1.
Gần đây chất lượng giấc ngủ của tôi rất kém, thường mơ thấy một công tử áo đỏ.
Tiểu công tử mặc quần áo màu đỏ, mái tóc đen dài bới cao bằng chiếc trâm bạc cổ. Mắt ngọc mày ngài, nụ cười điềm đạm lại ngạo nghễ, việc gì cũng thuận theo tôi.
Trong quá trình thăm dò giới hạn của hắn ở trong mơ, bầu không khí luôn nóng lên một cách mất kiểm soát khiến trạng thái của tôi gần đây rối như tơ vò.
Hôm nay bạn trai được nghỉ nên đến thăm, tuy không mơ thấy những chuyện kỳ lạ nhưng tôi vẫn lạc vào giấc mơ.
Chỉ là hôm nay, công tử áo đỏ yên lặng nhìn tôi, nụ cười luôn trên môi biến mất.
Hắn đầy ẩn ý ngâm nga một câu thơ, “Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ ……"
“Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình.”*
*Kiểu hồng hạnh xuất tường đó =))))
Một giây sau, hắn đột nhiên vươn tay vồ lấy nơi yếu ớt nhất trên cổ tôi —— tôi bật dậy, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó.
Tôi rùng mình, vội vàng trở mình ôm chặt bạn trai cho đỡ sợ. Vừa định nhắm mắt …..
Sau lưng đột nhiên có thứ gì đó tựa vào, cằm người kia còn dụi vào vai tôi cọ nhẹ như một chú cún con ngoan ngoãn.
"Thật sự không nhìn thấy ta sao?"
Xuyên qua một lớp chăn cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
"Ta chờ nàng đã ba trăm năm. Vậy mà nàng lại ..."
Giọng điệu hắn run rẩy, giống như đang thầm đếm lại từng ngày trong ba trăm năm đằng đẵng.
"Vừa không để ý, nàng đã ở bên người chia rẽ chúng ta?”
"Kiếp trước hắn dùng bao nhiêu cách tra tấn ta đến chết, nàng không nhớ rõ sao?"
Mỹ nhân trong mộng nóng bỏng yêu kiều, trong nháy mắt lại trở nên lạnh như băng.
Hắn như nhận ra điều gì, khẽ cười giễu cợt, đôi tay mảnh khảnh lạnh lẽo từ từ bóp lấy cổ tôi từ phía sau.
Bị siết chặt —— Tôi cố ổn định hơi thở và nhịp tim. Dưới lớp chăn, tôi dùng sức cấu mạnh hai ngón tay của bạn trai.
Điên cuồng lay, rồi cấu. Nhưng Phí Chân vẫn ngủ say như lợn chết.
Tôi tuyệt vọng, khóe mắt theo bản năng trào ra nước mắt, gần như tắt thở.
“A, thật là.” Tay hắn buông lỏng ra.
Ngay sau đó, cánh tay hắn vòng qua ôm tôi càng chặt: "Nương tử thật là ngoan."
"Có phải là do..... Cơ thể của ta không ấm áp như của hắn ta? Đáng tiếc, nhưng không sao cả..."
Tiếng cười của hắn cao lên, điên cuồng lại gàn dở, "Hắn chết, nàng sẽ trở về bên cạnh ta đúng không?"
Đầu tôi hỗn loạn.
Tôi cắn môi, tay vô lực từ từ buông bạn trai ra.
2.
Tiếng lách cách vang lên. Đèn ngủ bật sáng.
Phí Chân tỉnh dậy.
Anh uể oải ngáp một cái, vươn tay ôm eo tôi, khàn giọng nói: “Bé ngoan, có chuyện gì thế?”
Tôi run lẩy bẩy, nhào vào lòng anh: "Em mơ thấy một kẻ … Kẻ xấu."
“Xấu đến mức nào?” Phí Chân nén cười, vẻ mặt trêu chọc dưới ánh đèn ấm áp, tay anh gạt đi sợi tóc bết mồ hôi dính bên má tôi.
Mãi mới tích đủ can đảm mở mắt ra, tôi lắp bắp không dám trả lời: “Có …”
"Không, em chỉ là hơi khó ngủ thôi."
Phí Chân mỉm cười, cúi đầu, đôi môi ấm áp của anh ấy hôn nhẹ lên trán tôi — sau lưng lập tức càng trở nên lạnh lẽo hơn, khiến người ta sởn tóc gáy.
Tôi do dự rồi siết chặt tay Phí Chân, mười ngón đan xen, nhỏ giọng nói: “Em hơi sợ, đêm nay để đèn ngủ đi.”
Phí Chân ok luôn: “Để anh ôm bé ngoan ngủ nào."
Tôi kìm lại hàm răng đang run lập cập của mình, đồng ý.
Phí Chân cười hừ, trấn an tôi bằng cách đưa tay vỗ nhẹ từng nhịp lên lưng tôi.
Dường như anh không cảm nhận được bất kỳ sự bất thường nào.
Trong tình cảnh kinh hoàng này, mắt tôi dần mờ đi, đầu óc mơ hồ rồi thiếp đi.
Có lẽ là do ban ngày đi nhà ma nên tiềm thức mới bị ám ảnh gặp ác mộng, chỉ là cảm giác chân thực quá mức mà thôi.
Lại vô ý bỏ qua tiếng lẩm bẩm thầm thì —— như mất hồn của một giọng nam nói: "Nàng rõ ràng đã hứa là kiếp này nhất định sẽ chờ ta..."
Hắn tựa hồ cảm thấy đau đớn. Cho dù phải chịu cực hình dưới âm phủ tròn ba trăm năm thì hắn cũng không đau bằng khoảnh khắc vỡ mộng khi ảo tưởng tan vỡ.
3.
Sáng thức dậy, tôi mơ màng nhớ về giấc mơ đêm qua.
Hình như là bị một con ma mặc đồ đỏ quấn thân.
Ngay khi hồi tưởng lại, tôi lập tức nổi da gà khắp người. Cảm giác lạnh lẽo đó giống như tôi đã tự mình trải qua vậy.
Tự nhiên cảm thấy thật xui xẻo.
Nếu hôm nay rảnh thì đi tìm đại sư trừ tà cho yên tâm thôi.
Phí Chân có vẻ dậy từ sớm, nhiệt độ ga giường đã lạnh. Tôi xỏ dép, đẩy cửa phòng khách, dứt khoát nói với anh: “A Chân, dạo này em như bị trúng tà ý. Hay là hôm nay anh bớt chút thời gian đi xem với em đi?”
Phí Chân ngồi trên ghế sofa phòng khách, dáng vẻ dịu dàng, đôi tay gầy gò đặt trên đùi.
"Ừm?"
Anh ấy luôn tự nhiên nhìn tôi, nở nụ cười ôn nhu dịu dàng. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua ô cửa, đôi mi dài đổ bóng xuống khuôn mặt anh ấy.
Nhưng chỉ liếc mắt qua, tôi lại vô thức run lên.
Đó là phản xạ có điều kiện khi thấy anh ấy cả người đều màu đỏ.
Tôi tiến lên, đưa tay giật giật chiếc cà vạt đỏ thẫm, hơi khó hiểu: "Không phải trước đây anh ghét nhất màu đỏ sao? Sao tự nhiên lại ăn mặc thế này?"
Anh một tay ôm eo tôi, bế lên đùi, sắc mặt bình tĩnh hỏi:
“Em không thích à?”
Tôi ngập ngừng, lại cảm thấy có gì đó không ổn, “Trông như máu bắn tung tóe nên hơi sợ.” Cơ thể anh ấy cứng lại rồi đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên phần má gần khóe môi tôi.
Môi thật lạnh. Mặt trời đã mọc đến cây sào rồi mà, người ta cũng biết xấu hổ đó.
"Tối nay tiếp tục ..."
Anh khựng lại, một tay siết chặt eo tôi, tay kia khẽ chạm vào gáy tôi.
Giống như đang trêu chọc một con mèo, đầu ngón tay dần dần lướt xuống.
Tôi oán giận nói: "Anh siết em đau."
Đột nhiên anh kề sát lại, cọ sống mũi vào chóp mũi của tôi, giọng điệu u ám nói: "A, là anh."
Anh cười ranh mãnh, bàn tay đang đặt trên cổ tôi đột nhiên siết chặt lại.
“Trong lòng ta cũng rất đau.” “Nàng cùng hắn. . . ” Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ cố chấp, xen lẫn sự ác ý không thể che giấu.
"Từng làm chuyện phu thê rồi sao?"
Đầu tôi choáng váng, dần ý thức được người trước mặt tôi bây giờ không phải là Phí Chân, mà là con ma nam bận đồ đỏ tối hôm qua.
Mà câu nói vô tình vừa rồi của tôi đã chọc giận hắn — trực tiếp khẳng định trồng thảo nguyên* trên đầu con ma bệnh hoạn này.
*cắm sừng
"Thả ra……"
Cổ họng tôi không thể phát ra tiếng, không khí trong khoang mũi và tiếng ú ớ bị nén lại dần yếu đi.
“Nàng đã sớm quên ta rồi, quên hoàn toàn."
Sắc mặt hắn mê mang, bàn tay bóp chặt tôi run run, ngơ ngác xác định ý nghĩ đầy tuyệt vọng trong đầu.
4.
Tôi vùng vẫy giằng tay hắn ra, hoảng loạn quơ tay giật đứt mặt dây chuyền ngọc bội Quan m trên cổ mình, lập tức viên ngọc cùng sợi dây kết màu đỏ rơi xuống đất.
Đối phương giật mình, ánh mắt lướt qua ngọc bội, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nương tử…”
Đôi tay đang bóp chặt cổ tôi đột nhiên buông lỏng, cả người như mất hết khí lực xụi xuống người tôi.
Giữa chừng lại bất ngờ vòng tay qua eo tôi làm tôi ngã ngửa ra ghế sô pha.
Tôi thở hổn hển, như một con cá mắc cạn cố níu lấy sự sống.
Lấy tay quệt nước mắt, tôi liếc mắt quan sát người đàn ông trên người mình.
Anh cau mày, sững sờ trong vài giây, đôi mi dài khẽ rung rồi lại nhìn tôi chăm chú.
Anh bình tĩnh hỏi tôi, "Bé ngoan, chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Là giọng điệu và cách xưng hô mà Phí Chân luôn gọi tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay túm lấy cổ áo sơ mi trắng của anh ấy muốn nói nhưng lại chợt mất giọng.
Anh càng cau mày chặt hơn, vội nhấc bổng tôi lên, ôm vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng tôi dỗ dành: "Bé ngoan có chuyện gì sao? Bình tĩnh đi, anh ở đây."
Tôi nức nở ôm chặt lấy anh, chỗ bị hắn siết vẫn còn đau. Một lúc sau tôi lấy điện thoại ra, trong lòng sắp xếp lại điều muốn nói.
Cuối cùng soạn một đoạn tin nhắn rồi đưa cho anh ấy.
Không có chuyện gì, em phải về nhà một chuyến. Có lẽ thắc mắc của em sẽ được giải đáp.
Lại nhớ đến vật có lẽ vừa cứu mạng mình.
Dây chuyền ngọc bị rơi xuống đất, tôi cúi người tìm kiếm.
Phí Chân nhanh tay nhặt được, cười “chân chó” đặt vào lòng bàn tay tôi.
Mặt dây chuyền bạch ngọc trong vắt, bên trong là tượng Quan m cười hiền hậu khiến tôi tự nhiên thấy cực kỳ an tâm, nhưng mặt sau của nó ……. đã nứt một góc.
Tôi nghi ngờ vết nứt đó là do vừa cứu tôi, nhưng nếu như lại thêm một lần nữa, chỉ sợ vết nứt sẽ càng lan rộng, cuối cùng vỡ nát.
Đến lúc đó, kêu trời không được kêu đất không xong, tôi chỉ còn đường chết.
Dây chuyền bạch ngọc này được một bà cụ thần bí hay cằn nhằn ở quê tặng cho tôi.
Tôi đã đeo nó từ khi còn nhỏ, bà cụ luôn nói tôi có duyên, không biết chừng nó còn có thể bảo vệ tôi trong tương lai.
Trong thôn mọi người đều kính sợ bà cụ, nếu trẻ con khóc quấy, người lớn lẩm cẩm khám không ra bệnh thì chỉ cần đến nhà bà thắp vài nén nhang là mọi việc suôn sẻ.
Trước đây tôi không tin, chỉ cho là mê tín ảnh hưởng tâm lý. Nhưng không ngăn được việc bố mẹ tin vào điều đó nên đeo mãi cũng thành thói quen.
Lần này tôi thì không thể không tin, đứng ngồi không yên, chỉ muốn vái trời lạy đất cứu lấy cái mạng nhỏ của mình.
Cũng may Phí Chân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, anh không phải người hồ đồ.
Nhưng anh ấy không thể nhớ nổi vừa rồi mình đã làm gì, khi nào thì tìm thấy chiếc cà vạt đỏ ở đáy tủ quần áo, thậm chí là …..
Vết vằn đỏ tụ máu trên cổ tôi đã chuyển màu xanh tím, có thể thấy đã dùng bao nhiêu khí lực.
"Bé ngoan, anh đi cùng em."
Bình luận facebook