• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] CHU NHAN TỪ CỰU (1 Viewer)

  • Phần II

7.

Sau khi tỉnh dậy, Nhị Bính nói cho ta biết, hiện giờ trong cung từ trên xuống dưới đều đang ăn mừng Thái hậu chết đi sống lại.

Quốc sư nói ta phúc lớn mệnh lớn, là thân thể điềm lành. Sẽ mang lại may mắn cho đất nước, phải cung phụng chu đáo.

Ta trở thành linh vật.

Nghe Nhị Bính nói, sau khi ta chết, Thẩm Ngự Chu đã nổi trận lôi đình. Chí ít cũng muốn đập nát Vĩnh Nhạc cung.

Ôm lấy thi thể ta, không cho bất luận kẻ nào lại gần.

Là Quốc sư kịp thời xuất hiện, ngăn chặn được màn kịch này. Cũng là hắn cho phép quan tài ở lại Thiên điện trong bảy ngày.

Đợi đến mười lăm, lại sắp xếp chôn cất. Cũng may chưa chôn cất, nếu không ta sẽ phải đào từ trong mộ lên.

Quốc sư là một đại nhân vật đáng gờm.

Đương nhiên, những lời này có chứa sắc thái chủ quan của Nhị Bính. Quốc sư Xích Hoa, là trúc mã của Nhị Bính khi còn ở nhà. Hai người tâm đầu ý hợp, là một cặp trời sinh. Nhờ phúc của Nhị Bính, ta và Xích Hoa cũng có vài phần giao tình.

Tuổi tác hắn còn trẻ nhưng biết rất nhiều thứ. Trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Có thể xuống ruộng trồng lúa, còn biết cầu mưa gọi hồn.

Trên triều đình, có thể dễ dàng hóa giải những khó khăn mà mấy con cáo già ném ra, làm người bội phục. Có thể nói là cánh tay phải đắc lực của Thẩm Ngự Chu.

8.

Nghe Nhị Bính nói, Xích Hoa từng bị sét đánh một lần. Sau khi tỉnh dậy, liền trở thành bộ dáng như bây giờ, không gì không làm được.

Người nghèo dựa vào đột biến, Trương Vĩ dựa vào dị ứng. Mà Xích Hoa lại dựa vào sét đánh.

Ta từng hoài nghi Xích Hoa cũng là một người xuyên sách. Có một lần chúng ta cùng nhau ngắm trăng ăn cơm. Bữa ăn diễn ra trong im lặng.

Xích Hoa đột nhiên hỏi ta một câu: "Hệ thống là gì?"

Sao hắn lại biết hai chữ hệ thống?

Ta lập tức đề cao cảnh giác, thử nghiệm nói:

"Giàu có dân chủ văn minh hài hòa?"

Không có phản ứng.

"Hello, my name is Hanmeimei?"

“Konichiwa……

"Gurgle, gurgle, gurgle……"

Xích Hoa bất lực: "Ta thực sự không biết ngươi đang nói cái gì."

Không giống như đang diễn. Xem ra không phải người xuyên sách.

Ta bịa ra hai câu. Hệ thống, chính là một cái thùng trong nhà ta, tương đối nhỏ, cho nên gọi là thùng nhỏ.

Hắn như suy tư gì đó rồi gật đầu. Không biết có tin không.

9.

Sau khi chết đi sống lại, ta đã gặp lại Xích Hoa.

Hắn mang theo một con gà quay Lư Ký, thứ mà Nhị Bính thích ăn. Một hộp bánh hoa quế Tô Ký, thứ mà Nhị Bính vẫn luôn nhắc mãi. Một bình rượu chính hắn tự nấu, thứ mà Nhị Bính luôn ồn ào đòi uống. Một chiếc trâm cài tóc gỗ đào, thứ mà Nhị Bính thích. Một viên dạ minh châu, thứ mà Nhị Bính sợ tối. Một hộp gấm Tứ Xuyên, vừa đủ cho Nhị Bính làm quần áo mùa đông. Một hộp trang sức phỉ thuý, trên đầu Nhị Bính hơi đơn giản một chút.

Tại đây, hắn lại lấy cớ đến thăm ta.

Ta tên là Nhị Bính à?

Kệ đi kệ đi.

Xích Hoa đặt đồ xuống, đi vòng quanh ta một vòng nữa.

Trong mắt hắn có chút không thể tin được: "Thật sự đã quay trở lại rồi."

"Chẳng có gì lạ. Chẳng phải ngươi và Thẩm Ngự Chu đã nói, đêm trăng tròn ta sẽ quay trở về sao?"

"Làm sao ngươi biết được?"

"Đương nhiên là Thẩm..."

Không đúng. Người nói quốc sư nói với hắn ta sẽ quay trở lại, là nam nhân trong giấc mơ. Cũng là câu chuyện trong giấc mơ, không phải Thẩm Ngự Chu.

10.

Ta đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phượng xếch của Xích Hoa.

"Các ngươi có chuyện gì giấu ta không?"

Xích Hoa cười mà không nói: "Không có gì."

Chắc chắn có chuyện.

Chưa kịp đợi ta hỏi, hắn đã chuyển sang chủ đề khác:

"Thái hậu đã đi xem mỹ nhân của hoàng thượng chưa?"

"Chưa."

Theo lẽ thường thì sớm nên gặp được rồi.

Nhưng ta mới vừa sống lại, thân thể rất yếu, luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng.

Tạm miễn tất cả các cuộc thỉnh an.

Thẩm Ngự Chu thậm chí còn không cho ta ra ngoài đi dạo.

Hắn sai thái y kê cho ta thuốc an thần, vừa đắng vùa khó uống.

Không bằng ta tự đi mua thuốc.

Huống chi...

“Huống chi Doãn Hoà Thảo có độc tính, có thể khiến người ta tinh thần hỗn loạn, không thể phân biệt giữa giấc mơ và hiện thực, uống nhiều sẽ khiến người ta mất trí nhớ. Theo lý thuyết không nên cho làm thuốc mới đúng."

"Ngươi biết ta đang nghĩ gì sao?"

Trong thuốc của Thẩm Ngự Chu, ta quả thực đã nếm được một chút hương vị của Doãn Hoà Thảo.

Nhưng hắn lại thề thốt phủ nhận. Phương thuốc của thái y cũng không có gì bất thường.

"Ta là quốc sư, thông hiểu mọi chuyện trên đời. Tất nhiên cũng bao gồm cả tâm tư của thái hậu nương nương."

Ta trông rất dễ lừa à?

Trước khi Xích Hoa rời đi, lời nói thấm thía mà cùng nói với ta:

"Thái hậu nương nương, nên sớm đi xem mỹ nhân kia một chút."

Ra vẻ cao siêu.

11.

Thẩm Ngự Chu yêu thương mỹ nhân kia vô cùng. Không cho phép bất cứ ai quấy rầy nàng.

Cho nên nàng vào cung mấy ngày nay, ngoài những người trong cung của nàng, ai cũng chưa nhìn thấy nàng.

Thẩm Ngự Chu phong nàng làm Hoán Tần, ban thưởng Vĩnh An cung.

Ta quyết định đi gặp vị Hoán Tần này.

Không thể vào cửa chính. Ta dẫn theo Nhị Bính nhân lúc nửa đêm trèo tường đi vào.

Vĩnh An cung đặc biệt vắng vẻ.

Chỉ có thiên điện sáng lên một chút ánh sáng mờ nhạt.

“Hoàng thượng.”

Giọng Hoán Tần còn rất giống ta.

Quả nhiên, mỹ nữ chúng ta đều giống nhau!

Thẩm Ngự Chu cũng ở đó.

Ta chọc thủng giấy cửa sổ một chút, nhìn vào bên trong.

Chỉ nhìn thấy một mỹ nhân đang nằm trong lòng ngực Thẩm Ngự Chu, hai người ngọt ngào sâu đậm.

Chậc chậc chậc.

“Ngài thấy như này tốt không?”

“Khá tốt.”

Thẩm Ngự Chu chỉ tay vào cổ Hoán Tần: “Chỉ là chỗ này, còn thiếu một viên, giống như nốt ruồi son của nàng.”

Giọng nói khàn khàn.

“Ngày mai ta tìm người điểm lên là được.”

“Chuyện thành công rồi, trẫm nhất định sẽ sắp xếp tốt cho người nhà của nàng. Nàng không cần phải lo lắng về sau.”

12.

“Hoàng thượng phải nói chuyện giữ lời đấy nha.”

Hoán Tần hờn dỗi ngẩng đầu.

Ta cuối cùng cũng nhìn rõ được khuôn mặt nàng.

Như bị sét đánh.

Hoán Tần có một khuôn mặt, giống hệt ta như đúc.

Nhị Bính suýt nữa kinh hô ra tiếng.

Ta nhanh tay nhanh mắt, bưng kín miệng nàng.

Trước khi đám người Thẩm Ngự Chu phát hiện ra, rời khỏi Vĩnh An cung.

Trở về cung của mình, lòng ta vẫn đập rất mạnh.

Cái nhìn vừa rồi đã cho ta một cú sốc quá lớn.

“Thế giới này làm sao lại có hai người giống hệt nhau được?”

“Đúng vậy, giống như nhìn vào trong gương. Chỉ là Hoán Tần không có nốt ruồi son ở sau gáy giống như Thái hậu nương nương, thật quá thần kỳ.”

“Ngươi nói cái gì?”

Ta đỏ bừng mắt, doạ cho Nhị Bính sợ hãi.

“Nốt, nốt ruồi son thôi mà. Thái hậu nương nương ở nơi này có một cái, ta mới vừa thấy Hoán Tần không có.”

Ta cũng không biết mình ở đây có một nốt ruồi son.

Tay run rẩy đặc biệt dữ dội.

Làm sao mà Thẩm Ngự Chu biết được?

Không đúng, không đúng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom