-
Phần IV
23.
Theo lời Tần Phong, hắn đọc trong bí tịch biết được hôm đó Mục Vân ca ca sẽ đến hoàng trang nên đã mai phục sẵn ở đó.
Hắn đánh ngất Mục Vân ca ca rồi trói huynh ấy lại, ném vào hầm tối tại hoàng trang.
Nhưng chúng ta đã lục soát cả hoàng trang kĩ càng cũng không tìm được căn hầm đó.
Lục Ứng Hàng trói Tần Phong dẫn tới tận nơi, vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc chỉ vào phòng chứa củi: “Ở ngay dưới này mà, trong bí tịch viết trong hoàng trang có một căn hầm bí mật không ai biết, ở ngay dưới phòng chứa củi, hôm đó ta đã nhốt hắn trong đó.”
Nhưng chúng ta đã đào ba thước đất vẫn không tìm được căn hầm nào cả.
Tần Phong chờ một bên cũng mặt đầy kinh ngạc, nhìn không giống như đang nói dối.
“Rốt cuộc các ngươi đến từ đâu? Có ý đồ gì?” Ta biết cứ tìm kiếm mãi như vậy cũng vô dụng, vấn đề vẫn phải tra từ chỗ Tần Phong và Phương Lan.
Tần Phong cúi đầu không nói lời nào.
Ta lấy hàn băng đao ra, hung hăng đâm vào cẳng chân hắn một nhát: “Còn không nói, ta sẽ x/ẻ/o từng miếng thịt trên người ngươi.”
Tần Phong bị dọa cho hoảng sợ.
“Chúng ta từ tương lai xuyên đến đây. Chỗ chúng ta ở cách niên đại hiện tại của các ngươi mấy trăm năm. Ta vô tình tìm được một quyển bí tịch, trong đó ghi chép lại những sự tình phát sinh ở chỗ các ngươi. Thông qua nó, ta cũng biết được ta với Phương Lan có diện mạo giống với ngươi và Thái Tử, cho nên ta mới muốn xuyên về đây thay thế các ngươi. Ta… ta tham lam… ta muốn làm Hoàng Đế, muốn đứng trên vạn người.”
Ta đ/â/m thêm một nhát nữa: “Nói tiếp.”
Tần Phong run rẩy, răng va lập cập vào nhau: “Chúng ta áng chừng mốc thời gian sau đó dựa theo phương pháp ghi trong bí tịch xuyên đến đây, tìm được hoàng trang, mai phục sẵn chờ Chu Mục Vân đến. Trong bí tịch viết hắn sẽ đến đây, hơn nữa còn đi một mình, hình như là muốn tạo bất ngờ gì đó.”
“Sau khi hạ Chu Mục Vân thành công, ta bảo Phương Lan vào thanh lâu, còn ta thay hắn trở về Đông Cung, mua chuộc Thúy Chi cùng thị vệ Chúc gia, thuận lời tráo đổi ngươi với Phương Lan. Sự tình tiếp theo thì ngươi biết rồi đó. Là ta khinh thường ngươi nên mới bại trong tay ngươi. Từ khi đóng cửa hầm lại, ta chưa từng quay lại nơi này.”
“Quyển bí tịch đó đâu?” Lục Ứng Hàng đạp Tần Phong, dí hắn xuống đất, hỏi.
Giờ phút này Tần Phong chỉ nghĩ đến mạng sống nên khai bằng sạch: “Bí tịch ở trong thư phòng Đông Cung, nhưng từ khi ta thay thế Chu Mục Vân, những nội dung phía sau của bí tịch đã biến mất, cho nên ta cũng không biết giờ hắn đang ở đâu.”
Lục Ứng Hàng tự mình dẫn người về Đông Cung lấy bí tịch.
Trong bí tịch đúng là ghi chép đầy đủ cuộc sống của ta, Chu Mục Vân, Lục Ứng Hàng, Kinh Ngọc, Thúy Chi,... Nhưng mọi chuyện bắt đầu từ năm ta mười tuổi, có vẻ như còn có phần tiền truyện nữa.
Bảo sao bọn chúng không biết được bí mật giữa ta và phụ thân, cũng như chuyện giữa Mục Vân ca ca và tiên Hoàng Hậu.
Nhưng nội dung quyển bí tịch chỉ dừng lại ở câu: “Thái Tử Chu Mục Vân tiến vào hoàng trang, tìm những cây ngô đồng cao nhất, cẩn thận chọn lựa những chiếc lá rụng thật đẹp, bỏ vào trong hộp gỗ đỏ như giữ kỳ trân dị bảo. Nhưng hắn lại không biết, chờ đợi hắn phía trước chính là căn hầm không thấy ánh mặt trời…”
Những trang sau trắng trơn.
Ta hiểu, do bọn người Tần Phong đã làm nhiễu loạn diễn biến cuộc sống của chúng ta, nên những nội dung sau đó mới biến mất.
24.
“Lục soát tất cả những trang viên, tư gia có hầm xung quanh đây, một chỗ cũng không được bỏ sót.”
Cấm quân tìm kiếm hai ngày một đêm, cuối cùng trong một căn hầm bỏ hoang cũng tìm được Mục Vân ca ca.
Khi ta chạy đến, Lục Ứng Hàng níu ống tay áo ta lại, không cho ta vào xem.
“Triều Hoa, nàng cứ lưu lại hình ảnh đẹp như trăng sáng giữa bầu trời của Mục Vân đi.”
Ta không tin Mục Vân ca ca đã ch*t, ta tìm huynh ấy lâu như vậy, tốn bao công sức như vậy, sao huynh ấy có thể ch*t?
Ta liều mạng giãy giụa muốn lao vào trong hầm, phụ thân cùng Lục Ứng Hàng hai mắt rưng rưng nhìn ta.
“Triều Hoa, cầu xin nàng, đừng nhìn được không? Nhìn rồi nàng sẽ đau lòng.” Lục Ứng Hàng nghẹn ngào nói.
Ta biết, bộ dáng của Mục Vân ca ca có thể không giống như trước.
Nhưng mặc kệ huynh ấy biến thành thế nào, huynh ấy vẫn là Mục Vân ca ca của ta.
“Cho ta nhìn một lần thôi, nếu không ta vĩnh viễn cũng sẽ không cam tâm.”
Phụ thân còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lục Ứng Hàng đã buông tay ta ra.
Thái Tử từng phong quang vô hạn nhất hô bá ứng của ta, Thái Tử mỗi khi cười rộ lên đẹp như gió xuân của ta, Thái Tử từng cao cao tại thượng, minh quang sáng rực như sao trên trời của ta, giờ đây lại nằm trên mặt đất, cả người tiều tụy.
Bàn tay từng khỏe mạnh trắng trẻo giờ lốm đốm vết đen. Trong tay vẫn nắm chặt một nắm lá khô.
Ta nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay huynh ấy, chậm rãi vuốt ve gương mặt đã biến thành màu đen xám của huynh ấy, trong lòng đau như cắt, nhưng một giọt nước mắt cũng không thể rơi.
Ta há miệng thở dốc, muốn nói, Mục Vân ca ca, Triều Hoa tới rồi, cuối cùng Triều Hoa cũng tìm được huynh rồi.
Nhưng nói không thành lời.
Trong cổ họng như có trăm ngàn cây châm chích vào, vô cùng đau đớn.
Ta mở tay huynh ấy ra, nhẹ nhàng lấy ra từng phiến lá khô, nhưng dù ta có cẩn thận đến đâu, ngay khi đụng vào, chiếc lá vẫn nát vụn tại chỗ.
Ta cố hết sức muốn giữ lại một chút ít thôi, nhưng lại không giữ được.
Ta nhìn đôi mắt nhắm chặt kia, nhìn bàn tay phải còn đeo chiếc nhẫn ngọc tinh xảo, đó là chiếc nhẫn ta tự tay làm tặng huynh ấy.
Dường như ta thấy Mục Vân ca ca mở mắt ra, cười với ta.
Dường như huynh ấy lại mở miệng trêu chọc ta: “Ai da, tiểu cô nương nhà ai mà không nghe lời thế này, phạt muội đến trại ngựa chạy hai vòng.”
Cứ nhìn như vậy, ta chợt cảm thấy lồng ngực dâng trào, phun ra một ngụm máu.
Sau đó trước mắt tối sầm, ta lăn ra bất tỉnh.
25.
Khi tỉnh lại, mẫu thân cùng Kinh Ngọc đang ngồi cạnh giường ta.
Trước khi ngất đi, ta nhớ rõ Mục Vân ca ca nói muốn dẫn ta đến trại ngựa.
“Nhanh, nhanh dắt Tật Phong ra đây cho con, con muốn đến trại ngựa.” Ta cuống quít đứng dậy mặc quần áo.
Mẫu thân ôm chặt ta: “Gần đây Tật Phong mệt rồi, cần được nghỉ ngơi. Triều Hoa nhà ta cũng mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi cho tốt.”
Ta nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy tơ máu của mẫu thân, dần dần hồi phục tinh thần.
“Mục Vân ca ca đâu? Đưa huynh ấy về chưa ạ?” Ta khẽ hỏi.
Mẫu thân gật gật đầu.
“Bệ hạ nói thế nào?”
Kinh Ngọc thở dài: “Bệ hạ khóc một hồi rồi ngất đi, các thái y đang canh giữ bên đó. Đôi cẩu nam nữ kia bị Lục Ứng Hàng mang đi rồi.”
Ta đứng dậy mặc quần áo: “Ta đi tìm Lục Ứng Hàng.”
Khi Kinh Ngọc đưa ta đến thủy lao chỗ Lục Ứng Hàng, hắn đang cầm roi quất liên tục vào người Tần Phong và Phương Lan.
Thấy ta tới, Lục Ứng Hàng đưa roi cho ta: “Triều Hoa, chỉ cần nàng hả giận, ta còn cả trăm biện pháp tr/a t/ấ/n bọn chúng.”
Phương Lan khóc lóc cầu xin ta tha mạng.
Ta lạnh lùng nhìn bọn chúng một lượt.
Xin tha?
Hừ, tuyệt đối không thể.
“Triều đại của chúng ta lẽ nào lại để cho các ngươi đến làm càn?” Kinh Ngọc giật lấy cây roi trong tay ta, hung hăng quất lên người Tần Phong.
“Nói cái gì mà muốn cải tổ tư tưởng của chúng ta, cũng chỉ là cái cớ cho các ngươi phóng túng mà thôi. Một kẻ thì lang chạ, lôi kéo biết bao nam nhân giao hoan, một kẻ thì giả vờ đạo mạo làm bao việc xấu xa. Đức hạnh thối nát này của các ngươi, dù sống ở thời đại nào cũng bị người ta thóa mạ.” Dứt lời lại quất một roi lên người Phương Lan.
Tiếng la hét thảm thiết vang khắp thủy lao.
“Cầu xin các ngươi, thả chúng ta về đi, chúng ta sẽ quay lại thời đại của mình, đảm bảo không bao giờ gây phiền phức cho các ngươi nữa.” Tần Phong cầu xin.
Kinh Ngọc nhìn ta, ta cầm lấy roi nhưng không đánh bọn chúng.
“Các ngươi đã tốn bao tâm tư để đến đây, thì cũng đừng mong trở về. Gi*t người đền mạng, đạo lý đơn giản thôi.” Ta lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Phương Lan chợt nhớ ra gì đó: “Ta… ta biết một chuyện này, ta nói cho ngươi, ngươi tha cho ta được không?”
Thấy ta không nói gì, Phương Lan tự nói: “Ngày ấy Thái Tử gặp ta, cười nói với ta: Biết ngay muội lại làm tranh không thành mà. Ta đã làm giúp muội một bức rồi, còn những lá rụng này, vì muội thích nhưng không biết lá cây ngô đồng ở đây là đẹp nhất nên ta tới nhặt về, sau đó về sẽ sai người làm thành một cây ngô đồng nho nhỏ để trong phòng muội, vậy là ngày nào muội cũng được ngắm lá thu.”
Phương Lan nói xong, thật cẩn thận nhìn ta: “Chuyện này… đủ chưa?”
Đủ rồi, đương nhiên là đủ rồi.
“Ta nhớ ở chỗ Hầu gia có một ít cá thích ăn th/ịt người đúng không? Mang đến bỏ vào thủy lao này đi.” Ta xoay người nói với Lục Ứng Hàng.
Mặc kệ Phương Lan, Tần Phong van xin thế nào, ta cũng không quay đầu lại.
26.
Khi ta tìm thấy bức tranh lá thu Mục Vân ca ca làm trong thư phòng Đông Cung, bên ngoài tuyết đã rơi.
Huynh ấy tìm về những chiếc lá to, phẳng phiu, đẹp đẽ, ở trên đó khắc hình ta, sau đo dán lên giấy vẽ.
Tổng cộng có mười hai lá, tạo nên bức họa được huynh ấy đặt tên là《Hoa Mùa Thu》.
Huynh ấy nghĩ rằng ta thích lá đỏ mùa thu, nên mới làm lễ vật này tặng cho ta.
Nhưng huynh ấy lại không biết, ta làm tranh lá thu, chính là vì huynh ấy.
Lần đó huynh ấy uống say, ôm ta khóc nấc lên.
Tiên hoàng hậu bắt đầu bị bệnh khi lá bắt đầu rụng, từ đó nằm triền miên trên giường bệnh suốt hai tháng, cuối cùng ly thế.
Từ đó về sau, cứ nhìn thấy lá rụng là Mục Vân ca ca lại đau lòng, huynh ấy ghét mùa thu.
Vậy nên ta mới muốn làm một bức tranh lá thu thật đẹp, để nói với huynh ấy, tiên Hoàng Hậu luôn hy vọng huynh ấy sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc.
Ta muốn giúp huynh ấy khắc phục nỗi sợ mùa thu, giúp huynh ấy thoát khỏi cảm xúc đau buồn u ám.
Nhưng ta không ngờ, chính tâm ý của huynh ấy đối với ta, đã khiến huynh ấy chấp nhận mùa thu.
Ta ôm bức họa ấy, ngồi trong thư phòng Đông Cung, khóc đến tê tâm liệt phế.
Người trước kia chỉ cần ta rớt một giọt nước mắt vì trầy da đã vội vàng dỗ dành, giờ không bao giờ dỗ ta được nữa rồi.
27.
Không biết ta đã khóc bao lâu, khi sắc trời bên ngoài đã tối sầm mới ôm bức họa đi ra ngoài, liền thấy ngoài cửa một người đứng dưới trời tuyết, tuyết đọng khắp người.
Là Lục Ứng Hàng.
Hắn nhẹ giọng nói: “Bao ngay qua nàng không khóc, ta sợ nàng uất nghẹn đến bệnh mất, hôm nay cuối cùng nàng cũng khóc ra được, ta lại lo nàng khóc đến bệnh mất, nên đứng ở đây chờ nàng.”
Lục Ứng Hàng lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong là một tấm giấy dầu rất lớn: “Bọc bức họa lại đi, đừng để tuyết làm ướt.”
Ta ngơ ngác đứng nhìn Lục Ứng Hàng cẩn thận bọc bức họa lại.
“Lục Ứng Hàng, là ta đã hạt ch*t Thái Tử, nếu không phải vì ta, huynh ấy cũng sẽ không đến hoàng trang.” Ta thấp giọng nói.
Trong mắt Lục Ứng Hàng đầy đau lòng, hắn nhẹ nhàng đặt bức họa đã bọc lên khung cửa sổ, rồi ôm ta vào lòng: “Triều Hoa, bọn chúng muốn thay thế Mục Vân làm Thái Tử, nàng có làm gì cũng không cản được. Dù hôm đó Mục Vân không tới hoàng trang, bọn chúng cũng sẽ có kế sách khác. Chuyện này không thể trách nàng. Nếu nàng còn tự trách như vậy, Mục Vân trên trời có linh thiêng cũng sẽ đau lòng.”
28.
Từ hôm đó sau khi Lục Ứng Hàng đưa ta về phủ, ta cả ngày mơ mơ màng màng nằm trên giường, mê mê tỉnh tỉnh.
Ta tham luyến giấc ngủ, vì khi ngủ ta sẽ được gặp Mục Vân ca ca, huynh ấy đưa ta đi thả diều, huynh ấy cẩn thận phê chữa thơ cho ta, huynh ấy dẫn ta đến Ngự Thiện Phòng ăn điểm tâm.
Không biết qua bao lâu, trong cung truyền ý chỉ, Thánh Thượng muốn gặp ta.
Mới qua mấy ngày mà Thánh Thượng như già đi chục tuổi.
“Triều Hoa, trẫm biết con đau khổ, nhưng nếu Mục Vân có linh thiêng, nó chắc chắn sẽ trách trẫm không an ủi con, nhìn con như vậy nó sẽ đau lòng. Con đừng khổ sở nữa, giờ nó đã được ở bên mẫu hậu, giống như bà ấy vẫn mong mỏi, cả hai sẽ là đám mây nhàn tản trôi trong thiên địa này.”
Giọng Thánh Thượng khàn khàn, ta biết ông đang an ủi ta, cũng là an ủi chính mình.
“Cũng may hai đứa còn chưa định hôn ước. Triều Hoa, con đang ở độ tuổi đẹp nhất, đừng vì Mục Vân mà bỏ lỡ cả đời.” Khi nói đến câu này, giọng Thánh Thượng không kiềm chế được run lên.
Ông sai người mang tới hai hộp gỗ.
“Đây là đồ trang sức ta chuẩn bị cho con, tiểu tử Lục gia kia khuynh tâm với con, vì con mà chạy đôn chạy đáo, ta nghĩ nó thật tình với con. Con ở bên nó, Mục Vân cũng sẽ yên lòng.”
Ta ngẩng đầu nhìn Thánh Thượng.
Giờ phút này ông không còn là Hoàng Đế cao cao tại thượng nữa.
Mà chỉ là một phụ thân đau đớn vì mất đi hài tử.
“Dân nữ Triều Hoa tạ ơn bệ hạ. Dân nữ cùng Mục Vân ca ca tuy chưa định hôn ước nhưng tâm ý tương thông. Dân nữ xin được để tang Mục Vân ca ca ba năm giữ đạo, những chuyện khác, sau này lại nói.”
Thánh Thượng nhìn ta, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.
“Nếu tâm ý con đã định, trẫm cũng không miễn cưỡng. Từ hôm nay, phong đích nữ Quốc công Chúc Triều Hoa thành Quận chúa Triều Hoa, là nghĩa nữ của trẫm.”
29.
Luận thân phận, trừ bỏ mấy vị công chúa trong cung, ta là nữ tử tôn quý nhất kinh thành.
Nhưng địa vị tôn quý ấy cũng không phải thứ ta muốn.
Sau đại tang Thái Tử, ta đến thủy lao một chuyến.
Bệ hạ đã giao Phương Lan và Tần Phong cho Hầu gia xử trí.
“Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày thả vào trong nước một con cá ăn th/ị/t người, nhưng chỉ cho nó cắn đúng một miếng thịt của bọn chúng. Sau đó vớt con cá ra, rắc muối vào trong nước, hôm sau lại lặp lại như vậy. Trước khi mãn hạn tang ba năm của Thái Tử, không được để bọn chúng ch*t. Sau khi mãn hạn tang, ném bọn chúng cho chó hoang, thi cốt đều bị gặm sạch sẽ.” Ta phân phó.
Ta chưa bao giờ cảm thấy mình ác độc, đây là những gì bọn chúng đáng phải nhận.
Ta sống trong Thanh Nguyên Am ba năm, cầu phúc cho Mục Vân ca ca, hy vọng huynh ấy luân hồi chuyển kiếp, sẽ được sống một đời bình an bên cha mẹ yêu thương.
Sau ba năm, ta từ biệt cha mẹ, chuẩn bị đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Kinh Ngọc đến tiễn ta, khóc đến trôi phấn: “Nhất định phải sớm trở về đấy, sang năm ta thành thân rồi, ngươi phải về tiễn ta.”
Ta lau nước mắt cho nàng ấy: “Nhất định.”
“Lục Ứng Hàng thì sao? Ngươi ở Thanh Nguyên Am bao nhiêu ngày, hắn liền ở Tướng Quốc Tự trên ngọn núi đối diện bồi ngươi bấy nhiêu ngày. Giờ tang kỳ đã mãn rồi, ngươi thật sự không suy xét hắn sao?”
Không phải ta không biết tâm ý của Lục Ứng Hàng đối với ta.
Nhưng ta không thể trả cho hắn một phần tâm ý tương tự.
Mục Vân ca ca sẽ mãi mãi là một vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng ta.
“Hắn cũng nên từ bỏ thôi, trong kinh quý nữ như vườn hoa, sẽ có người phù hợp với hắn.”
Ta ra ngoài vân du suốt nửa năm, một đường hành hiệp trượng nghĩa.
Đến mỗi nơi, ta sẽ ghi lại ký lục rồi đính kèm một chiếc lá cây đẹp nhất nhặt được ở đó.
Một hôm, ta đi ngang qua một thôn trang nhỏ, có một đôi mẹ con đang bị ác bá ức hiếp.
Ta vỗ vỗ Tật Phong bảo bối, Tật Phong chạy như bay qua đó, nhưng khi ta đang định ra tay thì có người nhanh hơn ta một bước.
Một cây roi dài quất đến, đánh ngã tên ác bá, sau đó một nam tử mặc huyền y phi thân xuống ngựa, bảo vệ hai mẹ con kia.
Tên ác bá sợ hãi quay người bỏ chạy, nam tử kia móc ra một thỏi bạc cho hai mẹ con rồi chuẩn bị lên ngựa rời đi.
Nhưng khi quay đầu lại, hắn nhìn thấy ta, ngẩn người.
Ánh nắng ngày xuân thật rực rỡ, rực rỡ đến mức lòng ta hơi hoảng hốt.
“Thế tử gia, đã lâu không gặp.”
“Quận chúa Triều Hoa, đã lâu không gặp.”
(Hoàn)
Theo lời Tần Phong, hắn đọc trong bí tịch biết được hôm đó Mục Vân ca ca sẽ đến hoàng trang nên đã mai phục sẵn ở đó.
Hắn đánh ngất Mục Vân ca ca rồi trói huynh ấy lại, ném vào hầm tối tại hoàng trang.
Nhưng chúng ta đã lục soát cả hoàng trang kĩ càng cũng không tìm được căn hầm đó.
Lục Ứng Hàng trói Tần Phong dẫn tới tận nơi, vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc chỉ vào phòng chứa củi: “Ở ngay dưới này mà, trong bí tịch viết trong hoàng trang có một căn hầm bí mật không ai biết, ở ngay dưới phòng chứa củi, hôm đó ta đã nhốt hắn trong đó.”
Nhưng chúng ta đã đào ba thước đất vẫn không tìm được căn hầm nào cả.
Tần Phong chờ một bên cũng mặt đầy kinh ngạc, nhìn không giống như đang nói dối.
“Rốt cuộc các ngươi đến từ đâu? Có ý đồ gì?” Ta biết cứ tìm kiếm mãi như vậy cũng vô dụng, vấn đề vẫn phải tra từ chỗ Tần Phong và Phương Lan.
Tần Phong cúi đầu không nói lời nào.
Ta lấy hàn băng đao ra, hung hăng đâm vào cẳng chân hắn một nhát: “Còn không nói, ta sẽ x/ẻ/o từng miếng thịt trên người ngươi.”
Tần Phong bị dọa cho hoảng sợ.
“Chúng ta từ tương lai xuyên đến đây. Chỗ chúng ta ở cách niên đại hiện tại của các ngươi mấy trăm năm. Ta vô tình tìm được một quyển bí tịch, trong đó ghi chép lại những sự tình phát sinh ở chỗ các ngươi. Thông qua nó, ta cũng biết được ta với Phương Lan có diện mạo giống với ngươi và Thái Tử, cho nên ta mới muốn xuyên về đây thay thế các ngươi. Ta… ta tham lam… ta muốn làm Hoàng Đế, muốn đứng trên vạn người.”
Ta đ/â/m thêm một nhát nữa: “Nói tiếp.”
Tần Phong run rẩy, răng va lập cập vào nhau: “Chúng ta áng chừng mốc thời gian sau đó dựa theo phương pháp ghi trong bí tịch xuyên đến đây, tìm được hoàng trang, mai phục sẵn chờ Chu Mục Vân đến. Trong bí tịch viết hắn sẽ đến đây, hơn nữa còn đi một mình, hình như là muốn tạo bất ngờ gì đó.”
“Sau khi hạ Chu Mục Vân thành công, ta bảo Phương Lan vào thanh lâu, còn ta thay hắn trở về Đông Cung, mua chuộc Thúy Chi cùng thị vệ Chúc gia, thuận lời tráo đổi ngươi với Phương Lan. Sự tình tiếp theo thì ngươi biết rồi đó. Là ta khinh thường ngươi nên mới bại trong tay ngươi. Từ khi đóng cửa hầm lại, ta chưa từng quay lại nơi này.”
“Quyển bí tịch đó đâu?” Lục Ứng Hàng đạp Tần Phong, dí hắn xuống đất, hỏi.
Giờ phút này Tần Phong chỉ nghĩ đến mạng sống nên khai bằng sạch: “Bí tịch ở trong thư phòng Đông Cung, nhưng từ khi ta thay thế Chu Mục Vân, những nội dung phía sau của bí tịch đã biến mất, cho nên ta cũng không biết giờ hắn đang ở đâu.”
Lục Ứng Hàng tự mình dẫn người về Đông Cung lấy bí tịch.
Trong bí tịch đúng là ghi chép đầy đủ cuộc sống của ta, Chu Mục Vân, Lục Ứng Hàng, Kinh Ngọc, Thúy Chi,... Nhưng mọi chuyện bắt đầu từ năm ta mười tuổi, có vẻ như còn có phần tiền truyện nữa.
Bảo sao bọn chúng không biết được bí mật giữa ta và phụ thân, cũng như chuyện giữa Mục Vân ca ca và tiên Hoàng Hậu.
Nhưng nội dung quyển bí tịch chỉ dừng lại ở câu: “Thái Tử Chu Mục Vân tiến vào hoàng trang, tìm những cây ngô đồng cao nhất, cẩn thận chọn lựa những chiếc lá rụng thật đẹp, bỏ vào trong hộp gỗ đỏ như giữ kỳ trân dị bảo. Nhưng hắn lại không biết, chờ đợi hắn phía trước chính là căn hầm không thấy ánh mặt trời…”
Những trang sau trắng trơn.
Ta hiểu, do bọn người Tần Phong đã làm nhiễu loạn diễn biến cuộc sống của chúng ta, nên những nội dung sau đó mới biến mất.
24.
“Lục soát tất cả những trang viên, tư gia có hầm xung quanh đây, một chỗ cũng không được bỏ sót.”
Cấm quân tìm kiếm hai ngày một đêm, cuối cùng trong một căn hầm bỏ hoang cũng tìm được Mục Vân ca ca.
Khi ta chạy đến, Lục Ứng Hàng níu ống tay áo ta lại, không cho ta vào xem.
“Triều Hoa, nàng cứ lưu lại hình ảnh đẹp như trăng sáng giữa bầu trời của Mục Vân đi.”
Ta không tin Mục Vân ca ca đã ch*t, ta tìm huynh ấy lâu như vậy, tốn bao công sức như vậy, sao huynh ấy có thể ch*t?
Ta liều mạng giãy giụa muốn lao vào trong hầm, phụ thân cùng Lục Ứng Hàng hai mắt rưng rưng nhìn ta.
“Triều Hoa, cầu xin nàng, đừng nhìn được không? Nhìn rồi nàng sẽ đau lòng.” Lục Ứng Hàng nghẹn ngào nói.
Ta biết, bộ dáng của Mục Vân ca ca có thể không giống như trước.
Nhưng mặc kệ huynh ấy biến thành thế nào, huynh ấy vẫn là Mục Vân ca ca của ta.
“Cho ta nhìn một lần thôi, nếu không ta vĩnh viễn cũng sẽ không cam tâm.”
Phụ thân còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lục Ứng Hàng đã buông tay ta ra.
Thái Tử từng phong quang vô hạn nhất hô bá ứng của ta, Thái Tử mỗi khi cười rộ lên đẹp như gió xuân của ta, Thái Tử từng cao cao tại thượng, minh quang sáng rực như sao trên trời của ta, giờ đây lại nằm trên mặt đất, cả người tiều tụy.
Bàn tay từng khỏe mạnh trắng trẻo giờ lốm đốm vết đen. Trong tay vẫn nắm chặt một nắm lá khô.
Ta nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay huynh ấy, chậm rãi vuốt ve gương mặt đã biến thành màu đen xám của huynh ấy, trong lòng đau như cắt, nhưng một giọt nước mắt cũng không thể rơi.
Ta há miệng thở dốc, muốn nói, Mục Vân ca ca, Triều Hoa tới rồi, cuối cùng Triều Hoa cũng tìm được huynh rồi.
Nhưng nói không thành lời.
Trong cổ họng như có trăm ngàn cây châm chích vào, vô cùng đau đớn.
Ta mở tay huynh ấy ra, nhẹ nhàng lấy ra từng phiến lá khô, nhưng dù ta có cẩn thận đến đâu, ngay khi đụng vào, chiếc lá vẫn nát vụn tại chỗ.
Ta cố hết sức muốn giữ lại một chút ít thôi, nhưng lại không giữ được.
Ta nhìn đôi mắt nhắm chặt kia, nhìn bàn tay phải còn đeo chiếc nhẫn ngọc tinh xảo, đó là chiếc nhẫn ta tự tay làm tặng huynh ấy.
Dường như ta thấy Mục Vân ca ca mở mắt ra, cười với ta.
Dường như huynh ấy lại mở miệng trêu chọc ta: “Ai da, tiểu cô nương nhà ai mà không nghe lời thế này, phạt muội đến trại ngựa chạy hai vòng.”
Cứ nhìn như vậy, ta chợt cảm thấy lồng ngực dâng trào, phun ra một ngụm máu.
Sau đó trước mắt tối sầm, ta lăn ra bất tỉnh.
25.
Khi tỉnh lại, mẫu thân cùng Kinh Ngọc đang ngồi cạnh giường ta.
Trước khi ngất đi, ta nhớ rõ Mục Vân ca ca nói muốn dẫn ta đến trại ngựa.
“Nhanh, nhanh dắt Tật Phong ra đây cho con, con muốn đến trại ngựa.” Ta cuống quít đứng dậy mặc quần áo.
Mẫu thân ôm chặt ta: “Gần đây Tật Phong mệt rồi, cần được nghỉ ngơi. Triều Hoa nhà ta cũng mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi cho tốt.”
Ta nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy tơ máu của mẫu thân, dần dần hồi phục tinh thần.
“Mục Vân ca ca đâu? Đưa huynh ấy về chưa ạ?” Ta khẽ hỏi.
Mẫu thân gật gật đầu.
“Bệ hạ nói thế nào?”
Kinh Ngọc thở dài: “Bệ hạ khóc một hồi rồi ngất đi, các thái y đang canh giữ bên đó. Đôi cẩu nam nữ kia bị Lục Ứng Hàng mang đi rồi.”
Ta đứng dậy mặc quần áo: “Ta đi tìm Lục Ứng Hàng.”
Khi Kinh Ngọc đưa ta đến thủy lao chỗ Lục Ứng Hàng, hắn đang cầm roi quất liên tục vào người Tần Phong và Phương Lan.
Thấy ta tới, Lục Ứng Hàng đưa roi cho ta: “Triều Hoa, chỉ cần nàng hả giận, ta còn cả trăm biện pháp tr/a t/ấ/n bọn chúng.”
Phương Lan khóc lóc cầu xin ta tha mạng.
Ta lạnh lùng nhìn bọn chúng một lượt.
Xin tha?
Hừ, tuyệt đối không thể.
“Triều đại của chúng ta lẽ nào lại để cho các ngươi đến làm càn?” Kinh Ngọc giật lấy cây roi trong tay ta, hung hăng quất lên người Tần Phong.
“Nói cái gì mà muốn cải tổ tư tưởng của chúng ta, cũng chỉ là cái cớ cho các ngươi phóng túng mà thôi. Một kẻ thì lang chạ, lôi kéo biết bao nam nhân giao hoan, một kẻ thì giả vờ đạo mạo làm bao việc xấu xa. Đức hạnh thối nát này của các ngươi, dù sống ở thời đại nào cũng bị người ta thóa mạ.” Dứt lời lại quất một roi lên người Phương Lan.
Tiếng la hét thảm thiết vang khắp thủy lao.
“Cầu xin các ngươi, thả chúng ta về đi, chúng ta sẽ quay lại thời đại của mình, đảm bảo không bao giờ gây phiền phức cho các ngươi nữa.” Tần Phong cầu xin.
Kinh Ngọc nhìn ta, ta cầm lấy roi nhưng không đánh bọn chúng.
“Các ngươi đã tốn bao tâm tư để đến đây, thì cũng đừng mong trở về. Gi*t người đền mạng, đạo lý đơn giản thôi.” Ta lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Phương Lan chợt nhớ ra gì đó: “Ta… ta biết một chuyện này, ta nói cho ngươi, ngươi tha cho ta được không?”
Thấy ta không nói gì, Phương Lan tự nói: “Ngày ấy Thái Tử gặp ta, cười nói với ta: Biết ngay muội lại làm tranh không thành mà. Ta đã làm giúp muội một bức rồi, còn những lá rụng này, vì muội thích nhưng không biết lá cây ngô đồng ở đây là đẹp nhất nên ta tới nhặt về, sau đó về sẽ sai người làm thành một cây ngô đồng nho nhỏ để trong phòng muội, vậy là ngày nào muội cũng được ngắm lá thu.”
Phương Lan nói xong, thật cẩn thận nhìn ta: “Chuyện này… đủ chưa?”
Đủ rồi, đương nhiên là đủ rồi.
“Ta nhớ ở chỗ Hầu gia có một ít cá thích ăn th/ịt người đúng không? Mang đến bỏ vào thủy lao này đi.” Ta xoay người nói với Lục Ứng Hàng.
Mặc kệ Phương Lan, Tần Phong van xin thế nào, ta cũng không quay đầu lại.
26.
Khi ta tìm thấy bức tranh lá thu Mục Vân ca ca làm trong thư phòng Đông Cung, bên ngoài tuyết đã rơi.
Huynh ấy tìm về những chiếc lá to, phẳng phiu, đẹp đẽ, ở trên đó khắc hình ta, sau đo dán lên giấy vẽ.
Tổng cộng có mười hai lá, tạo nên bức họa được huynh ấy đặt tên là《Hoa Mùa Thu》.
Huynh ấy nghĩ rằng ta thích lá đỏ mùa thu, nên mới làm lễ vật này tặng cho ta.
Nhưng huynh ấy lại không biết, ta làm tranh lá thu, chính là vì huynh ấy.
Lần đó huynh ấy uống say, ôm ta khóc nấc lên.
Tiên hoàng hậu bắt đầu bị bệnh khi lá bắt đầu rụng, từ đó nằm triền miên trên giường bệnh suốt hai tháng, cuối cùng ly thế.
Từ đó về sau, cứ nhìn thấy lá rụng là Mục Vân ca ca lại đau lòng, huynh ấy ghét mùa thu.
Vậy nên ta mới muốn làm một bức tranh lá thu thật đẹp, để nói với huynh ấy, tiên Hoàng Hậu luôn hy vọng huynh ấy sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc.
Ta muốn giúp huynh ấy khắc phục nỗi sợ mùa thu, giúp huynh ấy thoát khỏi cảm xúc đau buồn u ám.
Nhưng ta không ngờ, chính tâm ý của huynh ấy đối với ta, đã khiến huynh ấy chấp nhận mùa thu.
Ta ôm bức họa ấy, ngồi trong thư phòng Đông Cung, khóc đến tê tâm liệt phế.
Người trước kia chỉ cần ta rớt một giọt nước mắt vì trầy da đã vội vàng dỗ dành, giờ không bao giờ dỗ ta được nữa rồi.
27.
Không biết ta đã khóc bao lâu, khi sắc trời bên ngoài đã tối sầm mới ôm bức họa đi ra ngoài, liền thấy ngoài cửa một người đứng dưới trời tuyết, tuyết đọng khắp người.
Là Lục Ứng Hàng.
Hắn nhẹ giọng nói: “Bao ngay qua nàng không khóc, ta sợ nàng uất nghẹn đến bệnh mất, hôm nay cuối cùng nàng cũng khóc ra được, ta lại lo nàng khóc đến bệnh mất, nên đứng ở đây chờ nàng.”
Lục Ứng Hàng lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong là một tấm giấy dầu rất lớn: “Bọc bức họa lại đi, đừng để tuyết làm ướt.”
Ta ngơ ngác đứng nhìn Lục Ứng Hàng cẩn thận bọc bức họa lại.
“Lục Ứng Hàng, là ta đã hạt ch*t Thái Tử, nếu không phải vì ta, huynh ấy cũng sẽ không đến hoàng trang.” Ta thấp giọng nói.
Trong mắt Lục Ứng Hàng đầy đau lòng, hắn nhẹ nhàng đặt bức họa đã bọc lên khung cửa sổ, rồi ôm ta vào lòng: “Triều Hoa, bọn chúng muốn thay thế Mục Vân làm Thái Tử, nàng có làm gì cũng không cản được. Dù hôm đó Mục Vân không tới hoàng trang, bọn chúng cũng sẽ có kế sách khác. Chuyện này không thể trách nàng. Nếu nàng còn tự trách như vậy, Mục Vân trên trời có linh thiêng cũng sẽ đau lòng.”
28.
Từ hôm đó sau khi Lục Ứng Hàng đưa ta về phủ, ta cả ngày mơ mơ màng màng nằm trên giường, mê mê tỉnh tỉnh.
Ta tham luyến giấc ngủ, vì khi ngủ ta sẽ được gặp Mục Vân ca ca, huynh ấy đưa ta đi thả diều, huynh ấy cẩn thận phê chữa thơ cho ta, huynh ấy dẫn ta đến Ngự Thiện Phòng ăn điểm tâm.
Không biết qua bao lâu, trong cung truyền ý chỉ, Thánh Thượng muốn gặp ta.
Mới qua mấy ngày mà Thánh Thượng như già đi chục tuổi.
“Triều Hoa, trẫm biết con đau khổ, nhưng nếu Mục Vân có linh thiêng, nó chắc chắn sẽ trách trẫm không an ủi con, nhìn con như vậy nó sẽ đau lòng. Con đừng khổ sở nữa, giờ nó đã được ở bên mẫu hậu, giống như bà ấy vẫn mong mỏi, cả hai sẽ là đám mây nhàn tản trôi trong thiên địa này.”
Giọng Thánh Thượng khàn khàn, ta biết ông đang an ủi ta, cũng là an ủi chính mình.
“Cũng may hai đứa còn chưa định hôn ước. Triều Hoa, con đang ở độ tuổi đẹp nhất, đừng vì Mục Vân mà bỏ lỡ cả đời.” Khi nói đến câu này, giọng Thánh Thượng không kiềm chế được run lên.
Ông sai người mang tới hai hộp gỗ.
“Đây là đồ trang sức ta chuẩn bị cho con, tiểu tử Lục gia kia khuynh tâm với con, vì con mà chạy đôn chạy đáo, ta nghĩ nó thật tình với con. Con ở bên nó, Mục Vân cũng sẽ yên lòng.”
Ta ngẩng đầu nhìn Thánh Thượng.
Giờ phút này ông không còn là Hoàng Đế cao cao tại thượng nữa.
Mà chỉ là một phụ thân đau đớn vì mất đi hài tử.
“Dân nữ Triều Hoa tạ ơn bệ hạ. Dân nữ cùng Mục Vân ca ca tuy chưa định hôn ước nhưng tâm ý tương thông. Dân nữ xin được để tang Mục Vân ca ca ba năm giữ đạo, những chuyện khác, sau này lại nói.”
Thánh Thượng nhìn ta, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.
“Nếu tâm ý con đã định, trẫm cũng không miễn cưỡng. Từ hôm nay, phong đích nữ Quốc công Chúc Triều Hoa thành Quận chúa Triều Hoa, là nghĩa nữ của trẫm.”
29.
Luận thân phận, trừ bỏ mấy vị công chúa trong cung, ta là nữ tử tôn quý nhất kinh thành.
Nhưng địa vị tôn quý ấy cũng không phải thứ ta muốn.
Sau đại tang Thái Tử, ta đến thủy lao một chuyến.
Bệ hạ đã giao Phương Lan và Tần Phong cho Hầu gia xử trí.
“Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày thả vào trong nước một con cá ăn th/ị/t người, nhưng chỉ cho nó cắn đúng một miếng thịt của bọn chúng. Sau đó vớt con cá ra, rắc muối vào trong nước, hôm sau lại lặp lại như vậy. Trước khi mãn hạn tang ba năm của Thái Tử, không được để bọn chúng ch*t. Sau khi mãn hạn tang, ném bọn chúng cho chó hoang, thi cốt đều bị gặm sạch sẽ.” Ta phân phó.
Ta chưa bao giờ cảm thấy mình ác độc, đây là những gì bọn chúng đáng phải nhận.
Ta sống trong Thanh Nguyên Am ba năm, cầu phúc cho Mục Vân ca ca, hy vọng huynh ấy luân hồi chuyển kiếp, sẽ được sống một đời bình an bên cha mẹ yêu thương.
Sau ba năm, ta từ biệt cha mẹ, chuẩn bị đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Kinh Ngọc đến tiễn ta, khóc đến trôi phấn: “Nhất định phải sớm trở về đấy, sang năm ta thành thân rồi, ngươi phải về tiễn ta.”
Ta lau nước mắt cho nàng ấy: “Nhất định.”
“Lục Ứng Hàng thì sao? Ngươi ở Thanh Nguyên Am bao nhiêu ngày, hắn liền ở Tướng Quốc Tự trên ngọn núi đối diện bồi ngươi bấy nhiêu ngày. Giờ tang kỳ đã mãn rồi, ngươi thật sự không suy xét hắn sao?”
Không phải ta không biết tâm ý của Lục Ứng Hàng đối với ta.
Nhưng ta không thể trả cho hắn một phần tâm ý tương tự.
Mục Vân ca ca sẽ mãi mãi là một vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng ta.
“Hắn cũng nên từ bỏ thôi, trong kinh quý nữ như vườn hoa, sẽ có người phù hợp với hắn.”
Ta ra ngoài vân du suốt nửa năm, một đường hành hiệp trượng nghĩa.
Đến mỗi nơi, ta sẽ ghi lại ký lục rồi đính kèm một chiếc lá cây đẹp nhất nhặt được ở đó.
Một hôm, ta đi ngang qua một thôn trang nhỏ, có một đôi mẹ con đang bị ác bá ức hiếp.
Ta vỗ vỗ Tật Phong bảo bối, Tật Phong chạy như bay qua đó, nhưng khi ta đang định ra tay thì có người nhanh hơn ta một bước.
Một cây roi dài quất đến, đánh ngã tên ác bá, sau đó một nam tử mặc huyền y phi thân xuống ngựa, bảo vệ hai mẹ con kia.
Tên ác bá sợ hãi quay người bỏ chạy, nam tử kia móc ra một thỏi bạc cho hai mẹ con rồi chuẩn bị lên ngựa rời đi.
Nhưng khi quay đầu lại, hắn nhìn thấy ta, ngẩn người.
Ánh nắng ngày xuân thật rực rỡ, rực rỡ đến mức lòng ta hơi hoảng hốt.
“Thế tử gia, đã lâu không gặp.”
“Quận chúa Triều Hoa, đã lâu không gặp.”
(Hoàn)