5.
Ba mẹ còn chưa lấy lại tinh thần từ niềm vui sướng mất đi có lại được, Tiếu Nhược Tuyết đã không còn kiên nhẫn diễn nữa, lấy cớ nói mệt mỏi.
Ba mẹ vội vàng đưa cô ta lên lầu nghỉ ngơi. Trước cửa phòng, cô ta lại dừng bước.
"Có chuyện gì vậy, Tuyết Nhi?" Ba mẹ tôi hỏi.
Tiếu Nhược Tuyết nhìn gian phòng bên cạnh của tôi, hai mắt đẫm lệ: "Ba, mẹ, vì sao đồ trong phòng con cũ hơn nhiều so với đồ trong phòng của chị? Có phải bởi vì con đi lạc, cho nên ba mẹ không thương con nữa không? Hay là nói, nhiều năm như vậy, ba mẹ căn bản không thật lòng đi tìm con."
Trong mấy năm em gái đi lạc, ba mẹ chưa từng có một giấc ngủ yên. Lời này của cô ta chẳng khác gì dùng d ao đ âm vào lòng ba mẹ.
Kiếp trước Tiêu Nhược Tuyết vừa nói ra lời này, ba mẹ đã đau lòng đến rơi nước mắt, tôi cũng bởi vì đau lòng cho cô ta, chủ động tỏ thái độ đổi phòng với cô ta.
Không ngờ đổi phòng chỉ mới là bắt đầu. Sau đó, thứ tôi có cô ta đều muốn, thứ tôi không có cô ta cũng muốn, mãi cho đến khi chet cô ta vẫn như một con đỉa hút m áu trên người chúng tôi.
Sống lại một lần nữa, tôi đương nhiên sẽ không để cho cô em gái giả mạo này có cơ hội tính kế chúng tôi.
Vì thế trước khi ba mẹ đau lòng nói ra khỏi miệng, tôi giành nói trước: "Em gái, em không cảm thấy căn phòng này rất quen thuộc sao?"
“Quen thuộc?” Tiếu Nhược Tuyết mơ hồ.
"Tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều giống như lúc em bị bắt cóc, nhiều năm qua, căn phòng đều do mẹ tự tay dọn dẹp, vì muốn em trở về có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Nhưng em lại nói căn phòng này cũ, là không nhớ được hình dáng của căn phòng này, hay là nói em căn bản không phải là em gái của chị!"
“Chị….chị đang nói bậy!”
Tiếu Nhược Tuyết vô cùng hoảng loạn tìm lý do thoái thác: "Đã nhiều năm như vậy, em không nhớ được bộ dáng căn phòng không phải rất bình thường sao?"
Ý thức được phản ứng của mình hơi quá, cô ta lại vội vàng khóc nhìn về phía mẹ tôi: "Mẹ, con xin lỗi, con không phải ý đó, con chỉ là...... chỉ là quá muốn tình yêu của hai người.”
Cô ta vừa khóc, lòng mẹ tôi đã tan chảy.
“Nhược Tuyết đừng khóc, là lỗi của ba mẹ, không trách con, không trách con.”
Nghe vậy, Tiếu Nhược Tuyết ghé vào trong lòng mẹ tôi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt cô ta chú ý tới tôi đứng bên cạnh vô cùng điềm tĩnh, cô ta lại nhàn nhạt nói thêm một câu: “Con chỉ là quá hâm mộ chị gái, có phòng rộng rãi xinh đẹp, lại có nhiều quần áo đẹp như vậy.”
Cô ta nhìn chiếc váy công chúa trên người tôi, lại cúi đầu nhìn tay áo ngắn đã bị giặt đến bạc màu trên người mình.
A, giống hệt kiếp trước, vừa trở về đã muốn đòi tiền. Ba mẹ đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ cho cô ta, nhưng đó đều là thuộc về em gái ruột của tôi!
Không cho ba mẹ cơ hội mở miệng, tôi vừa cười vừa nói: "Em gái thích, vậy lát nữa chị sẽ lấy đồ của chị cho em.”
Cái gì mà quần áo cũ, giày cũ, phế phẩm không ai cần đều xứng với Tiếu Nhược Tuyết.
Nói xong, tôi lại nhìn về phía mẹ tôi: "Mẹ, không phải mẹ đã chuẩn bị cho em gái một tấm thẻ sao? Đưa thẻ cho con đi, em gái thiếu cái gì, con giúp nó mua.”
Bởi vì chuyện em gái đi lạc, tôi từ nhỏ đã hiểu chuyện, có chính kiến, biết tự lập.
Mẹ không hề hoài nghi lời tôi, gật đầu: "Con chỉ lớn hơn Nhược Tuyết một tuổi, con gái các con thiếu cái gì, quả thật con hiểu rõ hơn.”
Thấy mẹ đưa thẻ ngân hàng cho tôi, răng Tiếu Nhược Tuyết bị c ắn sắp n át luôn rồi.
Thế nhưng vì vụ việc muốn c ướp phòng lúc nãy, cô ta sợ lại xảy ra chuyện nên chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn không dám phản bác.
Sợ lớp ngụy trang của mình không thể giữ được, cô ta lấy cớ nói mình mệt mỏi.
“Vậy con nghỉ ngơi cho tốt.”
Ba mẹ tôi rời khỏi phòng. Nhưng em gái ruột của tôi còn chưa biết đang ở nơi nào, tôi làm sao có thể để cho kẻ giả mạo ở nhà tôi hưởng phúc.
Muốn có một giấc ngủ ngon? Mơ đi!
Vì thế ngay khi ba mẹ định rời đi, tôi kịp thời đề nghị nói: "Ba mẹ, ngày mai dẫn em gái đi làm xét nghiệm DNA đi!”
Lời của tôi vừa nói ra, Tiếu Nhược Tuyết đã trợn tròn mắt, sự hoảng loạn trên mặt cô ta dĩ nhiên không thể nào giấu được.
Cô ta chắc đang không hiểu, tại sao cô ta đã mang theo "trí nhớ" tới cửa nhận thân, còn muốn làm xét nghiệm DNA!
6.
Chỉ trong nháy mắt, nước mắt Tiếu Nhược Tuyết đã rơi xuống.
“Tôi cho rằng tôi trở về ba mẹ và chị gái đều sẽ rất vui vẻ, không nghĩ tới các người căn bản là không hoan nghênh tôi, đã như vậy tôi đi là được, coi như tôi không có chị gái, không có ba mẹ!"
Ba mẹ vội vàng tỏ vẻ: "Ba mẹ không phải không tin con, xét nghiệm DNA..."
Biết bọn họ muốn nói cái gì, cho nên tôi kịp thời mở miệng, c ắt đ ứt lời bọn họ: "Con không phải không tin em gái, chỉ là làm xét nghiệm huyết thống để người bên ngoài có thể tiếp nhận thân phận của em gái.”
“Em gái kích động như vậy, sẽ không phải là không dám làm chứ?”
“Em... "
Tiếu Nhược Tuyết nghẹn họng : “Em chỉ là...”
Cô ta vẫn muốn tìm cớ, nhưng ba mẹ một lòng lo lắng cho cô ta hiển nhiên bị tôi thuyết phục.
“Thanh Thanh nói cũng có lý, xét ghiệm DNA vẫn phải làm.” Ba tôi giải quyết dứt khoát.
Tiếu Nhược Tuyết chỉ có thể lấy cớ nói không muốn ảnh hưởng đến học tập, đẩy thời gian làm giám định DNA tới cuối tuần.
Lần này tôi không từ chối. Cô ta có thể lấy được dây chuyền của em gái tôi, còn có thể nói ra những gì em gái tôi đã trải qua trước khi đi lạc, chứng tỏ cô ta và em gái tôi có mối liên hệ với nhau.
Ít nhất có thể xác định, em gái tôi hẳn vẫn còn sống. Trước khi tìm được em gái, tôi không muốn đánh rắn động cỏ.
7.
Tiếu Nhược Tuyết và tôi học cùng một trường.
Sự khác biệt là, tôi ở lớp đứng đầu, cô ta ở lớp F.
Học sinh lớp đứng đầu phần lớn đều vùi đầu khổ học, nhưng không quá nửa ngày tin tức Tiếu Nhược Tuyết là thiên kim Trần gia đã truyền tới.
Không, chính xác mà nói, là truyền khắp toàn trường.
Không chỉ là bạn học cùng lớp, trên đường đến trường học, không ít người quen biết tôi đều tới hỏi tôi, Tiếu Nhược Tuyết có phải em gái tôi hay không.
Đối với việc này, tôi chỉ cười cười không nói lời nào. Sau khi mua cơm xong tìm chỗ trống ngồi xuống, tiếng nghị luận vẫn không ngừng truyền đến.
“Từ một sinh viên nghèo nhanh chóng trở thành thiên kim hào môn, mệnh Tiếu Nhược Tuyết thật tốt."
“Cũng không đúng, nhưng cô ta trước kia mắt luôn cao hơn đầu, về sau không biết còn kiêu ngạo tới chừng nào!”
"Cậu nghe nói chưa? Hôm nay giữa giờ, Tiếu Nhược Tuyết ngã sấp xuống, vừa vặn ngã vào lòng Từ Khánh Dương, hai người còn ôm ấp một hồi lâu.”
“Nhưng không phải Từ Khánh Dương đang theo đuổi Trần Thanh Thanh sao? Nghe nói cha mẹ hai nhà cố ý định hôn sự ra cho họ."
“Trần Thanh Thanh là thiên kim của Trần gia, Tiếu Nhược Tuyết cũng vậy, ai đính hôn với Từ Khánh Dương mà không phải đính hôn chứ?"
“……”
Kiếp trước Tiếu Nhược Tuyết cũng quyến rũ Từ Khánh Dương, nhưng Từ Khánh Dương không phải là thứ tốt.
Hắn là vì theo đuổi tôi không được, lại cảm thấy Tiếu Nhược Tuyết dễ lừa gạt.
Sau khi lừa gạt Tiêu Nhược Tuyết tài liệu mật của công ty tôi, liền đuổi cô ta đi.
Tôi đã sống lại, hai kẻ th ối n át này đừng hòng mơ tưởng đến bất cứ thứ gì ở nhà tôi.
“Rầm!”
Chu Lâm Lâm ngồi đối diện tôi buông đũa trong tay xuống. Tay cô ấy siết chặt, khuôn mặt gầy yếu tràn đầy vẻ tức giận.
“Hai người này thật quá đáng!” Chu Lâm Lâm luôn luôn trầm mặc ít nói, rất ít khi có cảm xúc khác, nên ngay cả khi tức giận, cô ấy cũng có vẻ sống động hơn.
“Thanh Thanh, Tiếu Nhược Tuyết thật sự là em gái cậu sao? Nhưng sao cô ta có thể...”
Thấy cô ấy tức đỏ mặt, lòng tôi ấm áp, vội vàng trấn an: "Dù sao tớ cũng không thích Từ Khánh Dương, cô ta thích, vậy cứ cầm đi là được rồi.”
Tôi nhét đũa vào tay cô ấy: "Mau ăn cơm, ăn nhiều một chút, nếu không cậu lấy đâu ra sức giảng bài cho tớ.”
Nhìn Chu Lâm Lâm há to miệng ăn cơm, tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Điều kiện gia đình Chu Lâm Lâm rất không tốt, nhưng cô ấy luôn chăm chỉ, khắc khổ, cố gắng để đứng đầu khối.
Tính cách cô ấy hướng nội, độc lai độc vãng, mà tính cách tôi hướng ngoại, lại bởi vì nguyên nhân điều kiện gia đình, bên cạnh không thiếu bạn bè.
Nhưng hai kẻ bất đồng tính cách như chúng tôi lại chơi cùng với nhau.
Tôi thấy cô ấy bữa nào cũng chỉ lấy cơm trắng, liền gọi một đống đồ ăn, bảo cô ấy ăn phụ tôi.
Cô ấy nghiêm túc giảng bài cho tôi, nâng cao thành tích của tôi. Kiếp trước sau khi tôi vào tù đã c ắt đ ứt liên lạc với cô ấy.
Sau khi bị hỏa hoạn th iêu chet, tôi cũng không hoàn toàn t iêh tan.
Vì thế tôi thấy Chu Lâm Lâm biết được tin tôi ra tù và công ty nhà tôi phá sản, đã mua rất nhiều đồ đến nhà tôi thăm chúng tôi.
Phát hiện nhà tôi cháy, cô ấy lập tức báo cảnh sát và gọi điện thoại cho đội phòng cháy chữa cháy.
Nhưng thế lửa quá mạnh. Không thể chờ cứu viện, vì cứu tôi, cô ấy đã lao vào biển l ửa. Không thể ra ngoài nữa.
Tôi chỉ trợ giúp cho cô ấy một chút thôi, cô ấy lại trả cho tôi bằng cả sinh m ạng của mình!
Hốc mắt bất giác nóng lên, tôi hít hít mũi, lại gắp cho cô ấy một cái đùi gà.
Bình luận facebook