-
Phần III
16.
Sau khi xác định được tất cả tai mắt trong phủ, phụ thân vẫn án binh bất động, ngày ngày đóng giả bộ dáng yêu thương nữ nhi như cũ.
Phụ thân cũng thông tri chuyện này cho vài vị trọng thần trong triều, nhưng vì chưa có chứng cứ xác thực và tìm được Thái Tử thật nên mọi người chỉ có thể yên lặng chờ thời cơ, tìm kiếm cơ hội thích hợp vạch mặt Thái Tử giả.
Qua vài ngày, người được cử đi tìm kiếm Thái Tử trở về báo trong một nông hộ ngoài thành phát hiện người cực kỳ giống Mục Vân ca ca.
Lục Ứng Hàng vốn không muốn đưa ta đi theo nhưng thấy ta nôn nóng, cuối cùng đành thở dài đồng ý.
Để tránh gây chú ý, hai chúng ta cải trang thành thôn dân bình thường, lén lút tiếp cận nông hộ kia.
Nhưng không ngờ vì sốt ruột tìm người mà rơi ngay vào bẫy của Thái Tử giả.
Chúng ta vừa vào trong nhà, đám người mai phục sẵn lập tức xông ra, võ công Lục Ứng Hàng không tồi, nhảy ra ứng phó.
Ta nhớ đến lời phụ thân dạy, muốn tìm vật gì đó tự che chắn cho mình.
Vậy là ta trốn sau một cái bàn bị lật nghiêng, rút hàn băng đao Lục Ứng Hàng đưa cho ra, cắt vào cẳng chân kẻ địch, trong lúc bọn chúng giật mình vì đau đớn, Lục Ứng Hàng đánh bay vũ khí của bọn chúng.
Chúng ta không dám ở lại thêm, lập tức rời khỏi thôn.
Xem ra Thái Tử giả đã biết chúng ta đang tìm Chu Mục Vân.
Từ hôm đó trở đi, hắn liên tục cáo ốm trốn trong Đông Cung, không ra khỏi cửa.
Khiến chúng ta mất đi cơ hội tính kế hắn.
Sau khi từ thôn nhỏ trở về, ta dọn đến sống trong tiểu viện bên ngoài thuộc sở hữu của mẫu thân Kinh Ngọc.
Kinh Ngọc cười nói ta là thỏ khôn có ba hang.
Ta hơi nhéo nhéo hông nàng ấy: “Hay là Kinh Ngọc cô nương cho ta cả một tòa nhà lớn đi, từ nay ta chỉ sống ở một hang thôi.”
Nàng lườm ta: “Đương đường là Thái Tử Phi tương lai mà còn ở đây xin xỏ ta, thật không biết e lệ.”
Nhưng vừa nói xong, nàng liền nhìn sang ta bằng ánh mắt áy náy: “Triều Hoa, chúng ta chờ một thời gian, nhất định sẽ tìm được Thái Tử.”
17.
Nhưng không ai có thể chờ đợi mãi trong vô vọng.
Nếu Thái Tử giả không chịu ra ngoài, ta đây sẽ bắt hắn phải thò đầu ra.
Chu Mục Vân được làm Thái Tử là vì Thánh Thượng luôn nhớ thương mẫu hậu huynh ấy, cũng chính là tiên Hoàng Hậu đã qua đời.
Bọn họ không biết chuyện phụ thân dạy ta khi cưỡi ngựa, nên chắc hắn cũng không biết chuyện về tiên Hoàng Hậu.
Ngày tám tháng mười hai là sinh nhật của tiên Hoàng Hậu, trong cung không ai dám nhắc đến.
Mỗi năm khi đến ngày này, Thái Tử cùng Hoàng Thượng đều sẽ tự nhốt mình trong phòng, đóng cửa không ra ngoài, cũng không buồn ăn uống gì.
Một người tưởng niệm ái nhân trong quá khứ, một người tưởng niệm mẫu thân đã ly thế.
Chuyện này là một hôm Mục Vân ca ca say rượu, hai bắt đỏ hoe gọi “Mẫu hậu”, nói cho ta biết.
Ngay cả phụ thân cũng không biết.
Sáng sớm ngày tám tháng mười hai, ta dặn phụ thân cố ý hỏi Phương Lan: “Hôm nay không phải là sinh nhật tiên Hoàng Hậu sao? Áo khoác lông chồn lần trước Thái Tử dặn đã làm xong rồi, sao con còn không đưa đến Đông Cung đi? Đừng làm chậm trễ việc đến Tướng Quốc Tự dâng hương cầu phúc của Thái Tử.”
Phương Lan giả bộ bình tĩnh, cầm áo choàng đi tới Đông Cung, không bao lâu sau liền thấy xe ngựa của Thái Tử đi ra từ Đông Cung, hướng ra ngoài thành.
Lục Ứng Hàng đứng trên thành lâu cười lạnh: “Ta còn tưởng hắn lợi hại thế nào, cũng chỉ là tên ngốc mà thôi.”
Thái Tử giả gần đây thập phần cẩn thận.
Bây giờ, hắn tưởng chính mình đã bỏ lỡ thông tin quan trọng, thêm nữa bài vị của tiên Hoàng Hậu đúng là đặt ở Tướng Quốc Tự, hắn sợ chậm trễ sẽ để lộ sơ hở nên vội vàng chạy đến đó.
Nhưng hắn không thể ngờ, chờ hắn ở Tướng Quốc Tự chính là… Thánh Thượng đã nhận được tin.
18.
Phụ thân cùng Hầu gia Dũng Nghị đã tự mình bẩm báo mọi chuyện với Thánh Thượng, vốn dĩ Thánh Thượng còn chưa tin, nhưng khi thấy Thái Tử giả mặc chiếc áo lông chồn mới tinh xuất hiện ở Tướng Quốc Tự, ông đã tin rồi.
Chu Mục Vân giả vừa đặt một chân vào chính điện, sau lưng đã có ngự tiền thị vệ bắt trói hắn lại.
Hắn vẫn còn diễn kịch hiếu thuận, chảy ra hai hàng nước mắt kêu oan: “Phụ hoàng, hoàng nhi dâng hương cầu phúc cho mẫu hậu, có gì sai?”
Thánh Thượng trở tay cho hắn một bạt tai: “Hỗn láo, ngươi cũng biết là cầu phúc cho mẫu hậu ngươi, còn ăn mặc phô trương như vậy.”
Lúc này Thái Tử giả mới ý thức được áo choàng này có vấn đề nhưng đã quá muộn.
Phụ thân kéo ống tay áo hắn lên: “Thỉnh bệ hạ nhìn xem.”
Một tràng ấn ký màu đen trên tay hắn, Thánh Thượng nhìn mà lửa giận ngùn ngụt.
Tự tiện lưu lại ấn ký trên thân thể, ở Đại Minh bị coi là không tôn trọng cha mẹ.
Phương Lan đứng gần đó hai chân cũng đã mềm nhũn, bị phụ thân kéo ra.
“Trên người bọn chúng có ấn ký giống nhau. Bệ hạ, cả Triều Hoa và Thái Tử, đều đã bị tráo đổi.”
Phương Lan còn đang muốn giảo biện, ta đã đi vào từ cửa bên đại điện.
Hoàng Đế nhìn hai người giống nhau như đúc, trong lòng hiểu ra vài phần.
“Bệ hạ, năm đó Thái Tử vì cứu dân nữ mà bị thương ở chân, đến nay còn lưu lại sẹo.” Sau khi ta nhẹ giọng bẩm báo, Thánh Thượng sai người kéo ống quần Thái Tử giả lên, không có vết sẹo nào cả.
Dấu vết nên có thì không có.
Dấu vết không nên có thì lại hiển hiện trước mắt.
Thánh Thượng đã sáng tỏ mọi việc, sai người áp giải Thái Tử giả cùng Phương Lan vào thiên lao, điều động cả trăm Cấm quân canh giữ thiên lao, theo dõi từng động tĩnh của hai người họ.
Sau đó Thánh Thượng phái tất cả binh lực truy tìm tung tích Thái Tử, nhưng không thu hoạch được gì.
19.
Mỗi ngày ta ra vào thiên lao bốn năm lượt, nhưng hai người bọn chúng nhất định không nói gì.
“Không phải ngươi cho Thúy Chi ăn bách trùng hoàn sao? Sao không cho bọn chúng ăn?” Kinh Ngọc ra chủ ý cho ta.
Ta lắc đầu: “Chẳng có cái gì gọi là bách trùng hoàn đâu, ta dọa Thúy Chi thôi, nhưng không hù được hai kẻ này.”
“Triều Hoa, nàng nghĩ quan hệ giữa hai bọn chúng là gì?” Lục Ứng Hàng đứng một bên đột nhiên lên tiếng.
Ta nghĩ nghĩ, ánh mắt Thái Tử giả nhìn Phương Lan, cũng giống khi Mục Vân ca ca nhìn ta.
“Có lẽ là yêu nhau.”
“Theo ta thấy, cũng không yêu đến mức đó. Nếu trong lòng có đối phương thì sao lại có tâm tư chạm vào người khác? Hẳn là phải giống ta, thủ thân như ngọc.” Lục Ứng Hàng nói câu này, liếc nhìn ta một cái.
Trong mắt có gì đó tủi thân cùng không cam lòng.
Ta hơi giật mình, ta hiểu tâm ý của hắn, nhưng trong lòng ta chỉ thương nhớ Mục Vân ca ca.
Tuy vậy, câu nói của Lục Ứng Hàng cũng nhắc nhở ta.
Khi Phương Lan ở thanh lâu đã tiếp không ít khách.
Còn Thái Tử cũng đã lừa gạt, làm chuyện xằng bậy với Thúy Chi.
“Ta biết cách làm bọn chúng mở miệng rồi.” Ta nhìn Kinh Ngọc cùng Lục Ứng Hàng, cười nói.
Trên đời này, ai cũng có thể làm người tốt, làm người son sắt, với điều kiện không tổn hại đến lợi ích của bản thân.
Nhưng một khi đối tượng bị tổn thương chính là mình thì phong độ giáo dưỡng, tình cảm sâu sắc gì cũng quăng đi hết.
20.
Ta lại vào thiên lao, cho Cấm quân canh giữ lui xuống hết.
Phương Lan cùng Thái Tử giả bị nhốt trong hai phòng giam đối diện nhau, ta sai người kê ghế trên lối đi nhỏ, ngồi giữa hai bọn chúng.
Sau khi bịt mắt bịt miệng Thái Tử giả lại, ta mới cười nhìn về phía Phương Lan.
“Ngươi không nhớ thương hảo tỷ muội Thúy Chi của mình à? Nàng ta ở phủ Thượng Thư đang nhớ ngươi lắm đó, mong ngóng một ngày có thể cùng ngươi thờ chung một chồng. Nàng ta từng lăn lộn trên giường trong Đông Cung, sau đó được hứa hẹn sẽ cho vào cung làm quý thiếp, sau này lên làm Quý Phi.”
Phương Lan không tin nổi, trợn mắt nhìn Thái Tử giả bên đối diện, sau đó cười lạnh: “Ngươi nói bậy nói bạ gì đó?”
Ta cười không nói gì.
Nàng ta lại gắt gao nhìn ta chằm chằm: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Muốn nói là hai bọn họ từng ngủ với nhau? Tưởng ta sẽ tin sao?”
Ta vẫn không nói gì thêm.
Rất nhanh sau đó, Kinh Ngọc liền mang theo cả đám cung nữ vào ngục.
Đây đều là cung nữ tại Đông Cung. Hôm qua ta đã tra hỏi từng người, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, các nàng đại đa số đều đã bị Thái Tử giả vấy bẩn. Thủ đoạn cũng giống như khi lừa Thúy Chi, hứa hẹn sau này sẽ cho làm thiếp, cả đời phú quý.
Các nàng đồng loạt quỳ xuống, khóc đến hai mắt đỏ bừng.
“Nô tỳ vốn không muốn nhưng Thái Tử lấy người nhà nô tỳ ra uy hiếp.”
“Thái Tử nói dáng người nô tỳ rất đẹp, để cho người khác hưởng thì quá đáng tiếc, cho nên…”
“Thái Tử khen nô tỳ xinh đẹp, nói sau này khi đăng cơ sẽ phong nô tỳ làm phi.”
…………
Phương Lan đã có chút dao động, nhưng còn thiếu một nhát đâm thẳng vào nội tâm nàng ta.
“Nếu lời các ngươi nói đều là thật, bổn cô nương chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho các ngươi. Nhưng mà làm sao tin các ngươi được đây?” Tuy ta đang nói chuyện với các nàng, nhưng lại cười nhìn về phía Phương Lan.
Ta muốn tận mắt nhìn thấy nàng ta suy sụp rồi sau đó phát đi.ê.n lên.
“Trước ngực Thái Tử có một nốt ruồi đỏ nhỏ.”
“Thái Tử… Thái Tử… thích nhất là cắn lỗ tai…”
“Thái Tử… Thái Tử dặn nô tỳ chỉ được mặc mỗi áo choàng bên ngoài… Làm bộ như vào mài mực, sau đó…”
…………
Trong mắt Phương Lan dần dần hiện lên tia oán hận.
Những gì những nô tỳ này nói, nàng ta cũng biết, cũng từng trải qua.
Trầm mặc một hồi, sau đó nàng ta bắt đầu rống lên với Thái Tử giả: “Tần Phong, anh là tên khốn nạn phụ lòng. Lão nương đây bỏ công việc ổn định, chạy đến đây bồi anh. Anh nói chúng ta sẽ ở đây xưng đế phong hậu, anh sẽ toàn tâm toàn ý với tôi, muốn cải tiện tư tưởng hủ bại của thời đại này, tôi mới đồng ý đi với anh. Tôi vì anh chấp nhận vào thanh lâu, làm hết những chuyện vô đạo đức, vậy mà anh dám phản bội tôi, lăng nhăng với cả đám cung nữ.”
Nàng ta vừa kể lể vừa khóc lóc.
“Tôi đây vốn chẳng thèm gì cái danh Hoàng Hậu, ở đây quá khổ sở, không có game chơi, không có quán bar. Anh nói trong bí tịch ghi Chúc Triều Hoa giỏi đàn cổ cầm, vẽ tranh, cưỡi ngựa, tôi còn phải cực khổ học từng cái một. Tôi nghĩ cùng lắm là hy sinh một mình cô ta, tôi sẽ cứu vớt được bao nhiêu cô gái khác của thời đại này. Thế mà anh… anh chưa gì đã học được thói tam thê tứ thiếp. Tôi khinh!”
“Vì sao nhất định phải vào phủ Quốc Công?” Ta hỏi.
Phương Lan không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt ta, thấp giọng nói: “Bí tịch nói ta với ngươi lớn lên giống nhau, ta cần thay thế ngươi, Tần Phong mới không bị người ta hoài nghi.”
Xem ra trong lòng Phương Lan thật lòng nghĩ cho Tần Phong kia.
Đáng tiếc, trong mắt đối phương, nàng ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
21.
Hỏi chuyện xong xuôi, ta sai người đưa tú bà tới.
“Phương Lan, còn một vị cố nhân, hẳn là ngươi cũng rất muốn gặp.” Ta nhếch khóe miệng nhìn nàng ta.
Có lẽ bản chất sâu thẳm trong con người ta cũng có chỗ tà ác, giờ phút này ta thập phần hưởng thụ việc chứng kiến ý chí của bọn họ từng chút từng chút một bị phá nát, nhìn bọn họ xé rách lớp vỏ ngụy trang, lao vào cấu xé nhau.
Phương Lan vừa nhìn thấy tú bà, bộ dáng như gặp qu/ỷ.
“Phương Lan, Chúc cô nương tâm địa thiện lương, con nhận sai với cô nương đi, xin cô nương tha cho rồi về với ma ma. Mấy ngày này Chu chưởng quầy, Cát công tử, Triệu lão gia đều đang mong nhớ con đó. Những cô nương khác ở trên giường không linh hoạt bằng con, bọn họ chỉ nhớ công phu của con thôi.” Tú bà mặt đầy tiếc nuối nói.
Bà ta tiếc thật, dù sao hoa khôi như Phương Lan cũng giúp bà ta kiếm không ít tiền.
Phương Lan hốt hoảng lớn tiếng mắng: “Bà nói bậy bạ gì vậy, ta không quen bà.”
Tú bà thở dài: “Cô nương còn làm bộ không quen biết ta, nhưng sao chối được số bạc cô đã nhận. Mỗi khi người ta vung tiền ra, không phải cô nương thật vui vẻ lắc mông chạy qua ôm cổ bọn họ sao.”
Ta quay sang nhìn Tần Phong, thấy hắn đang cố nén giận, nhưng gân xanh trên trán lại bán đứng hắn.
Trong hai người bọn họ, Phương Lan ngốc hơn, tất thảy đều dựa theo sắp xếp của Tần Phong. Cho nên phải làm Tần Phong mở miệng, ta mới biết được nhiều thông tin.
Ta giả vờ tiếc hận: “Lúc trước ta tưởng ấn ký trên tay các ngươi là hình quả đào, sau đó nghĩ lại mới hiểu, đó là hình trái tim. Tiếc cho cả hai ngươi vì đối phương mà chịu đau đớn đến vậy, cuối cùng vẫn phản bội lẫn nhau. Tình yêu đứng trước d/ụ/c vọng, làm gì còn chút giá trị nào?”
Phương Lan cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn ta, trong mắt tràn ngập sự thất vọng.
“Ta vốn tưởng rằng ngươi cũng chỉ là một đại tiểu thư ng/u ngốc cổ hủ, không ngờ đầu óc ngươi cũng nhanh nhạy như vậy. Ngày đó ta cố tình tổ chức ném tú cầu, là để thu hút ngươi tới, muốn chọc cho ngươi tức giận. Bởi vì ta thật ganh tị với ngươi, ta biết có người thật lòng thật dạ yêu ngươi sâu đậm, ta cũng biết Tần Phong không yêu ta được như vậy.”
“Các ngươi cho rằng ta lẳng lơ phóng đãng, không giữ phẩm hạnh, nhưng ở nơi ta sống, so với chỗ các ngươi cởi mở hơn nhiều, ai cũng có thể thản nhiên chia sẻ về d/ụ/c vọng của bản thân. Không sai, ta đây chính là thích hưởng thụ cảm giác vui vẻ trên giường, cái này Tần Phong không thể thỏa mãn ta được.”
Phương Lan nói xong nở nụ cười tự giễu.
Ta tiến lên bắt lấy cổ tay nàng ta: “Ngươi vừa nói ngươi biết có người thật sự yêu ta, huynh ấy đang ở đâu? Mau nói cho ta biết!”
Phương Lan lại lắc đầu: “Ta thật sự xin lỗi vì đã hủy hoại cuộc sống của ngươi. Nhưng thật sự ta không biết hắn đang ở đâu.”
Ta dùng sức nhéo cổ tay nàng ta, nàng ta vẫn chỉ biết lắc đầu.
Dưới tình thế cấp bách, ta rút trâm cài đầu ra, đ/â/m vào mu bàn tay nàng ta, nàng ta đau đớn kêu la thảm thiết, nhìn ta đầy oán hận.
“Lần cuối ta thấy hắn, hắn đang nhặt lá rụng. Còn hắn bị nhốt ở đâu thì chỉ có Tần Phong biết.”
22.
Ta mang Tần Phong ra khỏi thiên lao, lôi tới phòng chuyên dụng hình thẩm tra trong quân doanh.
Qua nửa ngày, Tần Phong vẫn không chịu hé miệng.
Đến lúc chạng vạng, Lục Ứng Hàng tới, mang theo hai cái thùng gỗ.
“Không nói đúng không, để bổn thiếu gia cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng ch*t.”
Nói xong Lục Ứng Hàng sai người cởi hết quần áo của Tần Phong ra, trét mật ong lên khắp người hắn rồi thả hắn vào một thùng đầy kiến.
Lũ kiến đánh hơi được vị ngọt trên người Tần Phong, nhanh chóng bò khắp người hắn.
“Đây là kiến lửa, rất thích ăn ngọt, ngươi đoán xem, chúng nó ăn hết mật ong trên người ngươi rồi sẽ ăn đến cái gì? Đương nhiên là ăn thịt người có vị ngọt.” Lục Ứng Hàng cười như không cười, mở miệng nói một câu.
Ban đầu Tần Phong không tin, nhưng rất nhanh sau đó đám kiến đã bò khắp người hắn, hắn ngứa đến mức cả người run rẩy, tay chân lại bị trói chặt không giãy dụa được.
Lục Ứng Hàng mở chiếc thùng gỗ còn lại ra: “Còn đây là rắn ăn kiến, nó thích nhất là ăn thịt kiến lửa. Ngươi đoán xem nó ăn hết đám kiến trên người ngươi rồi sẽ ăn đến cái gì? Đương nhiên là ăn thịt người có mùi vị kiến.” Lục Ứng Hàng cầm con rắn trên tay, cười cười nhìn Tần Phong.
Sau đó hắn từng bước đến gần Tần Phong, nắm đầu con rắn kia, con rắn lè lưỡi ra liếm được mấy con kiến trên người Tần Phong.
Trán Tần Phong toát đầy mồ hôi, hai chân run bần bật.
Ngay khi Lục Ứng Hàng chuẩn bị thả con rắn xuống người hắn, hắn rút gan rút phổi hét lên: “Ta nói!”
Lục Ứng Hàng quay lại nhìn ta, nhún nhún vai: “Nàng thấy không? Đối phó với đám ác nhân không thể quá tử tế.”
Sau khi xác định được tất cả tai mắt trong phủ, phụ thân vẫn án binh bất động, ngày ngày đóng giả bộ dáng yêu thương nữ nhi như cũ.
Phụ thân cũng thông tri chuyện này cho vài vị trọng thần trong triều, nhưng vì chưa có chứng cứ xác thực và tìm được Thái Tử thật nên mọi người chỉ có thể yên lặng chờ thời cơ, tìm kiếm cơ hội thích hợp vạch mặt Thái Tử giả.
Qua vài ngày, người được cử đi tìm kiếm Thái Tử trở về báo trong một nông hộ ngoài thành phát hiện người cực kỳ giống Mục Vân ca ca.
Lục Ứng Hàng vốn không muốn đưa ta đi theo nhưng thấy ta nôn nóng, cuối cùng đành thở dài đồng ý.
Để tránh gây chú ý, hai chúng ta cải trang thành thôn dân bình thường, lén lút tiếp cận nông hộ kia.
Nhưng không ngờ vì sốt ruột tìm người mà rơi ngay vào bẫy của Thái Tử giả.
Chúng ta vừa vào trong nhà, đám người mai phục sẵn lập tức xông ra, võ công Lục Ứng Hàng không tồi, nhảy ra ứng phó.
Ta nhớ đến lời phụ thân dạy, muốn tìm vật gì đó tự che chắn cho mình.
Vậy là ta trốn sau một cái bàn bị lật nghiêng, rút hàn băng đao Lục Ứng Hàng đưa cho ra, cắt vào cẳng chân kẻ địch, trong lúc bọn chúng giật mình vì đau đớn, Lục Ứng Hàng đánh bay vũ khí của bọn chúng.
Chúng ta không dám ở lại thêm, lập tức rời khỏi thôn.
Xem ra Thái Tử giả đã biết chúng ta đang tìm Chu Mục Vân.
Từ hôm đó trở đi, hắn liên tục cáo ốm trốn trong Đông Cung, không ra khỏi cửa.
Khiến chúng ta mất đi cơ hội tính kế hắn.
Sau khi từ thôn nhỏ trở về, ta dọn đến sống trong tiểu viện bên ngoài thuộc sở hữu của mẫu thân Kinh Ngọc.
Kinh Ngọc cười nói ta là thỏ khôn có ba hang.
Ta hơi nhéo nhéo hông nàng ấy: “Hay là Kinh Ngọc cô nương cho ta cả một tòa nhà lớn đi, từ nay ta chỉ sống ở một hang thôi.”
Nàng lườm ta: “Đương đường là Thái Tử Phi tương lai mà còn ở đây xin xỏ ta, thật không biết e lệ.”
Nhưng vừa nói xong, nàng liền nhìn sang ta bằng ánh mắt áy náy: “Triều Hoa, chúng ta chờ một thời gian, nhất định sẽ tìm được Thái Tử.”
17.
Nhưng không ai có thể chờ đợi mãi trong vô vọng.
Nếu Thái Tử giả không chịu ra ngoài, ta đây sẽ bắt hắn phải thò đầu ra.
Chu Mục Vân được làm Thái Tử là vì Thánh Thượng luôn nhớ thương mẫu hậu huynh ấy, cũng chính là tiên Hoàng Hậu đã qua đời.
Bọn họ không biết chuyện phụ thân dạy ta khi cưỡi ngựa, nên chắc hắn cũng không biết chuyện về tiên Hoàng Hậu.
Ngày tám tháng mười hai là sinh nhật của tiên Hoàng Hậu, trong cung không ai dám nhắc đến.
Mỗi năm khi đến ngày này, Thái Tử cùng Hoàng Thượng đều sẽ tự nhốt mình trong phòng, đóng cửa không ra ngoài, cũng không buồn ăn uống gì.
Một người tưởng niệm ái nhân trong quá khứ, một người tưởng niệm mẫu thân đã ly thế.
Chuyện này là một hôm Mục Vân ca ca say rượu, hai bắt đỏ hoe gọi “Mẫu hậu”, nói cho ta biết.
Ngay cả phụ thân cũng không biết.
Sáng sớm ngày tám tháng mười hai, ta dặn phụ thân cố ý hỏi Phương Lan: “Hôm nay không phải là sinh nhật tiên Hoàng Hậu sao? Áo khoác lông chồn lần trước Thái Tử dặn đã làm xong rồi, sao con còn không đưa đến Đông Cung đi? Đừng làm chậm trễ việc đến Tướng Quốc Tự dâng hương cầu phúc của Thái Tử.”
Phương Lan giả bộ bình tĩnh, cầm áo choàng đi tới Đông Cung, không bao lâu sau liền thấy xe ngựa của Thái Tử đi ra từ Đông Cung, hướng ra ngoài thành.
Lục Ứng Hàng đứng trên thành lâu cười lạnh: “Ta còn tưởng hắn lợi hại thế nào, cũng chỉ là tên ngốc mà thôi.”
Thái Tử giả gần đây thập phần cẩn thận.
Bây giờ, hắn tưởng chính mình đã bỏ lỡ thông tin quan trọng, thêm nữa bài vị của tiên Hoàng Hậu đúng là đặt ở Tướng Quốc Tự, hắn sợ chậm trễ sẽ để lộ sơ hở nên vội vàng chạy đến đó.
Nhưng hắn không thể ngờ, chờ hắn ở Tướng Quốc Tự chính là… Thánh Thượng đã nhận được tin.
18.
Phụ thân cùng Hầu gia Dũng Nghị đã tự mình bẩm báo mọi chuyện với Thánh Thượng, vốn dĩ Thánh Thượng còn chưa tin, nhưng khi thấy Thái Tử giả mặc chiếc áo lông chồn mới tinh xuất hiện ở Tướng Quốc Tự, ông đã tin rồi.
Chu Mục Vân giả vừa đặt một chân vào chính điện, sau lưng đã có ngự tiền thị vệ bắt trói hắn lại.
Hắn vẫn còn diễn kịch hiếu thuận, chảy ra hai hàng nước mắt kêu oan: “Phụ hoàng, hoàng nhi dâng hương cầu phúc cho mẫu hậu, có gì sai?”
Thánh Thượng trở tay cho hắn một bạt tai: “Hỗn láo, ngươi cũng biết là cầu phúc cho mẫu hậu ngươi, còn ăn mặc phô trương như vậy.”
Lúc này Thái Tử giả mới ý thức được áo choàng này có vấn đề nhưng đã quá muộn.
Phụ thân kéo ống tay áo hắn lên: “Thỉnh bệ hạ nhìn xem.”
Một tràng ấn ký màu đen trên tay hắn, Thánh Thượng nhìn mà lửa giận ngùn ngụt.
Tự tiện lưu lại ấn ký trên thân thể, ở Đại Minh bị coi là không tôn trọng cha mẹ.
Phương Lan đứng gần đó hai chân cũng đã mềm nhũn, bị phụ thân kéo ra.
“Trên người bọn chúng có ấn ký giống nhau. Bệ hạ, cả Triều Hoa và Thái Tử, đều đã bị tráo đổi.”
Phương Lan còn đang muốn giảo biện, ta đã đi vào từ cửa bên đại điện.
Hoàng Đế nhìn hai người giống nhau như đúc, trong lòng hiểu ra vài phần.
“Bệ hạ, năm đó Thái Tử vì cứu dân nữ mà bị thương ở chân, đến nay còn lưu lại sẹo.” Sau khi ta nhẹ giọng bẩm báo, Thánh Thượng sai người kéo ống quần Thái Tử giả lên, không có vết sẹo nào cả.
Dấu vết nên có thì không có.
Dấu vết không nên có thì lại hiển hiện trước mắt.
Thánh Thượng đã sáng tỏ mọi việc, sai người áp giải Thái Tử giả cùng Phương Lan vào thiên lao, điều động cả trăm Cấm quân canh giữ thiên lao, theo dõi từng động tĩnh của hai người họ.
Sau đó Thánh Thượng phái tất cả binh lực truy tìm tung tích Thái Tử, nhưng không thu hoạch được gì.
19.
Mỗi ngày ta ra vào thiên lao bốn năm lượt, nhưng hai người bọn chúng nhất định không nói gì.
“Không phải ngươi cho Thúy Chi ăn bách trùng hoàn sao? Sao không cho bọn chúng ăn?” Kinh Ngọc ra chủ ý cho ta.
Ta lắc đầu: “Chẳng có cái gì gọi là bách trùng hoàn đâu, ta dọa Thúy Chi thôi, nhưng không hù được hai kẻ này.”
“Triều Hoa, nàng nghĩ quan hệ giữa hai bọn chúng là gì?” Lục Ứng Hàng đứng một bên đột nhiên lên tiếng.
Ta nghĩ nghĩ, ánh mắt Thái Tử giả nhìn Phương Lan, cũng giống khi Mục Vân ca ca nhìn ta.
“Có lẽ là yêu nhau.”
“Theo ta thấy, cũng không yêu đến mức đó. Nếu trong lòng có đối phương thì sao lại có tâm tư chạm vào người khác? Hẳn là phải giống ta, thủ thân như ngọc.” Lục Ứng Hàng nói câu này, liếc nhìn ta một cái.
Trong mắt có gì đó tủi thân cùng không cam lòng.
Ta hơi giật mình, ta hiểu tâm ý của hắn, nhưng trong lòng ta chỉ thương nhớ Mục Vân ca ca.
Tuy vậy, câu nói của Lục Ứng Hàng cũng nhắc nhở ta.
Khi Phương Lan ở thanh lâu đã tiếp không ít khách.
Còn Thái Tử cũng đã lừa gạt, làm chuyện xằng bậy với Thúy Chi.
“Ta biết cách làm bọn chúng mở miệng rồi.” Ta nhìn Kinh Ngọc cùng Lục Ứng Hàng, cười nói.
Trên đời này, ai cũng có thể làm người tốt, làm người son sắt, với điều kiện không tổn hại đến lợi ích của bản thân.
Nhưng một khi đối tượng bị tổn thương chính là mình thì phong độ giáo dưỡng, tình cảm sâu sắc gì cũng quăng đi hết.
20.
Ta lại vào thiên lao, cho Cấm quân canh giữ lui xuống hết.
Phương Lan cùng Thái Tử giả bị nhốt trong hai phòng giam đối diện nhau, ta sai người kê ghế trên lối đi nhỏ, ngồi giữa hai bọn chúng.
Sau khi bịt mắt bịt miệng Thái Tử giả lại, ta mới cười nhìn về phía Phương Lan.
“Ngươi không nhớ thương hảo tỷ muội Thúy Chi của mình à? Nàng ta ở phủ Thượng Thư đang nhớ ngươi lắm đó, mong ngóng một ngày có thể cùng ngươi thờ chung một chồng. Nàng ta từng lăn lộn trên giường trong Đông Cung, sau đó được hứa hẹn sẽ cho vào cung làm quý thiếp, sau này lên làm Quý Phi.”
Phương Lan không tin nổi, trợn mắt nhìn Thái Tử giả bên đối diện, sau đó cười lạnh: “Ngươi nói bậy nói bạ gì đó?”
Ta cười không nói gì.
Nàng ta lại gắt gao nhìn ta chằm chằm: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Muốn nói là hai bọn họ từng ngủ với nhau? Tưởng ta sẽ tin sao?”
Ta vẫn không nói gì thêm.
Rất nhanh sau đó, Kinh Ngọc liền mang theo cả đám cung nữ vào ngục.
Đây đều là cung nữ tại Đông Cung. Hôm qua ta đã tra hỏi từng người, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, các nàng đại đa số đều đã bị Thái Tử giả vấy bẩn. Thủ đoạn cũng giống như khi lừa Thúy Chi, hứa hẹn sau này sẽ cho làm thiếp, cả đời phú quý.
Các nàng đồng loạt quỳ xuống, khóc đến hai mắt đỏ bừng.
“Nô tỳ vốn không muốn nhưng Thái Tử lấy người nhà nô tỳ ra uy hiếp.”
“Thái Tử nói dáng người nô tỳ rất đẹp, để cho người khác hưởng thì quá đáng tiếc, cho nên…”
“Thái Tử khen nô tỳ xinh đẹp, nói sau này khi đăng cơ sẽ phong nô tỳ làm phi.”
…………
Phương Lan đã có chút dao động, nhưng còn thiếu một nhát đâm thẳng vào nội tâm nàng ta.
“Nếu lời các ngươi nói đều là thật, bổn cô nương chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho các ngươi. Nhưng mà làm sao tin các ngươi được đây?” Tuy ta đang nói chuyện với các nàng, nhưng lại cười nhìn về phía Phương Lan.
Ta muốn tận mắt nhìn thấy nàng ta suy sụp rồi sau đó phát đi.ê.n lên.
“Trước ngực Thái Tử có một nốt ruồi đỏ nhỏ.”
“Thái Tử… Thái Tử… thích nhất là cắn lỗ tai…”
“Thái Tử… Thái Tử dặn nô tỳ chỉ được mặc mỗi áo choàng bên ngoài… Làm bộ như vào mài mực, sau đó…”
…………
Trong mắt Phương Lan dần dần hiện lên tia oán hận.
Những gì những nô tỳ này nói, nàng ta cũng biết, cũng từng trải qua.
Trầm mặc một hồi, sau đó nàng ta bắt đầu rống lên với Thái Tử giả: “Tần Phong, anh là tên khốn nạn phụ lòng. Lão nương đây bỏ công việc ổn định, chạy đến đây bồi anh. Anh nói chúng ta sẽ ở đây xưng đế phong hậu, anh sẽ toàn tâm toàn ý với tôi, muốn cải tiện tư tưởng hủ bại của thời đại này, tôi mới đồng ý đi với anh. Tôi vì anh chấp nhận vào thanh lâu, làm hết những chuyện vô đạo đức, vậy mà anh dám phản bội tôi, lăng nhăng với cả đám cung nữ.”
Nàng ta vừa kể lể vừa khóc lóc.
“Tôi đây vốn chẳng thèm gì cái danh Hoàng Hậu, ở đây quá khổ sở, không có game chơi, không có quán bar. Anh nói trong bí tịch ghi Chúc Triều Hoa giỏi đàn cổ cầm, vẽ tranh, cưỡi ngựa, tôi còn phải cực khổ học từng cái một. Tôi nghĩ cùng lắm là hy sinh một mình cô ta, tôi sẽ cứu vớt được bao nhiêu cô gái khác của thời đại này. Thế mà anh… anh chưa gì đã học được thói tam thê tứ thiếp. Tôi khinh!”
“Vì sao nhất định phải vào phủ Quốc Công?” Ta hỏi.
Phương Lan không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt ta, thấp giọng nói: “Bí tịch nói ta với ngươi lớn lên giống nhau, ta cần thay thế ngươi, Tần Phong mới không bị người ta hoài nghi.”
Xem ra trong lòng Phương Lan thật lòng nghĩ cho Tần Phong kia.
Đáng tiếc, trong mắt đối phương, nàng ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
21.
Hỏi chuyện xong xuôi, ta sai người đưa tú bà tới.
“Phương Lan, còn một vị cố nhân, hẳn là ngươi cũng rất muốn gặp.” Ta nhếch khóe miệng nhìn nàng ta.
Có lẽ bản chất sâu thẳm trong con người ta cũng có chỗ tà ác, giờ phút này ta thập phần hưởng thụ việc chứng kiến ý chí của bọn họ từng chút từng chút một bị phá nát, nhìn bọn họ xé rách lớp vỏ ngụy trang, lao vào cấu xé nhau.
Phương Lan vừa nhìn thấy tú bà, bộ dáng như gặp qu/ỷ.
“Phương Lan, Chúc cô nương tâm địa thiện lương, con nhận sai với cô nương đi, xin cô nương tha cho rồi về với ma ma. Mấy ngày này Chu chưởng quầy, Cát công tử, Triệu lão gia đều đang mong nhớ con đó. Những cô nương khác ở trên giường không linh hoạt bằng con, bọn họ chỉ nhớ công phu của con thôi.” Tú bà mặt đầy tiếc nuối nói.
Bà ta tiếc thật, dù sao hoa khôi như Phương Lan cũng giúp bà ta kiếm không ít tiền.
Phương Lan hốt hoảng lớn tiếng mắng: “Bà nói bậy bạ gì vậy, ta không quen bà.”
Tú bà thở dài: “Cô nương còn làm bộ không quen biết ta, nhưng sao chối được số bạc cô đã nhận. Mỗi khi người ta vung tiền ra, không phải cô nương thật vui vẻ lắc mông chạy qua ôm cổ bọn họ sao.”
Ta quay sang nhìn Tần Phong, thấy hắn đang cố nén giận, nhưng gân xanh trên trán lại bán đứng hắn.
Trong hai người bọn họ, Phương Lan ngốc hơn, tất thảy đều dựa theo sắp xếp của Tần Phong. Cho nên phải làm Tần Phong mở miệng, ta mới biết được nhiều thông tin.
Ta giả vờ tiếc hận: “Lúc trước ta tưởng ấn ký trên tay các ngươi là hình quả đào, sau đó nghĩ lại mới hiểu, đó là hình trái tim. Tiếc cho cả hai ngươi vì đối phương mà chịu đau đớn đến vậy, cuối cùng vẫn phản bội lẫn nhau. Tình yêu đứng trước d/ụ/c vọng, làm gì còn chút giá trị nào?”
Phương Lan cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn ta, trong mắt tràn ngập sự thất vọng.
“Ta vốn tưởng rằng ngươi cũng chỉ là một đại tiểu thư ng/u ngốc cổ hủ, không ngờ đầu óc ngươi cũng nhanh nhạy như vậy. Ngày đó ta cố tình tổ chức ném tú cầu, là để thu hút ngươi tới, muốn chọc cho ngươi tức giận. Bởi vì ta thật ganh tị với ngươi, ta biết có người thật lòng thật dạ yêu ngươi sâu đậm, ta cũng biết Tần Phong không yêu ta được như vậy.”
“Các ngươi cho rằng ta lẳng lơ phóng đãng, không giữ phẩm hạnh, nhưng ở nơi ta sống, so với chỗ các ngươi cởi mở hơn nhiều, ai cũng có thể thản nhiên chia sẻ về d/ụ/c vọng của bản thân. Không sai, ta đây chính là thích hưởng thụ cảm giác vui vẻ trên giường, cái này Tần Phong không thể thỏa mãn ta được.”
Phương Lan nói xong nở nụ cười tự giễu.
Ta tiến lên bắt lấy cổ tay nàng ta: “Ngươi vừa nói ngươi biết có người thật sự yêu ta, huynh ấy đang ở đâu? Mau nói cho ta biết!”
Phương Lan lại lắc đầu: “Ta thật sự xin lỗi vì đã hủy hoại cuộc sống của ngươi. Nhưng thật sự ta không biết hắn đang ở đâu.”
Ta dùng sức nhéo cổ tay nàng ta, nàng ta vẫn chỉ biết lắc đầu.
Dưới tình thế cấp bách, ta rút trâm cài đầu ra, đ/â/m vào mu bàn tay nàng ta, nàng ta đau đớn kêu la thảm thiết, nhìn ta đầy oán hận.
“Lần cuối ta thấy hắn, hắn đang nhặt lá rụng. Còn hắn bị nhốt ở đâu thì chỉ có Tần Phong biết.”
22.
Ta mang Tần Phong ra khỏi thiên lao, lôi tới phòng chuyên dụng hình thẩm tra trong quân doanh.
Qua nửa ngày, Tần Phong vẫn không chịu hé miệng.
Đến lúc chạng vạng, Lục Ứng Hàng tới, mang theo hai cái thùng gỗ.
“Không nói đúng không, để bổn thiếu gia cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng ch*t.”
Nói xong Lục Ứng Hàng sai người cởi hết quần áo của Tần Phong ra, trét mật ong lên khắp người hắn rồi thả hắn vào một thùng đầy kiến.
Lũ kiến đánh hơi được vị ngọt trên người Tần Phong, nhanh chóng bò khắp người hắn.
“Đây là kiến lửa, rất thích ăn ngọt, ngươi đoán xem, chúng nó ăn hết mật ong trên người ngươi rồi sẽ ăn đến cái gì? Đương nhiên là ăn thịt người có vị ngọt.” Lục Ứng Hàng cười như không cười, mở miệng nói một câu.
Ban đầu Tần Phong không tin, nhưng rất nhanh sau đó đám kiến đã bò khắp người hắn, hắn ngứa đến mức cả người run rẩy, tay chân lại bị trói chặt không giãy dụa được.
Lục Ứng Hàng mở chiếc thùng gỗ còn lại ra: “Còn đây là rắn ăn kiến, nó thích nhất là ăn thịt kiến lửa. Ngươi đoán xem nó ăn hết đám kiến trên người ngươi rồi sẽ ăn đến cái gì? Đương nhiên là ăn thịt người có mùi vị kiến.” Lục Ứng Hàng cầm con rắn trên tay, cười cười nhìn Tần Phong.
Sau đó hắn từng bước đến gần Tần Phong, nắm đầu con rắn kia, con rắn lè lưỡi ra liếm được mấy con kiến trên người Tần Phong.
Trán Tần Phong toát đầy mồ hôi, hai chân run bần bật.
Ngay khi Lục Ứng Hàng chuẩn bị thả con rắn xuống người hắn, hắn rút gan rút phổi hét lên: “Ta nói!”
Lục Ứng Hàng quay lại nhìn ta, nhún nhún vai: “Nàng thấy không? Đối phó với đám ác nhân không thể quá tử tế.”