Ta nói với vẻ hoài nghi.
"Làm sao có thể như vậy được? Hoàng huynh cố ý đưa tỷ ấy vào lãnh cung, ngăn chặn tin tức, là để tỷ ấy khỏi lo lắng. Thanh Thanh tỷ sao lại biết được?”
Dung quý phi bất lực nhìn ta:
"Hai người đều quên rằng trước khi trở thành Hoàng hậu, tỷ ấy là Diêu Thanh Thanh, trưởng nữ của Diêu gia, táo bạo, kiêu ngạo, phóng khoáng. Có điều gì có thể giấu tỷ ấy sao?”
Ta rưng rưng nước mắt, không chấp nhận nổi, nói: “Nhưng đêm đó, Diêu lão tướng quân đã bị Hoàng huynh bí mật bắt giữ và ban cho một dải lụa trắng. Thanh Thanh tỷ không còn bị lão tướng quân thao túng nữa. Tại sao tỷ ấy vẫn tự th iêu mình chứ?”
Dung quý phi nhìn sân nhỏ bên ngoài cung điện, giọng buồn bã.
“Đó cũng là do hoàn cảnh. Dù sao thì tỷ tỷ cũng ở trong lãnh cung nên tin tức luôn bị chậm trễ. Ngay cả việc lão tướng quân bị phạt tr eo cổ cho đến tận sáng sớm hôm sau thiếp mới biết, cùng lúc đó cũng nhận được tin tỷ tỷ tự th iêu.”
Nàng dừng lại và mỉm cười đau khổ.
"Nếu tỷ tỷ biết trước thì sao? Hoàng cung là nơi ă n th ịt người không nhả x ương. Từ khi tỷ tỷ vào cung, nàng thật sự đã bị nhốt trong bốn bức tường đỏ này."
Mắt ta rưng rưng.
"Nếu ngươi biết Thanh Thanh tỷ muốn chet để thoát khỏi sự kiểm soát của lão tướng quân, sao ngươi không ngăn cản nàng?"
Trên mặt Dung quý phi vẫn còn nước mắt, nhưng trong mắt lại có tia sáng.
"Là muội muội của tỷ ấy, thiếp biết rõ nhất. Dù hôm nay có ngăn cản được tỷ tỷ thì ngày mai chắc chắn tỷ ấy lại tiếp tục. Thay vì nhìn tỷ tỷ mình sống đau đớn như một x ác chet biết đi, thà làm theo ý muốn của tỷ ấy, chấm dứt nỗi đau trong hoàng cung lạnh lẽo này.’
Nàng quay lại nhìn ta, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nhưng nàng vẫn mỉm cười.
"Trưởng công chúa, người có biết ngày hôm đó điều cuối cùng mà tỷ tỷ nói với thiếp là gì không?"
Ta lắc đầu.
Nàng hít một hơi thật sâu và hơi ngẩng đầu lên, giọng điệu đầy tự hào.
“Thanh Thanh tỷ nói với thiếp rằng tỷ ấy đầu tiên là một người dân của Khương quốc, sau đó là Hoàng hậu của Khương quốc, và cuối cùng mới là trưởng nữ của nhà họ Diêu. Tỷ ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai coi mình là một lưỡi d ao s ắc bén để hủy hoại Khương quốc.”
Nàng nhìn ta mỉm cười.
“Tỷ tỷ còn nói muốn bệ hạ xử tử Diêu lão tướng quân và các quan nổi loạn khác để nâng cao tinh thần của người dân. Bất cứ ai không trung thành với Khương quốc, dù có thân phận gì, thì cũng phải giet.”
6.
Bên trong Dưỡng Tâm Điện.
Ta đã kể lại chính xác cho Hoàng huynh nghe những lời Dung quý phi nói.
Hoàng huynh im lặng hồi lâu, tay run run lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn tủ bí mật.
Bên trong có một đầu mũi tên.
Huynh ấy vuốt ve đầu mũi tên, trên mặt không có cảm xúc gì.
"Ta còn tưởng rằng Thanh Thanh sẽ trách ta đã giet Diêu tướng quân, tắm m áu phủ tướng quân, x ử t ử toàn bộ nhà họ Diêu nữa chứ.’
Ta nhìn huynh ấy và không nói gì.
Tất cả chúng ta đều quên rằng Diêu Thanh Thanh, người dám d ẫm n át đầu tướng quân Bắc Ngô dưới chân, nhướng mày, tuyên bố rằng Bắc Ngô hèn mọn sao dám nhiều lần xâm phạm Khương quốc của chúng ta. Tỷ ấy thậm chí còn lén lút đi theo phụ thân và Diêu Khôn đến Tây Bắc, hành động mạnh mẽ và quyết đoán, ch ém giet vô số quân địch mà không chớp mắt.
Làm sao tỷ ấy có thể hồ đồ trước những chuyện quốc gia đại sự?
Hoàng huynh đặt đầu mũi tên vào ngực, ngơ ngác nói với ta.
"Lần đầu tiên ta gặp Thanh Thanh là ở quân đội Tây Bắc."
“Lần đầu tiên gặp nàng ấy, ta còn tưởng nàng là một tên đàn ông kiêu ngạo, thô tục, và xấu xí, Diêu Khôn đã cười rất lớn và bị Thanh Thanh đá ra ngoài.”
“Lúc đó Thanh Thanh cởi mũ lính, lấy rượu đổ lên mặt, vừa đổ vừa cao giọng nói với ta: Tên ngu ngốc không có mắt, vậy để ta cho ngươi xem cô nương đẹp nhất thế gian!”
Nụ cười của Hoàng huynh lại sâu hơn.
"Nàng ấy nói đúng, nàng ấy quả thực là cô nương xinh đẹp nhất thế gian."
“Rượu cuốn trôi hết lớp sơn nâu mà nàng ấy cố tình bôi lên mặt. Nàng cạo hết râu và lông mày dính trên mặt như một trò ảo thuật. Sau đó nàng ấy còn cố tình xõa mái tóc dài của mình ra trước mặt ta, rồi nhìn ta với ánh mắt đắc thắng, buộc ta phải thừa nhận nàng ấy là cô nương xinh đẹp nhất”.
"Khi chinh chiến, khó tránh khỏi việc bị thương. Lúc đầu, ta ở trong quân, bị bắt nạt khắp nơi, chúng còn cố ý không cho ta ăn, bữa đói bữa no. Có lần ta đói quá, nên đã nhặt cỏ ven đường để ăn, kết quả bị trúng đ ộc nhưng không ai cứu. Bọn chúng muốn ta tự sinh tự diệt, cũng vì vậy mà ta mới mắc căn bệnh như bây giờ.”
Ánh mắt của Hoàng huynh dán chặt vào đầu mũi tên, tuy buồn bã nhưng trìu mến.
"Nhờ có Diêu Khôn và Thanh Thanh âm thầm giúp đỡ ta mới vượt qua được giai đoạn ấy. Mũi tên này, chính là Thanh Thanh đã đỡ cho ta.”
“Hoàng tử bị lưu đày, m ạng sống như cỏ rác. Quân lính lấy người sống làm bia đỡ đạn, mà ta chính là bia đỡ đạn đó. Ai có thể b ắn th ủng tim ta bằng một mũi tên, bữa tối sẽ được thêm một cái cái đùi gà.”
"Buồn cười không? M ạng sống của ta lúc đó chỉ đáng giá một cái đùi gà".
"Tinh thần của mọi người tăng vọt, khi hàng loạt mũi tên được bắn ra, Diêu Khôn và Thanh Thanh từ trên trời bay xuống, liều m ạng chống đỡ, chật vật bảo vệ ta. Khi ta đang kiểm tra xem Thanh Thanh có bị thương hay không thì có kẻ đã lợi dụng sơ hở, bắn một mũi tên về phía ta.”
"Thanh Thanh đẩy ta ra, mũi tên trúng vào bả vai nàng".
Hoàng huynh nghiêm túc đặt đầu mũi tên vào trong hộp, cẩn thận cất đi, rồi đột nhiên thở dài, mang theo cảm giác nặng nề.
"Có lẽ, ta thật sự không nên để Thanh Thanh vào cung."
Quả thực, sau khi Thanh Thanh tỷ vào cung, thì ngày càng trở nên chán nản. Đặc biệt là sau khi m ất con, tỷ ấy giống như bông hoa hướng dương trồng trong nhà kính, không hấp thụ được chất dinh dưỡng vốn thuộc về mình, dần dần héo úa, mất đi màu sắc rực rỡ.
Sau này, Diêu Thanh Thanh kiêu ngạo và rực rỡ nhất đã trở thành Hoàng hậu trầm lặng nhất trong cung.
Tỷ ấy hiếm khi bước ra khỏi cửa cung điện, cũng không còn cầm kiếm nữa.
Tỷ ấy chỉ ở trong cung khóc, uống trà, ngủ, dường như không có gì khác biệt với những phi tần khác.
Sau này, Diêu tướng quân mưu đồ tạo phản, chiến sự ở Bắc Ngô trở nên căng thẳng.
Hoàng huynh vì an nguy của Thanh Thanh tỷ, để tỷ ấy tránh xa thị phi, Hoàng huynh đã cố tình lạnh nhạt với tỷ ấy trước mặt các triều thần, để cho mọi người biết Hoàng hậu đã thất sủng, không cần thiết phải quan tâm đến một Hoàng hậu bị Hoàng đế ghét bỏ.
Vì vậy, Thanh Thanh tỷ vốn đã luôn im lặng, giờ lại càng không có tiếng nói.
Rồi sau đó, trong đống gỗ ch áy đen ở lãnh cung, Thái Tinh run rẩy ôm ra một Diêu Thanh Thanh đã bị th iêu ch áy.
Tháng ngày trôi nhanh, thời gian như nước chảy.
Chớp mắt đã hết mùa đông, thời tiết đã có dấu hiệu ấm áp trở lại.
Ta trốn trong điện sưởi ấm, ôm chén trà ăn bánh lá gai.
Đan Quất mang đến cho ta một tin tức.
Dung quý phi đã xin phép Hoàng huynh, nàng kiên quyết xuất gia tu hành, muốn ở chùa Bảo Hoa cầu nguyện cho Thanh tỷ tỷ mỗi ngày, không còn liên quan đến những chuyện rối ren trong cung nữa.
Hoàng huynh đã đồng ý.
Đan Quất thay trà mới cho ta, khe khẽ nói: "Nghe nói Dung quý phi chỉ mang theo một thứ đi, hình như là một chiếc bình phong, và tự mình chọn pháp danh, gọi là Vô Vọng."
Lòng ta bỗng chùng xuống.
Chiếc bình phong đó, ta có lẽ đã từng nhìn thấy.
Giống như tranh vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, vẽ bừa bãi.
Chỉ là ta đã lơ là nhìn thấy, chỗ ký tên, viết rõ ràng: Thanh Thanh, Tiểu Dung Hoa.
Bình luận facebook