-
Phần IV END
https://www.zhihu.com/.../171.../section/1716134153173602304
Ảnh: https://pin.it/V6Z6mHd
✿﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏✿
29.
Tiêu Lâm an phận một thời gian, không dám chọc giận Hoàng Đế nữa.
Nhưng ta với Tiêu Cảnh Lan đều cảm thấy hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Vị trí Thái Tử chính là dưới một người, trên vạn người.
Đợi sau khi Hoàng Đế băng hà có thể đăng cơ, nắm trong tay giang sơn xã tắc.
Say vài ngày mất tích, Tiêu Lâm bỗng dưng cầm một bức họa vào Ngự Thư Phòng, sợ hãi nhìn Hoàng Đế nói:
“Thần có một chuyện muốn bẩm báo bệ hạ.”
“Nói.” Hoàng đế tức giận mở miệng.
Tiêu Lâm lập tức trình bức họa lên:
“Thần vô tình tìm được đại cung nữ hầu hạ tiên Hoàng Hậu năm xưa, bà ấy nói cho thần năm đó sau khi tiên Hoàng Hậu quy tiên, chính tay bà ấy đã ôm thần ra ngoài cung…”
“Bệ hạ nhìn xem, người có nhớ rõ diện mạo của cung nữ này không?”
Nghe xong lời Tiêu Lâm nói, Hoàng Đế lập tức mở bức họa kia ra xem, vẻ mặt thay đổi mấy lần.
Hoàng Đế gọi ám vệ vào: “Lập tức đi tra cho trẫm, chuyện này có thật không?”
Tiêu Lâm đứng trước mặt Hoàng Đế, nhỏ giọng bổ sung: “Bà ấy còn nói, năm đó chính bà ấy đặt thần trước cửa nhà nông hộ kia, ngọc bội cũng do bà ấy đặt vào tã lót.”
Hoàng Đế siết chặt bức họa, tay nổi gân xanh.
Thật lâu sau, ông ta gật gật đầu, bảo Tiêu Lâm lui ra trước.
“Gọi Tiêu Cảnh Lan tới gặp trẫm!”
30.
“Rầm” một tiếng, đại môn Đông Cung bị đạp bay.
Thống lĩnh Cấm vệ quân mặt lạnh băng, giọng cứng nhắc nói với Tiêu Cảnh Lan: “Bệ hạ thỉnh Thái Tử tiến cung.”
Lòng ta chấn động, đoán được trong cung đã phát sinh đại sự.
Tình cảnh này, tựa hồ Hoàng Đế đã phán án tử cho Tiêu Cảnh Lan.
Cảnh tượng đời trước khi Tiêu Cảnh Lan bị Cấm vệ quân bắt đi lại hiện lên trong đầu ta.
Lúc này đây, ta sẽ không để chàng phải một mình đối mặt nữa.
Bất chấp sự ngăn cản của Cấm vệ quân, ta khăng khăng cùng đi với chàng.
Vào cung, một nữ tử búi tóc kiểu phụ nhân đang quỳ trên mặt đất.
Hoàng Đế chỉ vào Tiêu Lâm, hỏi: “Đây là đại cung nữ hầu hạ bên người tiên Hoàng Hậu mà ngươi nói?”
Tiêu Lâm nhìn thoáng qua, lập tức gật đầu: “Đúng ạ! Năm đó nhi thần chính là bị bà ấy ôm ra khỏi cung.”
Hoàng Đế nhìn phụ nhân kia, tựa như đang nhớ lại cái gì: “Trẫm vẫn nhớ bộ dáng của ngươi, năm đó ngươi là người hầu hạ bên cạnh tiên Hoàng Hậu, có phải tiên Hoàng Hậu sau khi hạ sinh Thái Tử đã mệnh cho ngươi mang ra ngoài cung hoán đổi không?”
Phụ nhân kia hơi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tiêu Lâm, rồi lại lén nhìn ta cùng Tiêu Cảnh Lan.
Sau đó bà ấy dập đầu hồi bẩm: “Đúng là năm đó tiên Hoàng Hậu sau khi hạ sinh Thái Tử đã mệnh cho nô tỳ mang ra ngoài cung hoán đổi với một đứa trẻ bị vứt bỏ.”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt Hoàng Đế nhìn về phía Tiêu Cảnh Lan càng thêm lạnh lẽo, cơn giận lan tràn đầy mặt.
Ta lặng lẽ kéo ống tay áo lên, để lộ ra một cái khóa vàng nho nhỏ xinh xinh.
Ngay lúc Hoàng Đệ định hạ lệnh xử trí Tiêu Cảnh Lan.
Phụ nhân kia lại dập đầu lạy ba cái: “Nhưng nô tỳ biết rõ, huyết mạch hoàng gia không thể lẫn lộn, nên nô tỳ không làm theo lời tiên Hoàng Hậu, không đổi Thái Tử.”
Mọi người trong điện sửng sốt.
Hoàng Đế xanh mặt, hỏi phụ nhân: “Ngươi có thể chứng minh lời nói của mình không?”
“Nô tỳ nhớ rõ, trên ngực Thái Tử có một vết bớt hình hoa mai, bệ hạ có thể kiểm tra thực hư một phen.”
Vậy là trước mặt bao người, Tiêu Cảnh Lan nới lỏng cổ áo.
Để lộ ra vết bớt hình hoa mai.
31.
Tiêu Lâm trợn tròn mắt.
Lớn tiếng kêu phụ nhân này là kẻ lừa đảo.
“Ta mới là Thái Tử! Ta mới là Thái Tử!
“Ngươi với Tiêu Cảnh Lan cùng một giuộc! Các ngươi thông đồng với nhau!”
Nhưng phụ nhân này là do hắn tìm được.
Giờ lại nói là người của Tiêu Cảnh Lan.
Lừa gạt hết lần này đến lần khác, Hoàng Đế sao có thể tin tưởng hắn nữa.
Hoàng Đế ra lệnh một tiếng, Tiêu Lâm lập tức bị giam vào ngục tối.
Ngoài điện vừa lúc trăng lên, nhưng đời này Tiêu Lâm sẽ không có cơ hội ngắm trăng nữa.
Tiêu Cảnh Lan dắt tay ta đi về.
Ta nhìn lại bức tường hoàng cung loang lổ bóng cây, thở phào một hơi: “Kết thúc rồi.”
Tiêu Cảnh Lan cúi người, dùng áo choàng to rộng bao ta lại, nhẹ hôn lên môi ta một cái:
“Mấy ngày nay, vất vả cho Man Man rồi.”
Nam nhân nói không tin được, ngoài miệng thì nói ta vất vả.
Vậy mà trở lại Đông Cung lại lôi kéo ta làm chuyện càng vất vả hơn.
Ta mệt mỏi, rũ trong ngực Tiêu Cảnh Lan làu bàu lên án.
Đã nhiều ngày, ám vệ của Tiêu Cảnh Lan dưới sự dặn dò của ta, vẫn luôn theo dõi chặt chẽ hành tung của Tiêu Lâm.
Phát hiện hắn tìm được đại cung nữ bên người tiên Hoàng hậu, còn khống chế toàn bộ người nhà bà ấy để uy hiếp.
Cũng may ta đã sai người cứu người nhà bà ấy ta, lấy chiếc khóa vàng ra làm tín vật.
Vậy nên bà ấy mới sửa lời, phản lại Tiêu Lâm.
Ngày hôm sau, Vân Hương nói có người đang đợi ta ở cửa sau.
Ta vội vàng phủ thêm quần áo chạy ra, đó rõ ràng là đại cung nữ bên người tiên Hoàng Hậu kia.
Bà ấy mặc một bộ xiêm y tối màu kín mít, nhìn dáng vẻ là hiểu đang cố ý tránh người theo dõi của Hoàng Đế.
Ta hành lễ với bà ấy: “Hôm qua đa tạ ma ma tương trợ.”
Biểu tình trên mặt bà ấy rất bình tĩnh, phảng phất có vẻ thấy ch*t không sờn:
“Thái Tử Phi nương nương không cần nói cảm ơn, nô tỳ làm vậy không phải để giúp người. Hôm qua dù người không cứu người nhà nô tỳ, nô tỳ cũng sẽ làm vậy, đợi nô tỳ làm xong một chuyện nữa cũng sẽ đi bồi Hoàng Hậu nương nương.”
Nói xong bà ấy rời đi.
32.
“Tiêu Lâm vào ngục rồi, còn Triệu Nhan Tuyết nữa.”
Vân Hương mài mực, ta viết ba chữ Triệu Nhan Tuyết xuống giấy.
Ta phái người kéo Triệu Nhan Tuyết tới Đông Cung.
Đầu tóc nàng ta rối bù, trên mặt còn in hằn dấu tay.
Nhìn thấy ta, nàng ta đi.ê.n đi.ê.n khùng khùng hét lớn: “Tiện nhân! Ta mới là Thái Tử Phi, ta mới là Thái Tử Phi!”
Ta đi đến trước mặt nàng ta, nhẹ giọng nói: “Duệ ca ca của ngươi vào ngục rồi, còn ngươi ấy hả, cũng sẽ vào bồi hắn sớm thôi.”
Triệu Nhan Tuyết không dám tin tưởng, tròn mắt nhìn ta, ánh mắt nhanh chóng ủ rũ.
“Ta có thể cho ngươi một ít bạc, sau đó đưa ngươi rời khỏi đây.”
Ta ghé vào tai nàng ta, nói một câu.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta, có chút nghi ngờ.
“Chỉ cần ngươi nói với bệ hạ, ngọc bội đó là Thẩm Duệ nhặt được.”
Triệu Nhan Tuyết nghe ta nói xong suy nghĩ một lát, cắn răng hỏi: “Ngươi thật sự sẽ thả ta đi?”
Ta gật gật đầu, nàng ta lập tức giữ chặt tay ta: “Đưa ta tiến cung! Đưa ta tiến cung! Ta sẽ làm luôn!”
“Duệ ca ca của ngươi mà biết ngươi đối xử với hắn như vậy, chắc sẽ thương tâm lắm đây.”
Ta khẽ cười nhạo thứ gọi là “tình thâm như biển” giữa bọn họ.
Ai ngờ Triệu Nhan Tuyết lại cười phá lên, sau đó lộ ra ánh mắt u oán: “Là hắn thất hứa trước! Là hắn cô phụ ta trước! Là hắn khiến ta biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này! Ngươi biết không, ta đã mang thai hài tử của hắn! Nhưng mà hắn không cần! Hắn không cần! Hắn nói ta không xứng sinh hài tử cho hắn! Hắn ép ta uống dược ph* thai! Đau quá, đau quá, ta chảy nhiều máu quá! Một khi đã vậy, sao ta phải lưu lại đường sống cho hắn?”
33.
Ta âm thầm chuẩn bị trong cung.
Triệu Nhan Tuyết vọt vào Kim Loan Điện, lớn tiếng ồn ào nói nàng có việc muốn bẩm báo bệ hạ.
Hoàng Đế đang nóng giận, không muốn gặp nàng ta.
Nhưng nghe thấy Triệu Nhan Tuyết nói là chuyện liên quan đến Tiêu Lâm, cuối cùng vẫn không nhịn được triệu kiến nàng ta.
Triệu Nhan Tuyết vừa nhìn thấy Hoàng Đế, lập tức quỳ xuống.
Kể lại sinh động như thật từng việc từng việc, từ chuyện Tiêu Lâm nhặt được ngọc bội thế nào, bị người của Hoàng Đế mang về cung ra sao, sau khi nghe nói chính mình có thể là Thái Tử đã nảy sinh tâm địa xấu, từ trong miệng cung nhân biết được tiên Hoàng Hậu dị ứng hạt thông nên đã đi mua dược, bày mưu tính kế khiến mình cũng bị dị ứng trước mặt Hoàng Đế.
Tất cả được nàng ta nói trơn tru.
Ta cũng không ngờ khả năng bịa chuyện của Triệu Nhan Tuyết lại lưu loát đến vậy.
Tận mắt nhìn, tận tai nghe nữ tử lớn lên cùng Tiêu Lâm kể lại tất cả.
Cuối cùng Hoàng Đế cũng chấp nhận, Tiêu Lâm chính là một kẻ lừa đảo.
Hắn dã tâm lớn lại ng.u xuẩn bất kham, nhưng lại có thể đùa bỡn đế vương trong lòng bàn tay.
Hoàng Đế tức đến hộc m.á.u.
Triệu Nhan Tuyết nhân lúc loạn lạc chạy ra khỏi cung.
Nàng ta đến tìm ta đòi bạc để chuẩn bị rời đi.
Ta cười cười, lệnh cho ám vệ lôi nàng ta đến viện đời trước nàng ta từng giam giữ ta.
Nhìn bộ dáng tiều tụy của nàng ta, ta nói: “Ngươi chưa đi được đâu, ngươi còn tội lỗi cần chuộc.”
“Tiện nhân! Độc phụ!” Triệu Nhan Tuyết lớn tiếng mắng ta.
Ta bỏ ngoài tai, hạ lệnh cho ám vệ: “C.ắ.t lưỡi nàng ta.”
Triệu Nhan Tuyết hoảng loạn, nàng ta đầu tiên là bị c.ắ.t lưỡi, sau đó bị đ*nh gãy cột sống.
Nàng ta ngã lăn ra đất, không ngừng giãy giụa, miệng phát ra tiếng nức nở đầy thống khổ.
Trượng gỗ vẫn liên tục giáng xuống người Triệu Nhan Tuyết.
Nàng ta co giật, vặn vẹo, toàn thân đầy m*u tươi.
Những gì ta làm, cũng chỉ là những gì nàng ta đã làm với ta ở đời trước.
Sau khi thưởng thức đủ vẻ mặt thống khổ của Triệu Nhan Tuyết, ta nói: “Ném đến câu lan viện, tìm vài tên khất cái chăm sóc cho nàng ta.”
Triệu Nhan Tuyết, nghiệp đời trước ngươi tạo, đời này hãy tự mình nếm thử một lần xem.
34.
Trở lại Đông Cung.
Ta từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Đập vào mắt là thân ảnh Tiêu Cảnh Lan, chàng đang đứng đợi ta.
Ta khịt khịt mũi, nhanh chân tiến lên ôm lấy Tiêu Cảnh Lan.
Ta luồn tay vào trong lớp áo choàng ấm áp của chàng: “Tiêu Cảnh Lan, ta trở nên ngày càng ác độc rồi.”
“Man Man, kiếp trước nhân kiếp này quả, nàng làm tốt lắm.”
Tiêu Cảnh Lan bế ngang ta lên, xuyên qua hành lang lụa rủ, nện từng bước chân trầm ổn hữu lực.
Chàng nói: “Tiêu Lâm này tính tình âm ngoan, lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, thủ đoạn hung ác lại còn không có tài trí. Để người như vậy làm Thái Tử, thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn. Đức không xứng vị, tất có tai ương, với quốc với dân, hắn đều không đảm đương nổi vị trí này. Hắn ta là Thái Tử thật thì đã sao, ta sẽ gi*t hắn, sẽ thay thế hắn. Man Man ác độc, ta còn ác độc hơn.”
Ác nhân Tiêu Cảnh Lan cùng ác nữ Khương Nguyên Tịch.
Ừm… cũng thật xứng đôi.
38.
Tiêu Lâm sống những ngày chật vật trong ngục tối.
Nghe nói tốt ngục mỗi ngày chỉ cho hắn một chén cơm cùng nửa chén nước.
Gặp lại hắn lần nữa, ta suýt không nhận ra.
Trước đây tốt xấu gì còn có hình dạng con người.
Giờ gầy như bộ xương, cả người nát bấy, không còn ra hình người.
Triệu Nhan Tuyết ở câu lan viện cũng được chăm sóc rất tốt.
Ta nhét Triệu Nhan Tuyết đang vặn vẹo như sâu bọ vào bao tải, đưa tới trước mặt Tiêu Lâm:
“Thẩm đại nhân, người trong lòng ngươi phản bội ngươi, tố giác với bệ hạ ngươi nhặt được ngọc bội, giả mạo Thái Tử. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi không thoát tội được đâu.”
Khóe mắt Tiêu Lâm như muốn nứt ra, hét lớn tên Triệu Nhan Tuyết, chửi nàng ta là súc sinh, là đ(ĩ) đ*ếm.
Ta cởi bao tải, một dòng máu loãng chảy ra.
Lộ ra gương mặt mờ mịt của Triệu Nhan Tuyết.
“Chậc, ta biết ngươi hận nàng ta, đã giúp ngươi xử lý đây rồi.”
Ta nhìn gương mặt tái nhợt của Tiêu Lâm, hảo tâm nói cho hắn: “À đúng rồi, bệ hạ đã đồng ý giao ngươi cho ta xử trí.”
Tiêu Lâm đỏ mắt gào rống: “Đồ độc phụ nhà ngươi!”
“Ừ, ta đúng là độc phụ.”
Sau đó ta cười cười đẩy Triệu Nhan Tuyết về phía hắn, nói cho hắn: “M.ó.c mắt nàng ta ra, ta sẽ tha cho ngươi.”
Hắn nhìn Triệu Nhan Tuyết đang vặn vẹo dưới đất, tay run rẩy, sờ sờ mặt nàng ta: “Xin lỗi, Tuyết Nhi.”
Tiêu Lâm giữ chặt Triệu Nhan Tuyết đang giãy giụa, tay ra sức cắm vào hốc mắt nàng ta.
Tiếng hét dữ dội vang vọng khắp ngục tối.
Hai người này thật đúng là một đôi.
Tiêu Lâm không dám nhìn thẳng vào con mắt mình vừa m.ó.c ra, nhanh chóng ném ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn ta bằng ánh mắt trông mong.
Ta đá đá Triệu Nhan Tuyết, không thấy nhúc nhích, không biết đã ch*t chưa.
Ta nhoẻn miệng cười với Tiêu Lâm: “Độc phụ ta đây, đương nhiên là lừa gạt ngươi rồi.”
39.
Ta quỳ gối trước mặt bệ hạ khóc nấc lên.
Nói bản thân vì Tiêu Lâm với Triệu Nhan Tuyết mà tim thường xuyên đập nhanh, đêm không ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu hiện lên cảnh Tiêu Cảnh Lan bị Cấm vệ quân bắt đi.
Hoàng Đế thẹn trong lòng, đồng ý với yêu cầu lăng trì Tiêu Lâm của ta.
Tiêu Lâm đã nhiều ngày không ăn cơm, bị tra tấn đến mức thần trí không tỉnh táo.
Ta cười nói với hắn: “Thẩm đại nhân, ngươi biết không, kỳ thật ngươi còn có một cái tên khác, là Tiêu Lâm.”
Tiêu là quốc họ còn Lâm là được ân sủng.
Tiêu Lâm nghe vậy, kịch liệt giãy giụa.
Đôi mắt phủ sương mù của hắn từ từ xuất hiện ánh sáng, rồi lại tắt ngúm.
Cổ họng hắn tổn thương, nói chuyện đứt quãng.
Hắn hỏi ta: “Sao lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã thấy trong mắt ngươi đầy hận ý? Khương Nguyên Tịch, chúng ta từng gặp nhau à?”
Ta nhìn hắn qua cửa nhà lao: “Không.”
“Vậy sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Dù ta hay Tiêu Cảnh Lan làm Thái Tử thì ngươi vẫn là Thái Tử Phi mà!”
“Bởi vì ngươi không đẹp bằng Tiêu Cảnh Lan, nhìn mặt ngươi đáng ghét lắm.”
Ta nói xong câu này liền quay người rời đi.
Mặc cho Tiêu Lâm ở trong ngục kêu gào.
Ta chỉ lặng lẽ che ta lại.
40.
Ngày Tiêu Lâm bị hành hình, kinh thành có tuyết lớn.
Ta cùng Tiêu Cảnh Lan đứng ở cửa sổ lầu hai của Nhất Phẩm Hiên.
Nhìn đao phủ từng đao từng đao ch.é.m, như những bông tuyết nối tiếp nhau rơi xuống.
Qua khoảng nửa canh giờ, tuyết càng lớn hơn.
Tuyết trắng như lông ngỗng bay đầy trời, dường như muốn vùi lấp hết tội nghiệt trong quá khứ.
Ta choàng khăn lông hồ ly, chà xát tay vào nhau, hà hơi vào lòng bàn tay.
Quay đầu sang, tầm mắt dừng trên sườn mặt như ngọc của Tiêu Cảnh Lan:
“Lạnh quá, chúng ta về đi, Vân Hương đang nướng khoai chờ chúng ta đó.”
Tiêu Cảnh Lan nắm tay ta rời khỏi Nhất Phẩm Hiên.
Tiểu nhị đi lên thu dọn thấy trên bàn có để lại bạc, miệng còn lẩm bẩm:
“Lạ thật! Rõ ràng chỗ này vừa nãy có hai người đứng, đi từ bao giờ nhỉ…”
Sang đầu xuân, sức khỏe Hoàng Đế ngày càng kém.
Ngày nào cũng phải dùng các loại dược khác nhau.
Ông ta cuối cùng cũng biết tiên Hoàng Hậu hận ông ta đến thấu xương.
Vậy nên càng cố gắng bồi đắp cho Tiêu Cảnh Lan.
Trả lại tước vị cho cha cùng ca ca ta.
Ông ta gọi ta cùng Tiêu Cảnh Lan tới, cầm tay Tiêu Cảnh Lan.
Nói đời này việc đúng đắn nhất mà ông ta làm được chính là chọn ta làm Thái Tử Phi cho Tiêu Cảnh Lan.
Qua gần nửa năm, Hoàng Đế bệnh nặng.
Tiêu Cảnh Lan phụng chỉ giám quốc.
Trong triều việc lớn việc nhỏ đều do chàng lo liệu.
Ngày Hoàng Đế thăng thiên, ta với Tiêu Cảnh Lan canh giữ trước giường ông ta.
Chu ma ma đã lâu không thấy cũng tới.
Hoàng Đế nhìn thấy bà ấy liền nhớ tới tiên Hoàng Hậu, miệng nỉ non: “Thanh Hòa… Thanh Hòa… trẫm tới tìm nàng đây.”
Chu ma ma lạnh lùng mở miệng: “Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương đã mất rồi, bệ hạ còn muốn xuống dưới đó quấy rầy sự an bình của nương nương hay sao?”
Hoàng Đế vốn đã tiều tụy, nghe vậy vẫn mở to mắt nhìn Chu ma ma: “Ngươi… ngươi nói vậy là ý gì…”
Chu ma ma nhìn Hoàng Đế, ánh mắt lạnh băng: “Chắc bệ hạ vẫn chưa biết, nhi tử thân sinh của bệ hạ với Hoàng Hậu nương nương bị bệ hạ tự tay gi*t rồi.”
“Thẩm Duệ mới là Thái Tử thật sự, bệ hạ gi*t Hạ tướng quân, cường đoạt thần thê, bức bách nương nương mang thai, người như bệ hạ nên xuống địa ngục đi!”
“Thi cốt nương nương cũng không còn trong hoàng lăng đâu, nô tỳ đã mang thi cốt của người hạ táng cùng Hạ tướng quân rồi.”
“Bệ hạ đừng mong tương ngộ với nương nương nữa.”
Hoàng Đế hộc ra một ngụm m.á.u tươi: “Ngươi… các ngươi… Thanh Hòa… Thanh Hòa đời đời kiếp kiếp vẫn là thê tử của trẫm…”
Mùa thu năm Khánh Nguyên thứ mười bốn, Chiêu Nguyên Đế băng thệ.
Tiêu Cảnh Lan đăng cơ, lập ta làm Hoàng Hậu.
Ta cùng chàng bước lên thành lâu.
Chàng ôm vai ta, cúi người ghé vào tai ta dịu dàng nói:
“Trẫm cùng Man Man, muôn đời muôn kiếp, cùng ngắm nguyệt trường hằng, cùng xem sông vĩnh cố.”
Năm sau, Hoàng Đế sửa lại quốc chế, cùng Hoàng Hậu cai trị đất nước.
(Hoàn)