• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Đừng Khóc Bằng Mắt Của Tôi (1 Viewer)

  • Chương 6 END

15.

Không khí trong bệnh viện ngột ngạt quá, thêm chuyện tình cảm bất ngờ xảy ra khiến tinh thần tôi ngột ngạt hơn gấp bội. Chịu không nổi cảnh này nữa, tôi bước xuống giường chống nạng ra ngoài, định bụng hít hà một ít không khí đỡ ngợp. Nào ngờ tôi vừa ra đến cửa đã gặp phải Hoài An, cậu ấy không bỏ về như tôi nghĩ, chỉ là tạm thời tránh mặt nhau.

Hai mắt nhìn nhau kiểu này khiến chúng tôi lâm vào tình thế khó xử.

"Đi đâu vậy?" Hoài An mở lời hỏi tôi trước.

Tôi gượng gạo gãi gãi đầu, nói: "Trong phòng bệnh hơi ngợp, tôi định đi hóng gió."

Hoài An nheo mắt nhìn tôi, "Muốn hóng gió sao?"

Tôi chỉ biết gật đầu xác nhận.

Vậy là Hoài An không nói không rằng đứng dậy bế thốc tôi lên, bất ngờ bị bế lên tôi thả cây nạng rơi xuống đất, cựa người muốn nhảy xuống. Hoài An cúi đầu nhìn tôi, đôi mày hơi cau: "Yên nào."

Cậu chỉ nói một câu mà tôi cứ như trúng tà, lập tức nằm yên trong lòng Hoài An. Chẳng biết là do giọng nói của cậu ấy có nhuốm ma tà thuật hay do chính bản thân tôi cũng muốn được bế như vậy. Tôi lặng im để Hoài An bế đi, con đường mà cậu ấy bước là đường hướng lên sân thượng bệnh viện. Nói đến hóng gió thì sân thượng là lý tưởng nhất.

"Làm sao cậu mở được cửa vậy?" Tôi tò mò hỏi, thông thường của sân thượng luôn khóa kín.

"Bệnh viện này có hàng rào rất cao nên an toàn, bệnh nhân có thể lên đây hóng gió."

Tôi ừ một tiếng, sau đó phóng mắt nhìn ra xa. Thành phố đã lên đèn sáng rực rỡ, cảm giác như sân thượng bệnh viện tĩnh lặng và thành phố dưới chân như hai điểm khác nhau vậy. Gió thổi từng cơn mát rượi cuốn bay làn tóc, tôi vươn tay giữ tóc lại.

Hoài An bước lên phía trước, đặt tôi ngồi xuống băng ghế đá.

"Trời đêm nay chỉ có một ngôi sao." Cậu nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xem thử, quả nhiên chỉ có một ngôi sao.

"Hẹn hò đi." Hoài An tiếp tục nói.

Tôi cúi đầu xuống ngỡ ngàng nhìn cậu, mà Hoài An còn ngang nhiên nói thêm: "Cậu gật đầu rồi, xem như đồng ý."

Bây giờ tôi mới nhận ra hành động ngẩng đầu lên rồi cúi xuống của tôi là một cái gật đầu, hóa ra tộ bị Hoài An lừa.

"Gật đầu như vậy mà cũng tính nữa sao?"

"Tính chứ."

Tôi thở dài vỗ vỗ vào vai Hoài An: "Đừng bày trò nữa, chúng ta thật sự không thể."

Đột nhiên Hoài An quay phắt nhìn tôi, giọng nói mang theo chút chất vấn: "Vì tôi là học sinh cá biệt nên cậu thấy không hợp đúng không?"

Không phải!

Đó là câu trả lời trong lòng tôi nhưng không nói ra, nếu Hoài An đã có suy nghĩ như vậy thì tôi sẽ dựa vào lý do này để từ chối cậu ấy.

"Đúng, chúng ta cách nhau quá xa."

Câu trả lời của tôi vô tình đẩy cả hai vào trầm tư. Mỗi người chìm đắm vào không gian của riêng mình, Hoài An mải mê suy nghĩ, còn tôi chăm chú ngắm ánh sao. Không ai mở miệng nói với ai câu nào.

Một lúc sau, người mở lời vẫn là Hoài An: "Nếu tôi cải thiện thành tích thì sao? Nếu tôi ưu tú như Bảo Khánh thì chúng ta có hợp nhau không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn Hoài An rất lâu, "Cậu từng bảo tôi hãy yêu một người thật sự thích con người thật của tôi mà."

"Hoài An, cậu cũng vậy, hãy tìm một người thật sự thích con người cậu."

16.

Kể từ đêm đó, Hoài An vẫn đến chăm tôi như thường ngày, chỉ là hai chúng tôi không còn nói chuyện với nhau nữa. Ngoài mặt tôi cố tỏ ra không để ý nhưng bên trong rầu rĩ không thôi.

Mấy ngày đằng đẵng trôi qua, cuối cùng tôi cũng có thể đi học bình thường, vẫn là tâm hồn thiếu nữ trong thân xác con gái, tay chống nạng lê từng bước vào lớp.

Hoài An đi theo sau tôi, mắt luôn hướng theo bóng lưng nhỏ đến khi khuất sau cánh cửa 11A3 mới thôi.

Ngày đầu tiên đi học lại với thân xác nữ, tôi nhận được kết quả kiểm tra tất cả các môn kỳ trước. Thú thật tôi chẳng hy vọng chút nào về điểm số cả, vì người làm bài cho tôi là Hoài An. Chính vì vậy khi nhận phiếu điểm tôi đã há hốc mồm.

Kết quả không thấp như tôi nghĩ, tất cả các môn đều ở mức khá.

Ngay sau đó điện thoại trong hộc bàn tôi nhảy tin nhắn: "Tôi sợ làm rớt điểm số của cậu, vậy nên tối nào cũng thức thêm hai tiếng nhét bài vào đầu."

Tôi sững người trước dòng tin nhắn này, bất giác cảm động vô cùng, Hoài An vì sợ thành tích tôi rơi không phanh vì vậy nổ lực cứu vớt tôi chút ích. Tuy không đạt điểm xuất sắc như tôi tự học, nhưng điểm số hiện tại cũng nằm ở mức khá.

Giáo viên nói thành tích tôi tuột dốc không phanh, đề nghị tôi ở lại học tăng tiết. Song, thầy giáo không thể nào biết được, số điểm này là thành tích tăng vượt trội của một học sinh cá biệt, là một bước tiến vô cùng lớn.

Ra chơi, Hoài An xuất hiện ở trước cửa lớp tôi, hai tay mang đầy bánh và sữa nhờ các bạn trong cho tôi. Tôi ngẩng đầu lên đã trông thấy trên bàn toàn là sữa tăng canxi, rất tốt cho xương. Tất cả mọi người xung quanh đều nói, tình cảm của tôi và trùm trường rất tốt. Nhưng có trời mới biết tôi đã lạnh lùng từ chối Hoài An, nghĩ đến chuyện tàn nhẫn mình đã làm, tôi gục xuống bàn muốn khóc một trận.

Nhiều ngày sau.

Tôi nghe được mấy nữ sinh bàn nhau về việc Hoài An xuất hiện trong thư viện tìm sách để đọc, còn tranh sách với cả Bảo Khánh.

Bất giác tôi nhớ về đêm ở sân thượng bệnh viện, ánh mắt kiên định của Hoài An khiến tôi lung lay, vậy nên tôi đã nói: "Nếu cuối kỳ cậu có kết quả xuất sắc thì chúng ta hẹn hò."

Kết quả xuất sắc rất khó đạt được, dù Hoài An có là thiên tài cũng không cải thiện với tốc độ tên lửa được. Mấy tuần nữa là tới kỳ thi rồi. Tôi chỉ hy vọng Hoài An khó mà biết lui.

Lần trước tôi và Hoài An cùng bị tai nạn nên đã bỏ lỡ bài kiểm tra toán, ngày hôm nay chúng tôi bắt buộc phải kiểm tra lại bổ sung điểm. Đâu chính là lý do Hoài An được thầy toán gọi vào lớp học tăng tiết để làm bài kiểm tra.

Tôi và Hoài An ngồi hai bàn khác nhau.

Bài kiểm tra toán đối với tôi còn dễ hơn ăn cháo, nhưng xem ra đối phương không cảm thấy như vậy. Tôi len lén nhìn Hoài An, cậu đang cật lực cắn bút. Nhìn thấy dáng vẻ cố gắng học hành của Hoài An, tôi không khỏi động lòng. Tôi xé tờ giấy nháp ra viết đáp án một số bài toán khó, nhân lúc thầy giáo không để ý, ném sang bàn Hoài An.

Cậu mở tờ đáp án với vẻ mặt vô cảm, sau đó đặt bút viết mấy một câu.

"Lần sau gửi thư tình đi, tôi không thích cái này."

"..."

Tay cầm giấy của tôi run lên, vội vàng phi tan tờ đáp án, nếu để thầy giáo đọc được thì toang.
Giờ kiểm tra kết thúc, cả hai chúng tôi nộp bài cùng một lúc. Thầy giáo chấm bài ngay lập tức, chỉ có hai tờ giấy thi vì vậy thầy chấm rất nhanh.

"Tôi không thể nào tin được, khối 11 có một bạn cải thiện điểm số hiệu quả như vậy."

Thầy giáo phát bài cho Hoài An, tôi lén nghía xem thử.

8.5 điểm.

Đây là số điểm cao, tăng vượt bậc so với bài 4,5 mấy tháng trước.

"Em thay đổi chăm chỉ như vậy thầy rất vui, lớp tăng tiết môn toán em cũng đến học cùng các bạn đi."

Các bạn trong lớp hiếu kỳ nhìn Hoài An, tiếng xầm xì to nhỏ vang lên.

Đương nhiên Hoài An không từ chối, cậu xách cặp sang bàn tôi ngồi, vui vẻ nói: "Chào bạn cùng bàn."

Rất lâu sau, tôi mới biết được, để được ngồi cạnh tôi ngày hôm đó, Hoài An đã lén đứng ở ngoài nghe giảng mấy tuần liền, tiện thể chờ đón tôi tan học.

Nhưng đó là chuyện của rất lâu sau này.

Tôi huých nhẹ vào tay Hoài An, nói: "Cậu cải tà quy chính thật à?"

Hoài An gõ nhẹ cây bút lên đầu tôi.

"Nhớ giữ lời."

Dần dần tôi không còn nhận ra Hoài An trước mặt mình nữa rồi, từ cá biệt thành đặc biệt, bộ dạng ngang ngược thường ngày cũng biến mất, thay vào đó là phiên bản điềm đạm, trầm tĩnh.

Cậu ta đang học theo phong thái của Bảo Khánh. Chính vì sự thay đổi này khiến tôi cảm thấy bất ổn, cậu ấy không còn là Hoài An ngày trước nữa, tôi cũng dần cảm thấy xa cách.

Có lần tôi giữ tay Hoài An lại, nói với cậu: "Cậu không còn là chính cậu nữa."

Hoài An cúi đầu nhìn tôi, "Đây là dáng vẻ cậu thích nhất mà."

Tôi đỡ trán, lần này rắc tối to rồi, tôi không nghĩ là Hoài An vì tôi mà thay đổi đến mức này.
"Thay đổi như vậy cậu có thấy vui không?"

Hoài An không đáp.

Tôi tiếp tục nói: "Thay đổi như vậy cậu không thấy vui, đừng vì tôi mà đánh mất bản thân mình."

Người khác thấy Hoài An trở nên như vậy là tín hiệu rất tốt. Chỉ có tôi cảm thấy có lỗi tột cùng, mỗi ngày tôi đều lén lút để mắt tới Hoài An, tôi nhận ra cậu ấy bắt đầu lầm lì, người cũng không còn nói cười sảng khoái như trước nữa. Câu nói của tôi đêm đó đã hủy hoại Hoài An mà tôi thích.

"Phải làm sao cậu mới vừa ý?" Hoài An đáp lời tôi với giọng điệu mất kiên nhẫn, "Cậu nói chỉ cần tôi đạt kết quả ưu tú chúng ta sẽ hẹn hò. Này, Thùy Du, đừng nói với tôi cậu muốn rút lại lời nói."

"Tôi đã cố gắng hết sức lực rồi."

Tôi cũng không biết phải nói với cậu ấy thế nào, một ngày nào đó tôi sẽ đi, sự biến mất của tôi chắc chắn sẽ làm cậu ấy tổn thương gấp mấy lần bây giờ. Nhưng tôi sắp không nén được tình cảm của mình nữa rồi, cảm giác bất lực vây lấy tôi, nước mắt từ khóe mắt trào ra, tôi mất kiểm soát chỉ biết ôm mặt che đi.

Dáng vẻ mất kiên nhẫn của Hoài An hoàn toàn biến mất, cậu hoảng hốt kéo tay tôi ra, gương mặt giàn giụa nước mắt của tôi khiến Hoài An hoảng loạn. Cậu chỉ biết vươn tay lau đi nước mắt lăn dài trên má.

"Rõ ràng là cậu từ chối tôi, tại sao lại khóc rồi?"

Tôi nấc lên, không thể trả lời.

"Thùy Du, cậu cũng thích tôi, đúng không?" Nếu không thích cậu, tại sao mỗi lần thốt ra câu từ chối đều chật vật đến thế?

"Đừng khóc nữa. Lúc trước tôi không thích cậu khóc bằng mắt của tôi nhưng bây giờ cậu khóc bằng mắt của cậu, tôi cảm thấy rất khó chịu." Hoài An cố gắng lau đi giọt nước mắt, đầu ngón tay mang theo chút quyến luyến đọng lại trên gò má.

"Tại sao cậu kiên quyết như vậy? Hồng Chi từ chối cậu, cậu dứt khoác buông tay cô ấy, tại sao đối với tôi cậu không thể như vậy đi?"

"Vì cậu đã bước vào cuộc đời tôi, cậu nói với tôi sau này vẫn sẽ ở bên cạnh tôi."

Tôi ngẩn ngơ nhìn Hoài An, ánh mắt cậu ấy kiên định vững chắc như thái sơn.

17.

Kỳ thi cuối kì cũng đến.

Đây là thời khắc quyết định việc chúng tôi có hẹn hò hay không.

Tôi và Hoài An cùng chờ đợi kết quả thi, cậu ấy vào trong xếp hàng xem cho cả hai.

Tôi ở bên ngoài sốt ruột hỏi hệ thống: "Này, anh nói xem tôi phải làm sao đây?"

Hệ thống đã chuyển hóa thành dạng trong suốt, xung quanh chỉ có âm thanh không có hình ảnh.

[Hai người đều thích nhau cơ mà, thì cứ tiến tới thôi.]

"Tôi sợ cậu ấy tổn thương, hai chúng ta không biết sẽ đi lúc nào."

[Vậy thì sao? Ký chủ quên mất bản thân mình tìm đến hệ thống lưu trữ linh hồn để làm gì rồi ư? Cô muốn có cuộc sống trong mơ, vượt qua mọi định kiến và nỗi sợ. Ký chủ vẫn canh cánh lo sợ, đây đâu phải cuộc sống cô hướng đến.]

[Nếu là tôi, tôi nhất định không đánh mất người mình thích, biết bao lâu mới có thể thích một người chứ.]

Thanh âm điện tử kia khiến tôi sững sờ, dường như nỗi sợ làm tổn thương người mình thích đã khiến tôi quên mất lí do linh hồn mình xuyên đến đây. Tôi không muốn phải sợ bất cứ điều gì nữa, tôi chỉ còn một cuộc sống này nữa thôi, nếu tôi không làm điều mình thích có phải là đã bỏ lỡ nó mãi mãi không?

Hệ thống thấy tôi xao động, anh ta nói thêm.

[Tôi tuy là hệ thống chậm tiêu nhất nhưng tôi biết ký chủ rất thích cậu nhóc này, vậy thì ký chủ cứ mở lòng đi, ít ra cô đã một lần yêu hết mình.]

Một lần yêu hết mình?

Liều mạng sa vào mối tình không có hồi kết này ư?

Dường như quyết định từ ban đầu của tôi lung lay rồi, đột nhiên tôi khao khát cái gọi là một lần yêu hết mình, không cần phải giấu kín tình cảm cũng chẳng cần giày vò người mình thích. Tôi đổ tiền gầy dựng hệ thống này để có thể mặc sức làm những đều mình thích cơ mà.

Cuối cùng Hoài An cũng xem xong kết quả treo trên bảng thông báo.

[Ký chủ chạy đến tình yêu đi, khi cô đi tôi sẽ giúp cô xóa trí nhớ cậu nhóc đó.]

"Hệ thống! Cảm ơn anh!" Cuối cùng tôi cũng đã nhận ra bản thân mình cần cái gì, tôi chỉ cần Hoài An, tôi muốn bên cạnh cậu ấy.

Tôi chạy về phía Hoài An, cậu ấy ngoảnh đầu nhìn tôi.

"Tôi không đạt được học sinh ưu tú."

Bước chân tôi khựng lại, tôi nhìn Hoài An chăm chú. Cái nhìn của tôi khiến Hoài An mất tự nhiên, cậu nghiêng mặt giấu đi sự hụt hẫng đầy ắp trong mắt.

"Thời gian qua tôi làm phiền cậu rồi." Giọng Hoài An rất nhỏ, "Tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi."

Dứt lời, Hoài An không nỡ nhìn tôi, dường như kết quả thi đã đẩy Hoài An từ cách núi xuống biển tuyệt vọng.

Tôi hướng mắt nhìn theo bóng lưng cô độc của cậu, cất giọng: "Không được học sinh ưu tú thì tốt quá."

Hoài An dừng bước, ngoảnh đầu nhìn tôi.

Tôi tiếp tục nói: "Tôi không thích học sinh ưu tú, tôi chỉ thích cá biệt thôi."

"Cậu nói cái gì?" Dường như Hoài An không tin vào tai mình.

"Tôi nói là tôi thích học sinh cá biệt, tôi thích cậu."

"Tôi thích con người thật của cậu, ngổ ngáo mà ấm áp."

Hoài An lao như bay tới ôm chầm tôi vào lòng, sự bình yên vương trên người cậu ấy khiến tôi an lòng.

"Thùy Du, tôi thích cậu."

Tôi ngước mắt nhìn Hoài An, mỉm cười thật tươi. Nụ cười của tôi khiến Hoài An không kiềm lòng được, cậu ấy cúi đầu đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Dường như hai chúng tôi vô tình sa vào tình yêu không hồi kết rồi.

Phải làm sao đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom