-
Phần 1
1
Đây là ngày thất tình thứ bảy của cô, và cũng là ngày thứ bảy cô say khướt trong quán bar.
Nói là say, nhưng thực ra cô chỉ uống bia lon nên không thể nào say được, nhưng càng uống cô càng thấy khó chịu.
“An An ah~” Hốc mắt cô ươn ướt rồi từng giọt từng giọt lăn xuống, ngay cả cô cũng bị bộ dáng đáng thương của mình làm cho rung động.
"Cậu xem , tôi và Giang Thâm quen nhau hơn mười năm rồi, sao anh ta lại trong nháy mắt bỏ trốn theo người khác, huhuhuh…”
"Anh ta và tôi là thanh mai trúc mã, nhưng cuối cùng cũng không thắng nổi ý trời."
"Anh ta đã từng nói, chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau."
...
"Tiểu thư này, hôm nay người bạn kia của cô không tới.” Người pha rượu chắc chắn không đành lòng nhìn cô gái nhỏ đang khóc trước quầy bar, ân cần nhắc nhở.
"Huhuhuhuuu...ngay cả An An cũng không quan tâm đến tôi..."
Nghe người pha rượu nói, cô chợt nhớ ra nhóc Lâm An An hôm nay đi hẹn hò với nam thần của cô ấy, nên cô càng khóc thảm thiết hơn.
Còn tình chị em thì sao? Còn to mồm nói sẽ không đến gần đàn ông nữa thì sao?
Nhỏ An An này chỉ được cái nói mồm.
Bỏ lại cô một mình.
Giang Thâm cũng vậy.
Đang bị tổn thương bởi cả tình yêu và tình bạn khiến nước mắt lưng tròng, cô chợt thấy thoáng qua bóng dáng cao lớn đứng trước mặt .
"Tiêu Ly, em giỏi thật, nửa đêm còn chạy tới đây uống rượu .” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai.
Cô vô thức nhìn lên.
Người đàn ông này dáng người cao, vai rộng eo hẹp, chân dài, ăn mặc giản dị tươm tất, quai hàm hoàn hảo, sống mũi cao, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng pha chút tức giận.
Theo Lâm An An nói, đây là một anh chàng đẹp trai có đường nét sắc lẹm và tràn đầy mị lực.
Có điều...sao lại là... Cố Tu Tư!
Trong nháy mắt cô đã tỉnh rượu hơn phân nửa, nước mắt lưng tròng run rẩy nói: "Anh.”
Trong quá khứ ,nếu cô làm điều sai trái mà bị anh bắt gặp, cô sẽ cố gắng hết sức để khiến mình trông thật đáng thương, giống như một con mèo con đang sợ hãi.
Bởi vì cô biết chiêu này đối với Cố Tu Tư mà nói cực kì hữu hiệu.
Cố Tu Tư là người rất giữ thể diện, mỗi khi cô khóc trước mặt anh ấy, anh ấy sẽ không còn sự nghiêm khắc như thường ngày nữa mà đến nhỏ giọng dỗ dành cô, khéo người khác còn cho rằng anh ấy bắt nạt cô.
Nhưng hôm nay thì khác, toàn thân cô toàn là vết thương, là vết thưong lòng khó chữa lành.
Vì vậy, trông cô lúc này vừa đáng thưong vừa buồn cười.
Chắc chắn, Cố Tu Tư cũng cảm thấy vậy, khuôn mặt anh không cau có nữa. Anh cởi áo khoác ra khoác lên người cô, dịu dàng nói : "Ngoan, tôi đưa em về nhà."
Cô biết mà ,chỉ cần tôi gọi anh như vậy, anh ấy sẽ dịu dàng hẳn. Giây sau không kìm được nước mắt :" Huhuhuhuhuuuuu....."
"Cố Tu Tư, tôi đã như thế này mà anh còn muốn kiểm soát tôi ... Huuhuhu ..."
Cô khóc đến kiệt sức, như thể anh đã gây hoạ cho gia đình cô.
Cô không biết hôm nay bị làm sao nữa, nước mắt không thể dừng lại được.
Rõ ràng, sáu ngày trước, đều là uống rượu, cô đã cùng An An trút bầu tâm sự, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Cô vừa chậm nhiệt vừa buồn chán. Học hành cũng vậy mà tình cảm cũng vậy.
Cố Tu Tư mím môi và không nói gì. Cô biết anh ấy không phải không biết nói gì vào lúc này. Mà có lẽ đang mắng cô vài nghìn lần trong lòng.
Nhưng theo sự hiểu biết của cô về Cố Tu Tư, vì sự trượng nghĩa, anh ấy chắc chắn sẽ đưa cô về nhà.
"Tôi đếm đến ba, nếu em không chịu rời đi, tôi sẽ gọi điện cho Chú Tiêu."
Không cần anh ấy đếm, cô đứng dậy rồi bước nhanh ra ngoài, chỉ để lại cái bóng xinh đẹp , và một câu: "Anh trả tiền hoá đơn đi, tôi đợi anh ở cửa."
Cô sẽ không cho anh cơ hội để tố cáo trước mặt ba.
Cố Tu Tư vội vàng đuổi theo, "Tiêu Ly"
"Không cần phải xin lỗi tôi, tôi không có tức giận.” Cô kiêu ngạo nói.
Tên Cố Tu Tư này, rốt cục cũng biết bản thân bình thường nói năng lỗ mãng như thế nào.
"Ví tiền cùng điện thoại di động của tôi ở trong áo khoác, tôi không thể trả...."Cô Tu Tư cắt đứt suy nghĩ sắp kéo dài vô tận của cô.
Cô:"……"
Cố Tu Tư lấy điện thoại, sau đó quay lại thanh toán hóa đơn, trông anh như lo cô cầm tiền chạy mất, nên nhìn cô trấn an một cái rồi mới đi, dặn dò: " Đừng đi đâu cả, đợi tôi ở đây."
Cô gật đầu rồi quấn áo anh chặt hơn, gió bên ngoài mạnh đến mức cô không ngờ.
Cố Tu Tư nhanh chóng thanh toán xong đi ra ngoài, thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết có phải mình ảo giác hay không, thấy anh thở phào nhẹ nhõm.
Chắc nó sợ cô xảy ra chuyện gì rồi lại không giải thích được với ba cô.
Cô bước nhỏ theo sau Cố Tu Tư, anh ấy lại cố ý đi chậm lại chờ cô, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách với anh ấy.
"Tiêu Ly, có phải em uống nhiều rồi không?” Vẻ mặt anh ấy lạnh lùng hung ác nói.
Đối với cô, mỗi lần gặp, gương mặt anh ấy lúc nào cũng nhăn nhó.
Nhưng anh ấy càng nói, cô càng bước chậm lại.
Thấy cô đi quá chậm, Tu Tư đi thẳng về phía cô, cô chưa kịp nói gì thì anh ấy đã vác cô lên vai.
"Cố Tu Tư, anh làm sao vậy? Anh không cần mặt mũi sao, thả tôi xuống."
Cô đấm vào lưng anh, nhưng không xi nhê gì.
Tấm lưng cường tráng kia giống như Tượng đồng tường sắt vậy, khi nắm đấm của cô rơi xuống, không những không gây ra thương tổn gì cho anh mà còn khiến chính mình bị đau.
Mấy năm không gặp, Cố Tu Tư trở thành thổ phỉ từ khi nào vậy?
Cô từ bỏ giãy giụa và cúi đầu xuống, sợ người khác nhìn thấy sự xấu hổ của mình.
"Cố Tu Tư, anh thật là phiền mà."
"Cố Tu Tư, anh một chút cũng không ôn nhu, đáng đời anh đã ba mươi tuổi rồi còn không có người yêu."
"Cố..."
"Nói lần nữa thử xem, tôi sẽ ném em ra ngoài đường." Cố Tu Tư uy hiếp.
Thính giác của tên này cũng rất tốt, ngay cả giọng nói bị bóp nghẹt của cô anh cũng nghe thấy rõ ràng.
Sao ngay cả khi anh ấy đang uy hiếp cô mà giọng cũng quyến rũ như vậy?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi dùng ngón tay chọc vào sống lưng anh.
"Đừng chọc vào xương sống của anh.” Giọng anh dịu đi một chút.
Cô:"……"
"Ngoan nhé."
Trong khi nói chuyện, anh ấy đặt cô vào ghế phụ.
Đây là ngày thất tình thứ bảy của cô, và cũng là ngày thứ bảy cô say khướt trong quán bar.
Nói là say, nhưng thực ra cô chỉ uống bia lon nên không thể nào say được, nhưng càng uống cô càng thấy khó chịu.
“An An ah~” Hốc mắt cô ươn ướt rồi từng giọt từng giọt lăn xuống, ngay cả cô cũng bị bộ dáng đáng thương của mình làm cho rung động.
"Cậu xem , tôi và Giang Thâm quen nhau hơn mười năm rồi, sao anh ta lại trong nháy mắt bỏ trốn theo người khác, huhuhuh…”
"Anh ta và tôi là thanh mai trúc mã, nhưng cuối cùng cũng không thắng nổi ý trời."
"Anh ta đã từng nói, chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau."
...
"Tiểu thư này, hôm nay người bạn kia của cô không tới.” Người pha rượu chắc chắn không đành lòng nhìn cô gái nhỏ đang khóc trước quầy bar, ân cần nhắc nhở.
"Huhuhuhuuu...ngay cả An An cũng không quan tâm đến tôi..."
Nghe người pha rượu nói, cô chợt nhớ ra nhóc Lâm An An hôm nay đi hẹn hò với nam thần của cô ấy, nên cô càng khóc thảm thiết hơn.
Còn tình chị em thì sao? Còn to mồm nói sẽ không đến gần đàn ông nữa thì sao?
Nhỏ An An này chỉ được cái nói mồm.
Bỏ lại cô một mình.
Giang Thâm cũng vậy.
Đang bị tổn thương bởi cả tình yêu và tình bạn khiến nước mắt lưng tròng, cô chợt thấy thoáng qua bóng dáng cao lớn đứng trước mặt .
"Tiêu Ly, em giỏi thật, nửa đêm còn chạy tới đây uống rượu .” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai.
Cô vô thức nhìn lên.
Người đàn ông này dáng người cao, vai rộng eo hẹp, chân dài, ăn mặc giản dị tươm tất, quai hàm hoàn hảo, sống mũi cao, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng pha chút tức giận.
Theo Lâm An An nói, đây là một anh chàng đẹp trai có đường nét sắc lẹm và tràn đầy mị lực.
Có điều...sao lại là... Cố Tu Tư!
Trong nháy mắt cô đã tỉnh rượu hơn phân nửa, nước mắt lưng tròng run rẩy nói: "Anh.”
Trong quá khứ ,nếu cô làm điều sai trái mà bị anh bắt gặp, cô sẽ cố gắng hết sức để khiến mình trông thật đáng thương, giống như một con mèo con đang sợ hãi.
Bởi vì cô biết chiêu này đối với Cố Tu Tư mà nói cực kì hữu hiệu.
Cố Tu Tư là người rất giữ thể diện, mỗi khi cô khóc trước mặt anh ấy, anh ấy sẽ không còn sự nghiêm khắc như thường ngày nữa mà đến nhỏ giọng dỗ dành cô, khéo người khác còn cho rằng anh ấy bắt nạt cô.
Nhưng hôm nay thì khác, toàn thân cô toàn là vết thương, là vết thưong lòng khó chữa lành.
Vì vậy, trông cô lúc này vừa đáng thưong vừa buồn cười.
Chắc chắn, Cố Tu Tư cũng cảm thấy vậy, khuôn mặt anh không cau có nữa. Anh cởi áo khoác ra khoác lên người cô, dịu dàng nói : "Ngoan, tôi đưa em về nhà."
Cô biết mà ,chỉ cần tôi gọi anh như vậy, anh ấy sẽ dịu dàng hẳn. Giây sau không kìm được nước mắt :" Huhuhuhuhuuuuu....."
"Cố Tu Tư, tôi đã như thế này mà anh còn muốn kiểm soát tôi ... Huuhuhu ..."
Cô khóc đến kiệt sức, như thể anh đã gây hoạ cho gia đình cô.
Cô không biết hôm nay bị làm sao nữa, nước mắt không thể dừng lại được.
Rõ ràng, sáu ngày trước, đều là uống rượu, cô đã cùng An An trút bầu tâm sự, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Cô vừa chậm nhiệt vừa buồn chán. Học hành cũng vậy mà tình cảm cũng vậy.
Cố Tu Tư mím môi và không nói gì. Cô biết anh ấy không phải không biết nói gì vào lúc này. Mà có lẽ đang mắng cô vài nghìn lần trong lòng.
Nhưng theo sự hiểu biết của cô về Cố Tu Tư, vì sự trượng nghĩa, anh ấy chắc chắn sẽ đưa cô về nhà.
"Tôi đếm đến ba, nếu em không chịu rời đi, tôi sẽ gọi điện cho Chú Tiêu."
Không cần anh ấy đếm, cô đứng dậy rồi bước nhanh ra ngoài, chỉ để lại cái bóng xinh đẹp , và một câu: "Anh trả tiền hoá đơn đi, tôi đợi anh ở cửa."
Cô sẽ không cho anh cơ hội để tố cáo trước mặt ba.
Cố Tu Tư vội vàng đuổi theo, "Tiêu Ly"
"Không cần phải xin lỗi tôi, tôi không có tức giận.” Cô kiêu ngạo nói.
Tên Cố Tu Tư này, rốt cục cũng biết bản thân bình thường nói năng lỗ mãng như thế nào.
"Ví tiền cùng điện thoại di động của tôi ở trong áo khoác, tôi không thể trả...."Cô Tu Tư cắt đứt suy nghĩ sắp kéo dài vô tận của cô.
Cô:"……"
Cố Tu Tư lấy điện thoại, sau đó quay lại thanh toán hóa đơn, trông anh như lo cô cầm tiền chạy mất, nên nhìn cô trấn an một cái rồi mới đi, dặn dò: " Đừng đi đâu cả, đợi tôi ở đây."
Cô gật đầu rồi quấn áo anh chặt hơn, gió bên ngoài mạnh đến mức cô không ngờ.
Cố Tu Tư nhanh chóng thanh toán xong đi ra ngoài, thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết có phải mình ảo giác hay không, thấy anh thở phào nhẹ nhõm.
Chắc nó sợ cô xảy ra chuyện gì rồi lại không giải thích được với ba cô.
Cô bước nhỏ theo sau Cố Tu Tư, anh ấy lại cố ý đi chậm lại chờ cô, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách với anh ấy.
"Tiêu Ly, có phải em uống nhiều rồi không?” Vẻ mặt anh ấy lạnh lùng hung ác nói.
Đối với cô, mỗi lần gặp, gương mặt anh ấy lúc nào cũng nhăn nhó.
Nhưng anh ấy càng nói, cô càng bước chậm lại.
Thấy cô đi quá chậm, Tu Tư đi thẳng về phía cô, cô chưa kịp nói gì thì anh ấy đã vác cô lên vai.
"Cố Tu Tư, anh làm sao vậy? Anh không cần mặt mũi sao, thả tôi xuống."
Cô đấm vào lưng anh, nhưng không xi nhê gì.
Tấm lưng cường tráng kia giống như Tượng đồng tường sắt vậy, khi nắm đấm của cô rơi xuống, không những không gây ra thương tổn gì cho anh mà còn khiến chính mình bị đau.
Mấy năm không gặp, Cố Tu Tư trở thành thổ phỉ từ khi nào vậy?
Cô từ bỏ giãy giụa và cúi đầu xuống, sợ người khác nhìn thấy sự xấu hổ của mình.
"Cố Tu Tư, anh thật là phiền mà."
"Cố Tu Tư, anh một chút cũng không ôn nhu, đáng đời anh đã ba mươi tuổi rồi còn không có người yêu."
"Cố..."
"Nói lần nữa thử xem, tôi sẽ ném em ra ngoài đường." Cố Tu Tư uy hiếp.
Thính giác của tên này cũng rất tốt, ngay cả giọng nói bị bóp nghẹt của cô anh cũng nghe thấy rõ ràng.
Sao ngay cả khi anh ấy đang uy hiếp cô mà giọng cũng quyến rũ như vậy?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi dùng ngón tay chọc vào sống lưng anh.
"Đừng chọc vào xương sống của anh.” Giọng anh dịu đi một chút.
Cô:"……"
"Ngoan nhé."
Trong khi nói chuyện, anh ấy đặt cô vào ghế phụ.