-
Chương 12 END
NGOẠI TRUYỆN KHƯƠNG CHIÊU:
Ta là Khương Chiêu, con trai thứ mười một của Khương Thành và cũng là tân đế của Khương Quốc.
Khương Thành tầm thường, bạo lực, tiêu tiền như nước, suốt ngày quanh quẩn với các phi tần trong hậu cung.
Khi ta mới lên ngôi, có rất nhiều chuyện đang chờ xử lý, vậy mà ngân khố đã bị Khương Thành dùng đến cạn kiệt.
Trong triều vẫn còn những quan đại thần và phe phái phản loạn do ông ta lơ là không chấn chỉnh. Đám người này đều là cáo già, chực chờ hạ bệ ta, Khương quốc gặp rắc rối cả trong lẫn ngoài.
Cũng may ta ngày đêm giải quyết chính sự, tiến hành cải cách quyết liệt, tình hình quốc gia mới dần dần tốt lên. Mọi thứ vẫn chưa muộn, Thanh Thanh, Kiều Kiều, Diêu Khôn luôn sát cánh bên ta. Ông trời dù sao cũng đối xử khá tốt với ta.
Ta gác lại hết những đau khổ từng trải qua trong quá khứ, thầm nhủ bản thân phải nỗ lực trở thành một minh quân, ta muốn mọi người được sống trong một đất nước hoà bình, ta muốn Thanh Thanh và ta là cặp đôi hạnh phúc nhất của Khương quốc, sinh con cái, và chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau cho đến khi già đi..
Nhưng mọi chuyện biến đổi quá nhanh.
Cuối cùng ta chỉ có thể nhìn thấy th i th ể cháy thành than của nàng, không bao giờ gặp lại nữa.
Trong đêm khuya, ta né tránh tai mắt, tự tay bế nàng ấy vào quan tài, nhìn th i th ể đã ch áy thành than, ta chợt nhớ đến ngày đó ở lều trại quân đội Tây Bắc, ta đã lầm tưởng rằng nàng ấy là một kẻ kiêu ngạo, thô tục và thậm chí là...một tên xấu xí.
Lúc đó, nàng ấy không cho ta rời đi, lập tức cởi chiếc mũ lính của mình, mở bình rượu, giơ tay đổ lên mặt. Rượu đã rửa sạch hết lớp sơn nâu mà nàng cố tình bôi lên mặt.
Sau đó, nàng ấy gỡ bỏ bộ râu và lông mày giả dính trên mặt, bước lên một chiếc ghế đẩu nhỏ, cố tình đung đưa mái tóc dài rồi tiến tới chỗ ta nháy mắt đắc thắng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Nàng ấy nhất quyết không chịu bỏ qua cho ta, bắt ta phải thừa nhận nàng là cô nương xinh đẹp nhất.
“Tên khốn này không có mắt, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem cô nương xinh đẹp nhất thế gian.”
Bây giờ, cô nương xinh đẹp nhất thế gian đang nằm ở đây.
Trên thực tế, Thanh Thanh à, chúng ta chỉ còn một bước nữa thôi.
Vào đêm nàng tự th iêu, gián điệp ta cài vào bên cạnh Diêu tướng quân đã gửi chứng cứ chính xác về tội phản quốc của ông ấy.
Quyền lực của lão tướng quân phức tạp đến mức đã bén rễ trong triều đình, không có chứng cứ xác thực thì không thể động tới, nếu không sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Vào cái đêm mà ta có thể nhổ gốc rễ của ông ấy lên và ra lệnh x ử t ử ông ấy, nàng lại bỏ ta mà đi.
Kiều Kiều từng nói, hai chúng ta luôn suy nghĩ cho nhau. Nàng không muốn cản trở ta, không muốn ta rơi vào thế khó xử giữa nàng và Diêu tướng quân.
Nàng luôn vội vàng đưa ra quyết định trước ta, đưa ra những quyết định phù hợp nhất và vô hại cho ta, rồi cân nhắc kỹ lưỡng với tình hình lúc bấy giờ. Đứa con của chúng ta cũng như vậy. Ngay cả cái chet của nàng cũng như vậy.
Thanh Thanh, thiên hạ bây giờ đã hòa bình.
Khi Kiều Kiều đến Bắc Ngô, mỗi ngày ta đều mang theo chiếc hộp thủy tinh nhỏ bên mình, mỗi ngày nhìn con côn trùng nhỏ đó, chỉ khi nó còn sống, ta mới yên tâm.
Nhưng Thanh Thanh, với tư cách là vua của một nước, Hoàng huynh của Kiều Kiều và là phu quân của nàng, ta luôn cố gắng hết sức để bảo vệ người dân Khương quốc, thế nhưng ta lại không thể bảo vệ được những người ta muốn bảo vệ nhất.
Kiều Kiều tạo lợi thế cho ta, A Khôn lợi dụng ban đêm đốt lương thực ở Bắc Ngô, ta chấn chỉnh tinh thần, đích thân dẫn quân xông vào doanh trại của Bắc Ngô.
Bắc Ngô bị thương nặng nên chủ động cầu hòa, đề nghị ký hiệp ước hoà bình hai mươi năm với Khương Quốc.
Khi ta vào doanh trại của Bắc Ngô, Hoàng đế Bắc Ngô tiếp đón ta rất cẩn thận.
Ta nhìn lão Hoàng đế với bộ râu đang run rẩy này.
Khi hắn đến gần để nói chuyện với ta, hàm răng của hắn trông ố vàng bẩn thỉu, hơi thở còn toát ra mùi hôi.
Ta nheo mắt nhìn hắn, trong lòng chỉ thấy khó chịu.
Kiều Kiều đã phải gả cho một kẻ kinh tởm như vậy.
Hắn đích thân rót rượu cho ta và ra lệnh cho các quan lại chuyển giấy tờ liên quan đến cuộc đàm phán hòa bình.
Ta nhìn xuống thức ăn trên bàn, không nhận lấy ly rượu của hắn ta, ta chỉ hỏi:
"X ương ở đâu?" Hắn lúng túng cười, xoa xoa tay, muốn giải thích.
Ta ngẩng đầu lên, rút thanh k iếm từ thắt lưng ra, đặt ngang cổ hắn ta, trong lòng ta dâng lên một cảm giác khó chịu, bất an.
Ta lại hỏi: "Kiều Kiều đâu!"
Hắn nhìn thanh k iếm trên cổ, nếp nhăn trên mặt run lên vì sợ hãi.
Hắn vội vàng gọi cung nhân, liên tục ra lệnh: " Đi nhanh, đem nàng mang lên đi.”
Ta bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm về phía cung nhân đang đi tới, nghĩ thầm, cho dù là x ương cốt cũng phải mang về Khương Quốc.
Tất cả những gì cung nữ kia mang theo chỉ là một chiếc quạt.
Cung nữ của Bắc Ngô quỳ xuống, sợ sệt nói: “Đây là chiếc quạt duy nhất còn sót lại… Bệ hạ lệnh cho chúng nô tỳ l ột d a th ịt của nàng, b ăm thành thịt b ăm cho chó ăn, còn x ương của nàng thì làm thành chiếc quạt x ương này…”
Ta siết chặt k iếm trong tay, A Khôn giơ k iếm ch ém chet cung nữ kia một cách nhanh gọn.
M áu của cung nhân văng lên mặt lão Hoàng đế. Hắn ta run rẩy, gần như khuỵu xuống.
Ta tức giận cười, ngực phập phồng dữ dội, ấn sâu lưỡi k iếm vào cổ hắn ta, nói từng chữ: "Đó là muội muội của ta, ngươi dám sỉ nhục muội ấy đến mức này sao?”
Sau khi dừng lại, thanh k iếm của ta đã ch ém đ ứt đầu hắn, dễ dàng như đầu bếp đang thái rau.
Ta cầm chiếc quạt x ương trên tay, chiếc quạt dường như nặng cả ngàn cân, đè vào tim ta, ngột ngạt và khó chịu đến mức không thở được.
Ta chợt nhớ đến những lời mà Kiều Kiều thường nói với ta. "Hoàng huynh, muội sẽ luôn sát cánh cùng người."
Ta đã gặp quá nhiều người, và ta cũng oán hận sự bất công của ông trời.
Ngày đó, ta dẫn quân vào cung, lúc bước ra, trong cung chỉ toàn x ác và m áu. Tất cả những gì ta muốn trong đầu là giet Khương Thành để trả thù.
Nhưng sự xuất hiện của Thanh Thanh, Kiều Kiều và A Khôn khiến ta sẵn sàng bỏ qua những quá khứ kia, thậm chí còn thầm cảm thấy số phận đã ban tặng cho mình những người thân tuyệt vời nhất.
Họ đã sát cánh cùng ta từ đầu đến cuối, cùng ta bảo vệ người dân Khương quốc, một lòng trung thành với Khương quốc.
Sử gia không mấy quen thuộc với Khương công chúa từ nhỏ đã sống trong thâm cung, lớn lên lại gả đi Bắc Ngô, nên trong sử sách chỉ để lại một câu ngắn gọn: Công chúa Khương Kiều, con gái của Tiên Hoàng Khương Quốc, muội muội của Chiêu Đế, mười lăm tuổi, chet ở Bắc Ngô.
Cùng năm đó, các sử gia ghi lại: Chiêu đế giet hoàng đế Bắc Ngô, bình định Bắc Ngô, phong tướng Khương Khôn lên làm vua Bắc Ngô để trấn giữ Bắc Ngô.
[HẾT]