-
Chương 4
Chỉ một mảnh vỡ nhỏ mà Lâm Dao quý trọng đến thế, hiện giờ, lại bỏ được cốt nhục của chúng tôi.
…………
Tôi đáng thương hỏi Du Phong: “Lúc này đây, Lâm Dao có phải thật sự không cần tôi không?”
Du Phong nhìn tôi, trong mắt mang theo chút thương hại.
“Trong lúc nằm viện, Lâm Dao chưa từng nhắc tới cậu. Lâm Dao không đề cập tới cậu, tôi cũng không nhắc. Trừ bỏ cảm ơn, cô ấy cũng không nói chuyện gì khác với tôi, tôi không biết cô ấy nghĩ gì. Thẳng đến khi xuất viện, tôi hỏi có muốn tôi đưa về không. Cô ấy nói, từ bỏ rồi, hết thảy những gì về cậu, cô ấy không muốn thấy nữa. Lời cô ấy nói nhẹ như gió thoảng mây bay, nhưng tôi biết, chuyện hai người xong rồi.”
Du Phong từ từ cảm khái.
“Lâm Dao thật sự khá ổn, thân thể không khôi phục, lại không có chỗ nào để đi, chỉ có thể tạm thời ở nhà tôi tĩnh dưỡng, mỗi ngày quét tước phòng ở sạch sẽ, còn phụ trách nấu cơm.”
Du Phong ánh mắt có trách cứ, “Lục Dương, cậu nhất định chưa từng yêu chiều cô ấy, cho nên cô ấy mới hiểu chuyện như vậy, sợ gây thêm phiền toái cho người khác.”
Tôi suy sụp không nói, Du Phong đứng dậy rời đi.
Đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, hoãn ngữ khí lại:
“Lúc gây tê còn mơ màng, cô ấy có gọi tên của cậu, Lục Dương. Nhưng lúc ấy, cậu đã ở đâu?”
20.
Sau ngày đó, tôi không chỉ không thấy Lâm Dao, Du Phong cũng trốn tránh, hoàn toàn chặt đứt liên hệ với tôi.
Cho nên tôi không nghe được bất kỳ tin tức nào của Lâm Dao nữa.
Tôi chờ ở công ty, rồi ở dưới nhà hắn, giả làm khách hàng hẹn hắn ra, đều bị Du Phong cự tuyệt.
Cuối cùng, tôi trở lại ngôi nhà không có Lâm Dao, mờ mịt.
Chúng ta ở bên nhau lâu vậy.
Lâm Dao tồn tại, dần như nước, ánh mặt trời, không khí, ngày thường căn bản không ý thức đến, cũng không hiểu được mà cảm kích, sau khi mất đi tôi mới biết được, đó là vật trân quý biết bao.
Đồ đạc ở căn hộ cũng chưa đổi, nhưng tôi lại cảm giác tất cả đã thay đổi, trở nên tĩnh mịch, xa lạ.
Mảnh vỡ có vân tay của chúng tôi, được đặt ở trên giá, như vật trang trí không quá đẹp.
Nhớ rõ khi đó tôi từng an ủi Lâm Dao, hôm nào lại bồi cô ấy làm cái khác.
Kết quả mấy năm qua, tôi chưa từng dẫn cô ấy đi qua chỗ làm nghề gốm.
Chứng tích vỡ nát vẫn còn ở đó.
Tựa như vết thương tôi gây ra với Lâm Dao, chưa bao giờ được hàn gắn.
Vì thế vết thương liền lưu lại trong lòng của cô, tầng tầng lớp lớp.
Tủ lạnh còn có đồ ăn mà Lâm Dao làm vì tôi. Gần một tháng, tôi cũng không nỡ ném đi.
Kỳ thật Lâm Dao vốn cũng không giỏi nấu nướng, là tôi thường nói thân thể không thoải mái, cô ấy mới bắt đầu dốc lòng nghiên cứu thực đơn, chú ý cách phối hợp dinh dưỡng, muốn bồi dưỡng thân thể cho tôi.
Khi cô ấy vừa mới bắt đầu xuống bếp, thường bị dầu bắn, trên tay, trên mặt, đều bị phỏng.
Một lần nghiêm trọng nhất, trên mặt cô bị dầu nóng bắn lên. Tôi vừa đau lòng vừa tức giận, khi nâng mặt thoa thuốc cho cô, vẫn luôn trách cứ cô ấy không cẩn thận.
Lâm Dao nhấp môi, nước mắt ở hốc mắt sắp tuôn, như học sinh nhỏ bị răn dạy.
Tôi trong nháy mắt muốn nói với cô, tôi lừa cô ấy, cô ấy đừng học nấu ăn nữa.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn ích kỷ mà lựa chọn giấu đi.
Sau này, trù nghệ của Lâm Dao ngày càng tốt, tôi cũng…… ngày càng tập thành thói quen.
Tôi mang đồ ăn lên bàn ăn.
Măng hầm thịt, canh nấm đầu cá, cà rốt hầm thịt bò nạm, sườn heo chua ngọt, củ mài xào mộc nhĩ, rau xào, nguyên tố dinh dưỡng phối hợp toàn diện cân đối, ai cũng có thể nhìn ra người nấu đã dụng tâm như thế nào.
Tất cả, đều do Lâm Dao làm khi còn yêu tôi.
Nghĩ vậy, hốc mắt của tôi nóng lên.
Tôi mở tủ rượu, bắt đầu ăn.
Nhưng chúng nó đã biến chất, không hề còn hương vị quen thuộc.
Nước mắt rơi vào chén rượu lại uống vào bụng.
Tôi nghĩ đến khi Lâm Dao còn chưa nấu nướng thuần thục, mỗi khi thất bại, liền tránh ở phòng bếp tự mình ăn luôn, vừa ăn vừa nghĩ, rốt cuộc là chưa làm tốt chỗ nào.
Cô ấy ăn xong rồi nghĩ, buông mi, như thỏ con ngốc manh rũ lỗ tai xuống.
Tôi vừa khóc vừa cười, ăn hết đồ ăn của Lâm Dao vào trong bụng.
Không biết qua bao lâu, uống bao nhiêu rượu.
Tôi mơ hồ nghĩ: Đồ ăn ngon quá. Nếu tối hôm đó tôi trở về ăn chúng nó, thì nó còn ngon hơn.
Tôi của tối ngày đó, nếu trở về.
Sẽ thật tốt.
…………
21.
Tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt là trần nhà màu trắng, giường màu trắng.
Là bệnh viện.
Đầu đầu muốn vỡ ra, dạ dày nóng như lửa.
Tôi nhớ tối hôm qua, tôi gọi cho Du Phong, hình như hắn nghe thấy tôi không ổn, Du Phong tới đưa tôi đến bệnh viện.
Ngộ độc thức ăn cộng thêm trúng độc cồn, phải rửa ruột.
Khi đó tôi quá thống khổ, đã không phân rõ là thân hay là tâm, chỉ cảm thấy nơi nào cũng đau, đau đến sắp chết.
Tôi nhớ rõ tôi rất không phối hợp với bác sĩ, luôn lôi kéo Du Phong, cầu hắn cho tôi gặp Lâm Dao một lần.
Cho dù chết, tôi cũng muốn thấy cô ấy lần cuối.
Thẳng đến khi được Du Phong đồng ý gọi cho Lâm Dao, tôi mới yên tâm mà hôn mê.
Tôi gian nan ngồi dậy, mơ màng nhìn phòng bệnh một lượt.
Không có Lâm Dao.
Chỉ có Du Phong dựa vào cửa, ánh mắt nặng nề nhìn tôi.
Tôi thấy hắn hơi hé miệng, giọng nói bị tổn thương không thể nói to.
Du Phong đỡ tôi lên, giải thích: “Lâm Dao không có tới. Tôi đã gọi cho cô ấy, cô ấy nói, tất cả không liên quan đến cô ấy.”
Nước mắt của tôi lập tức tuôn trào.
Dù tôi sắp chết, Lâm Dao cũng sẽ không để ý, phải không?
Nước mắt mấy ngày này của tôi cũng không đáng giá.
Tôi mới biết được, nguyên lai mỗi một lần rơi lệ đều rất khổ sở.
Nhưng Lâm Dao cùng tôi ở bên nhau chảy nhiều nước mắt như vậy, đã khóc nhiều lần như vậy.
Cô ấy có phải vẫn luôn rất khổ sở không?
Thấy tôi như ngốc tử ngồi yên rơi lệ, Du Phong cúi đầu trầm mặc vài giây, đi ra ngoài.
Khi trở về, hắn nói với tôi: “Lâm Dao đồng ý gặp cậu một lần.”
Nhưng với điều kiện, về sau, tôi không thể làm phiền Du Phong nữa.
Cô ấy nói Du Phong không nợ cô, không nên vì cô ấy mà để tôi vô cớ gây rối.
Tôi lấy cái chết cũng không đổi lấy một lần gặp mặt, cuối cùng Du Phong chỉ nói vài câu lại khiến cô đồng ý.
Tôi không phẫn nộ nhưng cũng không cam lòng, chỉ còn cảm kích.
Tôi tích cực dưỡng bệnh, chỉ muốn mau chóng xuất viện, đi gặp Lâm Dao.
22.
Kiểm tra xong, làm xong thủ tục xuất viện, tôi về nhà thay quần áo, cạo râu.
Mấy ngày nay tôi nghèo túng đến không ra hình người, tôi phải sửa sang chính mình để lấy lại thể diện một chút.
Chọn xong hoa và quà, khi cùng Du Phong đến nhà hắn, đã là buổi tối.
Lâm Dao một mình ở ban công ngắm trăng.
Hơn một tháng.
Từ tối hôm đó, đã hơn một tháng tôi chưa thấy Lâm Dao.
Nghe thấy chúng tôi vào, cô ấy quay đầu mỉm cười gật đầu với Du Phong trước, sau đó, ánh mắt nhợt nhạt mà dừng ở trên người tôi.
Gương mặt trắng bệch của Lâm Dao có vẻ không chân thật dưới ánh trăng sáng trong trên cao.
Tôi duỗi tay, muốn chạm vào cô, để biết đây không phải là giấc mơ.
Lâm Dao hơi quay đầu tránh tay của tôi, ngữ khí nhàn nhạt: “Cách xa tôi một chút.”
Tôi muốn tìm lý do thoái thác cho hành động vừa rồi.
Du Phong đi đến, cầm một ly sữa bò nóng cùng một đôi dép cotton, “Trời trở lạnh, trước mang dép vào đã.”
Sau khi đặt ly sữa bò xuống, hình như Du Phong muốn cong lưng thay cô mang dép, Lâm Dao kịp thời nhận dép lê, nói cảm ơn, tự mình mang.
Tôi yên lặng đặt hoa tươi trên tay cùng quà ở một bên.
23.
Hiện tại là đầu thu, tôi cùng Du Phong đều mặc áo ngắn tay, Lâm Dao lại mặc đồ kín mít, quần dài, dù vậy, sắc mặt vẫn như cũ quá mức tái nhợt.
Chờ Lâm Dao cầm ly sữa bò nóng ở trên tay, Du Phong mới rời đi, “Hai người cứ trò chuyện đi.”
Tôi nhìn Lâm Dao đã không còn thuộc về tôi, đau lòng kinh hãi với sự thay đổi của cô.
Cặp mắt ôn nhu tràn đầy tình yêu kia đã hoàn toàn nguội lạnh, ở dưới ánh trăng, đôi mắt đó tràn đầy phòng bị.
Tôi lúng ta lúng túng mở miệng: “Rất xin lỗi, anh……”
“Tôi không muốn nghe.” Lâm Dao đánh gãy.
Ánh mắt của cô đạm mạc, “Tôi không muốn nghe anh xin lỗi, không hề ý nghĩa.”
Lâm Dao quay đầu nhìn ánh trăng, trầm mặc trong chốc lát.
Mà tôi như tội nhân chờ đợi thẩm phán, co quắp khẩn trương muốn biết, tôi còn có một tia sống sót hay không.
Sau một lúc lâu, như là rốt cuộc hạ quyết tâm, Lâm Dao quay đầu lại, yên lặng nhìn tôi, thanh âm bình tĩnh như đang kể chuyện của ai khác.
“Lục Dương, anh lừa tôi.”
Cô giơ tay, ngăn lại ý định giải thích của tôi, tiếp tục nói.
“Anh làm tôi biết, tôi mấy năm nay có bao nhiêu đáng buồn —— tôi thế nhưng cho rằng anh thật sự rất yêu tôi.”
Bờ môi nhợt nhạt của cô cười tự giễu.
“Mấy năm nay, anh thường xuyên khiến tôi rất khổ sở. Nhưng tôi luôn nhớ tới anh đối tốt với tôi. Anh ăn tết với tôi, anh nói sẽ vĩnh viễn là người đáng để tôi tin tưởng, khi tôi đau bụng kinh, anh xoa bụng cho tôi cả đêm, mỗi sáng tỉnh lại anh đều hôn trán tôi một cái……”
Lâm Dao hướng ánh mắt về bầu trời đêm, biểu tình có chút hoảng hốt.
“Tôi tự an ủi, anh chỉ là quá bận, anh chỉ là không đủ cẩn thận, anh chỉ là không biết cách bày tỏ……Thẳng đến ngày đó tôi nằm ở bệnh viện, thấy được ảnh chụp hai người. Một khắc kia, tôi nghĩ, nếu cứ vậy chết đi thì tốt rồi. Sau đó, tôi dễ như trở bàn tay nghĩ thông suốt vấn đề này: Anh rốt cuộc có còn yêu tôi không? —— đáp án là không. Bởi vì khi anh còn yêu tôi, tuyệt không nhẫn tâm làm tôi thống khổ như vậy—— kia mới là yêu.”
Lâm Dao rất khẳng định mà nói: “Anh như vậy, không phải.”
Tôi há miệng thở dốc, không thể nào cãi lại.
Lời cô nói đều là sự thật.
Lâm Dao hơi hơi nhăn mày lại, như tỉnh lại từ trong mộng, có chút gian nan mà mở miệng: “Vốn dĩ, tôi chưa từng được quý trọng.”
Tôi nôn nóng giải thích: “Không phải như thế, Dao Dao, anh muốn cưới em, anh chỉ là, chỉ là…… Là anh hồ đồ!”
Nhưng Lâm Dao như bị bóng đè, cái gì cũng nghe không vào, tiếp tục lầm bầm lầu bầu.
“Vì cái gì? Tôi vẫn luôn cho rằng, tình cảm trên thế giới này là thứ trân quý nhất. Tôi cho anh, đã là toàn bộ tình cảm của tôi. Vì cái gì, không đổi được tình cảm anh dành cho tôi?”
Cô ấy mờ mịt mà nhìn tôi, hoang mang hỏi.
“Có phải chân tình kỳ thật căn bản chẳng hề đáng quý, chỉ có tôi cho rằng nó trân quý sao?”
Thanh âm dần dần nghẹn ngào, cô dùng hết sức mới nói xong.
“Hoặc là nói, tôi là nguyên nhân. Là con người của tôi, không làm cho anh thích. Cho nên, tôi có cố gắng, cũng không đáng được quý trọng. Cho nên tôi dùng hết toàn lực đi yêu một người, cũng là vô dụng, đúng không? Là tôi sai sao? Là tôi quá nhiệt tình sao? Có phải tôi không giống các người, nên không cần quá để ý, cứ chơi đùa tôi là được, phải không? Tôi đối với các người xem ra, có phải vừa ngốc vừa phiền không?”
…………
24.
Giờ đây, tôi cho rằng tôi đang bị khiển trách bởi thẩm phán trước mặt.
Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi phải để Lâm Dao gọi cho Dương Y, nói chúng tôi không hề quan hệ; tôi phải nhận sai với Lâm Dao, hứa hẹn cô ấy rằng tôi sẽ sửa tất cả; tôi muốn ôm chặt cô ấy, nói cho cô ấy biết tôi có bao nhiêu nhớ cô ấy……
Nhưng Lâm Dao hoàn toàn không tức giận, cũng không chất vấn tôi.
Cô ấy tự giam chính mình giữa hoài nghi cùng phủ định, toàn là thống khổ, tựa hồ tất cả chờ mong cùng nhiệt tình, đều đã dập tắt.
Tôi đỡ vai Lâm Dao, sức cùng lực kiệt chứng minh tình yêu của tôi với cô ấy.
Lâm Dao tràn ngập kháng cự với lời giải thích của tôi.
Cô ấy đẩy tôi ra, cả người phát run.
“Lục Dương, khi anh ở bệnh viện khóc lóc nói chỉ muốn gặp tôi một lần, ai thấy cảnh đó mà không nói anh tình thâm nghĩa trọng. Nhưng khi tôi cần anh, anh lại cùng người khác ái muội không rõ. Chân tình giả ý, tôi phân không rõ. Vì vậy Lục Dương, anh từng hứa hẹn, cũng từng nuốt lời, mỗi ngày anh đều nói dối, lời của anh, một chữ tôi cũng không tin.”