• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] GIÀ NINH (3 Viewers)

  • Phần IV END

11.

Đã hơn nửa tháng kể từ khi về phủ, thế nhưng ta không thể vui vẻ chút nào.

Bên ngoài đều đang truyền tin Ân Thương Quận mất tích, lòng người trong triều dưới dân ai ai cũng lo lắng, nghi kỵ lẫn nhau.

Ca ca thỉnh thoảng thăm dò ý tứ của ta, hỏi ta về chuyện Ân Thương Quận.

Tối qua, ta mơ thấy Ân Thương Quận toàn thân đầy máu, thân thể tứ chi bị người ta chặt đứt.

Sợ những hình ảnh trong mơ sẽ ứng nghiệm với hiện thực, ta quyết định sẽ nói ra tất cả những gì mình biết, không giấu giếm gì cả.

"Ra ngoài đi dạo?"

Mẫu thân thấy ta từ khi về đến nay, cứ buồn rầu ủ rũ trốn trong phòng không tiếp xúc với ai.

Thương con, bà cho rằng ta đang lo lắng cho Ân Thương Quận.

Sợ ta suy nghĩ nhiều, bà sai người ngày nào cũng tìm đồ chơi vui vẻ cho ta.

Nếu là trước đây, ta chắc chắn sẽ rất vui.

"Tiểu thư, bên ngoài có một cô nương nhờ ta đưa cho người."

Nha hoàn đưa cho ta một phong thư chưa mở.

Chính là lúc ta và Lý Trăn tách nhau ra, ta bảo hắn ta nếu có tin tức gì về Ân Thương Quận thì hãy báo cho ta biết.

Hắn ta tìm được rồi!

Ta vui mừng giấu phong thư ở trong tay áo.

Theo địa chỉ trong thư mà đi tìm.

Lúc cánh cửa mở ra nhìn thấy người mà ta hằng mong nhớ xuất hiện, lưỡi dao treo lơ lửng trên tim ta cuối cùng cũng bị phá hủy.

Nửa tháng không thấy Ân Thương Quận không có chút thay đổi nào. Ánh mắt như đuốc dừng lại trên người ta, từ khi ta bước vào đến giờ.

Đúng lúc ta đang vui mừng, phía sau truyền đến tiếng bước chân ồn ào nặng nề.

Ngôi nhà nhỏ bị một đám người mặc áo đen đeo kiếm chặn kín lối đi.

“Thật đúng là khó tìm.”

Ca ca?

Thân hình bỗng nhiên chấn động, ta hồn nhiên vô thố mà lấy lại tinh thần.

Đối diện trực tiếp với ca ca đầy vẻ hung ác, mặt mày trắng bệch.

Chẳng đợi ta nói gì, ca ca ra lệnh một tiếng, ta đã bị người ta kéo ra ngoài.

Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu ta, chẳng lẽ là…

“Ca ca, huynh đừng có hồ đồ. A tẩu và Ngọc Nhi vẫn đang ở nhà chờ huynh đó…”

Lời còn chưa nói hết, ca ca đã ngắt lời ta, khuôn mặt tuấn tú phủ một lớp mây đen.

Khoé môi treo lên ý cười trào phúng, trong mắt nồng đậm căm ghét:

“Muội coi nàng ta có gì đáng quý?”

Nói xong, hắn khinh bỉ giơ tay quăng túi tiền do a tẩu tự tay thêu trên eo xuống đất.

Trong ấn tượng, ca ca và a tẩu cho tới nay luôn yêu thương nhau.

Lại sao lại…

Ta hình như đã biết nguyên nhân rồi.

Người ca ca ta luôn thích... là Kiến Vi.

Lúc trước Kiến Vi được phụng chỉ gả vào Đông Cung, ca ca ta suy sụp một thời gian, gia đình không rõ chân tướng khuyên nhủ rất nhiều ngày.

Ta và Kiến Vi chơi thân, đã từng bị nàng nhắc nhở vài câu, lúc đó mới hiểu được ca ca kỳ lạ như thế nào.

Sau khi Kiến Vi gả vào Đông Cung, một thời gian sau. Ca ca ta nghe theo lời phụ thân, lấy người luôn thầm yêu hắn là a tẩu.

Lúc đó, ta thấy hắn mặt mày hớn nở, sau khi thành hôn đối với a tẩu càng thêm dịu dàng chu đáo.

Tưởng rằng hắn đã vượt qua rồi.

"Nếu không phải vì hắn, sao Kiến Vi có thể chết?"

Ngũ quan ca ca nhăn nhó, hai tròng mắt phát ra lửa giận, mắng chửi Ân Thương Quận vẻ mặt thản nhiên.

Hắn đứng trước mặt chúng tôi, hạ thấp mi mắt, khí định thần nhàn mà thưởng thức đồ vật trong tay, để mặc ca ca ta gào rống.

"Vậy nên ngươi muốn giết trẫm? Biết rõ Tần Vương câu kết với ngoại địch, đi khắp nơi chém giết cướp bóc, ngươi cũng muốn liên minh với hắn. Để báo thù cho nàng?"

Ca ca ta cười khẩy một tiếng, Ân Thương Quận vạch trần không phản bác, trực tiếp đối mặt với ánh mắt sắc bén của hắn.

Trong mắt tức giận bừng bừng: "Chỉ cần có thể khiến ngươi chết, thì thế nào?"

Ta sững sờ một lúc lâu, đồng tử chấn động một cái.

Lâm vào nghi ngờ sâu sắc.

Trước mặt là ca ca huyên thuyên cố chấp, nhưng vẫn là ca ca tốt bụng đối với người khác?

Sao lại trở thành bộ dạng điên cuồng này?

Hoặc là nói cái chết của Kiến Vi đã gây cho hắn một cú sốc quá lớn.

Thần sắc Ân Thương Quận khinh miệt, không để bụng.

"Thật là ngu ngốc."

Ca ca định rút dao, xung quanh có tiếng gió ồn ào một trận.

Một đám người bao vây lấy ca ca ta, biến bị động thành chủ động.

Ta nhận ra một người trong đó là Lý Trăn.

Vậy nên, tất cả những điều này đều đã được lên kế hoạch.

Mà ta chính là cái bẫy dụ rắn ra khỏi hang, cho dù ở phía bên nào.

Sau đó không biết chuyện gì xảy ra, ta đã bị người của ca ca đưa đi.

Chờ ta lại lần nữa gặp được Ân Thương Quận, khuôn mặt hắn bị máu bắn tung tóe, mùi máu tanh xộc lên mũi.

Cả người tỏa ra khí tức khiến người ta sợ hãi.

"A Ninh..."

Ngón tay lạnh lẽo của hắn vuốt ve gương mặt ta, hô hấp ập đến gần.

"Khương gia cấu kết với bọn phản loạn, tội đáng chết."

Hắn quấn sợi tóc hỗn độn trên trán ta ra sau tai, cử chỉ thân mật không hề pha chút dịu dàng nào.

Giọng nói khàn khàn, ánh mắt dục vọng càng lúc càng mãnh liệt.

"A Ninh... cầu xin ta, ta sẽ cho nàng thứ nàng muốn."

Hắn hơi há miệng, những lời nói nhỏ bé như một con dao đâm vào tim ta đào ra một lỗ hỏng.

"Người có thể bảo vệ nàng lại ít đi một người nữa."

Ta nghe tin dữ, hai đầu gối mềm nhũn, "bịch" một tiếng ngã xuống đất.

Trái tim chợt ngừng đập, một giọt nước mắt không báo trước lăn xuống gương mặt trắng bệch không còn chút máu, đúng lúc rơi xuống bàn tay to lớn đang vuốt ve, ướt át một mảnh.

Bi thương bao trùm lấy tất cả mọi thứ của ta, bàn tay run rẩy gắt gao nắm chặt lấy cổ áo hắn.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai cánh môi mỏng không còn chút máu, nỗi sợ hãi và thống khổ đan xen khiến người ta gần như ngất đi.

Gấp gáp muốn biết, lại sợ hãi.

Cố gắng vật lộn một lúc, cổ họng không thể thốt ra một chữ nào.

n Thương Quận ôm ta vào trong lòng ngực, toàn thân cứng đờ như xác chết.

Dường như đã nhìn thấu ta, bàn tay áp vào nắm đấm đang nắm chặt của ta, nắm lấy vuốt ve.

"Không phải ta, là chính hắn tự vẽ ra ngục tù cho mình, chịu đựng không nổi tự sát rồi."

Cái chết của Kiến Vi, hắn vẫn còn nợ.

Nếu không phải nàng lệnh cho cung nữ mang đến nước uống có pha lẫn thuốc độc, vốn dành cho Ân Thương Quận, lại trời xui đất khiến thay hắn đỡ một mạng.

Mà cung nữ kia chính là người của Tần Vương.

Tần Vương biết được ca ca ta và Kiến Vi có đoạn tình cảm như vậy, bèn bóp méo sự thật, cố ý dụ dỗ ca ca ta lợi dụng báo thù cho Kiến Vi, tiện đà làm việc cho hắn ta.

"Cho nên... ngươi đang lợi dụng ta."

Có lẽ từ lúc bắt đầu, hắn đã lợi dụng ta.

Ân Thương Quận không biện giải, lúc này ta lại càng hy vọng hắn biện giải một chút.

Hắn rũ mắt, trầm giọng: "Chuyện này ta xin lỗi nàng..."

Ngẩng đầu lên hai mắt đỏ ngầu, không chút do dự ngắt lời hắn: "Ngươi đoán trúng ca ca ta sẽ không làm hại ta!"

Người đã từng quấn quýt lấy ta, không ngừng thì thầm bên tai nói yêu ta.

Hắn khàn giọng, dùng sức căng chặt quai hàm.

"Nàng muốn gì, ta đều cho nàng. Nàng không muốn quay về cung với ta, ta cũng sẽ thả nàng..."

Ta cười lạnh trong lòng, ngực như bị ai dùng dao cắt thành từng mảnh.

Giận dữ trong lòng không thể kiềm chế được, ta không biết từ đâu có sức lực để gạt tay Ân Thương Quận đang định nắm lấy mình.

Nhớ lại bộ dáng lúc ta nhận được phong thư của hắn, chính là thiên đại chê cười.

Quả nhiên kỳ lạ, nói bao nhiêu lần muốn ra khỏi cung, hắn đều không đồng ý.

Phá lệ cho ta ra khỏi cung, còn đích thân hộ tống ta, nhưng lại cố ý đặt thuốc mê trong xe ngựa, khiến ta ngất xỉu mang về nhà tranh, để cho ca ca ta vẫn luôn âm thầm tìm kiếm cơ hội hành động, lầm tưởng có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Phái người đưa thư cho ta, chính là hắn đoán trúng ca ca sẽ theo dõi ta.

Lợi dụng ta, một lưới bắt ca ca ta.

Thì ra là thế.

Nâng tay gạt tay của Ân Thương Quận còn muốn đưa lên.

Sau khi thi thể của ca ca được đưa về nhà, cả gia đình rơi vào đau buồn.

A Tẩu không chịu nổi, một lúc đã nảy sinh ý định tự tử cùng ca ca ta.

"Thực ra, ta vẫn luôn biết, người trong lòng tướng công vẫn luôn không phải là ta."

A Tẩu khóc đỏ mắt, nhìn vào bài vị của ca ca cười khổ một tiếng.

Giọng nói vô cùng nhỏ bé, xung quanh chỉ có ta và nàng.

Ta dừng lại động tác đốt tiền giấy, đầu ngón tay hơi run rẩy, tiền giấy bị nghiêng ra ngoài chậu than rồi rơi xuống.

Nàng tiếp tục nói: "Dù hắn đối xử tốt với ta, nhưng ta luôn cảm thấy giữa chúng ta có gì đó xa cách. Cho đến một lần hắn say rượu, miệng lẩm bẩm tên của nữ nhân khác."

Nói đến cuối cùng, tâm trạng sụp đổ, một lúc thì nghẹn ngào.

Trong mắt trống rỗng vô hồn, biểu tình có vẻ uể oải, như thể giây phút tiếp theo sẽ bị gió thổi ngã.

Nàng bỗng dưng quay đầu nhìn về phía ta: "Ngươi biết không? Chính là lúc đó mang thai Ngọc Nhi ... Hắn trước đây chưa bao giờ chạm vào ta."

Câu cuối cùng, nàng hét lên vài câu, che mặt khóc không thành tiếng.

Lòng ta hụt hẫng, chìm đắm trong nỗi đau buồn ca ca qua đời, mãi không thể thoát ra.

Sau khi Ân Thương Quận trở về cung, trong cung xảy ra cuộc phản loạn.

Đêm đó người dân trong đại thành đều lo lắng đề phòng, quân bạo loạn trên phố đốt phá cướp bóc, không chuyện ác nào không làm.

Ta thức trắng một đêm, cả đêm lòng như vũ bão.

Nghĩ đến Ân Thương Quận đang ở trong cung nước sôi lửa bỏng, cả người bồn chồn lo lắng.

Mắt nhắm lại đều là dáng vẻ mặt đầy máu, không còn chút sinh khí của Ân Thương Quận ngày hôm đó.

“Cô nương, trong cung phái người truyền lời, Hoàng thượng muốn cho ngài vào cung.”

Nha hoàn vội vàng chạy tới, giọng nói sốt ruột gọi ta.

Nghe thấy hai chữ "Hoàng thượng", trái tim ta đập thình thịch nhảy mạnh, có cảm giác chuyện gì đó không hay xảy ra.

Ngón tay mềm nhũn, chuỗi hạt bồ đề trên tay ta rơi xuống đất.

Ân Thương Quận phái xe ngựa tới, lúc ta nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của thái giám hầu hạ bên cạnh hắn, ta đã biết chuyện gì rồi.

Suốt dọc đường, chiếc khăn tay thượng hạng trong tay ta bị vò nhàu thành một cục.

Cuối cùng cũng gặp được Ân Thương Quận, sắc mặt hắn trắng bệch như giấy, nếu không phải còn chút hơi thở, thì chẳng khác gì người chết.

Chỗ ngực trái của hắn bị miếng gạc thấm máu che phủ, ngay cả chậu nước mà cung nữ bên cạnh cầm cũng đựng đầy nước máu đỏ rực.

Nhìn thấy khuôn mặt mất hết sắc máu của hắn, khoảnh khắc đó, trong lòng đau nhức chua sót, không thể nào kìm nén được.

Thái y nói, nếu lưỡi kiếm lệch đi một tấc, hiện giờ n Thương Quận đã là một khối thi thể lạnh lẽo.

"A Ninh..."

n Thương Quận đang hôn mê không biết từ khi nào đã mở mắt, hắn miễn cưỡng nở một nụ cười với ta.

Nhưng lại khiến người ta đau lòng không thôi.

Hắn còn muốn giơ tay, ta sợ hắn làm rách vết thương, nên đã ấn hắn trở lại.

Không hài lòng nói: "Đừng động..."

n Thương Quận ngược lại nắm lấy tay ta, bàn tay to lớn dày rộng lạnh lẽo đến đáng sợ.

Ta không khỏi nắm chặt, cố gắng dùng hơi ấm trong lòng bàn tay để sưởi ấm cho hắn.

Môi hắn mấp máy, khô khốc đến mức nổi lên mấy đường nhăn.

Suy yếu vô lực: "Sợ rồi à?"

Ta im lặng không lên tiếng, cúi đầu xuống, hốc mắt chứa đầy nước mắt.

Từ lúc bước vào thấy Ân Thương Quận đến giờ, lòng ta vẫn còn đang loạn.

Ta bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ.

Nếu không cứu được hắn, ta thậm chí đã nghĩ ra cách chết như thế nào.

Đến khi ta phản ứng lại, ý nghĩ này.

Nhưng lại tự trách bản thân, đối với Ân Thương Quận, ta đã đến mức này từ bao giờ...

Thấy ta không phản ứng, hắn cười một tiếng, lại khẽ động miệng vết thương, ho khan dữ dội, thậm chí ngay cả ngực kịch liệt phập phồng khiến miếng gạc băng bó bị nhuộm đen đỏ.

"Trẫm sợ chết quá, chết rồi trẫm sẽ không gặp được nàng nữa."

Nhìn thấy vậy, trái tim ta thắt lại.

Ta há miệng hét lên mấy tiếng "Thái y!"

Thái y bảo Ân Thương Quận phải nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối không được cử động mạnh để tránh làm rách vết thương.

Thằng nhãi này không những không nghe lời, mà còn nắm chặt lấy cổ tay ta.

12.

Tuyết đầu mùa sắp tan, hiếm hoi trời quang mây tạnh.

Vết thương của Ân Thương Quận đã lành gần hết, ta dìu hắn đến hoa viên đi dạo một chút.

Hắn nhìn tôi: "A Ninh... Nếu ta chết thật, nàng sẽ thương xót ta chứ?"

Ta mím môi, vành tai hơi đỏ lên.

Đột nhiên giương mắt, đôi mắt hắn dịu dàng như nước nhìn thẳng vào ta, ánh mắt chứa đựng tình cảm mãnh liệt không chút che giấu.

Hít sâu một hơi, không cần nghĩ ngợi: "Sẽ không."

Chúng ta không thể tách rời nhau.

Trong lòng tuy thấy lời này thật sến súa, nhưng vẫn nói ra.

"Ta cũng không biết tại sao lại có suy nghĩ này, không giấu gì chàng, chuyện chàng lợi dụng ta khiến ta tức chết. Nhưng lúc nhìn thấy chàng nằm trên giường hơi thở thoi thóp, ta chẳng còn nghĩ gì nữa."

Ân Thương Quận lúc đầu là ngẩn ra, dường như không ngờ ta lại nói mấy câu này.

Ngay sau đó hắn phản ứng lại, run rẩy đưa tay vuốt ve vành tai đỏ ửng của ta.

"Vậy nàng còn muốn làm hoàng hậu của ta không?"

Ta cắn môi do dự.

Trong các câu chuyện, dù trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở mới tu thành chính quả, các nhân vật chính cũng chỉ hạnh phúc được vài năm.

Nam chính trở thành hoàng đế, không chịu nổi sự cám dỗ của ngàn vạn mỹ nhân trên thế gian, bỏ rơi nữ chính.

Để nữ chính mắc kẹt trong thâm cung, yêu mà không được đáp lại, buồn rầu mà chết. Hoặc bị sủng phi hãm hại, hạ độc, cuối cùng chết thảm.

Hoặc là, nam nữ chính nảy sinh mâu thuẫn, cuối cùng không yêu nhau nữa, hai người nhìn nhau, chỉ còn thất vọng, cả đời không gặp lại nhau.

Quay trở về, ta cũng không phải là người tài giỏi để làm hoàng hậu.

Ân Thương Quận thấy ta không nói gì, liền cúi xuống cắn môi ta một cái.

"Nghĩ gì vậy..."

Ta nói với hắn về băn khoăn trong lòng mình, thế nhưng chọc hắn cười đến đau hông..

Hắn bất đắc dĩ thở dài: "Thôi thôi, A Ninh quả thực không thích hợp ở trong cung."

A Ninh không thích hợp ở trong thâm cung, nàng nên vô tư vô lự, tự do tự tại.

Vậy thì ta sẽ lựa chọn.

A Ninh không thích cuộc sống trong cung, trùng hợp thay, ta cũng không thích.

Nơi không có nàng, liền không phải là nơi thuộc về ta.

Phiên ngoại:

"Nhi tử đâu?"

Miếng vải che trước mặt ta được người ta kéo ra, đón nhận là ánh nắng chói chang, còn có...

Khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Ân Thương Quận.

Nhi tử...

"Nhi tử đang ở thư phòng luyện chữ đấy."

Ta mặt không đỏ, tim không đập mà trả lời.

“Phải không?" Ân Thương Quận rõ ràng không tin, hắn nghiến chặt răng.

Ta sửng sốt một chút, liền nhìn thấy giờ phút này Ân Thương Quận lôi nhi tử đang miệt mài đọc sách trong thư phòng đến trước mặt.

Cả người nhi tử dính đầy bùn đất, mặt mũi thì lấm lem, ánh mắt nhỏ bé chột dạ trốn đông trốn tây.

Ân Thương Quận nói con giống ta, không chỉ về ngoại hình mà còn về tính cách.

Ta cảm thấy không giống, giống hắn nhiều hơn.

Dù sao lúc ta còn nhỏ như nó, tâm cơ ta không nhiều đến vậy.

"Mẫu thân..." Nhi tử cất giọng khàn khàn, ánh mắt nhỏ bé vô cùng đáng thương như sắp khóc tới nơi, hướng về phía ta phát ra tín hiệu cầu cứu.

Nếu rơi vào tay Ân Thương Quận, thì không phải chỉ nói vài câu đơn giản như vậy.

Ta do dự, mặt Ân Thương Quận âm trầm, ta từ dũng cảm như hùm trở nên hèn nhát như chó, hèn nhát đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt người khác.

Nhi tử à, cũng là như con bù nhìn qua sông, bản thân cũng khó mà bảo toàn được.

"Luyện chữ? Luyện thành như thế này sao?"

Ân Thương Quận chỉ vào vết bùn trên người nhi tử, tức giận đùng đùng.

Ánh mắt của hắn khiến ta sởn gai ốc, ta nhanh trí nghĩ ra một cái cớ.

"Thằng bé tập luyện mệt rồi, thiếp cho nó hoạt động gân cốt một chút."

Nhi tử ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, mẫu thân sợ con tập luyện đến ngốc rồi…."

Lời còn chưa nói xong, nó đã bị Ân Thương Quận bẻ lỗ tai giống như trừng phạt.

"Ta thấy bây giờ con đã ngốc rồi."

Nhi tử liều mạng đau đớn kêu lên, một lúc sau hắn mới thả tay ra.

Suốt quá trình đó, ta chính là một câu cũng không dám xen mồm.

Sợ làm tổn thương đến người vô tội.

Ân Thương Quận sai người đưa nhi tử đi tắm rửa, lòng ta có linh cảm mình sắp bị trừng phạt.

Nhìn thấy bộ dáng hắn ngoài cười nhưng trong không cười, ta sợ hãi vô cùng.

Ta cố gắng thương lượng với hắn: "Tướng công, chàng đã bắt nạt thằng bé rồi, đừng bắt nạt thiếp nữa nhé."

Hắn mỉm cười đầy ẩn ý: "Phải không? Ta làm sao có thể bắt nạt nương tử chứ."

Ngay lập tức, cả người ta bị hắn bế lên bay trong không trung.

Tất cả những lời phản kháng đều biến thành tiếng nấc nức nở ở trong miệng tràn ra…

- Hết -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom