• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Đừng bảo ta dễ thương nữa (3 Viewers)

  • Chương 1

1.

Tôi, ma nữ xinh đẹp nhất vùng đất này.

Tôi có một khuôn mặt trắng bệch, một đôi mắt đen nhánh không có tròng mắt, màu môi tím đen thời thượng, mái tóc xinh đẹp dài quá đầu gối, váy dài màu trắng độc nhất vô nhị, hơn nữa còn không có chân.

Khuôn mặt này, dáng vẻ này, bộ quần áo này.

Đích thị là 'bóng ma' trong mộng của tất cả 'ma' ở đây rồi nhỉ.

Tiếc là xung quanh không có con m.a nào khác để so sánh với vẻ đẹp này của tôi.

Kể từ khi có ý thức, tôi đã lang thang trong hoang nguyên này như một bóng ma.

Một hoang nguyên cằn cỗi, trống trải và vô tận.

Cơ thể m.a rất nhẹ, một lần nhảy tôi có thể bay đến ba dặm, thuận gió thì thêm hai dặm, ngược gió lại giảm hai dặm.

Tôi cứ nhảy xung quanh như thế, nhảy một cái liền bay lung tung lang tang, cuối cùng tôi cũng tìm thấy một chỗ có khói quỷ bốc lên.

Nhìn thấy đồng loại, tôi liền móc ra tấm gương nhỏ luôn mang bên mình rồi cẩn thận kiểm tra lớp trang điểm, không có vấn đề, tôi vẫn là con m.a trong mộng xinh đẹp xuất sắc nhất.

Tôi hơi lo lắng và ngại ngùng, định tiến lên chào hỏi họ bằng một bước nhảy rất lịch sự…

Oái, toang cmnr.

Bay qua đầu luôn rồi.

Tóc tôi duỗi ra và cuốn lấy cái cọc gỗ sát bên, cuối cùng cũng dừng lại được.

Nơi có khói quỷ này thật tốt nhỉ, có núi có nước còn có cọc gỗ, không giống những vùng khác chỉ là một mảnh đất cằn cỗi.

Những con quỷ khác không phát hiện tôi bay qua, còn đang lẩm bẩm gì đó.

Tôi ở cách đó không xa nên “đành” nghe lén vậy.

Bọn họ đang thảo luận làm thế nào để hành đám người chơi ra bã.

Người chơi?

Nắm được mấu chốt tôi liền sáp đầu lại, tiếp theo lại nghe bọn họ tiết lộ đây là một quyển tiểu thuyết kinh dị vô hạn lưu.

Nó được thiết lập để bắt ngẫu nhiên người chơi từ thế giới thực sang thế giới trò chơi, sau khi hoàn thành các phó bản có thể quay về thế giới hiện thực, hơn nữa còn có thể 'phất' lên rất nhanh. Tuy nhiên, nếu không qua được phó bản thì sẽ mãi không quay về được nữa, ở lại thế giới trò chơi này làm chất dinh dưỡng.

Hoang nguyên chính là phó bản dành cho newbie (*).

(*) Tân binh, người chơi mới.

Họ là NPC trong trò chơi này.

Hả?

Vậy tôi là gì?

2.

Tôi mở miệng hỏi.

Vài đồng loại sau khi nghe thấy tiếng động, mới phát hiện giữa bọn họ đã có thêm một cái đầu quỷ.

“AAAAA, có quỷ!”

Bọn họ chạy loạn khắp nơi một lúc rồi ôm chặt lấy nhau run lẩy bẩy.

Cơ thể tôi đi theo phía sau, xoa xoa cổ, ha ha, ngay cả quỷ cũng có thể bị dọa sợ. Tôi đắc ý cực kỳ, "Tôi cũng cảm thấy mình trông khá đáng sợ.”

Nhìn thấy hình dáng thật của tôi, bọn họ mới dần dần bình tĩnh lại và cảm thấy việc họ vừa làm lúc nãy có chút mất mặt. Vì vậy, họ mặt nhăn mày nhó nhìn tôi.

Phó boss phó bản: "Cô hồn dã quỷ ở đâu ra?”

Tôi cũng thành thật khai báo: "Thì... bay qua.”

“Bay từ đâu đến?”

“Bên ngoài.”

“Bên ngoài trông như thế nào?”

“Một mảnh hoang nguyên, bằng phẳng và rộng rãi.”

Mấy con quỷ đồng thanh: “Lừa quỷ à.”

Phó boss phó bản: "Nơi này chính là biên giới phó bản, không có quỷ nào có thể ra ngoài được.”

Tôi: "Ồ"

Tôi xoay xoay lọn tóc, nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi thật sự bay từ ngoài vào mà.”

Không có quỷ nào tin cả, họ đã phổ cập một chút về phân loại NPC trong phó bản này cho tôi, không có loại nào có thể rời khỏi phó bản biên giới cả.

Một loại là quỷ nguyên sinh (*), có chỉ số thông minh, có cốt truyện, thuộc thẩm quyền của chủ phó bản, là một NPC chính thức.

(*) nguyên bản, được tạo ra từ đầu

Một loại là quỷ thứ sinh, hình thành từ sự oán hận của người chơi sau khi chết, không có trí tuệ, không có cốt truyện, không quan tâm đến bất cứ điều gì và thậm chí còn không được xem là NPC.

"Vậy tôi có chỉ số thông minh, nhưng không có cốt truyện thì là loại gì?"

Bọn quỷ rơi vào trầm tư.

Một con quỷ như mì sợi xoắn xuýt đến sắp thắt được cả nút.

Cuối cùng,họ đã tạo ra một thuật ngữ mới để phân loại tôi, "Cô có thể... là một NPC hoang dã lang thang?"

“Vậy, vậy thì khác gì mấy người hả?”

Phó boss phó bản đắc ý nói: "Chúng ta có biên chế, có tiền lương, là NPC chính thức.”

Lương là gì?

Ăn được không?

Đôi mắt đen nhánh của tôi tỏ ra háo hức, hưng phấn xoa tay, nhăn nhó lễ phép hỏi: "Cho tôi gia nhập với được không?"

3.

Xung quanh im lặng trong chớp mắt.

Rồi cả đám quỷ cười phá lên.

“Mơ à? Yêu ma quỷ quái chiếm phần đông, lại là NPC của tân thế giới, tất cả đều phải trải qua những bài khảo hạch tuyển chọn rất khắt khe, nhất định phải có thực lực. Ngươi tay nhỏ chân nhỏ, gặp phải người chơi dữ một xíu chắc có thể đuổi ngươi chạy mất dép luôn á."

“Nếu ngươi là một chủng tộc hiếm, như yêu quái hay tà thần thì ta còn có thể cân nhắc.”

Ta ngơ ngác hỏi, "Vậy phải mạnh thế nào mới có thể làm NPC chính thức?"

Phó boss phó bản lườm tôi, "Ngươi quá yếu, chiến đấu với ngươi ta chỉ cần dùng một tay..."

Nhìn phó boss bị vả bay xa mấy chục cây số, tôi liền chột dạ thu tay về, không ngờ lại vả hắn ra văng xa như vậy. Vẫn nên khiêm tốn lại chút thôi.

Ban đầu tôi chỉ định vả hắn văng một cây thôi mà.

Bọn quỷ chết lặng.

Chủ phó bản nghe tin chạy tới, ôm cái túi lớn trên đầu, "Là tên nào dám dùng phó boss đập ta?"

“Là cô ấy!”

Sau khi được bọn quỷ chỉ điểm, chủ phó bản cuối cùng cũng để ý đến tôi.

Bất ngờ phải gặp lãnh đạo, tôi rất lo lắng, vuốt tóc, "Tôi…không phải tôi cố ý đâu. Tôi không ngờ là anh ta yếu như vậy. Tôi đánh thắng anh ta rồi, giờ tôi có thể trở thành NPC chính thức rồi đúng không?"

Chủ phó bản, "NPC chính thức gì chứ? NPC chính thức chúng ta đều có thẻ nhân viên…"

Tôi nhặt thẻ nhân viên anh ta đánh rơi rồi đeo lên cổ mình, mắt chờ mong nhìn chủ phó bản, "Bây giờ tôi là nhân viên chính thức rồi đúng không?"

Boss phụ phó bản đã khập khiễng quay về, "Bản chủ, chính là cô ta đánh ta bay chục cây số đó!"

Chủ phó bản “vèo” một cái chạy xa, ý thức được con quỷ lạ này đáng sợ cỡ nào, rồi gật đầu sợ hãi đáp: “Bỏ đi, chọn ngươi cũng được.”, rồi lau mồ hôi lạnh.

Mắt tôi sáng lên.

Tôi cũng “vèo” một cái chạy đi, cầm về cái bát to ba mét gõ gõ “Sếp ơi mau trả lương đi, 5 phút rồi mà sếp còn chưa trả lương là sao!”

4.

Chủ phó bản giật khoé miệng, nhìn cái bát rộng ba mét kia mà cảm thấy áp lực như núi.

Chờ một chút, cái bát kia, sao lại càng nhìn càng quen mắt ta?

Chủ phó bản, "Cô lấy cái bát này ở đâu ra?”

Nhìn thấy có người đánh giá cao cái bát của tôi, tôi vô cùng vui vẻ, tự hào giới thiệu, "Bên kia núi có một cái giá xương khô khổng lồ, hộp sọ của hắn vừa to vừa tròn, rất thích hợp làm bát. Tôi có một chút sở thích sưu tầm nho nhỏ, cho nên đã dùng nó như cái bát. Bộ sưu tập bát…"

“Cái gì? Cô lấy xương sọ của Trùm cuối á?"

Chủ phó bản mở to hai mắt, kinh hãi lui về phía sau.

Nghĩ lại.

Bảo sao gần đây Trùm cuối cứ mãi tiêu cực làm biếng, chạy tới góc tường đào một cái lỗ giấu mình đi, kéo thế nào cũng không kéo ra được. Thì ra là tại không có xương sọ, không có mặt mũi gặp quỷ.

Tôi bĩu môi, bất mãn nhấn mạnh, "Không phải lấy, là cướp. Chúng ta là quỷ, hung tà.n, xảo t.rá, độ.c á.c, mới là đức tính tốt.”

Nhưng mà Chủ phó bản từ chối vụ bắ.t có.c vô đạo đức của tôi, còn nói với tôi là dù hiện tại tôi vẫn chưa là NPC chính thức, nhưng tôi vẫn đang trong thời gian thực tập, điều kiện duy nhất để trở thành nhân viên chính thức là đem bộ sưu tầm yêu thích của ta vứt đi.

Được thôi.

Để có thể trở thành nhân viên chính thức, tôi nhịn đau vứt đi những thứ mình yêu thích.

Kéo bộ sưu tập hiện tại duy nhất của tôi về.

Đầu lâu khổng lồ vùi đầu trốn trong động, núi quá nhỏ nên chỉ giấu được một nửa.

Chủ phó bản lại triệu tập một nhóm NPC cấp cao, một nhóm yêu ma cố hết sức để lôi bộ xương khổng lồ ra nhưng kéo thế nào hắn cũng không chịu đi ra. Đến cuối cùng còn chia làm 5 đội, lấy dây thừng cột vào phần xương lộ ra.

“Một Hai Ba!”

“Một Hai Ba!”

“Kéo!”

Thay vì kéo ra một bộ xương khổng lồ thì bọn họ lại kéo cái quần đùi màu đỏ của hắn ra...
—----------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom