• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Gặp thoáng qua (1 Viewer)

  • Chương 3

Khi tôi hứa hẹn, đều là thật tình, chỉ là theo thời gian, cũng dần đã quên sơ tâm.
Tựa như tôi cũng đã quên, tôi từ trước luyến tiếc biết bao cho Lâm Dao đã chịu thương tổn.
Mà hiện tại, tôi chắc chắn Lâm Dao sẽ không rời tôi, lần lượt chạm vào điểm mấu chốt của cô ấy, lần lượt vì đã lừa được cô mà đắc chí.
Mấy năm nay, nước mắt của Lâm Dao càng ngày càng nhiều.
Mà tôi không bao giờ kinh hoảng thất thố vì cô ấy mà lau nước mắt, chỉ cảm thấy phiền chán.
Thậm chí khi cùng Dương Y ái muội trêu chọc nhau, tôi còn oán giận cô ấy, bạn gái của tôi cả ngày chỉ biết khóc.
Tôi nói, đâu giống tiểu mỹ nữ Dương Y, lúc cười rộ lên có biết bao tươi đẹp sống động, được nhiều người thích.
Là tôi coi khinh Lâm Dao, cổ vũ khí thế của Dương Y.
Cho nên cô ta mới dám chỉnh cổ Lâm Dao, còn ngồi ở bên người tôi, giáp mặt cười nhạo Lâm Dao: “Tự dưng bất động rồi khóc, bệnh tâm thần..”
Tôi suy nghĩ: Ngày đó khi Lâm Dao rời đi…… Là kiểu tâm tình gì?
15.
Năm ngày.
Tôi mượn dãy số khác gọi cho Lâm Dao, nhưng trước sau không có ai tiếp máy.
Tôi trước hết lấy nhà tôi làm trung tâm, hỏi từng khách sạn xung quanh, đều không có tin tức của Lâm Dao.
Sau đó tôi nhớ tới, ngày đó Lâm Dao không phải từ trong nhà đi ra ngoài.
Vì thế tôi lại lấy KTV ngày đó làm trung tâm, tìm khắp mỗi một khách sạn chung quanh, lớn bé đều không buông tha.
Vẫn không có tin tức.
Lâm Dao gầy nhược, mang thai, không ở khách sạn, vậy cô rốt cuộc ở đâu?
Sao cô có thể sống được?
Tôi lo lắng mà nghĩ đến một đống hình ảnh không dám tưởng tượng.
Có khi nào cô bị tai nạn xe cộ không, hay bị lừa bán, cũng có thể …… tự sát không?
Tôi hốt hoảng bôn ba ở trên đường cái, hãi hùng khiếp vía, rốt cuộc cũng hiểu cảm nhận của Lâm Dao mỗi lần gọi tôi không được.
Tôi giờ đây không quan tâm cô ấy có bao nhiêu tức giận, chỉ muốn nghe thấy tin bình an của cô.
Chỉ cầu cô còn ổn.
Cầu em, Lâm Dao.
Em nhất định không có chuyện gì.
…………
Buổi tối, tôi về nhà.
Đẩy cửa nhà ra, tôi ảo tưởng, nếu Lâm Dao ngồi ở trên sô pha thì tốt rồi, cho dù cô ấy thấy tôi, sẽ nổi giận mà quay mặt đi.
Dù là vậy, tôi cũng cảm kích đến quỳ xuống.
Đáng tiếc ảo tưởng chung quy chỉ là ảo tưởng.
Trong nhà như cũ không có bóng dáng của Lâm Dao.
Quá khứ mà tôi chẳng để tâm, hôm nay, lại thành thứ mà tôi tha thiết ước mơ.
…………
Ngủ không được.
Trong phòng một mảnh trống trải yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tôi bắt đầu ù tai.
Rất muốn nghe giọng của Lâm Dao.
Tôi mở WeChat ra, muốn tìm giọng nói của cô.
Nhưng Lâm Dao sợ quấy rầy tôi, sợ tôi không có phương tiện nghe giọng nói, nên luôn nhắn tin bằng chữ.
Một loạt tin nhắn:
“Anh có về nhà ăn cơm không?”
“Hôm nay mấy giờ anh về nhà?”
“Đêm nay anh muốn ăn cá không?”
“Đi công tác nhớ nghỉ ngơi nhé.”
“Thuốc giải rượu ở trong túi bên mép vali.”
…………
Những tin nhắn quan tâm kéo dài, nhưng đến một tin giọng nói cũng không có.
Tôi không tìm thấy cô ấy.
Tôi cũng không nghe thấy giọng của cô ấy.
Tôi vùi mặt vào gối đầu, khóc.
16.
Không tìm được Lâm Dao, tôi hoàn toàn không có tâm tình làm việc, hồn bay phách lạc mà ngồi ở trong văn phòng, không biết bản thân nên làm gì.
Tôi đã tìm khắp các khách sạn.
Hay nên đăng tin tìm người, hoặc là báo nguy?
Nhìn bóng của mình trên màn hình đen của máy tính ảnh—— tóc hỗn độn, râu ria xồm xoàm, mắt đầy tơ máu, tôi luôn để ý nhất chính là hình tượng, nhưng hiện tại cũng mặc kệ.
Hôm nay tôi chỉ muốn gặp Du Phong cho bằng được.
Tôi cùng Du Phong có quan hệ tốt khi học đại học, sau này lại cùng nhau gây dựng sự nghiệp, công ty này là chúng tôi cùng nhau dốc sức thành lập.
Mấy ngày nay, tôi muốn Du Phong hỗ trợ tôi tìm Lâm Dao, hắn nói hắn có việc.
Hôm nay tới công ty, nghe nói Du Phong gần đây mỗi ngày chỉ tới xử lý một chút công việc quan trọng công tác rồi đi về, ai hẹn cũng không đi.
Tôi làm sao cũng không được. Hôm nay, tôi thế nào cũng phải kéo Du Phong cùng tôi đi tìm Lâm Dao.
Thật vất vả chờ được Du Phong, còn chưa đi vào, tiếng chuông vang lên, hắn nhìn di động một cái, đi đến cầu thang nhận cuộc gọi.
Tôi đi theo, chờ hắn nói chuyện điện thoại xong.
Du Phong đưa lưng về phía tôi, cũng không biết là ở cùng cô bạn gái nào nói chuyện, ngữ khí rất ôn nhu, thậm chí có vài phần cẩn thận.
Tôi bên này đang thất tình, huynh đệ bên kia lại ngọt ngào, lòng tôi chua lòm, đang chuẩn bị đi, liền nghe được tên Lâm Dao.
Giọng Du Phong ôn hòa mà trịnh trọng: “Lâm Dao, em nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, tôi rất mau sẽ trở về……”
Tôi như bị sét đánh!
Máu toàn thân sôi trào, xông thẳng lên đại não!
“Cậu con mẹ nó hỗn đản!”
Tôi vọt vào hung hăng đi một quyền đánh ngã Du Phong, giật lấy di động của hắn.
Không rảnh lo cùng hắn giằng co cái gì, tôi cầm di động lên, hơi khuếch đại âm thanh, giọng nói phát run.
“Dao Dao, là em sao?”
Bên kia điện thoại không ai đáp lại.
Tôi khóc nức nở lại hỏi lần nữa: “Vợ, có phải em không? Em nói một câu đi……”
Sau một lúc lâu, bên kia rốt cuộc cũng truyền đến giọng của Lâm Dao.
Ta rốt cuộc cũng nghe được giọng của Lâm Dao.
Nước mắt liền rưng rưng.
Ngắn ngủn năm ngày, nhưng tôi đã cảm thấy, như cách mấy đời.
Giọng cô vẫn vậy, an tĩnh, nhẹ nhàng.
Cô đang lo lắng hỏi: “Du Phong, anh không sao chứ?”
Du Phong đứng lên, xoa cằm bị đánh sưng, hoạt động đầu lưỡi một chút, lập tức đau đến nhăn chặt mày.
Nhưng hắn vẫn như cũ tận lực câu chữ rõ ràng mà trấn an Lâm Dao, “Tôi không sao, em yên tâm, tắt máy đi, giao cho tôi là được.”
Bên kia không chút do dự nào, liền treo máy.
Tim tôi như bị xé toạc ra, như bị thứ gì đào đi, đau không chịu nổi.
Khi Lâm Dao ở bên tôi, trong mắt cũng chỉ có tôi, chưa từng nhìn tới người khác.
Du Phong vô số lần hâm mộ tấm chân tình của cô ấy, nói giỡn rằng Lâm Dao thật là cổ hủ, cả đời chỉ biết đến một người.
Sao tôi không thể tưởng được, có một ngày, Dao Dao của tôi sẽ lướt qua tôi mà quan tâm người khác, phảng phất như tôi không tồn tại.
Tôi nghĩ giờ phút này nhất định tôi điên rồi.
Tôi nắm cổ áo của Du Phong, gào rống lộn xộn: “Cậu mẹ nó có phải là người không?! Cô ấy là Lâm Dao! Cậu không biết cô ấy với tôi mà nói có bao nhiêu quan trọng sao?! Cô ấy còn hoài thai con của tôi, cậu có biết hay không?! Cậu dựa vào gì không nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?!”
Du Phong đẩy tay của ta ra, lạnh lùng nói: “Tôi biết cô ấy mang thai, tôi còn biết cô ấy sinh non, nếu cậu thật sự quan tâm cô ấy, thì ít đi quấy rầy cô ấy.”
17.
Lời của Du Phong như một cây búa, đập tôi đến nỗi thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Toàn bộ phẫn nộ cùng sức lực dường như đều bị rút hết, tôi dựa tường, chậm rãi ngồi xuống.
Món quà kia……
Tiểu bảo bảo mềm mại, Lâm Dao ôn nhu, tôi vốn chỉ cần giơ tay là có thể với tới hạnh phúc, giờ đây hình ảnh ôn nhu kia, tan nát, không còn gì.
Tôi đờ đẫn mà nhìn Du Phong, thanh âm máy móc: “Cậu gạt tôi.”
Có thể chưa từng thấy dáng vẻ này của tôi, Du Phong lắc đầu, ngồi xuống.
“Ngày đó khi tôi đưa Lâm Dao đi ra ngoài, bộ dáng của cô ấy, không khác cậu của hiện tại lắm.”
Du Phong định hút thuốc, nhưng bỗng bị đau nên xoa cằm, hung hăng trừng mắt nhìn tôi, nói chuyện mấy ngày nay cho tôi.
“Kết quả vừa đến bãi đỗ xe, Lâm Dao liền hôn mê, còn chảy máu, tình huống khẩn cấp, tôi chạy nhanh ôm cô ấy lên xe, trực tiếp chạy đến bệnh viện.
“Lúc đến bệnh viện, bác sĩ mắng tôi một trận. Khi đó Lâm Dao còn mặc tạp dề, nước mắt cũng cạn khô, bác sĩ nói tôi lại khiến thai phụ làm lụng vất vả, lại làm thai phụ bị áp lực chịu kích thích, là một nam nhi —— thế nhưng lại bị mắng thay cậu.
“Cô ấy từng làm kiểm tra, đã được dự báo trước là sinh non.”
Dự báo trước…… Sinh non?
Tôi chậm rãi lấy lại tinh thần.
Cho nên, khi tôi vì Lâm Dao đột nhiên đến thăm mà cảm thấy mất mặt, Lâm Dao mất đi con của chúng tôi?
Tôi đột nhiên đứng lên, “Tôi phải đi tìm cô ấy.”
Du Phong một tay ấn tôi trở về, tôi kiệt lực tránh thoát gông cùm xiềng xích của hắn, lại kích động lên, “Cậu buông tôi ra, Lâm Dao thích nhất là tiểu hài tử, cô ấy khẳng định là thương tâm muốn chết, cô ấy hiện tại cần tôi, tôi sẽ đi an ủi cô ấy, chúng tôi còn sẽ có con……”
Du Phong quát bảo tôi ngưng lại: “Là Lâm Dao tự mình chọn!”
Tôi sửng sốt, “Có ý gì?”
Du Phong buông tôi ra.
“Lúc ấy có hai lựa chọn, một trong đó là muốn giữ đứa bé, thì phải nằm viện dưỡng thai. Tôi có hỏi Lâm Dao, muốn gọi cho cậu thương lượng một chút không. Cô ấy cầm di động đang chuẩn bị gọi, thì liền thấy được một tấm ảnh chụp. Lâm Dao nhìn vài giây, liền nhắm mắt lại, trực tiếp kêu bác sĩ an bài giải phẫu.”
Tôi không thể tin được.
Với tính tình của Lâm Dao, sao cô ấy có thể chủ động từ bỏ con của chúng tôi?
Tôi hỏi: “Là ảnh chụp gì?”
Du Phong đưa di động qua, ngữ khí trào phúng: “Ảnh chụp tôi đã gửi qua, đang muốn hỏi cậu đây, tối hôm đó, cậu cùng Dương Y chơi vui vẻ lắm sao?”
18.
Tôi nhận di động, tim như bị ai đó hung hăng bóp chặt.
Trên màn hình di động, rõ ràng là ảnh tôi ôm Dương Y. Dương Y ở trong lòng ngực của tôi với vẻ mặt thẹn thùng, tôi cười nhìn cô ta, nghiễm nhiên như một đôi tình lữ yêu đương cuồng nhiệt.
Đây là lúc Dương Y đùa giỡn đánh trả tôi, không cẩn thận đâm vào trong lòng ngực của tôi.
Bởi vì chúng tôi ngày thường ái muội, ngày đó bọn họ luôn ồn ào chuyện tôi với Dương Y, bị vây quanh chụp không ít ảnh. Lúc ấy tôi còn đang suy nghĩ, cũng may là Lâm Dao không tiếp xúc vòng sinh hoạt của tôi, sẽ không bị cô ấy thấy, bớt đi không ít phiền toái.
Không nghĩ tới, ngay lúc ấy bị Lâm Dao bắt gặp, đè nát cọng rơm cuối cùng.
Vốn dĩ…… Đều từ tôi mà ra.
Con của chúng tôi, cơ hồ là do tôi giết chết.
Tay của tôi ngăn không được mà phát run.
“Ảnh chụp là do Dương Y gửi.”
Du Phong lại hút thuốc, ánh mắt lạnh nhìn xuống.
“Chúng ta đều không phải là những kẻ ngây thơ, Dương Y là loại người gì, có thể chơi thủ đoạn gì, tôi biết rõ, cậu cũng biết rõ. Tôi biết, cậu cũng không phải tính chuyện lâu dài với cô ta, bất quá chỉ là tìm chút kích thích. Bất quá tôi muốn nói, cậu với cô ta rất xứng đôi! Các người thích giẫm đạp chân tình của người khác, nên ở bên nhau trêu đùa với nhau, hà tất gây tai họa cho Lâm Dao! Nếu cậu thật sự quý trọng Lâm Dao, tôn trọng Lâm Dao, sao có thể cho Dương Y có cơ hội tổn thương cô ấy?”
Lời của Du Phong như một cái tát, thật mạnh tát vào mặt tôi.
Mọi chuyện kỳ thật đã sớm có dấu hiệu.
Tôi nhớ tới, hai tháng trước Lâm Dao nói với tôi, trợ lý của tôi thêm WeChat của cô ấy, nói là sợ khi có việc gấp liên hệ tôi không được, thì có thể tìm Lâm Dao.
Lâm Dao hỏi tôi, muốn thêm hay không.
Tôi biết rõ, Dương Y là muốn tiến thêm một bước xâm lấn chủ quyền của Lâm Dao, đạt được khoái cảm.
Nhưng tôi lại nghĩ, tôi không thực chất định phát sinh chuyện gì với cô ta, cô ta có thể khiêu khích cái gì chứ?
Huống hồ, Lâm Dao tín nhiệm tôi như vậy.
Không có gì phải lo lắng, khiến cho Dương Y đắc ý một chút đi, dù sao chỉ cần Lâm Dao không biết, thì sẽ không xúc phạm tới cô.
Vì thế tôi nói: “Thêm đi, không sao cả.”
…………
19.
Đối với sự tín nhiệm vô điều kiện của Lâm Dao, tôi lần nữa tự mình dung túng.
Khi cô ấy thấy bức ảnh này, thật sự lạnh tâm đi.
Cho nên, cô mới có thể nhẫn tâm giải phẫu cắt đứt liên hệ với tôi.
Tôi đột nhiên nhớ tới cái bình gốm kia.
Có lần, Lâm Dao thấy có nơi làm nghề gốm, lôi kéo tôi đi vào, cùng nhau làm một cái bình gốm, in lại hai vân tay của chúng tôi.
Ngày đó lấy được bình gốm, Lâm Dao nhìn vân tay ở sát bên nhau, rất vui vẻ.
“Lục Dương, anh có từng nghe qua chuyện bình gốm cùng lon sắt không? Bình gốm mấy ngàn năm sau cũng sẽ không thay đổi. Mấy ngàn năm sau, vân tay của chúng ta vẫn luôn kề nhau.”
Cô ấy mãn nhãn vui mừng, dường như đây là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Lâm Dao đối với cái bình gốm bảo bối kia, khi không cẩn thận làm nó vỡ, cô đã khóc thật lâu với một đống mảnh vỡ nhỏ. Cuối cùng, vẫn giữ lại mảnh vỡ có vân tay của chúng tôi, chính là không bỏ được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom