-
Phần 3
3.
"Hì hì" Cô cười nhẹ một tiếng. "Đối với tôi, anh không khác gì anh em ruột thịt."
Lời này vừa nói ra, chính cô cũng cảm thấy sởn hết gai ốc, sao nó giống với mấy lời nói của nữ chính bạch liên hoa với nam thứ vậy.
Nhưng cũng may Cố Tu Tư không phải là nam hai thâm tình, cô cũng sẽ không ngu xuẩn cho rằng Cố Tu Tư thích mình.
Ý nghĩ này nên bị bóp ch*t từ trong trứng nước.
Cố Tu Tư trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Đây là kinh nghiệm mà cô đã đúc kết được khi ở bên Cố Tu Tư, cách tốt nhất để đối phó với anh chính là biến mình thành anh ấy .
Cố Tu Tư không muốn cùng người khác trao đổi, cho nên hoặc là nói đến mấy cái thứ vớ vẩn, hoặc là giữ im lặng, hoặc nói chuyện không lễ phép, loại cực kì hỗn láo ý.
Ăn bữa sáng trong vội vàng, Cố Tu Tư liền tới công ty.
Cô cũng phải về nhà làm sâu lười.
Cô vừa mới tốt nghiệp, còn một thời gian nữa mới đi làm chính thức, vì đã trải nghiệm “bộ mặt thật” của công việc trong thời gian thực tập nên cô quyết tâm tận hưởng khoảng thời gian nhàn hạ trước khi bắt đầu một công việc lâu dài.
Nhưng vào một buổi chiều nọ, khi cô đang nằm trên ghế sofa lắng nghe một bản nhạc nào đó, một cuộc gọi video đã phá vỡ sự yên tĩnh.
"Tiêu Ly aaaaaa, tớ thành công chiếm được nam thần rồi!"
Ở phía bên kia của điện thoại, Lâm An An cười không ngậm được mồm.
Cô dùng ánh mắt khó hiểu với người phụ nữ xinh đẹp ở màn hình điện thoại, không phải chỉ là đối tượng yêu đương thôi sao, gì mà kích động dữ vậy bà nội?
"Tiêu Ly à, tớ và Từ Ninh Viễn nhà tớ muốn mời cậu đi ăn." Lâm An An vui vẻ nói.
Nhìn cô ấy với khuôn mặt hạnh phúc, cô cảm thấy trái tim mình nóng ran, không biết là cách đây bao lâu rồi, cô cũng từng vui vẻ như vậy.
Cô giữ sự cay đắng trong lòng , mỉm cười đáp lại cô ấy: "Được thôi."
Lâm An An đó hả, có chuyện vui vẻ nào đó liền uống say một trận, nếu không thì sẽ không tính đó là chuyện vui.
Mời cô đi ăn tối, chắc chín phần là ý của cô ấy
Tửu lượng của An An khá kém nên cô vẫn phải khuyên cô ấy tối nay uống có chừng mực.
Nhưng nhỏ này không biết kiềm chế gì cả.
Trong quán rượu chỉ có cô, Lâm An An và Từ Ninh Viễn.
"Tiêu Ly a, giới thiệu chút, anh ấy ..." Lâm An An đỏ bừng mặt, đối mặt với cô và chỉ vào Từ Ninh Viễn, người có khuôn mặt bình tĩnh đứng ở phía sau." Cậu có biết tớ đã mất bao lâu để theo đuổi anh ấy không? Tớ hình như ....."
"An An, ăn rau đi này , rồi từ từ nói."
Lâm An An vẫy tay, "Không, cậu đừng ngăn tớ ..."
Sau khi cô khuyên can không được, Lâm An An bắt đầu ngả nghiêng , nói về những "mánh khóe" mà cô ấy đã sử dụng để theo đuổi Từ Ninh Viễn. Các chi tiết chi tiết đến mức có thể tạo ra một "Chân Hoàn truyện " phiên bản hiện đại.
Tính khí Từ Ninh Viễn cũng khá tốt, dù trên trán anh lúc này lộ gân xanh cũng một mực ngồi thẳng giữ lễ phép.
Không biết qua bao lâu, Từ Ninh Viễn đưa ánh mắt về phía cô , cô hiểu ra, liền chui vào nhà vệ sinh để tỉnh táo một lát.
Trong những năm ở cùng với Lâm An An, ngoại trừ khả năng uống rượu tăng lên rất nhiều, còn những thứ khác đều không có tiến bộ.
Khi cô quay lại, Lâm An An cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ấy nhún vai và cúi đầu, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
Quả nhiên là bị hôn rồi.
Giống như Cố Tu Tư đối với cô vậy.
Cô không biết tại sao gần đây không thường nghĩ đến Giang Thâm nữa mà trong đầu luôn bất tri bất giác nhớ đến Cố Tu Tư.
Chắc do cô đang nhàn rỗi quá chăng? Hay vì dạo này không gặp anh ấy nên vậy?
Anh ấy giống như một người xa lạ, bất ngờ bước vào cuộc đời của cô rồi lại ra đi một cách khó hiểu.
Lâm An An đã uống quá nhiều, Từ Ninh Viễn tính đưa cô ấy về nhà, cô vốn muốn đi theo nhưng Lâm An An đã đẩy cô ra, đuổi xuống xe và nói: "Tiêu Ly, anh trai của cậu vừa gọi đến, từ giọng nói tớ liền biết đó là một anh chàng đẹp trai. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đến đón cậu, vì vậy cậu ngoan ngoãn chờ ở đây đi."
Sau đó, đóng cửa dứt khoát, để cô một mình trong gió.
Điều tồi tệ hơn nữa, khi cô quay lại liền nhìn thấy Cố Tu Tư.
Dáng người anh cao, khi chất lạnh lùng, những cô bé đi ngang không khỏi ngắm nhìn anh ấy.
Chà, trong trường hợp độc thân của cô, khi đối mặt với một anh chàng đẹp trai như vậy, cô sẽ vội vã lên làm quen . Tuy nhiên, khi nhìn thấy đó là Cố Tu Tư, phản ứng đầu tiên của cô là chạy.
Nhưng Cố Tu Tư đã dùng tay bắt lấy cô ,rồu ôm vào lòng.
Trên người anh có một mùi thơm, giống như hương thơm của trà, khiến người ta cảm thấy thoải mái không thể giải thích được.
Cô cố thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
"Sao em lại ra ngoài uống rượu rồi?" Giọng anh có chút khàn.
Đôi mắt anh sáng ngời, như có ánh sáng trong đó, có thể thấy tâm trạng anh hôm nay rất tốt.
"Liên quan gì đến anh?" Cô mạnh miệng "Anh là gì của tôi mà muốn quản tôi?"
Sắc mặt của Cố Tu Tư trở nên khó nhìn, cô một chút cũng không cảm thấy chiến thắng vui vẻ gì.
Bao nhiều kí ức ùa về, thật muốn khóc.
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Cô hét lên.
Khách sạn nơi cô ăn tối với An An nằm bên bờ sông, ít người qua lại, chỉ có gió chiều và sông nước chứng kiến tất cả những vướng mắc này.
"Tôi chỉ là quan tâm đến em." Sắc mặt của Cố Tu Tư càng thêm khó coi, hiển nhiên anh không nghĩ tới cô sẽ tức giận như vậy.
"Anh quan tâm đến tôi?"
Cô cảm thấy rất lố bịch.
" Thế anh đang ở đâu vào sinh nhật mười tám tuổi của tôi?"
"Anh đang ở đâu khi tôi bị cô lập?"
"Anh đang ở đâu khi tôi bị bệnh?"
"Anh đang ở đâu khi tôi buồn?"
"Cố Tu Tư, khi tôi nhớ anh, anh đang ở đâu?"
Nước mắt cô chảy vào miệng, cô không bao giờ biết nước mắt của mình lại có thể mặn đến thế, mặn đến đắng ngắt.
Cố Tu Tư ôm cô vào lòng và thì thầm, "Anh xin lỗi."
Xa xa truyền đến tiếng của du thuyền, lời nói cuối cùng của anh tan biến trong gió, cô mơ hồ nghe được là: “Anh yêu em.”
Lần này Cố Tu Tư không hỏi cô ,trực tiếp đưa cô về nhà anh.
Trong trường hợp này, một bầu không khí đang tốt như vậy mà không làm gì đó thì thật đáng tiếc.
Vừa vào đến cửa, cô liền ôm lấy Cố Tu Tư hôn.
Anh nhanh chóng đổi khách thành chủ, đôi tay thon dài đặt lên eo của cô.
Anh ấy ghé vào tai cô và thì thầm, "Tiêu Ly, anh yêu em," trước khi cô bị nuốt chửng bởi những nhu tình trong đôi mắt của anh ấy.
Ngủ một giấc thật ngon cho đến khi bình minh ló dạng.
Cô nhìn cẩn thận khuôn mặt hoàn hảo của Cố Tu Tư. Anh mở mắt ra và mỉm cười dịu dàng. Trong đôi mắt ấy chứa đầy ý cười.
Hóa ra những ngôi sao của đêm qua đã bị che giấu trong mắt anh, đôi lúc cảm giác không thật chút nào.
"Hì hì" Cô cười nhẹ một tiếng. "Đối với tôi, anh không khác gì anh em ruột thịt."
Lời này vừa nói ra, chính cô cũng cảm thấy sởn hết gai ốc, sao nó giống với mấy lời nói của nữ chính bạch liên hoa với nam thứ vậy.
Nhưng cũng may Cố Tu Tư không phải là nam hai thâm tình, cô cũng sẽ không ngu xuẩn cho rằng Cố Tu Tư thích mình.
Ý nghĩ này nên bị bóp ch*t từ trong trứng nước.
Cố Tu Tư trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Đây là kinh nghiệm mà cô đã đúc kết được khi ở bên Cố Tu Tư, cách tốt nhất để đối phó với anh chính là biến mình thành anh ấy .
Cố Tu Tư không muốn cùng người khác trao đổi, cho nên hoặc là nói đến mấy cái thứ vớ vẩn, hoặc là giữ im lặng, hoặc nói chuyện không lễ phép, loại cực kì hỗn láo ý.
Ăn bữa sáng trong vội vàng, Cố Tu Tư liền tới công ty.
Cô cũng phải về nhà làm sâu lười.
Cô vừa mới tốt nghiệp, còn một thời gian nữa mới đi làm chính thức, vì đã trải nghiệm “bộ mặt thật” của công việc trong thời gian thực tập nên cô quyết tâm tận hưởng khoảng thời gian nhàn hạ trước khi bắt đầu một công việc lâu dài.
Nhưng vào một buổi chiều nọ, khi cô đang nằm trên ghế sofa lắng nghe một bản nhạc nào đó, một cuộc gọi video đã phá vỡ sự yên tĩnh.
"Tiêu Ly aaaaaa, tớ thành công chiếm được nam thần rồi!"
Ở phía bên kia của điện thoại, Lâm An An cười không ngậm được mồm.
Cô dùng ánh mắt khó hiểu với người phụ nữ xinh đẹp ở màn hình điện thoại, không phải chỉ là đối tượng yêu đương thôi sao, gì mà kích động dữ vậy bà nội?
"Tiêu Ly à, tớ và Từ Ninh Viễn nhà tớ muốn mời cậu đi ăn." Lâm An An vui vẻ nói.
Nhìn cô ấy với khuôn mặt hạnh phúc, cô cảm thấy trái tim mình nóng ran, không biết là cách đây bao lâu rồi, cô cũng từng vui vẻ như vậy.
Cô giữ sự cay đắng trong lòng , mỉm cười đáp lại cô ấy: "Được thôi."
Lâm An An đó hả, có chuyện vui vẻ nào đó liền uống say một trận, nếu không thì sẽ không tính đó là chuyện vui.
Mời cô đi ăn tối, chắc chín phần là ý của cô ấy
Tửu lượng của An An khá kém nên cô vẫn phải khuyên cô ấy tối nay uống có chừng mực.
Nhưng nhỏ này không biết kiềm chế gì cả.
Trong quán rượu chỉ có cô, Lâm An An và Từ Ninh Viễn.
"Tiêu Ly a, giới thiệu chút, anh ấy ..." Lâm An An đỏ bừng mặt, đối mặt với cô và chỉ vào Từ Ninh Viễn, người có khuôn mặt bình tĩnh đứng ở phía sau." Cậu có biết tớ đã mất bao lâu để theo đuổi anh ấy không? Tớ hình như ....."
"An An, ăn rau đi này , rồi từ từ nói."
Lâm An An vẫy tay, "Không, cậu đừng ngăn tớ ..."
Sau khi cô khuyên can không được, Lâm An An bắt đầu ngả nghiêng , nói về những "mánh khóe" mà cô ấy đã sử dụng để theo đuổi Từ Ninh Viễn. Các chi tiết chi tiết đến mức có thể tạo ra một "Chân Hoàn truyện " phiên bản hiện đại.
Tính khí Từ Ninh Viễn cũng khá tốt, dù trên trán anh lúc này lộ gân xanh cũng một mực ngồi thẳng giữ lễ phép.
Không biết qua bao lâu, Từ Ninh Viễn đưa ánh mắt về phía cô , cô hiểu ra, liền chui vào nhà vệ sinh để tỉnh táo một lát.
Trong những năm ở cùng với Lâm An An, ngoại trừ khả năng uống rượu tăng lên rất nhiều, còn những thứ khác đều không có tiến bộ.
Khi cô quay lại, Lâm An An cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ấy nhún vai và cúi đầu, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
Quả nhiên là bị hôn rồi.
Giống như Cố Tu Tư đối với cô vậy.
Cô không biết tại sao gần đây không thường nghĩ đến Giang Thâm nữa mà trong đầu luôn bất tri bất giác nhớ đến Cố Tu Tư.
Chắc do cô đang nhàn rỗi quá chăng? Hay vì dạo này không gặp anh ấy nên vậy?
Anh ấy giống như một người xa lạ, bất ngờ bước vào cuộc đời của cô rồi lại ra đi một cách khó hiểu.
Lâm An An đã uống quá nhiều, Từ Ninh Viễn tính đưa cô ấy về nhà, cô vốn muốn đi theo nhưng Lâm An An đã đẩy cô ra, đuổi xuống xe và nói: "Tiêu Ly, anh trai của cậu vừa gọi đến, từ giọng nói tớ liền biết đó là một anh chàng đẹp trai. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đến đón cậu, vì vậy cậu ngoan ngoãn chờ ở đây đi."
Sau đó, đóng cửa dứt khoát, để cô một mình trong gió.
Điều tồi tệ hơn nữa, khi cô quay lại liền nhìn thấy Cố Tu Tư.
Dáng người anh cao, khi chất lạnh lùng, những cô bé đi ngang không khỏi ngắm nhìn anh ấy.
Chà, trong trường hợp độc thân của cô, khi đối mặt với một anh chàng đẹp trai như vậy, cô sẽ vội vã lên làm quen . Tuy nhiên, khi nhìn thấy đó là Cố Tu Tư, phản ứng đầu tiên của cô là chạy.
Nhưng Cố Tu Tư đã dùng tay bắt lấy cô ,rồu ôm vào lòng.
Trên người anh có một mùi thơm, giống như hương thơm của trà, khiến người ta cảm thấy thoải mái không thể giải thích được.
Cô cố thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
"Sao em lại ra ngoài uống rượu rồi?" Giọng anh có chút khàn.
Đôi mắt anh sáng ngời, như có ánh sáng trong đó, có thể thấy tâm trạng anh hôm nay rất tốt.
"Liên quan gì đến anh?" Cô mạnh miệng "Anh là gì của tôi mà muốn quản tôi?"
Sắc mặt của Cố Tu Tư trở nên khó nhìn, cô một chút cũng không cảm thấy chiến thắng vui vẻ gì.
Bao nhiều kí ức ùa về, thật muốn khóc.
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Cô hét lên.
Khách sạn nơi cô ăn tối với An An nằm bên bờ sông, ít người qua lại, chỉ có gió chiều và sông nước chứng kiến tất cả những vướng mắc này.
"Tôi chỉ là quan tâm đến em." Sắc mặt của Cố Tu Tư càng thêm khó coi, hiển nhiên anh không nghĩ tới cô sẽ tức giận như vậy.
"Anh quan tâm đến tôi?"
Cô cảm thấy rất lố bịch.
" Thế anh đang ở đâu vào sinh nhật mười tám tuổi của tôi?"
"Anh đang ở đâu khi tôi bị cô lập?"
"Anh đang ở đâu khi tôi bị bệnh?"
"Anh đang ở đâu khi tôi buồn?"
"Cố Tu Tư, khi tôi nhớ anh, anh đang ở đâu?"
Nước mắt cô chảy vào miệng, cô không bao giờ biết nước mắt của mình lại có thể mặn đến thế, mặn đến đắng ngắt.
Cố Tu Tư ôm cô vào lòng và thì thầm, "Anh xin lỗi."
Xa xa truyền đến tiếng của du thuyền, lời nói cuối cùng của anh tan biến trong gió, cô mơ hồ nghe được là: “Anh yêu em.”
Lần này Cố Tu Tư không hỏi cô ,trực tiếp đưa cô về nhà anh.
Trong trường hợp này, một bầu không khí đang tốt như vậy mà không làm gì đó thì thật đáng tiếc.
Vừa vào đến cửa, cô liền ôm lấy Cố Tu Tư hôn.
Anh nhanh chóng đổi khách thành chủ, đôi tay thon dài đặt lên eo của cô.
Anh ấy ghé vào tai cô và thì thầm, "Tiêu Ly, anh yêu em," trước khi cô bị nuốt chửng bởi những nhu tình trong đôi mắt của anh ấy.
Ngủ một giấc thật ngon cho đến khi bình minh ló dạng.
Cô nhìn cẩn thận khuôn mặt hoàn hảo của Cố Tu Tư. Anh mở mắt ra và mỉm cười dịu dàng. Trong đôi mắt ấy chứa đầy ý cười.
Hóa ra những ngôi sao của đêm qua đã bị che giấu trong mắt anh, đôi lúc cảm giác không thật chút nào.
Bình luận facebook