-
Phần II
7.
Đêm xuống, Lục Ứng Hàng mang ta đi qua cửa hông vào Hầu phủ.
Vừa vào thư phòng Hầu gia, đã thấy phụ thân trong đó.
“Hoa Nhi, mau tới đây để phụ thân xem nào.” Phụ thân thấy ta tiến vào liền đứng bật dậy.
Biểu hiện của Tật Phong cùng kĩ thuật cưỡi ngựa của ta hôm nay, phụ thân vừa nhìn đã hiểu.
Nghe ta kể ngọn nguồn sự việc, phụ thân thở dài: “Phủ Quốc Công chúng ta ngày ngày tuần tra mà vẫn bị kẻ lạ lọt vào. Để có thể mang con ra ngoài trót lọt, hẳn nội tặc không chỉ có một mình Thúy Chi.”
Suy nghĩ của ta cũng giống phụ thân, nên chưa vội vàng trở về.
“Sau lưng Thúy Chi còn có người khác, người này chắc chắn phải có quyền có thế, chỉ là không biết mục đích là gì. Hoa Nhi, con phải chịu khó một thời gian, án binh bất động, để cha tra ra nội tặc.” Phụ thân với Hầu gia thương nghị xong, dặn dò ta.
Ta gật gật đầu: “Phụ thân yên tâm, con sẽ tự chăm sóc cho mình.”
“Theo ý ta, giờ Chúc tiểu thư không thể hồi thanh lâu được nữa. Chỉ cần Chúc tiểu thư còn tồn tại, Phương Lan kia vĩnh viễn sẽ không thay thế được, hiện tại chỉ sợ bên thanh lâu kia đã có sát thủ ẩn mình.” Hầu gia thấp giọng nói.
“Nhưng hôm nay tiểu nữ với Thế tử gia ở bên nhau, bọn họ không tìm được tiểu nữ, chắc chắn sẽ tới Hầu phủ…” Ta hơi lo lắng nói.
Dù sao thì địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng.
Hầu gia cười vang nói: “Không sao, nhi tử này của ta phóng túng thế nào mọi người đều biết, sao ta biết được nữ tử nó mang theo là ai, giờ đi đâu tìm. Ta còn đang mong nó về nhà ở mấy ngày đây.”
Trước hừng đông, Lục Ứng Hàng đưa ta ra ngoài bằng cửa hông, lắt léo qua nhiều ngõ nhỏ, đi thẳng đến tửu lầu lớn nhất kinh thành.
Đã có ý muốn trốn thì muốn tìm được ta, trừ phi lật hết cái kinh thành này lên.
8.
Sáng sớm hôm sau, Lục Ứng Hàng nói cho ta đêm qua thanh lâu bị cháy, cũng may Hầu gia đã sớm an bài người theo dõi, âm thầm cứu tú bà cùng các cô nương ra ngoài.
“Triều Hoa, nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ tìm ra người đứng sau tất cả chuyện này, báo thù cho nàng.” Lục Ứng Hàng nhẹ giọng trấn an ta.
“Ta sẽ… tự mình báo thù.” Ta nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, trong lòng âm thầm hạ lời thề.
Nếu không phải đêm qua có chuẩn bị trước, chỉ sợ hiện tại các cô nương không ai có thể thoát ch*t. Ta không ngờ đối phương lại ngoan độc đến vậy, thà gi*t nhầm còn hơn bỏ sót ta.
Nếu đã vậy, ta đây cũng sẽ làm một người ngoan độc.
Qua một thời gian, trong cung chuẩn bị tổ chức yến tiệc mừng vụ mùa mới, mời các thế gia quý tộc thưởng thức những loại nông sản được tiến cống, cùng chung vui với bá tánh sau vụ mùa bội thu.
Mỗi năm trong yến hội, bệ hạ đều bảo ta đàn khúc《Thu Vận》, năm nay chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Phương Lan có lợi hại đến đâu cũng không thể đàn được khúc này.
Toàn bộ Đại Minh, ngoại trừ sư phụ đã mất của ta, ta là người duy nhất đàn được khúc này.
Năm nay, chắc chắn sẽ có người nghĩ cách giúp nàng ta tránh thoát.
Ai che giấu cho nàng ta, đó chính là đồng lõa.
Trong yến tiệc, quả nhiên như ta dự đoán, cổ cầm bị người ta phá hoại, đứt mất hai dây.
“Phụ hoàng, chuyện này để nhi thần tra xét, nếu cổ cầm không tấu được, vậy để Triều Hoa dùng tỳ bà thay thế đi, chớ làm hỏng nhã hứng của phụ hoàng.” Chu Mục Vân đứng ra nói.
Nhưng huynh ấy vừa dứt lời, Hầu gia Ninh Dương lập tức đứng lên: “Thật trùng hợp, gần đây lão thần vô tình có được một bảo vật, đang muốn trình lên cho bệ hạ.”
Nói xong sai người mang tới một cây cổ cầm.
“Thỉnh bệ hạ xem, đây chính là Tiêu Diệp cầm âm sắc như tiên trong truyền thuyết. Đã sớm nghe nói Triều Hoa cô nương cầm nghệ hơn người, hôm nay tai lão thần có phúc rồi.” Hầu gia Ninh Dương vuốt râu cười.
Thánh Thượng vui vẻ ra mặt, nhìn Phương Lan.
Phương Lan nhận cổ cầm, tán dương vài câu rồi đàn một khúc《Vấn Đạo》.
Theo lời Hầu gia Dũng Nghị, cầm kỹ của Phương Lan so với các quý nữ kinh thành cũng có thể coi là xuất sắc, nhưng so với ta thì còn kém xa.
Đàn xong một khúc, mọi người tán thưởng rồi thúc giục nàng đàn khúc《Thu Vận》, nhưng Phương Lan chần chờ mãi không đàn.
“Phụ Hoàng, hôm nay sức khỏe Triều Hoa không tốt, sợ là không thể đàn tiếp, thỉnh phụ hoàng thứ tội.” Lại là Chu Mục Vân đứng ra nói đỡ cho nàng ta.
Phương Lan lập tức phối hợp, quỳ xuống thỉnh tội.
Dù sao bình thường ta chưa từng làm sai chuyện gì, Thánh Thượng cũng không bắt bẻ nhiều, phái người đưa Phương Lan hồi phủ tĩnh dưỡng.
“Vậy xem ra người đứng sau lưng nàng ta thật sự là Thái Tử.” Hầu gia Dũng Nghị thở dài nói.
Ta quấn chăn nhung ngồi trên giường, cả người rét run.
Vì sao Mục Vân ca ca từ nhỏ đã che chở, nuông chiều ta giờ lại thành chủ mưu hoán đổi thân phận của ta?
9.
Có lẽ do nhất thời không thể tiếp thu chuyện này, đêm đó ta sinh bệnh, sốt cao.
Khi tỉnh lại đã thấy Lục Ứng Hàng canh giữ bên cạnh, hai mắt đỏ bừng.
“Triều Hoa, nàng phải nhìn về phía trước. Có một số chuyện một số người, qua thời gian cũng sẽ quên đi.” Lục Ứng Hàng nhẹ giọng nói.
Khi hôn mê, trong đầu ta không ngừng nhớ lại những hồi ức giữa ta và Chu Mục Vân từ nhỏ đến lớn.
Năm ta sáu tuổi, lỡ tay làm gãy cành hồng mai của Quý phi, huynh ấy đã lấy ra ngọc như ý của bản thân để thay ta bồi tội với Quý phi.
Năm ta mười tuổi, ta sốt cao mãi không hạ, huynh ấy cùng thái y canh giữ bên giường ta ba ngày ba đêm, khi ta tỉnh lại, huynh ấy không chịu nổi nữa, ngất xỉu tại chỗ.
Mỗi lần đi săn sẽ có cả trăm người vây quanh che chở cho huynh ấy, lo huynh ấy trầy chút da thôi cũng không được. Nhưng lần đầu ta thuần phục Tật Phong bị hất văng xuống đất, huynh ấy đã nhào qua đỡ lấy ta, khiến chân bị gãy, tĩnh dưỡng gần nửa năm mới khỏi.
…………
Một người trong mắt trong lòng đều là ta như vậy, sao đột nhiên lại tính kế ta?
Ta đã thấy ánh mắt ngập tràn nhu tình của huynh ấy, ta đã thấy dáng vẻ lo lắng cho ta của huynh ấy, ta thật sự không thể tin tất cả đều là giả vờ.
“Thế tử gia giúp ta một chuyện được không?” Ta nằm trên giường, giọng khàn khàn hỏi.
Lục Ứng Hàng gật gật đầu: “Chỉ cần nàng nói ra, chuyện gì ta cũng làm.”
“Không phải Hầu gia đã cứu hết các cô nương ở thanh lâu ra sao, ta muốn gặp tú bà, đưa bà ta đến đây.”
Phụ thân đã dùng Tiêu Diệp cầm quý giá, nhờ Hầu gia Ninh Dương hỗ trợ mới dò ra được người đứng sau là Chu Mục Vân.
Dù ta có đau lòng thế nào, lý trí vẫn nhắc nhở ta, không được hành động theo cảm tính, nhất định phải tra rõ ràng.
10.
Tú bà cảm tạ ân cứu mạng của Hầu gia nên đã nói hết toàn bộ những gì mình biết.
Phương Lan kia là chủ động tới thanh lâu, vì nàng ta thấu hiểu nam nhân lại cởi mở phóng đãng nên rất nhanh đã trở thành hoa khôi.
Mỗi ngày đều có khách nhân vung tiền như rác để ngủ với nàng ta một đêm.
Nhưng nàng ta vẫn không thỏa mãn, ngày ngày chạy đến phủ Quốc Công, nói mình là nhị tiểu thư bị vứt bỏ.
Mãi cho đến khi nàng ta bị Thúy Chi dạy dỗ, thị vệ trong phủ cứ thấy nàng ta là đuổi đi, nàng ta mới không đến nữa.
“Phương Lan này thật sự rất kỳ lạ, nàng ta coi trọng nam nhân nào là trực tiếp tiến tới nắm cổ áo người đó, tay nghịch ngợm eo ngực người ta, không xấu hổ rụt rè như các cô nương khác. Nhưng các nam nhân đều rất thích dáng vẻ này của nàng ta.”
“Còn cả ngày nói với thảo dân cái gì mà phải giải phóng d/ụ/c vọng của bản thân, nữ nhân cũng phải giống nam nhân, sống bình đẳng.”
Hầu gia nghe xong cười hỏi tú bà: “Hôm đó ngươi cũng từng gặp qua Thái Tử, ngươi có ấn tượng gì với Thái Tử không?”
Tú bà suy nghĩ một lát, trả lời: “Trước đó thảo dân chưa từng gặp Thái Tử, nhưng chắc chắn ngài ấy với Phương Lan có quen biết, trên cổ tay trái bọn họ có một ấn ký màu đen giống hệt nhau. Của Phương Lan thảo dân từng thấy khi thay quần áo cho nàng ta, còn của Thái Tử thảo dân nhìn thấy khi ngài ấy duỗi tay đỡ Chúc cô nương lên xe ngựa hôm trước.”
Sau khi tú bà bị đưa xuống, sắc mặt Hầu gia ngưng trọng.
“Thân thể tóc da là do cha mẹ ban tặng. Trừ bỏ phạm nhân lưu đày, từ bệ hạ cho tới bá tánh, ai lại tự lưu ấn ký lên cơ thể mình.”
Ta trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nảy ra một ý niệm.
“Có người có diện mạo tương tự ta, vậy liệu có thể có người có diện mạo giống với Thái Tử không?”
Lục Ứng Hàng gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Ta cũng cảm thấy có khả năng đó. Chúng ta cùng nghĩ cách xác nhận xem ấn ký trên cổ tay bọn họ có phải giống nhau thật không.”
“Lập đông bệ hạ sẽ dẫn người đến hành cung ngâm suối nước nóng, đến lúc đó phiền Hầu gia an bài người điều tra.” Giọng ta hơi run run, ta gấp gáp muốn biết Thái Tử hiện tại rốt cuộc có phải Chu Mục Vân ta biết từ nhỏ hay không.
11.
Qua một đợt tuyết rơi, trời chuyển lạnh.
Khi ta đang ngồi bên lò sưởi uống trà, Lục Ứng Hàng trầm mặt đi tới.
“Nàng mau nhìn hai bức tranh này đi, là vẽ lại ấn ký trên người hai bọn họ. Phương Lan không phòng bị gì, nhưng Chu Mục Vân lại rất cẩn thận, đầu tiên không muốn xuống nước. Sau đó phụ thân nàng trong yến tiệc giật dây các quan lại khác liên tục tán dương hắn gần đây lao tâm lao lực vì chính vụ, bệ hạ tự mình dặn dò hắn phải nghỉ ngơi cho tốt, hắn mới chịu xuống suối nước nóng ngâm mình, nhưng không cho ai đi theo hầu hạ.” Lục Ứng Hàng đưa hai bức tranh cho ta, ngồi xuống ghế bên cạnh lột vỏ quýt.
Trên bản vẽ kia là hai dòng văn tự kỳ lạ ta chưa từng thấy bao giờ, ở giữa còn có hình một quả đào.
“Vậy sao Thế tử gia vẽ lại được ấn ký của hắn?” Ta hỏi.
Vẻ mặt Lục Ứng Hàng thản nhiên: “Thả chút mê hồn hương rồi lật nóc nhà ra nhảy xuống, thoải mái mà nhìn.”
Chuyện này… đúng là Lục Ứng Hàng có thể làm được.
“Đúng rồi, bắp chân hắn cũng không có vết thương như nàng nhắc đến, chỉ có lông chân rậm rạp thôi, để đề phòng vạn nhất ta đã nén cơn buồn nôn cầm chân hắn lên xem xét cẩn thận.” Lục Ứng Hàng vừa nói vừa nhăn mặt vì quả quýt chua.
Ta gật gật đầu, xem ra hắn thực sự không phải là Chu Mục Vân.
Năm đó khi ta thuần phục Tật Phong bị hất văng xuống, Mục Vân ca ca nhào qua đỡ ta khiến chân bị thương, để lại một vết sẹo dài hai tấc ngay chỗ bắp chân.
Nhưng hiện tại Chu Mục Vân giả lại không chịu xuống nước, xem ra hắn đã biết chuyện vết sẹo này.
Tại sao hắn lại biết về vết sẹo trên chân Mục Vân ca ca?
Ta càng nghĩ trong lòng càng hoảng.
“Thế tử gia, e rằng chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống tệ nhất.” Ta khẽ nói.
Giọng ta có vẻ vững vàng, nhưng trong lòng run rẩy không thôi.
Ta không dám đoán xa hơn, không dám nghĩ xem Mục Vân ca ca đã gặp phải chuyện gì.
Lục Ứng Hàng liếc mắt nhìn ta, thở dài một hơi, đặt vào tay ta một quả quýt đã lột vỏ sạch sẽ, sau đó khẽ vỗ vỗ lên mu bàn tay ta: “Xem nàng kìa, lò hết than cũng không biết thêm vào, tay lạnh hết rồi.”
Lòng bàn tay Lục Ứng Hàng thật ấm áp, không biết tại sao, giờ phút này ta thật sự cần chút hơi ấm này.
12.
Ta cho người tìm ghi chép hành tung của Thái Tử trong vòng mấy ngày trước khi Phương Lan đến thanh lâu, phát hiện huynh ấy vẫn luôn ở Đông Cung, chỉ đến Chúc phủ thăm ta một lần và đến hoàng trang ngoài cung một lần.
Ngày huynh ấy đến thăm ta là khi vừa vào thu, ta cùng Thúy Chi đang nhặt lá rụng.
Huynh ấy trêu ghẹo ta: “Muội lại chuẩn bị dùng lá rụng làm tranh à?”
Mùa thu năm nào ta cũng dùng lá rụng làm tranh, nhưng chưa bao giờ thành công, làm lần nào bại lần đó, càng bại lại càng muốn làm cho bằng được.
Ta tung một nắm lá rụng lên người Chu Mục Vân: “Thái Tử gia chờ đi, năm nay muội nhất định sẽ làm được bức tranh lá thu đẹp nhất.”
Huynh ấy không tức giận, khẽ phủi đi lá rụng vương trên áo rồi cười nói: “Được, chờ muội làm xong ta cũng có lễ vật tặng muội.”
Bây giờ nghĩ lại, bức tranh lá rụng của ta hẳn là đã hong đủ gió, cũng thành hình rồi.
Chỉ là không biết có bị Phương Lan phá hư không.
Chỉ mong trước Tết, ta và Mục Vân ca ca có thể trở lại như trước kia, ta sẽ cầm bức tranh ấy, đến Đông Cung khoe với huynh ấy.
13.
Sau khi đoàn người Hoàng Đế từ hành cung trở về, ta sai người âm thầm điều tra tình huống tại hoàng trang, đồng thời nhờ bên Hầu phủ tổ chức một yến hội phẩm thơ.
Phương Lan cho rằng có gương mặt giống ta, biết pha trà, vẽ tranh, đối thơ, đánh đàn là thật sự có thể trở thành ta sao?
Nực cười.
Phủ Quốc công nhà ta mấy trăm năm công trạng, tâm huyết mấy thế hệ mới nuôi ra được một đích nữ hoàn hảo về mọi mặt như ta.
Bằng chút công phu mèo cào của nàng ta mà dám so với ta.
Lần trước trong yến hội chuyện đánh đàn chưa đủ để mọi người hoài nghi nàng ta, lần này ta muốn phá hủy phòng tuyến bảo vệ của nàng ta, khiến nàng ta phải lòi cái đuôi giả mạo ra.
14.
Yến hội phẩm thơ này, Phương Lan đã cưỡi lên lưng cọp ắt khó xuống, không thể không đi.
Không chỉ vì những yến hội kiểu này là phương thức giao tế căn bản của các thế gia đại tộc, mà còn vì năm nay Hầu phủ tuyên bố lấy ra bút tích của Trương Vạn Thiên, một nhà thư pháp nổi tiếng tiền triều, làm phần thưởng trong yến hội.
Ai ai cũng biết, Chúc Triều Hoa ta đây cực kỳ si mê Trương Vạn Thiên, từng bỏ ra số bạc lớn để sưu tâm bút tích còn lưu lại của ông ấy, chẳng có lý do gì mà lại bỏ lỡ yến hội phẩm thơ lần này.
Ta trốn ở một nơi không ai ngờ được, chờ đợi trò hay bắt đầu.
Mấy vòng đối thơ đầu tiên, Phương Lan còn có thể ứng phó được.
Nhưng từ khi bước sang vòng rút thăm làm thơ, nàng ta bắt đầu hơi quá sức, nhưng miễn cưỡng cũng chấp nhận được.
Tới vòng phẩm thơ cuối cùng, chỉ còn lại Phương Lan cùng đích nữ phủ Thượng Thư, Kinh Ngọc.
Sau khi nhận đề mục, Kinh Ngọc cầm bút tiêu sái viết xuống một bài thơ, sau đó ngồi xuống bàn bắt đầu vẽ tranh, cuối cùng đưa bức tranh có đề thơ cho mọi người chuyền tay nhau xem, còn nàng ngồi trước cổ cầm tấu một khúc.
Vừa nghe tiếng đàn, vừa ngắm bức họa và đọc bài thơ tả cảnh, khách nhân tuy đang ở kinh thành nhưng tâm hồn như trôi về nơi biên cương, thấy được thảo nguyên rộng lớn ngay trước mắt.
Phương Lan thì ngược lại, nhất cử nhất động đều bắt chước theo Kinh Ngọc, tuy khóe miệng luôn nở nụ cười nhưng vẫn có nét hoảng loạn khó giấu.
“Chúc cô nương trước nay thong dong, sao hôm nay lại thất thố như vậy?” Trong mắt Kinh Ngọc đầy hoài nghi, hỏi ra thắc mắc của tất cả mọi người ngồi đây.
Phương Lan nở nụ cười gượng gạo: “Thân thể ta không khỏe.”
Khóe môi Kinh Ngọc gợi lên nụ cười trào phúng: “Chẳng trách Chúc cô nương hôm nay làm thơ đến tiêu chuẩn cũng không đạt.”
Phương Lan còn muốn cãi tiếp, Kinh Ngọc lại nhanh chóng xoay người về phía Hầu gia cười nói: “Hầu gia, tiểu nữ nghĩ ngôi đệ nhất hội phẩm thơ hôm nay, chắc là thuộc về tiểu nữ rồi?”
Hầu gia cười, sai người mang tác phẩm của Trương Vạn Thiên ra: “Chúc mừng Kinh Ngọc cô nương.”
Kinh Ngọc cầm phần thưởng, khi đi ngang qua người Phương Lan, dùng âm lượng mọi người đều có thể nghe được nói một câu: “Trước đó vài ngày thì không đàn được khúc《Thu Vận》, hôm nay lại không làm được thơ, có lẽ nào đích nữ Chúc gia bị đổi người rồi không? Ta nghe nói có một kỹ nữ hạ tiện nơi thanh lâu cực kỳ giống ngươi đó.”
Những lời này như dẫm đúng đuôi Phương Lan, nàng ta giơ tay tóm lấy cổ tay Kinh Ngọc: “Ngươi nói ai hạ tiện?”
Kinh Ngọc trước nay chẳng phải người dễ bắt nạt.
Nàng trở tay tóm lại tay Phương Lan, véo một phát: “Chúc cô nương cho dù gia thế có hiển hách, cũng nên chú ý đúng mực chứ.”
Hai quý nữ nổi tiếng nhất kinh thành náo loạn một hồi, toàn bộ Hầu phủ ầm ĩ cả lên.
Có người nhân lúc hoảng loạn nhét một cây trâm cài đầu có dính máu vào tay Thúy Chi.
Ta núp trong chỗ tối, nhắm thật chuẩn bắn một viên đá vào bả vai Thúy Chi, nàng ta liền giơ cây trâm lên định đâm Kinh Ngọc.
Lục Ứng Hàng đã chuẩn bị sẵn, lập tức nhảy ra bảo hộ Kinh Ngọc, một cước đá Thúy Chi ngã nhào ra đất.
Đám người lúc này mới an tĩnh lại, sau đó là tiếng khóc hoảng loạn của Kinh Ngọc và tiếng mắng chửi của Lục Ứng Hàng.
Mắt Kinh Ngọc đỏ hoe, sợ đến thất thần, Lục Ứng Hàng vội đưa nàng ấy vào trong nội viện, sai người nhanh chóng chạy đi mời thái y.
Thúy Chi bị thị vệ Hầu phủ trói lại, nhốt trong phòng chứa củi.
Đêm đã khuya, phụ thân cùng Thượng Thư đại nhân mới từ thư phòng bước ra, hai bên thương nghị một điều nhịn bằng chín điều lành, từ nay không đề cập đến chuyện này nữa.
Nhưng Thượng Thư đại nhân yêu cầu phải giao Thúy Chi cho bên đó xử lý.
Đêm đó, Thúy Chi đã bị Thượng Thư đại nhân mang đi.
Phương Lan cũng không kịp ngăn cản.
Qua chuyện này ta cũng phát hiện ra, không có Thái Tử giả ở cạnh, nàng ta cũng không giỏi tùy cơ ứng biến.
15.
Khi nhìn thấy ta ở phủ Thượng Thư, hai mắt Thúy Chi tràn ngập hoảng sợ.
Nàng ta quỳ rạp xuống khóc lóc xin tha.
“Tiểu thư tha mạng, nô tỳ cũng là bị người ta lừa gạt.”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ta thấy ngươi có thể giúp nàng ta che trời giấu biển, rất thông minh mà.”
Thúy Chi hiểu ta, tuy ngày thường rất thoải mái nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của ta, ta sẽ không lưu tình.
Nàng ta đ/i/ê/n cuồng dập đầu, trán rỉ máu, miệng không ngừng van xin.
Ta sai người đè nàng ta xuống, bóp miệng nhét vào trong một viên bách trùng hoàn.
“Cứ mười hai canh giờ, ngươi phải ăn giải dược một lần, nếu không đám trùng trong đó sẽ bò ra, xuyên tim cào phổi ngươi.” Ta chăm chú nhìn nàng ta, mỉm cười nói.
Trong mắt Thúy Chi đầy tuyệt vọng, giọng run rẩy: “Nô tỳ xin khai hết, cầu tiểu thư tha mạng.”
Qua lời kể của Thúy Chi, ta biết được trong một lần nàng ta tới Đông Cung giúp ta tặng đồ đã bị Chu Mục Vân giả cản lại.
Hắn hứa hẹn sau này sẽ cho nàng làm quý thiếp, đến khi hắn đăng cơ thì lên Quý Phi, hai người tằng tịu mây mưa với nhau xong, Thúy Chi đồng ý giúp hắn đổi Phương Lan vào phủ.
“Thái Tử nói, nếu tiểu thư lên làm Thái Tử Phi chắc chắn sẽ không cho nô tỳ làm thiếp, nhưng nếu để nàng ta vào phủ, sau này nô tỳ sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.” Thúy Chi nức nở nói.
Sau đó, bọn họ bàn bạc với nhau để Phương Lan đóng giả thái y vào phủ, dùng mê dược khiến ta thiếp đi rồi thông đồng với thị vệ trong phủ đưa ta ra ngoài, mang đến thanh lâu.
“Nàng ta nói tiểu thư là sản phẩm phong kiến gì đó, lúc nào cũng tự xưng cao khiết nhưng thật ra là giả vờ, phải đẩy tiểu thư vào thanh lâu mới có thể phá hủy lòng tự trọng của tiểu thư.”
“Bọn họ còn nói làm vậy so với trực tiếp gi*t ch*t tiểu thư vui hơn nhiều.”
“Nhưng sau đó tiểu thư lại xuất hiện ở trại nuôi ngựa, bọn họ phát hiện không thể xem nhẹ tiểu thư nên quyết định hạ tử thủ.”
Thúy Chi thút tha thút thít kể xong câu cuối cùng, Lục Ứng Hàng tiến lên đá nàng ta một cái, Thúy Chi phun ra một ngụm máu tươi, lăn ra bất tỉnh.
Thúy Chi không biết ta đương nhiên sẽ không để nàng ta phải làm một thiếp thất không có mặt mũi, không thể đường đường chính chính xuất hiện cạnh phu quân.
Nếu nàng ta đối xử thiệt tình với ta, sau này ta chắc chắn sẽ giúp nàng ta tìm một mối tốt, gả sang làm chính thê vẻ vẻ vang vang.
Tiếc là vì tham lam và ích kỉ, con người lại luôn thay đổi.
“Bắt nàng ta viết ra toàn bộ tai mắt ở Chúc gia, thiếu một cái tên thì ch/ặ/t một ngón tay.”
Ta nhìn Thúy Chi lần cuối, có lẽ khi còn nhỏ ta không nên cứu nàng ta từ trên núi xuống, đưa hồi phủ, không để nàng ta chứng kiến kinh thành phồn hoa vật chất, nàng ta đã không nảy lòng tham và rơi vào kết cục như hôm nay.
Nhưng chung quy thì chẳng có gì là có lẽ cả.
Đêm xuống, Lục Ứng Hàng mang ta đi qua cửa hông vào Hầu phủ.
Vừa vào thư phòng Hầu gia, đã thấy phụ thân trong đó.
“Hoa Nhi, mau tới đây để phụ thân xem nào.” Phụ thân thấy ta tiến vào liền đứng bật dậy.
Biểu hiện của Tật Phong cùng kĩ thuật cưỡi ngựa của ta hôm nay, phụ thân vừa nhìn đã hiểu.
Nghe ta kể ngọn nguồn sự việc, phụ thân thở dài: “Phủ Quốc Công chúng ta ngày ngày tuần tra mà vẫn bị kẻ lạ lọt vào. Để có thể mang con ra ngoài trót lọt, hẳn nội tặc không chỉ có một mình Thúy Chi.”
Suy nghĩ của ta cũng giống phụ thân, nên chưa vội vàng trở về.
“Sau lưng Thúy Chi còn có người khác, người này chắc chắn phải có quyền có thế, chỉ là không biết mục đích là gì. Hoa Nhi, con phải chịu khó một thời gian, án binh bất động, để cha tra ra nội tặc.” Phụ thân với Hầu gia thương nghị xong, dặn dò ta.
Ta gật gật đầu: “Phụ thân yên tâm, con sẽ tự chăm sóc cho mình.”
“Theo ý ta, giờ Chúc tiểu thư không thể hồi thanh lâu được nữa. Chỉ cần Chúc tiểu thư còn tồn tại, Phương Lan kia vĩnh viễn sẽ không thay thế được, hiện tại chỉ sợ bên thanh lâu kia đã có sát thủ ẩn mình.” Hầu gia thấp giọng nói.
“Nhưng hôm nay tiểu nữ với Thế tử gia ở bên nhau, bọn họ không tìm được tiểu nữ, chắc chắn sẽ tới Hầu phủ…” Ta hơi lo lắng nói.
Dù sao thì địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng.
Hầu gia cười vang nói: “Không sao, nhi tử này của ta phóng túng thế nào mọi người đều biết, sao ta biết được nữ tử nó mang theo là ai, giờ đi đâu tìm. Ta còn đang mong nó về nhà ở mấy ngày đây.”
Trước hừng đông, Lục Ứng Hàng đưa ta ra ngoài bằng cửa hông, lắt léo qua nhiều ngõ nhỏ, đi thẳng đến tửu lầu lớn nhất kinh thành.
Đã có ý muốn trốn thì muốn tìm được ta, trừ phi lật hết cái kinh thành này lên.
8.
Sáng sớm hôm sau, Lục Ứng Hàng nói cho ta đêm qua thanh lâu bị cháy, cũng may Hầu gia đã sớm an bài người theo dõi, âm thầm cứu tú bà cùng các cô nương ra ngoài.
“Triều Hoa, nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ tìm ra người đứng sau tất cả chuyện này, báo thù cho nàng.” Lục Ứng Hàng nhẹ giọng trấn an ta.
“Ta sẽ… tự mình báo thù.” Ta nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, trong lòng âm thầm hạ lời thề.
Nếu không phải đêm qua có chuẩn bị trước, chỉ sợ hiện tại các cô nương không ai có thể thoát ch*t. Ta không ngờ đối phương lại ngoan độc đến vậy, thà gi*t nhầm còn hơn bỏ sót ta.
Nếu đã vậy, ta đây cũng sẽ làm một người ngoan độc.
Qua một thời gian, trong cung chuẩn bị tổ chức yến tiệc mừng vụ mùa mới, mời các thế gia quý tộc thưởng thức những loại nông sản được tiến cống, cùng chung vui với bá tánh sau vụ mùa bội thu.
Mỗi năm trong yến hội, bệ hạ đều bảo ta đàn khúc《Thu Vận》, năm nay chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Phương Lan có lợi hại đến đâu cũng không thể đàn được khúc này.
Toàn bộ Đại Minh, ngoại trừ sư phụ đã mất của ta, ta là người duy nhất đàn được khúc này.
Năm nay, chắc chắn sẽ có người nghĩ cách giúp nàng ta tránh thoát.
Ai che giấu cho nàng ta, đó chính là đồng lõa.
Trong yến tiệc, quả nhiên như ta dự đoán, cổ cầm bị người ta phá hoại, đứt mất hai dây.
“Phụ hoàng, chuyện này để nhi thần tra xét, nếu cổ cầm không tấu được, vậy để Triều Hoa dùng tỳ bà thay thế đi, chớ làm hỏng nhã hứng của phụ hoàng.” Chu Mục Vân đứng ra nói.
Nhưng huynh ấy vừa dứt lời, Hầu gia Ninh Dương lập tức đứng lên: “Thật trùng hợp, gần đây lão thần vô tình có được một bảo vật, đang muốn trình lên cho bệ hạ.”
Nói xong sai người mang tới một cây cổ cầm.
“Thỉnh bệ hạ xem, đây chính là Tiêu Diệp cầm âm sắc như tiên trong truyền thuyết. Đã sớm nghe nói Triều Hoa cô nương cầm nghệ hơn người, hôm nay tai lão thần có phúc rồi.” Hầu gia Ninh Dương vuốt râu cười.
Thánh Thượng vui vẻ ra mặt, nhìn Phương Lan.
Phương Lan nhận cổ cầm, tán dương vài câu rồi đàn một khúc《Vấn Đạo》.
Theo lời Hầu gia Dũng Nghị, cầm kỹ của Phương Lan so với các quý nữ kinh thành cũng có thể coi là xuất sắc, nhưng so với ta thì còn kém xa.
Đàn xong một khúc, mọi người tán thưởng rồi thúc giục nàng đàn khúc《Thu Vận》, nhưng Phương Lan chần chờ mãi không đàn.
“Phụ Hoàng, hôm nay sức khỏe Triều Hoa không tốt, sợ là không thể đàn tiếp, thỉnh phụ hoàng thứ tội.” Lại là Chu Mục Vân đứng ra nói đỡ cho nàng ta.
Phương Lan lập tức phối hợp, quỳ xuống thỉnh tội.
Dù sao bình thường ta chưa từng làm sai chuyện gì, Thánh Thượng cũng không bắt bẻ nhiều, phái người đưa Phương Lan hồi phủ tĩnh dưỡng.
“Vậy xem ra người đứng sau lưng nàng ta thật sự là Thái Tử.” Hầu gia Dũng Nghị thở dài nói.
Ta quấn chăn nhung ngồi trên giường, cả người rét run.
Vì sao Mục Vân ca ca từ nhỏ đã che chở, nuông chiều ta giờ lại thành chủ mưu hoán đổi thân phận của ta?
9.
Có lẽ do nhất thời không thể tiếp thu chuyện này, đêm đó ta sinh bệnh, sốt cao.
Khi tỉnh lại đã thấy Lục Ứng Hàng canh giữ bên cạnh, hai mắt đỏ bừng.
“Triều Hoa, nàng phải nhìn về phía trước. Có một số chuyện một số người, qua thời gian cũng sẽ quên đi.” Lục Ứng Hàng nhẹ giọng nói.
Khi hôn mê, trong đầu ta không ngừng nhớ lại những hồi ức giữa ta và Chu Mục Vân từ nhỏ đến lớn.
Năm ta sáu tuổi, lỡ tay làm gãy cành hồng mai của Quý phi, huynh ấy đã lấy ra ngọc như ý của bản thân để thay ta bồi tội với Quý phi.
Năm ta mười tuổi, ta sốt cao mãi không hạ, huynh ấy cùng thái y canh giữ bên giường ta ba ngày ba đêm, khi ta tỉnh lại, huynh ấy không chịu nổi nữa, ngất xỉu tại chỗ.
Mỗi lần đi săn sẽ có cả trăm người vây quanh che chở cho huynh ấy, lo huynh ấy trầy chút da thôi cũng không được. Nhưng lần đầu ta thuần phục Tật Phong bị hất văng xuống đất, huynh ấy đã nhào qua đỡ lấy ta, khiến chân bị gãy, tĩnh dưỡng gần nửa năm mới khỏi.
…………
Một người trong mắt trong lòng đều là ta như vậy, sao đột nhiên lại tính kế ta?
Ta đã thấy ánh mắt ngập tràn nhu tình của huynh ấy, ta đã thấy dáng vẻ lo lắng cho ta của huynh ấy, ta thật sự không thể tin tất cả đều là giả vờ.
“Thế tử gia giúp ta một chuyện được không?” Ta nằm trên giường, giọng khàn khàn hỏi.
Lục Ứng Hàng gật gật đầu: “Chỉ cần nàng nói ra, chuyện gì ta cũng làm.”
“Không phải Hầu gia đã cứu hết các cô nương ở thanh lâu ra sao, ta muốn gặp tú bà, đưa bà ta đến đây.”
Phụ thân đã dùng Tiêu Diệp cầm quý giá, nhờ Hầu gia Ninh Dương hỗ trợ mới dò ra được người đứng sau là Chu Mục Vân.
Dù ta có đau lòng thế nào, lý trí vẫn nhắc nhở ta, không được hành động theo cảm tính, nhất định phải tra rõ ràng.
10.
Tú bà cảm tạ ân cứu mạng của Hầu gia nên đã nói hết toàn bộ những gì mình biết.
Phương Lan kia là chủ động tới thanh lâu, vì nàng ta thấu hiểu nam nhân lại cởi mở phóng đãng nên rất nhanh đã trở thành hoa khôi.
Mỗi ngày đều có khách nhân vung tiền như rác để ngủ với nàng ta một đêm.
Nhưng nàng ta vẫn không thỏa mãn, ngày ngày chạy đến phủ Quốc Công, nói mình là nhị tiểu thư bị vứt bỏ.
Mãi cho đến khi nàng ta bị Thúy Chi dạy dỗ, thị vệ trong phủ cứ thấy nàng ta là đuổi đi, nàng ta mới không đến nữa.
“Phương Lan này thật sự rất kỳ lạ, nàng ta coi trọng nam nhân nào là trực tiếp tiến tới nắm cổ áo người đó, tay nghịch ngợm eo ngực người ta, không xấu hổ rụt rè như các cô nương khác. Nhưng các nam nhân đều rất thích dáng vẻ này của nàng ta.”
“Còn cả ngày nói với thảo dân cái gì mà phải giải phóng d/ụ/c vọng của bản thân, nữ nhân cũng phải giống nam nhân, sống bình đẳng.”
Hầu gia nghe xong cười hỏi tú bà: “Hôm đó ngươi cũng từng gặp qua Thái Tử, ngươi có ấn tượng gì với Thái Tử không?”
Tú bà suy nghĩ một lát, trả lời: “Trước đó thảo dân chưa từng gặp Thái Tử, nhưng chắc chắn ngài ấy với Phương Lan có quen biết, trên cổ tay trái bọn họ có một ấn ký màu đen giống hệt nhau. Của Phương Lan thảo dân từng thấy khi thay quần áo cho nàng ta, còn của Thái Tử thảo dân nhìn thấy khi ngài ấy duỗi tay đỡ Chúc cô nương lên xe ngựa hôm trước.”
Sau khi tú bà bị đưa xuống, sắc mặt Hầu gia ngưng trọng.
“Thân thể tóc da là do cha mẹ ban tặng. Trừ bỏ phạm nhân lưu đày, từ bệ hạ cho tới bá tánh, ai lại tự lưu ấn ký lên cơ thể mình.”
Ta trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nảy ra một ý niệm.
“Có người có diện mạo tương tự ta, vậy liệu có thể có người có diện mạo giống với Thái Tử không?”
Lục Ứng Hàng gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Ta cũng cảm thấy có khả năng đó. Chúng ta cùng nghĩ cách xác nhận xem ấn ký trên cổ tay bọn họ có phải giống nhau thật không.”
“Lập đông bệ hạ sẽ dẫn người đến hành cung ngâm suối nước nóng, đến lúc đó phiền Hầu gia an bài người điều tra.” Giọng ta hơi run run, ta gấp gáp muốn biết Thái Tử hiện tại rốt cuộc có phải Chu Mục Vân ta biết từ nhỏ hay không.
11.
Qua một đợt tuyết rơi, trời chuyển lạnh.
Khi ta đang ngồi bên lò sưởi uống trà, Lục Ứng Hàng trầm mặt đi tới.
“Nàng mau nhìn hai bức tranh này đi, là vẽ lại ấn ký trên người hai bọn họ. Phương Lan không phòng bị gì, nhưng Chu Mục Vân lại rất cẩn thận, đầu tiên không muốn xuống nước. Sau đó phụ thân nàng trong yến tiệc giật dây các quan lại khác liên tục tán dương hắn gần đây lao tâm lao lực vì chính vụ, bệ hạ tự mình dặn dò hắn phải nghỉ ngơi cho tốt, hắn mới chịu xuống suối nước nóng ngâm mình, nhưng không cho ai đi theo hầu hạ.” Lục Ứng Hàng đưa hai bức tranh cho ta, ngồi xuống ghế bên cạnh lột vỏ quýt.
Trên bản vẽ kia là hai dòng văn tự kỳ lạ ta chưa từng thấy bao giờ, ở giữa còn có hình một quả đào.
“Vậy sao Thế tử gia vẽ lại được ấn ký của hắn?” Ta hỏi.
Vẻ mặt Lục Ứng Hàng thản nhiên: “Thả chút mê hồn hương rồi lật nóc nhà ra nhảy xuống, thoải mái mà nhìn.”
Chuyện này… đúng là Lục Ứng Hàng có thể làm được.
“Đúng rồi, bắp chân hắn cũng không có vết thương như nàng nhắc đến, chỉ có lông chân rậm rạp thôi, để đề phòng vạn nhất ta đã nén cơn buồn nôn cầm chân hắn lên xem xét cẩn thận.” Lục Ứng Hàng vừa nói vừa nhăn mặt vì quả quýt chua.
Ta gật gật đầu, xem ra hắn thực sự không phải là Chu Mục Vân.
Năm đó khi ta thuần phục Tật Phong bị hất văng xuống, Mục Vân ca ca nhào qua đỡ ta khiến chân bị thương, để lại một vết sẹo dài hai tấc ngay chỗ bắp chân.
Nhưng hiện tại Chu Mục Vân giả lại không chịu xuống nước, xem ra hắn đã biết chuyện vết sẹo này.
Tại sao hắn lại biết về vết sẹo trên chân Mục Vân ca ca?
Ta càng nghĩ trong lòng càng hoảng.
“Thế tử gia, e rằng chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống tệ nhất.” Ta khẽ nói.
Giọng ta có vẻ vững vàng, nhưng trong lòng run rẩy không thôi.
Ta không dám đoán xa hơn, không dám nghĩ xem Mục Vân ca ca đã gặp phải chuyện gì.
Lục Ứng Hàng liếc mắt nhìn ta, thở dài một hơi, đặt vào tay ta một quả quýt đã lột vỏ sạch sẽ, sau đó khẽ vỗ vỗ lên mu bàn tay ta: “Xem nàng kìa, lò hết than cũng không biết thêm vào, tay lạnh hết rồi.”
Lòng bàn tay Lục Ứng Hàng thật ấm áp, không biết tại sao, giờ phút này ta thật sự cần chút hơi ấm này.
12.
Ta cho người tìm ghi chép hành tung của Thái Tử trong vòng mấy ngày trước khi Phương Lan đến thanh lâu, phát hiện huynh ấy vẫn luôn ở Đông Cung, chỉ đến Chúc phủ thăm ta một lần và đến hoàng trang ngoài cung một lần.
Ngày huynh ấy đến thăm ta là khi vừa vào thu, ta cùng Thúy Chi đang nhặt lá rụng.
Huynh ấy trêu ghẹo ta: “Muội lại chuẩn bị dùng lá rụng làm tranh à?”
Mùa thu năm nào ta cũng dùng lá rụng làm tranh, nhưng chưa bao giờ thành công, làm lần nào bại lần đó, càng bại lại càng muốn làm cho bằng được.
Ta tung một nắm lá rụng lên người Chu Mục Vân: “Thái Tử gia chờ đi, năm nay muội nhất định sẽ làm được bức tranh lá thu đẹp nhất.”
Huynh ấy không tức giận, khẽ phủi đi lá rụng vương trên áo rồi cười nói: “Được, chờ muội làm xong ta cũng có lễ vật tặng muội.”
Bây giờ nghĩ lại, bức tranh lá rụng của ta hẳn là đã hong đủ gió, cũng thành hình rồi.
Chỉ là không biết có bị Phương Lan phá hư không.
Chỉ mong trước Tết, ta và Mục Vân ca ca có thể trở lại như trước kia, ta sẽ cầm bức tranh ấy, đến Đông Cung khoe với huynh ấy.
13.
Sau khi đoàn người Hoàng Đế từ hành cung trở về, ta sai người âm thầm điều tra tình huống tại hoàng trang, đồng thời nhờ bên Hầu phủ tổ chức một yến hội phẩm thơ.
Phương Lan cho rằng có gương mặt giống ta, biết pha trà, vẽ tranh, đối thơ, đánh đàn là thật sự có thể trở thành ta sao?
Nực cười.
Phủ Quốc công nhà ta mấy trăm năm công trạng, tâm huyết mấy thế hệ mới nuôi ra được một đích nữ hoàn hảo về mọi mặt như ta.
Bằng chút công phu mèo cào của nàng ta mà dám so với ta.
Lần trước trong yến hội chuyện đánh đàn chưa đủ để mọi người hoài nghi nàng ta, lần này ta muốn phá hủy phòng tuyến bảo vệ của nàng ta, khiến nàng ta phải lòi cái đuôi giả mạo ra.
14.
Yến hội phẩm thơ này, Phương Lan đã cưỡi lên lưng cọp ắt khó xuống, không thể không đi.
Không chỉ vì những yến hội kiểu này là phương thức giao tế căn bản của các thế gia đại tộc, mà còn vì năm nay Hầu phủ tuyên bố lấy ra bút tích của Trương Vạn Thiên, một nhà thư pháp nổi tiếng tiền triều, làm phần thưởng trong yến hội.
Ai ai cũng biết, Chúc Triều Hoa ta đây cực kỳ si mê Trương Vạn Thiên, từng bỏ ra số bạc lớn để sưu tâm bút tích còn lưu lại của ông ấy, chẳng có lý do gì mà lại bỏ lỡ yến hội phẩm thơ lần này.
Ta trốn ở một nơi không ai ngờ được, chờ đợi trò hay bắt đầu.
Mấy vòng đối thơ đầu tiên, Phương Lan còn có thể ứng phó được.
Nhưng từ khi bước sang vòng rút thăm làm thơ, nàng ta bắt đầu hơi quá sức, nhưng miễn cưỡng cũng chấp nhận được.
Tới vòng phẩm thơ cuối cùng, chỉ còn lại Phương Lan cùng đích nữ phủ Thượng Thư, Kinh Ngọc.
Sau khi nhận đề mục, Kinh Ngọc cầm bút tiêu sái viết xuống một bài thơ, sau đó ngồi xuống bàn bắt đầu vẽ tranh, cuối cùng đưa bức tranh có đề thơ cho mọi người chuyền tay nhau xem, còn nàng ngồi trước cổ cầm tấu một khúc.
Vừa nghe tiếng đàn, vừa ngắm bức họa và đọc bài thơ tả cảnh, khách nhân tuy đang ở kinh thành nhưng tâm hồn như trôi về nơi biên cương, thấy được thảo nguyên rộng lớn ngay trước mắt.
Phương Lan thì ngược lại, nhất cử nhất động đều bắt chước theo Kinh Ngọc, tuy khóe miệng luôn nở nụ cười nhưng vẫn có nét hoảng loạn khó giấu.
“Chúc cô nương trước nay thong dong, sao hôm nay lại thất thố như vậy?” Trong mắt Kinh Ngọc đầy hoài nghi, hỏi ra thắc mắc của tất cả mọi người ngồi đây.
Phương Lan nở nụ cười gượng gạo: “Thân thể ta không khỏe.”
Khóe môi Kinh Ngọc gợi lên nụ cười trào phúng: “Chẳng trách Chúc cô nương hôm nay làm thơ đến tiêu chuẩn cũng không đạt.”
Phương Lan còn muốn cãi tiếp, Kinh Ngọc lại nhanh chóng xoay người về phía Hầu gia cười nói: “Hầu gia, tiểu nữ nghĩ ngôi đệ nhất hội phẩm thơ hôm nay, chắc là thuộc về tiểu nữ rồi?”
Hầu gia cười, sai người mang tác phẩm của Trương Vạn Thiên ra: “Chúc mừng Kinh Ngọc cô nương.”
Kinh Ngọc cầm phần thưởng, khi đi ngang qua người Phương Lan, dùng âm lượng mọi người đều có thể nghe được nói một câu: “Trước đó vài ngày thì không đàn được khúc《Thu Vận》, hôm nay lại không làm được thơ, có lẽ nào đích nữ Chúc gia bị đổi người rồi không? Ta nghe nói có một kỹ nữ hạ tiện nơi thanh lâu cực kỳ giống ngươi đó.”
Những lời này như dẫm đúng đuôi Phương Lan, nàng ta giơ tay tóm lấy cổ tay Kinh Ngọc: “Ngươi nói ai hạ tiện?”
Kinh Ngọc trước nay chẳng phải người dễ bắt nạt.
Nàng trở tay tóm lại tay Phương Lan, véo một phát: “Chúc cô nương cho dù gia thế có hiển hách, cũng nên chú ý đúng mực chứ.”
Hai quý nữ nổi tiếng nhất kinh thành náo loạn một hồi, toàn bộ Hầu phủ ầm ĩ cả lên.
Có người nhân lúc hoảng loạn nhét một cây trâm cài đầu có dính máu vào tay Thúy Chi.
Ta núp trong chỗ tối, nhắm thật chuẩn bắn một viên đá vào bả vai Thúy Chi, nàng ta liền giơ cây trâm lên định đâm Kinh Ngọc.
Lục Ứng Hàng đã chuẩn bị sẵn, lập tức nhảy ra bảo hộ Kinh Ngọc, một cước đá Thúy Chi ngã nhào ra đất.
Đám người lúc này mới an tĩnh lại, sau đó là tiếng khóc hoảng loạn của Kinh Ngọc và tiếng mắng chửi của Lục Ứng Hàng.
Mắt Kinh Ngọc đỏ hoe, sợ đến thất thần, Lục Ứng Hàng vội đưa nàng ấy vào trong nội viện, sai người nhanh chóng chạy đi mời thái y.
Thúy Chi bị thị vệ Hầu phủ trói lại, nhốt trong phòng chứa củi.
Đêm đã khuya, phụ thân cùng Thượng Thư đại nhân mới từ thư phòng bước ra, hai bên thương nghị một điều nhịn bằng chín điều lành, từ nay không đề cập đến chuyện này nữa.
Nhưng Thượng Thư đại nhân yêu cầu phải giao Thúy Chi cho bên đó xử lý.
Đêm đó, Thúy Chi đã bị Thượng Thư đại nhân mang đi.
Phương Lan cũng không kịp ngăn cản.
Qua chuyện này ta cũng phát hiện ra, không có Thái Tử giả ở cạnh, nàng ta cũng không giỏi tùy cơ ứng biến.
15.
Khi nhìn thấy ta ở phủ Thượng Thư, hai mắt Thúy Chi tràn ngập hoảng sợ.
Nàng ta quỳ rạp xuống khóc lóc xin tha.
“Tiểu thư tha mạng, nô tỳ cũng là bị người ta lừa gạt.”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ta thấy ngươi có thể giúp nàng ta che trời giấu biển, rất thông minh mà.”
Thúy Chi hiểu ta, tuy ngày thường rất thoải mái nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của ta, ta sẽ không lưu tình.
Nàng ta đ/i/ê/n cuồng dập đầu, trán rỉ máu, miệng không ngừng van xin.
Ta sai người đè nàng ta xuống, bóp miệng nhét vào trong một viên bách trùng hoàn.
“Cứ mười hai canh giờ, ngươi phải ăn giải dược một lần, nếu không đám trùng trong đó sẽ bò ra, xuyên tim cào phổi ngươi.” Ta chăm chú nhìn nàng ta, mỉm cười nói.
Trong mắt Thúy Chi đầy tuyệt vọng, giọng run rẩy: “Nô tỳ xin khai hết, cầu tiểu thư tha mạng.”
Qua lời kể của Thúy Chi, ta biết được trong một lần nàng ta tới Đông Cung giúp ta tặng đồ đã bị Chu Mục Vân giả cản lại.
Hắn hứa hẹn sau này sẽ cho nàng làm quý thiếp, đến khi hắn đăng cơ thì lên Quý Phi, hai người tằng tịu mây mưa với nhau xong, Thúy Chi đồng ý giúp hắn đổi Phương Lan vào phủ.
“Thái Tử nói, nếu tiểu thư lên làm Thái Tử Phi chắc chắn sẽ không cho nô tỳ làm thiếp, nhưng nếu để nàng ta vào phủ, sau này nô tỳ sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.” Thúy Chi nức nở nói.
Sau đó, bọn họ bàn bạc với nhau để Phương Lan đóng giả thái y vào phủ, dùng mê dược khiến ta thiếp đi rồi thông đồng với thị vệ trong phủ đưa ta ra ngoài, mang đến thanh lâu.
“Nàng ta nói tiểu thư là sản phẩm phong kiến gì đó, lúc nào cũng tự xưng cao khiết nhưng thật ra là giả vờ, phải đẩy tiểu thư vào thanh lâu mới có thể phá hủy lòng tự trọng của tiểu thư.”
“Bọn họ còn nói làm vậy so với trực tiếp gi*t ch*t tiểu thư vui hơn nhiều.”
“Nhưng sau đó tiểu thư lại xuất hiện ở trại nuôi ngựa, bọn họ phát hiện không thể xem nhẹ tiểu thư nên quyết định hạ tử thủ.”
Thúy Chi thút tha thút thít kể xong câu cuối cùng, Lục Ứng Hàng tiến lên đá nàng ta một cái, Thúy Chi phun ra một ngụm máu tươi, lăn ra bất tỉnh.
Thúy Chi không biết ta đương nhiên sẽ không để nàng ta phải làm một thiếp thất không có mặt mũi, không thể đường đường chính chính xuất hiện cạnh phu quân.
Nếu nàng ta đối xử thiệt tình với ta, sau này ta chắc chắn sẽ giúp nàng ta tìm một mối tốt, gả sang làm chính thê vẻ vẻ vang vang.
Tiếc là vì tham lam và ích kỉ, con người lại luôn thay đổi.
“Bắt nàng ta viết ra toàn bộ tai mắt ở Chúc gia, thiếu một cái tên thì ch/ặ/t một ngón tay.”
Ta nhìn Thúy Chi lần cuối, có lẽ khi còn nhỏ ta không nên cứu nàng ta từ trên núi xuống, đưa hồi phủ, không để nàng ta chứng kiến kinh thành phồn hoa vật chất, nàng ta đã không nảy lòng tham và rơi vào kết cục như hôm nay.
Nhưng chung quy thì chẳng có gì là có lẽ cả.