• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Chuyện tình cây vạn tuế (1 Viewer)

  • Phần II

5.

Mấy người phía sau hóng được đầu đuôi câu chuyện, trải nghiệm gì đây chứ?

Kịch tính quá vậy, người vừa được nhắc đến đã quay đầu lại.

Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn tôi, có vẻ không quan tâm đến chuyện simp hay đeo bám gì đó.

“Có chuyện sáng nay tôi muốn hỏi cậu…”

“Cậu tỏ tình với ai rồi?”

Cứuuuu.

Tôi liếc ngang liếc dọc, ấp úng nói không ra lời.

Trùm trường Cố Tòng Dã trong truyền thuyết lại ung dung khoanh tay.

Trông như đang xem kịch.

Thế là ánh mắt chột dạ của tôi cuối cùng lại rơi vào khuôn mặt của hắn.

GIờ chỉ còn cậu thôi, chàng trai.

“Là cậu ấy!”

Tôi đưa tay chỉ, lời nói ’đanh thép hùng hồn’.

Còn ôm chặt lấy cánh tay của trùm trường không để hắn chạy mất.

Thẩm Duệ hình như quen người đó, mặt rõ ràng không tin.

“Vậy thì “cây vạn tuế đâm” là có ý gì?”

“Hả, cái này...”

Bí rồi.

“Cái đó……”

Tôi còn chưa kịp bịa chuyện thì trùm trường đã thân thiện nói:

“Ý của “cây vạn tuế đâm” là trước khi em ấy tỏ tình thì tôi đã thổ lộ trước.”

Cậu ấy thản nhiên cười: "Đây là phép ẩn dụ đấy.”

"Em nói xem đúng không, em yêu?"

Tôi sững người và ngước nhìn hắn với vẻ hoài nghi.

Người này lòng dạ không tốt, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

“Tỉnh lại chưa…em-yêu.”

Ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Duệ vẫn dán trên mặt tôi.

Tôi cố giả vờ bình tĩnh trả lời:

“Đúng vậy…anh yêu.”

Cố Tòng Dã nắm tay tôi: "Đi nào.”

Tôi hoảng loạn đi theo trong vô thức.

Ch.ế.t tiệt.

Tự gi.ế.t mình rồi.

6.

Tôi sai rồi.

Tôi ủ rũ đứng trước mặt Cố Tòng Dã, cảm giác đời này chưa từng làm chuyện nào mất mặt như này.

Nhưng mà chuyện đã đến nước này…

"Vậy, cậu có thể làm bạn trai của mình không?"

“À...Mình có chút tiền, nhưng không nhiều lắm.”

Tôi khúm núm, Cố Tòng Dã lại không nói gì.

Tôi lấy hết can đảm nhìn lên.

Lại đúng lúc chạm mắt với hắn.

Cố Tòng Dã ho nhẹ một tiếng: "Tôi rất đắt đó.”

Tôi thở dài, có chút mất mát.

"Được, vậy mình đi tìm..."

Cổ tay bỗng nhiên bị hắn túm lấy.

Tôi nghi hoặc ngước mắt lên, Cố Tòng Dã nghiêng đầu một cách mất tự nhiên.

Vành tai dưới mái tóc đen bù xù đã dần chuyển sang màu đỏ một cách đáng ngờ.

“Bỏ đi, hay là cậu giúp tôi học.”

“Coi như trả công cho việc làm bạn trai cậu.”

Tôi im lặng.

Hắn thấy tôi không lên tiếng liền lo lắng giải thích.

“Yêu cầu không cao đâu, tôi luôn đứng thứ hai từ dưới lên, cậu nhất định dạy được.”

Tôi nhận ra.

“Thì ra vị trí kia chính là cậu sao.”

Mặt Cố Tòng Dã thoáng nhăn nhó.

“Ờm, cũng không hẳn…”

“Thật trùng hợp, mình chính là người xếp thứ nhất từ dưới lên phía sau cậu đó.”

Sự chân thành luôn là kỹ năng tốt nhất.

Cố Tòng Dã nói được một nửa đã lặng luôn.

Vẻ mặt của hắn bỗng trở nên khó tả

Tôi bất lực buông tay, "Không dạy cậu được rồi, xin lỗi.”

“Chờ đã!”

Hắn như rặn ra từng chữ một.

Đây chắc là khoảnh khắc khó đỡ nhất trong đời của trùm trường nhỉ.

"Hãy tin vào chính mình, cậu có thể!"

7.

Một tuần sau, trên diễn đàn của trường đăng một bài viết với lượt tương tác khủng.

Tin nóng: "Sốc! Simp chúa của trường cấp 3 chuyên thực sự đang phụ đạo môn toán cho trùm trường.”

Tài khoản "Thảo Thảo": "Để dụ dỗ được trùm trường chắc Lộc Khê đã rất vất vả.”

Lầu (*) 1 "Người ẩn danh" : "Buồn cười hơn là hai người này một người xếp thứ nhất từ dưới lên, một người xếp thứ hai từ dưới lên.”

(*) Lầu ở đây là người comment á

Lầu 2 "Người ẩn danh" : "Vị trí thứ nhất dạy vị trí thứ hai, đúng là một người dám dạy, một người dám học hahaha.”

Lầu 3 "Quần chúng ăn dưa" : "Bùng nổ xuất thần, hahahaha.”

Lầu 4 "Trần Dịch Ngôn” : “?”

Lầu 5" Quần chúng ăn dưa" :" Lầu trên hot boy trường xuất hiện rồi.”

Lầu 6 "Người ẩn danh" : "Thảo nào, hôm nay ở căn tin tôi thấy bọn họ ngồi thảo luận cách giải hệ phương trình tuyến tính 2 biến..."

Lầu 7 "Người ẩn danh": "Hai người này sao vào được cấp 3 hay vậy?"

Lầu 8 "Quần chúng ăn dưa": "Sau đó thì sao?"

Lầu 9 "Người ẩn danh": "Sau đó hai người họ thảo luận một tiếng mà không ai giải ra."

Lầu 10 "Chiến 1 Nhu (đã có chủ)”: “Lộc Khê ngu quá mà. Mong là Cố thiếu tránh xa cô ta một chút.”

Lầu 11 "Quần chúng ăn dưa": "Lót dép hóng, có gì hot tag tôi với nha.”



Tôi nhìn bài đăng, muốn nói nhưng lại thôi.

Gần đây tên G trong “trợ lý câu hỏi bỏ túi” kia không biết đang làm trò mèo gì.

Lâu lâu lại gửi tin nhắn làm phiền tôi.

G: * Chuyển tiếp bài viết *.

G: "Cậu nghĩ sao?"

Tôi trợn tròn mắt.

Lululu: “Thấy rồi.”

G: "Không có gì muốn nói à?"

Lululu: “Tôi thấy tiếc cho cái nhan sắc đó, mấy bình luận cào phím đã g.i.ết chết vẻ đẹp đó rồi.”

Lululu: “Hy vọng cô ấy tránh xa kẻ ngốc một chút vì ngu ngốc thật sự rất dễ lây.”

G: “...”

Lululu: "Cậu muốn nói gì hả?”

G: “Không dám.”

Tôi cười khẩy.

Tên nhóc Cố Tòng Dã này hình như chỉ bướng bỉnh thôi.

Không biết là giả ngu hay ngu thật.

Dạy hắn có vài câu thôi cũng có thể làm tôi tức hộc siro.

Lụi nguyên mặt trước mặt sau bài kiểm tra còn cao hơn điểm hắn tự làm.

Nếu không có sự kiểm soát chính xác của tôi về điểm số thì vị trí thứ nhất từ dưới lên chắc chắn sẽ thuộc về hắn

Tôi bỗng hiểu tâm trạng của thầy giáo khi xem bài thi của tôi.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên.

Tôi nhìn xuống, hai tin nhắn chưa đọc.

Trần Dịch Ngôn: "Tôi ở phòng 304 toà Tri Hành.”

Trần Dịch Ngôn: "Đến đây, có thứ cậu muốn.”

8.

Trần Dịch Ngôn tựa vào bục giảng, lười nhác chờ đợi.

Tóc giống như đã bị vò nắm, quần áo vẫn chưa thay.

Lục Thủy Quỷ chói mắt trên cổ tay còn chưa tháo xuống.

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Trần thiếu trốn học làm gì thế? Đi bán nhan sắc à?”

Trần Dịch Ngôn cười nhẹ: "Còn không phải vì cậu sao, nhóc vô lương tâm.”

Nói rồi, cậu ấy mở điện thoại ghi âm.

Âm thanh ồn ào như đang ở bữa tiệc nào đó.

Ba giây sau, bên trong truyền đến giọng nói của mẹ kế tôi:

“Yên tâm đi, con với Tiểu Thảo nhà dì, nếu hai nhà ta liên hôn, cùng nhau liên thủ thì Trần gia chắc chắn sẽ không gánh được.”

Ngay sau đó, giọng nói lười nhác của Trần Dịch Ngôn vang lên:

"Nhưng hình như tôi nghe nói..."

"Phần lớn cổ phần tập đoàn Lộc thị nằm trong tay Diệp phu nhân, mà tất cả đều do Lộc Khê kế thừa đúng không?"

“Đúng là người đàn bà kia đã cứu nó. Nhưng Trần thiếu, Diệp phu nhân đã ch.ế.t lâu rồi, Diệp gia thì tan đàn xẻ nghé (*), không ai có thể giúp đỡ Lộc Khê được nữa.”

(*)树倒猢狲散: Cây đổ bầy khỉ tan: Ý chỉ tan đàn xẻ nghé, Diệp phu nhân chết sớm nên Diệp gia cũng tan tành.

"Hơn nữa con cũng thấy mà, bộ dạng bùn nhão của Lộc Khê thì sao chống được tường lớn, công ty sớm muộn gì cũng thuộc về Thảo Thảo nhà chúng ta.”

Trần Dịch Ngôn do dự nói: "Vậy Lộc thúc…”

“Ây da, chồng dì cũng nghĩ giống tdì.”

“Sau này Lộc gia chúng ta chỉ nhận một đứa con gái là Lộc Thảo thôi.”

“Còn Lộc Khê….vừa ngu vừa dễ lừa, cho nó ít tiền rồi đưa ra nước ngoài, để nó tự sinh tự diệ.t.”

"Anh nói xem đúng không, chồng?"

Một giọng nam trầm lẫn trong chút âm điện rất nhỏ:

“Trần thiếu cứ yên tâm, ý của vợ ta cũng chính là ý của ta.”

……

Diệp phu nhân là mẹ tôi.

Trong những năm tháng đẹp nhất đời mình, bà lại đem lòng yêu một chàng trai nghèo.

Bất chấp sự khuyên can của người nhà, bà giúp tên nghèo đó dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Mẹ tôi nghĩ mình đã kết hôn với tình yêu của đời mình.

Nhưng mẹ đâu biết rằng trước khi gặp bà thì tên nghèo kia đã có vợ ở quê.

Thậm chí đứa con gái ngoài giá thú kia chỉ nhỏ hơn tôi một tháng.

Sau khi tập đoàn ổn định, Lộc Đình lại đón người phụ nữ kia về.

Dẫn theo đứa con gái kia từng bước từng bước nhắm vào mắng mẹ tôi là tiểu tam.

Tin đồn đại tiểu thư Diệp gia không biết xấu hổ đi làm tình nhân phút chốc đã truyền khắp giới thượng lưu.

Mấy lời cào phím, nói mỉa, chử,i thề nhắm vào người vô tội nhất trong cuộc hôn nhân này đã khiến Diệp phu nhân ngã bệnh rồi qua đ.ời vì trầ.m cả.m.

Năm đó tôi chỉ mới mười bốn tuổi, người người đều nói tôi là con gái của tiểu tam.

Ngày giỗ của mẹ, một mình tôi đến nghĩ.a trang thắp hương.

Hôm đó trời mưa rất lớn, tôi gặp Trần Dịch Ngôn.

Hắn cũng đang đi viếng người nào đó.

Trần Dịch Ngôn không mang ô, bị mưa to xối ướt đẫm người.

Áo sơ mi mỏng dính sát vào người, thân hình gầy gò nhưng lưng lại thẳng tắp.

Tôi mở ô đi đến che cho cậu ta.

Chúng tôi không gì cho đến khi mưa tạnh.

Hai tuần sau, tôi nhận được một tin nhắn lạ.

Không có chữ ký, rất ngắn gọn…

“Tôi giúp cậu.”

Không biết vì sao nhưng tôi chắc chắn người đó là Trần Dịch Ngôn.

……

Sau khi đoạn ghi âm được phát, lớp học rơi vào im lặng.

Trong nhiều năm qua, Trần Dịch Ngôn và tôi đã liên tục thu thập bằng chứng về việc Lộc Đình bị nghi ngờ lạm dụng chức vụ để trốn thuế, gian lận thương mại và kết hôn trái pháp luật (*)

(*) Người mà đang có vợ, chồng mà kết hôn với người khác là hành vi kết hôn trái pháp luật và ở Việt Nam, hành vi này bị cấm theo quy định tại điểm c khoản 2 Điều 5 Luật Hôn nhân và gia đình năm 2014.

Chợt ngoảnh lại mới thấy chúng tôi đã cùng nhau đi một quãng đường dài như vậy.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên.

Trần Dịch Ngôn 18 tuổi trước mặt và cậu bé ướt sũng trong ký ức không ngừng chồng lên nhau.

Tôi không kìm được, buột miệng hỏi:

"Tại sao cậu lại giúp tôi?"

Trần Dịch Ngôn sững sờ một lúc rồi cười:

"Chắc là muốn tìm một cây vạn tuế để đâm vào."

Cậu ấy chuyển chủ đề và cười đùa:

"Việc lớn như vậy cũng giúp rồi"

"Cậu không biết giải phương trình tuyến tính hai biến, tại sao không đến nhờ tôi giúp?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom