1.
Ta không ngờ lại gặp được Chu Nhạc ở Trích Tinh Lâu.
Hắn mặc cẩm bào cùng với áo choàng ngọc bích, xung quanh là một nhóm các quý công tử ở kinh thành, đi lên tầng cao nhất của Trích Tinh Lâu.
Ta quỳ trên bậc thềm, quên đi việc phải lau mặt đất nơi hắn sắp đi qua, mà lại vô thức chặn đường bọn hắn.
Một người trong đó trực tiếp bước tới, đá ta sang một bên.
“Không có mắt à, ngươi có biết chúng ta là ai không?”
Lưng ta va vào lan can, suýt chút nữa ta đã kêu lên vì cơn đau.
Cảm nhận được ánh mắt từ phía trên, ta chịu đựng cơn đau, cúi đầu quỳ xuống đất.
Người kia lại định đá ta, nhưng đã bị tên cầm đầu ngăn lại.
“Được rồi, đừng làm hỏng ngày vui”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, trái tim ta như bị đóng băng.
Cảm giác may mắn duy nhất còn sót lại trong tim ta giờ đã bị nghiền nát thành từng mảnh.
Khi xưa, cũng chính giọng nói ấy thì thầm vào tai ta nói rằng kiếp này Chu Nhạc nhất định xứng đáng với Tô Dung.
Đây thật sự là chàng sao…
"Cạch.”
Chu Nhạc tùy tiện ném xuống một hạt châu, giọng điệu tràn đầy thiện ý.
"Cầm lấy, bấy nhiêu cũng đủ để ngươi đủ ăn đủ mặc cả đời."
Hạt châu sáng chói lăn tròn vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại trước mặt ta.
Có người thúc giục: "Còn không mau tạ ơn thế tử đi!"
"Ngươi cũng khá may mắn đấy. Lại gặp được thế tử của chúng ta lúc ngài có tâm trạng tốt…"
Ta cụp mắt, đưa tay nhặt hạt châu, giữ nó thật chặt trong tay.
Ta thay đổi giọng điệu, giọng nói khàn khàn cất lên: “Dân nữ cảm tạ phần thưởng của ngài."
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Nhạc quét qua ta, sau đó hắn tiến về phía trước được vây quanh bởi mọi người.
Ta bị nắm lấy cánh tay và kéo đến một nơi vắng vẻ.
"Tô Dung, có chuyện gì vậy? Ta đồng ý cho cô làm ở đây bởi vì ta thấy cô là đồng hương của ta, cô đừng gây rắc rối cho ta nữa."
Người vừa lên tiếng chính là quản sự của Trích Tinh Lâu.
Để có cơ hội vào được đây, ta đã phải cầu xin ngài ấy rất lâu.
Cũng không phải vì một nguyên nhân nào đặc biệt. Đơn giản vì ở đây có rất nhiều các vị đại nhân, vì thế mà cũng được thưởng rất nhiều.
Quản sự nhìn thấy hạt châu trong tay ta, hừ lạnh nói: "Cô may mắn thật đấy, nếu bán hạt châu này, phu quân là gia nô trong cung kia của cô có thể được về nhà."
…
Quản sự cho rằng tôi vụng về, sợ rằng sẽ làm mất lòng đám công tử quý tộc nên đã bảo tôi đi làm phụ bếp.
Ta không tin trên thế gian này có nhiều điều kì lạ, nhưng lỡ như thật sự có người giống nhau thì sao?
Trong trí nhớ của ta, Chu Nhạc là một người ân cần dịu dàng, chứ không phải là một người lạnh lùng như hắn.
Hai người họ hoàn toàn khác xa nhau.
Tuy là đang tự an ủi hay tự lừa dối bản thân, dù sao ta cũng phải xem xét kỹ hơn.
Ta đưa tay với lấy dĩa bánh từ tay tiểu nhị đi ngang qua, nói với hắn: "Lần này để ta đưa, đưa xong ta sẽ xuống"
Trích Tinh Lâu tổng có mười chín tầng, có cả đài quan sát tinh tượng khổng lồ ở trên cùng.
Các vị đại nhân thích uống rượu và vui chơi ở đây.
Ta mang bánh ngọt lên.
Sau khi đặt bánh ngọt xuống, ta nghe thấy tiếng trò chuyện, cười đùa của các công tử quý tộc.
"Nhạc thế tử, gần đây ngài vẫn thường đến ngỏ Đậu Mễ bẩn thỉu đấy à?"
“Chẳng lẽ thế tử thật sự có tình cảm với cô nương đó?”
Nhạc thế tử mà bọn họ đang nói tới mỉm cười, ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu.
Giọng điệu của hắn thản nhiên và lười biếng: “Cái cô nương bán cá đó cũng có chút thú vị đó chứ, chỉ cần tùy tiện dỗ dành nàng ta một chút, thì nàng ta sẽ một lòng mà hướng về ta.”
“Nếu bản thế tử thấy vui, có lẽ sẽ cho nàng ta thành một thị thiếp.”
Nhạc Thế Tử, Nhạc Châu.
Nhạc Châu, Chu Nhạc…
Ta quỳ trên mặt đất cảm thấy cơ thể lạnh buốt.
Chu Nhạc là thế tử.
2.
Hai năm trước, ta đã cứu được Chu Nhạc đang nằm bất tỉnh giữa đám lau sậy ven sông.
Ta đã đưa hắn về nhà, chăm sóc hắn rất chu đáo.
Hắn là người có ngoại hình đẹp nhất mà ta từng thấy.
Hắn nói chuyện nhẹ như gió và mưa phùn chứ không ồn ào như những con người ở xóm Đậu Mễ.
Hắn rất am hiểu và sẽ kể cho ta nghe về những dòng sông, ngọn núi xinh đẹp, những phong tục tập quán mà ta chưa từng thấy trước đây.
Ta chưa từng gặp ai đặc biệt như hắn.
Ta bị hắn thu hút và ngày càng thích hắn hơn.
Ban đầu, hắn bị thương ở chân, đi lại khó khăn nên ta lên núi hái thuốc chữa chân cho hắn.
Khi hắn không vui, ta đi học kể chuyện từ một người kể chuyện và khi trở về, ta kể cho hắn nghe những câu chuyện chỉ để làm hắn cười.
Sau này, khi sức khỏe của Chu Nhạc khá hơn, hắn thường ra ngoài từ sớm và về lúc tối muộn.
Hắn nói mình là gia nô của Phủ Vương Duẫn.
Hắn còn nói ta đợi hắn, đợi hắn kiếm đủ tiền chuộc, hắn sẽ đến cầu thân ta…
Ta thật sự đã tin hắn.
Nhưng bây giờ tất cả chỉ đều là dối trá.
Hắn chưa bao giờ là gia nô với cuộc sống khốn khổ cả, những câu nói và hành động của hắn đối với ta chỉ là để mua vui.
Và ta chỉ là cô nương bán cá thú vị trong miệng của hắn.
Xóm Đậu Mễ bẩn thỉu và bừa bộn là nơi ta đã sống được vài năm.
Khi ngẩng đầu lên, Chu Nhạc đang ôm một vũ nữ mặc trang phục mát mẻ, quay đầu lưu lại trên mặt ả một nụ hôn.
Hắn đưa tay nhét tờ tiền vào trong quần áo, khiến nữ vũ công mỉm cười.
Cực kì quý phái...
Ta nhớ lại cách đây một năm, cha nuôi ta ngã bị thương và rất cần dược liệu chất lượng cao.
Cuộc sống của ta rất eo hẹp và không có tiền mua thuốc nên tôi phải rất dũng cảm mới nói chuyện được với Chu Nhạc.
Nhưng lúc đó Chu Nhạc đã nói gì?
Hắn ta nói: A Dung, ta chỉ là gia nô trong cung, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
A Dung, nàng nhất định sẽ không coi thường ta vì ta không có tiền đúng không?
Ta thậm chí còn đến an ủi hắn vào thời điểm đó.
Cuối cùng, cha nuôi của ta bị thương nặng và qua đời cách đây nửa năm...
Bây giờ nghĩ lại, ta thực sự quá ngu ngốc.
Ta không biết mình đã rời khỏi Trích Tinh Lâu như thế nào, ta đứng bên dưới nhìn lên Trích Tinh Lâu.
Có người uống rượu, thật náo nhiệt.
Những người bán hàng xung quanh ta vẫn đến rồi đi, vẫn hối hả kiếm sống.
Ta nắm chặt hạt châu do Thế tử trao cho mình cùng với sự tuyệt vọng, ta quay trở về ngõ Đậu Mễ.
3.
Chu Nhạc trở về vào lúc nửa đêm.
Hắn không thắp đèn mà chỉ leo lên giường ôm ta từ phía sau.
"A Dung, ta mệt quá."
Ta mở mắt, trong phòng tối đen yên tĩnh đến nỗi ta chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người chúng ta.
Ta hỏi hắn: “Sao chàng về muộn vậy?”
Chu Nhạc nhắm mắt lại, vùi mặt vào cổ ta, làn hơi thở ấm phà vào cổ.
Có lẽ hắn thật sự mệt mỏi, thậm chí giọng nói cũng ù đi: “Hôm nay là ngày sinh nhật của Thế tử, trong cung bận rộn quá.”
Đồ lừa đảo, rõ ràng hắn chính là thế tử.
"A Dung, ở với nàng là thoải mái nhất. Nàng đừng đuổi ta đi được không, ta thật sự không có nơi nào để đi."
Đồ lừa đảo, ngươi rõ ràng là coi thường ta từ tận đáy lòng.
Ta im lặng, cắn môi cố không để nước mắt rơi.
Như vậy rất đáng thẹn thật sự rất đáng thẹn.
Thấy ta không nói gì, Chu Nhạc mới tỉnh táo lại một chút.
Hắn lấy thứ gì đó từ cánh tay mình, rồi đưa tay ra nắm lấy tay ta, đặt vật trong tay hắn vào tay ta.
"Hôm nay chủ nhân thưởng cho ta, ta đặc biệt mang về cho ngươi."
"A Dung, ngươi xem có thích không?"
Ta xoa xoa những hạt châu trong tay, nước mắt tuôn ra.
Lại là một lời dối trá.
Đây rõ ràng là thứ hắn có thể tùy ý đưa cho gia nô của mình.
Nhưng hắn lại tặng cho ta như thể là báu vật.
Chu Nhạc dần mất kiên nhẫn, không đợi ta kịp phản ứng, hắn buông tay.
"A Dung, ta thực sự rất mệt mỏi, ngươi đừng nhỏ mọn vậy nữa có được không."
4.
Sáng sớm hôm sau, Chu Nhạc thản nhiên nói: "A Dung, mẹ ta dạo này sức khỏe không tốt, hôm nay ngươi có thể đến chùa Vạn Phúc cầu an cho bà được không?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, không tin vào tai mình: “Cái gì?”
Mọi người ở thủ đô đều biết rằng việc đến chùa Vạn Phúc cầu an phải cẩn thận.
Người cầu phúc phải quỳ từng bước và bước lên 199 bậc đá mới có thể vào chùa cầu nguyện.
Chu Nhạc tiến tới ôm ta vào lòng, nhẹ giọng nói: “A Dung, nàng là nhất, sau khi ta và nàng thành thân, mẹ ta sẽ là mẹ của nàng, nàng hiểu thảo với bà ấy trước thì có làm sao.”
Hắn lại mỉm cười với ta.
Nếu là ta của quá khứ, có lẽ ta sẽ đồng ý mà không chút do dự gì.
Nhưng giờ đây, khi ta nhìn hắn, nụ cười của hắn ta trông thật giả tạo.
Ta nắm chặt nắm tay rồi buông lỏng.
Gật đầu với hắn: “Ta hiểu rồi.”
Sau khi Chu Nhạc rời đi, ta ngồi trong sân rất lâu.
Sau đó ta đội chiếc mũ có rèm rồi ra ngoài đi về hướng chùa Vạn Phúc.
Chu Nhạc đột nhiên bảo ta đến chùa Vạn Phúc cầu an, không phải là nhất thời.
Ta thật sự muốn biết còn bao nhiêu mặt khác của hắn mà ta còn chưa biết.
Hôm nay ở chùa Vạn Phúc không có nhiều người dâng hương.
Nhìn những người đang quỳ trên bậc thang, ta ngập ngừng một chút rồi bước lên.
Sau khi bước lên 199 bậc đá, ta nhìn thấy một vài người ở phía trước chùa Vạn Phúc.
Người dẫn đầu không ai khác chính là Chu Nhạc.
Mọi người vây quanh, hắn lộ vẻ mặt kiêu ngạo: “Chúng ta cứ chờ xem, nàng ta nhất định sẽ tới.”
“Người bán cá đó rất nghe lời ta”.
Những quý tộc khác nhìn nhau mỉm cười: "Không hổ là thế tử."
"Dù là hoa khôi hay cô nương bán cá, thì thế tử cũng chưa bao giờ thất bại!"
Khi Chu Nhạc đang chìm đắm trong lời khen ngợi từ những người khác, hắn đã ra lệnh cho gia nô của mình canh chừng bậc thang đá.
"Ta phải đi trước khi cô ta tới. Nếu cô ta nhìn thấy, mọi chuyện sẽ hỏng mất."
Đáng tiếc, ta đã nhìn thấy rồi.
Thật sự rất cảm ơn lời nói của hắn, nhờ vậy mà ta mới có thể tỉnh táo.
Tô Dung ta chỉ là một món đồ chơi đối với hắn mà thôi.
Cảm giác kì lạ khi lần đầu gặp hắn bây giờ cũng đã có câu trả lời.
Hắn ta tự nhận là gia nô của cung điện thế tử, nhưng trên tay hắn ta lại không có vết chai nào.
Hắn nói rằng tất cả những gì hắn làm trong cung chỉ là công việc bẩn thỉu, nhưng khi ta nhờ hắn giúp ta bắt cá, vẻ ghê tởm trên khuôn mặt hắn lúc ấy không thể là giả được.
Có một lần, hàng xóm nói với ta rằng người bình thường không thể nuôi dạy ra được một người đẹp như Chu Nhạc.
Họ bảo ta phải cẩn thận hơn nhưng ta nhất quyết làm theo ý mình.
Đúng như Chu Nhạc nói, chỉ cần hắn tùy tiện dỗ dành ta, ta sẽ trao trái tim mình cho hắn.
Ta không biết tại sao hắn lại làm như vậy.
Rõ ràng với địa vị của hắn, chỉ cần hắn vẫy tay, các cô nương sẽ xếp hàng dài để đợi.
Tại sao hắn cứ phải đùa giỡn ta?
Có lẽ để mua vui, có lẽ vì ta buồn cười.
Nhưng ta không muốn.
Ta không muốn bị hắn chơi đùa nữa, cũng không muốn một ngày nào đó hắn chơi chán rồi lại biến ta thành tiểu thiếp.
Lúc đó hẳn hắn sẽ chờ ta biết ơn hắn
Ta hít một hơi thật sâu, luồng khí lạnh tràn vào tim phổi đủ để đánh thức ta.
Sau khi thu dọn, ta quay người rời khỏi chùa Vạn phúc.
Ta để hai hạt châu ở nhà, ta không muốn mang theo bất cứ thứ gì liên quan đến Chu Nhạc.
Ta đem theo hành lý rời khỏi xóm Đậu Mễ trước khi mặt trời lặn.
Cùng với nhóm người cuối cùng rời khỏi kinh thành, rời khỏi đây…
Bình luận facebook