• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] CÔNG LƯỢC NHẦM (2 Viewers)

  • Phần I

1.

Tôi công lược nhầm đối tượng rồi.

Lúc biết được chuyện này, tôi đã chuẩn bị kết hôn với Tống Hạc.

Trong phòng trang điểm, một cô gái mặc chiếc váy cưới của tôi, nũng nịu hỏi:

"Tống Hạc, em mặc váy cưới của cô ta trông có đẹp không?"

Giọng Tống Hạc khàn khàn, "Khó coi."

"Khó coi, sao anh vẫn thích em thế——ah——"

m thanh của cô ta bị đâm cho nát bấy.

Hôm nay tôi sẽ kết hôn với Tống Hạc.

Thanh mai nhỏ của hắn Kiều Y Y nghe được tin tức, suốt đêm từ nước ngoài bay trở về.

Rúc vào trong lồng ngực Tống Hạc, ý định cướp hôn.

Toàn thân tôi lạnh buốt.

Một khi hôn lễ bị hủy bỏ, tôi sẽ bởi vì nhiệm vụ thất bại mà bị hệ thống xoá sổ.

Bên trong cánh cửa, Kiều Y Y thở hổn hển, đắc ý, "Anh xem, anh vẫn yêu em."

Tống Hạc trầm mặc, nhưng động tác không ngừng, "Đừng tự mình đa tình."

Kiều Y Y khóc thành tiếng, "Anh, đừng lấy con chó liếm đó nữa, cùng em bỏ trốn được không?"

"Cầu xin anh."

"Cầu xin anh."

Tống Hạc hôn cô ta.

Tôi đau lòng đến mức không thở nổi.

Đang định đẩy cửa bước vào.

Hệ thống chết đã lâu đột nhiên thét chói tai lên tiếng.

[a a a a a a a a a a!]

Doạ tôi khẽ run rẩy.

m thanh hệ thống hoảng sợ, [Ký chủ, thu lại nước mắt đi. Cô chó liếm nhầm người rồi!!!! Nhiệm vụ sắp kết thúc rồi a a a a a a……]

Tôi như bị sét đánh, [Liếm… liếm nhầm người rồi??!]

Hệ thống rưng rưng nói: [Sai rồi, đối tượng công lược của cô là anh em tốt của Tống Hạc, Cố Uyên…… Nhiệm vụ còn một tiếng nữa.]

Hai chân tôi phát run, trước mắt biến thành màu đen.

Gần như ngất đi.

Suốt nửa năm qua, tôi cẩn thận tỉ mỉ đóng vai nhân vật chó liếm.

Có gì làm cũng không than vãn, sẵn sàng phục vụ mọi lúc.

Chỉ để khiến Tống Hạc kết hôn với tôi.

Kết quả cậu lại nói tôi biết tôi liếm nhầm người rồi?

Còn một tiếng nữa, tôi đi đâu tìm Cố Uyên kết hôn đây?

Thà cứ chết đi còn hơn.

"Vậy phải làm sao?" Tôi như chết lặng.

Hệ thống hơi thở mỏng manh, [Hôn có thể kéo dài thời gian nhiệm vụ! Mức độ thân mật càng cao, thời gian kéo dài càng lâu. Gợi ý nên trực tiếp cưỡng hôn ngay lập tức.]

Tôi lập tức hồi sinh, đằng đằng sát khí giơ váy lên, "Hôn ở đâu?!"

[Tại hiện trường đám cưới!]

Vài phút sau, tại hiện trường đám cưới, hai cô dâu chú rể đứng cạnh nhau bằng mặt không bằng lòng.

Nước mắt tôi lăn tròn trong hốc mắt.

Rốt cuộc nếu không hôn được Cố Uyên, tôi sẽ chết.

Tống Hạc vẫn như cũ đối với tôi không nóng không lạnh.

"Thiển Thiển, sắp gả cho tôi rồi, có mong chờ không?"

Hắn dường như rất mong chờ cảnh tiếp theo huỷ hôn, tôi sẽ thất thanh khóc rống lên.

Nhưng tôi không có tâm trạng quan tâm đến hắn.

Vì âm thanh lo lắng của hệ thống chiếm lấy tâm trí tôi.

[Ký chủ! Cố Uyên sắp đến cửa ra vào rồi, đếm ngược mười, chín, tám...]

Tôi từ từ nhấc váy lên, thân thể hơi cúi xuống, chuẩn bị chạy lấy đà.

MC hào hứng hỏi: "Xin hỏi, cô dâu và chú rể có nguyện ý sống bên nhau trọn đời, yêu thương nhau mãi mãi không?"

Kiều Y Y ngồi ở dưới khán đài, mặt đỏ bừng vì phấn khích.

Tống Hạc cầm mic lên, khóe miệng hơi cong: "Tôi không..."

[Ký chủ xông lên a a a a a a a a ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !]

Trước sự chứng kiến của mọi người, mặt mày tôi dữ tợn, nhảy vọt lên.

Giống như đạn pháo, nhanh như chớp lao ra khỏi sảnh tiệc.

Mọi người há hốc mồm.

Chỉ nghe thấy tiếng cửa lớn bị đóng sầm lại, tôi nắm lấy một người đàn ông, biến mất trong ánh sáng.

Chỉ còn lại Tống Hạc và MC choáng váng, đứng ngơ ngác trên sân khấu.

Thật lâu sau.

"Chết tiệt..."

Giọng MC cũng thay đổi, không chắc chắn hỏi Tống Hạc:

"Cô dâu... vừa rồi... là đào hôn? Đúng không?"

2.

Trong căn phòng chứa đồ cũ kỹ, Cố Uyên lười nhác dựa lên tường.

Quần áo xộc xệch

“Hôn đủ chưa?"

Giọng điệu Cố Uyên hờ hững, không có chút nhiệt tình nào.

Cứ như thể hắn bị ăn đậu hủ một cách trắng trợn, cũng chẳng sao cả.

Hệ thống thở hổn hển, [Ha, cưỡng hôn có hiệu quả, chúc mừng ký chủ, giành được nửa giờ thời gian sống.]

[Nếu có thể ngủ với hắn thì càng tốt, một lần có thể kéo dài thêm vài ngày đó.]

[Phải hôn hắn mới được kéo dài nửa giờ.]

Không hổ là Cố Uyên.

Có tiếng khó khăn.

Thân là người thừa kế trẻ tuổi nhất của Cố gia, tính tình Cố Uyên hung ác nham hiểm.

Người khác gặp được cũng phải đi trốn.

Ai dám câu dẫn hắn?

Bộ mặt hệ thống dữ tợn, cắn răng quay bộ phim "Tổng tài điên cuồng muốn sờ (cách âm) tôi (cao h)".

[Ký chủ, tin tôi đi, cứ theo kịch bản, nhất định sẽ thành công!]

Vài phút sau, tôi mặc một chiếc váy liền thân hai dây màu đỏ xẻ cao, đỏ mặt ngồi lên đùi Cố Uyên.

Chân trắng nõn cộng thêm quần tây đen của Cố Uyên, tạo nên một sự tương phản rõ rệt.

Hệ thống nhỏ giọng phàn nàn: [Quyển sách này còn chơi rất biến thái, ký chủ vất vả rồi.]

Không vất vả, số khổ.

Tôi xoắn chân, nước mắt lưng tròng, “Anh trai, nếu như em nói, em thích anh, chỉ coi anh em tốt của anh là bạn, anh có tin em không?”

Ánh nắng mùa xuân tươi đẹp chiếu vào làn da trắng nõn của tôi, Cố Uyên híp mắt, ánh mắt dần tối đi.

“Trà xanh nhỏ, em câu cá đến nghiện rồi hửm?”

Giọng nói thanh lãnh khiến người ta mềm nhũn chân tay.

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Tống Hạc.

“Lục soát cho tôi. Tìm được Vương Thiển Thiển thì đánh gãy chân cô ta.”

Cố Uyên cúi đầu, nhìn chiếc váy cưới bị xé thành một cục vải rách trên người tôi, hắn nhếch mép trào phúng.

“Trà xanh nhỏ, ngồi đây."

Hệ thống đột nhiên nhắc nhở tôi: [Ký chủ! Không được để Tống Hạc nhìn thấy cô ngoại tình, sẽ bị trừ thời gian sống đó!!!!]

Tôi lại càng hoảng sợ, đang định đứng dậy khóa cửa.

Cố Uyên đột nhiên nắm lấy eo tôi, kéo tôi lại gần hắn hơn.

Mùi bạc hà thanh mát nhanh chóng chiếm lấy tâm trí tôi.

Hắn thật sạch sẽ.

Không nhiễm một hạt bụi.

Tay Cố Uyên vuốt qua đường cong eo tôi, nhẹ nhàng nhéo một cái.

Tôi nhịn không được, phát ra một tiếng thở gấp.

Ngay sau đó, cửa sổ được mở ra.

Ánh sáng ban mai sáng rực chiếu vào.

Giá áo chặn nửa người trên của Cố Uyên.

Tống Hạc không thấy được tôi đang ẩn núp—— đôi má ửng đỏ. Giang chân ngồi lên một đôi chân dài quần tây đen, thần sắc kinh hoàng.

Hệ thống kêu lên một tiếng, [Thời gian sống sắp hết, đếm ngược mười, chín...]

[A a a a a, ký chủ đừng hôn nữa, ngủ với hắn đi! Ngủ với hắn nhanh hơn!]

Tôi luống cuống tay chân mà cởi thắt lưng của Cố Uyên.

Giây tiếp theo, Tống Hạc rít gào vang vọng toàn bộ sân.

"Vương Thiển Thiển, cô dừng tay cho tôi!"

"Hôm nay nếu để cô cùng với tên đàn ông chó má đó tứ chi lành lặn đi ra ngoài, tôi sẽ đổi họ!"

Cố Uyên rất bình tĩnh, vuốt ve đầu tôi.

"Để tay ra phía sau."

"Hả?"

Ngoài cửa sổ có vẻ như có rất nhiều bạn bè và người thân đến.

Cố Uyên tháo cà vạt của mình xuống, buộc cổ tay tôi lại.

Nở một nụ cười dịu dàng.

"Không phải muốn ngủ với tôi sao?"

"Không có sức lực, làm sao có thể ngủ trước mặt người khác được?"

Không phải...

Những người này, đều là hắn gọi đến?

Thời gian sống mà tôi khó khăn lắm mới giành được đang nhanh chóng cạn kiệt.

Tôi bị hắn trói tay, hoảng hốt đến nỗi khóc nức nở.

"Anh thả tôi ra!"

"Bằng không thì tôi không thể ngủ với anh được."

Vẻ mặt thản nhiên của Cố Uyên lập tức biến mất hầu như không còn.

Hắn hơi nhướng mày, khóe môi cười lạnh, "Muốn ngủ thật?"

“Chẳng lẽ là giả?!"

Dưới sự đe dọa của cái chết, cả người tôi nhũn ra, run rẩy mà ngã vào lồng ngực Cố Uyên.

Khóc nức nở.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Cố Uyên thấy có người bởi vì không ngủ được với hắn mà khóc lóc.

Ngoài cửa sổ tụ tập càng ngày càng nhiều người xem náo nhiệt.

Chiếc áo khoác đen trùm lên đầu.

Che phủ toàn thân tôi trước khi mọi người đến.

Đếm ngược dừng lại.

Cố Uyên ngoài cười nhưng trong không cười: "Sao lại giống như mắc bệnh nan y vậy, Vương Thiển Thiển, cô chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả."

3.

Trước khi Tống Hạc sắp phá cửa vào, Cố Uyên ôm tôi đứng dậy, từ cửa sau xuyên qua tầng tầng lớp lớp móc treo quần áo, ngồi lên xe của hắn.

Trong xe, tôi vẫn còn hoảng sợ, khóc nức nở.

Cố Uyên trầm mặt, "Khóc cái gì? Chỉ vì không được ngủ với tôi?"

Tôi dùng sức gật đầu, bám chặt lấy hắn như con bạch tuộc, lặng lẽ đếm thời gian sống đang dần tăng lên.

Vẻ mặt Cố Uyên chán ghét, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Xe ô tô chậm rãi chạy vào khu biệt thự.

"Xuống xe."

Cố Uyên đuổi tôi.

"Anh không xuống à?"

"Tôi còn có việc."

Thế thì còn được gì?

Hệ thống kêu loạn: [Ký chủ, hôn trước đi!!! Tôi không muốn chết!]

Tôi cẩn thận áp sát, "Có thể hôn không?"

Cố Uyên im lặng nhìn chằm chằm vào hàng mi ướt át của tôi, sau một lúc lâu nắm lấy cằm tôi, dung túng tôi làm càn mà hôn môi hắn.

Bờ môi hắn rất lạnh.

Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve cổ tôi, mang lại cảm giác rung động không thể nói thành lời.

Thật thoải mái.

Bất ngờ, cửa kính xe bị người ta gõ vang lên.

Tôi vừa mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt to của Tống Hạc dán vào cửa sổ, sợ đến mức hét lên một tiếng, suýt nữa thì tim ngừng đập.

"Anh cmn ngu——"

[Ký chủ, chú ý đừng vi phạm nhân vật trà xanh.]

Tôi che miệng, nhanh chóng ngồi xổm chui xuống dưới chân Cố Uyên.

Ngước đầu ánh mắt cầu xin nhìn hắn.

Cũng may Tống Hạc không thể nhìn thấy trong xe.

Chỉ thấy hắn cau mày, vừa gõ cửa vừa nói: "Này, giúp tôi một việc."

Cố Uyên cúi xuống nhìn tôi một cái, ấn đầu tôi xuống dưới, "Ngoan, thấp xuống một chút nữa, hắn mới không nhìn thấy cô."

Do tư thế không thể nói này, mùi bạc hà trên người Cố Uyên càng thêm nồng đậm.

Cửa sổ xe hé ra một khe hở.

Cố Uyên lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Vương Thiển Thiển đào hôn rồi."

Cố Uyên nhíu mày, biểu cảm vi diệu, "Ồ, vậy cô ta thật sự là... không biết sống chết."

Tống Hạc khó chịu hút thuốc, "Giúp tôi một việc, có một người đàn ông ôm cô ta từ cửa sau đi ra, tôi nhớ người của cậu ở cửa sau chắc chắn nhìn thấy. Giúp tôi điều tra xem là nhà ai, tôi sẽ cho hắn ta đoạn tử tuyệt tôn."

Tôi căng thẳng, đầu đập vào một bộ phận nào đó.

Cố Uyên “hừm” một tiếng, híp mắt cúi đầu nhìn tôi, "Ngoan đi, em cũng muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn à?"

Tôi che miệng, không dám lên tiếng.

Tống Hạc lại thò đầu qua khe cửa nhìn vào, như thể bị thôi miên.

"Cô gái này ở đâu ra vậy? Độ dẻo dai không tệ."

"Mới quen, hơi thích cắn người."

Tống Hạc nheo mắt, suýt nữa thì thò đầu vào, "Như vậy mà không giới thiệu cho anh em làm quen một chút à?"

Nói rồi muốn mở cửa xe.

Tài xế lập tức khóa cửa.

Cố Uyên cười nói: “Em nó nhát gan, sợ em sợ hãi, lần sau đi."

Nói xong, trước ánh nhìn khó hiểu của Tống Hạc, Cố Uyên nâng cửa sổ xe, nâng khuôn mặt tôi lên.

Phát hiện ra vết son môi của tôi đã in hết lên quần hắn.

Hắn kiên nhẫn lau sạch vết son môi bị lem cho tôi: "Làm sao bây giờ, chồng cũ của cô lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với cô rồi à?"

"Cho nên, chỉ còn cách giấu cô đi thôi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom