• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Cục cưng của ác linh (1 Viewer)

  • Chương 5 HOÀN

17

Tôi và Lục Thành Tuyết ở trong bệnh viện trông Châu Dĩnh.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng.

Bầu trời vẫn âm u như trước.

Tôi sốt ruột xem đồng hồ, chỉ còn lại một giờ nữa thôi.

Lục Thành Tuyết nắm tay tôi: “Không sao đâu, nhất định sẽ tìm được.”

Anh ấy vừa dứt lời thì một h/ồn m/a bay đến trước mặt chúng tôi, nói: “Hương Hương, tìm thấy rồi, đó là một con h/ồ l/y ti/nh.”

Nửa giờ sau, tôi và Lục Thành Tuyết chạy đến một cửa hàng đồ cổ. Một cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ mỉm cười bước ra: “Quý khách cần mua thứ gì?”

H/ồn m/a chỉ vào cô gái, nói: “Chính là cô ta.”

Tôi tức giận xông lên: “Ê, mau trả tuổi thọ của Châu Dĩnh cho cô ấy!”

Cô gái sử/ng s/ốt, nhướng mày hỏi: “Vỡ rồi à?”

Lục Thành Tuyết lấy mảnh ngọc bị vỡ vụn ra: “Đây là đồ của cô đúng không? Ngoài ra xin giới thiệu một chút, tôi là Lục Thành Tuyết của nhà họ Lục, cô ấy là Thuế Hương của nhà họ Thuế.”

Sắc mặt bà chủ cửa hàng khẽ thay đổi, sau đó cười lạnh: “Thế thì đã sao? Tôi và Châu Dĩnh là giao dịch công bằng.”

Cô ta lấy ra một tờ giấy, đưa cho chúng tôi: “Nhìn cho kỹ vào, hợp đồng được ký tên rõ ràng rành mạch, có hậu quả gì tôi đều viết rõ rành rành ra đấy, này, chỗ này là chữ ký của cô ta, chứng minh cô ta biết rõ hậu quả của cuộc giao dịch này.”

Tôi kiểm tra bản hợp đồng thật kỹ, nội dung không phức tạp, không đến nỗi khiến người ta đọc mà không hiểu.

Từ giọng điệu của Châu Dĩnh có thể thấy, quả thật cô ta biết rõ hậu quả khi sử dụng ngọc bội.

Tôi lập tức khựng lại.

Nghĩ đến chuyện Châu Dĩnh sắp ch/ết, tôi không nhịn được khóc thành tiếng.

Lục Thành Tuyết liếc nhìn tôi rồi nói với bà chủ: “Chúng ta nói riêng đi.”

Hai tiến vào buồng trong đàm phán, không lâu sau hai người lại ra ngoài.

Bà chủ cười tủm tỉm đưa hợp đồng cho tôi, sau đó lấy một miếng ngọc bội từ trong lòng: “Được rồi, tôi trả tuổi thọ cho cô ta, cô nhìn cho kỹ nhé.”

Cô ta ném mạnh miếng ngọc bội xuống đất, ngọc bội vỡ vụn, vô số đốm sáng bay lên trời, thoáng chốc bay về một hướng.

Đó là tuổi thọ của Châu Dĩnh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Anh đẹp trai ~ Chuyện mà anh đã hứa với người ta, phải làm được đấy nhé ~” Bà chủ gác tay lên vai Lục Thành Tuyết, nháy mắt với anh ấy.

Lục Thành Tuyết im lặng né tránh, nói với tôi: “Đi thôi.”

Tôi nhanh chóng đi theo anh ấy rời khỏi cửa hàng đồ cổ.

“Hai vị khách quý, phải thường xuyên ghé thăm cửa hàng của tôi đấy nhé ~”

Bà chủ ở đằng sau kêu lên.

Tôi hỏi Lục Thành Tuyết: “Anh đã đồng ý chuyện gì với cô ta vậy?”

Lục Thành Tuyết bình tĩnh nhìn tôi: “Không có gì.”

Không có gì là cái gì?

Tôi rất lo lắng, lỡ Lục Thành Tuyết đánh đổi bằng thứ gì đó quý giá…

Nhưng bất kể tôi hỏi kiểu gì, Lục Thành Tuyết cũng không nói một lời.

