-
Chương 3
8.
Scandal giữa Tiếu Nhược Tuyết và Từ Khánh Dương càng ngày càng gay gắt. Tôi không thèm để ý, nhưng bọn họ hiển nhiên không có ý định buông tha tôi.
Sau khi tan học, tôi vì giải đề mà về muộn một lát.
Bước ra khỏi phòng học, ở đầu cầu thang nhìn thấy Từ Khánh Dương đẩy Tiếu Nhược Tuyết vào tường, Tiếu Nhược Tuyết đối mặt với tôi với vẻ mặt thẹn thùng.
Rất nhanh, cô ta đã chú ý tới tôi, mặt lộ vẻ xấu hổ rụt vào trong lòng Từ Khánh Dương.
Theo tầm mắt của cô ta, Từ Khánh Dương xoay người nhìn lại, mạnh mẽ ôm Tiếu Nhược Tuyết vào lòng, trấn an nói: "Ngoan, đừng sợ.”
Vừa dầu mỡ, lại cố ý. Da gà nổi khắp người, tôi không muốn nhìn hai người họ nữa nên rời đi.
Phía sau, Từ Khánh Dương tức giận nện một đ ấm vào tường. Buổi tối, Tiếu Nhược Tuyết đến phòng tôi tìm tôi.
“Chị ơi, thật xin lỗi, em thích Từ Khánh Dương đã lâu, em biết hai người đã….”
Tôi ngắt lời cô ta: "Không có việc gì đâu, dù sao chị cũng không thích hắn.”
Giọng điệu của tôi bình thản làm cho cô ta giật mình, lập tức nắm chặt tay, hỏi: "Chị, chị không quan tâm hắn, vậy em thì sao?"
Nhận thấy được sự khủng hoảng sâu trong đáy mắt cô ta, tôi hiểu rõ. Kiếp trước từ sau khi cô ta trở về, tôi cũng giống như ba mẹ, toàn tâm toàn ý che chở cô ta.
Hiện tại tôi lại không để ý tới cô ta, khiến lòng cô ta không yên. Lang sói còn chưa bại lộ ra bản tính, tôi đương nhiên sẽ không vội ép cô ta.
Vì thế tôi nở nụ cười, nói với cô ta: "Em là em gái ngoan của chị, chị đương nhiên sẽ không vì một tên đàn ông mà tức giận với em.”
Nghe vậy, Tiếu Nhược Tuyết lúc này mới thở phào.
Tôi và Tiếu Nhược Tuyết sống hoà bình với nhau được hai ngày, hôm nay giữa giờ học cô ta tới tìm tôi, nói muốn dẫn tôi đến nơi cô ta đã sinh sống trước kia.
Tôi không từ chối. Dù sao nếu đến được nơi đó, có thể nhận được tin tức của em gái.
Tôi đi theo Tiếu Nhược Tuyết đến khu nhà cũ, xuyên qua từng ngõ nhỏ. Càng đi càng xa.
Tôi nhíu mày, đang chuẩn bị hỏi cô ta còn bao lâu nữa mới đến.
Quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Tiếu Nhược Tuyết. Quay đầu lại, cuối ngõ nhỏ có mấy tên côn đồ nhuộm tóc vàng đang đứng.
Tim tôi trùng xuống.
9.
Mấy tên côn đồ trước mắt đối với tôi mà nói cũng không xa lạ gì. Kiếp trước vào thời điểm Tiếu Nhược Tuyết đến nhà tôi được một tháng.
Cô ta gọi tôi cầu cứu. Tôi vội vàng đi tìm cô ta.
Ngay tại con hẻm này, tôi vì cứu cô ta mà bị mấy tên côn đồ trước mắt xâm phạm.
Mà bởi vì chuyện xét nghiệm DNA, Tiếu Nhược Tuyết trở nên nóng nảy, cho nên đã đẩy chuyện này lên sớm hơn.
Trong nháy mắt nghĩ thông suốt, tôi xoay người bỏ chạy. Đường ra cũng bị chặn.
Tôi chỉ có thể không ngừng lui vào ngõ cụt bên cạnh. Cuối cùng, vẫn bị ép đến góc tường.
Tay của tên côn đồ vẫn như kiếp trước, kéo cổ áo của tôi ra --Nhưng mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Dừng tay lại!”
10.
“Dừng tay lại!”
Là Chu Lâm Lâm. Lúc này, trên người cô ấy đang đeo tạp dề, cầm d ao phay trong tay.
Tôi giật mình nhớ tới, cô ấy sống ở ngay gần đây, xem ra là đang nấu ăn được một nửa thì phát hiện tôi gặp phải nguy hiểm, nên chạy ra.
“Mấy người bỏ cậu ấy ra!”
Khuôn mặt gầy yếu của cô ấy trắng bệch, hai chân run rẩy, nhưng vẫn giơ d ao phay trừng mắt nhìn đám côn đồ kia.
Nước ấm dâng lên, mũi tôi cay xè.
"Bỏ ta thì không có khả năng, nhưng nếu cô em đã đưa tới cửa, không bằng cùng cô gái này cùng nhau hầu hạ tụi anh, thế nào?"
Bọn côn đồ cũng không để cô ấy vào mắt. Không chỉ có như thế, tên tóc vàng còn đi tới trước mặt cô ấy, giả bộ sờ mặt cô ấy.
Tôi nổi giận! Đ á văng tên côn đồ chắn trước mặt tôi, đi tới trước mặt Chu Lâm Lâm, nhận lấy d ao phay, bảo vệ cô ấy ở phía sau.
Tôi giơ con d ao phay lên nhắm ngay tên tóc vàng: "Cút!"
Tên tóc vàng híp híp mắt: "Không nghĩ tới em vẫn còn cay.”
Hắn không hề sợ. Trong mắt hắn, tôi và Chu Lâm Lâm chỉ là hai học sinh trung học, cho dù cầm d ao phay trong tay cũng không dám làm gì.
Vì thế hắn lại vươn tay tới chỗ tôi. Nhưng hắn đã tính sai. Một giây sau, tôi trực tiếp vung d ao, "A!" một tiếng, hắn thét thảm thiết.
“Lão đại!” Những người khác lập tức vây quanh.
Tên vàng ôm cánh tay, trên mặt hắn vừa sợ vừa kinh ngạc, nhưng cuối cùng dục vọng đã đánh bại lý trí.
Hắn phân phó đám đàn em bên cạnh: “Lên hết cho tao!”
Bọn côn đồ ngay lập tức vây quanh tôi, nhưng chúng không thể đến gần tôi.
Vài người trong bóng tối chạy tới, đè bẹp đám côn đồ kia dưới thân.
Thấy đánh không lại, đám côn đồ trao đổi ánh mắt, xoay người bỏ chạy.
Tôi không để những người này đuổi theo, mà vỗ vỗ lưng Chu Lâm Lâm trấn an.
“Không sao nữa rồi.”
Chu Lâm Lâm, người đang ôm chặt tôi và dùng thân mình bảo vệ tôi, mở mắt ra.
Thấy nguy hiểm đã qua, tất cả dũng khí của cô ấy liền mất hết, hai chân như nhũn ra. Tôi vội vàng đỡ lấy cô ấy.
Vừa cảm động vừa tức giận. Trên thực tế, từ sau khi tôi sống lại đã tìm người theo dõi Tiếu Nhược Tuyết, một mặt là để tìm kiếm tung tích của em gái, một mặt là để tìm được càng nhiều chứng cứ phạm tội của cô ta càng tốt.
Cho nên chuyện cô ta lừa tôi đến đây, tôi đã biết trước.
Vốn định thu thập chứng cứ đám côn đồ ức hiếp tôi, cho nên mới tỏ ra yếu thế.
Không nghĩ tới cái đồ ngốc Chu Lâm Lâm này lại chạy tới......
"Rõ ràng sợ muốn chet, tại sao còn muốn lao ra?"
Tôi tức giận nói: "Lần này may là tớ có chuẩn bị trước, nếu tớ không chuẩn bị, chẳng phải cậu sẽ bị liên luỵ vào sao...... Sau này đừng ngốc như vậy, tự bảo vệ mình mới là quan trọng nhất.”
Nghe vậy, Chu Lâm Lâm tỉnh táo lại lắc đầu: "Không, cậu mới là người quan trọng nhất.”
11.
Một câu nói đơn giản, lại khiến cho hốc mắt ta đỏ lên.
“Con nhỏ chet tiệt, mày chạy đi đâu rồi?”
Một giọng nói khàn khàn truyền đến, Chu Lâm Lâm sợ tới mức cả người run lên.
"Tớ phải về nấu cơm đây, cậu mau về nhà đi!", cô ấy cầm d ao chạy về nhà.
Nhận thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt cô ấy, tôi hơi lo lắng nên đi theo. Chỉ thấy cô ấy đi vào một cái sân nhỏ r ách n át bên cạnh.
Cô ấy vừa vào cửa, đối diện chính là một cây chổi. Một bà già còng lưng mắng chửi lớn tiếng: "Đồ đê tiện, suốt ngày chỉ biết lười biếng, bây giờ đã mấy giờ rồi, có phải mày muốn tao chết đói không hả?”
Tôi biết điều kiện gia đình Chu Lâm Lâm không tốt, cô ấy và bà nội sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng không nghĩ tới bà nội cô ấy lại đối xử với cô ấy như vậy, nói là ngược đãi cũng không quá đáng.
Thấy bà già kia còn muốn động thủ, tôi vội vàng xông vào. Nghĩ đến bà ta dù sao vẫn là bà nội của Chu Lâm Lâm, tôi nén cơn giận, cười nói: "Chào bà nội.”
“Lại là cái thứ đê tiện ở đâu ra đây? Có phải chính mày làm hư Chu Lâm Lâm hay không...”
Lời của bà ta còn chưa dứt, khi nhìn thấy tôi thì liền cứng họng. Chính xác mà nói, là khi nhìn thấy dây chuyền, bông tai cùng với dây chuyền trên cổ tay của tôi.
Đôi mắt đục ngầu của bà tađầy sự tham lam.
“Ôi, cháu là bạn học của Lâm Lâm phải không? Thời gian cũng không còn sớm, hay là ở lại ăn bữa cơm đi! Vừa lúc nếm thử tay nghề của Lâm Lâm.”
Nụ cười cố ý khiến khuôn mặt nhăn nheo của bà ta trông càng đáng sợ hơn.
Không đợi tôi phản ứng, Chu Lâm Lâm đã từ chối, đẩy tôi ra ngoài: "Cậu tới làm gì?”
Cô ấy vừa vội vừa giận. Có lẽ là không muốn làm tôi chịu thiệt, có lẽ là không muốn cho tôi nhìn thấy sự khó xử của cô ấy, cô ấy lúc này so với khi nãy còn khẩn trương hơn.
Tôi xoay người đi ra ngoài, nhưng vẫn "không cẩn thận" làm rơi một chiếc vòng tay bằng vàng.
Có cái lắc tay này, tâm tình của bà già kia hẳn sẽ tốt hơn, sẽ bỏ qua cho Chu Lâm Lâm.