• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Chú nhỏ 小叔叔 (1 Viewer)

  • Phần 3

Tôi hẹn bạn cùng phòng đi xem phim vào chủ nhật.

Khi tới nơi, tôi chỉ nhìn thấy Chu Tử Dương đứng ở đó.

Lúc này tôi mới phát hiện ra, là bạn cùng phòng muốn hợp tác tôi với Châu Tử Dương thành một đôi.

Đàn anh nhìn tôi, mỉm cười bất lực nhún nhún vai.

“Vé xem phim đều mua rồi.”

Tôi cũng không từ chối nữa.

Chỉ là xem phim mà thôi.

Bước vào trung tâm thương mại, Châu Tử Dương chạy đi mua hai ly trà sữa.

Khi đàn anh bước tới đưa nó cho tôi, động tác của anh bỗng khựng lại.

Mím mím môi, sắc mặt không tốt nhìn về một hướng.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh.

À, là một đôi tình nhân.

Cũng thật tình cờ tôi có thể nhận ra hai người họ.

Hoắc Thần cũng gần như ngay lập tức nhìn thấy chúng tôi.

Sắc mặt của người đàn ông lập tức tối sầm lại, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn tôi với Châu Tử Dương.

Khương Tất Nguyệt đã trang bị che chắn kĩ càng nên mọi người khó nhận ra cô.

Hoắc Thần nghiêng đầu nói với Khương Tất Nguyệt vài câu rồi đi thẳng về phía tôi.

“Đến đây làm gì vậy?”

Anh nhìn tôi như cười như không, rồi nhìn hai ly trà sữa trên tay Châu Tử Dương.

“Đi xem phim ạ.” Châu Tử Dương trả lời.

“Tôi hỏi cậu à?”

Hoắc Thần hiếm khi lộ ra vẻ ngang ngược.

Câu hỏi của anh khiến gương mặt của Châu Tử Dương tối sầm lại.

“Lương Hi, cô đùa ông đây à?”

Hoắc Thần cười lạnh.

Không cho tôi cơ hội để nói, anh đã kéo tôi ra ngoài.

Tôi vô thức quay lại nhìn Khương Tất Nguyệt.

Cô ta đứng sau một tấm biển quảng cáo, vẫy tay với tôi.

…….Cô ta để bạn trai mình kéo người con gái khác đi sao?

Phía sau trung tâm thương mại là một tòa cư dân.

Hoắc Thần kéo tôi vào một góc, nơi này hầu như không có ai đi qua.

“Cô chặn mọi thông tin liên lạc của tôi, thậm chí còn đi xem phim cùng người con trai khác.”

“Lương Hi, cô thật có bản lĩnh.”

Anh ấy cao 1m87, đứng sừng sững trước mặt tôi.

Khoảng cách giữa hai người chưa đầy nửa mét.

Tôi đã đẩy anh ra.

“Tránh xa tôi ra một chút.”

Người đàn ông trước mặt không hề động đậy, nghe xong câu nói đó chỉ hừ lạnh một tiếng, nâng cằm tôi lên nhìn thẳng vào mắt anh.

“Ý cô là sao? Là cô đùa với ông đây chán rồi sao?”

“Bây giờ có đàn anh bên cạnh nên muốn tránh mặt tôi sao?”

Lời buộc tội của anh khiến tôi nổi giận ngay lập tức.

Tôi ngước mắt lên, nhìn anh chằm chằm.

“Chú có bạn gái rồi, giờ chú có tư cách gì để nói những lời này với tôi?”

Sau đó cố gắng rút tay anh ra.

“Đừng chạm vào tôi.”

“Chú như này, có xứng với cô bạn gái của mình không?”

Hoắc Thần nhìn tôi chằm chằm hai giây rồi buông ra.

“Ý cô là Khương Tất Nguyệt?”

“Còn ai nữa?”

Tôi nhếch môi nói: “Nếu anh có nhiều bạn gái, thì coi như tôi chưa nói gì.”

Khuôn mặt anh đang rất tức giận đột nhiên thay đổi.

Anh đưa bàn tay lên xoa xoa một bên mặt của tôi, cười khổ một tiếng.

“Ba cô không nói với cô sao?”

“Nói gì cơ?”

Tôi nhìn anh mà không biết tại sao, trong lòng chợt có một dự cảm.

“Vào ngày Khương Tất Nguyệt công khai mối quan hệ, ba của cô đã gọi điện cho tôi và hỏi có phải tôi với cô ấy có quan hệ tình cảm hay không. Lúc đó tôi đã nói là không.”

Tôi chớp chớp mắt, ngơ luôn.

Hoắc Thần nói đến đây, cười nhẹ.

“Tôi bảo ông ấy không được nói ra bên ngoài, ngay cả cô cũng không nói sao?”

Tôi mím mím môi, nhìn anh một cách nghiêm túc.

“Nhưng tôi nhìn thấy cô ta ở nhà chú, còn mặc đồ ngủ của tôi! Lúc hai người hôn nhau, tôi cũng bắt gặp.”

“Cô có chắc đó là tôi không? Hay là một người khác?”

Anh cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, tay chạm nhẹ lên môi tôi.

“Tôi hôn qua người khác ở đâu?”

Đây thực sự là hiểu nhầm.

Khương Tất Nguyệt thực sự đang trong một mối quan hệ nhưng không thể công khai người kia.

Hoắc Thần là bạn tốt nhiều năm của cô ta, nên sau khi scandal nổ ra, anh là lựa chọn tốt nhất để đánh lạc hướng.

Điều này giúp Khương Tất Nguyệt dời chú ý quá đà của công chúng.

Hoắc Thần nói việc Khương Tất Nguyệt tắm ở nhà anh là thật, anh đến nhà cô ta qua đêm cũng là thật.

Nhưng họ chắc chắn không hề xảy ra chuyện gì, vì còn có người yêu của Khương Tất Nguyệt cũng ở đó nữa.

Tôi đã rất nghi ngờ.

Cho đến khi Hoắc Thần cho tôi xem những bức ảnh của cô ta và người yêu.

Đó là một người rất đẹp trai.

Tôi nghĩ nghĩ gì đó, rồi lại xem tấm ảnh thêm vài lần nữa.

“Cậu trai” này không có….yết hầu.

Tôi chợt hiểu ra ý của Hoắc Thần khi anh nói ‘người yêu không thể công khai”.

Cuối cùng tôi cũng tin Khương Tất Nguyệt với Hoắc Thần không liên quan gì.

Thực ra, ngay từ đầu Khương Tất Nguyệt không thừa nhận Hoắc Thần là bạn trai của cô.

Cô ta chỉ nói với mọi người rằng cô ta đang trong một mối quan hệ yêu đương.

Hơn nữa, Hoắc Thần bị các tay săn ảnh chụp cảnh ra vào nhà riêng của Khương Tất Nguyệt.

Nên mọi người mặc định người đó là anh.

Mà tình yêu thực sự của cô ấy, lại được ẩn giấu trong những giả thiết kia.

Về phần tương tác giữa hai người ở khoảng thời gian này cũng chỉ đơn thuần là hợp tác mà thôi.

“Lần sau nếu có chuyện gì, có thể đến hỏi tôi trước có được không?”

Bàn tay anh không ngừng xoa xoa lên má của tôi.

“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng khoảng thời gian này chú rõ ràng lạnh nhạt với tôi hơn trước, rất nhiều câu hỏi tôi muốn hỏi nhưng không có cơ hội nói ra…..”

“Xin lỗi, dạo này tôi hơi bận.”

Sau khi thẳng thắn giải thích và xin lỗi tôi, anh bắt đầu tính nợ.

“Vậy chuyện cô với đàn anh kia là sao?”

Tôi chớp chớp mắt, nói có chút ngập ngừng.

“Nếu như tôi nói, tôi và anh ấy đã ở bên nhau rồi thì sao?”

Hoắc Thần thản nhiên cười, đưa hai tay ra sau lưng tôi, ấn vào eo tôi một cái, đẩy vào lòng anh.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi nhìn thấy vẻ cao ngạo của một thiếu niên trong mắt anh.

“Không có khả năng.”

Anh nhàn nhã nói: “Bởi vì em thích ông đây.”

Tôi không hài lòng với câu trả lười của anh, nắm lấy cổ tay áo của anh:

“Tôi nói là nếu như.”

Hoắc Thần cúi đầu cắn môi tôi, như trừng phạt.

“Vậy thì cũng phải chia tay cho tôi.”

“Lương Hi, khoảng thời gian này tôi bị em bức đến phát điên.”

Anh thấp giọng cảnh cáo: “Về sau tránh xa tên kia ra một chút.”

Bàn tay anh bóp bóp nhẹ sau gáy tôi.

Dường như cảnh cáo nếu tôi không trả lời đàng hoàng thì anh sẽ bóp cổ tôi vậy.

Hai mắt tôi chợt lóe lên một cái, kiễng chân hôn lên môi anh.

“Vậy tôi cho chú tư cách để quản tôi.”

Tôi muốn nói thêm gì đó nhưng tất cả đều bị anh chặn lại.

Anh ôm tôi vào lòng, hôn một cách mãnh liệt.

Không có chút kĩ năng nào cả, chỉ có mùi hương của anh tràn ngập trong hơi thở.

“Ưm….”

Tôi nín thở, đập tay vào vai anh.

Gần như bị nghẹt thở.

Cuối cùng, Hoắc Thần cũng từ từ buông tôi ra.

Anh vuốt nhẹ lên chỗ tôi vô tình cắn phải, cười nhẹ xin lỗi.

“Lần đầu tiên hôn một ai đó nên tôi không có kinh nghiệm, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Lúc đó tôi chỉ cho rằng anh đang nói đùa, nhưng sau này mới phát hiện ra anh ấy là một kẻ cuồng hôn.

Chuyện tôi với Hoắc Thần ở bên nhau, tôi vẫn chưa sẵn sàng để nói cho ba mẹ biết.

Hoắc Thần muốn nói cho phụ huynh ngay lập tức nhưng tôi đã cản anh lại.

Nếu tôi chưa tạo cho họ lòng tin thì Hoắc Thần sẽ bị họ đánh ch*t mất.

Anh nghe xong, vẻ mặt vẫn rất bình thản, đúng như trong dự đoán.

“Tôi đã chuẩn bị tâm lí từ sớm rồi.”

Tôi nhìn anh, nụ cười trên môi dần biến mất.

Lần đầu tiên đứng từ góc độ của anh mà suy nghĩ.

Áp lực mà anh phải chịu đựng khi công khai mối quan hệ này còn lớn hơn tôi gấp ngàn lần.

Đặc biệt là đến từ phía ba mẹ tôi.

Những lúc ở bên nhau, tôi luôn cảm thấy tình yêu anh dành cho tôi không nhiều như tôi dành cho anh.

Anh luôn tỏ ra không để ý, cũng rất hiếm khi thấy anh quá giới hạn.

Nhưng lúc này, tôi chợt nhận ra rằng suy nghĩ của tôi quá nông cạn.

Hoắc Thần chỉ là giỏi kiềm chế những cảm xúc của mình.

Đằng sau thái độ thờ ơ của anh là có vô số những đấu tranh.

Anh luôn thích ôm tôi lên đùi.

Bóp nhẹ cằm tôi, muốn tôi đón nhận nụ hôn của anh.

Khi tôi gần như không thở được thì anh dừng lại đúng lúc.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, tôi hôn anh lần nữa.

Nhưng đó chỉ là một nụ hôn, không có gì hơn.

Lần đó, tôi không khỏi nghi ngờ giả thuyết mà bạn cùng phòng đã nói với tôi trước đó.

Cẩn thận hỏi anh.

“Có phải chú…có vấn đề?”

Người đàn ông dừng động tác ngay lập tức, cánh tay đặt lên lưng tôi.

“Có gan thì đừng khóc với ông đây.”

Tôi choáng váng.

Chưa kịp phản ứng thì anh đã bế tôi vào phòng ngủ.

Anh cố tình bước chậm.

Nhìn tôi không chớp mắt.

Ánh mắt anh rực lửa, khiến tôi có chút sợ hãi.

“Sợ sao?” Giọng anh mang ý đùa giỡn.

Tôi ho khan muốn phản ứng lại.

Anh đặt tôi trước cửa phòng ngủ dành cho khách.

Cụp mắt xuống, búng nhẹ lên trán tôi.

“Con người tôi ý mà, có chút bảo thủ.”

“Trước khi ra mắt ba mẹ em đàng hoàng, tôi sẽ không vượt ranh giới.”

Tôi phản ứng lại, hóa ra là anh muốn giữ cho tôi một đường lui.

Một cảm giác ấm áp tràn vào tim.

Nhưng tôi vẫn cố cãi.

“Đồ cổ hủ.”

Hoắc Thần lười biếng hừ một tiếng: “Vậy làm phiền cô nương đây quan tâm kẻ cổ hủ như tôi đây một chút.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom