-
Phần IV
19.
"Thái hậu nương nương biết quá nhiều rồi."
"Ta chỉ là..."
Đợi đã.
Ta không nói gì.
"Ngươi biết ta nghĩ gì sao?"
"Thái hậu nương nương đoán không sai, ta có thể thông hiểu tâm ý, là bởi vì có thể nghe được tiếng lòng của người khác."
Trong sự khiếp sợ của ta, hắn tiếp tục nói:
"Nương nương không cần phải kinh ngạc. Ta biết ngươi không phải người ở đây. Ngươi và cái gì mà được gọi là hệ thống kia trò chuyện với nhau, ta đều biết. Biết được nếu Thẩm Ngự Chu kế vị trở thành một vị hoàng đế tốt, ngươi liền sẽ chết đi. Không đúng, dùng ngôn ngữ của các ngươi thì là chết chạy."
Ta không lên tiếng.
Hắn biết mình đã nói đúng.
"Ta không hiểu các ngươi rốt cuộc là ai. Nhưng cũng không hiểu mục đích của các ngươi, có lẽ là, phải để cho Thẩm Ngự Chu trở thành một vị hoàng đế tốt. Sau khi ngươi chết, hắn đau đớn khôn nguôi. Ta tìm người tung tin đồn hoàng thượng trầm luân sắc đẹp, mặc kệ triều chính. Hắn không phải là một vị hoàng đế tốt, ngươi sẽ lại trở về."
"Thì ra tất cả những thứ này đều là kế hoạch của ngươi. Tại sao, vì ngươi muốn trung thành với Thẩm Ngự Chu sao?"
"Bởi vì Nhị Bính. Như ngươi đã thấy, tình cảm của Thẩm Ngự Chu đối với ngươi còn lớn hơn những gì ngươi nghĩ. Sau khi ngươi chết, hắn muốn giết tất cả mọi người trong Vĩnh Nhạc cung để chôn cùng ngươi. Ta làm vậy, chỉ là vì Nhị Bính. Huống chi..."
"Huống chi cái gì?"
"Sau khi ngươi chết, Nhị Bính cũng vô cùng đau buồn. Ta không nỡ. Ta không nghe được tiếng lòng của Nhị Bính. Nhưng ta biết, nàng thật sự đã khóc rất thương tâm."
20.
"Vậy Hoán Tần thì sao?"
"Nàng sẽ chết thay ngươi."
"Cái gì?"
"Hoàng thượng và thái hậu loạn luân, là đại kỵ. Nàng thay ngươi chết, ngươi có thể lấy thân phận Hoán Tần, ở lại bên cạnh hắn. Về phần thuốc trong đó có Duẫn Hoà Thảo, ta không biết. Có lẽ là hắn muốn cho ngươi mất trí nhớ, sau đó cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn."
"Hắn điên rồi."
“Một người mười tuổi, đã có thể thần không biết quỷ không hay giết chết tên công tử vô lại trêu ghẹo ngươi. Ngươi không thấy, hắn làm vậy, ngược lại rất hợp lý sao?"
Cánh tay Xích Hoa đặt trên bát thuốc đã nguội, cười như không cười:
"Hắn yêu ngươi. Cho nên có thể vì ngươi trả giá hết thảy."
"Ta là mẫu hậu hắn."
"Thái hậu đã chết, thì ngươi không phải nữa."
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, từng câu từng chữ nói: "Tả Tự Hiểu, thái hậu đã chết."
21.
Một luồng khí lạnh từ phía sau xông lên.
Tay ta run rẩy, không thể thốt nên lời.
Là sợ hãi, cũng là bất lực.
"Ta thực sự rất hiểu Thẩm Ngự Chu. Lúc trước, Nhị Bính sắp bị cha mẹ bán cho con trai ngốc của trưởng làng làm con dâu nuôi từ bé. Ta vẫn là một thư sinh vô danh. Không tiền không địa vị. Nhưng ta không thể nhắm mắt làm ngơ để nàng nhảy vào hố lửa. Cho nên ta đã giết cả nhà trưởng làng.”
"Sau đó, bọn họ vẫn muốn bán Nhị Bính vào thanh lâu. May mắn gặp được ngươi nên Nhị Bính không sao.”
"Nhưng cảm giác không thể ở bên người mình yêu, quá đau đớn.”
"Cho nên ngươi phải giúp Thẩm Ngự Chu sao?"
"Ta chỉ đang giúp chính ta! Ta chỉ cầu mong được ở bên người mình yêu, trọn đời trọn kiếp."
Kể những điều này với ta, cũng là không muốn Nhị Bính vì ta mà lo lắng buồn phiền.
"Nhưng không giống nhau, ngươi và Nhị Bính thật lòng yêu nhau. Ta với Thẩm Ngự Chu, tuyệt đối không có ý khác."
Ta chỉ muốn hoàn thành cốt truyện, lấy tiền rời đi. Có lẽ ta đã từng thực sự có tình cảm với Thẩm Ngự Chu.
Nhưng ta rất rõ ràng, trong cung sẽ ăn thịt người, gần vua như gần cọp.
Tình yêu của Thẩm Ngự Châu sẽ khiến ta sống sót, cũng có thể dễ dàng giết chết ta.
Giống như hôm nay vậy, ta chọc giận hắn, ta đã mất đi tự do. Thâm cung này, tuyệt đối không có cuộc sống mà ta muốn.
"Thẩm Ngự Chu nói ngươi bạc tình, không sai."
Thấy ta không phản ứng gì, Xích Hoa đứng dậy: "Trời đã sáng, Thẩm Ngự Chu sắp tới rồi. Ta xin cáo từ trước. Sau này đường muốn đi thế nào, Thái hậu nương nương hãy suy nghĩ kỹ."
"Xích Hoa!", Ta nắm lấy ống tay áo hắn: "Ngươi phải giúp ta."
22.
Cả hậu cung đều biết, hoàng thượng và thái hậu nổi lên tranh cãi.
Thái hậu bị cấm túc tại Vĩnh Nhạc cung, nhưng ngày hôm sau, lệnh cấm túc liền dỡ bỏ.
Mối quan hệ giữa hoàng thượng và thái hậu khôi phục như lúc ban đầu. Mẹ hiền con thảo.
Bởi vì ta đã bày tỏ tình cảm với Thẩm Ngự Chu. Lúc Thẩm Ngự Chu đến Vĩnh Nhạc cung. Ta đưa lưng về phía cửa, khóc thương tâm muốn chết.
Nhị Bính liếc thấy Thẩm Ngự Chu đi vào, vội vàng khuyên ta:
"Thái Hậu nương nương đừng quá đau lòng. Dù sao cũng phải ăn cơm chứ. Chúng ta sẽ luôn có cách."
"Có cách gì? Ta khi ấy bị ép buộc phải gả cho cha hắn, ngươi không phải không biết ta đau lòng thế nào."
Ngón tay bấu chặt vào thịt. Đau đớn khiến ta khóc càng kịch liệt hơn.
"Thái Hậu nương nương, chuyện này..."
"Ta lại trở thành mẫu hậu của người ta yêu. Ngươi bảo ta phải làm sao? Hiện giờ hắn là hoàng thượng, ta là thái hậu. Mỗi lần hắn gọi ta là mẫu hậu, lòng ta lại quá đau đớn."
Ta chỉ tay vào vị trí ngực.
Nhắm mắt, lại là một dòng nước mắt trong vắt rơi xuống.
"Ông trời ơi, ta rốt cuộc làm sai điều gì. Ta chỉ muốn ra khỏi cung, rời xa nơi đau lòng này. Chẳng lẽ ngươi nhất định muốn ta nhìn hắn có tam cung lục viện, cùng người khác bên nhau, mới cam tâm sao?"
"Trẫm sẽ không.", Thẩm Ngự Chu cuối cùng cũng lên tiếng.
Nhị Bính và ta đều như gặp phải đại địch.
Ta cuống quít lau nước mắt: "Hoàng thượng đến lúc nào vậy?"
Đồng thời ra hiệu cho Nhị Bính nhanh chóng cất bức tranh trên bàn.
Nhị Bính đương nhiên chậm hơn Thẩm Ngự Chu một bước.
Hắn cầm lấy bức tranh trên bàn. Là hắn trong cảnh tuyết rơi, hắn khi đang đọc sách.
Bóng dáng, sườn mặt. Mỗi bức, đều được vẽ rất tinh tế.
Nhị Bính như đã quyết định một điều gì đó. ‘Bụp’ một tiếng quỳ xuống: "Hoàng, hoàng thượng xin tội. Những thứ này đều là của nô tỳ. Không liên quan gì đến Thái hậu nương nương. Nô tỳ tội đáng muôn chết, không nên..."
Đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Ngươi nói đây là tranh của ngươi, vậy nói cho trẫm biết, hoa trong bức tranh này là hoa gì?"
"Nô tỳ, nô tỳ..."
Nhị Bính không trả lời được.
Thẩm Ngự Chu ngược lại không hề tức giận.
Chỉ cười.
Giọng điệu cũng trở nên dịu dàng: "Được rồi, trẫm đã biết hết rồi. Ngươi lui xuống đi."
Lúc gần đi, Nhị Bính còn để lại cho ta một ánh mắt lo lắng.
Nha đầu này diễn xuất tuyệt vời.
23.
Nhị Bính mới vừa đi, ta bị Thẩm Ngự Chu ôm vào lòng, vội vàng hôn xuống.
"Trẫm đã biết, nàng cũng yêu trẫm. Tỷ tỷ, trẫm cũng yêu nàng. Yêu lắm."
Hắn dùng sức quá mạnh.
"Đau."
Cuối cùng hắn cũng thả lỏng một chút, chỉ là vẫn giữ chặt lấy ta.
"Xin, xin lỗi. Trẫm trước đây không biết nàng đau khổ như thế, là trẫm không tốt. Trẫm cho rằng nàng muốn rời khỏi cung, lại muốn rời xa trẫm, là trẫm trách oan nàng rồi."
"Hoàng thượng đều đã nghe thấy?"
"Ừm. Trẫm biết nàng là vì ngại thân phận của chúng ta. Là trẫm không tốt, không thể sớm nhận ra tâm ý của nàng, để nàng phải chịu ấm ức vô ích. Trẫm sẽ không có thêm nữ nhân nào khác, chỉ nguyện cùng tỷ tỷ sống trọn đời."
Giọt nước mắt lại rơi xuống khóe mắt.
Ta cuống quít đẩy hắn ra: “Hoàng thượng đừng như vậy, ta là mẫu hậu của ngươi. Chúng ta như vậy là không đúng.”
Ta nén chặt cảm xúc.
Bộ dáng vô cùng đau khổ.
“Tỷ tỷ, nàng không phải. Nàng với phụ hoàng chưa bao giờ thành thân. Người cùng nàng bái đường thành thân là trẫm, người cùng nàng yêu nhau cũng là trẫm. Cùng nàng có tiếp xúc da thịt càng là trẫm. Tỷ tỷ, nàng vốn nên thuộc về trẫm.”
Lòng ta lạnh hoàn toàn.
Ngày hôm đó ta cho rằng nam nhân trong mơ, thật ra lại chính là Thẩm Ngự Chu.
Hạ dược ta, khiến ta mất trí nhớ. Hắn còn có gì không thể làm được nữa?
“Đừng nói nữa đừng nói nữa. Chúng ta đây là loạn lân, sẽ không có kết quả tốt.”
“Tỷ tỷ, tin tưởng trẫm, nhất định sẽ có lời giải thích cho nàng. Tỷ tỷ phải làm hoàng hậu duy nhất của trẫm."
"Được."
24.
Chết đi sống lại ngày thứ mười lăm.
Thẩm Ngự Chu trên triều đình đã nổi giận rất lớn.
Xích Hoa dẫn đầu đề nghị, để Thẩm Ngự Chu sớm lập hậu. Thậm chí còn tuyên bố, hậu vị bỏ trống, là bất trung bất hiếu với tiên đế.
Sau buổi chầu, Thẩm Ngự Chu vội vàng đến chỗ ta.
“Quá đáng! Đại thần trong triều nhất quyết muốn trẫm lập hậu. Đừng tưởng rằng trẫm không biết tâm tư của bọn họ, chỉ là muốn đưa cô nương nhà mình vào cung tranh sủng.”
“Hoàng thượng xin bớt giận.”
“Tỷ tỷ, nàng nghĩ sao về chuyện này?”, Lời hắn mang theo thăm dò.
Ta làm bộ không nghe hiểu, tựa vào trên giường mềm nói: “Đã nên đưa lên bàn cân rồi. Tiên đế ở tuổi của ngài, đã có hai hoàng tử, một công chúa. Ngài nếu cảm thấy Hoán Tần không cha không mẹ, khó có thể được lòng người. Thì để ta hạ chiếu chỉ, tứ hôn cho hai người. Rồi tìm quốc sư chọn ngày lành tháng tốt, để hai người thành hôn.”
Hắn nắm chặt lấy eo ta: “Tỷ tỷ còn muốn nói gì nữa? Cùng nói ra đi, dù sao tỷ tỷ vẫn thường chọc giận trẫm.”
Giọng điệu rất không vui.
Ta chẳng hề ngại ngần: “Nói như vậy, ta cũng chưa gặp Hoán Tần đâu. Theo lý thuyết thì sớm đã nên gặp. Nhưng thân thể ta lại không được tốt. Vẫn luôn chậm trễ.”
Giọng nói ta đơn thuần.
Nói dối.
25.
Ta đã gặp Hoán Tần.
Ngự thiện phòng đưa tới bánh ngọt, có thuốc độc.
Hại người khác thì được, hại loại người từ nhỏ đã lớn lên với dược thảo như ta, thì không dễ dàng gì.
Ta nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng thuốc độc trong bánh ngọt vẫn còn sót lại trên đĩa, làm hại Nhị Bính bị tiêu chảy không ngừng.
Vậy nên ta phải ra tay. Ta theo chân nha hoàn mang bánh ngọt, lần theo dấu vết, cuối cùng tìm đến Vĩnh An Cung.
Trên đầu Hoán Tần, nói không ngoa thì đúng là không may mắn.Bị thị vệ vây quanh, bảo vệ nghiêm ngặt Vĩnh An cung.
Cũng có một cái lỗ chó. Lúc ta xuất hiện ở trước mặt Hoán Tần, cũng khiến nàng giật mình.
Giống như là một tấm gương đặt trước mặt chính mình. Tướng mạo vóc dáng, lời nói cử chỉ, thậm chí cả kiểu thêu hồng y trên người, đều giống nhau như đúc.
Nàng nhanh chóng nhận ra ta là ai, rót trà: "Thỉnh an Thái hậu nương nương."
"Không được, ta sợ trà của ngươi, cũng hạ độc ta."
"Thái hậu nương nương nói đùa rồi, thần thiếp nào có lá gan đó?"
"Lá gan của ngươi đương nhiên lớn, đều muốn thay thế ta. Đừng diễn nữa."
Lời còn chưa dứt. Căm hận trong mắt Hoán Tần rốt cuộc giấu không được.
Chén trà trong tay bị ném mạnh xuống đất, vỡ vụn.
"Thì sao? Chúng ta có cùng khuôn mặt, cùng giọng nói dáng người. Nhưng tại sao, ta phải thay ngươi chết? Tại sao ta phải làm kẻ chết thay? Dù sao cũng có người phải chết làm Thái hậu, tại sao không thể là ngươi?"
Nàng cười nham hiểm, bàn tay không có bất luận nhiệt độ nào chạm vào mặt ta:
"Thái hậu nương nương, ngươi xem ta như vậy, có giống ngươi không? Hahahahaha giống lắm, giống lắm! Cho nên ta có thể thay thế ngươi. Giết chết ngươi. Thẩm Ngự Chu là của ta, ngôi vị hoàng hậu cũng sẽ là của ta!"
Ngươi muốn thì được hả.
Ta ghê tởm lui về phía sau hai bước: "Ta mà chết rồi ngươi học ai? À, có lẽ ngươi sẽ không biết đâu. Lúc ta và Thẩm Ngự Chu gặp mặt lần đầu, hắn tặng ta túi tiền, có gì trong đó. Cái thứ quan trọng như vậy, nếu ngươi nói mình đã quên, Thẩm Ngự Chu sẽ tin sao?"
Thẩm Ngự Chu rất đa nghi. Một chút thay đổi, đều sẽ bị hắn phát hiện ra. Huống chi là chuyện quan trọng như vậy.
"Túi tiền có gì?
"Ta hỏi ngươi túi tiền có gì?"
Nàng điên cuồng muốn cướp lấy chiếc túi tiền trong tay ta.
Bị ta lách người tránh đi. Ta ra hiệu cho nàng im lặng.
"Nhỏ tiếng chút đi. Ngươi đoán xem, nếu để Thẩm Ngự Chu biết ta đã gặp ngươi rồi. Hắn là sẽ giết ai bịt miệng?"
Đi ra khỏi Vĩnh An Cung, bên trong tiếng Hoán Tần đập phá đồ đạc vẫn còn.