-
Chương 1
1.
Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã biết rằng em gái tôi là người mà tôi phải có trách nhiệm đến hết cuộc đời.
Chúng tôi là cặp song sinh dính liền. Sau ca phẫu thuật, tôi là người may mắn có một thân thể khỏe mạnh.
Còn em gái tôi chỉ có thể nằm trên giường cả ngày.
"Chị, nếu có cách để chúng ta trao đổi li.nh h.ồn trong một ngày, chị có đồng ý không?"
Một ngày nọ, em ấy bất ngờ hỏi tôi.
Tay chân của em gái tôi không trọn vẹn, đầu to thân nhỏ, chỉ có thể cử động nhỏ ở trên giường. Mọi sinh hoạt bình thường của em ấy như ăn uống, đi vệ sinh đều phải dựa vào người nhà chăm sóc.
Tôi rất ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp tục đút cho em ấy ăn.
"Em thấy cái đấy ở đâu vậy, trên đời này làm sao có thể có cách như vậy chứ?"
Em ấy há miệng, nuốt cháo một cách khó khăn, khẽ nói
"Em đọc trên diễn đàn, bọn mình là sinh đôi dính liền, chỉ cần hai chị em mình đạt đến một tần số cộng hưởng nhất định thì có thể trao đổi li.nh h.ồn trong một ngày."
Một nụ cười kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt m.éo m.ó của em ấy:
"Chị, nếu có cơ hội như vậy, chị có đồng ý trao đổi với em không?"
Kể từ khi tôi yêu đương, em gái tôi đã trở nên rất kỳ lạ.
Mỗi ngày em ấy sẽ gửi hàng chục hoặc hàng trăm tin nhắn thoại hỏi tôi đang ở đâu, hỏi tôi rất nhiều chuyện khi tôi ở chung với Tiêu Diệp.
Từ những chuyện nhỏ nhất, từ chuyện nắm tay ở đâu đến chuyện hôn nhau như thế nào.
Chuyện gì em ấy cũng đều muốn biết.
Sinh đôi thì không có bí mật gì với nhau.
Nhưng những chuyện này là chuyên riêng tư, chỉ cần tôi tỏ ra một chút không vui, em ấy sẽ làm ầm ĩ trong nhà.
"Cái gì chị cũng không nói với em, chỉ có chị có thể sống hạnh phúc, em cái gì cũng không có!"
Em ấy không lớn, nhưng giọng nói lại vừa chói vừa to, giống như một con qu.ái v.ật nhỏ dị http://xn--d-1um.ng/
Mẹ vội vàng bế em ấy lên an ủi, rồi mắng tôi:
"Hứa Hoan Hoan, con nói cho em biết thì có sao đâu? Em gái con đủ khổ rồi, con cảm thấy con bé còn chưa đủ đáng thương sao?"
"Con không có ý đó, nhưng…"
Nhưng tôi cũng cần có một chút không gian riêng.
Tôi kiệt sức rồi ngất đi trong tiếng khóc của em gái mình.
Vào nửa đêm, tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ, ngoài cửa có ai đó bước vào!
Khi tôi mở mắt ra, tim tôi gần như ngừng đập.
Một bóng đen quằn quại trên mặt đất, chậm rãi bò từ chân giường đến đầu giường.
Đó là em gái tôi - Hứa Lạc Lạc!
2.
Tôi giật mình rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Nín thở, tôi khẽ hé mắt nhìn.
Mái tóc dài màu vàng của em gái tôi gần như bao phủ toàn bộ cơ thể, em ấy chạm vào bên giường tôi, sau đó phát ra âm thanh yếu ớt.
Em ấy dùng đôi bàn tay nhỏ bé dị http://xn--d-1um.ng/ của mình để mở khóa điện thoại của tôi.
Em ấy đang xem trộm…
Lịch sử trò chuyện của tôi và Tiêu Diệp.
Tôi là người may mắn, gia đình tôi luôn nói như vậy.
Đó là một ca phẫu thuật tách rời cực kỳ khó khăn, bác sĩ đã phải mất đến mười giờ để tách rời tôi và em gái tôi.
Chỉ là em gái tôi không may mắn như vậy, em ấy là người chậm phát triển.
Em ấy tham lam lướt xem các cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi cảm thấy vừa sợ hãi vừa đau khổ.
Cả hai đều đã 22 tuổi, tôi có thể yêu đương, nhưng em ấy lại không có gì cả.
Vì vậy, vào sinh nhật lần thứ 23 của chúng tôi, khi em gái tôi lại nhắc đến cách hoán đổi cơ thể kỳ lạ đó.
Tôi đã mủi lòng.
"Được rồi, Lạc Lạc, em có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn, chị đều sẽ đồng ý với em."
Sự vui mừng khôn xiết xuất hiện trên khuôn mặt xấu xí của em ấy: "Thật sao chị?"
Dáng vẻ hạnh phúc của em ấy thật xa lạ với tôi, đã bao lâu rồi em ấy chưa cười như thế này?
Đó chỉ là một trò đùa trẻ con mà thôi.
Sau khi đồng ý, chúng tôi nắm tay nhau nằm trên giường vào lúc 12 giờ đêm theo như lời em ấy nói.
Tôi thở theo cách em ấy nói, thiền định, hít thở sâu.
Dần dần, tôi rơi vào bóng tối.
Một sức mạnh kỳ lạ nhưng mạnh mẽ kéo tôi xuống vực thẳm.
Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng cười kỳ lạ của em gái tôi:
"Chị à, sau này Tiêu Diệp sẽ là của em."
Tiêu Diệp là đàn anh khóa trên của tôi, một người mới nổi trong lĩnh vực IT, tương lai sau này rất sáng lạn.
Anh ấy cũng là người đàn ông duy nhất biết rằng tôi có một người em dị tật mà vẫn nguyện ý chịu trách nhiệm cùng với tôi.
Diện mạo của tôi khá xinh đẹp. Khi học đại học, có rất nhiều chàng trai theo đuổi tôi, nhưng sau khi biết về tình hình của em gái tôi thì tất cả bọn họ đều biến mất, không có ngoại lệ.
Tôi rất buồn, nhưng tôi hiểu, và tôn trọng điều đó.
Hứa Lạc Lạc phải nằm li.ệt trên giường cả đời, điều này đòi hỏi rất nhiều nhân lực và nguồn lực tài chính.
Thuốc em ấy uống được nhập khẩu từ nước ngoài về hàng tuần, cần vài nghìn tệ, 80% tiền lương của tôi sau khi tốt nghiệp đều dùng để chi trả chi phí y tế cho em ấy.
3.
"Chỉ vậy thôi sao, không phải con là sinh viên đại học 211 sao?" Mẹ tôi vẫn phàn nàn với tôi: "Con phải làm việc chăm chỉ hơn để kiếm nhiều tiền hơn, tiết kiệm nhiều hơn cho em gái con."
"Số tiền mà con kiếm được, đều đưa cho mọi người hết rồi." Tôi mệt mỏi giải thích.
"Nếu con đã không có tiền thì sao lại mua nhiều quần áo như vậy?" Bố tôi cũng nói giúp mẹ: "Bạn học hay bạn bè của con không có quần áo cũ sao? Con hỏi mượn mọi người cũng được mà, Hoan Hoan à, ba thấy sau khi đi làm, con càng ngày càng hư vinh rồi."
Sau khi vào công ty, tôi ăn mặc quần áo luộm thuộm nên đã bị lãnh đạo nhắc khéo rằng tôi mặc như thế khi gặp khách hàng là không ổn.
Tôi đành phải quẹt thẻ mua hai bộ trang phục công sở.
Tôi đã nói thẳng với Tiêu Diệp về những chuyện này.
Gia đình của tôi làm anh ấy ngạc nhiên, nhưng anh ấy lại tha thiết trả lời tôi:
"Cảm ơn sự thẳng thắn của em, Hoan Hoan, hãy cho anh một ngày để suy nghĩ."
Ngày hôm sau, anh ấy nói với tôi:
"Anh sẽ cùng em chăm sóc em gái của em."
Anh ấy đưa ra quyết định sau khi cân nhắc cẩn thận.
Thậm chí anh ấy còn lên kế hoạch chi tiết, từ tài chính đến sắp xếp hôn nhân trong tương lai.
Tôi lặng lẽ khóc trong vòng tay anh ấy, cảm thấy mình đã tìm được một nơi để dựa vào cả đời này.
Ngay sau đó, tôi đưa anh ấy về ra mắt gia đình.
Và em gái tôi.
Cha mẹ tôi rất hài lòng về anh ấy, họ cười đến tận mang tai. Ngay cả em gái tôi, người không rời khỏi giường quanh năm, cũng đặc biệt thay quần áo mới.
Em ấy đeo một chiếc nơ lớn màu hồng quanh cái đầu bị bi.ến http://xn--d-1um.ng/, được đẩy ra bằng xe lăn.
Khoảnh khắc em ấy nhìn thấy Tiêu Diệp, cũng là lần đầu tiên đôi mắt v.ô h.ồn của em ấy tràn đầy ánh sáng.
Tiêu Diệp đi đến đâu, em ấy cũng mở to mắt dõi theo anh ấy, không chớp mắt.
Sau đó, em ấy thường xuyên hỏi tôi về tình hình của Tiêu Diệp, anh ấy thích ăn gì, thích chơi cái gì, nơi anh ấy đọc sách, nhà bố mẹ anh ấy như thế nào.
Tôi không nghĩ nhiều về điều đó, chỉ thành thật nói ra.
Tôi nghĩ em ấy đang lo lắng cho tôi.
Buổi tối, tôi thay đồ ngủ cho em ấy, bế em ấy trở lại giường, vô tình hỏi:
"Anh rể này không tồi đúng không? Em thích không?"
"Thích" Tôi kéo chăn đắp lên thân thể khô héo của em ấy, chỉ lộ ra một cái đầu to, em ấy liếm liếm môi: "Em thích Tiêu Diệp, anh ấy rất tốt."
Em ấy không nói anh rể, mà lại gọi tên của anh ấy.
4.
Tôi đắm chìm trong niềm vui của tình yêu nên không để ý, thậm chí còn nói đùa:
"Không biết lớn nhỏ, sau này khi chị kết hôn rồi, phải gọi là anh rể."
"Không phải bây giờ vẫn chưa kết hôn sao?" Em ấy nhẹ nhàng nói, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt không mí mắt.
"Chị, chị thật may mắn, năm đó bác sĩ đã chọn chị, bây giờ chị còn có một người bạn trai tốt như vậy."
"..."
Giọng nói của em ấy trở nên hung ác
"Tại sao, người may mắn đó, vĩnh viễn đều là chị?"
Kể từ nghi lễ kỳ lạ đó, tâm trạng của tôi vẫn luôn không tốt lắm.
Tôi thường mơ thấy Tiêu Diệp ôm và âu yếm người phụ nữ khác, làm những gì mà các cặp vợ chồng khác thường làm, hơn nữa người phụ nữ đó lại còn có khuôn mặt giống hệt tôi.
Tôi liên tục gặp ác mộng, tinh thần hốt hoảng.
Ban ngày cũng thường xuyên xuất hiện ảo ảnh ngắn, khiến tôi không nhớ được mình đã làm gì vào một giây trước đó.
Ngược lại, sức khỏe của em gái tôi lại ngày càng tốt hơn.
Lần đầu tiên, em ấy trang điểm trước gương, bắt chước cách trang điểm của tôi, tô son của tôi. Em ấy mỉm cười, trở nên rất xinh đẹp.
Giống như là ......em ấy đang hút sinh mệnh của tôi.
"Chị, em có xinh không?" Em gái cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Em ấy không có mí mắt nên đã sử dụng phấn mắt để vẽ hai cái bọng mắt, làm cho khuôn mặt vốn đã hốc hác của em ấy càng trở nên đáng sợ.
Nhưng mà cha mẹ lại cổ vũ:
"Đương nhiên rồi, hai đứa là chị em sinh đôi, vốn dĩ đã giống nhau rồi!"
"Ừm, hẳn là giống nhau.". Em gái chăm chú nhìn tôi, ánh mắt tối tăm: "Nhưng mà bây giờ chị đã không giống với con rồi."
Một câu không đầu không đuôi khiến tôi cảm thấy rất khó xử.
Sau khi thêm WeChat, em ấy liên tục nhắn tin quấy rầy Tiêu Diệp.
Em gái tôi rất giỏi trong việc thể hiện sự yếu đuối và làm nũng.
Thậm chí em ấy còn biết Tiêu Diệp thích cái gì hơn tôi.
"Lạc Lạc nói rằng muốn tự học các khóa học trung học, anh rất ủng hộ." Tiêu Diệp ăn cùng tôi nhưng luôn cúi đầu nhắn tin với em gái tôi trên Wechat.
Tôi gượng cười nói: "Anh đã trở thành giáo viên riêng của em ấy rồi."
Em gái tôi vui lên, nhưng tôi không thấy hạnh phúc mà lại cảm thấy rất hoảng loạn. Tôi tự hỏi, có phải là do áp lực công việc nhiều quá, hay do tôi quá t.ự t.i, nên tôi mới cảm thấy bất an về mối quan hệ này?
Tiêu Diệp tặng cho em gái tôi một chiếc xe lăn đắt tiền, có lần tôi về sớm thì thấy anh ấy đang bế em ấy vào phòng tắm.
Em ấy ngoan ngoãn dựa vào ngực anh ấy, rụt rè hỏi: "Chị em mà nhìn thấy thì có tức giận không ạ?"
Tiêu Diệp cao lớn, các đường cơ trên cánh tay hiện rõ khi anh ấy dùng lực, anh ấy cười chân thành: "Sau này chúng ta sẽ là một gia đình, có gì mà tức giận chứ?"
Em ấy nở một nụ cười vui vẻ
Tôi thấy rõ nụ cười đó, đó là một nụ cười của một người phụ nữ đối với người yêu của mình.
Sinh đôi có thần giao cách cảm, cũng có sở thích tương tự.
Em gái tôi, thích Tiêu Diệp.
Đáng lẽ tôi nên để bọn họ giữ khoảng cách với nhau.
Nhưng những điều kỳ lạ lần lượt xảy ra.