-
Phần I
1.
Ngày thứ ba kể từ khi ta bị cướp mất thân phận, thiên kim tiểu thư Chúc gia tổ chức ném tú cầu kén rể ở nơi đông đúc nhất kinh thành.
Ta lẫn trong đám người, ngẩng đầu nhìn gương mặt giống ta như đúc kia.
Nàng ta cũng thấy ta, thậm chí còn vẫy vẫy tay với ta.
Giờ phút này ta mới hiểu, hóa ra tất thảy đã được nàng ta chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ thời cơ chín muồi là đẩy ta vào bẫy.
Buổi tối ba ngày trước, ta ăn thêm hai con cua và uống chút rượu lạnh, đến đêm liền nhiễm phong hàn.
Thúy Chi, nha hoàn bên cạnh ta đi thỉnh thái y tới xem, uống thuốc xong ta liền lâm vào hôn mê.
Khi tỉnh lại đã ở trong thanh lâu.
Mọi người đều gọi ta là “Phương Lan”.
Ta nhìn mặt mình trong gương, so với bức họa vẽ Phương Lan trong phòng cực kỳ giống nhau.
Biểu hiện của những người khác trong thanh lâu vẫn như bình thường, trong lòng ta đã đoán được bảy tám phần: Ta bị người ta hoán đổi thân phận rồi.
Khi ta trốn ra ngoài, chạy đến trước cổng phủ Quốc công, thị vệ vừa thấy ta đã phiền chán phất phất tay:
“Đã nói với ngươi rồi, ngươi còn đến đây gây chuyện nữa sẽ bắt ngươi lại đó, mau cút đi.”
Tú bà đi sau khuyên giải an ủi:
“Phương Lan, đừng gây chuyện nữa, dù con với Chúc cô nương có gương mặt giống nhau nhưng thân phận lại khác nhau một trời một vực.”
Chắc hẳn trước đây nàng ta đã đến phủ rất nhiều lần, hiện giờ thị vệ thấy ta, đương nhiên coi ta thành Phương Lan, dù ta nói thế nào cũng không tin.
Thật giỏi tính kế.
Nhưng ta cũng chưa bao giờ nghe thị vệ bẩm báo lại chuyện nàng ta đến gây náo loạn, nghĩa là kế sách này nhất định phải có người trong phủ giúp một tay.
Ta phải bình tĩnh lại, chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm ra sơ hở.
2.
Phương Lan cầm tú cầu, cười dịu dàng say đắm lòng người.
“Bổn tiểu thư tin rằng duyên phận là do trời định, hôn phu của ta phải do ta tự tuyển chọn.”
Đám người chen nhau đứng xem, nhưng không ai đáp lời nàng ta.
Tất cả yên lặng như tờ.
Trong lòng mọi người đều hiểu, Chúc Triều Hoa, đích nữ Chúc gia, đáng lẽ đã định hôn với đương triều Thái Tử Chu Mục Vân.
Nhưng vì ta là nữ nhi duy nhất trong nhà, cha mẹ tiếc nuối nên cứ trì hoãn mãi chuyện này.
Tranh tức phụ với Thái Tử? Cho họ hai cái đầu họ cũng không dám.
Khi Phương Lan đang muốn mở miệng nói tiếp, Thái Tử liền xuất hiện.
Chu Mục Vân sinh ra đã mang quý khí, ngay cả động tác xuống xe ngựa cũng nhẹ nhàng thanh tao.
Huynh ấy khẽ quét mắt qua một vòng dân chúng, đám người lập tức quỳ rạp xuống.
Thái Tử vừa xuống xe ngựa, đã có người đỡ Phương Lan xuống dưới.
Chu Mục Vân cười dịu dàng: “Triều Hoa, mấy ngày qua muội bị phong hàn, đầu óc không tỉnh táo, ta hiểu. Nhưng gần đây thân thể phụ hoàng không khỏe, muội đừng hồ nháo nữa.”
Nụ cười của huynh ấy khiến ta không thể bình tĩnh nữa.
Chu Mục Vân là con cưng của trời nhưng hiền lương thục đức, lúc nào cũng dịu dàng ấm áp như gió xuân.
Còn ta thanh tao nhã nhặn, dung mạo tuyệt diễm, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười đều mang phong phạm quý nữ. Giỏi cả văn thơ, âm luật, lại tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, được người đời ca tụng là hình mẫu của các quý nữ.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Mục Vân luôn cưng chiều sủng nịnh ta.
Những lúc ta phiền chán, huynh ấy luôn dùng nụ cười ôn nhu ấy dỗ dành ta.
Nhưng nhu tình của huynh ấy lại chẳng có tác dụng với Phương Lan.
Nàng ta hừ lạnh một tiếng: “Người trong cung thân thể không thoải mái nên phải trì hoãn chuyện tốt của ta? Ta không thèm vị trí Thái Tử Phi gì gì đó, ta muốn tự mình quyết định chuyện yêu đương của bản thân.”
Ta đứng bật dậy dứt khoát tát cho nàng ta một cái.
Phủ Quốc Công là công thần bốn triều, có uy tín cực cao trong triều.
Ta không thể để nàng ta cứ vậy hủy hoại thanh danh của Chúc gia trước mặt bàn dân thiên hạ, dùng mấy câu đại nghịch bất đạo đó phá hỏng tâm huyết bao thế hệ của phủ Quốc Công.
Chu Mục Vân bắt lấy cổ tay ta, sau khi nhìn rõ mặt ta thì ngẩn ra.
“Mục Vân ca ca, muội là Triều Hoa.” Ta nhẹ giọng gọi huynh ấy.
Hai chúng ta lớn lên cùng nhau, huynh hiểu muội nhất, nhất định có thể nhận ra muội, đúng không?
Nhưng câu trả lời là không.
Huynh ấy ngây người một lát, sau đó chán ghét nói: “Ngươi chính là kẻ đ.iê.n ở Thanh Lâu mà Thúy Chi nói sao? Ỷ vào gương mặt giống Triều Hoa mà thường đến phủ Quốc Công làm loạn.”
Sự chán ghét hiện lên rõ ràng trên mặt huynh ấy, cho dù giờ phút này là do huynh ấy không biết rõ mọi chuyện, nhưng lòng ta vẫn đau đớn như bị đ/â/m một nhát d/a/o.
“Người đâu, dẫn đi, giao cho phủ nha xử trí.” Chu Mục Vân không thèm nhìn ta nữa, lạnh lùng phân phó.
“Chậm đã, vị cô nương này có dung mạo giống ta, có lẽ cũng là duyên phận. Thôi bỏ qua cho cô nương ấy đi.”
Phương Lan ra vẻ rộng lượng.
Khi Chu Mục Vân nhìn về phía nàng ta, vẻ mặt lại dịu dàng ôn nhu như cũ: “Được, theo ý muội. Thôi đừng nháo nữa, chúng ta về đi, sự tình hôm nay coi như không có gì.”
Chu Mục Vân không tin ta, ta có nhiều lời cũng vô dụng.
Trước khi lên xe ngựa, Phương Lan lướt qua người ta, thấp giọng nói: “Chúc Triều Hoa, khó chịu lắm phải không?”
“Đừng lo, cuộc đời tiểu thư phủ Quốc Công này, ta sẽ thay ngươi sống thật tốt. Còn ngươi cố gắng làm tiện kỹ thanh lâu nha.”
“Kẻ kém cỏi sản phẩm của xã hội phong kiến như ngươi sao so được với ta? Ta xuyên đến đây chính là để cải tạo tư tưởng của các ngươi.”
“À, lần này ta giúp ngươi, coi như là thù lao trả cho việc mượn thân phận của ngươi đi.”
Ta nhìn xe ngựa bọn họ rời đi, trong lòng uất nghẹn.
Vì sao trước đây ta không hề biết đến sự tồn tại của Phương Lan mà Thúy Chi lại biết, thậm chí còn bẩm báo với Thái Tử?
3.
Sau khi đám người giải tán, tú bà tiến lên kéo ta về.
“Phương Lan, con cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa. Không phải lúc trước hầu hạ các vị công tử, con rất vui sao? Con còn chủ động nghĩ ra nhiều trò mới thú vị.”
Thấy ta không nói gì, tú bà vừa kéo ta đi vừa khuyên giải: “Đêm nay có khách quý, yêu cầu hoa khôi đầu bảng phục vụ. Con thể hiện cho tốt, ma ma sẽ không để con thiệt.”
Mấy ngày nay ta phát hiện ra, dù ta đi đến đâu cũng không trốn thoát được bàn tay của tú bà này.
Vậy thôi đành tùy cơ ứng biến.
Buổi tối, thanh lâu lâu lắm mới có ngày yên tĩnh. Để tiếp khách quý, họ không nhận khách khác.
Ta ngồi trong phòng đợi hồi lâu, khách quý cuối cùng cũng tới.
Lục Ứng Hàng, đích công tử của Hầu gia Dũng Nghị, nổi tiếng phong lưu nhất kinh thành.
Tú bà nhiệt tình rót rượu cho hắn: “Đêm nay Thế tử gia chắc chắn sẽ vừa lòng, thân mình Phương Lan cô nương đây mềm như nước, thơm như hoa.”
Lục Ứng Hàng liếc ta một cái, cười khinh: “Không cần, gia có sở thích riêng của mình, những thứ người khác từng dùng qua, gia không muốn chạm vào.”
Tú bà có chút xấu hổ, dù sao Phương Lan nhanh chóng lên được đầu bảng, không chỉ nhờ bộ dáng bên ngoài xuất chúng mà chủ yếu là công phu hầu hạ nam nhân của nàng ta rất tuyệt.
“Ngươi lui ra đi, gia thích thanh tĩnh.” Lục Ứng Hàng bưng chén rượu lên phất phất tay, sau đó lấy ra một thỏi vàng, tú bà ngoan ngoãn mang người lui xuống hết, chỉ để lại mình ta với hắn.
“Đàn một khúc đi.” Lục Ứng Hàng đổ chén rượu vào bồn hoa bên cạnh, nhìn ta nói.
Ta ngồi trước cổ cầm, đàn một khúc《Không Sơn Lưu Thủy》.
Lục Ứng Hàng nghe xong nhìn chằm chằm ta hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Quả thực rất giống, ngay cả vẻ mặt khi đánh đàn cũng giống nhau.”
Ta cười nói: “Thế tử gia đang nói đến đích nữ phủ Quốc Công?”
Hắn gật đầu nói: “Đúng. Ta nghe người ta nói ngươi với nàng ấy tựa như song sinh, rất nhiều người không với được tới nàng ấy, đều tới đây tìm ngươi, cho rằng ngủ cùng ngươi một đêm cũng coi như đã dẫm lên mặt mũi phủ Quốc Công?”
“Từ lâu đã nghe tiếng phong lưu của Thế tử gia. Không ngờ hôm nay còn được Thế tử gia dạy cho cái nhìn mới mẻ như vậy.” Ta cười nói.
Hắn ngồi cạnh ta, nở nụ cười mị hoặc: “Nếu ta nói trước nay ta đến thanh lâu, chỉ uống rượu, không ngủ với ai, ngươi tin không?”
Ta lắc đầu. Ta thật sự không tin.
Phụ thân ta cùng Hầu gia Dũng Nghị là bạn tri kỉ, điều khiến Hầu gia đau đầu nhất chính là nhi tử không nên thân này, một năm sống ở thanh lâu còn nhiều hơn ở nhà.
Hắn vẫn tiếp tục nói: “Ngươi biết vì sao ta chưa bao giờ chạm vào nữ nhân khác không? Vì ta đã có người trong lòng.”
“Người đó chính là nàng.” Hắn nhìn ta nhướng nhướng mày rồi cười.
Ta hơi mơ hồ, lời bày tỏ này của hắn, là đang nói với ai?
Lục Ứng Hàng lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho ta.
Ta nhận ra đây chính là khăn tay mình làm mất trong bữa tiệc thưởng hoa trong cung.
Ta nhìn Lục Ứng Hàng, có chút kích động.
“Chúc Triều Hoa, ta giúp nàng trở lại phủ Quốc công, điều kiện là nàng phải gả cho ta.”
4.
“Thế tử gia đây là… nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?” Ta giương mắt nhìn Lục Ứng Hàng.
Hắn cười nói: “Đúng vậy, ta đã đợi đốm lửa này lâu lắm rồi.”
“Hội săn mùa xuân năm ấy, ta được ngắm một thân ảnh đỏ rực cưỡi ngựa trắng, bắn một mũi tên ngay giữa hồng tâm. Từ khi ấy ta đã chờ có ngày này.”
Giang sơn Đại Minh được dựng xây trên lưng ngựa, vì vậy kể cả quý nữ từ nhỏ cũng đã được mời sư phụ về dạy cưỡi ngựa bắn cung, còn được tham gia hội săn, có cơ hội tỏa sáng rực rỡ.
Đó là lần đầu tiên ta tham gia hội săn mùa xuân, giành được hạng nhất, Thánh Thượng thưởng cho ta một con ngựa thuần chủng Đại Uyên.
Tên là Tật Phong.
“Ta biết làm thế nào để vạch trần nàng ta rồi.” Ta kích động đứng bật dậy.
Phương Lan có thể qua mắt cha mẹ ta, qua mắt Chu Mục Vân, nhưng chắc chắn không gạt được bảo bối Tật Phong luôn thân cận với ta.
“Mười ngày sau là hội săn mùa thu, Thế tử gia đưa ta theo cùng được không?” Ta nói với Lục Ứng Hàng.
Hắn gật đầu nói: “Được, Tật Phong chỉ nhận mình nàng là chủ nhân, hội săn này là cơ hội tốt.”
Hắn biết ta đang nghĩ gì.
“Chỉ là yêu cầu vừa rồi của Thế tử gia, xin thứ cho Triều Hoa không thể đáp ứng. Ta rất cảm tạ Thế tử gia nguyện ý giúp ta, cũng cảm động vì Thế tử gia nhận ra ta, nhưng Triều Hoa đã cùng một người định chung chân cả đời. Sau này nếu có cơ hội, Triều Hoa nhất định sẽ báo đáp ân tình hôm nay của Thế tử gia.”
Không phải ta đang ra vẻ, đã biết không có người ta trợ giúp thì không đạt được mục tiêu nhưng vẫn từ chối.
Chỉ là ta cảm kích Lục Ứng Hàng nhưng không gánh nổi phần thâm tình này của hắn.
Huống chi, ta còn vướng bận một người khác.
5.
Lục Ứng Hàng cười uống cạn chén rượu: “Chúc cô nương không muốn, Lục mỗ cũng không cưỡng cầu. Chỉ là hôm nay Lục mổ dám chỉ tay lên trời thề một câu, nếu sau này Chúc cô nương gả cho ta, không dám hứa cả đời tốt đẹp, nhưng nhất định sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Nếu sau này ta dám phụ nàng, ta sẽ ch*t không toàn thây, đoạn tử tuyệt tôn.”
Nói xong hắn đặt chén rượu xuống, lấy trong ngực áo ra một cây chủy thủ, đưa cho ta.
“Đây là hàn băng đao ta mua từ Tây Vực, vẫn luôn muốn tặng cho nàng.”
Ta nhận cây chủy thủ, rút ra khỏi vỏ, mặt đao sáng choang, lưỡi mỏng như cánh ve, là một thanh chủy thủ tốt.
“Còn tưởng là Thế tử gia hàng năm sống ở thanh lâu, sẽ tặng ít son phấn chứ.” Ta nhận lấy món quà, chọc ghẹo hắn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, thấp giọng nói: “Trong ngày hội săn, ta đã thấy bộ dáng nàng cao hứng khi săn bắn, khi cưỡi ngựa chạy như bay, khi múa trường kiếm. Những thứ dung chi tục phấn không xứng với nàng, cây thủy thủ này mới hợp.”
Trước khi đi, Lục Ứng Hàng ném lại mấy thỏi vàng, bao trọn ta.
Tú bà cười cười nhận lấy, sắp tới ta không phải tiếp khách nữa.
6.
Ngày hội săn mùa thu, ta đeo khăn che mặt, bước xuống từ xe ngựa của Lục Ứng Hàng, cũng không ai nghi ngờ gì.
Với danh tiếng phong lưu của Lục Ứng Hàng, mang theo vài nữ tử tới cũng chẳng có gì lạ.
“Tật Phong là con ngựa Thánh Thượng ngự ban, hội săn năm nào Chúc gia cũng mang đến, đợi chút nữa Thế tử gia lấy khăn tay bên người ta ra, Tật Phong nhất định sẽ nhận ra.” Ta nhỏ giọng dặn dò Lục Ứng Hàng.
Chiếc khăn này mấy ngày gần đây ta luôn mang theo người.
Ta đi theo Lục Ứng Hàng, ngồi xuống hàng ghế dành cho Hầu phủ Dũng Nghị, đối diện chính là hàng ghế của phủ Quốc công.
Phương Lan đang ngồi cạnh mẫu thân ta, mặc bộ váy đỏ ta thường mặc mỗi khi cưỡi ngựa, đứng cạnh nàng ta chính là Thúy Chi.
Ta từ xa xa nhìn Thúy Chi, trong lòng hơi phiền loạn.
Hôm đó chính Thúy Chi là người sai nhà bếp hấp cua, mang cho ta ăn rồi lại bưng tới rượu ủ lạnh ta thích nhất, cũng là nàng ta đi mời thái y, sắc thuốc cho ta và hầu hạ ta đi ngủ.
Hơn chục ngày qua, dù Phương Lan có giống ta đến thế nào, Thúy Chi từ nhỏ lớn lên cùng ta cũng nên phát hiện điểm khác thường chứ, nhưng nàng ta lại không có động tĩnh gì.
Phương Lan có thể dùng thân phận của ta bình yên vô sự sống qua ngày, có nghĩa là nàng ta phải biết hết mọi thói quen sinh hoạt hàng ngày của ta, tất cả không tránh khỏi có liên quan đến Thúy Chi, người thân cận ta nhất. Chỉ cần có Thúy Chi giúp đỡ, cha mẹ tuyệt đối sẽ không ngờ được, nữ nhi bọn họ thương yêu nhất đã bị thay đổi.
Nhiều ngày qua ta vẫn luôn nghĩ đến câu Chu Mục Vân nói, rằng Thúy Chi đã bẩm báo huynh ấy về sự tồn tại của Phương Lan. Ta vẫn luôn tự trấn an bản thân là mình đã nghĩ nhiều rồi, nhưng giờ nhìn thấy bộ xiêm y màu đỏ Phương Lan đang mặc, ta tin chắc Thúy Chi đã phản bội ta.
Bộ xiêm y đó, nửa tháng trước ta đã phân phó Thúy Chi mang tặng cho bần dân. Nhưng hôm nay Phương Lan lại mặc nó, không giống những quý nữ khác đều chuẩn bị đồ mới, nguyên nhân rất đơn giản, Tật Phong rất quen thuộc với bộ xiêm y này.
Chờ đến khi Phương Lan lên đài, nàng ta nắm cương Tật Phong, trên mặt mang theo nụ cười ung dung.
Nhưng ngay sau đó, khi nàng ta xoay người lên ngựa, Tật Phong hí lên một tiếng rồi hất văng nàng ta ra.
Tật Phong như phát đ.iê.n chạy băng băng quanh sân, tay Phương Lan bị kẹt trong dây cương nên bị Tật Phong kéo lê đi, chờ đến khi mọi người khống chế được nó, người nàng ta đã đầy bụi đất, mặt mày xước xát vì bị đá vụn cắt qua.
Nếu hôm nay không phải Lục Ứng Hàng đã cho Tật Phong ngửi khăn tay của ta trước, Phương Lan dựa vào mùi hương còn lưu lại trên xiêm y của ta, nhất định có thể gạt nó.
Có người kinh hô: “Con ngựa này đ/i/ên rồi.”
Lục Ứng Hàng tiến lên: “Sao vậy được? Tật Phong là bảo mã ngự ban mà.”
Mọi người bị lời này của hắn thức tỉnh, Tật Phong là do Thánh Thượng ngự ban, hôm nay có chuyện gì cũng không ai dám làm gì nó.
“Vị hồng nhan này của ta rất am hiểu ngựa, để nàng xem thử.” Lục Ứng Hàng đẩy ta lên.
Ta chậm rãi đứng dậy đi qua đó, đứng cạnh Tật Phong vuốt ve nó một hồi, nó dần dần bình tĩnh lại, dụi dụi đầu vào người ta. Ta xoay người lên ngựa, chạy một vòng quanh sân, Tật Phong hứng chí hí vang.
“Thấy chưa? Tật Phong không có đ.i.ê.n.” Lục Ứng Hàng cười nó.
Ta khẽ vỗ vỗ Tật Phong, nó chạy nhanh hơn, khi chạy qua chỗ Lục Ứng Hàng, ta cúi xuống, nghiêng người sang một bên, giật lấy ngọc bội bên hông hắn.
Phụ thân đứng cạnh Lục Ứng Hàng khi thấy ta giật ngọc bội của Lục Ứng Hàng, khẽ gật gật đầu với ta.
Đây là bí mật giữa ta và phụ thân.
Năm ta bảy tuổi, phụ thân xuất chinh trở về đã dạy cho ta chiêu này: “Trên chiến trường, cúi thấp người, nghiêng về một bên lưng ngựa vừa có thể ẩn nấp, cũng có thể áp dụng để cướp binh khí của kẻ địch đang không phòng bị.”
Nhưng quý nữ kinh thành chủ yếu là cưỡi ngựa xem hoa cho vui, chiêu thức hay như vậy cũng chẳng có chỗ dùng.
Khi ta nhảy xuống khỏi lưng ngựa, Lục Ứng Hàng ôm vai ta, vẻ mặt bất cần đời: “Thôi, hôm nay trại ngựa chẳng có gì vui, vẫn là mang mỹ nhân về nhà chơi còn thú vị hơn.”
Khi ta cùng Lục Ứng Hàng lên xe ngựa rời đi, Chu Mục Vân vội vàng chạy đến: “Nhất định phải chữa khỏi cho Triều Hoa!”
Ta buông mành cười khẽ, chút trầy da nho nhỏ này, coi như là lễ gặp mặt ta tặng ngươi, Phương Lan.
Ngày thứ ba kể từ khi ta bị cướp mất thân phận, thiên kim tiểu thư Chúc gia tổ chức ném tú cầu kén rể ở nơi đông đúc nhất kinh thành.
Ta lẫn trong đám người, ngẩng đầu nhìn gương mặt giống ta như đúc kia.
Nàng ta cũng thấy ta, thậm chí còn vẫy vẫy tay với ta.
Giờ phút này ta mới hiểu, hóa ra tất thảy đã được nàng ta chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ thời cơ chín muồi là đẩy ta vào bẫy.
Buổi tối ba ngày trước, ta ăn thêm hai con cua và uống chút rượu lạnh, đến đêm liền nhiễm phong hàn.
Thúy Chi, nha hoàn bên cạnh ta đi thỉnh thái y tới xem, uống thuốc xong ta liền lâm vào hôn mê.
Khi tỉnh lại đã ở trong thanh lâu.
Mọi người đều gọi ta là “Phương Lan”.
Ta nhìn mặt mình trong gương, so với bức họa vẽ Phương Lan trong phòng cực kỳ giống nhau.
Biểu hiện của những người khác trong thanh lâu vẫn như bình thường, trong lòng ta đã đoán được bảy tám phần: Ta bị người ta hoán đổi thân phận rồi.
Khi ta trốn ra ngoài, chạy đến trước cổng phủ Quốc công, thị vệ vừa thấy ta đã phiền chán phất phất tay:
“Đã nói với ngươi rồi, ngươi còn đến đây gây chuyện nữa sẽ bắt ngươi lại đó, mau cút đi.”
Tú bà đi sau khuyên giải an ủi:
“Phương Lan, đừng gây chuyện nữa, dù con với Chúc cô nương có gương mặt giống nhau nhưng thân phận lại khác nhau một trời một vực.”
Chắc hẳn trước đây nàng ta đã đến phủ rất nhiều lần, hiện giờ thị vệ thấy ta, đương nhiên coi ta thành Phương Lan, dù ta nói thế nào cũng không tin.
Thật giỏi tính kế.
Nhưng ta cũng chưa bao giờ nghe thị vệ bẩm báo lại chuyện nàng ta đến gây náo loạn, nghĩa là kế sách này nhất định phải có người trong phủ giúp một tay.
Ta phải bình tĩnh lại, chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm ra sơ hở.
2.
Phương Lan cầm tú cầu, cười dịu dàng say đắm lòng người.
“Bổn tiểu thư tin rằng duyên phận là do trời định, hôn phu của ta phải do ta tự tuyển chọn.”
Đám người chen nhau đứng xem, nhưng không ai đáp lời nàng ta.
Tất cả yên lặng như tờ.
Trong lòng mọi người đều hiểu, Chúc Triều Hoa, đích nữ Chúc gia, đáng lẽ đã định hôn với đương triều Thái Tử Chu Mục Vân.
Nhưng vì ta là nữ nhi duy nhất trong nhà, cha mẹ tiếc nuối nên cứ trì hoãn mãi chuyện này.
Tranh tức phụ với Thái Tử? Cho họ hai cái đầu họ cũng không dám.
Khi Phương Lan đang muốn mở miệng nói tiếp, Thái Tử liền xuất hiện.
Chu Mục Vân sinh ra đã mang quý khí, ngay cả động tác xuống xe ngựa cũng nhẹ nhàng thanh tao.
Huynh ấy khẽ quét mắt qua một vòng dân chúng, đám người lập tức quỳ rạp xuống.
Thái Tử vừa xuống xe ngựa, đã có người đỡ Phương Lan xuống dưới.
Chu Mục Vân cười dịu dàng: “Triều Hoa, mấy ngày qua muội bị phong hàn, đầu óc không tỉnh táo, ta hiểu. Nhưng gần đây thân thể phụ hoàng không khỏe, muội đừng hồ nháo nữa.”
Nụ cười của huynh ấy khiến ta không thể bình tĩnh nữa.
Chu Mục Vân là con cưng của trời nhưng hiền lương thục đức, lúc nào cũng dịu dàng ấm áp như gió xuân.
Còn ta thanh tao nhã nhặn, dung mạo tuyệt diễm, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười đều mang phong phạm quý nữ. Giỏi cả văn thơ, âm luật, lại tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, được người đời ca tụng là hình mẫu của các quý nữ.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Mục Vân luôn cưng chiều sủng nịnh ta.
Những lúc ta phiền chán, huynh ấy luôn dùng nụ cười ôn nhu ấy dỗ dành ta.
Nhưng nhu tình của huynh ấy lại chẳng có tác dụng với Phương Lan.
Nàng ta hừ lạnh một tiếng: “Người trong cung thân thể không thoải mái nên phải trì hoãn chuyện tốt của ta? Ta không thèm vị trí Thái Tử Phi gì gì đó, ta muốn tự mình quyết định chuyện yêu đương của bản thân.”
Ta đứng bật dậy dứt khoát tát cho nàng ta một cái.
Phủ Quốc Công là công thần bốn triều, có uy tín cực cao trong triều.
Ta không thể để nàng ta cứ vậy hủy hoại thanh danh của Chúc gia trước mặt bàn dân thiên hạ, dùng mấy câu đại nghịch bất đạo đó phá hỏng tâm huyết bao thế hệ của phủ Quốc Công.
Chu Mục Vân bắt lấy cổ tay ta, sau khi nhìn rõ mặt ta thì ngẩn ra.
“Mục Vân ca ca, muội là Triều Hoa.” Ta nhẹ giọng gọi huynh ấy.
Hai chúng ta lớn lên cùng nhau, huynh hiểu muội nhất, nhất định có thể nhận ra muội, đúng không?
Nhưng câu trả lời là không.
Huynh ấy ngây người một lát, sau đó chán ghét nói: “Ngươi chính là kẻ đ.iê.n ở Thanh Lâu mà Thúy Chi nói sao? Ỷ vào gương mặt giống Triều Hoa mà thường đến phủ Quốc Công làm loạn.”
Sự chán ghét hiện lên rõ ràng trên mặt huynh ấy, cho dù giờ phút này là do huynh ấy không biết rõ mọi chuyện, nhưng lòng ta vẫn đau đớn như bị đ/â/m một nhát d/a/o.
“Người đâu, dẫn đi, giao cho phủ nha xử trí.” Chu Mục Vân không thèm nhìn ta nữa, lạnh lùng phân phó.
“Chậm đã, vị cô nương này có dung mạo giống ta, có lẽ cũng là duyên phận. Thôi bỏ qua cho cô nương ấy đi.”
Phương Lan ra vẻ rộng lượng.
Khi Chu Mục Vân nhìn về phía nàng ta, vẻ mặt lại dịu dàng ôn nhu như cũ: “Được, theo ý muội. Thôi đừng nháo nữa, chúng ta về đi, sự tình hôm nay coi như không có gì.”
Chu Mục Vân không tin ta, ta có nhiều lời cũng vô dụng.
Trước khi lên xe ngựa, Phương Lan lướt qua người ta, thấp giọng nói: “Chúc Triều Hoa, khó chịu lắm phải không?”
“Đừng lo, cuộc đời tiểu thư phủ Quốc Công này, ta sẽ thay ngươi sống thật tốt. Còn ngươi cố gắng làm tiện kỹ thanh lâu nha.”
“Kẻ kém cỏi sản phẩm của xã hội phong kiến như ngươi sao so được với ta? Ta xuyên đến đây chính là để cải tạo tư tưởng của các ngươi.”
“À, lần này ta giúp ngươi, coi như là thù lao trả cho việc mượn thân phận của ngươi đi.”
Ta nhìn xe ngựa bọn họ rời đi, trong lòng uất nghẹn.
Vì sao trước đây ta không hề biết đến sự tồn tại của Phương Lan mà Thúy Chi lại biết, thậm chí còn bẩm báo với Thái Tử?
3.
Sau khi đám người giải tán, tú bà tiến lên kéo ta về.
“Phương Lan, con cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa. Không phải lúc trước hầu hạ các vị công tử, con rất vui sao? Con còn chủ động nghĩ ra nhiều trò mới thú vị.”
Thấy ta không nói gì, tú bà vừa kéo ta đi vừa khuyên giải: “Đêm nay có khách quý, yêu cầu hoa khôi đầu bảng phục vụ. Con thể hiện cho tốt, ma ma sẽ không để con thiệt.”
Mấy ngày nay ta phát hiện ra, dù ta đi đến đâu cũng không trốn thoát được bàn tay của tú bà này.
Vậy thôi đành tùy cơ ứng biến.
Buổi tối, thanh lâu lâu lắm mới có ngày yên tĩnh. Để tiếp khách quý, họ không nhận khách khác.
Ta ngồi trong phòng đợi hồi lâu, khách quý cuối cùng cũng tới.
Lục Ứng Hàng, đích công tử của Hầu gia Dũng Nghị, nổi tiếng phong lưu nhất kinh thành.
Tú bà nhiệt tình rót rượu cho hắn: “Đêm nay Thế tử gia chắc chắn sẽ vừa lòng, thân mình Phương Lan cô nương đây mềm như nước, thơm như hoa.”
Lục Ứng Hàng liếc ta một cái, cười khinh: “Không cần, gia có sở thích riêng của mình, những thứ người khác từng dùng qua, gia không muốn chạm vào.”
Tú bà có chút xấu hổ, dù sao Phương Lan nhanh chóng lên được đầu bảng, không chỉ nhờ bộ dáng bên ngoài xuất chúng mà chủ yếu là công phu hầu hạ nam nhân của nàng ta rất tuyệt.
“Ngươi lui ra đi, gia thích thanh tĩnh.” Lục Ứng Hàng bưng chén rượu lên phất phất tay, sau đó lấy ra một thỏi vàng, tú bà ngoan ngoãn mang người lui xuống hết, chỉ để lại mình ta với hắn.
“Đàn một khúc đi.” Lục Ứng Hàng đổ chén rượu vào bồn hoa bên cạnh, nhìn ta nói.
Ta ngồi trước cổ cầm, đàn một khúc《Không Sơn Lưu Thủy》.
Lục Ứng Hàng nghe xong nhìn chằm chằm ta hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Quả thực rất giống, ngay cả vẻ mặt khi đánh đàn cũng giống nhau.”
Ta cười nói: “Thế tử gia đang nói đến đích nữ phủ Quốc Công?”
Hắn gật đầu nói: “Đúng. Ta nghe người ta nói ngươi với nàng ấy tựa như song sinh, rất nhiều người không với được tới nàng ấy, đều tới đây tìm ngươi, cho rằng ngủ cùng ngươi một đêm cũng coi như đã dẫm lên mặt mũi phủ Quốc Công?”
“Từ lâu đã nghe tiếng phong lưu của Thế tử gia. Không ngờ hôm nay còn được Thế tử gia dạy cho cái nhìn mới mẻ như vậy.” Ta cười nói.
Hắn ngồi cạnh ta, nở nụ cười mị hoặc: “Nếu ta nói trước nay ta đến thanh lâu, chỉ uống rượu, không ngủ với ai, ngươi tin không?”
Ta lắc đầu. Ta thật sự không tin.
Phụ thân ta cùng Hầu gia Dũng Nghị là bạn tri kỉ, điều khiến Hầu gia đau đầu nhất chính là nhi tử không nên thân này, một năm sống ở thanh lâu còn nhiều hơn ở nhà.
Hắn vẫn tiếp tục nói: “Ngươi biết vì sao ta chưa bao giờ chạm vào nữ nhân khác không? Vì ta đã có người trong lòng.”
“Người đó chính là nàng.” Hắn nhìn ta nhướng nhướng mày rồi cười.
Ta hơi mơ hồ, lời bày tỏ này của hắn, là đang nói với ai?
Lục Ứng Hàng lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho ta.
Ta nhận ra đây chính là khăn tay mình làm mất trong bữa tiệc thưởng hoa trong cung.
Ta nhìn Lục Ứng Hàng, có chút kích động.
“Chúc Triều Hoa, ta giúp nàng trở lại phủ Quốc công, điều kiện là nàng phải gả cho ta.”
4.
“Thế tử gia đây là… nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?” Ta giương mắt nhìn Lục Ứng Hàng.
Hắn cười nói: “Đúng vậy, ta đã đợi đốm lửa này lâu lắm rồi.”
“Hội săn mùa xuân năm ấy, ta được ngắm một thân ảnh đỏ rực cưỡi ngựa trắng, bắn một mũi tên ngay giữa hồng tâm. Từ khi ấy ta đã chờ có ngày này.”
Giang sơn Đại Minh được dựng xây trên lưng ngựa, vì vậy kể cả quý nữ từ nhỏ cũng đã được mời sư phụ về dạy cưỡi ngựa bắn cung, còn được tham gia hội săn, có cơ hội tỏa sáng rực rỡ.
Đó là lần đầu tiên ta tham gia hội săn mùa xuân, giành được hạng nhất, Thánh Thượng thưởng cho ta một con ngựa thuần chủng Đại Uyên.
Tên là Tật Phong.
“Ta biết làm thế nào để vạch trần nàng ta rồi.” Ta kích động đứng bật dậy.
Phương Lan có thể qua mắt cha mẹ ta, qua mắt Chu Mục Vân, nhưng chắc chắn không gạt được bảo bối Tật Phong luôn thân cận với ta.
“Mười ngày sau là hội săn mùa thu, Thế tử gia đưa ta theo cùng được không?” Ta nói với Lục Ứng Hàng.
Hắn gật đầu nói: “Được, Tật Phong chỉ nhận mình nàng là chủ nhân, hội săn này là cơ hội tốt.”
Hắn biết ta đang nghĩ gì.
“Chỉ là yêu cầu vừa rồi của Thế tử gia, xin thứ cho Triều Hoa không thể đáp ứng. Ta rất cảm tạ Thế tử gia nguyện ý giúp ta, cũng cảm động vì Thế tử gia nhận ra ta, nhưng Triều Hoa đã cùng một người định chung chân cả đời. Sau này nếu có cơ hội, Triều Hoa nhất định sẽ báo đáp ân tình hôm nay của Thế tử gia.”
Không phải ta đang ra vẻ, đã biết không có người ta trợ giúp thì không đạt được mục tiêu nhưng vẫn từ chối.
Chỉ là ta cảm kích Lục Ứng Hàng nhưng không gánh nổi phần thâm tình này của hắn.
Huống chi, ta còn vướng bận một người khác.
5.
Lục Ứng Hàng cười uống cạn chén rượu: “Chúc cô nương không muốn, Lục mỗ cũng không cưỡng cầu. Chỉ là hôm nay Lục mổ dám chỉ tay lên trời thề một câu, nếu sau này Chúc cô nương gả cho ta, không dám hứa cả đời tốt đẹp, nhưng nhất định sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Nếu sau này ta dám phụ nàng, ta sẽ ch*t không toàn thây, đoạn tử tuyệt tôn.”
Nói xong hắn đặt chén rượu xuống, lấy trong ngực áo ra một cây chủy thủ, đưa cho ta.
“Đây là hàn băng đao ta mua từ Tây Vực, vẫn luôn muốn tặng cho nàng.”
Ta nhận cây chủy thủ, rút ra khỏi vỏ, mặt đao sáng choang, lưỡi mỏng như cánh ve, là một thanh chủy thủ tốt.
“Còn tưởng là Thế tử gia hàng năm sống ở thanh lâu, sẽ tặng ít son phấn chứ.” Ta nhận lấy món quà, chọc ghẹo hắn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, thấp giọng nói: “Trong ngày hội săn, ta đã thấy bộ dáng nàng cao hứng khi săn bắn, khi cưỡi ngựa chạy như bay, khi múa trường kiếm. Những thứ dung chi tục phấn không xứng với nàng, cây thủy thủ này mới hợp.”
Trước khi đi, Lục Ứng Hàng ném lại mấy thỏi vàng, bao trọn ta.
Tú bà cười cười nhận lấy, sắp tới ta không phải tiếp khách nữa.
6.
Ngày hội săn mùa thu, ta đeo khăn che mặt, bước xuống từ xe ngựa của Lục Ứng Hàng, cũng không ai nghi ngờ gì.
Với danh tiếng phong lưu của Lục Ứng Hàng, mang theo vài nữ tử tới cũng chẳng có gì lạ.
“Tật Phong là con ngựa Thánh Thượng ngự ban, hội săn năm nào Chúc gia cũng mang đến, đợi chút nữa Thế tử gia lấy khăn tay bên người ta ra, Tật Phong nhất định sẽ nhận ra.” Ta nhỏ giọng dặn dò Lục Ứng Hàng.
Chiếc khăn này mấy ngày gần đây ta luôn mang theo người.
Ta đi theo Lục Ứng Hàng, ngồi xuống hàng ghế dành cho Hầu phủ Dũng Nghị, đối diện chính là hàng ghế của phủ Quốc công.
Phương Lan đang ngồi cạnh mẫu thân ta, mặc bộ váy đỏ ta thường mặc mỗi khi cưỡi ngựa, đứng cạnh nàng ta chính là Thúy Chi.
Ta từ xa xa nhìn Thúy Chi, trong lòng hơi phiền loạn.
Hôm đó chính Thúy Chi là người sai nhà bếp hấp cua, mang cho ta ăn rồi lại bưng tới rượu ủ lạnh ta thích nhất, cũng là nàng ta đi mời thái y, sắc thuốc cho ta và hầu hạ ta đi ngủ.
Hơn chục ngày qua, dù Phương Lan có giống ta đến thế nào, Thúy Chi từ nhỏ lớn lên cùng ta cũng nên phát hiện điểm khác thường chứ, nhưng nàng ta lại không có động tĩnh gì.
Phương Lan có thể dùng thân phận của ta bình yên vô sự sống qua ngày, có nghĩa là nàng ta phải biết hết mọi thói quen sinh hoạt hàng ngày của ta, tất cả không tránh khỏi có liên quan đến Thúy Chi, người thân cận ta nhất. Chỉ cần có Thúy Chi giúp đỡ, cha mẹ tuyệt đối sẽ không ngờ được, nữ nhi bọn họ thương yêu nhất đã bị thay đổi.
Nhiều ngày qua ta vẫn luôn nghĩ đến câu Chu Mục Vân nói, rằng Thúy Chi đã bẩm báo huynh ấy về sự tồn tại của Phương Lan. Ta vẫn luôn tự trấn an bản thân là mình đã nghĩ nhiều rồi, nhưng giờ nhìn thấy bộ xiêm y màu đỏ Phương Lan đang mặc, ta tin chắc Thúy Chi đã phản bội ta.
Bộ xiêm y đó, nửa tháng trước ta đã phân phó Thúy Chi mang tặng cho bần dân. Nhưng hôm nay Phương Lan lại mặc nó, không giống những quý nữ khác đều chuẩn bị đồ mới, nguyên nhân rất đơn giản, Tật Phong rất quen thuộc với bộ xiêm y này.
Chờ đến khi Phương Lan lên đài, nàng ta nắm cương Tật Phong, trên mặt mang theo nụ cười ung dung.
Nhưng ngay sau đó, khi nàng ta xoay người lên ngựa, Tật Phong hí lên một tiếng rồi hất văng nàng ta ra.
Tật Phong như phát đ.iê.n chạy băng băng quanh sân, tay Phương Lan bị kẹt trong dây cương nên bị Tật Phong kéo lê đi, chờ đến khi mọi người khống chế được nó, người nàng ta đã đầy bụi đất, mặt mày xước xát vì bị đá vụn cắt qua.
Nếu hôm nay không phải Lục Ứng Hàng đã cho Tật Phong ngửi khăn tay của ta trước, Phương Lan dựa vào mùi hương còn lưu lại trên xiêm y của ta, nhất định có thể gạt nó.
Có người kinh hô: “Con ngựa này đ/i/ên rồi.”
Lục Ứng Hàng tiến lên: “Sao vậy được? Tật Phong là bảo mã ngự ban mà.”
Mọi người bị lời này của hắn thức tỉnh, Tật Phong là do Thánh Thượng ngự ban, hôm nay có chuyện gì cũng không ai dám làm gì nó.
“Vị hồng nhan này của ta rất am hiểu ngựa, để nàng xem thử.” Lục Ứng Hàng đẩy ta lên.
Ta chậm rãi đứng dậy đi qua đó, đứng cạnh Tật Phong vuốt ve nó một hồi, nó dần dần bình tĩnh lại, dụi dụi đầu vào người ta. Ta xoay người lên ngựa, chạy một vòng quanh sân, Tật Phong hứng chí hí vang.
“Thấy chưa? Tật Phong không có đ.i.ê.n.” Lục Ứng Hàng cười nó.
Ta khẽ vỗ vỗ Tật Phong, nó chạy nhanh hơn, khi chạy qua chỗ Lục Ứng Hàng, ta cúi xuống, nghiêng người sang một bên, giật lấy ngọc bội bên hông hắn.
Phụ thân đứng cạnh Lục Ứng Hàng khi thấy ta giật ngọc bội của Lục Ứng Hàng, khẽ gật gật đầu với ta.
Đây là bí mật giữa ta và phụ thân.
Năm ta bảy tuổi, phụ thân xuất chinh trở về đã dạy cho ta chiêu này: “Trên chiến trường, cúi thấp người, nghiêng về một bên lưng ngựa vừa có thể ẩn nấp, cũng có thể áp dụng để cướp binh khí của kẻ địch đang không phòng bị.”
Nhưng quý nữ kinh thành chủ yếu là cưỡi ngựa xem hoa cho vui, chiêu thức hay như vậy cũng chẳng có chỗ dùng.
Khi ta nhảy xuống khỏi lưng ngựa, Lục Ứng Hàng ôm vai ta, vẻ mặt bất cần đời: “Thôi, hôm nay trại ngựa chẳng có gì vui, vẫn là mang mỹ nhân về nhà chơi còn thú vị hơn.”
Khi ta cùng Lục Ứng Hàng lên xe ngựa rời đi, Chu Mục Vân vội vàng chạy đến: “Nhất định phải chữa khỏi cho Triều Hoa!”
Ta buông mành cười khẽ, chút trầy da nho nhỏ này, coi như là lễ gặp mặt ta tặng ngươi, Phương Lan.
Bình luận facebook