-
Chương 1
- Thể loại
- HE
- Nữ Cường
- Đô Thị
- Phục Thù
- Trọng Sinh
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 6C
- Nguồn
- Tương Kính Như Tân
- Lượt đọc
- 1,855
- Cập nhật
1.
Thời điểm nhà tôi bốc ch áy, việc đầu tiên tôi làm là chạy đến phòng em gái Tiếu Nhược Tuyết.
Tôi và ba mẹ ngay cả giày cũng không kịp mang đã chạy tới hai mặt nhìn nhau.
Trong phòng bốc khói nghi ngút nhưng không có bóng dáng của Tiếu Nhược Tuyết.
Đang chuẩn bị đi phòng khác tìm kiếm, "Cạch cạch-" cửa phòng bị khóa lại.
Cách cửa sổ thủy tinh nhỏ, tôi nhìn thấy khuôn mặt Tiếu Nhược Tuyết ẩn trong làn khói.
"Tuyết Nhi, mau mở cửa!"
Cô ta chỉ cười, không trả lời. Khói dần dần nồng nặc, tôi bất chấp mọi thứ mang theo ba mẹ chạy về phía cửa sổ, lúc này mới phát hiện cửa sổ đã sớm bị bịt kín.
Quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt nham hiểm của Tiếu Nhược Tuyết, tôi bất tri bất giác ý thức được, đây là cô ta cố ý!
Cố ý muốn...... Th iêu chet tôi và ba mẹ!
Vì sao chứ?
Từ sau khi cô ta về nhà, tôi và ba mẹ luôn tìm mọi cách che chở cho cô ta, chỉ hận không thể đem hết mọi thứ của mình cho cô ta.
Lần bất hoà duy nhất với cô ta chính là trên bàn cơm cách đây không lâu, sau khi cô ta đã làm hại gia đình phá sản, còn bức ép ba mẹ lấy tiền mua túi xách hàng hiệu cho cô ta, nói nếu như không thể tiếp tục cho cô ta cuộc sống giàu có, vậy ba mẹ còn có ích lợi gì.
Tôi không thể nhịn được nữa t át cô ta, chất vấn cô ta có phải em gái tôi hay không.
"Chẳng lẽ bởi vì tôi đ ánh cô, cô liền muốn m ạng của chúng tôi?"
Cô ta lạnh lùng nhếch môi: "Cô nói đúng, tôi thực sự không phải em gái của cô!"
Trong ánh mắt không thể tin nổi của tôi và ba mẹ, cô ta nói ra chân tướng: "Không ngờ hả! Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo cầm dây chuyền của em gái cô, thay thế thân phận của cô ta mà thôi."
“Dù sao các người cũng vì tôi mà trả giá nhiều như vậy rồi, vậy thì trả giá thêm một lần cuối cùng đi!”
Trước đó không lâu, cô ta lấy danh nghĩa hiếu thuận mua cho ba mẹ bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn.
Cô ta giơ tay tạm biệt, sau đó xoay người nghênh ngang bỏ đi.
Tôi không cam lòng đ ập cửa: "Vậy em gái tôi đâu? Em gái tôi đâu?”
Đáp lại tôi là biển l ửa bất ngờ ập tới.
2.
Tôi choàng tỉnh, mồ hôi đầm đìa. Đang phân biệt bây giờ mình còn sống hay đã chet, đã bị tiếng động cách đó không xa gây chú ý.
Chỉ thấy ba mẹ vốn đã cùng tôi táng thân trong biển l ửa đang ôm Tiếu Nhược Tuyết vô cùng gầy yếu, khóc không ra hơi.
Cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc. Tôi nhéo mạnh vào đùi. Đau quá, vậy đây không phải mơ.
Nói cách khác, tôi đã sống lại, sống lại ngày Tiếu Nhược Tuyết mang theo vòng tay của em gái tôi tới cửa nhận thân.
Cũng chính là ngày này, ác mộng của cả nhà chúng tôi, bắt đầu.
3.
Tôi có một em gái.
Năm 8 tuổi, bọn buôn người thừa dịp ba mẹ ra ngoài, dùng một cây kẹo que lừa em gái đi.
Nhiều năm nay, ba mẹ vẫn cố gắng tìm kiếm, cho dù bọn buôn người đã bị bắt, nhưng em gái vẫn không tìm được.
Cho đến lúc em gái tôi 18 tuổi, Tiếu Nhược Tuyết cầm sợi dây chuyền em gái đeo lúc đi lạc tới cửa nhận người thân.
Cô ta có thể kể lại những chuyện đã xảy ra khi còn bé, có thể nói ra những gì đã trải qua khi đi lạc, cho nên cả nhà chúng tôi không chút nghi ngờ đã tiếp nhận cô ta.
Lúc đầu, cô ta còn kiềm chế bản thân và giả vờ cư xử đúng mực, hiểu chuyện.
Sau khi phát hiện ba mẹ đều không nghi ngờ thân phận của cô ta, yêu cô ta vô điều kiện, cô ta đã dần dần bộc lộ bản tính.
Tùy ý vui đùa, không tôn trọng trưởng bối, ức hiếp bạn học......Tôi và ba mẹ mỗi ngày đều giúp cô ta dọn dẹp cục diện rối rắm.
Nhưng cho dù cô ta náo loạn khiến cả nhà không thể yên ổn, chúng tôi cũng không có chút ghét bỏ nào.
Chỉ cảm thấy càng thêm áy náy, nghĩ chỉ cần từ từ dạy dỗ, từ từ sửa chữa, thì cô ta có thể tốt hơn.
Lúc cô ta về nhà được một tháng đã điện thoại cầu cứu tôi, tôi vì cứu cô ta mà bị đám côn đồ xâm phạm.
Về nhà được ba tháng, cô ta bỗng nhiên quỳ gối trước mặt ba mẹ và tôi, nói lúc trước cô ta lưu lạc ở bên ngoài, vì cùng đường đã ngộ s át một tên côn đồ.
Cô ta nói cô ta không muốn vào tù và cầu xin tôi nhận tội thay cô ta. Tôi rốt cuộc vì không đành lòng để cho cô ta chịu khổ, một mình gánh tội danh này, chính là 5 năm.
Tôi ở trong tù nhận hết mọi lời đàm tiếu, khó khăn chịu đựng mọi thứ, nghĩ lần này người một nhà chúng tôi cuối cùng cũng có thể hạnh phúc vui vẻ sinh hoạt cùng một chỗ.
Không nghĩ tới ba mẹ dẫn tôi trở về không phải căn biệt thự lớn chúng tôi ở lúc trước, mà là một ngôi nhà cũ n át ở thôn Thành Trung.
Lúc đầu ba mẹ ấp úng, không muốn nhiều lời. Dưới sự ép buộc của tôi, bọn họ mới nói cho tôi biết chân tướng.
Thì ra 5 năm nay Tiếu Nhược Tuyết tiêu tiền như nước, mỗi lần bọn họ từ chối, Tiếu Nhược Tuyết liền lấy cái chet ra ép buộc, bọn họ chỉ có thể không ngừng thỏa mãn cô ta.
Sau khi tiền tiết kiệm trong nhà bị vét sạch, Tiếu Nhược Tuyết vì tiền mà không tiếc trộm bí mật công ty bán cho công ty đối thủ, hại gia đình phá sản.
Bây giờ vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ tôi tiếp tế, mới có chỗ ở.
Trước khi vào cửa, ba mẹ tìm mọi cách khuyên tôi, nói sự việc cũng đã xảy ra, bảo tôi không nên tức giận với Tiếu Nhược Tuyết.
Tôi vốn có thể nhịn. Cho dù sau khi tôi về nhà, Tiếu Nhược Tuyết không chỉ không hoan nghênh tôi, ngược lại còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, còn trào phúng tôi là đồ xui xẻo, tôi đều có thể nhịn.
Nhưng trên bàn cơm cô ta ghét bỏ nói cơm khó ăn, bảo ba mẹ tôi thân thể vốn không tốt đến công trường chuyển gạch mua túi xách hàng hiệu cho cô ta.
Nói nếu như không thể cho cô ta cuộc sống sung sướng, vậy bọn họ còn có ích lợi gì? Nói ba mẹ vô dụng không bằng đi tìm chet.
Lúc này tôi không thể nhịn được nữa, tát cô ta một cái.
Tôi hỏi cô ta: "Tiếu Nhược Tuyết, rốt cuộc cô có phải là em gái của tôi hay không hả!"
“Em... "Cô ta che mặt đi về phòng.
Bây giờ nghĩ lại, tính tình cô ta ương bướng như vậy nhưng lại không phản bác, chính là vì chột dạ.
Tôi vốn định ngày hôm sau sẽ nói chuyện vui vẻ lại với cô ta.
Không nghĩ tới không đợi được đến ngày hôm sau, mà lại đợi được một trận hoả hoạn.
Cảm giác đ au đớn vì bị ngọn l ửa nuốt chửng vẫn còn rất rõ ràng, nỗi căm hận gặm nhấm xương tủy gần như đã chôn vùi tôi.
Mà hiện tại, kẻ thù hại chet cả nhà tôi, đang ở trước mắt tôi!
4.
Tôi cố nén nỗi hận, nhìn cảnh tượng Tiếu Nhược Tuyết và ba mẹ ôm nhau khóc.
Không biết có phải ánh mắt của tôi quá mức nóng rực hay không.
Tiếu Nhược Tuyết vốn đang kể khổ với ba mẹ lại ngẩng đầu từ trong lòng ba mẹ, rụt rè nhìn về phía tôi: "Chị, có phải chị không thích em không?"
Lời của cô ta vừa nói ra, ba mẹ nhất thời chú ý tới sự khác thường của tôi.
“Thanh Thanh, còn không mau tới đây, không phải con nhớ em gái con nhất sao? Đã bao nhiêu đêm con khóc chỉ vì nghĩ về con bé trong mơ kia mà."
“Đúng vậy.” Mẹ tôi nghẹn ngào đáp: “Con bé này, nhất định là vui đến mức không biết phản ứng như thế nào đây mà.”
Bà ấy nói xong, kéo tôi đến trước mặt Tiếu Nhược Tuyết.
Tôi nhìn khuôn mặt hận không thể trực tiếp x é r ách này, cười trả lời: "Sao chị lại không thích em chứ? Chị thích em, thích vô cùng. Thích em đến mức......”
Hận không thể dùng d ao c ắt cô thành ngàn mảnh!