• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Em họ lắm chiêu (2 Viewers)

  • Phần 2

7.

Ngay khi tôi cho rằng sau khi chuyện này qua đi, Chu Nhã sẽ an phận một thời gian, không ngờ cô ta lại có động thái mới, trong diễn đàn trường học đột nhiên xuất hiện một bài post nóng hổi, tiêu đề là: [Tin tức độc nhất vô nhị, mỹ nữ lạnh lùng bị nghi ngờ được người ta bao nuôi!]

Trong bài post đều là ảnh của tôi, trong ảnh tôi đang ngồi trong chiếc Bentley nhà mình ăn cơm trưa, mà người bao dưỡng trong ảnh là chú Trương mỗi ngày đưa cơm cho tôi.

Lần này không giống lần trước, bởi vì có hình ảnh làm chứng, cho nên mọi người nhanh chóng công khai lên án tôi.

Sáng sớm khi tôi đi dạo trong sân trường, nhìn thấy các bạn học chỉ trỏ, tôi còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đi tới trước cửa tòa nhà dạy học, Tống Hoa, người trước giờ luôn theo đuổi tôi bày vẻ mặt thất vọng nhìn tôi: "Chu Mộng, tôi không nghĩ tới cậu là loại người này, lão già kia có cái gì tốt, cậu thật sự là làm cho tôi quá thất vọng rồi!"

Còn không đợi tôi hỏi rõ ràng, Tống Hoa đã xoay người rời đi, tôi nhìn thấy Chu Nhã đứng cách đó không xa vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa diễn trò: "Chị họ, chị đừng nghe bọn họ nói bừa, em tin tưởng chị không phải loại người đó.”

"Nhã Nhã, đã lúc nào rồi mà cậu còn nói thay cho cô ta, chúng ta đi mau đi, thật ghê tởm!" Tiếu Tuyết nói xong kéo Chu Nhã rời đi, mà Chu Nhã làm bộ lo lắng liếc mắt nhìn tôi một cái cũng đi theo.

Trở lại lớp, Tiểu Văn nhìn thấy tôi, lập tức tới gần tôi, lo lắng hỏ:, "Mộng Mộng, cậu có sao không?"

Tôi hỏi Tiểu Văn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các bạn học đang nghị luận cái gì.

Tiểu Văn nhìn tôi một cái, ấp a ấp úng nói với tôi: "Trên diễn đàn trường có người đăng ảnh chụp cậu, nói cậu... nói cậu được bao nuôi..."

Sau khi được cậu ấy nhắc nhở, tôi mở diễn đàn trường học lên, quả nhiên thấy được bài post kia, sau khi mở ra tôi còn say sưa đọc nó.

Không thể không nói, bài post này rất có kỹ xảo, thậm chí còn bịa ra tiền căn hậu quả.

Nói là tôi vì bắt chước Chu Nhã, không mua nổi quần áo giống cô ta cho nên tự nguyện được người ta bao nuôi, văn chương có trật tự có lý, người không biết chuyện tuyệt đối sẽ cho rằng tôi là một nữ sinh ham hư vinh lại có thế lực.

Mà ở phía dưới bài post, người mắng tôi hăng nhất, chính là Tống Hoa.

Tôi không chút hoang mang lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ tôi, mẹ tôi nghe xong rất tức giận, lập tức liên lạc với thư ký của bà.

Một lát sau thư ký gọi điện thoại cho tôi, nói là tra được người tung tin, là người của trường tôi, tên là Tiếu Tuyết, hỏi tôi có nhận ra hay không.

Sau khi nghe xong tôi còn gì nữa mà không rõ, càng không nói nên lời với Chu Nhã, người như cô ta, không đánh không mắng bạn, nhưng thỉnh thoảng gây rắc rối một chút cho bạn cũng đủ phiền.

Tôi cúp máy sau khi nói chuyện với thư ký hai câu.

8.

Hai phút sau bài post trên diễn đàn biến mất, đính kèm là một phong thư luật sư của tập đoàn Chu Phúc, trong thư luật sư nói rõ ràng "Lời đồn thất thiệt nhằm vào thiên kim Chu Mộng của chủ tịch tập đoàn Chu Phúc" muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý khởi kiện.

Nhìn thấy tin tức này bạn học đều sợ ngây người, dù sao cũng chỉ là học sinh, còn chưa gặp tình huống này bao giờ.

Một lúc sau, bạn học bảo tôi nói là Tiếu Tuyết lớp 10 tìm tôi, tôi biết cô ta tới để làm gì, tôi không có ý định gặp cô ta, nếu đã làm thì phải gánh chịu hậu quả.

Mọi người cũng rất nghi hoặc, thiên kim của tập đoàn Chu Phúc không phải là Chu Nhã sao, sao lại biến thành Chu Mộng?

Sau đó tất cả họ mới nhận ra rằng mình đã bị Chu Nhã lừa dối.

Nhưng không biết đóa bạch liên hoa Chu Nhã này này sẽ giải thích như thế nào, người mắng cô ta ngược lại không nhiều lắm, dù sao cho dù không phải con gái ruột của ba mẹ tôi thì cô ta cũng là cháu gái ruột của ba tôi.

Chẳng qua người lúc trước khen ngợi cô ta đã lập tức biến mất, hơn nữa chuyện của Tiếu Tuyết khẳng định cũng sẽ không suôn sẻ, cô ta sợ Tiếu Tuyết đến tìm cô ta gây phiền toái, ở trường học cũng không dám phô trương nữa.

Mọi thứ được giải quyết theo cách hiệu quả nhất, và một người có uy tín như mẹ tôi biết rõ tầm quan trọng của "danh dự" nhất, vì vậy tôi chỉ cần hành động một chút là mọi thứ đã được giải quyết.

Dù sao tôi cũng không phải nữ chính trong truyện ngốc bạch ngọt, tôi có gia thế, vậy sao không tận dụng tốt quyền lợi này chứ.

Đương nhiên, hành vi lần này của Chu Nhã cũng hoàn toàn chọc giận tôi, tôi sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ta, sự trả thù của tôi sẽ tới nhanh thôi.

9.

Từ sau khi làm sáng tỏ lời đồn trong bài post, tôi lại nổi tiếng trong trường một lần nữa, ngẫm lại cũng đúng, một cô gái xinh đẹp, học tập lại tốt ai mà không thích chứ.

Ngoại trừ những người muốn lấy lòng, Tống Hoa cũng tiếp tục theo đuổi tôi, mà còn mãnh liệt hơn so với lúc trước.

Mỗi ngày một ly trà sữa, tặng những món đồ thủ công tôi thích, và đủ loại mỹ phẩm liên tục xuất hiện ở trong hộc bàn của tôi.

Nhưng tôi không cho hắn sắc mặt tốt, khi tôi bị người ta vu hại, thái độ của hắn làm cho tôi nhìn rõ được con người hắn.

Nhưng dù tôi có từ chối như thế nào, ngày hôm sau hắn vẫn tỏ ra chân thành xuất hiện ở cửa lớp chúng tôi, làm cho tôi rất phiền lòng.

Lại nói tiếp Tống Hoa cũng là nhân vật có tiếng trong trường học, dựa vào bề ngoài cũng không tệ lắm cộng thêm thân phận hội trưởng hội sinh viên, giúp hắn ở trong trường có không ít người theo đuổi.

“Chu Mộng, Tống Hoa tìm cậu." Bạn học ngồi ở cửa quay đầu về phía tôi hét lên.

Tôi đang làm một bộ đề thi toán, nghe thấy tiếng gọi cũng không ngẩng đầu, tiếp tục làm bài.

“Chu Mộng, Mộng Mộng! Cậu đi ra một chút, tôi có việc tìm cậu." Tống Hoa chưa từ bỏ ý định, trực tiếp đi tới cửa lớp lớn tiếng gọi tôi.

Tiết học này vừa vặn là tiết tự học, đa số bạn học trong lớp đều đang học tập, tiếng hét đột ngột làm cho tất cả mọi người theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Tôi càng cảm thấy không kiên nhẫn, nghiêm mặt đứng lên đi về phía cửa.

“Mộng Mộng, hôm nay cậu thật xinh đẹp!" Tống Hoa lấy lòng nhìn về phía tôi.

Hôm nay là thứ bảy, không cần mặc đồng phục học sinh, nên khi đi học tôi mặc một chiếc váy xếp li màu xám, đeo thêm một cái kẹp tóc kim cương, khiến tôi trông rạng rỡ hơn.

Tôi ôm cánh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Chuyện gì, nói đi.”

"Mộng Mộng, gần đây mới ra bộ phim mới, vừa hay ngày mai là chủ nhật được nghỉ, tôi muốn hẹn cậu cùng nhau xem phim, có được không?"

Tôi đang định thuận miệng từ chói, ánh mắt liếc qua vừa lúc nhìn thấy Chu Nhã đi ngang qua cửa lớp chúng tôi, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn về phía Tống Hoa và tôi.

Chu Nhã sau khi trải qua chuyện lần trước khiêm tốn không ít, nhưng trong chuyện bắt chước tôi vẫn là chó không đổi được ăn phân, tôi nhìn cô ta cầm cốc nước cùng kiểu với tôi, mang giày cực kỳ giống với giày tôi đi ngày hôm qua, một ý nghĩ lớn mật nhất thời nảy ra trong đầu tôi.

Tôi đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào với Tống Hoa, cơ thể còn vô thức nghiêng về phía Tống Hoa: "Được, vừa hay gần đây tôi cũng muốn thả lỏng một chút, vậy ngày mai không gặp không về.”

Tống Hoa thấy thế mới phản ứng lại, lập tức vui vẻ nói: "Thật tốt quá, Mộng Mộng, chúng ta quyết định vậy nhé!"

Tôi liếc nhìn về phía Chu Nhã.

Chu Nhã nhìn thấy phản ứng của tôi thì sửng sốt một chút, không biết nghĩ tới cái gì, bước nhanh rời đi.

Chu Nhã đi rồi, tôi cũng lười diễn trò với Tống Hoa, tùy tiện nói qua loa hai câu rồi quay về làm bài.

Tôi nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Chu Nhã nở nụ cười, Chu Nhã à, cô cũng đừng làm cho tôi thất vọng nha.

10.

Ngày hôm sau được nghỉ, tôi ngủ cho đến khi tự tỉnh lại, tâm tình rất vui vẻ, nhàn nhã xuống lầu ăn bữa sáng bảo mẫu chuẩn bị.

Điều khiến tôi kinh ngạc chính là, ba mẹ tôi hiếm khi nghỉ hôm nay lại ở nhà, mẹ tôi ngồi trên sô pha xem cổ phiếu, ba tôi nhàn nhã tưới nước cho bông hoa yêu thích của ông.

“Mộng Mộng dậy rồi à? Một tuần này có phải quá mệt mỏi hay không?" Ba tôi dừng động tác trong tay nhìn về phía tôi.

“Không khổ không mệt, năm cuối cấp thật nhàm chán.” Tôi cười trả lời.

Mẹ tôi thúc giục tôi nhanh chóng ăn cơm, trong miệng còn cằn nhằn nói: "Ngày nghỉ cũng đừng chỉ chơi, đàn violon của con đã bị bỏ quên hai ngày nay rồi”.

“Con biết rồi mẹ, hôm nay không có việc gì, lát nữa cơm nước xong con sẽ luyện." Tôi vừa nhét bánh mì vào miệng vừa trả lời qua loa.

“Cũng đừng quá sức, nên nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi." Mẹ tôi lại bổ sung.

“Con nhìn mẹ con xem, mỗi ngày ở công ty cằn nhằn, về nhà còn cằn nhằn với hai chúng ta.” Ba tôi cười giễu cợt mẹ tôi.

Mẹ tôi trừng mắt nhìn ba tôi nói tiếp: "Đúng rồi, Chu Nhã ở trường thế nào, nghe ba mẹ nó nói gần đây nó tiêu tiền như nước, thím năm của con nói nó hay lấy tr ộm tiền trong tiệm hoa quả, bị bắt nhiều lần còn không thừa nhận."

Trong lòng tôi cười lạnh, cô ta lấy tiền còn có thể làm gì, mỗi ngày ra sức bắt chước tôi như thế, còn muốn duy trì hình tượng cháu gái chủ tịch, chỗ nào không cần dùng tiền?

Nhưng ngoài miệng tôi vẫn nói: "Con không rõ lắm, ai biết nó muốn làm gì.”

Ba tôi cũng nói theo tôi: "Mộng Mộng nói đúng, quản nó làm gì?”

Mẹ tôi nhíu mày nói tiếp: "Khi còn bé vẫn rất đáng yêu, sao lớn lên lại..."

Tôi không muốn nghe chuyện của Chu Nhã nữa, quay đầu nói với ba mẹ một tiếng ăn no rồi đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ cầm lấy điện thoại di động, mười phút sau có một tin nhắn wechat, là Tống Hoa, hắn hỏi tôi đến đâu rồi.

Tôi cầm điện thoại lên trả lời hắn nói hôm nay tạm thời có việc, hôm khác hẹn lại.

Sau đó mở nhóm bạn bè ra đăng một bài chỉ giới hạn Chu Nhã có thể thấy được: [Phim mới thật hay!]

Sau khi đăng xong tôi tắt điện thoại di động ngồi chờ Chu Nhã mắc câu.

Quả nhiên, một lát sau Chu Nhã bình luận với tôi: [Chị họ, chị đi xem phim với ai vậy?]

Tôi không trả lời, quá tích cực sẽ có vẻ giả dối.

11.

Qua tuần mới, Tống Hoa sau khi tan học vẫn chạy về phía lớp chúng tôi, tôi cũng thay đổi thái độ xa cách ngày xưa đối với hắn, ở bên ngoài lớp thường thường đáp lại một hai câu.

Quả nhiên, Chu Nhã bắt đầu thường xuyên tiếp cận Tống Hoa, nhiều lần tạo ra cuộc gặp tình cờ, Tống Hoa cũng bắt đầu chú ý đến tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu này, ai có thể kiềm chế khi được mỹ nữ yêu thương nhung nhớ chứ?

Cứ như vậy, Tống Hoa tuy rằng vẫn theo đuổi tôi, nhưng tôi có thể cảm giác được hắn không còn nhiệt tình như trước nữa.

Nhưng bề ngoài tôi vẫn tỏ ra có cảm tình với hắn. Như vậy còn chưa đủ, tôi còn muốn triệt để kích thích ý chí chiến đấu của Chu Nhã.

Vì thế tin tức "Nghi vấn hoa khôi lớp 1 Chu Mộng thích Tống Hoa" lan truyền nhanh chóng.

Ở trước mặt Chu Nhã, tôi cũng như có như không biểu hiện ra vẻ ngượng ngùng của một người đang yêu.

Chu Nhã quả nhiên chờ không kịp, bắt đầu tích cực tiếp cận Tống Hoa.

Cũng không biết cô ta dùng thủ đoạn gì, không bao lâu sau đã nhìn thấy cô ta và Tống Hoa dính vào nhau ở trường học.

Thế nhưng Tống Hoa vẫn như trước ra vẻ thâm tình với tôi, mỗi lần gặp hắn, tôi đều cố nén khó chịu lấy lệ với hắn.

Xem ra hắn rất hưởng thụ tất cả những điều này, vậy thì hãy để cho ngọn lửa này bùng cháy dữ dội hơn nữa đi.

Vì thế ngay khi Tống Hoa lại lần nữa tặng quà cho tôi, tôi đã chụp ảnh và đăng lên vòng bạn bè chỉ giới hạn Chu Nhã có thể thấy được: [Tôi thích nó và cả anh ấy.]

Chu Nhã quả nhiên ngồi không yên, chưa được mấy ngày tôi đã nghe mẹ tôi nói thím năm nói gần đây Chu Nhã luôn ở nhà bạn học.

Nghe vậy tôi biết đã đến lúc nên thu lưới rồi, tôi tìm một thám tử tư trên mạng, bảo anh ta chụp cho tôi mấy tấm ảnh, giá cả có thể thương lượng.

Các thám tử tư làm việc rất hiệu quả, không mất nhiều thời gian để chụp cho tôi những gì tôi muốn.

Một tuần mới, diễn đàn trường học lại bùng nổ.

[Hội trưởng hội sinh viên một chân đạp hai thuyền.]

[Chân ái rốt cục là ‘Mỹ nữ lạnh lùng, học bá’ hay là ‘Tân hoa khôi của lớp 10’?]

Phía dưới tiêu đề, là ảnh Chu Nhã và Tống Hoa đi khách sạn.

Sự tình lên men rất nhanh, dù sao dưới ‘quyền lực tiền bạc’ của tôi, hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì mọi người đều biết.

Nhà trường ngay lập tức ra mặt xử lý, quyết định đuổi học cả hai người.

Tôi nhìn Chu Nhã khóc lóc qua cửa sổ phòng học, trong lòng không hề dao động.

12.

Chu Nhã cuối cùng cũng rời đi, giờ không còn ai quấy rầy thành tích của tôi vững bước tiến về phía trước, tôi cũng đạt được thành tích tốt tại kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Sau khi ba mẹ thương lượng với tôi, tôi trực tiếp lựa chọn một trường đại học trọng điểm ở địa phương chúng tôi, dù sao trong thời gian học đại học tôi cũng phải bắt đầu học cách quản lý công ty.

Còn Chu Nhã bởi vì bị đuổi học nên chuyển đến một trường trung học phổ thông, cuối cùng đăng ký vào một trường cao đẳng địa phương.

Cứ như vậy tôi bước vào cuộc sống đại học, trong thời gian học đại học tôi vừa học ở trường vừa học quản lý công ty với mẹ.

Chương trình học đại học tuy rằng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng tôi vẫn làm phong phú thêm việc học của mình, vừa có thời gian sẽ ngâm mình trong thư viện.

Cũng tại chỗ này tôi đã quen biết bạn trai hiện tại của mình - Phương Tri Viễn, tôi là một người có kế hoạch rõ ràng đối với tương lai của mình, vừa hay anh ấy cũng vậy.

Phương Tri Viễn cũng là người địa phương, hơn nữa công ty nhà anh ấy cũng có hợp tác với công ty mẹ tôi, cho nên vừa nghe nói hai người chúng tôi đang quen nhau, ba mẹ hai bên vô cùng đồng ý.

Ngoại trừ hai người chúng tôi đều rất cố gắng, cùng chung sở thích, tư tưởng và tam quan của chúng tôi cũng vô cùng hợp nhau, bạn thân Phùng Bảo tôi quen ở đại học luôn nói đùa hai chúng tôi chính là một đôi biến thái.

Ngay khi tôi cho rằng cuộc sống đã đi vào quỹ đạo, Chu Nhã lại lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom