7.
Anh trai đứng ở góc rẽ lầu hai, nhìn Tống Phương Ý vết thương chồng chất dưới lầu, sắc mặt không đành lòng: "Thanh Ngô, dù sao con bé cũng sớm chiều ở chung với anh mười mấy năm. Đừng như vậy, được không? "
Tôi xoay người, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, không nói một lời cởi áo khoác, anh trai lập tức nghiêng mặt, giống như muốn tránh không nhìn tôi.
Tôi cởi áo khoác, trên người chỉ còn lại dây đeo và quần đùi, đứng trước mặt anh trai, để cho anh ta thấy rõ làn da trần trụi của tôi.
Những vết sẹo gớm ghiếc và làn da mới hồng hào do vết bỏng gây ra khiến vẻ mặt anh ta thay đổi. Tôi chỉ vào vết bỏng, nhìn thẳng anh trai: “Lúc em 16 tuổi thi vào trường Nhất Trung ở Bắc Kinh, Tống Phương Ý đã biết em là thiên kim thật sự của Tống gia, khắp nơi nhằm vào em."
“Đây là dấu vết cô ta lấy tàn thuốc ấn lên người em, cô ta nói chỉ cần em không nghỉ học, mỗi ngày đều tới tìm em gây phiền toái. Vết thương như vậy nhiều không đếm xuể, sau lưng em bây giờ còn có dấu vết cô ta lấy roi da quất vào người, tát càng là chuyện thường như cơm bữa.”
“Khi cô ta đang tận hưởng cuộc sống sung túc, em lại bị bao vây bởi bọn côn đồ do cô ấy thuê trong một con hẻm, nếu không có cảnh sát đi ngang qua, em đã bị cưỡng hiếp rồi anh có biết không? Bây giờ anh bảo em [Đừng như vậy], dựa vào cái gì chứ?"
Nói đến câu cuối cùng, cảm xúc của tôi gần như mất khống chế. Ý thức được mình hơi thất thố, tôi cố nén tức giận, nhặt quần áo bị vứt dưới chân lên, lạnh lùng nói: "Em hận Tống Phương Ý gây thương tổn cho em, cho nên em muốn ép khô tất cả giá trị trên người cô ta, trải đường cho em."
“Nếu anh muốn ngăn cản em, vậy đừng trách em chống lại anh.”
Nói xong, tôi bỏ lại anh trai đang đứng tại chỗ, xoay người trở về phòng.
Chiều hôm sau, tôi mặc một bộ vest lịch sự xuống lầu, tài xế mở cửa xe cho tôi, anh tôi ngồi ở ghế sau, thấy tôi bước vào thì có chút xấu hổ.
Trên đường đến buổi triển lãm, vách ngăn của chiếc xe từ từ được nâng lên, anh trai đưa cho tôi một tấm danh thiếp. Tôi rũ mắt xuống, đó là bác sĩ trị sẹo tốt nhất Bắc Linh.
Anh ta ho nhẹ một tiếng: "Trên người con gái để lại sẹo rất khó coi, bác sĩ này là bạn của anh, rất có kinh nghiệm trong việc xoá sẹo. Anh đã hẹn trước thứ hai tuần sau cho em, nếu em muốn thì đi xem thử. “
Nói xong, anh ta quay đầu, lo sợ bất an nhìn tôi. Tôi lại cúi đầu nhìn thoáng qua tấm danh thiếp kia, cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Đừng nhìn chằm chằm em như vậy, tha thứ cho anh đó."
Anh trai lập tức như trút được gánh nặng, cười cười rồi tới gần ngồi ở bên cạnh tôi, cầm lấy tư liệu triển lãm đặt ở bên cạnh, cùng tôi thảo luận.
Tôi hơi cụp mắt xuống, anh trai tôi đã hoàn toàn mất đi sự yêu mến đối với Tống Phương Ý trong suốt nửa năm bị tôi tẩy não, cha mẹ tôi cũng vì sự vô dụng của Tống Phương Ý mà từ bỏ cô ta.
Hiện tại chỉ cần Tống Phương Ý phạm phải sai lầm lớn, cô ta sẽ hoàn toàn bị chán ghét. Năm đó sở dĩ tôi biết mình là thiên kim Tống gia, còn phải cảm tạ viện trưởng của cô nhi viện.
Viện trưởng từ nhỏ đã không thích tôi, luôn kiếm cớ phạt tôi và không cho tôi ăn cơm.
Sau khi tôi vào cấp hai, bà ta càng hung hăng hơn, nói rằng tôi ngốc như một con lợn và việc tôi đứng nhất lớp là do may mắn, cho đến khi tôi được nhận vào trường số 1 Bắc Kinh. Bà ta lúc này mới hoảng sợ, sống chet không cho tôi học lên cấp 3.
Hiệu trưởng trường Nhất Trung ở Bắc Kinh vì thế mà đặc biệt đến cô nhi viện, chất vấn viện trưởng vì sao không cho tôi đi học.
Còn mơ hồ uy hiếp viện trưởng, nếu như không cho tôi đi học, ông ấy sẽ để cho bộ phận có liên quan đến thị sát cô nhi viện, thuận tiện hỏi một chút vì sao dưới kinh phí đầy đủ, bọn nhỏ vẫn ăn cám nuốt rau. Viện trưởng bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể đồng ý cho tôi đi học.
Tôi nghi ngờ còn có ẩn tình khác, nên đã mua bút ghi âm gắn dưới bàn làm việc của viện trưởng. Trong điện thoại của viện trưởng, tôi mới biết được thân phận thật sự của mình.
Lúc Tống gia sinh tôi, đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, bởi vậy bệnh viện nơi mẹ tôi sinh cũng không nghiêm ngặt, vì thế bảo mẫu chăm sóc mẹ đã tráo đổi cháu gái mới sinh của mình với tôi, vì để ngăn chặn hậu hoạ còn đưa tôi đến cô nhi viện do con gái thứ hai của bà ta quản lý.
Từ đó trở đi Tống Phương Ý đã thay thế tôi, trở thành nhị tiểu thư của Tống gia kim tôn ngọc quý.
Năm 15 tuổi, Tống Phương Ý biết được thân phận thật sự của mình, vì để có thể tiếp tục hưởng phúc ở Tống gia, cô ta vừa gửi tiền cho mẹ ruột vừa chèn ép tôi, ép tôi nghỉ học và hoàn toàn mất đi cơ hội được lên lớp.
Nhưng tôi lại không theo ý cô ta, dù phải chịu áp lực nhưng tôi vẫn trở thành thủ khoa đại học, trong lúc phỏng vấn tôi nói rằng do sự sơ suất của bảo mẫu nên ở bệnh viện đã ôm nhầm đứa nhỏ, tôi mới là thiên kim thật sự của Tống gia.
Tống gia dưới áp lực của dư luận đã xét nghiệm DNA, phát hiện tôi đúng là thiên kim thật sự của Tống gia. Hiện tại tôi đã trở lại Tống gia, tôi không chỉ mang đến bất hạnh cho Tống Phương Ý mà còn mang đến bất hạnh cho gia đình cô ta.
8.
Triển lãm kết thúc, anh trai được anh em gọi đi uống rượu, tôi cười tiễn anh ấy đến cửa khách sạn, sau đó cùng tài xế trở lại Tống gia.
Trên đường đi, một số lạ gửi tin nhắn đến, tôi bấm vào và xem, đó là tai mắt tôi cắm ở Macao, báo cáo với tôi đã thấy được mục tiêu.
Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, nhắn lại cho anh ta: "Để mắt tới anh ta, nhớ liên lạc với nhà cái số 012 trong sòng bạc." Gửi tin nhắn xong, tôi xóa ghi chép, xe sang trọng chậm rãi dừng lại, tôi đẩy cửa xe trở lại Tống gia.
Ba năm sau khi bà nội của Tống Phương Ý đưa cô ta vào Tống gia, bà nội và ba cô ta đã qua đời vì tai nạn xe cộ, để lại mẹ của Tống Phương Ý một mình nuôi dưỡng anh trai của Tống Phương Ý.
Anh trai của Tống Phương Ý ngoan cố không chịu nổi, năm trước anh ta nghiện cờ bạc và thường xuyên tụ tập trong các sòng bạc ngầm ở Đại lục.
Mấy năm nay tiền Tống Phương Ý gửi về, trên cơ bản đều bị anh ta đánh bài thua sạch. Mà mẹ của bạn thân Lý Nguyệt Nguyệt của tôi làm giàu ở Ma Cao, mấy năm nay mới về nước nhưng ở Ma Cao có không ít sản nghiệp.
Cho nên lừa anh trai Tống Phương Ý đi Ma Cao quả thực dễ như trở bàn tay. Chỉ cần hắn bắt đầu đánh bạc, Tống Phương Ý sẽ xong đời.
Ngày đó sau khi đánh Tống Phương Ý, quản gia gọi bác sĩ gia đình tới, cô ta ở nhà tĩnh dưỡng hơn một tuần mới có thể xuống giường. Cha đối với việc này chẳng quan tâm, chỉ là dặn dò tôi ngày nghỉ cũng không thể quên làm bài tập, phải cùng anh trai học tập nhiều hơn. Mẹ từ Hồng Kông tham gia đấu giá trở về thu hoạch tương đối phong phú.
Tôi và anh trai tham gia buổi tọa đàm xong về nhà, vừa vặn nhìn thấy quản gia và mẹ đang kiểm kê số trang sức mua được.
Thấy tôi về nhà, mẹ lập tức vẫy tay gọi tôi qua, cho tôi một đôi vòng tay ngọc bích xinh đẹp. Vòng tay kia toàn thân xanh biếc, chất lượng nước rất tốt, dưới cái nhìn của mẹ, tôi tháo chiếc đồng hồ trên tay ra và mỉm cười đeo nó cho mẹ xem.
Mẹ tôi hài lòng gật đầu, rồi lấy ra thêm vài chiếc hộp, trong đó đựng nhiều loại trang sức để tôi phối với những bộ váy có màu sắc khác nhau.
Thẳng đến cuối cùng, mẹ tôi mới chỉ vào cái hộp nhỏ nói với quản gia rằng đó là của Tống Phương Ý, bảo cô ấy cất giữ cho tốt.
Nói xong mẹ nói mình có chút mệt mỏi, bảo tôi mau về nghỉ ngơi. Tôi bảo nữ giúp việc phía sau cất kỹ hộp, cùng nhau lên lầu.
Không quá hai ngày, tai mắt cắm ở Ma Cao báo cáo với tôi, nói anh trai của Tống Phương Ý dưới sự dụ dỗ của những người xung quanh, đã dần bắt đầu đánh bạc. Tôi đưa cho người đó một khoản tiền, bảo hắn để mắt tới anh trai của Tống Phương Ý.
9.
Khai giảng học kỳ hai năm nhất đại học, Tống Phương Ý mang theo trang sức và hành lý bay đến Ý, mà tôi và anh trai quay về đại học Bắc Kinh tiếp tục học tập.
Hơn nửa năm trôi qua, quan hệ của chúng tôi càng ngày càng tốt, anh em của anh trai cũng coi tôi là người một nhà, thường xuyên dẫn tôi đi ăn cơm, ở trên bàn cơm truyền thụ cho tôi kinh nghiệm bọn họ học tập được ở công ty.
Tôi nghe rất chăm chú, bọn họ nhìn thấy sự ủng hộ của tôi như vậy càng thích tôi hơn, họ gần như quên mất Tống Phương Ý đã kết giao với bọn họ mười mấy năm.
Mà anh ruột của Tống Phương Ý ở Ma Cao xa xôi cũng ở sòng bạc buông thả, vung tiền như rác. Kết quả cuối cùng của việc đánh bạc là anh ta thua hết tiền. Anh ta không có tiền nên đã nhờ mẹ đến gặp Tống Phương Ý để xin.
Tống Phương Ý lúc đầu còn đưa tiền nhưng càng về sau càng mất kiên nhẫn, nên để cho anh ta tự mình nghĩ biện pháp.
Đánh bạc đến đỏ mắt không có điểm mấu chốt, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Tống Phương Ý, còn nói nếu như không cho anh ta tiền anh ta sẽ quay về Bắc Kinh, đem tin tức Tống Phương Ý lừa gạt người Tống gia, cùng chuyện cô ta bạo lực trong trường khiến cho một nữ sinh t ử vong truyền khắp Bắc Kinh.
Tống Phương Ý biết nếu như hắn nói ra, Tống gia nhất định sẽ không chút lưu tình mà vứt bỏ cô ta. Đến lúc đó cô ta thậm chí không thể trả nổi học phí kỳ tiếp theo ở Fomei.
Vì thế cô ta không còn cách nào khác là phải bán đi những món hàng xa xỉ và trang sức của mình.
Chỉ trong vòng vài tháng, hơn phân nửa túi xách và trang sức bên cạnh Tống Phương Ý đều bị bán đi, vì duy trì hình tượng tiểu thư của mình ở bên ngoài, cũng vì muốn ứng phó với cha mẹ, cô ta không thể không mua hàng giả, châu báu cũng dùng kim cương giả khắc lại.
Mặc dù vậy, anh trai cô ta ở Ma Cao nợ nần cũng càng ngày càng nhiều. Nghỉ hè về nhà, tôi và anh trai đã bắt đầu tiếp xúc với công việc gia đình.
Tống thị tham dự đấu thầu một hạng mục rất lớn, công ty cùng đấu thầu ngang sức với Tống gia, ngay tại thời điểm hai công ty tranh đến ngươi chet ta sống, cha tôi xoay quanh tìm một mối quan hệ, đối phương tỏ vẻ chỉ cần liên hôn với nhà họ thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Đối phương ở Hải Thành coi như là một gia đình khá giả nhưng mạng lưới giao thiệp rất rộng, Tống Phương Ý được dùng làm công cụ liên hôn lập tức bị gọi về.
Kết quả trong bữa tiệc, Tống Phương Ý mang theo trang sức giả, vừa vặn thiếu gia nhà kia học về giám định đồ trang sức và cũng là một người biết nhìn hàng, hỏi thẳng cha tôi:
“Đây thật sự là đại tiểu thư của Tống gia sao, sao còn mang theo đồ dỏm đến dự tiệc. Không lẽ là ghét bỏ chúng tôi là nhà giàu mới nổi, cười nhạo chúng tôi không biết xem hàng sao?"
Cha tôi bị chất vấn không hiểu chuyện gì, nhìn thấy Tống Phương Ý vẻ mặt chột dạ, mới biết được cô ta đã gây họa.
Đáng thương cho cha tôi, sau khi thành công ở Bắc Kinh không ai dám xem thường ông ấy, hiện tại lại bởi vì sai lầm của con cái mà phải cúi đầu xin lỗi tiểu bối.
Mọi người xung quanh không ngừng hòa giải nhưng thiếu gia nhà kia vẫn chế giễu cô ta, cuộc liên hôn cuối cùng đã thất bại.
Tống Phương Ý làm hỏng đám cưới quan trọng, vừa ra khỏi hội trường đã bị vệ sĩ áp giải về Bắc Kinh. Mẹ tôi cũng sớm nghe nói chuyện này, đen mặt chờ ở nhà.
Tống Phương Ý vừa mới vào cửa nhà, đã bị mẹ tôi tát một cái: "Súc sinh, Tống gia chúng tôi nuôi cô ăn ngon uống ngon mười mấy năm, cô lại báo đáp Tống gia như vậy sao?!"
Mà tôi cùng anh trai đang bận rộn bù đầu ở công ty, con đường liên hôn này đã không thành chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Khi giá cả và chất lượng cạnh tranh của hai công ty đều không phân cao thấp, thì cuộc chiến chỉ còn là quan hệ giao tiếp.
Anh trai ở trong công ty hết đường xoay xở, tôi lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, cầm chìa khóa xe đi thang máy xuống lầu.
Tôi lái xe theo tốc độ cho phép, trong vòng nửa giờ đã đến cô nhi viện tôi lớn lên từ nhỏ. Cô nhi viện cách đây không lâu đã đổi viện trưởng mới, bức tường bên ngoài được sơn lại toàn bộ.
Ngay cả cửa hàng gốm sát vách cũng bị ảnh hưởng, cửa hàng phải sửa sang lại. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa kính mới lắp của tiệm gốm ra, ông lão nằm trên ghế nằm bị đánh thức, chậm rãi nói: "Hôm nay không buôn bán, ông già tôi mệt rồi."
Tôi lớn giọng trả lời: "Nhưng ông nội, cháu đói bụng cả một ngày rồi." Nghe được giọng nói của tôi, ông lão lập tức ngẩng đầu, thấy là tôi liền vui mừng nói: "Tiểu Ngô Đồng! Sao con lại tới đây? Nào ngồi xuống, ông nội đi nấu cơm cho con!" Mắt tôi chua xót, từ dưới bàn gỗ rút chiếc ghế tôi thường ngồi ra, yên lặng chờ cơm.
Ông ấy bày ra một bàn đầy thức ăn, thấy tôi ăn xong,mới cười tủm tỉm nói: "Tiểu Ngô Đồng, lại có chuyện gì cần ông nội giúp à?"
Tôi hơi xấu hổ khi được hỏi nhưng tôi phải nói thật, ông nội suy nghĩ một lúc, lấy chiếc điện thoại cao cấp trong túi ra rồi bấm số.
Nghe điện thoại là một người đàn ông trung niên, giọng điệu trang trọng lại chứa đựng rất nhiều sự tôn kính, cung kính trả lời vấn đề ông lão hỏi.
Tôi kiên nhẫn chờ ông hỏi xong, ông nội cúp điện thoại, vỗ vỗ đầu tôi: "Yên tâm, Tiểu Lý nói không tới ba ngày sẽ có văn kiện, đối thủ của con gặp phiền toái lớn rồi! Con cứ yên tâm chuẩn bị thật tốt là được.”
Tôi không nghi ngờ gì về việc ông nói nên tôi cảm ơn ông, tôi còn chỉ cho ông một số kỹ năng mới mà tôi đã học được ở câu lạc bộ của trường.
Ồn ào đến tối, tôi ngủ quên trên chiếc giường nhỏ nơi tôi lớn lên. Có ông nội đảm bảo tôi tự nhiên yên tâm.
Dù sao năm đó khi kì thi vào cấp 3 kết thúc, ông nội nghe nói tôi bị viện trưởng ngăn cản không cho đi học, ông đã gọi điện cho hiệu trưởng trường cấp 3. Ngay cả lúc tôi trở lại Tống gia sau kì thi đại học, sau lưng cũng có ông nội hỗ trợ.
Con trai con gái của ông nội đều định cư ở nước ngoài làm việc, hiếm khi về nước, nhưng tôi được ông chăm sóc từ nhỏ, coi như là nửa cháu gái của ông, tôi nguyện ý chăm sóc cho ông những năm tháng sau này.
Sau khi ngủ một giấc, tôi mang theo tin tức trở lại Tống gia, trấn an anh trai xong tiếp tục chuẩn bị văn kiện.
Quả nhiên hai ngày sau khi văn kiện được đưa xuống, sản phẩm của công ty đối thủ xảy ra vấn đề lớn, bất đắc dĩ phải rút khỏi cuộc đấu thầu.
Tống gia không hề nghi ngờ gì mà giành được hạng mục, trong đó công lao của tôi không thể bỏ qua, ánh mắt cha nhìn về phía tôi đều là ngưỡng mộ.
10.
Sau khi giải quyết xong vấn đề của Tống gia, kế tiếp chính là xử lý rắc rối của Tống Phương Ý.
Tống Phương Ý bị nhốt ở tầng hầm ngầm hơn mười ngày, lúc đi ra cô ta cực kì hoảng hốt. Đừng nhìn mẹ tôi bình thường là người tốt bụng và hòa nhã, nhưng chỉ cần chạm đến lợi ích của bà, mẹ tôi sẽ lập tức cởi bỏ lớp ngụy trang.
Mẹ tôi thay đổi thái độ dịu dàng trước đây đối với Tống Phương Ý, nhìn cô ta như thể nhìn người chet:"Tống Phương Ý, tôi hỏi cô, vì sao túi xách và trang sức của cô đều biến thành đồ giả?"
Tống Phương Ý lúc đầu còn không chịu thừa nhận, mẹ tôi nhìn thoáng qua quản gia đứng ở phía sau Tống Phương Ý, quản gia ngầm hiểu, tiến lên đè cô ta lại.
Mẹ tôi ôn nhu nói: "Chắc cô không biết, quản gia này là người tôi mang từ nhà mẹ đẻ về đây, là một trợ thủ đắc lực, việc giỏi nhất chính là tra tấn người khác. Hay là cô thử trước nhé?"
Nói xong, quản gia liền hạ thủ, chỉ nghe thấy xương cốt của Tống Phương Ý kêu "răng rắc" một tiếng, cô ta trong nháy mắt đau đớn rên một tiếng.
Sau hai ba hiệp, mọi tội xấu của Tống Phương Ý đều bị vạch trần. Chuyện về thân thế thật sự của tôi, việc tôi bị tra tấn ở trường trung học hay việc cô ta bắt nạn bạn học ở trường khiến cho người bạn vô tội đó tutu vì trầm cảm…..
Hơn mười phút trôi qua, mẹ tôi nghe được những chuyện này nhíu mày không ngừng, cuối cùng cười lạnh: "Thật sự là gien xảy ra vấn đề. Tống gia tôi làm sao có thể sinh ra loại súc sinh như cô!"
Nói xong mẹ nhìn về phía tôi, hỏi: "Vậy mẹ ruột cùng anh trai của đứa súc sinh này đâu?"
Tôi quay sang đưa điện thoại cho mẹ, để bà ấy nhìn thấy văn tự trên màn hình: "Anh trai của Tống Phương Ý bởi vì thiếu nợ mà bị ch ặt tay ch ặt chân, đã thành kẻ tàn phế. Mẹ của Tống Phương Ý bị anh trai bán cho người cho vay nặng lãi đi làm lao động khổ sai.”
Mẹ tôi nghe xong cười lạnh một tiếng: "Làm hại con gái ruột của tôi lưu lạc ở bên ngoài, còn để cho tôi nuôi con sói mắt trắng này mười mấy năm, đúng là đáng đời."
Nói xong, mẹ tôi nhìn về phía Tống Phương Ý với vẻ mặt càng tức giận hơn: "Về phần cô ta, không phải cô ta đã hại chet người sao, vậy để cho cô ta vào ngục giam, nợ máu trả bằng máu đi."
Nói xong, quản gia đưa bản ghi âm lời thú tội của Tống Phương Ý cho mẹ, mẹ tôi liền gọi cảnh sát mà không do dự.
Ba ngày sau, tin tức con gái giả của Tống gia bị bắt vào tù vì tội bắt nạt học đường ngay lập tức bị phanh phui, nhưng Tống gia đã dùng quyền thế trấn áp lại.
Ở Bắc Kinh luôn có sự thay đổi, không quá ba tháng tất cả mọi người sẽ hoàn toàn quên mất Tống Phương Ý.
Còn tôi và anh trai sẽ tiếp quản nhà họ Tống sau khi tốt nghiệp đại học, trở thành người nắm quyền thế hệ mới của Tống gia.
Rửa sạch bùn đất dính trên người trong quá khứ, tương lai của tôi sẽ vô cùng tươi sáng.
[HOÀN]
Bình luận facebook