• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] ĐOẠT THANH VÂN (1 Viewer)

  • Phần II

9.

Tiêu Lâm không ch*t.

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Ta nhíu mày, nhìn về phía Tiêu Cảnh Lan, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Chàng khẽ nhéo lòng bàn tay ta, thì thầm: “Cứ để xem thế nào đã.”

Ngoài điện bóng đêm bao trùm.

Trong điện đèn đuốc sáng trưng.

Không biết gió từ đâu thổi đến, khẽ lay ánh nến trên ngự án.

Ánh nến lay động, lập lòe mờ ảo, chiếu lên sườn mặt đế vương.

Ta nhìn từ xa thấy trong tay Hoàng Đế cầm một miếng ngọc bội, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve hoa văn trên ngọc bội.

Miếng ngọc bội đó ta biết.

Đời trước, Tiêu Lâm chính là vì trong lúc vô ý để lộ miếng ngọc bội này mà được thân tín của Hoàng Đế phát hiện ra.

Sau đó Hoàng Đế sai người đi điều tra rồi biết được Thái Tử mình nuôi dưỡng bao năm qua không phải ruột thịt.

Thái Tử thật đang co mình trong tiệm bánh bao nhỏ kia, vất vả kiếm sống qua ngày.

Có lẽ là do muốn bù đắp nên sau đó Hoàng Đế cực kỳ dung túng Tiêu Lâm.

Dung túng đến mức cho phép hắn tùy tâm sở dục hành hạ công thần đến ch*t.

“Cảnh Lan ca ca, chàng thấy miếng ngọc bội trong tay bệ hạ không? Lát nữa chàng nhớ khẳng định đó là đồ của chàng, không lâu trước đây bị mất, ta sẽ có biện pháp để bệ hạ tin.”

Để không bị người xung quanh nghe thấy, ta cố gắng đè thấp thanh âm.

Trước đây mỗi khi ta muốn Tiêu Cảnh Lan giúp gì đó, ta đều gọi chàng là Cảnh Lan ca ca.

Tiêu Cảnh Lan dùng âm lượng chỉ có hai chúng ta nghe thấy, đáp lại: “Được, nghe Man Man hết.”

10.

Thấy ta với Tiêu Cảnh Lan đến gần.

Hoàng Đế ngước mắt quét qua chúng ta một lượt.

Chỉ thờ ơ nhìn một lần như thế.

Nhưng lại khiến ta chân chính cảm nhận được uy áp của thiên tử.

Có lẽ do ta với Tiêu Cảnh Lan cùng trọng sinh nên đã quấy nhiễu quỹ đạo đời này.

Hoặc cũng có thể Hoàng Đế chưa nắm được hết chân tướng bị vùi lấp.

Nên không trực tiếp bắt Tiêu Cảnh Lan lại như đời trước.

Trong điện an tĩnh đến cực điểm.

Hoàng Đế cất khối ngọc bội đi, vẫy tay gọi Tiêu Lâm đến gần.

Nương theo ánh nến, rốt cuộc ta cũng thấy rõ gương mặt kia.

Giữa trán có thêm một vết sẹo đáng sợ.

So với Tiêu Lâm đời trước càng giống ác quỷ bò lên từ địa ngục hơn.

Nhất định, nhất định không thể để hắn thành công lên làm Thái Tử.

Hoàng Đế gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm giọng nói:

“Ám vệ tìm được người này từ bãi tha ma, trên người hắn không chỉ có di vật của tiên Hoàng Hậu mà gương mặt còn có vài phần giống trẫm, Thái Tử nói xem có kỳ lạ không?”

Ta với Tiêu Cảnh Lan liếc nhau, trong lòng hiểu rõ.

Không biết độc dược hôm đó hạ có vấn đề gì mà cuối cùng lại để hắn ta tránh được một kiếp.

Vậy Triệu Nhan Tuyết hẳn là cũng không ch*t.

Không đợi Tiêu Cảnh Lan mở miệng, Hoàng Đế đã nói tiếp:

“Trầm nhớ rõ năm đó đúng là đã tặng Hoàng Hậu miếng ngọc bội này, sao mấy năm nay chưa từng thấy Thái Tử đeo bao giờ?”

Hoàng Đế vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Lan.

Dường như cũng không thể xác định được Tiêu Cảnh Lan với Tiêu Lâm, ai mới là Thái Tử thật.

Tiêu Cảnh Lan hoàn toàn bình tĩnh: “Ngọc bội này là di vật của mẫu hậu, nhi thần vẫn luôn luyến tiếc không dám đeo, hôm trước khi chuẩn bị sính lễ cho Thái Tử Phi có lấy ra xem qua, không ngờ lại vô ý đánh rơi. Nhi thần không biết người này lấy được ngọc bội của mẫu hậu từ chỗ nào.”

Tiêu Lâm nghe vậy, mắt rực lửa.

Vội vàng lên tiếng cãi lại: “Ngươi nói dối! Nông hộ nhân nuôi ta nói, ngọc bội này đặt trong tã lót của ta!”

“Là nương ta để lại cho ta!”

11.

Sắc mặt Hoàng Đế bỗng chốc trầm xuống, lạnh lùng nói: “Trẫm cũng không biết một vật có thể có hai chủ đấy? Ngọc bội này vừa là vật tùy thân của người này, lại vừa là vật Thái Tử bị mất, Thái Tử có gì chứng minh ngọc bội này là Thái Tử làm mất không?”

Ta đã nghe thấy ý khác trong câu nói của Hoàng Đế.

Lúc này, có lẽ ông ta đã tin Tiêu Lâm mới là nhi tử thân sinh của mình.

Dù sao thì gương mặt kia cũng có bảy phần giống ông ta.

Ta tiến lên một bước, thong thả ung dung hành lễ với Hoàng Đế:

“Thưa bệ hạ, ngọc bội này Thái Tử điện hạ đã tặng cho thần thiếp, là do thần thiếp vô ý làm mất, vừa rồi điện hạ nói vậy là muốn che chở cho thần thiếp. Điện hạ từng nói cho thần thiếp, trong ngọc bội này có cơ quan ẩn, hay là bệ hạ đưa ngọc bội cho thần thiếp, để thần thiếp thử một lần. Trước mặt bao người thế này, thần thiếp cũng không thể động tay động chân gì phải không ạ?”

“Ngọc bội này ta vẫn luôn mang theo bên người mà không biết nó còn có cơ quan ẩn cơ đấy?” Tiêu Lâm cười nhạo nói.

Hoàng Đề sa sầm mặt, đánh giá hắn một phen, sau đó lại nhìn nhìn ta, đưa ngọc bội trong tay cho thái giám:

“Nguyên Tịch, dù ai là Thái Tử, ngươi vẫn sẽ là Thái Tử Phi trẫm tuyển định.”

Ta quỳ sụp xuống: “Tạ ân điển của bệ hạ nhưng thần thiếp không dám nhận, thần thiếp gả vào Đông Cung, không phải vì Thái Tử Phi mà là vì Tiêu Cảnh Lan.”

Đời trước chính là vì Hoàng Đế khăng khăng muốn ta làm Thái Tử Phi.

Đã chọc cho Tiêu Lâm khó chịu, cũng chọc Triệu Nhan Tuyết khó chịu.

Mới đẩy ta vào kết cục thê thảm như vậy.

Ông ta ngồi trên chỗ cao, không biết đôi khi sự sủng ái của Đế Vương cũng là một con d.a.o gi*t người.

Ta tiếp nhận ngọc bội từ trong tay thái giám, sờ soạng cạnh bên một lát.

Cuối cùng cũng tìm được cơ quan ẩn, ta nhẹ nhàng nhấn một cái —

Miếng ngọc bội chia thành hai nửa, trên phần khớp nối có khắc hai chữ nhỏ: “Hữu An.”

Đó là nhũ danh tiên Hoàng Hậu đặt cho Thái Tử.

12.

Ta đưa ngọc bội lại cho Hoàng Đế.

Ông ta ngồi trên long ỷ thất thần nhìn hai nửa ngọc bội trong tay, sống lưng thẳng tắp đột nhiên suy sụp, như mất hồn mất vía.

Trong chốc lát, ta bỗng dưng cảm giác như người ngồi trên đài cao già đi vài phần.

Qua hồi lâu, Hoàng Đế thở dài nói:

“Cơ quan ẩn trên ngọc bội này… chính trẫm đã dạy cho Thanh Hòa.”

Nói xong, ông ta nhìn về phía Tiêu Lâm đang tròn mắt kinh ngạc, giọng đầy tức giận: “Đồ ngươi mang theo bên người hàng ngày mà lại không biết huyền cơ trong đó?”

“Là… là…”

Mặt Tiêu Lâm tái nhợt, miệng ấp úng không nói nên lời.

Ta âm thầm nháy mắt với Tiêu Cảnh Lan.

Tiêu Lâm hẳn là nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao ta lại biết trong ngọc bội này có cơ quan ẩn.

Đời trước khi hắn b.ó.p cổ ta, muốn tự tay m.ó.c mắt ta ra.

Ta đau đến không thở nổi, khàn giọng cầu xin hắn.

Trong lúc giãy giụa ta vô tình túm trúng ngọc bội bên hông hắn.

Ngọc bội rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa, thế nên ta mới biết trong đó có huyền cơ.

Nghĩ đến đời trước Tiêu Lâm gây đủ loại tội nghiệt.

Ánh mắt ta nhìn về phía hắn có thêm vài phần chán ghét.

Nếu độc dược không thể độc ch*t hắn, vòng xoáy thiên mệnh nhất định cuốn chúng ta lại với nhau.

Thì đời này, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi đâu, Tiêu Lâm.

13.

Vốn tưởng rằng Tiêu Cảnh Lan với Tiêu Lâm, ai mới là Thái Tử thật đã rõ ràng.

Hoàng Đế sẽ tức giận tuyên án tử với Tiêu Lâm.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, ông ta lại không nói gì về việc xử trí Tiêu Lâm thế nào.

Hoàng Đế thời niên thiếu cũng không được sủng ái.

Nhờ tâm kế, ông ta đã trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng trong đám hoàng tử, thành công lên ngôi.

Chuyện khác người nhất ông ta từng làm chính là đoạt vị hôn thê của đại tướng quân Hạ Lẫm.

Còn lập bà ấy làm Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu ly thế khi sinh Thái Tử.

Hoàng đế cũng không nạp thêm phi tần gì cả, vẫn luôn để trống hậu cung.

Đời trước khi ông ta biết Tiêu Cảnh Lan không phải nhi tử thân sinh của mình, liền hiểu ra tiên Hoàng Hậu đến ch*t vẫn hận ông ta.

Thậm chí lấy cả hài tử ra làm công cụ trả thù ông ta.

Ông ta mang tất cả hận ý phát tiết lên người Tiêu Cảnh Lan.

Đạo thánh chỉ ra lệnh lăng trì Tiêu Cảnh Lan, là do chính tay ông ta viết.

Vậy mà đời này lại khoan dung với Tiêu Lâm như vậy.

Chỉ tạm thời nhốt vắn vào một tòa thiên điện bỏ hoang.

Trong lòng ta khó tránh khỏi có chút hồ nghi.

“Lui hết ra đi, trẫm mệt rồi.”

Thái giám chưởng sự dập tắt nến trên ngự án, đỡ Hoàng Đế đứng dậy.

Khi ta nhấc chân bước qua ngạch cửa Ngự Thư Phòng, ma xui quỷ khiến thế nào mà quay đầu nhìn lại một lần.

Chỉ thấy hình bóng già nua.

Nặng nề kéo từng bước chân, biến mất sau tấm mành.

14.

Trở lại Đông Cung.

Tiêu Cảnh Lan không biết phát đ.i.ê.n cái gì.

Tự nhiên ấn ta lên cửa hôn một hồi lâu.

Lúc đầu chỉ chạm nhẹ bờ môi, sau đó là răng môi hòa quyện.

Mãi đến khi ánh trắng chiếu xuyên qua cửa cổ, chàng mới buông ta ra, kề trán ta nhẹ thở ra:

“Man Man, nói cho ta, có phải đời trước sau khi ta ch*t, nàng sống… vất vả lắm phải không?”

Tiêu Cảnh Lan nhanh nhạy như vậy, từ những hành động khác thường của ta đã đoán được vài phần.

Ta ôm chặt vòng eo thon gầy nhưng rắn chắc của Tiêu Cảnh Lan, nhỏ giọng nói: “Ừm, sống khổ sống sở, thảm lắm, cho nên đời này ta muốn đòi lại hết.”

Lòng bàn tay ấm áp vuốt ve má ta.

Giọng Tiêu Cảnh Lan hơi nghẹn ngào: “Thực xin lỗi, là ta không bảo vệ được nàng.”

“Vậy đời này chàng phải sống thật tốt, để đứng sau bảo vệ cho ta.”

Lại một đợt cọ xát khác.

Tiêu Cảnh Lan sai người truyền thiện, bỗng nhiên mở miệng hỏi ta: “Độc dược kia… nàng mua ở đâu?”

Ta đói lắm rồi, vội vàng ăn cơm, chỉ chỉ Vân Hương đang đứng chờ một bên.

Vân Hương thản nhiên trả lời: “Là Hồi Xuân Đường ở chợ đông thành, sao vậy ạ?”

“Khó trách.” Tiêu Cảnh Lan buông tiếng thở dài, giải thích với ta: “Chỗ đó là hắc điếm đó, thuốc chuột toàn làm từ bột mì.”

Bàn tay đang múc canh của ta ngừng tại chỗ.

Ta có chút dở khóc dở cười.

Vì cái nguyên nhân lãng xẹt đó là Tiêu Lâm tìm được đường sống trong chỗ ch*t.

Thật đúng là ý trời trêu người.

15.

Nửa tháng sau, vẫn chưa thấy Hoàng Đế xử trí Tiêu Lâm.

Nhưng Tư Thiên Đài lại vô cùng bận rộn.

Tư Thiên Giám cầm một xấp giấy dày, ở trên triều báo cáo trời đất có hiện tượng lạ.

Dị tượng bất lợi với quốc gia, cần người mang điềm lành giúp giải trừ.

Mà người mang điềm lành này.

Tra đi tra lại, lại chính là Tiêu Lâm.

Hoàng Đế vui mừng, phong cho Tiêu Lâm một chức quan tượng trưng.

Đặc biệt cho phép hắn lưu lại trong cung để tiện cho Tư Thiên Giám hành sự.

Lúc nghe được tin này, ta đang ở trong viện cho cá ăn.

Rắc một nắm thức ăn cho cá xuống, mặt nước dao động, ta nhìn mấy con cá đang tranh nhau ăn mà không thấy vui.

Tiêu Cảnh Lan ôm lấy ta từ phía sau: “Ai lại khiến Man Man của ta mặt mũi ủ ê thế này?”

Ta đưa hộp thức ăn cho cá cho Vân Hương, kéo Tiêu Cảnh Lan vào trong đình ngồi: “Ai mà chẳng biết Tư Thiên Giám xưa này đều là người của Hoàng Đế? Bệ hạ vẫn hoài nghi chàng.”

Tiêu Cảnh Lan nhìn vẻ mặt bực tức của ta, không nhịn được bật cười: “Diện mạo của Tiêu Lâm kia thật sự quá giống phụ hoàng, phụ hoàng vốn là người đa nghi.”

Ta nhíu mày: “Bệ hạ lưu hắn lại trong cung, dường như là để bảo hộ hắn.”

Tiêu Cảnh Lan nhìn xuống hồ, cá ăn xong đã tản đi, mặt hồ gợn sống cũng từ từ bình lặng trở lại.

“Tối nay ăn cá nướng được không?”

Bị ta trừng mắt lườm một cái, Tiêu Cảnh Lan nhẹ nhàng kéo ta vào lòng:

“Tương lai còn dài, nếu ta với Man Man đều đã trọng sinh, biết được những chuyện người khác không biết thì chắc chắn phải lợi dụng thật khéo. Tiêu Lâm từ nhỏ lớn lên trong nhân gian, cùng lắm cũng chỉ là hạng người vô tri vô năng, hắn chỉ ỷ lại vào sự dung túng của phụ hoàng mà thôi. Vậy nếu phụ hoàng không tin hắn thì sao?”

“Mấy ngày trước ám vệ ta phái đi điều tra đã truyền mật tin về. Người bên cạnh tiên Hoàng Hậu năm đó sau khi xuất cung đều như bốc hơi. Hiện giờ không ai có thể chứng minh thân phận của Tiêu Lâm.”

16.

Bởi vì được gọi là điềm lành.

Tiêu Lâm ở trong cung như cá gặp nước, cực kỳ đắc ý.

Hắn cũng thật sự si tình với Triệu Nhan Tuyết.

Không biết hắn cầu Hoàng Đế thế nào mà Triệu Nhan Tuyết cũng được vào cung.

Ngày ấy ta vô tình gặp Triệu Nhan Tuyết trong cung, suýt nữa thì không nhận ra.

Nữ tử nông gia mặc bố y bán bánh bao cách đây không lâu giờ trên người lụa là gấm vóc, đầu cài cây trâm ngọc quý giá đang thịnh hành trong kinh thành.

Vẻ mặt cực kỳ kiêu căng, phía sau có cả đoàn cung nữ đi theo vâng vâng dạ dạ, luôn cúi thấp đầu không dám nhìn nàng ta.

Ai không biết còn tưởng trong cung có thêm vị chủ tử mới ấy chứ.

Nàng ta đi về phía ta.

Ta quét mắt liếc nàng ta một cái, chờ nàng ta hành lễ.

Dù sao hiện tại Tiêu Cảnh Lan vẫn là Thái Tử, còn ta là Thái Tử Phi được bệ hạ tứ hôn, cưới hỏi đàng hoàng.

Ai ngờ Triệu Nhan Tuyết chỉ dừng trước mặt ta, mặt vênh váo mắt trợn trừng.

Nàng ta lớn tiếng nói: “Có người nào đó nhặt được tảng đá mà cứ tưởng là bảo vật.”

Ta cười cười, làm bộ không biết nàng ta là ai, nghi hoặc hỏi: “Vị này là…”

Lập tức có cung nữ chạy tới quỳ gối trước mặt ta, giọng run rẩy đáp:

“Bái kiến Thái Tử Phi, Triệu cô nương là biểu muội của Thẩm đại nhân, tiến cung thăm Thẩm đại nhân ạ.”

Đúng rồi, đời này Tiêu Lâm còn chưa được Hoàng Đế ban danh, vẫn gọi là Thẩm Duệ.

“Ồ…” Ta nhướng mày, đánh giá Triệu Nhan Tuyết một lượt từ trên xuống dưới, giọng nói mang theo chút châm chọc: “Nhìn tư thái kiêu ngạo này, vừa rồi bổn cung còn tưởng trong cung có thêm vị nương nương nào mà bổn cung không biết cơ.”

Triệu Nhan Tuyết quả nhiên thiếu kiên nhẫn: “Phi! Bổn cung cái gì, để ta xem ngươi đắc ý được bao lâu?”

17.

Trong cung chẳng có chuyện gì giấu được kín bưng.

Hoàng Đế đưa về một nam tử có diện mạo giống mình đến bảy phần.

Vô cùng có khả năng là Thái Tử thật sự.

Chuyện này ngay cả cha và ca ca ta cũng đã biết.

Triệu Nhan Tuyết chắc chắn Tiêu Lâm mới là Thái Tử thật sự.

Nàng muốn trèo lên cây đại thụ Tiêu Lâm, rất có ý đạp ta xuống.

Không chỉ không hành lễ mà còn vênh váo đắc ý nhìn ta.

Trong ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích không chút che giấu.

Vân Hương kéo kéo tay áo ta, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người này có phải bị đi.ê.n không vậy?”

Ta cười lên tiếng: “Nhìn dáng vẻ có lẽ đúng là đ.i.ê.n rồi, làm cho nàng ta tỉnh táo lại đi.”

Vừa dứt lời, ánh mắt ta trở nên sắc bén: “Triệu cô nương mạo phạm bổn cung, vả miệng, vả đến bao giờ nàng ta biết thân phận của mình mới thôi.”

Triệu Nhan Tuyết hét lớn: “Các ngươi dám! Duệ ca ca mới là Thái Tử thật sự! Phu quân của ngươi chỉ là thứ hàng giả! Ta về sau chính là Thái Tử Phi! Ai dám đụng đến ta, ta sẽ bảo Duệ ca ca lột da rút gân các ngươi!”

Đời trước nàng ta cũng cuồng vọng như vậy.

Khi đó Tiêu Lâm đã là Thái Tử, muôn vàn che chở nàng ta.

Nhưng hiện tại, Tiêu Lâm có phải Thái Tử thật không còn phải chờ xem xét.

Vậy mà nàng ta đã dám kêu gào, quả thực là ng.u ngốc vụng về.

Những cung nữ đi theo Triệu Nhan Tuyệt sôi nổi tiến lên đè nàng ta xuống.

Tiếng tát chan chát vang lên khắp các hành lang trong cung.

18.

Ta gọi Vân Hương mang ghế tới, pha trà, ngồi một bên nhìn Triệu Nhan Tuyết bị đánh.

Tình cảnh này, ta với Vân Hương cực kỳ giống một đôi chủ tớ ác độc đang bắt nạt Triệu Nhan Tuyết.

Nhưng nàng ta cũng không biết đời trước nàng ta xuống tay với ta và Vân Hương, còn ác độc hơn nhiều.

Rất nhanh, hai má Triệu Nhan Tuyết đã sưng đỏ, khóe miệng tràn ra tơ máu.

Khuôn mặt cũng thanh tú giờ đã bị đánh cho thảm không nỡ nhìn.

Tiêu Lâm nhận được tin vội vàng chạy tới.

Phía sau còn có Hoàng Đế cùng Tiêu Cảnh Lan.

Tiêu Cảnh Lan mặc một thân mãng bào, tóc búi cao đeo ngọc quan, nhìn dáng vẻ hẳn là vừa hạ triều.

Triệu Nhan Tuyết thấy Tiêu Lâm tựa như thấy cứu tinh, khóc lóc bò đến bên chân hắn: “Duệ ca ca, cứu muội, cứu Tuyết Nhi.”

Hai mắt nàng ta lấp lánh nước, nâng gương mặt xanh xanh tím tím lên cho Tiêu Lâm xem:

“Tuyết Nhi không biết chọc giận Thái Tử Phi chỗ nào mà nàng lại đối xử với Tuyết Nhi như vậy? Tuyết Nhi đau quá.”

Ta nheo mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười, vừa rồi nàng ta không có nói như vậy nha.

Đau không? Những gì trước đây ta từng chịu, Vân Hương từng chịu, còn đau đớn hơn ngàn lần vạn lần.

“Triệu cô nương giờ biết ta là Thái Tử Phi rồi à?”

Ta hành lễ với Hoàng Đế, đứng dậy lặng lẽ cho Tiêu Cảnh Lan một ánh mắt yên tâm.

Sau đó ta đẩy Vân Hương ra, quỳ sụp xuống trước mặt Hoàng Đế:

“Bệ hạ, Triệu cô nương nói Thẩm đại nhân mới là Thái Tử thật, nàng là Thái Tử Phi tương lai. Nàng nói thần thiếp… thần thiếp chẳng là cái thá gì.”

Vừa nói ta vừa âm thầm tự nhéo đùi mình, loáng cái nước mắt đã chảy ra.

Thoạt nhìn so với Triệu Nhan Tuyết vừa ăn đòn còn đáng thương hơn vài phần.

“Thần thiếp quá tức giận, nàng nói thần thiếp thế nào cũng được, nhưng nàng nói vậy chẳng phải là đang nghi ngờ bệ hạ sao? Bệ hạ anh minh thần võ làm gì cũng có quyết định riêng, ai được phép gièm pha bên ngoài? Vậy nên thần thiếp mới giáo huấn nàng.”

18.

Triệu Nhan Tuyết choáng váng trước những lời nói như mây trôi nước chảy của ta.

Đôi mắt trừng lớn: “Ngươi nói bừa gì vậy?”

“Làm càn!”

Ánh mắt sắc bén của Hoàng Đế đảo qua đảo lại giữa ta và Triệu Nhan Tuyết, cuối cùng dừng lại trên người Triệu Nhan Tuyết.

Hoàng Đế phất tay áo, nổi giận nói: “Đây là hoàng cung, không phải nơi kẻ nào cũng có thể tùy tiện giương oai! Thẩm Duệ, quản cho tốt người của ngươi! Nếu có lần sau trẫm chắc chắn sẽ nghiêm trị! Nguyên Tịch là Thái Tử Phi trẫm tự mình tuyển định, trẫm không muốn nghe kẻ nào nghi ngờ quyết định của trẫm.”

Hiện giờ Tiêu Lâm còn chưa phải là Thái Tử.

Hành vi lần này của Triệu Nhan Tuyết chẳng khác gì châm lửa đốt hắn.

Hắn không dám cãi câu nào, kéo Triệu Nhan Tuyết đi.

Triệu Nhan Tuyết không thuận theo, còn khóc nháo.

Tiêu Lâm bị nàng ta làm ồn, phiền phức, liền đánh ngất nàng ta, khiêng đi.

Lúc gần đi còn ý vị thâm trường liếc ta một cái.

Trên đường về Đông Cung, Tiêu Cảnh Lan nhìn ta chằm chằm.

Ta nhớ tới vừa rồi khi ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế, chàng theo bản năng vươn tay ra định đỡ ta.

Sau đó nhận thấy không ổn nên đành lặng lẽ rút tay về.

Hình ảnh đó thật thú vị.

Ta sờ sờ mặt mình, cười hỏi Tiêu Cảnh Lan: “Trên mặt ta dính gì à?”

Tiêu Cảnh Lan lắc đầu: “Không, chỉ là cảm thấy hôm nay Man Man cười càng xinh đẹp hơn, ta rất thích.”

Ta đỏ mặt, mắng hắn không đứng đắn.

Kết quả là sau khi trở về, hắn liền lôi kéo ta làm chuyện còn không đứng đắn hơn.

Bữa tối cũng chưa ăn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom