-
Chương 2
3.
Mấy hôm sau tôi đang ở nhà ôn thi thì em họ tìm đến.
Khi vừa mới vào cửa, em ấy liền nói một chuyện cho tôi nghe.
“Miên Miên! lần trước chị từ chối con trai thứ hai của Tạ gia thật là sáng suốt!”
Tôi sửng sốt: “Em nói Tạ Uyên?”
Tạ gia có hai người con trai, Tạ Uyên là em trai.
Người con đầu là do vợ chính thức của chú Tạ sinh ra, sau khi mẹ mất vì bạo bệnh, anh theo cha đi làm ăn kinh doanh khi còn rất nhỏ, mấy năm trước liền lên nắm giữ quyền hành trong công ty.
Tạ Uyên cùng anh trai là anh em cùng cha khác mẹ, do người vợ thứ hai sinh ra, thời phong kiến có thể nói là “thứ xuất”.
Anh ấy sinh ra trễ hơn anh trai mình mười mấy tuổi. Anh quá trẻ tuổi, mẹ đẻ cũng không có gì địa vị, ở Tạ gia cơ hồ không có thực quyền.
Em họ chế giễu, nói cho tôi nghe: “Chị biết không? Tạ Uyên ở công ty làm văn phòng tình yêu, cùng một cô thư ký trẻ mới tốt nghiệp cặp với nhau!”
“Lâm Tiểu Mạt?” Tôi vô thức nói ra tên này.
Em họ ngạc nhiên: “Sao chị quen biết cô ta?”
"Chị không biết, chắc là ai đó có đề cập trên vòng bạn bè thôi" Tôi nói chiếu lệ.
Tôi không thể nói với em ấy rằng lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên này là vào đêm tôi đính hôn với Tạ Uyên
.
Tạ Uyên say rượu và gọi tên cô ta trong mơ.
Đêm đó, tôi mới được biết anh yêu một cô bé Lọ Lem trong công ty và nhất quyết đòi hủy hôn ước với tôi.
Tôi ân cần khuyên anh: “Tình hình chung hiện nay đang đi xuống, chú Tạ sức khỏe không tốt. Tại sao chúng ta không tiếp tục đính hôn, ổn định giá cổ phiếu, để Tạ thị vượt qua chuỗi tài chính khó khăn. "
Tạ Uyển đồng ý và anh ta giấu đi sự tồn tại của Lâm Tiểu Mạt.
(rõ ràng là anh tự đồng ý đấy nhe!)
Nhưng chúng ta cũng không biết, Lâm Tiểu Mạt khi đó đã mang thai.
Cô ấy rất dứt khoát, p.h.a.t.h.a.i bỏ xứ ra đi.
Hôn lễ của chúng tôi thuận lợi tiến hành nhưng Tạ Uyên lại hận tôi cả đời.
Kể từ đó, cái tên Lâm Tiểu Mạt đã trở thành cái tên thứ ba vô hình trong cuộc hôn nhân của chúng tôi.
"Cái cô Lâm Tiểu Mạt đó, vốn dĩ cô ấy làm việc cho một công ty khách hàng. Cô ấy chỉ dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp của mình để tiếp cận Tạ Uyên khi đi tiếp đãi hạng mục."
Khi em họ nhắc tới cô gái này, trong mắt tất cả đều là khinh thường.
“Tạ Uyên cũng là bị ma quỷ che mắt, giúp cô ta từ chức ở công ty cũ, nhận vào công ty của mình làm thư ký riêng. Có một lần, hai người bọn họ ở văn phòng tán tỉnh, bị chú Tạ bắt gặp. Chú Tạ tức giận đến muốn g.i.e.t cô ta ngay tại chỗ.Còn nói Tạ Uyên nếu không chia tay cô ta chú Tạ coi như không có thằng con này”
Ta tùy ý hỏi: “chú Tạ làm sao mà giận như vậy? Đều lớn tuổi rồi còn chơi trò gậy đánh uyên ương!”
“Nha đầu Lâm Tiểu Mạt kia nghèo muốn chết, Tạ gia sao có thể cho nàng vào cửa?”
Đúng vậy, kiếp trước, trước khi Tạ Uyên cưới tôi, anh bị gia đình bên ngoại của bà Tạ lớn chèn ép, công ty căn bản không có thực quyền.
Bà Tạ nhỏ cùng con riêng bất hòa, ở nhà bà rất thận trọng dè dặt, chỉ mong thằng con mình cưới được con gái nhà giàu sang mà dựa dẫm.
Tôi cũng sau này mới biết được, hẹn hò với tôi là nhiệm vụ do người Tạ gia giao cho anh ấy.
Em họ hâm mộ mà nhìn tôi, “Miên Miên, nhà chị có tiền như vậy, người Tạ gia vẫn luôn muốn cùng chị liên hôn. Ngày đó, chị từ chối Tạ Uyên, không biết chú Tạ đã tức giận như thế nào đâu.”
Tôi cười nói: “Bọn họ không muốn cưới chị, họ muốn tiền của Kỷ gia chúng ta.”
Sau ba năm đại dịch, tỷ lệ sinh sản giảm, ngành bất động sản bị ảnh hưởng nặng nề, chuỗi tài chính của Tạ gia sớm đã đứt gãy.
Năm nay, ngân hàng chính sách buộc chặt, nhu cầu cấp bách của Tạ gia là một đối tác có thực lực và uy tín.
Cùng Kỷ gia liên hôn, có tập đoàn Y dược chúng ta chống lưng, là kết quả tốt nhất.
Một khi liên hôn thất bại, Tạ gia cơ bản bị chặt đứt hy vọng.
Trong thời khắc gian nan này, Tạ Uyên công khai tình yêu với cô bé Lọ Lem, các cô gái nhà giàu khác biết chuyện họ hàng tránh xa.
Nói cách khác, ngoại trừ tấm bằng tốt cùng diện mạo, giá trị của Tạ Uyên ở Tạ gia hầu như bằng không.
Một đứa con nhà giàu không có thực quyền dựa vào, anh kế cùng bên ngoại như hổ rình mồi, anh ta sớm muộn gì sẽ bị đá ra ngoài.
Có lẽ là nhận thấy được nguy cơ của chính mình, sau khi bị tôi cự tuyệt, Tạ Uyên tự nhiên đến tìm tôi.
Anh nhờ người hẹn tôi ra, nói là muốn uống một ly cafe với tư cách như học trưởng và học muội cùng trường.
Nghe thấy cái tin này, tôi không cảm thấy vui mừng chỉ cảm thấy thất vọng.
Anh ta bên người đã có tiểu bạch hoa, còn tới tìm tôi, hiển nhiên là bị cha mẹ tạo áp lực.
Anh ta đã muốn thanh cao, lại muốn bánh kem, tôi quyết định đi gặp anh ta và đá anh ta một cú.
Kỳ thật tôi cũng muốn nhìn một chút, anh và cô bé Lọ Lem của anh đời này có “tu thành chánh quả” được không.
Ngày hôm sau, tôi đến tiệm cafe đúng hẹn.
Không nghĩ tới, khi vừa gặp mặt, Tạ Uyên liền lấy ra một hồ sơ.
Bên trong nội dung, là một phong thư.
Đó là lá thư tôi viết năm học cấp ba … yêu cầu một bài hát.
4.
“Kỷ Miên, anh vô tình phát hiện em là học muội cùng trường với anh, ba mẹ chúng ta có quen biết, có lẽ chúng ta nên biết nhau sớm hơn…!”
Khi Tạ Uyên nhìn tôi, đôi mắt phảng phất mang theo sự bố thí.
Anh như vậy càng thêm xa lạ.
Đời trước, tôi giống thiêu thân lao đầu vào lửa, trong tình cảm với anh chỉ có mình tôi cho đi.
Anh cao cao tại thượng, hưởng thụ tình cảm của tôi, cùng với tài nguyên của nhà mẹ tôi.
Nhưng chưa bao giờ anh ấy dành cho tôi ánh mắt ân cần như hôm nay.
Bởi vì, trong thâm tâm anh luôn nghĩ sở dĩ anh và Lâm Tiểu Mạt chia tay là vì tôi - một cô gái nhà giàu dùng tiền tước đoạt.
Hôm nay anh đến gặp tôi cố gắng ăn mặc chỉnh tề.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, trẻ trung và sạch sẽ, gần giống sinh viên đại học.
Nhưng kiếp trước anh biết tôi thích màu trắng nhưng anh lại luôn thích mặc vest đen, sơ mi đen trước mặt tôi, như để tưởng nhớ tình yêu đã khuất của anh.
Tôi không muốn phí thêm một giây nào nữa
"Tạ Uyên, chuyện quá khứ không cần nhắc tới, chúng ta đều là người lớn, có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi."
Anh không ngờ tôi lại bộc trực như vậy, thậm chí còn tránh né sự ngượng ngùng và lễ phép như thường lệ.
Anh cất cái đuôi công của mình, đi thẳng vào vấn đề.
“Kỷ Miên, nói thật cho em biết, anh đã có bạn gái. Cho nên, anh không có khả năng cùng em kết hôn. Bất quá, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, chúng ta Tạ, Kỷ hai nhà, có thể trở thành đối tác làm ăn tốt!”
Anh giải thích: “Em hẳn là biết, chuỗi tài chính ngành địa ốc năm nay áp lực rất lớn. Anh hy vọng en có thể thuyết phục chú Kỷ rót vốn vào hạng mục của Tạ gia anh có thể chia cho em một ít cổ phần của mình.”
Quả nhiên, anh muốn tiền của ba tôi.
Tôi cười: “Ba em tuy rằng có nhiều tiền nhưng không phải kẻ ngốc. Hai ta không thân chẳng quen, chúng tôi dựa vào cái gì mua cổ phiếu rủi ro của anh?”
Tạ Uyên nghẹn lại, không ngờ tôi có thể nhìn thấu như vậy.
Hồi lâu sau, anh dường như đã hạ quyết tâm, hy sinh nói: “Nếu em lo lắng, chúng ta có thể kết hôn trước và ký hợp đồng tiền hôn nhân.”
"Còn bạn gái của anh thì sao?"
"Tiểu Mạt hiền lành tốt bụng, cô ấy sẽ hiểu cho anh."
“Sau đó, trong nhà làm bộ làm tịch, bên ngoài ai chơi theo ý người nấy?” Tôi trào phúng nói, “Tạ nhị thiếu gia, anh thật biết nói đùa!”
Tạ Uyên sắc mặt trầm xuống: “Đây không phải là điều em muốn sao? Bằng không, bảy năm trước em vì cái gì lại tặng cho anh một bản tình ca?”
Bức thư trên bàn lúc này đặc biệt chói mắt.
Tôi lẩm bẩm hỏi: “Sao lá thư từ đài phát thanh của trường lại ở đây?”
Tạ Uyên vẻ mặt dịu dàng: “Cái này là do một người bạn cùng lớp ở đài phát thanh đưa cho anh vào năm cuối trung học. Xin lỗi, lúc đó anh đang đi du lịch tốt nghiệp, mẹ anh đã cất thư đi. Anh chỉ nhìn thấy nó gần đây.
Thì ra là thế he he.
Anh ấy đã có thể điều tra về quá khứ của tôi và thậm chí còn tìm ra những bức thư tôi viết từ đống hộp đồ cũ , điều đó cho thấy anh ấy đã làm rất nhiều chuyện.
Tôi cầm lá thư trên bàn lên.
Bút tích ngây ngô, tình cảm nông cạn, đều là không nỡ nhìn lại.
Giây tiếp theo, có một tiếng tẹr, tôi giơ tay lên và dùng hết sức xé lá thư làm đôi.
"Kỷ Miên, em đang làm cái gì!" Tạ Uyên kinh hãi.
Tôi mỉm cười nói: "Có thể anh đã hiểu lầm. Bức thư này không phải do tôi viết mà là một người bạn cùng lớp của tôi đã ngẫu nhiên ký tên tôi để đùa giỡn. Chỉ vậy thôi."
"Sao có thể thế được?"
“Sao không được? vốn dĩ năm cấp 3 chúng ta học ở hai tòa nhà khác nhau, cách xa như vậy. Em đối với anh không có ấn tượng, càng không có cảm giác.”
Tạ Uyên tựa hồ bị sỉ nhục, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Kỷ Miên cô từ chối Tạ gia vì cô cho rằng Tạ gia đang xuống dốc. Cô cũng chẳng khác các cô gái nhà giàu ngạo mạn khác!”
Thì ra anh luôn nghĩ tôi như vậy.
Tôi dứt khoát thừa nhận: “Không sai, tôi chính là chê nghèo yêu giàu.”
Tôi khinh bỉ nhìn anh: “Nhưng ít ra, tôi sẽ không giống như người nào đó, chân đạp hai thuyền, ăn trong chén, còn nhìn trong nồi.”
Tạ Uyên biết tôi nói chính là chuyện anh ta cùng Lâm Tiểu Mạt.
Anh tức giận nói: “Tôi không có chân đạp hai thuyền, đời này tôi chỉ có một mình tiểu Mạt, trừ phi cô ấy không muốn cưới!”
“Không có vật chất tình yêu còn dễ đứt hơn tóc.” Ta bĩu môi: “Vậy tại sao còn chưa cưới? Cha mẹ anh không đồng ý đúng không?”
Anh càng bực bội: “Không cần cô nhọc lòng, chuyện của tôi bọn họ không quản được.”
Tôi tiếp tục dùng chiêu khích tướng: “Cũng là, trong giới người người đều biết, anh là học bá cao tài năng. Lâm Tiểu Mạt cũng là thanh thuần hảo cô nương, đừng để cô ấy thất vọng. Tôi trước tiên chúc các ngươi, bạch đầu giai lão, song túc song phi, sớm sinh quý tử!”
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ hạnh phúc!”
Tạ Uyên phẫn nộ mà đứng lên, rời khỏi tiệm cafe.
Không thể không nói, tôi “chúc phúc” rất linh nghiệm a
Nửa tháng sau, Lâm Tiểu Mạt cư nhiên thật sự mang thai.