• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Có câu chuyện trọng sinh nào hay không? (2 Viewers)

  • Chương 5 HOÀN

9.

Qua năm tôi tham gia phỏng vấn của ĐH Oxford.

Dù là phần thi phỏng vấn hay điểm kiểm tra, tôi đều thể hiện rất tốt.

Sau khi nhận được giấy nhập học, tôi bay sang Anh với một tâm thái hoàn toàn mới.

Trước khi xuất ngoại, tôi đem chuyện Lâm Tiểu Mạt giả mang thai nói cho em họ biết.

Với cái miệng bự của em họ, sớm muộn Tạ Uyên cũng sẽ biết thôi.

Sau mấy năm, cuộc sống của tôi ở Oxford rất tốt.

Thông qua quá trình học tập, tôi tham gia nghiên cứu sinh học.

Chúng tôi có bằng sáng chế độc quyền, hợp tác với các doanh nghiệp địa phương, kiếm được rất nhiều tiền.

Cho dù không dựa vào gia tộc, tôi cũng đã độc lập tài chính.

Trong thời gian ở trường, tôi còn tình cờ gặp gỡ một bạn trai Hoa kiều cực kỳ đẹp trai.

Sau này, khi tốt nghiệp, ban đầu chúng tôi dự định phát triển ở nước ngoài. Nhưng vì ba mẹ tôi đã già nên tôi quyết định trở về Trung Quốc.

Bạn trai tôi cũng rất ủng hộ và sẵn sàng quay về với tôi.

Cả gia đình rất vui khi biết ý định trở về Trung Quốc của tôi.

Các trường cao đẳng trong nước và các công ty nghiên cứu khoa học đều muốn mời tôi về.

Nhưng sau khi nói chuyện ba tôi vẫn quyết định ở lại Kỷ gia quản lý công ty dược phẩm của gia đình.

Vì ba tôi đã nghỉ hưu ông quyết định giao toàn bộ quyền quản lý vào tay tôi.

Tôi nhớ rằng ở kiếp trước, tôi gần như đã tiêu sạch công ty của cha mình và mất hết tài nguyên, vốn liếng vào tay Tạ gia.

Sau này khi tôi bị tai nạn ở kiếp trước, ba tôi vì đau buồn mà qua đời sau đ1o hai năm.

Tài sản của ba đã bị Tạ gia chia cắt sạch sẽ.

Nhưng ở kiếp này, ba tôi đã có thể an nhàn hưởng thụ tuổi già.

“Ba ba cứ yên tâm ở nhà trồng hoa nuôi chim, Kỷ thị giao cho con chỉ có càng ngày càng tốt!” Tôi hứa hẹn với ba mình.

“Được, được, con gái ngoan!”

Cha tôi giờ đã già, quay lưng lại, lặng lẽ lau nước mắt.

Khi thay ba tôi nhậm chức, chuyện đầu tiên tôi làm là phân tán tài sản.

Trong mấy năm đại dịch, giới dược phẩm nội ngoại tranh luận không ngừng.

Tôi thuyết phục ban giám đốc phân bổ một số tiền lớn, một nửa số đó sẽ dùng cho phúc lợi nông thôn để giúp đỡ phụ nữ, trẻ em và người già neo đơn.

Nửa còn lại tôi quyên góp cho trường cũ của mình để giúp đỡ những học sinh nghèo tại trường và nghiên cứu khoa học.

Những khoản quyên góp này là số tiền khổng lồ khiến cho xã hội mạnh mẽ hưởng ứng.

Thông qua báo cáo từ các phương tiện truyền thông lớn, danh tiếng của Kỷ thị càng trở nên nổi tiếng hơn và doanh số bán hàng của chúng tôi cũng tăng lên.

Khoản quyên góp cho trường cũ của Kỷ thị đã được công bố tại sự kiện kỷ niệm trường.

Vào ngày kỷ niệm trường, rất nhiều cựu sinh viên xuất sắc và người nổi tiếng đã tụ tập cùng nhau.

Với tư cách là lãnh đạo mới của Kỷ thị, đi đến đâu tôi cũng được chào đón nồng nhiệt.

Mọi người vây quanh tôi, khen ngợi tôi và kể cho tôi nghe về các dự án và ngành nghề của họ.

Giữa đám đông, thỉnh thoảng tôi liếc ra ngoài và nhìn thấy Tạ Uyên.

Thành thật mà nói, tôi gần như không nhận ra anh ta.

Anh ta hơi khom lưng, gò má cũng tròn hơn rất nhiều, không còn là chàng trai thanh cao trong ký ức nữa.

Anh ta phát danh thiếp khắp nơi và dường như đang tìm kiếm cơ hội hợp tác.

Có lẽ thấy tôi nhìn chầm chầm vào anh ta quá lâu, người bên cạnh tôi cũng bắt đầu nói về Tạ Uyên.

“Cô Kỷ, mấy năm nay không ở trong nước nên không biết, mấy cái dự án bất động sản của Tạ gia đều gặp vấn đề, vừa mới tuyên bố phá sản vào năm rồi, chú Tạ cũng tức chết rồi!”

“Cũng may, người con lớn bán đi không ít tài sản để chi trả, lại bán đi không ít cổ phiếu nên cũng vượt qua được. Nhưng người con thứ hai thì thảm rồi, cái gì cũng không giành được, lại còn xém chút bị kiện. Nghe nói anh ta vừa mở một công ty thực phẩm bắt đầu kinh doanh đồ ăn sẵn.”

Khi đang nói chuyện, Tạ Uyên đi tới trước mặt tôi.

Anh cũng nhận ra tôi.
.
Tay cầm một đống danh thiếp theo bản năng muốn cất đi.

Tôi nháy mắt với thư ký rồi bảo thư ký lấy danh thiếp.

“Kỷ Miên, cảm ơn.” Tạ Uyên chủ động bắt chuyện với tôi.

Tôi bình tĩnh mà nhìn anh: “Đã lâu không gặp.”

Tạ Uyên lẩm bẩm: “Không ngờ vị sếp nữ xuất sắc mà bọn họ đang thảo luận, người đã quyên góp số tiền khổng lồ cho trường cũ, lại là cô.”

Tôi mỉm cười: “Mấy năm nay công ty dược phẩm của chúng tôi đã đạt được kết quả tốt. Việc trả lại cho xã hội chỉ là một nỗ lực nhỏ mà thôi”.

Trên mặt Tạ Uyên xẹt qua một tia quẫn bách, anh miễn cưỡng nói: “Kỷ Miên, cảm ơn cô lần trước giúp tôi, cũng cảm ơn cô đã nhận danh thiếp. Tôi thực sự xin lỗi, là tôi lúc trước, đối với cô quá nhiều thành kiến.”

Anh đang nói về việc tôi cảnh cáo Lâm Tiểu Mạt, nhưng tôi làm vì chú họ.

Tôi cố ý nhìn đồng hồ: “Về công việc, anh có thể liên hệ lại với thư ký của tôi. Hiện tại tôi đang phụ trách nghiên cứu khoa học, không biết nhiều về kinh doanh. Tuy nhiên, chồng sắp cưới của tôi rất chuyên nghiệp, anh ấy sẽ giúp tôi kiểm tra nó."

"Chồng sắp cưới?" Tạ Uyên kinh ngạc, có chút chua xót: "Cô đã có bạn trai, dự định khi nào kết hôn?"

Tôi tắt nụ cười và không trả lời.

Với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, tôi không cần phải nói với anh.

Tạ Uyên cũng biết mình đã vượt quá giới hạn, cũng không hỏi thêm nữa.

Anh ấy cúi đầu xin lỗi tôi lần nữa: “Xin lỗi, Kỷ Miên. Tôi quá kiêu ngạo, không nên trách cô ghét nghèo yêu giàu. Cô nói đúng, nếu không có chỗ dựa từ gia đình tôi thật sự không là gì cả!”

Trong lòng tôi cũng cảm thấy khinh thường, nhưng tôi không muốn chế giễu một kẻ thua cuộc.

Im lặng là phép lịch sự tốt nhất.

Tạ Uyên tiếp tục nói: “Nhưng tôi thật sự không hiểu, Kỷ Miên, rõ ràng cô và tôi giống nhau, cũng là xuất thân phú nhị đại. Thậm chí, cô còn trẻ hơn tôi, vì cái gì mà cô có thể nhìn rõ? Vì cái gì cô có thể nhìn rõ tôi và tiểu Mạt sẽ không có kết quả?”

Tạ Uyên đương nhiên sẽ không hiểu, thế giới này làm gì có thể đoán trước, tất cả là bài học đẫm máu của kiếp trước.

"Tạ Uyên, tôi đã nói rồi anh đừng nhắc tới chuyện cũ nữa, không có ý nghĩa gì đâu, chồng sắp cưới đang tôi ở bên ngoài.”

Tôi xoay người đi trước.

Tạ Uyên lại ngăn cản tôi: "Kỷ Miên, cô có thể nghe tôi nói thêm mấy câu nữa không!"

Đôi mắt anh đau đớn và chân thành.

Tôi tưởng Tạ Uyên muốn bàn chút việc nên ra hiệu cho thư ký đợi bên ngoài.

“Nếu anh có điều gì muốn nói thì hãy nói ngay bây giờ.”

Tạ Uyên cười khổ: “Nói thế này có lẽ hơi kỳ quái. Ngày ba tôi qua đời, tôi và mẹ đã cãi nhau một trận lớn, tôi uống rất nhiều rượu, suýt chút nữa bị ngộ độc rượu. Đêm đó tôi say quá tưởng rằng tôi đã chết. Tuy nhiên, tôi đã có một giấc mơ đẹp và đau đớn…”

"Kỷ Miên, anh mơ thấy mình quay về quá khứ và hẹn hò với em lần nữa. Nhưng trong giấc mơ, anh đã đưa ra một lựa chọn khác. Anh chọn cưới em, và chúng ta đã trở thành một đôi thực sự."

“Sau đó thì sao?” Tôi cảm thấy có điều gì đó trong lòng, ký ức kiếp trước ùa về.

Tạ uyên đôi mắt đỏ bừng: “Thực xin lỗi, trong mộng tôi ích kỷ lại ngu xuẩn. Sau khi kết hôn, anh cũng không có quý trọng em. Còn bởi vì…… người ngoài mà tổn thương em. Nhưng sau khi tỉnh lại, anh cảm thấy may mắn vì đó chỉ là giấc mộng.”

Tôi kiềm chế nói: “Sao anh chắc chắn đó chỉ là giấc mơ?”

Tạ Uyên buồn bã nói: “Bởi vì sau khi tỉnh lại, anh đang nghĩ, Kỷ Miên, em thật thông minh, thật bình tĩnh, thật độc lập, nếu ở bên anh, nhất định em sẽ quản lý tốt cuộc hôn nhân của chúng ta. Ít nhất, chúng ta.” sẽ không kết thúc như bây giờ.”

Tôi không thể không cười lớn.

Tạ Uyên tỏ ra khó hiểu.

Anh ấy vẫn không hiểu tôi.

Đời này, sự thông minh, bình tĩnh, độc lập là do anh ta ban cho.

Cuối cùng Tạ Uyên thử thăm dò tôi: “Kỷ Miên em nói xem nếu giấc mơ kia là thật, anh và em có khả năng….”

Tôi lắc đầu và ngắt lời anh ta.

"Tạ Uyên, thế giới này rất thực tế, có nguyên nhân sẽ có kết quả.”

“Sau này đường còn dài, chờ khi anh kiếm đủ tiền rồi, trả hết nợ, bắt đầu lại cuộc sống.”

Nói đến tiền và nợ, Tạ Uyên cuối cùng cũng quên mất giấc mơ, lần nữa tỉnh lại chấp nhận hiện thực.

"Xin lỗi đã làm phiền em."

Tạ Uyên nhẹ nhàng khom lưng, lùi lại vài bước nhường đường cho tôi.

Lúc đó, tôi nhận thấy chân và bàn chân của anh ấy hơi loạng choạng.

Đó là áp lực mà một người trung niên phải đối mặt và chịu đựng.

Tôi quay lại và đi về phía cổng trường.

Chồng sắp cưới của tôi cầm bông hồng đỏ trên tay, đứng trước chiếc Bentley màu đen và mở cửa xe cho tôi như một quý ông.

“Miên Miên.” Anh hôn lên trán tôi.

Dựa vào vòng tay anh, tôi có thể nghe thấy trái tim anh đang đập vì tôi.

Dường như có một ánh mắt nào đó từ phía sau đang nhìn chúng tôi một cách đầy ẩn nhẫn.

Kiếp trước của tôi, thế giới này rất nhỏ bé, mọi nỗi đau đều không có nơi nào để trốn thoát.

Cuộc đời này rất rộng lớn, tôi đã tìm lại được hết vẻ đẹp bị mất.

Hạnh phúc thật gần gũi, tôi nắm tay chồng sắp cưới và từ từ hôn đáp lại anh.

Nắm lấy tay anh, cùng nhau chữa lành

Cảm ơn vì đã đọc.

The End
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom