi.
"Cô ấy" vui vẻ hơn tôi, hòa nhập với đồng nghiệp hơn tôi.
"Cô ấy" hào phóng hơn tôi, ghi nhớ sở thích của từng đồng nghiệp, còn quẹt thẻ để mời mọi người đến quán bar Happy.
"Cô ấy" cởi mở hơn tôi, thích làm nũng với Tiêu Diệp, nói những chuyện dâ.m dục mà tôi không bao giờ dám nói.
Thời gian trôi qua, năng lượng của "cô ấy" ngày càng tăng lên.
Lúc đầu, "cô ấy” chỉ chiếm một vài phút trong cơ thể tôi, nhưng bây giờ thời gian đã lên đến hai giờ!
Trong hai giờ khi tôi mất kiểm soát cơ thể, "cô ấy" đã mở cửa nhà Tiêu Diệp.
Giọng nam quen thuộc truyền vào tai nghe.
"Hoan Hoan, sao em lại ở đây, em để quên đồ à?"
Là Tiêu Diệp, tôi điên cuồng hét lên trong lòng.
Cô ấy là giả!
Cô ấy không phải là em!
Sau khi nhìn thấy Tiêu Diệp, "cô ấy" ngã vào vòng tay anh ấy.
"Chỉ là em nhớ anh thôi, em muốn anh, Tiêu Diệp."
Cô ấy chặn môi Tiêu Diệp bằng một nụ hôn nóng bỏng, tiếng quần áo rơi xuống và tiếng thở hổn hển bao phủ màng nhĩ của tôi.
Toàn thân tôi run rẩy khi nghe đoạn ghi âm dài 40 phút đó.
Khi nó kết thúc, lòng bàn tay tôi rỉ máu.
Móng tay đâm vào thật sâu.
"Hoan Hoan, hình như gần đây em có vẻ hơi khác." Tiêu Diệp quay người lại hôn cô ấy.
Tôi nhịn xuống cơn buồn nôn, tiếp tục nghe.
"Thật sao?" Cô ấy bình tĩnh hỏi lại, lại còn cố ý dùng giọng điệu của tôi để hỏi.
"Vậy Tiêu Diệp, anh thích em của bây giờ hay là em của trước kia?"
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình nắm lấy.
Tiêu Diệp mỉm cười, đưa ra câu trả lời không một chút do dự:
"Đương nhiên là em của bây giờ."
Trái tim tôi lạnh buốt, một cảm giác sợ hãi kỳ lạ hoàn toàn bao trùm lấy tôi.
6.
Hóa ra tôi không bị tâm thần phân li.ệt, mà là em gái tôi đã cướp cơ thể tôi thông qua nghi lễ t.à ác đó!
Kể từ khi còn nhỏ, tôi luôn phải trả giá cho "sự may mắn" của mình.
Tiền của gia đình luôn được dành riêng cho em gái tôi, tôi muốn học mỹ thuật nên đã lén mua bút chì màu. Nhưng tôi chưa kịp mở ra thì ba tôi đã giật lấy nó rồi trả lại.
"Em gái con thành ra như thế này mà con còn có tâm trạng để vẽ sao?"
Chủ đề của họ luôn là em gái.
Huyết áp hôm nay của em gái tôi, giấc ngủ ngày hôm qua, chế độ ăn uống ngày mai.
Rõ ràng điểm của tôi đủ tốt để học ở tỉnh khác, nhưng ba mẹ tôi khăng khăng yêu cầu tôi ở lại đây: "Con đi rồi, em gái con phải làm sao? Con không thể lúc nào cũng chỉ quan tâm đến hạnh phúc cá nhân của bản thân mình thôi được!"
Chỉ vì tôi chưa từng chịu đủ đau khổ nên tôi phải cảm thấy tội lỗi cả đời này sao? Nhưng tôi có lựa chọn nào khác không?
Tôi tự nhủ rằng tôi phải chiến đấu thôi, tôi có thể cho em ấy bất cứ thứ gì.
Ngoại trừ Tiêu Diệp.
Nhưng tôi phải làm gì? Nếu tôi tùy tiện nói ra thì sẽ sẽ bị coi là một kẻ th.ần ki.nh mất. Tôi lo lắng đến mức muốn khóc, nhưng khi nước mắt chảy ra, tôi nhanh chóng lau chúng đi.
Không thể khóc, nó sẽ để lại dấu vết.
Sẽ bị em ấy phát hiện.
Lúc về đến nhà, Tiêu Diệp lại đến. Gần đây anh ấy thường xuyên đến để dạy kèm cho em gái tôi. Tôi nhìn hình ảnh bọn họ vui vẻ mà không kìm nén được cơn buồn nôn trong bụng, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để nôn mửa.
Khoác lớp da của tôi, làm những chuyện của qu.ỷ dữ.
Tiếng sóng nhiệt quẩn quanh giống như lời nguyền của m.a qu.ỷ, kéo dài không dứt.
"Lạc Lạc, em phải thuyết phục chị gái em đừng làm việc vất vả như vậy, sức khỏe gần đây của cô ấy rất tệ." Tiêu Diệp đau khổ ôm tôi vào lòng, tôi muốn tránh.
Nhưng khi nhìn thấy sự ghen tuông trong đôi mắt tối tắm của em gái, tôi đã thay đổi suy nghĩ.
Tôi dựa lưng vào vòng tay của anh ấy, nhìn thẳng vào mắt em ấy.
Đồng tử của em gái co lại, em ấy bẻ gãy cây bút chì màu trong tay.
Bàn tay em ấy đầy sáp đỏ, giống như một bàn tay đầy m.áu.
Khi chúng tôi nhìn nhau, tim tôi đập dữ dội, nhưng tôi giả vờ như không có gì, nói: "Lạc Lạc, chị đã đăng ký cho em một lớp học trang điểm cho những người đặc biệt, em tham gia nhé."
7.
Tất nhiên là em gái tôi từ chối.
Em ấy nắm lấy cánh tay Tiêu Diệp, khẽ nói: "Anh rể, em sợ đi một mình."
"Đừng sợ, ai bắt nạt em, thì em nói cho anh rể biết." Tiêu Diệp an ủi em ấy: "Anh rể sẽ giúp em dạy cho bọn họ một bài học, em yên tâm, tổ chức này rất tốt."
Nhìn những động tác thân mật của bọn họ, như có thứ gì đó đang nghẹn trong cổ họng tôi.
Nhưng tôi không thể trách Tiêu Diệp bất cứ điều gì, anh ấy chỉ đang làm đúng nghĩa vụ của một người bạn trai, đối xử tử tế với gia đình tôi.
Nếu tôi chọc giận anh ấy thì chỉ đẩy anh ấy ra xa hơn, đúng như những gì em gái tôi muốn.
Đến tối, sau khi tắm rửa để đi ngủ, tôi tùy tiện vỗ vào gối thì lòng bàn tay bị đâ.m chảy m.áu!
Tôi miễn cưỡng x.é toạc chiếc gối ra, đồng tử co rút lại.
Có một chiếc kéo được giấu bên trong.
Nếu vừa nãy tôi nằm xuống, nó sẽ đâm thủng đầu tôi.
Đột nhiên tiếng cười của em gái vang lên từ phía sau.
"Chị, cẩn thận đấy." Em ấy ngồi trên chiếc xe lăn mà Tiêu Diệp đã mua cho, nghiêng đầu rồi mỉm cười nhìn bàn tay đẫ.m m.áu của tôi.
"Nếu có ý xấu, sẽ bị trời trừng phạt."
Rõ ràng, chân tay của tôi vẫn khỏe mạnh.
Rõ ràng, em ấy mới là người gặp khó khăn trong việc chăm sóc bản thân.
Nhưng tại sao, lúc này, tôi lại giống như con mồi bị con nhện nhắm tới.
Bởi vì công việc, tôi đã quy hoạch cải tạo cho một cơ sở huyền học dân gian. Tôi đã gửi em gái tôi đến cơ sở đó trước, sau đó tôi mời một đại sư đến nhà.
Đối phương đã năm mươi, sáu mươi tuổi, nhưng phong thái lại như một vị tiên. Khi nhìn thấy tôi, ông ấy hơi giật mình.
"Tiểu Hứa, cô bị làm sao vậy, sao â.m khí trên người cô lại nặng như vậy!"
Gần đây tôi tiều tụy và rụng rất nhiều tóc, nên làm sao tôi còn có thể có tinh thần hăng hái như trước được?
Tôi cố gắng nở một nụ cười. Với thái độ bất cần, tôi nói với ông ấy những điều mà tôi không có thời gian để giải thích qua điện thoại.
Đại sư vừa nghe vừa đi vào phòng của em gái tôi.
Phòng của em ấy quay mặt về phía đông, đây là căn phòng nhận nhiều ánh nắng nhất trong nhà. Nhưng ngay cả khi tôi bước vào đó lúc ban ngày, tôi cũng không khỏi rùng mình.
Căn phòng có đầy đủ các nhu yếu phẩm thông thường hàng ngày, và nhiều nhất là các loại thiết bị y tế.
"Có điều gì đó rất kỳ lạ trong căn phòng này."
Tôi như tìm thấy một tia hy vọng: "Có thứ gì đó bẩn thỉu trong phòng em ấy đúng không?"
8.
Đại sư đi quanh phòng, bấm ngón tay. Sau đó ông ấy tìm thấy rất nhiều lá bùa kỳ lạ từ mọi ngóc ngách và dưới gối của em gái tôi.
"Những thứ này… là cái gì vậy?"
Những bùa chú thông thường đều là chữ chu sa đỏ trên nền vàng, nhưng những lá bùa trong phòng em gái tôi đều là chữ đen trên nền đỏ như máu. Ký tự trên bùa giống như hai con rắn quấn vào nhau, vảy rắn được vẽ rất sinh động.
Mặc dù tôi không có chứng sợ lỗ tròn, nhưng da đầu tôi lại run lên khi nhìn thấy chúng.
"Đây là lần đầu tiên tôi bắt gặp có người dùng hình ảnh hai con rắn để ng.uyền r.ủa đấy."
Là một người am hiểu trong lĩnh vực này, ông ấy nhìn về phía cửa, dường như đại sư đã nhìn thấy điều bí ẩn gì đó: "Bức tranh được vẽ là Nữ Oa Phục Hy, cô có biết rằng trong truyền thuyết họ đều có đầu người và cơ thể rắn không? Bức tranh này tượng trưng cho ngôn ngữ bí mật của hai con rắn. Hai con rắn quấn vào nhau cũng có nghĩa là sự ra đời của một sinh mệnh. Người xưa tin rằng trong vũ trụ này, tổng lượng năng lượng có thể hấp thụ đều có hạn, năng lượng sẽ có lúc tăng lúc giảm."
Đại sư nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc hơn:
"Song sinh dính liền như các cô giống như đồng hồ cát vậy, năng lượng sẽ có lúc tăng lúc giảm. Khi cô ấy mạnh hơn, tự nhiên cô sẽ yếu đi, em gái cô đang cư.ớp li.nh h.ồn của cô."
Toàn thân tôi lạnh đi, làm thế nào mà em gái tôi biết những thứ này?
Có thể là diễn đàn mà em ấy đã đề cập?
Chẳng lẽ… ba mẹ cũng là người giúp đỡ trong chuyện này?
Tôi buộc bản thân không nghĩ về điều đó nữa, tôi hỏi: "Vậy tôi phải làm sao, làm thế nào tôi mới có thể ngăn em ấy x.âm nh.ập vào cơ thể tôi?"
"Tiểu Hứa, cô đã dập tắt hai trong ba ngọn lửa trên người cô ấy, việc cô phải làm bây giờ chính là gi.ết ch.ết cô ấy!"
Giọng tôi lạc đi: "Sao có thể?"
"Tôi không làm được, dù sao em ấy cũng là em gái tôi, gi.ết người là phạm pháp!"
Tôi chỉ muốn cùng Tiêu Diệp cao chạy xa bay sau khi mọi thứ trở lại bình thường.
Tôi chỉ muốn hoàn toàn rời xa ngôi nhà này!
"Khi tôi muốn nói đến việc gi.ết cô ấy, không có nghĩa là x.ác thịt." Đại sư vội vàng giải thích: "Cô phải giết li.nh h.ồn x.âm ch.iếm thân thể cô. Nếu không, cô ấy sẽ khống chế thân thể cô càng lúc càng lâu, nếu cô không thể…"
Tôi nuốt nước miếng.
Nếu tôi không thể làm được, điều gì sẽ xảy ra?
Sắc mặt đại sư trở nên dữ tợn, nói:
"Cô sẽ ch.ết, và cô ấy sẽ thay thế cô làm mọi thứ."
Bình luận facebook