-
Phần 3 END
10.
Sau khi đầu thai, người kiếp trước liệu có còn là chính mình?
Tôi bối rối.
Phí Chân chưa bao giờ thể hiện một mặt ác liệt như vậy trước mặt tôi.
Kiếp này, Phí Chân đối với tôi luôn dịu dàng và bao dung.
Cho dù thỉnh thoảng hơi cố chấp thì cũng đều là chút ám muội khiến người ta động tâm.
Trong ký ức, tôi đã trải qua cuộc sống hoang đường hơn một năm.
Phí Chân tâm địa xảo quyệt, hậu cung trăm ngàn thê thiếp nhưng hết lần này đến lần khác đêm nào cũng lật thẻ bài của tôi, thậm chí còn ra cưỡng chế không được dùng thuốc tránh thai. Thật sự cực kỳ ghê tởm.
Khi đó, tôi trăm phương ngàn kế muốn giếc chếc hắn, một lòng mong nhớ Tống Tẫn Chiêu trong thiên lao.
Mặc dù vô kế khả thi, tôi cũng chưa bao giờ nhầm lẫn giữa rung động và hận thù.
Tâm kế của Phí Chân không tồi, nhưng hắn thua ở tuổi trẻ khí thịnh, làm việc gì cũng không chừa đường lui nhưng lại không có năng lực đuổi tận giết tuyệt.
Tướng quân Tống giả chết, nhận lấy một nửa binh phù do tổ nãi nãi đưa, chỉnh đốn lại đại quân hồi kinh, công phá cổng thành, khí thế mạnh mẽ không thể cản phá.
Phí Chân uống rượu, ngồi trên ngai vàng.
Mặc cho mọi người trong thành chạy tán loạn vẫn ôm tôi không buông.
Kiếm của tướng quân Tống sắc bén, nhắm thẳng trái tim Phí Chân đâm qua.
Máu bắn tung tóe, bắn lên nửa khuôn mặt tôi.
Phí Chân cười, máu tràn ra từ miệng nhưng vẫn giữ phong thái người thắng.
Hắn nắm chặt tay tôi mặc cho mũi kiếm rút ra không lưu tình, máu tuôn ra như suối.
“Ta biết ngày này rồi cũng sẽ tới.” Hắn chậm rãi nói.
Nhưng hắn vẫn thắng triệt để.
Tướng Tống không còn con.
Vị thiếu gia được sủng ái nhất của nhà họ Tống đã gãy cả hai chân, bị tra tấn đến không còn hình người trong ngục tối.
Cô con dâu duy nhất lại mang thai con nối dõi của kẻ thù, không đủ tư cách để trở về phần mộ tổ tiên.
Phí Chân cười điên cuồng, phớt lờ mọi người, túm lấy tôi không buông, "Ái phi, giờ đây ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta. Ngươi có hận ta thế nào cũng được —"
Hắn rút con dao bạc giấu dưới tay áo, đâm tôi từ sau lưng cho đến khi mũi dao bạc lộ ra màu đỏ chót.
Ôm chặt lấy tôi, chĩa mũi dao vào ngực mình, “Hận đi hận đi, thỏa sức hận đi. Cô sống vừa ý non nửa đời người, còn có gì mà không thể có.”
Tôi vùng vẫy thoát khỏi lòng hắn, cuối cùng vẫn nói: “Ngươi chưa từng yêu ai, càng nói gì đến được. Đây là thứ cả đời ngươi không thể với tới, hiểu rồi thì tự mà chết trong cô độc đi.”
Phí Chân trừng tròn mắt, "Ngươi không yêu....."
Hắn phun ra một ngụm máu đen, độc dược mà tôi bỏ vào trong rượu cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Tôi nhìn hơi thở của hắn yếu dần, khẽ nói: "Không. Làm sao ta có thể yêu một người làm tổn thương ta được? Vĩnh viễn sẽ không."
Nói xong, tôi khó khăn đứng dậy, lấy ống tay áo rộng thùng thình lau sạch vết máu trên mặt.
Tướng quân Tống vẻ mặt muốn nói lại thôi, chưa để ông ấy kịp mở miệng thuyết phục, ta đã nói trước: "Công công*, ta muốn chết, sẽ không ngáng đường người."
*Công công: Cha chồng
Tướng quân Tống im lặng, mái tóc bạc trắng. Trận phong ba này ông đã sớm tính toán rõ thế cục, không ngờ lại vẫn tổn thất nhiều như vậy.
Trước đại điện, có người đẩy một người nam tử mặc đồ đỏ ngồi trên chiếc xe lăn tới. Sau khi được đẩy đến gần, cảnh tượng trước mặt khiến hắn kinh hoàng muốn đứng lên, gấp đến độ ngã nhào xuống sàn.
Hắn ngã, nhưng ánh sáng khuếch tán vẫn đủ để tôi nhìn rõ mặt.
Tống Tẫn Chiêu.
Một năm không gặp, hắn trở nên gầy gò, đôi mắt đen tuyền mang theo tơ máu cùng nước mắt, y phục trên người vẫn đỏ như máu.
Tôi không chống đỡ được bản thân, ngã quỵ xuống sàn nhìn hắn kinh hãi.
"Nàng xem, lần này có giống lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Gặp lại nàng thật tốt. Sớm biết như vậy, lần trước ta đã cầu nguyện..…”
Quên đi, không cầu nguyện hay nói xong nguyện vọng có gì khác nhau?
Quyết định của đế vương có thể dễ dàng bị lung lay bởi mấy chuyện vặt vãnh sao?
Tôi cười đến nỗi động chạm đến vết thương, trước mắt nhòe đi.
Trong ánh nắng hiu hắt, hắn dùng tay bò về phía tôi, giọng yếu ớt gọi “Nương tử”.
Mấy người xung quanh không đành lòng nhìn nữa, quay người lục soát cung điện.
Hắn cố gắng vươn tay nắm lấy tay tôi, mười ngón đan xen, giọng khàn đặc cố nén từng tiếng vỡ vụn: “Chờ ta….. Đã nói rồi, bất kể nàng ở đâu, ta đều tìm thấy nàng."
Tôi nở một nụ cười cuối cùng, từ chối hắn, "A Chiêu, hãy sống tốt."
“Không cần vì những kẻ xấu như chúng ta mà làm khổ bản thân mình.”
“Ta tin tưởng chàng, cũng sẽ chờ chàng…… Ta yêu chàng.”
—-------------------------------------
Đổi lại xưng hô hiện đại nhaa
11.
Trước mắt tối đen, tôi bị gạt ra khỏi đoạn ký ức kia, mọi thứ tan biến như làn khói.
Mở mắt ra lần nữa, Tống Tẫn Chiêu đang nhìn tôi, hai mắt sưng đỏ.
Hắn đẩy chiếc xe lăn lại gần, cười nhẹ và hỏi một cách yếu ớt : “Nhớ rồi?”
"Nàng đã nhớ hắn đã làm gì để chia rẽ chúng ta chưa? Ta….. vì sao lại mất đi hai chân?"
Trong lòng ngũ vị tạp trần, tôi "Ừm" một tiếng, cúi đầu không biết đáp lại thế nào.
Ba trăm năm trước, tình kiếp khắc cốt ghi tâm, yêu hận đan xen.
A Chiêu.....
Tống Tẫn Chiêu vì đoạn tình cảm này, vì để tìm tôi mà hồn phách bị giữ lại dưới âm phủ không thể luân hồi.
Ba trăm năm, đủ để hắn tích tụ oán khí biến thành lệ quỷ.
Nhưng body và nhan sắc của hắn vẫn không đổi, khiến người ta khó lòng rời mắt.
Tống Tẫn Chiêu vẫn duy trì tình trạng gãy hai chân.
“Anh có thể đứng lên không?” Tim tôi thắt lại, khẽ hỏi.
Hắn trầm mặc chốc lát, khóe môi nhếch lên thở nhẹ một hơi, "Nếu ta không như thế này, làm sao nàng sẽ chú ý đến ta? Cho dù là thương hại…..”
Hắn cau mày, mặt đầy tủi thân, vươn tay muốn chạm vào tôi.
Tôi lùi lại một bước để tránh.
"Làm thế nào để tôi ra khỏi đây?"
Hắn giật mình, tựa hồ không ngờ rằng sau khi nhớ lại ký ức kiếp trước, phản ứng đầu tiên của tôi không phải ôm hắn khóc lóc mà là ý muốn trở về thế giới hiện thực.
Tôi không đành lòng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Tôi phải làm thế nào thì anh mới có thể luân hồi? Kiếp trước và hiện tại….. vốn dĩ khác nhau. Nếu anh sớm xuất hiện kể tôi nghe những chuyện này, thì có lẽ….. Nhưng giờ chúng ta đã âm dương cách biệt. Tống Tẫn Chiêu, đừng trì hoãn nữa.”
Trầm mặc hồi lâu, Tống Tẫn Chiêu nhắm mắt lại, cả người vô lực dựa lưng vào thành ghế.
"Ba trăm năm, ta đã hai lần đợi nàng trên cầu Nại Hà. Nàng luôn thiện lương, dù sợ nghiệp chướng quanh ta vẫn kiên nhẫn nghe ta nói. Nàng nhớ lại liền an ủi ta. Ta đã thành quỷ rồi, còn quan trọng mấy thứ như vậy ư? Nàng dạy ta phải kiên định, phải dũng cảm, phải bảo vệ tốt trái tim mình…..”
“Vì vậy ta như thiêu thân lao đầu vào lửa, chưa từng bỏ qua ý định rời dương thế. Ta đã gặp nàng trong cõi luân hồi mấy đời, cũng thấy Phí Chân lại dây dưa với nàng không dứt. Khi đó ta bất lực, chỉ có thể mặc người chịu trói về âm phủ. Nhưng hôm nay, thật vất vả ta mới tìm được cách ở bên cạnh nàng, thậm chí còn khiến nàng nhớ lại phần hồi ức đó.”
"Hiện giờ lại bị cho là tốn công vô ích..... Nương tử, ta sai rồi sao?"
Hắn hơi cúi đầu, biểu tình ảm đạm mù mịt.
Quanh sân gió đột nhiên nổi lên xào xạc.
Tôi nhất thời không dám nói ra đáp án, nhắm mắt lại thở dài.
Tâm trí lại hiện lên ký ức lưỡng tình tương duyệt với công tử áo đỏ, những cảnh tượng khó quên trong hồi ức.
Trước khi chết, tôi nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc ấm áp kia, không hề cảm thấy đau đớn, chỉ hy vọng hắn có thể sống tốt.
Ký ức về mọi thứ.
Về lần đầu tiên gặp gỡ ở kiếp này, hắn tàn nhẫn ghen tuông, không thể giấu nổi oán khí lấy tay bóp chặt cổ tôi.
Lạnh như băng, đã mất đi nhiệt độ của con người từ lâu.
A Chiêu của tôi, đã chết trong kiếp đó rồi.
Người đầu thai chưa chắc đã là người lúc trước.
Trong lòng Tống Tẫn Chiêu biết rõ, tay run run gõ vào tay vịn chiếc xe lăn. Bên cạnh hắn thấp thoáng hiện lên một bóng người, chính là đế vương Phi Chân khi đó.
"Giết ta, nàng liền có thể ở bên Phi Chân cả đời, bình yên rời xa ta."
Tôi không thể giết Tống Tẫn Chiêu trước mặt Phí Chân kiếp trước, điều đó quá tàn nhẫn.
Không ngoa khi nói Phí Chân là tử địch của Tống Tẫn Chiêu. Tống Tẫn Chiêu khẽ thở dài, đứng dậy đến gần tôi, đặt con dao găm dính máu vào tay tôi.
“Không….. tôi không muốn làm nhục anh như thế này.” Tôi muốn vứt con dao găm đó.
"Nhưng nàng không chọn ta," Hắn nói.
Tôi nhắm chặt mắt lại, “A Chiêu..… Sẽ đau chứ?”
Tống Tẫn Chiêu cười nhạt, sắc mặt tái nhợt.
Hắn nắm chặt bàn tay run rẩy của tôi, chĩa mũi dao vào ngực hắn rồi từ từ đâm vào.
Hắn, không đau đâu.
Trên mặt Tống Tẫn Chiêu lộ ra nụ cười quái gở.
Dù sao —— hắn đã không còn là một công tử bệnh tật yếu đuối đơn giản như ngày xưa nữa.
12.
Ra khỏi giấc mơ, tôi tỉnh dậy. Bà cụ đuổi tôi đi, miệng lẩm bẩm: "Mau cút, mau cút. Sớm đã biết ngươi là cái loại người như vậy, hại hắn thật thảm!"
Tôi không nói gì, lặng lẽ rời đi.
Tay khẽ chạm vòng ngọc Quan m trên cổ, nó liền rơi xuống đất rồi vỡ vụn. Tống Tẫn Chiêu đi rồi, tôi cũng không cần đến nó nữa.
Trở lại xe, Phí Chân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mày cau lại có vẻ rất khó chịu.
Nhất thời tôi cũng không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào.
Cũng may sau khi tỉnh dậy, anh ấy cũng không hỏi quá nhiều chi tiết mà chỉ kiên nhẫn an ủi và khuyên giải tâm tình của tôi.
Chúng tôi đã sớm lên kế hoạch về công việc và chuyện kết hôn. Trải qua chuyện này, anh ấy lại càng muốn đẩy nhanh quá trình hơn.
“Anh muốn cưới em, càng sớm càng tốt.”
Nửa đêm trằn trọc không ngủ được, tôi ngắm nhìn màn đêm qua lớp kính cửa sổ.
Ngẩn ngơ châm một điếu thuốc, tia lửa từ bật lửa lại suýt cháy đến tay.
Tôi thì thào ra tiếng: “A Chiêu…..”
Đột nhiên có người ôm lấy từ phía sau, “Đang nghĩ gì vậy?”
Là Phí Chân.
Chúng tôi chênh lệch chiều cao, nên anh ấy nhẹ nhàng đặt cằm trên đầu tôi cọ cọ.
Tôi thở dài, "Không có gì."
Nói xong thì định dập điếu thuốc.
Dù sao, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Phí Chân khẽ cười, giật lấy điếu thuốc của tôi rít một hơi thật sâu.
Khi quay người về phòng ngủ trước, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng ho nhẹ từ đằng sau, loáng thoáng một câu nói, "Thật đúng là vẫn không thể hút quen thứ này.”
Bất giác nghi ngờ nổi lên, nhưng vì chuyện kết hôn bận rộn nên tôi cũng quên béng mất.
13.
Chuẩn bị những công đoạn cuối, chúng tôi cũng không mời nhiều người, chỉ mời người thân và bạn bè thân thiết. Cha mẹ Phí Chân mất sớm, bên nhà họ người tới lại càng ít.
Ngày kết hôn, tiết trời rất đẹp.
Đêm đó, khi nhìn thấy anh ấy đeo chiếc cà vạt màu đỏ, tim tôi run lên, cắn môi, ma xui quỷ khiến mà nói: "Thật ra... chiếc cà vạt này cũng khá đẹp."
Đây là mẹ tôi chọn, nói rằng ngày tốt thì biểu lộ chút không khí vui mừng.
Cũng không thể cả hai người đều mặc đồ trắng tinh từ đầu đến chân được.
Phí Chân dừng lại, tay giật giật chiếc cà vạt màu đỏ, rũ mi mỉm cười, "Ban đầu anh không thích, nhưng giờ nhìn cũng không tệ."
Tôi rất chột dạ, vừa thấy màu đỏ là nhớ đến Tống Tẫn Chiêu nên vội chuyển chủ đề.
"Em mệt quá, có hơi buồn ngủ."
Anh mỉm cười tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ đầu giường.
Khuôn mặt anh khuất trong bóng tối, có chút mơ hồ, thấp thoáng ý cười.
Tôi cắn môi, hít một hơi thật sâu.
Trước đó tôi luôn từ chối chuyện tiến xa hơn trước khi kết hôn, giờ mọi chuyện đã rồi, tôi cũng không còn trốn được nữa.
Sau khi cởi chiếc váy cưới màu trắng, tôi ngại ngùng xấu hổ rúc vào chăn.
"Đừng lo lắng... Nương tử." Anh đột ngột trêu chọc tôi.
Người tôi run lên, níu lấy tay anh, "Đừng gọi như vậy."
Anh ấy chớp mắt, kéo tôi ôm vào lòng, vô cùng xấu xa tiếp tục khiêu khích.
Lần lượt từng tiếng nương tử, lão bà, các thể loại đều được anh gọi qua.
Tôi xua tan nghi ngờ, đêm khuya nép vào lòng anh chìm sâu vào giấc ngủ.
"Phí Chân!" Tôi nói mớ.
Anh thâm tình đưa tay vuốt mái tóc bù xù trước trán của tôi, khẽ cười rồi thở dài.
"Thật là không ngoan chút nào."
Tiếng thì thầm nhẹ lướt bên tai tôi, tôi hoàn toàn bỏ qua chân tướng chìm vào giấc ngủ.
"Nương tử, dù nàng nơi đâu ta đều sẽ tìm ra. Được ở bên cạnh nàng, cho dù chiếm đoạt thân xác người khác, ta cũng nguyện bắt chước, giả bộ cả đời."
Về phần kẻ thù kiếp trước, có thù báo thù, có oán báo oán, không phải sao? Giấc mơ thêu dệt lên lúc trước cũng chỉ là một ván cờ, Tống Tẫn Chiêu cũng sớm đã không phải tiểu công tử ốm yếu thụ động, vô tư chân chất như hồi đó rồi.
Anh cười, trái tim ngọt ngào ôm chặt người trong lòng.
Nương tử không ngoan, vậy hắn nên giả bộ tốt một chút, nghe lời hơn một chút, ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng lâu một chút.
"Đã đồng ý rồi, đừng hòng bội ước.”
(Hoàn)