“Yên tâm đi, tôi đổi một món đồ mà cô ta rất cần, nhưng lại không có tác dụng gì với tôi.” Lục Thành Tuyết nói: “Nếu thật sự dùng món đồ quý giá nào đó thì tôi sẽ đòi em bồi thường.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trở về bệnh viện, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ nói: “Cuộc phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã lấy lại mạng sống của mình.”

Tôi vui sướng ôm Lục Thành Tuyết: “Tuyệt quá!”

Đến khi tỉnh táo lại, thấy mình vừa làm gì, tôi vội vã buông anh ấy ra, lùi về sau một bước, chỉ hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

18

Nửa tháng sau, Châu Dĩnh quay về trường học, lúc này độ hot của cô ấy đã giảm bớt rất nhiều.

Cô ấy lần lượt nói lời xin lỗi với người khác, còn trả lại từng món quà và tiền bạc cho người khác.

Rất nhiều người đều quyết định tha thứ cho cô ấy.

Tổng thể mà nói thì sinh viên đều là một nhóm người vừa ngây thơ vừa ngu xuẩn, rất dễ dàng bị kích động nổi giận, cũng rất dễ dàng tha thứ cho người khác.

Họ thành thật, rộng lượng, tấu hài, sẵn sàng tin tưởng những điều tốt đẹp trên thế gian, dễ dàng tha thứ cho những người từng phạm sai lầm.

Những điểm đặc trưng này có vẻ rất ngu ngốc trong mắt người trưởng thành.

Nhưng sự ngu ngốc ấy, lại rất hiếm hoi.

Môn Toán cao cấp, tôi vừa ngồi xuống thì một giọng nói truyền đến từ bên cạnh: “Tôi ngồi ở đây được không?”

Tôi trả lời: “Dĩ nhiên là được.”

Châu Dĩnh vui vẻ ngồi bên cạnh tôi, tóc dài, váy trắng, diện mạo bình thường, khí chất điềm đạm.

“Cảm ơn cậu.” Cô ấy nói.

Tôi mở sách giáo khoa: “Không cần cảm ơn.”

Châu Dĩnh nói: “Trải qua sống còn một lần, tôi nhận ra có vẻ sự yêu thích của người khác đã không còn quan trọng nữa.”

Tôi quay sang, nghiêm túc nói: “Nếu cậu muốn người khác thích cậu thì trước tiên cậu phải yêu quý bản thân mình trước đã.”

Châu Dĩnh sử/ng s/ốt, mỉm cười nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không tự phủ nhận bản thân nữa.”

Trên mạng xã hội, vì phản ứng tiêu cực của mọi người đối với việc bầu chọn hoa khôi học đường nên Châu Dĩnh chủ động rút khỏi cuộc bầu chọn.

Đồng thời, cô ấy cũng kể lại chuyện mình hồi xưa mình từng bị bạ/o l/ực học đường, chụp ảnh màn hình đoạn chat của bạn bè thời cấp 2 cấp 3, còn hào phóng đăng tờ “giấy khen gái x/ấu” lên mạng cho mọi người chiêm ngưỡng.

Cha mẹ của bé trai từng được cô ấy cứu cũng ra mặt phát biểu, nói rằng cô ấy đã cứu con trai mình, cô ấy chính là “hoa khôi xinh đẹp nhất”.

Dư luận lại lần nữa trở nên xôn xao.

[Giấy khen gái x/ấu thật sự là quá quắt! Chỉ sợ sẽ để lại á/m ả/nh tâm lý suốt đời cho cô ấy!]

[Những kẻ nào đó thật doc ac.]

[Mặc dù nhan sắc của Châu Dĩnh không bằng người khác, nhưng vì cô ấy sẵn sàng liều mình cứu người, tôi bằng lòng bỏ một phiếu cho cô ấy.]

[Nói đi cũng phải nói lại, cô ấy có thể giảm từ 80 ký xuống còn 42 ký như bây giờ, phải nói là siêu siêu giỏi ấy chứ! Những ai từng giảm cân đều biết phải có nghị lực mạnh mẽ cỡ nào!]

[Nhan sắc không thể đại biểu cho tất cả, dựa vào đâu mà cô ấy không thể được bầu chọn thành hoa khôi?]

Vô số người phát biểu bình luận, danh tiếng của Châu Dĩnh dần dần đảo ngược.

Những kẻ từng phát “giấy khen gái x/ấu” cho cô ấy đều bị vạch trần thân phận chân thật, ảnh của chúng bị đăng lên mạng cho mọi người trào phúng.

[Ái chà chà ái chà chà, con nhỏ này trông như vậy thôi mà cũng có mặt mũi chê người khác x/ấu ư? Mày không biết tự soi gương à?]

[Ulatr, th/ằng ch/a này cũng phải 100 ký ấy nhỉ? Thế mà dám ch/ửi người ta là con l/ợn, chính nó mới là một con l/ợn ụt ịt ch/ết gi/ẫm ấy chứ!]

Vì sự kiện của Châu Dĩnh mà đề tài thảo luận “nhan sắc của con gái” được mọi người bàn tán xôn xao trên mạng.

Rất nhiều cô gái kể khổ, xã hội hiện đại yêu cầu con gái phải có nước da trắng, dáng người gầy, khuôn mặt trẻ hơn so với tuổi tác, ai quá 50 ký đều bị mọi người cho là mập.

Thực ra vẻ đẹp của con người rất đa dạng, không nhất thiết cứ phải da trắng mới xinh, có những màu da rám nắng trông cũng xinh đẹp đâu kém gì.

Con gái không cần thiết giảm cân đến mức hai chân gầy như que củi, dáng chân khỏe mạnh sau một thời gian dài tập thể dục thể thao cũng rất ưa nhìn.

Diện mạo của con gái không cần thiết phải xinh xắn đáng yêu, kiểu trưởng thành ngầu lòi cũng rất đẹp.

Con gái không nhất thiết phải gầy, có những cô gái mũm mĩm cũng rất dễ thương.

Thanh danh của Châu Dĩnh có người khen cũng có người chê. Mọi người không có khả năng lãng quên những sai lầm mà cô ấy từng phạm phải, tuy nhiên việc cô ấy từng bị bạ/o l/ực học đường cũng khiến mọi người đau lòng.

Thế nhưng, bất kể người khác có yêu mến cô ấy hay không thì giờ đây, cô ấy đã có thể ung dung đối mặt với tất cả.

19

Tôi và Gothic Mao Mao livestream chơi game. Mao Mao hỏi tôi: “Hương Hương, có phải gần đây cậu gặp được chuyện tốt lành gì không? Giọng của cậu nghe tràn đầy sức sống.”

Tôi cười he he: “Ừ, tớ gặp một chuyện tốt lành.”

“Kể tớ nghe xem?”

“Một người bạn của tớ, cô ấy từng rơi xuống đáy vực, dạo này cô ấy đã tỉnh táo lại rồi tự đứng dậy.”

“Thế thì tuyệt thật!”

Trong comment nhảy, một đống fans spam.

[Hương Hương giỏi quá!]

[Hương Hương tuyệt vời nhất!]

Đại ca top 1 bảng donate tặng mười cái máy bay cho tôi.

Sau đó, các anh chị nhà giàu từ top 2 đến top 10 bảng donate cũng đi/ên cu/ồng tặng quà cho tôi.

“Cảm ơn đại ca! Cảm ơn phú bà! Yêu các anh chị nhiều lắm!” Tôi vui vẻ ra mặt, nói lời cảm ơn mọi người.

Mao Mao đổi giao diện, cũng tặng quà cho tôi.

Hiện tại cô ấy đang là phú bà top 7 trên bảng donate của tôi.

Sau khi mọi người bắt đầu tặng quà cho tôi, đám anti-fans đi/ên cu/ồng ùa vào phòng phát sóng trực tiếp, kích động kêu gào:

[Tại sao lại như thế! Mấy người bị đi/ên hả? Sao lại tặng quà cho một đứa streamer g/à?!]

[Mấy người có thể đi xem XX với XXX, kỹ thuật của họ rất giỏi, con người cũng rất tốt! Có tiền thì tặng quà cho họ đi chứ, tại sao lại tặng cho con Hương Hương x/úi qu/ẩy này!]

[Con nhỏ Hương Hương này chẳng những không có kỹ thuật gì mà còn chẳng biết ăn nói, rốt cuộc mấy người thích cô ta ở điểm nào?]

Thấy comment nhảy của các fans và lời an ủi của Mao Mao, tôi bỗng dấy lên lòng tin mãnh liệt đối với người thường.

Nhìn mà xem, mặc dù trong đời thực tôi gặp ma ở khắp nơi, nhưng trên internet, tôi chỉ toàn gặp người thường thôi nhé!

Nhưng không lâu sau đó, có một người đàn ông mắng tôi trong phòng live stream, hà/nh h/ạ tôi trong game đến mức hấp hối.

Tôi cạn lời.

Mao Mao hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi khóc lóc kể cho cô ấy nghe. Cô ấy rất nghĩa khí ra mặt giúp tôi, thế mà gã đàn ông kia lại tự nhận là t/ội ph/ạm gi/ết người, đòi gi/ết ch/ết chúng tôi!

Tôi ho/ảng s/ợ cuống cả lên.

“Th/ằng ch/a đó dám đến đây thì tụi mình dám gi/ết ch/ết nó!”

“Hơ, một nhân loại nho nhỏ mà cũng dám đe dọ/a Hương Hương!”

“Đúng là khoác loác không biết ngượng, chán sống rồi!”

Lúc ra ngoài rót nước, tôi nghe thấy đám m/a lưỡi dài đang tụ tập tán phét với nhau.

“Hương Hương, cô đừng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ cô!” Thấy tôi, m/a lưỡi dài bay tới nói: “Chỉ cần tên t/ội ph/ạm đó đến đây, chúng tôi thề sẽ cho nó nằm ngang rời khỏi nơi này!”

Tôi khó hiểu: “Sao các ông biết tên t/ội ph/ạm kia muốn gi/ết tôi?”

Tôi có tiết lộ gì về chuyện này đâu?

Lục Thành Tuyết bước ra từ phòng ngủ, vừa ngáp vừa nói: “Phòng livestream của em rất nổi tiếng trong đám h/ồn m/a, rất nhiều m/a đều đang xem livestream của em.”

Tôi: “… Hở?!”

Lục Thành Tuyết quan sát tôi: “Chẳng lẽ em không biết, đại ca top 1 bảng donate của em chính là thức thần nhà em?”

Tôi: “…”

Thấy tôi ho/ảng s/ợ, Lục Thành Tuyết cười nói: “Chỉ bằng kỹ thuật g/à m/ờ với tính cách không thích bát nháo của em, không ai nâng đỡ thì sao có thể trở thành streamer nổi tiếng?”

M/a lưỡi dài vui sướng nói: “Hương Hương, bọn tôi là top 10 nè. Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, tranh thủ lên làm đại ca top 2.”

Tôi: “…”

Tôi khóc lóc chạy vào phòng ngủ, nằm trên giường tr/ầm cả/m.

Tôi cứ tưởng khán giả trong phòng live stream của mình đều là người thường, ai ngờ đại ca top 1 bảng donate lại là thức thần.

Tôi không dám suy nghĩ từ top 2 đến top 10 là những người nào, hoặc là những m/a nào.

Hu hu hu.

20

Tôi mở app live stream, thấy Mao Mao đang nối máy đấu võ mồm với tên t/ội ph/ạm gi/ết người. Tên t/ội ph/ạm kia thậm chí còn nói rõ địa chỉ nhà Mao Mao.

Tôi vô cùng lo lắng, bèn nhắn tin riêng cho Mao Mao.

Mao Mao trả lời: [Không sao đâu.]

Không lâu sau, tên t/ội ph/ạm gi/ết người kia đã ch/ết. Trong tin tức được đăng tải, Gothic Mao Mao trông giống hệt cô gái từng bị ng/ược đã/i đến ch/ết một năm trước!

“Chẳng lẽ Mao Mao cũng là ma?!” Tôi cầm di động, dòng lệ tuôn trào.

Người bạn chơi game thân thiết nhất của tôi, cô bạn thân nhất của tôi, thế mà lại là một con m/a?!

Uổng công hồi trước tôi cứ nghĩ họ đều là người thường.

Lục Thành Tuyết bưng ly trà, nhẹ nhàng thổi một hơi: “Chẳng lẽ vẫn chưa rõ ràng?”

Thấy dáng vẻ của anh ấy, tôi lại nổi cáu: “Ê, anh kêu là phải điều tra vụ của chú út Lục Minh Sâm nhà anh mà, sao anh cứ ở lì chỗ tôi không ra ngoài?”

Hàng mi dài của Lục Thành Tuyết khẽ nâng lên, bình tĩnh nói: “Điều tra không ra.”

Điều tra ra mới là lạ.

Anh ấy có điều tra bao giờ đâu!

Không lâu sau, Mao Mao gửi một tin nhắn cho tôi: [Hương Hương, cảm ơn cậu đã bầu bạn với tớ suốt một năm qua. Cậu cũng biết chuyện của tớ rồi đấy, nhà cậu là đạo sĩ, còn tớ là h/ồn m/a, chúng ta không phải là người cùng đường, sau này đừng gặp nhau nữa.]

Tôi vừa định trả lời cô ấy thì phát hiện mình đã bị hủy kết bạn.

Hụt hẫng ghê.

Tôi vẫn tiếp tục livestream, chẳng qua không còn hứng thú là bao.

Thấy một chuỗi đại ca phú bà trên bảng donate, tôi nghi ngờ họ đều là h/ồn m/a.

Thế là tôi đặt trọng tâm vào việc học, dứt khoát chuyển về phòng ngủ ký túc xá.

Lục Thành Tuyết vẫn tiếp tục ở lại trong phòng trọ.

Trong trường đại học chỉ toàn là sinh viên bình thường, nói vậy Thuế Hương tôi đây hẳn là có thể sống một cuộc sống bình thường.

Tôi muốn kết bạn với người thường, cùng nhau shopping ăn cơm!

Châu Dĩnh thường xuyên hẹn tôi, tôi rất vui vẻ đi chơi với cô ấy. Những người biết tôi từng bị bạ/o l/ực học đường đều rất kh/iếp s/ợ, ngay cả Châu Dĩnh cũng vừa bất ngờ vừa bối rối.

Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy hiền lành: “Cậu là bạn của tôi mà.”

Dù gì cô ấy cũng là một người bình thường.

Người sống!

Con người bình thường!

Một ngày nọ, Lục Thành Tuyết xuất hiện trong sân trường.

Châu Dĩnh nói: “Hương Hương, bạn trai của cậu đến rồi kìa.”

“Anh ấy không phải là bạn trai của tớ.” Tôi bất lực thanh minh.

Châu Dĩnh, Lý Khanh và Phạm Tiểu Tuyết cười tủm tỉm rời đi.

Tôi đi đến bên cạnh Lục Thành Tuyết: “Anh đến đây làm gì?”

Lục Thành Tuyết nói: “Tôi sắp về nhà rồi.”

Tôi sử/ng s/ốt: “Về nhà ư?”

Lục Thành Tuyết gật đầu: “Một đoạn thời gian sau, tôi sẽ đến thăm em.”

Gò má tôi đỏ ửng: “Thăm… Thăm cái gì chứ? Tôi sẽ không gả cho anh đâu! Anh không cảm thấy hôn ước của chúng ta rất kỳ quặc hả? Kết hôn chỉ để đẻ ra một đứa bé là thiên tài linh cảm, quá mức kỳ quặc.”

“Đúng là kỳ quặc thật.” Lục Thành Tuyết nói: “Có điều tôi không gh/ét em, chúng ta có thể thử xem.”

Tôi lập tức nổi quạu, hung ác trừng anh ấy: “Thử gì mà thử? Tôi không đồng ý đâu nhé!”

Dứt lời, tôi quay đầu rời đi.

“Phải rồi, tôi quên nhắc em.” Giọng Lục Thành Tuyết chầm chậm vang lên sau lưng tôi: “Trong số ba cô bạn vừa rồi của em, có một người đã ch/ết.”

“Hương Hương, em lại gặp m/a rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom